Bác Văn Quân rời khỏi kí túc xá, hắn đi được một đoạn liền cảm thấy phía sau lưng xuất hiện điểm dị thường, tựa như có ai đó đang đi theo hắn từ nãy đến giờ vậy.
Hắn thử quay ra phía sau nhìn thử xem thì không thấy bóng dáng ai, nghĩ rằng, có lẽ là do mình quá đa nghi nên hắn liền xoay người đi tiếp. Nào ngờ trước mặt hắn lại thình lình xuất hiện một bóng đen, kẻ này nhìn trông rất quen thuộc, hình như là người xuất hiện trong phòng Dương Minh vừa nãy.
Giọng bóng đen đó trầm trầm hỏi: "Cậu là Bác Văn Quân?"
Hắn do dự một lúc lại gật đầu thừa nhận, mặc dù không biết gã rốt cuộc tìm đến mình với mục đích gì nhưng linh cảm nói cho hắn biết, kẻ này hoàn toàn không có ý xấu với mình.
Một lí do nữa khiến hắn có đủ kiên nhẫn đứng đây dây dưa với gã mà không trực tiếp dùng bùa hay pháp bảo đuổi đi chính là bởi vì hắn có thể nhìn thấy được gã, không phải là kiểu mơ hồ nửa ẩn nửa hiện như những hồn ma hắn đã từng gặp trước đây khiến hắn cảm thấy rất xúc động. Cha mẹ ơi cuối cùng con cũng nhìn thấy được ma, không phải nhờ vào bùa chú hay pháp bảo gì mà chân chính nhìn thấy được bằng chính đôi mắt của mình.
"Chậc, sao lão ta lại có thể chọn cậu làm người kế nhiệm cho mình được nhỉ? Nhìn cậu tầm thường như vậy mà..." Sau khi hỏi ra được danh tính, gã bắt đầu chê bai hắn một cách thậm tệ.
Điều đó khiến Bác Văn Quân cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm.
"Anh có ý gì hả?"
Gã bày ra bộ mặt ghét bỏ nói: "Đừng gọi tôi là anh, nếu tính đúng số tuổi của tôi có khi cậu còn phải gọi tôi bằng cụ." Phải không nhỉ? Bình thường gã không hay quan tâm mấy cái thứ tự vai vế này cho lắm.
Nhưng chẳng phải vừa nãy Dương Minh đã gọi gã bằng anh hay sao? Hắn nhíu mày khó hiểu, tại sao đến phiên hắn lại phải gọi gã bằng cụ?
Quá vô lí.
Hắn mặc kệ đi mấy cái xưng hô rắc rối đó, cố chấp gọi gã bằng anh mà hỏi: "Mà vừa nãy anh nói chọn tôi làm người kế nhiệm, rốt cuộc là kế nhiệm cái gì?"
"Cậu học đạo nên hẳn là cũng biết, giới quỷ từ xưa đến giờ luôn tôn sùng tứ đại quỷ vương của mình nhỉ?"
Về điều này Bác Văn Quân tất nhiên biết rõ.
Tứ đại quỷ vương của quỷ giới bao gồm Xích Lung Vương, Linh Lung Vương, Tử Tình Vương cùng Hán Xích Vương. Mỗi một người trong số họ đều có tín đồ riêng của mình, không ai đụng chạm quấy rầy đến ai.
Tương truyền, Tử Tình vương cùng Linh Lung vương là hai chị em ruột thịt, mối quan hệ rất khấn khích với nhau. Hán Xích vương lại chính là người có đạo hạnh cao nhất trong tất thẩy bốn người, nhưng ông lại đem lòng yêu phải người trần, bằng lòng lấy mấy trăm năm đạo hạnh mình cực khổ tu luyện ra chỉ để đổi lấy tuổi thọ của ái nhân. Về phần Xích Lung vương, nghe đồn gã là trước kia chỉ là một người bình thường nhưng sau khi chết bởi vì oán niệm quá lớn nên hóa thành lệ quỷ, nhờ vào quỷ khí dầy đặc quanh người nên khiến cho rất nhiều tiểu quỷ phục tùng dưới quyền mình.
Nhưng tại sao bóng đen này lại đột nhiên đề cập đến chuyện này đến trước mặt hắn?
Nhìn ra được sự thắc mắc có trong ánh mắt hắn, gã nhanh chóng nói tiếp: "Hán Xích vương bây giờ chẳng khác gì người phàm là bao, bây giờ chỉ có thể nằm bên cạnh thi thể đã nguội lạnh của ái nhân mà chờ ngày tàn của mình đến. Nhưng quỷ giới tham lam, ai cũng muốn có được ngôi vương, ông lo sợ điều này sẽ gây nên hỗn loạn không đáng có nên đã bí mật chọn ra người kế nhiệm phù hợp."
Vừa nói, ánh mắt gã vừa nhìn về phía hắn, ý cười trong mắt ngày một sâu: "Mà người thừa kế đó lại trùng hợp chính là cậu."
Bác Văn Quân khó tin, ngay lập tức phủ nhận tất cả những lời gã vừa nói ra. Hắn là thầy trừ tà, sau lại có thể trở thành người kế nhiệm của Hán Xích vương được?
Gã cũng biết đây là điều rất khó chấp nhận đối với hắn nên cũng không muốn ép buộc, cuộc gặp gỡ lần này cũng chỉ để thông báo cho hắn biết về điều này thôi chứ cũng không có ý gì khác. Song, đã là người được chọn rồi, sau này cho dù hắn có muốn hay không thì cũng sẽ phải trở thành Hán Xích vương đời tiếp theo mà thôi.
"Tin hay không thì tùy cậu, nhưng việc cậu có thể nhìn thấy được tôi chính là mình chứng rõ ràng nhất." Sau đó gã liền chủ động giới thiệu ra danh tính của mình cho hắn biết: "Tôi là Xích Lung vương - Điền Khánh Huân. Bất cứ khi nào cần gặp, cậu cứ gọi tên tôi."
Điền Khánh Huân nói dứt câu liền biến mất khỏi tầm mắt hắn, đến khi được gã nói đến hắn mới cảm thấy nghi hoặc, tại sao hắn lại có thể nhìn thấy gã trong khi những hồn ma bóng quế khác thì lại không được?
Chẳng lẽ lại thực sự đúng như lời gã đã nói, hắn thực sự là người kế nhiệm của Xích Hán vương, chính vì vậy nên mới có thể nhìn thấy được gã - một trong tứ đại quỷ vương khác?
Bác Văn Quân lắc mạnh đầu mình, hắn tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra, bản thân hắn sinh ra ở một gia tộc trừ tà lâu đời nếu thực sự cứ như vậy mà thành quỷ chắc chắn sẽ trở thành nổi ô nhục lớn nhất của nhà họ Bác.
Nhanh chóng xua đuổi đi những gì Điền Khánh Huân đã gieo rắc vào đầu mình từ nãy đến giờ, hắn nhanh chóng chạy đi lấy sách, tân sinh năm nay cũng đông, hắn sợ sẽ vì đến muộn mà hết mất.
Danh Sách Chương: