Mộng Linh chờ đến khi mẹ cô ngủ rồi mới cầm túi và áo khoác chuẩn bị rời đi. Cô nhìn quanh phòng không thấy Gia Huy đâu, mới nhớ cậu vừa ra ngoài nghe điện thoại.
Gia Huy đứng ở một góc hành lang, không biết là đang nói chuyện cùng ai mà dáng vẻ lén la lén lút. Mộng Linh tò mò nên lại gần muốn nghe trộm.
“Bán máu sao? Có thể kiếm được bao nhiêu vậy?”
“Vì là nhóm máu hiếm nên cũng kiếm được kha khá tiền đấy.”
Cô nghe đến đây thì với tay, giật lấy điện thoại của em mình. Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng ồn ào, xích mích vội tắt điện thoại.
“Gia Huy, em định làm gì thế hả?”
“Chị mau trả lại điện thoại cho em đi.”
Gia Huy nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt ngấm, thở dài bất lực. Tuy rằng cậu không nói bản thân định làm gì, nhưng Mộng Linh đã lờ mờ đoán ra được.
“Em định bán máu phi pháp để lấy tiền cho mẹ làm phẫu thuật đúng không? Không được, chị tuyệt đối không cho phép.”
Biết Mộng Linh đã nhận ra ý định của mình, Gia Huy đành thành thật thú nhận hết mọi chuyện. Thông qua bạn bè cậu biết được một chỗ mua máu với giá cao, nên quyết định thử một lần.
Dù sao cũng cần tiền gấp, so với những việc khác, bán máu là giải pháp tốt nhất rồi.
Mộng Linh nghe xong rất giận dữ, lên giọng cấm đoán em trai mình. Gia Huy không bằng lòng, quyết tranh luận với cô đến cùng.
“Xem như chị xin em đấy. Chờ chị nghĩ cách có được không?”
“Số tiền lớn như vậy chị kiếm đâu ra? Cứ mặc kệ em đi.” Cậu gắt lên.
Mộng Linh quỳ xuống khóc ngắn khóc dài, bỗng chốc khiến Gia Huy rơi vào tình huống khó xử. Cậu cũng không muốn nhìn thấy chị gái mình đau lòng, cuối cùng đã đồng ý với cô sẽ không làm chuyện dại dột.
Mộng Linh lau nước mắt, dặn dò Gia Huy chăm sóc cho mẹ. Cô trở về nhà, lúc đang ngồi trên xe buýt thì nhận được điện thoại từ cô bạn thân Đàm Vân Yên.
“Vân Yên, giờ này cậu gọi cho mình có việc gì thế?”
“Đồ ngốc này, cậu có biết Thiệu Quang Phong ở bên Pháp đã cắm cho cậu một cặp sừng lớn không?”
Mộng Linh sững người, cứ ngỡ Vân Yên đang nói đùa. Nhưng chuyện này đâu phải muốn đùa là đùa được? Hơn nữa giọng nói của cô ấy còn rất căng thẳng.
“Cậu… cậu nói gì thế?” Cuối cùng Mộng Linh vẫn là kiên nhẫn hỏi lại.
Đầu dây bên kia thở dài ảo não, dùng hết sức lực như muốn hét vào điện thoại:
“Tớ nói cậu bị Thiệu Quang Phong cắm sừng rồi. Hắn đã có bạn gái khác, hai người họ vừa mới chụp ảnh kỷ niệm ba tháng yêu nhau nữa kìa.”
Nói xong, Đàm Vân Yên gửi một đường liên kết sang điện thoại của Mộng Linh, chỉ là cô không xem được. Hỏi ra mới biết đây là tài khoản mạng xã hội khác của Thiệu Quang Phong, có lẽ từ lâu đã chặn Mộng Linh rồi.
“Mẹ nó! Tên đàn ông khốn kiếp này!” Đàm Vân Yên không nhịn được mà chửi thề.
Cô ấy chụp màn hình điện thoại của mình, gửi sang cho Mộng Linh. Cô xem xong không khỏi bàng hoàng, suýt chút nữa còn đánh rơi điện thoại.
“Không thể nào…”
Đàm Vân Yên lo lắng hỏi han cô, Mộng Linh không có tâm trạng để tiếp tục nói chuyện. Cô trả lời qua loa vài câu, rồi tắt máy.
Mộng Linh xuống ngay ở trạm xe buýt kế tiếp, dù vẫn chưa về đến nhà. Cô đi lang thang trên đường lớn, hai mắt sớm đã đỏ hoe lên, được bao phủ bởi một làn nước dày tinh khiết. Gió thổi nhẹ cũng đủ làm hai hàng nước mắt rơi xuống, Mộng Linh chua xót đưa tay quệt đi.
Thiệu Quang Phong có người phụ nữ khác, bảo sao dạo gần đây anh ta lại lạnh nhạt với cô như vậy. Còn nhớ cách đây một năm, khi anh ta quyết định sang Pháp học lên cao học, còn thề non hẹn biển với cô, bây giờ thì…
Số tiền lúc trước Mộng Linh vay mượn giúp anh ta đi Pháp, hiện tại trả còn chưa hết. Vậy mà chưa đến một năm trời, tình đã cạn, người vỡ tan…
Mộng Linh bước chân vào một quán rượu bên đường, định uống mấy chén cho vơi bớt nỗi sầu. Chỉ là cô càng uống càng trở nên tỉnh táo, không có cách nào quên đi việc Thiệu Quang Phong phản bội mình.
Mộng Linh gọi cho anh ta, nhưng không có ai nghe máy. Phải rồi! Thiệu Quang Phong đang đắm chìm bên tình yêu mới, thì làm gì có thời gian để ý đến điện thoại của cô?
“Khốn kiếp! Thiệu Quang Phong, anh có còn là con người không?”
Cô uống rất nhiều, uống đến lúc quán rượu đóng cửa mới chịu về. Mộng Linh bước từng bước xiêu vẹo trên con đường vắng, tâm can như bị người ta bóp nghẹn.
“Hức… hức…”
Cô ngồi thụp xuống đường, ôm mặt khóc nức nở. Bao nhiêu chuyện khó khăn cứ liên tiếp ập đến, Mộng Linh thật sự rất mệt mỏi.
Mây đen trên trời kéo đến, càng làm cho bầu trời đêm thêm phần u ám. Sấm nổi lên đùng đùng, thoáng chốc mưa đã ào ạt đổ từ trên cao xuống.
Mộng Linh ngồi giữa màn mưa lạnh lẽo, đau đớn, tủi nhục không sao kể xiết. Nếu Thiệu Quang Phong không còn yêu cô, hắn có thể đường đường chính chính chia tay với Mộng Linh, nhưng hắn không làm như vậy, mà lại chọn cách giấu giếm sau lưng cô để quen với người con gái khác. Rõ ràng là tình yêu chân thành tám năm, bỗng chốc biến thành vụ lợi.
Sét đánh vang trời, tiếng mưa gào thét như khóc hộ lòng cô vậy. Mộng Linh chống tay lên đất, định đứng dậy nhưng còn chưa đứng vững, cô đã ngã lăn ra đường.
“Kiều Mộng Linh, này… cô mau tỉnh dậy đi.”
Một người đàn ông vỗ mạnh vào vai cô, nhưng không thấy Mộng Linh có phản ứng gì. Hắn vội bế thốc cô vào trong xe, bất đắc dĩ lái thẳng về nhà mình.
Cố Tử Sâm gọi một nữ giúp việc tìm một bộ quần áo mới, bảo cô ấy thay đồ cho Mộng Linh. Cô nằm trên giường, gương mặt trắng toát vì lạnh. Đôi chân mày thanh tú nhíu chặt lại, nước mắt không ngừng chảy ra từ hai khóe mi đỏ ửng.
“Đồ khốn Thiệu Quang Phong, sao anh nỡ phản bội tôi, sao lại bỏ rơi tôi…”
Cả người Mộng Linh run rẩy, Cố Tử Sâm đi đến kéo chăn đắp lên cho cô. Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía cô trở nên khó đoán, chỉ thấy hắn thở dài nhè nhẹ, rồi rời khỏi phòng.
Danh Sách Chương: