Mục lục
NHẬT KÝ THÚ CƯNG CỦA THIÊN ĐỊCH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...



Đợi ông bước lên đến mõm đá thì cả đám gồm cả người cá và thú nhân tộc chim đều cùng hành lễ.



" Alan tế ti, ngài vậy mà ra ngoài."



Aidan bất ngờ nói.



" Ta phải ra thôi, bởi vì ở đây cũng có một tế ti đang đợi ta."



Alan có chút hài hước nói.



Lời của ông khiến đám mỹ nhân ngư.



Sau đó họ nhìn theo hướng nhìn của ông, trong đám khách nhân tộc chim kia có hai người có mái tóc màu trắng



Không chỉ riêng Bạch Kỳ Thư, hầu như ai cũng biết tiêu chí của tế ti là tóc trắng, lúc này nhìn lại, họ cứ nghĩ là Bạch Kỳ Thư.



Nhưng sao họ lại không giới thiệu lúc nãy?



Aidan kinh nghi nhìn bọn họ.



Luca này Alan tế ti đã lên tiếng, lời nói ra lại chấn kinh đám người lần nữa.



" Tiểu ấu tể, ngươi nên chào hỏi mới đúng."



Alan tế ti cúi đầu nhìn đứa bé đang đứng trước a mẫu của nó, lúc này cũng đang nhìn ông... À không, nhìn mái tóc bạch kim của ông mới đúng.



" Cháu tên Nae, tế ti tương lai của tộc chim Đại, xin chào ngài, tế ti Alan."



Nae bé nhỏ hành lễ.



Giọng nói non nớt lại có vẻ đại nhân của nó khiến đám mỹ nhân ngư náo loạn.



Tế ti tương lai? Tộc chim Đại vậy mà xuất hiện tế ti mới rồi, còn nhỏ như vậy?



Elias có chút bất ngờ khi trong đám người mà hắn mang về không chỉ có tộc trưởng mà còn có tế ti.



Tộc người cá vậy mà một lúc tiếp đón cả hai người có địa vị cao nhất tộc chim lúc bấy giờ.



" Sao mới nãy các vị không nói?"



Aidan bắt đắc dĩ nhìn bọn họ.



" Nó còn nhỏ, lại chưa thành niên."



Eagle sờ đầu nó, đơn giản nói.



Ý anh là nó chưa phải tế ti chính thức.



" Nó là con của anh?"



Aidan kinh ngạc nhìn Eagle.



" Đúng vậy, nó là con nhỏ của tôi, đây là đứa lớn, a mẫu chúng."



Eagle gật đầu, sẳn tiện nói luôn.



Đứa nhỏ vậy mà thừa hưởng mái tóc của a mẫu?



Tế ti Alan mỉm cười nhìn Bạch Kỳ Thư.



" Ngài đừng nhìn tôi, tế ti Alan."



Bạch Kỳ Thư có chút mệt mỏi nói.



" Nếu không cậu đến tộc người cá làm tế ti?"



Alan lại nói thêm một câu khiến tộc đàn chấn kinh.



Vụ gì vậy Alan tế ti?



Aidan đưa mắt nhìn Alan, vẻ không hiểu đầy mặt.



Nhưng Alan cũng không nhìn hắn, vẫn nhìn Bạch Kỳ Thư.



" Tôi không cần ngàn dặm xa xôi đến đây làm tế ti."



Bạch Kỳ Thư nhún vai, cậu đối với cái chức vị này có phần không được yêu thích, cậu cũng biến chuyện cậu có thể nghe hiểu tiếng của thú thần không thể giấu được đám tế ti này, nên cũng không muốn đưa đẩy.



" Tộc chim thật sự được thú thần ưu ái, một lần xuất hiện hai tế ti, à không, nó là thay thế cậu làm tế ti của tộc chim Đại, đúng không?"



Alan thấu hiểu nhìn cậu.



" Cái chuyện này cũng nên tình nguyện mà."



Bạch Kỳ Thư bó tay.



" Dù sao thì cũng rất vui khi chào đón mọi người, tán gẫu thì để sau vậy, Aidan, ngươi sắp xếp cho họ đi."



Alan quay qua nhìn Aidan lúc này vẻ mặt có chút quái dị.



" À vâng, mời mọi người đi theo tôi."



Aidan bị gọi thì giật mình, sau đó nhìn Eagle nói rồi dẫn đầu đi trước.



Đám người hành lễ với tế ti Alan rồi đi theo Aidan.



Aidan dẫn họ đo dọc theo mõm đá, đi xuống bãi cát trắng bên trong vịnh.



Nơi này nếu muốn cũng có thể vòng qua cánh rừng kia để đến.



" Mọi người có thể dựng trại ở đây."



Aidan nhìn bọn họ.



" Ở đây rất tốt, cảm ơn Aidan tộc trưởng."



Eagle rất vừa ý với nơi này.



Nó cũng không khác mấy so với bên kia, chỉ là... Phía sau lưng họ là một rừng rậm nhỏ được bao bộc bên trong rặng đá lớn, rất kỳ dị nhưng an toàn hơn bên kia nhiều.



Chỉ bằng Aidan để họ ở đây cũng có thể đảm bảo nơi này an toàn.



" Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, tối nay tôi sẽ tổ chức lễ chào đón trên bãi cát này, lúc đó gặp lại sau."



Aidan nói rồi đi mất.



Đám người đứng dưới đám cây dừa một hồi, vẫn không ai động đậy nhúc nhích.



" Làm sao vậy?"



Eagle sờ mặt chuột nhỏ.



" Tự nhiên thấy không muốn làm gì cả."



Bạch Kỳ Thư héo héo nói.



" Tôi cũng vậy đó."



Alice ngồi xuống bãi cái.



Đám thú nhân nhìn nhau, nhún vai.



Á thú nhân được phép lười, biết làm sao đây, tự họ làm thôi.



Bốn người phân công nhau, đâu vào đó đi dựng lều.



Mấy á thú nhân và ấu tể thì ngồi trên bãi cái hóng mát.



" Nơi này thật bình yên."



Floyd than thở nói.



" Ừm."



Bạch Kỳ Thư gật đầu.



" Kỳ Kỳ, tại sao cậu không muốn làm tế ti?"



Alice nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy, hỏi.



" Làm tế ti có gì vui?"



Bạch Kỳ Thư không sao cả nói.



" Đúng là không có gì vui, nhưng đó là vinh quang, cậu thật khác người."



Alice bó tay.



" Thì làm sao, dù sao tôi cũng không muốn."



Bạch Kỳ Thư nhún vai.



" Cũng không sao, có Nae rồi, cậu có thể làm biếng."



Alice nhìn đứa nhỏ ngồi bên cạnh cậu, đang uống nước dừa.



" Để con làm được rồi."



Nae đại nhân mềm mại nói.



" Đáng yêu quá xá."



Bạch Kỳ Thư ôm mặt nó bẹp bẹp hôn vài cái.



" Làm tế ti rất khổ, Nae phải học suốt."



Chae buồn khổ nói.



" Ha ha ha, cũng không phải con học mà."



Alice cười ha ha.



Chae bé bổng thương em nhất, lắc đầu như trống bổi.



" Nae mệt."



Nó nói.



" Em không mệt."



Nae lắc đầu.



" Anh thấy mệt thay em."



Chae đính chính.



Hai đứa nhỏ mềm mại nói khiến đám người cười ha ha.



Bên đây đầy tiếng cười cũng làm đám người cá tò mò nằm trên mõm đá nhìn qua.



" Thật sự là nhìn không ra ai là thú nhân, ai là á thú nhân."



Alice nhún vai, nhìn đám mỹ nhân ngư trên mõm đá mà thở dài.



Ai cũng gật đầu đồng ý.



" Chưa nhìn thấy ấu tể của họ."



Bạch Kỳ Thư nói.



" Đúng ha."



Alice cũng nhận ra.



" Hay họ tản ra khắp nơi, chứ tôi thấy cả tế ti Alan cũng là ở chỗ khác."



Floyd nói.



" Có lẽ vậy, cũng giống như chúng ta thôi."



Alice gật đầu.



" Chúng ta vào rừng xem sao?"



Bạch Kỳ Thư đứng dậy nói.



Hai đứa nhỏ đã ngủ rồi, cậu nói với Dark một tiếng rồi rời đi.



Ba người đi vào khu rừng phía sau lưng, nhàn nhã nhìn xem khắp nơi.



Nơi này có vẻ im ắng, có khi không hề có dã thú cũng như bất cứ loài thú lớn nào.



Nếu vậy đám thú nhân phải đi xa để tìm con mồi.



Nhưng ở đây cậu lại nhìn thấy một thứ, một thứ rất bất ngờ.



Nhìn đám dây leo đang treo lủng lẳng mấy quả màu xanh mà Bạch Kỳ Thư cảm thấy như bản thân đã trở lại nơi kia, mọi thứ vẫn bình thường chứ không có gì kỳ dị, chỉ việc dưa hấu cũng sẽ leo cây mà thôi.



Đúng vậy, nó chính là một đám dưa hấu, không cần sợ trá hình, bởi vì có một con vật nhỏ giống như con sóc đang moi ruột đỏ bên trong quả dưa mà ăn, nó ăn rất ngon lành, cũng không hề bỏ chạy khi nhìn thấy bọn họ, có lẽ đã sống ở đây lâu lắm rồi nên không còn sợ nữa.



" Cái này ăn được hả?"



Alice thấy Bạch Kỳ Thư hai mắt như ánh sao nhìn đám trái xanh kia thì cũng hỏi.



" Cậu hái được không?"



Bạch Kỳ Thư hỏi, đôi mắt vẫn không rời trái dưa hấu.



" Hái được."



Alice gật đầu.



" Để tôi đi, cậu đang mang ấu tể, quên rồi hả?"



Floyd ngăn lại hắn, cũng rất nhanh nhẹn leo lên cái cây gần đó.



May mắn bọn họ có mang theo gùi, nếu không cái này mà ném xuống chắc là vỡ tan tành như hiện trường án mạng mất.



Floyd hái hai ba trái là cái gùi đã đầy rồi, đành phải leo xuống.



" Mở ra ăn thử."



Alice gấp không chờ được nói.



Bạch Kỳ Thư gật đầu, cậu cũng muốn ăn.



Gỏ nhẹ vào trái dưa hấu, cậu xem tivi người ta nói là gỏ vào dưa mà nghe âm thanh rõ ràng lại thanh thúy thì là dưa đã chín, nếu trầm đục là chưa chín.



Cậu cảm thấy trái dưa này chắc là chính rồi đi...1



Đưa dao xương chọt vào trong quả dưa, máu đỏ phụt ra.



" Úi trời!"



Alice nhảy dựng lên.



.......................................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK