Sáng hôm sau tỉnh lại khi nhìn đến thiếu niên ở trong lòng ngực mình ngủ ngon mà anh chỉ biết thoả mãn vô cùng.
Mặc kệ làm sao, anh cũng không buông con chuột ra nữa.
" Ưm..."
Con chuột nhúc nhích một chút, dính sát vào ngực anh, hai tay đều nhét đến giữa hai người, cả thân thể nhỏ nhắn áp đến mỏng manh.
Anh vòng tay ôm lấy cậu, kéo kín da thú.
Buổi sáng thời tiết vẫn còn rét buốt, con chuột bình thường đều ở trong hình thú mà đi ngủ, nay lại bởi vì không thể ảnh hưởng đôi cánh mà phải ủy khuất ngủ trong hình người, cơ thể mỏng manh của cậu có chút chịu không nổi.
Bên ngoài ánh sáng đã mạnh hơn, có tiếng thú nhân bắt đầu hoạt động bên ngoài.
Anh có chút không muốn buông cậu ra.
Nhưng chẳng lẽ để cho cậu nhịn đói... Tuy không đến mức đó nhưng mùa đông vẫn nên ăn thịt mới có sức chống chọi cái lạnh.
" Tôi đi săn, em đừng đi đâu nhé, rất nhanh thôi."
Anh nhịn xuống cảm giác không muốn, thủ thỉ bên tai cậu.
Để cậu nằm ngay ngắn trên giường, lấy mấy tấm da thú đắp lên người cậu, cẩn thận vén góc chăn cho gió không lùa vào được, kéo chậu than lại gần hơn, đâu vào đó rồi anh mới hôn lên trán cậu một cái, rời đi.
Lúc bóng lưng anh sắp khuất khỏi màn cửa, đôi mắt chuột mở ra, nhìn anh.
Đến khi người đi mất rồi đôi mắt nhỏ lại đóng, ngủ tiếp.
Nhưng mà có người không cho cậu ngủ.
" Tế ti Nae, tôi có thể nói chuyện với cậu được không?"
Bên ngoài có tiếng nói khá là quen thuộc vang lên.
Cậu mở mắt ra, nhưng lại không lên tiếng.
Thật ra không phải cậu không muốn nói chuyện, mà là cổ họng của cậu bị gió lạnh làm tổn thương, vẫn còn đau.
Bởi vậy mà giờ cậu cũng không nói được, cả cố gắng cả ngày, sao có thể vì một người không liên quan mà đổ sông đổ biển hết được.
Vera ở bên ngoài chịu gió lạnh vẫn không nghe thấy lời đáp lại thì có chút tức giận.
" Tế ti Nae, ngài là một thú nhân, còn là tế ti một tộc, sao lại dính lấy một thú nhân như vậy, hai thú nhân ở bên nhau làm sao mà có ấu tế, chẳng lẽ ngài định để Nolan không có đời sau sao, anh ấy là một thú nhân cường đại, đời sau nếu kết hợp cùng một á thú nhân tốt thì sẽ thật cường đại, làm lớn mạnh tộc đàn, có thể anh ấy bị làm mờ đôi mắt nhưng chẳng lẽ ngài cũng vậy sao?"
Vera bất chấp tất cả mà nói, cũng không sợ người khác nghe thấy, dù sao lời của hắn cũng là sự thật.
Xung quanh đã có người hóng hớt, muốn nghe xem tế ti Nae sẽ nói cái gì nhưng đợi mãi mà bên trong vẫn không có ai trả lời.
Đám người nhìn nhau, chẳng lẽ bên trong không hề có ai.
Vera cũng kinh nghi bất định, nhưng hắn không muốn kéo dài hơn, nhất định phải nói rõ cùng người bên trong.
Hắn bước đến nhà cây, muốn vén màn lên.
" Các ngươi làm gì vậy?"
Bỗng nhiên tế ti Philip đi tới, quát hỏi.
Vera giật mình lùi người lại.
" Vera, ngươi có biết hành vi của mình là không tôn trọng tế ti một tộc hay không, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, Nolan không phải của ngươi, trong tộc có bao nhiêu người tốt, chọn một người cho mình đi."
Philip nghiêm nghị nhìn hắn.
" Tế ti đại nhân nói gì vậy, Nolan cũng là người trong tộc, anh ấy cũng chưa có bạn đời, tại sao tôi không thể chọn anh ấy?"
Vera không hề nhượng bộ mà hỏi lại.
" Nolan đã nói với ta, hắn sẽ rời khỏi tộc sau khi tuyết ngừng rơi, ngươi nói hắn có còn là người trong tộc không, cho dù vẫn là thì hắn cũng đã chọn người khác làm bạn đời, ngươi còn muốn gì nữa?"
Philip có chút lạnh nhạt nhìn hắn.
Một á thú nhân thông minh lúc này lại tỏ ra ngu ngốc như vây tự cho mình là đúng.
Lời của ông làm chấn động một đám người.
" Không thể nào, anh ấy sao có thể rời bỏ tộc đàn..."
Vera không thể tin được mà hỏi lại.
" Ngươi đừng làm rộn nữa, nếu muốn biết thì ngươi đi mà hỏi Nolan, Nae là tế ti một tộc, là tộc nhân của thế thú này, ngươi nên có đủ tôn trọng đối với một tế ti, Vera, nếu không dù ngươi có là á thú nhân cũng sẽ bị trục xuất khỏi tộc."
Philip không chút đồng tình nào với hắn, nói xong lời này thì vén mèn đi vào nhà cây của Nolan.
Hôm nay ông đến đây là có chuyện, không phải để đôi co với một á thú nhân không hiểu chuyện.
" Có phải cổ họng của ngươi bị tổn thương không?"
Philip nhìn gói bánh tét trên giường, thở dài hỏi.
Nae đưa mắt nhìn ông, gật đầu.
" Hôm qua là ta sơ xuất, há miệng ra nào!"
Philip giống như dỗ đứa nhỏ mà nói, mở nắp cái bình thuốc trên tay.
Nae ngoan ngoãn há miệng, để cho ông nhỏ vào ba giọt nước thuốc, cảm giác cổ họng thanh mát hẳn ra, không còn quá khó chịu nữa.
" Không cần nói gì, ta về đây."
Philip một câu cũng không hỏi về chuyện hôm kia, ông đứng dậy rời đi.
" Đúng rồi, cái bình thuốc đó tối nay lại nhỏ vào ba giọt, mai cũng vậy."
Nói rồi người khuất mất.
Nae nằm trên giường, cảm giác cổ họng thoải mái khiến cậu thả lỏng người.
Bên ngoài không hề có tiếng nói chuyện nữa, cũng không biết đi hay chưa, nhưng cậu buồn ngủ rồi, nên cậu cứ thể ngủ luôn.
Bên ngoài, đám thú nhân đã tản ra rồi, nhưng tin tức Nolan sẽ rời khỏi tộc cũng bay theo luôn.
Riêng Vera tuy không nói gì nhưng cũng không rời đi, cứ đứng đó, giống như muốn đợi Nolan về hỏi cho rõ ràng.
Hắn cũng là đợi được Nolan.
Nolan đối với người đang đứng trước nhà cây của mình cảm thấy rất không vui, anh thả con mồi xuống nền tuyết, vén màn lên nhìn vào trong, thấy cậu đang ngủ, hình dạng vẫn giống như lúc đầu anh đi thì yên tâm.
Một chút cũng không nhìn đến Vera, anh bắt đầu xử lý con mồi.
" Nolan, anh sẽ rời khỏi tộc sao?"
Vera hít một hơi thật sâu, nhìn anh hỏi.
" Đúng."
Nolan gật đầu, cũng không cần nghĩ tại sao cậu ta lại biết.
" Tại sao vậy?"
Vera không thể hiểu được mà hỏi ngay.
" Sao tôi phải nói với cậu?"
Nolan nhàn nhạt nói.
" Anh muốn đi đâu?"
Vera lại giống như nhất định phải hỏi hết mới chịu thôi.
" Cậu về đi, đừng đến đây nữa, tôi sẽ không chọn cậu làm bạn đời, hơn nữa tôi đã có bạn đời."
Nolan không muốn rườm rà thêm nữa.
" Là tế ti Nae đúng không?"
Vera gắt hỏi.
Nolan nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng hơn.
" Tại sao vậy, cậu ta là thú nhân mà?"
Vera giống như phát điên mà hét lên.
" Thì làm sao, tôi thích em ấy, quan trọng gì việc em ấy là thú nhân, tôi cũng không thích á thú nhân, càng sẽ không thích cậu."
Nolan vén màn đi vào nhà.
Vừa bước vào đã đối diện với đôi mắt sạch sẽ thanh minh của người trên giường, anh sững người một chút.
Nae nhìn hắn, không nói gì.
Nolan cũng chỉ giật mình một chút rồi bưng chậu than đi ra ngoài.
Vera vẫn đứng đờ ra đó, giống như bị đả kích nặng nề, sắc mặt trắng bệch, môi bặm vào nhau đến bật máu.
" Vera, về thôi."
Amity thở dài, kéo tay hắn đi.
Cả người Vera đã lạnh cóng, cứng ngắt bị hắn lôi đi.
Đám đông cũng rã ra.
Họ không thấy thú nhân thích thú nhân là có gì không đúng giống như Vera đã nói.
Ở trong một tộc thì số lượng thú nhân lúc nào cũng gấp hai ba lần có khi là nhiều hơn so với á thú nhân, nếu ai cũng chấp nhặt với á thú nhân như vậy thì tộc đàn sẽ đánh nhau suốt ngày mất.
Miễn là có thể sống được với nhau thì hai thú nhân yêu đương cũng là bình thường mà thôi, chứ chẳng cô đơn đến chết hay sao.