Sáng nay cả hai đều ăn trễ, nên bây giờ vẫn chưa đói bụng. Phong Phi nhìn thấy xe xúc tuyết ngoài cửa kính thì đứng ngồi không yên, chưa kịp mặc áo khoác đã ném hết bài tập sang bên cạnh rồi chạy ra ngoài nhìn. Hải Tủ mặc áo lạnh cẩn thận rồi mới ra theo, hai đứa đứng nhìn nhân viên xúc tuyết làm việc.
“Cậu ra đây làm gì?” Phong Phi kéo Hải Tú lại gần, bao lấy hai lỗ tai đỏ ửng của cậu, “Lạnh không?”
Hải Tú lắc đầu, nhìn nhân viên kia bắt đầu điều khiển xe xúc tuyết làm việc, quay lại nói nhỏ: “Dọn chỗ này... Mất bao lâu đây?”
Phong Phi bi quan nói: “Ít nhất phải hơn hai tiếng.”
Hải Tú suy nghĩ một lát, thấy cũng không quá tệ: “Chúng ta vẫn chưa đói mà, trong nhà vẫn còn nhiều đồ ăn lắm.”
“Trưa nay ăn mì nữa?” Phong Phi cười, “Thôi được rồi, biết tôi khó khăn thế nào mới kéo được cậu tới đây không, sao có thể để cậu ăn mì cả ngày? Vào thay quần áo đi rồi chúng ta ra ngoài.”
Hải Tú gật đầu cười, đi cùng Phong Phi về phòng.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, khoác thêm khăn choàng rồi ôm ví tiền ra ngoài.
“Aiz...”
Trên đường xuống núi, Phong Phi hỏi cậu: “Chừng nào mẹ cậu về?”
Hải Tú thành thực trả lời: “Hình như... thứ tư thì phải.”
Phong Phi mừng rỡ nói: “Thứ tư?!”
Hải Tú chớp chớp mắt: “Hả.. Có gì sao?”
“Không có gì.” Nom hắn rất vui vẻ, nói: “Ngày mai đừng về nhà, được không?”
Hải Tú nhíu mày: “Tớ không mang theo quần áo...”
“Thì bây giờ mình đi mua đây.” Hắn dụ dỗ cậu, “Nếu không mua được thì tôi dẫn cậu về nhà lấy, được chứ? Cậu cứ ở lại đây đi.”
Có thể ở chung với Phong Phi thì đương nhiên Hải Tú rất vui, nhưng cậu lại sợ. Từ hôm qua, cậu đã thấy tinh thần mình không ổn định, rất sợ mình sẽ lỡ miệng nói bậy hay làm gì kỳ lạ. Cứ nghĩ tới chuyện tối qua là Hải Tú lại sợ hãi – không biết cậu bị sao mà lại dám hôn Phong Phi...
Hải Tú dè dặt ngẩng đầu, nhìn góc nghiêng anh tuấn của Phong Phi đến xuất thần. Tối hôm qua, cậu đã trộm hôn nơi này của Phong Phi đó...
“Đang hỏi cậu đó, như vậy được không?” Phong Phi giục cậu, “Cậu về nhà cũng ở có một mình, tôi cũng ở một mình, cần gì phải như vậy? Yên tâm đi, hai ngày nữa đường thông, bà giúp việc sẽ tới, không để cậu phải đói đâu. Mà bà giúp việc nhà tôi nấu ăn ngon lắm, thật đó.”
Trong lòng Hải Tú xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không chống đỡ được cám dỗ được ở cùng Phong Phi, liền khẽ gật đầu.
Phong Phi vui vẻ nói: “Chủ nhật, thứ hai, thứ ba, không tính hôm nay là cậu sẽ ở lại ba ngày.”
Tim Hải Tú đập loạn cả lên, im lặng theo sau Phong Phi.
“Trước giờ tôi không dám hỏi cậu chuyện này.” Đường xuống núi khá dài, Phong Phi bèn trò chuyện với Hải Tú một lát, “Sao mẹ cậu lại sống độc thân?”
Hỏi xong, hắn quay lại nhìn Hải Tú: “Tôi hỏi bừa thôi, cậu không muốn trả lời cũng được.”
Hải Tú lắc đầu: “Không... Không có gì khó nói... Năm tớ học lớp ba thì ba mẹ ly dị.”
Lần trước đến nhà Hải Tú, Phong Phi không thấy ảnh của ba cậu, cũng loáng thoáng đoán được – ba cậu không phải bị bệnh qua đời mà là đã ly dị rồi. Hắn hỏi tiếp: “Tại sao vậy?”
Hải Tú nói: “Ba tớ ngoại tình.”
Hắn tặc lưỡi một cái: “Mẹ cậu phát hiện được?”
Hải Tú gật đầu: “Lúc đó mẹ tớ bận nhiều việc lắm, ba tớ và người kia quen nhau lâu thật lâu... Mẹ mới phát hiện ra, sau đó là ly dị.”
Phong Phi cười lớn: “Dứt khoát như vậy?”
Hải Tú cũng cười: “Ừ, mẹ tớ chẳng hề do dự tí nào, đúng không? Nhưng lúc đó cũng có nhiều người khuyên mẹ nên cố gắng chịu đựng vì tớ. Ba cũng xin lỗi, ông nói sẽ không làm như vậy nữa, tớ còn nhớ ba đã quỳ xuống xin mẹ...”
Gương mặt Phong Phi thoáng vẻ chán ghét, nhưng ngại đối phương là ba của Hải Tú nên không nói gì thêm.
Hải Tú nói tiếp: “Sau đó, mẹ hỏi tớ có muốn ba trở lại không...”
Phong Phi hỏi: “Cậu nói thế nào?”
“Tớ nói không muốn...” Cậu đáp
Hắn hơi bất ngờ: “Cậu muốn ba mẹ ly dị?”
Hải Tú gật đầu: “Ba tớ ngoại tình, là ông đã thay lòng, muốn trở lại như trước kia... e là không thể. Mẹ tớ thì lại kiêu ngạo, ban đầu là tự ý lấy ba, dù ông bà ngoại không hài lòng nhưng mẹ vẫn kiên quyết. Chuyện thành ra như vậy... Mẹ rất đau lòng, nếu chỉ vì tớ mà hai người suốt ngày ở chung nhưng bằng mặt không bằng lòng, mỗi người một mục đích... tớ không thích thế, cũng không muốn mẹ vì tớ mà tự làm khó mình.”
Điểm này hắn đồng ý với Hải Tú: “Ừ, như vậy thật khó xử.”
Hải Tú “Ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Mẹ tớ rất ít khi khóc, nhưng hôm đó lại ôm tớ khóc rất lâu. Sau khi ly dị, mẹ không cần nhà mà chỉ cần tiền, mang tớ ra ngoài ở, cuộc sống cũng tốt lắm.”
Phong Phi cười đáp: “Ừ”. Hắn nhớ lại lần trước đến nhà Hải Tú. Căn nhà không lớn lắm, bày trí cũng đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ ấm áp khi được chăm chút, nhìn qua có thể biết được – hai mẹ con đã sống chung với nhau như thế nào.
Hải Tú gật đầu: “Tớ cũng sợ nhìn thấy bọn họ gây gổ suốt ngày, chia tay thì tốt hơn.”
Phong Phi lặng lẽ xoa đầu Hải Tú.
Tuyết rơi làm đường trơn trợt, lại là đường núi nên rất khó đi. Khoảng nửa tiếng sau, hai người mới gọi được xe. Phong Phi nhìn đồng hồ rồi hỏi Hải Tú: “Bây giờ đi ăn nhé? Muốn ăn gì?”
Hải Tú lắc lắc đầu: “Tớ... ăn gì cũng được, cậu thích ăn gì cứ ăn đi.”
“Cậu chiều tôi như vậy sao.” Phong Phi cười cười, nắm tay Hải Tú suy nghĩ, “Thời tiết này hẳn là nên ăn lẩu, nhưng hôm qua chúng ta vừa mới ăn rồi... Vậy đi ăn đồ Nhật nha? Tôi biết một nhà hàng đồ Nhật khá ngon, không gian rất ấm cúng, đi không?”
Dĩ nhiên Hải Tú không phản đối: “Đi.”
Phong Phi nói địa chỉ với tài xế, ngồi ở ghế sau thong thả vẽ ra kế hoạch: “Giờ đi ăn, ăn đồ Nhật rất tốn thời gian... Ăn xong chắc phải hết hai, ba tiếng, Vừa hay kế bên có một cửa hàng, chúng ta qua đó dạo một lát, mua đồ xong rồi ăn tối bên ngoài luôn, ăn xong đi tìm anh tôi mượn xe về nhà.”
Hải Tú do dự nói: “Thôi... Chúng ta đón xe về đi.”
“Không muốn gặp anh tôi sao?” Phong Phi cười cười, “Đừng lo, ăn tối xong cậu cứ chờ tôi ở đó, tôi đi lấy xe tới đón cậu.”
“Không phải vậy...” Hải Tú không yên lòng nói: “Cậu đâu có bằng lái...”
“Tôi...” Thấy tài xế nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, hắn đành bất đắc dĩ nói, “Tôi sắp có rồi, bỏ đi, không nói nữa.”
Hải Tú ngượng ngùng ngọ nguậy, lại bị một cặp chân dài chặn ở đằng trước. Cậu sợ hắn không vui, bèn xích lại gần, nhỏ giọng nói: “Vậy... Vậy ăn tối xong đi tìm anh cậu, cậu đừng giận nữa...”
“Ai giận?” Phong Phi phì cười, “Lát nữa tôi muốn đưa cậu đi dạo một lát, hiếm khi tuyết rơi nhiều như vậy, không muốn đi ngắm cảnh tuyết hả?”
Ban đêm đi ngắm tuyết, tưởng tượng ra rất là lãng mạn nha. Hải Tú hơi động lòng, nhưng mà nếu về nhà sớm, cả hai ở bên nhau cũng vui lắm chứ? Cậu do dự nói: “Cũng... Cũng được, theo ý cậu đi.”
Hắn cười, cúi đầu nói nhỏ vào tai Hải Tú: “Tôi rất thích nghe cậu nói mấy lời này.”
Hải Tú mất tự nhiên che lỗ tai, dịch sang bên cạnh cọ cọ cọ.
Nhưng kế hoạch lại không như dự kiến. Hai người mới đi dạo được một giờ sau khi ăn cơm, điện thoại Phong Phi đã vang lên.
Là Hà Hạo gọi.
Phong Phi nhận điện thoại, vừa xem quần áo vừa nói: “Sao rồi? Thua hả?”
Hà Hạo bên kia cười mắng: “Bọn này thắng! Làm lũ kia không ngóc đầu lên được! Fuck, hôm nay chơi quá đã, tiếc là mày không tới...”
Nghe Hà Hạo ầm ĩ trong điện thoại đến đau cả tai, Phong Phi giơ điện thoại ra xa, quay lại nhìn Hải Tú vừa mới ra khỏi phòng thử đồ. Hai mắt hắn sáng lên, qua loa đáp: “Giỏi lắm, giỏi lắm...”
Hải Tú thử một cái áo lông trắng rộng phối với quần màu nâu nhạt, vừa sạch sẽ vừa ấm áp. Cậu nhìn gương rồi quay lại nhìn Phong Phi, mỉm cười gật đầu với hắn.
Trong điện thoại, Hà Hạo vẫn thao thao bất tuyệt. Phong Phi nói: “Không nói nữa, tao đang bận.”
“Chuyện gì?” Hà Hạo bất mãn, “Chờ chút, tao vẫn chưa kể chuyện chính mà!”
Phong Phi buồn bực: “M* mày nói mau lên!.”
Hào Hạo cười ha hả: “Tụi này mở tiệc lớn bên trung tâm thương mại Thế Giới, tiệc thâu đêm luôn, mày mau qua đây đi.”
Phong Phi từ chối: “Không đi, tụi mày cứ chơi đi.”
Hắn đang định cúp máy thì Hà Hạo vội la lên: “Đừng đừng! Đội trưởng tuần sau phải tham dự khóa học đặc biệt rồi, tới đầu năm sau cũng không về được, hẳn là không gặp được nữa đâu. Mày không đến thật hả?
“Nói tao bận rồi.” Hắn nói không chút nghĩ ngợi, “Tụi mày không nói trước với tao, tao có hẹn rồi, tụi mày đi đi, đừng gọi tao nữa, tao bận.”
Hà Hạo vẫn không từ bỏ, hét lớn: “Hẹn với ai? Bạn gái hả? Dẫn đi chung đi, cùng gặp mọi người vui vẻ một lát!”
Phong Phi trực tiếp cúp điện thoại, đến cạnh Hải Tú cười nói: “Mặc đẹp lắm, mua bộ này đi.”
Hải Tú vẫn chần chừ: “Tớ thấy cái áo màu kem kia cũng đẹp lắm...”
“Vậy mua hai cái màu trắng với màu kem luôn, để cậu thay đổi.” Điện thoại Phong Phi lại vang lên, hắn không đợi Hải Tú phản bác đã đẩy cậu vào phòng thử đồ, “Thay đồ lại rồi mình đi chỗ khác. Tôi vừa thấy bên kia có cái áo khoác rất đẹp, hai ta mặc đều hợp.”
Phong Phi tắt điện thoại, đi tới trước cửa phòng thử quần áo, trong lòng ngứa ngáy, muốn viện cớ đi vào trong xem.
Nhưng không đợi hắn vào, Hải Tú đã ra rồi.
Trông cậu hơi là lạ, nhỏ giọng nói: “Hà.. Hà Hạo gọi điện cho tớ.”
Phong Phi bật cười: “Nó bị điên đó! Đừng để ý, đưa điện thoại cho tôi.”
“Tớ...” Hải Tú hơi hối hận, “Cậu ấy, cậu ấy hỏi tớ có đi cùng cậu đúng không, tớ nói ừ, cậu ấy... lại kêu chúng ta cùng qua đó chơi...”
Phong Phi cười giễu cợt: “Đi cl ấy, ai thèm chơi với nó?”
Hải Tú lo lắng: “Nhưng... Nhưng tớ lỡ đồng ý, tớ... tớ không biết từ chối làm sao, tớ... gọi lại cho cậu ấy... xin lỗi...”
Phong Phi bật cười: “Xin lỗi cái gì, cậu thật sự muốn tới đó sao?”
Hải Tú áy náy vô cùng, tự trách nói: “Tại tớ không nói rõ ràng. Tớ nói tớ không thân với bọn họ nên không đi, cậu ấy lại nói... nói ở đó có nhiều bạn học của tụi mình lắm, ai cũng đi hết, còn nói nếu tớ không muốn chơi với cậu ấy thì cậu ấy sẽ gọi thêm mấy bạn “học sinh giỏi” tới. Vương Bằng, Tống Giai Giai cậu ấy cũng kêu...”
Phong Phi suy nghĩ một lát mới hiểu được Hà Hạo nói cái gì. Chắc chắn là nói vì Hải Tú mới gọi mấy người đó tới, nhưng trời mới biết cậu ta có gọi thật không, chỉ có Hải Tú mới tin rồi tự trách thế này thôi. Hắn nghĩ bụng, thôi thì ngoài giờ học để cho Hải Tú tiếp xúc với bạn bè một chút chắc cũng được.
Hơn nữa, còn có mình đi chung, không ai có thể bắt nạt cậu ấy.
Phong Phi hỏi lại lần nữa: “Đừng miễn cưỡng, muốn đi thì đi. Chắc nó cũng gọi cô Nghê tới, cậu không muốn thì đừng có đi.”
Hải Tú chợt cảm thấy an tâm: “Cô... Cô Nghê cũng tới?”
Phong Phi không dám nghĩ đến hình ảnh Nghê Mai Lâm cùng liên hoan với bọn họ, xua tay nói: “Tôi chỉ... ví dụ thôi.”
Hắn cầm di động lên, gọi lại cho Hà Hạo.
Sau khi xác nhận quả thật có một nửa bạn học cùng lớp tham dự, Phong Phi mới yên tâm. cảnh cáo Hà Hạo: “Đừng gọi cho Hải Tú nữa, một lần là đủ rồi.”
Hà Hạo không cam lòng cãi lại: “Mắc gì tao không được gọi cho Hải Tú!”
“Gọi nữa tao đập nát điện thoại mày!” Phong Phi nói thẳng, “Còn gọi nữa không!”
Hà Hạo đành nhận thua: “Đừng đập, tao vừa mới đổi điện thoại... Hai người sẽ tới chứ?”
Phong Phi “Ừ” một tiếng.
Hà Hạo lại bất mãn: “Tao gọi mày mày không tới, Hải Tú vừa nói một câu mày tới ngay, mày...”
“Tao chỉ nể mặt cậu ấy thôi.” Phong Phi giễu cợt, “Cho mày tức chết!”
Hắn cúp điện thoại rồi nói với Hải Tú: “Muốn đi thì đi thôi, bạn bè chúng ta đều quen biết, tới chơi một lát cũng được.”
Thật ra trong lòng Hải Tú rất sẵn sàng giao lưu với các bạn học, nghe hắn nói thì gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Tớ, tớ không muốn chơi thâu đêm, tớ...”
“Đừng quá lo lắng, bọn họ chỉ ca hát, vui đùa hay chơi mấy cái trò như ‘nói thật hay đại mạo hiểm’ thôi, không có gì mới mẻ, cậu chơi chán thì chúng ta về.” Phong Phi nhéo lỗ tai cậu, cười nói: “Sợ tôi mải chơi với bọn nó rồi không chịu về? Nghĩ cái gì vậy, sao tôi có thể bỏ cậu mà đi chơi với bọn nhóc kia được.”
Hải Tú đỏ mặt “Ừ” một tiếng, đi theo sau Phong Phi.