Cái bảng đếm ngược trong lớp trước đây là do nhân viên của trường quản lý, sau đó Phong Phi nhìn không nổi mấy con chữ xấu kinh khủng đó, nên tự đề cử làm việc này luôn.
Mỗi buổi sáng, Phong Phi và Hải Tú cùng đến lớp. Hải Tú đi thu phát bài tập, còn hắn thì lên bục giảng lấy cái bảng đếm ngược xuống, lau sạch rồi viết lại số ngày còn lại cho đến cái ngày định mệnh đó, rồi treo lên thật ngay ngắn.
“Cậu... Làm nhiều vậy có mệt không?” Hải Tú đau lòng nhìn Phong Phi. Giờ ra chơi mà hắn vẫn đọc sách, cậu không đành lòng nói: “Mắt có mỏi không?”
Phong Phi lắc đầu, “Tôi phải học cho xong mấy cái hóa trị này đã... Mỗi lần cậu giảng, tôi thấy cũng hiểu lắm nhưng cứ đụng tới bài khác là lại làm không được... Đợt kiểm tra lần trước chắc tôi đã chọn sai câu số 4 rồi.”
Hải Tú nhìn sổ ghi chép của Phong Phi, trên đó viết đầy những tổng kết của hắn về các phản ứng oxy hóa – khử và các kiểu cân bằng phương trình.
Phong Phi tìm mấy đề bài rồi viết phương trình ra cân bằng. Hải Tú nhỏ giọng nói: “Tớ giảng lại cho cậu lần nữa nhé.”
Phong Phi khẽ gật đầu: “Khỏi đi, cậu nói là tôi lại bị cuốn theo cậu, để tôi tự suy nghĩ.”
Hải Tú nghe vậy thì không dám quấy rầy hắn nữa, nằm nhoài xuống bàn, lén nhìn hắn.
Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, mà gần đây cậu thấy hắn gầy đi.
Mà không phải không có bằng chứng – mấy ngày nay hắn học rất cực khổ. Bây giờ ngày nào cũng dậy lúc 5h sáng, ngồi học từ đơn, chép thơ cổ, hoặc học thuộc công thức.
Lúc học hắn rất ít nói chuyện, những thứ cần nhớ kĩ hắn lại không học thuộc lòng mà lại viết đi viết lại rất nhiều lần, không hề thấy phiền. Hải Tú hỏi thì hắn nói – so với ngồi tụng thì làm vậy có thể khắc sâu vào trong đầu hơn, nhớ được rất lâu.
Hải Tú chợt thất thần, dáng vẻ yên lặng viết bài của hắn, thật là hấp dẫn quá...
Thời tiết ấm dần lên, hai đứa không cần phải mặc quần áo dày cộm nữa. Nhất là Phong Phi, cơ địa hắn khá nóng nên hắn mặc đồ còn ít hơn người khác. Vừa qua tháng tư thôi mà hắn chỉ mặc mỗi cái áo sơ-mi, ống tay áo vén lên, lộ ra cái đồng hồ đeo tay mà Hải Tú tặng.
Cái đồng hồ Hải Tú tặng Phong Phi hồi Tết... hắn vẫn luôn đeo trên tay.
So với một Phong Phi nghiêm túc thì giờ ra chơi này Hải Tú thật lười biếng. Đầu tiên là ngồi ăn quà vặt, sau đó uống nửa ly nước, lại rót đầy ly của cậu và Phong Phi rồi trở về chỗ ngồi, xem lại nội dung vừa học tiết trước cho thật rõ, thời gian còn lại toàn để ngắm Phong Phi.
Phong Phi không bị ảnh hưởng chút nào, Hải Tú nhìn thì nhìn, hắn vẫn ngồi ôn tập. Một lúc sau, hắn khép sổ tay lại, nói: “Cái cân bằng phương trình này mà còn sai nữa thì tôi nhai nát quyển sổ này.”
Hải Tú bật cười, nhìn qua cuốn sổ ghi chép của Phong Phi rồi hỏi: “Cậu đã dò đáp án kì thi thử lần 2 này chưa? Sai nhiều hay ít?”
“Không dò, dò làm gì.” Hắn vẫn còn đang phân vân, không biết câu kia mình có làm sai không, “Chắc khoảng 5 điểm, cẩn thận thì không mất thêm.”
Hải Tú rất muốn biết – Phong Phi dạo này cực khổ như vậy, thành tích chắc sẽ tăng đúng chứ?
Nhưng cậu lại không rõ sẽ tăng lên bao nhiêu, sợ nhất là Phong Phi học nhiều quá bị phản tác dụng, thành tích không tăng mà còn giảm nên không dám hỏi hắn, sợ đả kích đến tinh thần của hắn.
Hơn nữa lần này thầy cô sẽ chấm điểm rất gắt, dựa trên điểm số của hắn trước giờ, cũng không có mấy hy vọng.
Phong Phi nhìn ra lo ngại của cậu, cười nói: “Yên tâm đi, tôi không phải thằng yếu đuối, lần này không được thì còn thi thử lần 3. Cậu cứ chờ xem... dù sao cũng phải có tiến bộ chứ.”
Hải Tú lập tức gật đầu: “Ừ, chiều nay là có hạng rồi, chúng ta sẽ rút kinh nghiệm, lần sau lại cố gắng.”
Phong Phi ngẩn người: “Chiều nay có hạng rồi? Nhanh vậy?”
Hải Tú gật đầu: “Buổi sáng tớ đi nộp bài tập cho cô Nghê có nghe mấy giáo viên khác nói. Có thầy nói sáng nay là xếp hạng hết rồi, thầy cô đang xem xem ai học lệch quá thì lựa ra, buổi tối tự học sẽ dạy riêng cho mấy bạn đó.”
Phong Phi và Hải Tú không có học lệch nên không mấy để ý, nhưng đối với lần xếp hạng lần này, hắn cũng rất hứng thú.
Hải Tú hiểu ý hắn ngay, gật đầu cười nói: “Đi đi đi đi.”
Hải Tú mong đợi không thôi, đếm từng phút từng giây. Chưa đầy 10 phút sau, Phong Phi đã trở lại.
“Sao rồi?!” Hải Tú vốn định chờ Phong Phi nói trước nhưng lại quá tò mò, không nhịn được hỏi: “Hạng tăng đúng không?”
“Không.” Phong Phi cười cười, lắc đầu.
Hải Tú trong nháy mắt thất vọng cực kì, lắp bắp nói: “Sao lại như vậy...”
Phong Phi ngồi xuống, cất quyển sổ ghi chép đi, cười nói: “Này bạn học đứng đầu cả lớp cả khối, bạn còn muốn lên mấy hạng?”
Hải Tú bật cười, “Tớ hỏi cậu đó! Nói nhanh lên.”
“Trong lớp tăng 2 hạng, trong khối tăng 67 hạng.”
Hải Tú: “!”
Phong Phi muốn khiêm tốn một chút, nhưng thật sự hắn đang rất vui, ho khan một cái, bổ sung thêm: “Cũng có thể là do người khác xuống hạng. Tôi cảm giác mình vẫn chưa làm tốt.”
Hải Tú không thèm tin lời hắn, cậu vui đến mức muốn xuống thẳng sân vân động chạy mấy vòng, hết đứng lên lại ngồi xuống. Hạnh phúc đến không thể kiềm được, luôn miệng hỏi: “Bao nhiêu điểm? So với lần trước có cao hơn không?”
Khóe miệng hắn nhếch cao: “Cao hơn 70 điểm.”
Hải Tú lại vui đến mức muốn nhào tới cắn hắn mấy cái!
Cậu ngồi yên được một lúc là lại lẩm nhẩm tính toán: “Lát nữa tớ phải xem lại thật kĩ mấy đề thi trong lần thi này đã, nhìn xem chỗ nào cần đặc biệt chú ý. Tớ nghe cô Nghê nói, chắc mấy buổi tự học tối sau này sẽ chia thành từng môn để dạy, thầy cô sẽ không quản nghiêm nữa. Tớ sẽ đi xin cô cho tụi mình nghỉ học buổi tối, về nhà tớ dạy kèm cho cậu. Tâp trung vào mấy chỗ cậu còn yếu, chắc chắn còn rất nhiều chỗ cần phải nói...”
Hải Tú vừa nói vừa ngồi sửa lại đề thi của Phong Phi, xem thật kĩ từng bài hắn làm sai. Phong Phi bị quăng sang một bên thì mất hứng: “Chờ chút coi... Tôi chưa nói hết mà.”
Hải Tú không hiểu: “Cậu muốn nói gì nữa?”
Phong Phi liếc cậu một cái rồi đút hai tay vào túi quần, dựa lên ghế, gượng gạo nói: “Tôi... Tôi chưa nói lần này tôi thi Anh văn được mấy điểm đâu.”
Thật ra thì Hải Tú chẳng để ý đến chuyện này, với cậu quan trọng nhất chỉ là hạng thôi. Nhưng hắn đã nói vậy thì cậu cũng tỏ ra hứng thú, “Bao nhiêu vậy?”
“Cũng không cao lắm...” Phong Phi khiêm tốn nói: “122 điểm.””
“Wow!” Hải Tú thầm nghĩ sao thấp dữ vậy, đúng là hắn không thể giỏi mấy môn liên quan đến ngôn ngữ mà. Thế mà mặt lại tràn đầy hưng phấn: “Giỏi quá đi!”
Phong Phi đắc ý “Hừ” một tiếng, vỗ bàn nói: “Cậu hỏi đi! Hỏi tôi thi số học bao nhiêu!”
Hải Tú buồn cười muốn chết, lập tức hỏi: “Phong Phi cậu thi số học mấy điểm?”
“134!” Khóe miệng hắn nhếch lên: “Nếu lúc đầu không làm sai bài số 2, phải làm lại mất thời gian thì điểm tôi còn cao hơn nữa.”
Hải Tú phối hợp bỏ bút xuống, vỗ tay liên hồi, vỗ thật nhanh thật mạnh, cố gắng để tiếng vỗ vang vọng khắp lớp học.
Phong Phi xua xua tay, đè tay cậu lại tỏ ý Hải Tú đừng miễn cưỡng bản thân, hắn nói: “Nhiều chỗ cần phải học thêm lắm, không thể kiêu ngạo.”
Hải Tú gật đầu thật mạnh: “Để tớ giúp cậu coi có thể được max bao nhiêu điểm.”
Phong Phi không nhịn được ngắm nhìn bài thi của mình, nhìn đến say mê một hồi thì không dám lãng phí thời gian nữa, tiếp tục đọc sách.
Hải Tú đang xem bài thi thì đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói: “Điểm chuẩn lần này các thầy cô đặt ra là bao nhiêu?”
Phong Phi tiếc nuối cười một tiếng: “Tính ra thì cao hơn điểm của tôi 21 điểm.”
“Có 21 điểm!” Lần này Hải Tú thật sự kích động, “Có hy vọng! 21 điểm thôi, điểm tiếng Anh cậu thấp như vậy vẫn tăng được, bài thi môn tự nhiên chỉ cần cố gắng một chút là qua được rồi.”
Phong Phi nở nụ cười đồng ý, lại sửng sốt một chút rồi giận dữ nói: “Cậu nói ai thi tiếng Anh điểm thấp?! Vừa nãy cậu khen tôi mà nhỉ?”
Hải Tú nghẹn họng, gượng cười trấn an hắn: “Ý tớ là... còn có thể cố gắng, cậu nhìn xem điểm số học của cậu không thấp nữa rồi, có thể tranh thủ rất nhiều thời gian.”
Phong Phi tức tối. Hải Tú thấy vậy thì chống tay lên bàn, nhổm dậy nhìn trước nhìn sau, thấy không có người thì hôn thật nhanh lên khóe miệng hắn một cái.
Phong Phi không đề phòng bị cậu hôn, chút tức giận về sự khoe khoang vừa nãy nháy mắt biến mất. Hắn kiểm tra cửa trước cửa sau lớp học, rồi cười cười nhéo mặt cậu: “Thái độ nhận sai không tệ, tha cho cậu.”
—
Buổi chiều sau khi công bố thứ hạng, quả nhiên Nghê Mai Lâm đến thông báo kế hoạch học tập mới. Hai tiếng trước khi học buổi tối thì phòng học sẽ mở cửa để các giáo viên chuyên môn giảng bài riêng cho các học sinh học lệch. Nội dung giờ học là những kiến thức nền tảng, những học sinh có khuynh hướng học lệch bị gọi tên thì bắt buộc phải đi, những bạn khác nếu muốn vẫn có thể đến nghe, nhưng phải được sự cho phép của giáo viên chủ nhiệm.
Sau khi tan học, Hải Tú đi theo Nghê Mai Lâm về phòng làm việc, ngượng nghịu xin phép cô cho cậu và Phong Phi tạm ngưng tự học buổi tối, về nhà chuyên tâm học để chuẩn bị công phá kì thi.
Nghê Mai Lâm không để ý cậu, không cho phép cũng không cấm cản, cứ ngồi làm việc của mình, chờ cho các giáo viên khác đi hết mới hỏi: “Này là ý của em hay của Phong Phi?”
Hải Tú chưa kịp trả lời, cô lại nói: “Hải Tú, cô mong em nói thật với cô.”
Hải Tú ngẩn ra, không hiểu sao Nghê Mai Lâm lại nói như vậy. Cậu thành thật nói: “Là ý của em, Phong Phi dạo này tiến bộ rất lớn, cậu ấy... em hy vọng cậu ấy có thể giỏi hơn nữa.”
“Hải Tú.” Nghê Mai Lâm đẩy đẩy mắt kiếng, chân thành nói: “Kì thi thử lần 2 này là thi chung, gần như tất cả các trường đều dùng bộ đề thi này. Lúc chấm bài các thầy cô đã cố gắng chấm sát nhất với thang điểm thi đại học, nói cách khác, các em coi như đã trải qua một kì thi đại học... Em có biết điểm số của học sinh nhất khối ở trường bên cạnh là bao nhiêu không?”
Hải Tú không ngờ Nghê Mai Lâm lại hỏi cậu chuyện này, khựng lại: “Bao nhiêu ạ?”
“Cao hơn em 3 điểm.”
Nghê Mai Lâm nói: “Hạng nhất ở mấy trường khác vẫn kém em rất nhiều, người gần nhất cũng thấp hơn em tận 40 điểm, cái này không nói... Học sinh lớp 12 có thể phân cao thấp với em, chỉ có em đó thôi. Em... chẳng lẽ định thờ ơ với danh hiệu thủ khoa vậy à?”
Lúc này cậu mới hiểu được ý của cô, lắc đầu cười nói: “Trường mình với bên đó có xã giao mà cô, bạn ấy được thủ khoa cũng tốt, em không quan trọng vấn đề này.”
Cậu lại nói: “Mà trước giờ Phong Phi không hề ảnh hưởng em, gần như không làm phiền em lúc học bao giờ. Cô đừng lo, thành tích em không bằng bạn đó hoàn toàn là do em.”
Nghê Mai Lâm thầm mắng trong lòng, Hải Tú thật sự quá hào phóng rồi, gì mà “Ai đạt thủ khoa cũng được”. Chớ có nói đùa! Thủ khoa là của trường mình vẫn tốt hơn chứ! Từ khi biết các trường thi chung, chủ nhiệm khối 12 của trường bên kia rất siêng năng liên lạc với bên này, liên tục hỏi thành tích của Hải Tú, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ai mà không muốn trường mình có được một thủ khoa?
Nhưng chính thầy chủ nhiệm trường mình lại để ý Hải Tú, cố tình ám chỉ gì đó với giáo viên ngữ văn và giáo viên tiếng Anh để họ chấm thật gắt bài của cậu, bài thi số học và khoa học tự nhiên cũng bị chấm rất gắt.
Theo như cô biết, lần này Hải Tú ít nhất là bị trừ oan hơn 20 điểm.
Nghê Mai Lâm nhìn cậu, thầm nghĩ mình đang nhìn một cậu bé bị trừ oan 20 điểm đấy. Thôi thì... dung túng cho nó một lần vậy.
Nghê Mai Lâm nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ cho kĩ, nếu lần sau em thi không được như mong đợi, Phong Phi nó sẽ áy náy đấy.”
Hải Tú đờ ra hai giây rồi mới nhận ra – cô Nghê đã ngầm đồng ý, vội vàng nói cảm ơn. Cậu gượng gạo bày tỏ lòng sự nhiệt tình với trường học rồi hứa hẹn sẽ cố gắng, tranh thủ lần thi thử thứ ba sẽ vượt qua bạn học kia, làm vẻ vang trường học.
Nghê Mai Lâm nhịn không được bật cười – rốt cuộc tên nhóc Phong Phi kia có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể dạy cậu nói những lời thế này đây.
Cô xua xua tay: “Đi đi.”
Hải Tú cười haha, hớn hở chạy đi.