Trái tim hơi ngứa ngáy, Thẩm Chi Khản hoảng hốt thu tay lại, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm mới chạm vào, giống như có từng cơn từng cơn tê dại từ đầu ngón tay đột ngột chạy trên lồng ngực.
Bàn tay cũng rất đẹp.
Cố Quân Hi: “Cậu không chơi bóng à?”
Thẩm Chi Khản che che giấu giấu ho hai tiếng: “Tôi, không khỏe lắm…”
Thấy sắc mặt Cố Quân Hi ngạc nhiên, còn hơi lo lắng nhìn vào cánh tay của cậu, lần đầu tiên Thẩm Chi Khản sinh ra suy nghĩ, lừa gạt người khác có phải điều nên làm hay không.
Cậu nhìn tờ giấy ghi chép số liệu trên tay Cố Quân Hi, đang định đề nghị cùng nhau đi nộp thì suy tính đã bị cắt ngang.
Cố Quân Hi: “Cậu đến phòng y tế đi”.
Thẩm Chi Khản: “… Không phải cậu cần đi nộp đơn hả?”
Cố Quân Hi: “Tôi có thể tự mình làm được”.
Thẩm Chi Khản cảm thấy hơi bực bội, cậu âm thầm thở dài, giúp đỡ Cố Quân Hi thu dọn dụng cụ: “Cậu có biết văn phòng bộ môn thể dục ở đâu không?”
Quả nhiên, y như cậu dự đoán. Thiếu niên rũ hàng mi xuống, mím chặt môi.
Cố Quân Hi: “Tôi… có thể tìm bạn cùng lớp hỏi đường”.
Thấy người trước mặt tránh ánh mắt của mình, Thẩm Chi Khản cảm nhận được trái tim bị nghẽn lại, chậm rãi nhảy lên, lồng ngực buồn bực. Cậu giấu tâm tư mình đi, nở nụ cười.
“Tôi không phải bạn cùng lớp của cậu sao? Hơn nữa chúng ta còn là bạn cùng bàn, đừng khách khí như thế…”
Cố Quân Hi: “Tay của cậu…”
Thẩm Chi Khản kéo cổ tay nhóc, “Không có việc gì lớn, tôi dẫn cậu đi trước, sau đó cậu lại đi cùng tôi?”
Thiếu niên trước mặt lo lắng không chịu trả lời, Thẩm Chi Khản dứt khoát không đợi thêm, kéo thẳng người đi về phía văn phòng.
Cố Quân Hi: “Cảm ơn”.
Đầu ngón tay siết chặt, Thẩm Chi Khản hơi hối hận tại sao ban sáng lại giả vờ không nhớ rõ người ta, nếu không thì sau hai chữ cảm ơn đó chắc chắn sẽ có thêm tiếng “anh”, càng dễ nghe hơn nhiều.
Lúc đứng ở bên ngoài cửa chờ người đi ra, Thẩm Chi Khản nhấc cánh tay lên, đúng thực đã không còn gì đáng ngại.
Bạn nhỏ trong trí nhớ còn chưa cao tới cằm của cậu hiện giờ đã cao hơn cậu một chút. Cậu nhớ rõ Cố Quân Hi nhỏ hơn cậu gần hai tuổi, hiện giờ hẳn là mới mười bảy, không chừng sẽ còn cao hơn một chút nữa.
Thẩm Chi Khản nghiêng người nhìn vào trong văn phòng, ngắm cậu thiếu niên đang ngoan ngoãn nộp số liệu cho thầy giáo, chính bản thân cậu cũng không phát hiện được, nụ cười nơi khóe miệng đã dịu dàng khác hẳn bình thường.
Vẫn ngoan ngoãn y như thuở bé.
Bên cạnh sân bóng có rải rác vài Omega đang ngồi ở chỗ thoáng mát xem hội Tống Gia chơi bóng. Mỗi lần có kẻ nào đó vén áo lau mồ hôi hoặc cất tiếng huýt sáo không đứng đắn khi ghi được bàn là lại có một mảng tiếng hét chói tai vang lên trên khu vực người xem.
Thẩm Chi Khản âm thầm dẫn Cố Quân Hi đổi phương hướng, tránh đi một màn thả thính trên sân thể dục.
“Bọn nó… bình thường cũng không đến nỗi không đứng đắn như vậy”.
Cố Quân Hi: “Ừ”.
Thẩm Chi Khản quan sát sắc mặt của nhóc, xác nhận nhóc không đánh đồng mình với mấy kẻ bên kia, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến phòng y tế, Thẩm Chi Khản ngồi trên ghế, xắn tay áo lên. Bác sĩ trường học tháo băng gạc cho cậu.
“Miệng vết thương hồi phục không tồi, nhưng vẫn phải cẩn thận đừng để bị nhiễm trùng. Nếu không, rất dễ dẫn tới kỳ dịch cảm đột ngột đấy”.
Thẩm Chi Khản vừa đồng ý với lời dặn dò của bác sĩ, vừa vụng trộm giương mắt lên liếc qua chỗ Cố Quân Hi.
Sắc mặt bạn nhỏ không tốt lắm, sớm biết thế cậu đã bảo bạn nhỏ tránh đi, cũng không biết có dọa người ta sợ không nữa…
Vết thương đã khép miệng, chỉ còn để lại một dấu vết rất dài, nhìn qua rất đáng sợ.
Trên đường quay lại sân thể dục, Thẩm Chi Khản cầm thuốc của bác sĩ trường cho, người bên cạnh sau khi ra khỏi phòng y tế vẫn im lặng. Tuy rằng từ trước đến giờ Cố Quân Hi luôn không thích nói chuyện nhiều, nhưng Thẩm Chi Khản vẫn cảm thấy mình nên phá vỡ bầu không khí hiện tại.
“Vừa rồi dọa cậu sợ rồi sao?”
Thấy Cố Quân Hi nâng mắt nhìn mình, cậu mới phát hiện ra trong mắt thiếu niên đầy lo lắng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng lắc đầu.
Cố Quân Hi: “Tôi chỉ, chỉ hơi lo lắng cho cậu”.
Có vẻ không hề “hơi” một chút nào.
Thẩm Chi Khản cảm thấy trái tim mình nóng lên: “Tôi không sao, tôi đã quen với mấy vết thương nhỏ thế này rồi”.
Thấy sắc mặt Cố Quân Hi càng khó nhìn hơn, Thẩm Chi Khản vội vàng đổi giọng: “Ý tôi là, vết thương đã khỏi hẳn rồi, không đau nữa, cậu đừng lo lắng”.
Cố Quân Hi: “Có thể nói cho tôi biết tại sao lại bị thương không?”
Giây tiếp theo, lời nói qua loa bị chặn bên miệng.
Cố Quân Hi: “Đừng miễn cưỡng, cậu không có nghĩa vụ phải nói chuyện này với tôi”.
Người bên cạnh rũ mắt, hàng lông mày lạnh lùng xa cách kia cũng lộ ra mất mát, thế nhưng đôi môi vẫn cố gắng kéo thành nụ cười, giống như rõ ràng rất khó chịu lại phải ráng chống đỡ an ủi cậu.
Trái tim Thẩm Chi Khản bị treo lên, hận không thể khai ra toàn bộ.
“Thực ra là đi giúp đỡ đám anh em bảo vệ địa bàn của nó, không cẩn thận bị người phe bên kia đánh lén… Bọn họ cậy mình nhiều người, nhưng cuối cùng cũng không đánh lại nổi bên tôi”.
Thẩm Chi Khản cười kể chuyện quá khứ của mình, không hề nhắc tới bất cứ sự tích anh dũng thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ nào. Sau khi trông thấy sắc mặt lo lắng của Cố Quân Hi đã dịu đi, trái tim treo lơ lửng của cậu cũng chậm rãi buông xuống.
Tống Gia: “Chi Khản, tới đây một lát!”
Trên sân bóng, Tống Gia quay lưng lại với đám anh em, vẫy tay gọi. Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn Cố Quân Hi: “Tôi sang bên kia một lát, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây nhé”.
Thấy Cố Quân Hi khẽ gật đầu, cậu mới cười cười đi tới bên Tống Gia, lười nhác đáp lời: “Sao, vội vã muốn chịu thua đến vậy hả?”
Tống Gia tức giận lườm sang, ôm bả vai cậu tiến về phía trước. Lúc này Thẩm Chi Khản mới phát hiện ra, chỗ mấy bạn học đang đứng còn có thêm một cậu bạn khác.
Cậu bạn này có lẽ là một Omega, vóc dáng không quá cao, cho nên khi đứng bên cạnh các Alpha đã hoàn toàn bị nhóm bọn họ che khuất.
Tống Gia: “Đến đây nói một câu. Mày không thích dạng người như thế này nhỉ? Tao nói rồi mà nhóc này không tin, còn bắt tao tìm mày tới đấy”.
Thẩm Chi Khản quay đầu thoáng nhìn về phía sau, thấy Cố Quân Hi hình như không nhìn về phía bên này liền nhẹ nhàng thở phào. Cậu quay đầu lại, vỗ cánh tay đang đặt trên vai mình.
Thẩm Chi Khản: “Thật ra tao không biết cách từ chối người khác đâu”.
Tống Gia: “Nghe chưa? Nó nói không thích mày đấy”.
“Cậu ấy đâu có nói không thích tôi!”
Thẩm Chi Khản cảm thấy mí mắt mình giật một cái, cậu từ chối quá uyển chuyển rồi sao? Không thể nào, đến Tống Gia còn nghe ra được cơ mà?
Cậu trai kia tiếp tục thành tâm thành ý thổ lộ không ngừng, Thẩm Chi Khản xấu hổ không thôi, muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.
Người vây quanh họ càng lúc càng nhiều, đủ tiếng thảo luận vang lên. Tống Gia và cậu nhóc kia càng cãi cọ, tâm tình cậu càng nóng nảy hơn.
Tống Gia: “Được lắm, còn chưa chịu thôi hả. Tiết học sắp kết thúc rồi, đừng ở đây làm chậm trễ việc học của học sinh giỏi nhất khối nhá!”
“Thành tích của tôi cũng rất tốt mà, luôn nằm trong top 10 đấy!”
Thẩm Chi Khản cắt ngang cuộc cãi cọ của hai người bọn họ: “Thật ra, tôi thích người có thành tích tốt hơn mình”.
…
Im lặng một thoáng, cậu nhóc kia lại bắt đầu mạnh mẽ nói năng hùng hồn.
“Tôi sẽ cố gắng, kỳ thi tháng lần sau tôi nhất định sẽ giành được hạng nhất. Như thế cậu sẽ đồng ý yêu đương cùng tôi chứ?”
Cố Quân Hi: “Cậu không giành được đâu”.
Âm thanh lạnh lùng khiêu khích từ sau lưng truyền đến, Thẩm Chi Khản vô thức quay đầu lại nhìn sắc mặt người đến. Mặt mày thiếu niên lạnh lẽo, chiều cao và bề ngoài nổi bật, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt cả đám người đứng quanh.
Không hiểu sao trái tim bỗng hốt hoảng.
Tống Gia: “Nghe thấy chưa? Mày không giành nổi đâu”.
“Các người có tư cách gì mà dám chất vấn năng lực của tôi?”
Tống Gia nghẹn lời, dù sao lấy thành tích của cậu ta đặt ra chỗ này quả thực không thể cãi thành lời. Chỉ là người này phiền quá, từ chối nhiều lần còn giả vờ không hiểu, càng nhìn càng giận.
Thẩm Chi Khản thấy người ở sau đang chậm rãi tới gần, bầu không khí như sắp bùng cháy.
Cố Quân Hi: “Tôi ở nơi này, cậu giành không nổi”.
Quá kiêu ngạo.
Thẩm Chi Khản đứng bên mím môi nín cười. Được Cố Quân Hi che chở và bị Tống Gia che chở, cảm giác không hề giống nhau.
Nhưng mà cậu bạn nhỏ còn rất tự tin.
Bạn của cậu nhóc kia lo lắng bọn họ tranh cãi quá đà, tiến lên dắt cậu nhóc rời đi, chỉ là lúc đi ngang qua trùng hợp cọ sát vào người Cố Quân Hi một cái.
Thẩm Chi Khản nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy người bên cạnh đang có xu thế ngã về phía sau. Trên cánh tay cậu lại đột ngột xuất hiện thêm một bàn tay, hình như do hoảng sợ nên siết chặt lấy ống tay áo của cậu.
Còn chưa đợi cậu hỏi thêm lời quan tâm nào, thiếu niên lập tức ổn định cơ thể đứng lên, lùi ra, duy trì khoảng cách một bước với cậu.
Lồng ngực trống rỗng.
Thẩm Chi Khản ngẩn ngơ trong thoáng chốc, sau đó nghe được giọng nói tức giận của Tống Gia: “Mẹ nó, chúng mày muốn đánh nhau hả?”
Cậu nhóc mới định rời đi giấu tay về phía sau, hơi chột dạ. Có lẽ cậu ta chưa từng bị ai đối xử hung dữ như vậy, hai con mắt đã hồng lên.
“Tôi… tôi không đẩy cậu ấy!”
Sắc mặt Thẩm Chi Khản lạnh lẽo, định tiến về phía đó, ống tay áo lại bị người khác cẩn thận túm lại một tẹo. Cậu nghiêng người, chỉ thấy Cố Quân Hi lắc đầu với mình.
Thiếu niên ngoan ngoãn đứng sau lưng cậu, cúi đầu, giống như bị thiệt thòi nhưng không dám lên tiếng.
Thẩm Chi Khản nhắm mắt lại, chậm rãi hạ cơn giận đang tuôn ra trong lòng. Sau đó cậu nhìn về phía người còn chưa rời đi, lên tiếng: “Hình như cậu không hiểu được tiếng người, cho nên nhờ cậu tự chuyển câu tiếp theo của tôi thành ngôn ngữ cậu có thể hiểu được. Sau này, mong cậu hãy tránh xa phạm vi tầm mắt của tôi”.
Trò hề này chấm dứt trong lời cố gắng giải thích của cậu nhóc nọ, một tiết học cũng sắp sửa kết thúc.
Lúc đi về địa điểm tập trung, Thẩm Chi Khản thấy tâm trạng người bên cạnh hình như có chút kỳ lạ, cười cười trêu ghẹo: “Lớp trưởng, vừa nãy cậu rất kiêu ngạo đấy. Có lòng tin vượt qua tôi như thế cơ à?”
Thấy thiếu niên đã bị cậu hấp dẫn sự chú ý, Thẩm Chi Khản tiếp tục ca ngợi thành tích của mình.
Thiếu niên kiên nhẫn lắng nghe cậu ba hoa kể chuyện mình đã qua năm ải chém sáu tướng, ngồi vững trên ngôi vị này một thời gian, đôi mắt như mang theo ánh sáng ngưỡng mộ, ngược lại, chính Thẩm Chi Khản lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Nhưng cậu đừng áp lực quá, dù sao tôi ngồi ở vị trí này cũng không phải mới một hai ngày”.
Cố Quân Hi: “Cậu thích người có thành tích tốt sao?”
Thẩm Chi Khản nhìn ánh mắt hỏi thăm của nhóc, vô thức dời ánh mắt đi: “Tôi nói thế chỉ vì muốn đối phó với cậu ta thôi, thành tích… có hay không không quan trọng, quan trọng nhất phải là cảm giác.”
Cố Quân Hi: “Vậy cậu có cảm giác với người nào chưa?”
Có cảm giác với tôi không?
Thẩm Chi Khản cứ luôn cảm thấy thiếu niên bên cạnh chỉ muốn hỏi thẳng, cậu có cảm giác gì với người ta hay không. Cậu hơi hốt hoảng. Rõ ràng Cố Quân Hi không hề mở miệng nói thích cậu, nhưng hình như cậu cảm nhận được.
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào với tình trạng ở chung hiện tại của hai người, Thẩm Chi Khản dứt khoát lựa chọn bỏ qua đề tài này.
“Hình như tiết trước có bài tập về nhà? Là bài nào nhỉ, tranh thủ hoàn thành nhanh nhanh mới được”.
Sau lưng có một lực đẩy tới, trên vai nhiều thêm một cánh tay, Thẩm Chi Khản không cần quay đầu, nhấc khuỷu tay lên huých về phía đó.
Tống Gia: “Á, Chi Khản, mày không có tính người!”
Thẩm Chi Khản: “Hôm nay mày mới biết hả?”
Tống Gia: “Ơ? Sao lớp trưởng đã đi rồi?”
Thẩm Chi Khản quay đầu liền trông thấy thiếu niên bên cạnh đã đi xa vài bước, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
Xong rồi, tức giận rồi sao?
Hết giờ học cũng không đợi cậu.
Chờ khi trở về phòng học, Thẩm Chi Khản mới bắt gặp Cố Quân Hi đang ngồi tại vị trí của mình chuẩn bị sách vở cho tiết học tiếp theo. Hiếm khi Thẩm Chi Khản lại ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi, cố gắng im ắng đến tận giờ tan học.
Tống Gia: “Chi Khản, trưa nay tới nhà tao ăn cơm nhé?”
Thẩm Chi Khản lắc đầu: “Tao về nhà”.
Tống Gia: “Vậy thì đi thôi, hai anh em chúng ta đành chia tay nhau giữa chốn cổng trường mỗi người một ngả vậy”.
Thẩm Chi Khản đứng lên, nhìn lại người còn đang chậm rãi thu dọn đồ đạc. Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, hỏi một câu: “Có muốn đi cùng không?”
Danh Sách Chương: