Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Thẩm Chi Khản cùng Cố Quân Hi tới trường học.

Bởi vì bả vai bị thương, dưới sự kiên trì của Cố Quân Hi, Thẩm Chi Khản đành phải chấp nhận để nhóc khoác cặp sách của mình. May mà trong cặp không có mấy quyển sách, chắc cũng không đến nỗi nặng.

Tống Gia: “Chi Khản, mày sao thế? Đi đứng cứng đờ vậy?”

Thẩm Chi Khản hít sâu một hơi.

Người tới phía sau vỗ mạnh lên vai cậu, thế nhưng cảm giác đau đớn đến mau đi cũng mau. Chờ khi cậu nghiêng đầu nhìn sang, bàn tay Tống Gia đã bị người khác đẩy xuống.

Tống Gia: “… Không phải chứ, chạm chút cũng không cho?”

Cố Quân Hi: “Anh ấy bị thương rồi, cậu tránh xa anh ấy một chút”.

Thẩm Chi Khản đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tống Gia, trấn an vỗ vỗ bàn tay đang bảo vệ mình, “Không sao đâu”.

Tống Gia: “Cái gì? Sao mày lại bị thương rồi?… Con rùa kia tìm tới mày hả?! Đệt mợ, để xem tao có chơi chết nó không! Bây giờ mày cảm thấy thế nào rồi? Bị thương sao còn đến trường học? Sao không xin phép nghỉ đi…”

Thẩm Chi Khản: “Ngừng ngừng ngừng. Tao ổn, không chết được, chỉ cần mày đừng đến tặng đầu cho nó, tao có thể giải quyết xong mọi chuyện. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi”.

Một ngày này ở trường, Thẩm Chi Khản gần như ngồi im tại chỗ, không cần động đậy.

Cố Quân Hi ra ra vào vào tiếp nước cho cậu, còn cẩn thận thổi nước cho nguội, đưa tới bên môi cho cậu uống. Trong giờ ra chơi, nhóc sẽ nhẹ nhàng bóp vai, ngay cả giáo viên giao bài tập xuống cũng có người nhận hộ không cần cậu đi tới bục giảng.

Thẩm Chi Khản ngại ngùng nhưng đồng thời cũng rất hưởng thụ. Dù sao cũng chỉ có mình cậu mới nhận được sự chăm sóc đặc biệt như thế này từ Cố Quân Hi.

Tống Gia: “Chậc chậc chậc, Chi Khản này, mày không phải bị thương đâu, mày đang bị tàn phế thì có”.

Nhìn người đang lau bảng đen trực nhật thay mình, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu liếc Tống Gia, “Mày không có người yêu, mày không hiểu”.

Tống Gia: “… Đm”.

Chờ Cố Quân Hi quay lại chỗ ngồi, Thẩm Chi Khản đã lấy khăn ướt tới.

Thiếu niên ngoan ngoãn đưa tay cho cậu, hơi lạnh ướt át lướt qua đầu ngón tay ấm áp. Thẩm Chi Khản cẩn thận lau sạch ngón tay cho cậu, sau đó lau tới lòng bàn tay.

Ngón tay Cố Quân Hi thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay hơi ửng hồng.

Tay cũng đẹp mắt.

Thẩm Chi Khản ngẩng đầu lên nhìn nụ cười nhàn nhạt bên môi Cố Quân Hi, cảm thấy mình thấy sắc mờ mắt, nhớ lại nụ cười khẽ khàng đêm qua của thiếu niên. Bàn tay cầm tay người ta nhất thời quên động tác, Thẩm Chi Khản cảm thấy tai mình đang nóng lên.

Sao lại đẹp đến thế này?

Thầy giáo trên bục giảng giảng bài, người bên cạnh nghe giảng rất nghiêm túc. Thẩm Chi Khản nảy sinh ý tưởng, xé một tờ giấy từ vở bài tập ra.

Âm thanh xé giấy thu hút sự chú ý của Cố Quân Hi, Thẩm Chi Khản viết xong rồi mới phát hiện người bên cạnh đang nghi ngờ nhìn cậu.

Cậu vội vã thu tay lại, bỏ bút xuống, đẩy tờ giấy vào lòng bàn tay nhóc.

Khe hở giữa bàn học bị tờ giấy che khuất một phần, hàng chữ trên trang giấy giao thoa với đường ranh giới.

Yết hầu Thẩm Chi Khản nhấp nhô, cẩn thận quan sát nét mặt Cố Quân Hi.

Cố Quân Hi đọc hàng chữ trên trang giấy, sững sờ. Có lẽ cậu nhóc không hề ngờ tới, hàng mi rũ xuống hơi khép lại. Thẩm Chi Khản không phán đoán được ánh mắt của nhóc, nhưng khóe môi kia hình như đang mỉm cười.

Sau đó, bàn tay trái của Cố Quân Hi đặt trên sách động đậy, kéo tờ giấy kẹp vào trong vở, chậm rãi rũ xuống bên người, tiến lại gần cậu.

Trái tim Thẩm Chi Khản đập như trống trận, thấy thầy giáo không chú ý tới bên này, tay phải cậu đưa ra, nhanh chóng giữ chặt bàn tay đang đến.

Hơi ấm truyền sang, ngón tay chậm rãi siết chặt, Thẩm Chi Khản cảm nhận được sự đáp trả của người kia.

Mười ngón tay quấn lấy nhau, Thẩm Chi Khản chống cằm bằng tay trái, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên môi là nụ cười khó lòng kiềm chế nổi.

Ánh mặt trời ngoài cửa hình như càng ấm áp hơn.

Buổi chiều, cuộc họp lớp mỗi tuần một lần lại đến.

Bàn tay trống rỗng, người ở bên đã lên bục giảng thay Ngô Yến viết chủ đề.

Tống Gia: “Tỉnh lại đi! Chi Khản! Tao mới phát hiện ra, mày si mê người ta quá rồi đấy!”

Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn bàn tay trên vai mình: “Có chuyện gì?”

Tống Gia: “Chiều thứ sáu này sau khi tan học, lớp bên hẹn chúng ta thi đấu giao hữu bóng rổ, mày có thể tới không?”

Mấy Alpha lớp bên không hợp với lớp họ, hay nói đúng ra, họ không vừa mắt với Thẩm Chi Khản, đột nhiên hẹn thi đấu giao hữu chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.

Thẩm Chi Khản nhíu mày: “Tao không đi chúng mày có chơi được không?”

Đám Alpha trong lớp vây quanh bàn cậu.

“Đừng có xem thường bọn tao nhá”.

“Chỉ với trình độ đám gà lớp bên cạnh, ông đây đánh một phút đã thắng to đấy, có được không?”

“Thôi đi, lần trước bị cướp sân, là ai cố ý chạy về lớp tìm Chi Khản làm chỗ dựa?”

Tống Gia: “… Tay mày như thế này, có chơi được không?”

Thẩm Chi Khản: “Đến hôm đó chắc không còn vấn đề gì lớn”.

Cố Quân Hi: “Chi Khản”.

Hẹn đánh bóng rổ bị bắt tại trận, Thẩm Chi Khản cứ cảm thấy như mình hẹn đánh nhau bị bắt quả tang. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Cố Quân Hi đang đứng sau lưng đám người.

Thiếu niên nhíu mày, có vẻ không hài lòng với quyết định của cậu, trong ánh mắt mang theo lo lắng, trái tim Thẩm Chi Khản đập cái “thịch” rõ to.

Cố Quân Hi: “Anh định chơi bóng?”

Thẩm Chi Khản lắc đầu, “Không có, ai nói anh muốn tham gia vậy?”

Gương mặt thiếu niên giãn ra đúng như ý nguyện của Thẩm Chi Khản, cậu liếc mắt lườm lũ bạn ở bên: vào thời khắc mấu chốt thế này, chúng mày phải liều mạng sống chết vì anh em đi chứ?

Cả đám im lặng.

Tống Gia: “…Mày giỏi lắm”.

Sau đó, ngay lúc Thẩm Chi Khản không kịp ngăn cản, Tống Gia đã chạy tới gần Cố Quân Hi, vạch trần toàn bộ những gì cậu vừa mới nói.

Tống Gia: “Tôi kể cho cậu nghe, mấy thằng nhóc lớp bên kia chẳng tốt đẹp gì. Lần trước Chi Khản bị thương chúng nó còn lén giở trò đấy. Cậu không biết đâu, lúc ấy, Ứm!”

Thẩm Chi Khản vội vàng che kín miệng cậu ta, nghiêng đầu liếc nhìn, quả nhiên, ánh mắt Cố Quân Hi đã lạnh xuống.

Thẩm Chi Khản: “Chuyện này xảy ra lâu lắm rồi, đám kia cũng không gây ra sóng gió lớn, không đáng nhắc tới”.

Cố Quân Hi: “Em thay anh”.

?

Bao gồm cả Thẩm Chi Khản, đám người im lặng trong một cái chớp mắt.

Tống Gia: “Chuyện đó… với đức hạnh của lũ bên kia, lớp trưởng này, cậu đừng đi thì hơn. Lỡ đâu…”

Thẩm Chi Khản:”Cho dù anh không đi, cùng lắm thì đám này cũng chỉ bị bên nó bắt nạt một trận thôi. Ở trong trường cả, bọn nó không dám ra tay độc ác đâu, em đừng đi”.

Tống Gia: “…”

Cố Quân Hi rũ mắt xuống, dường như vì bị từ chối nên mất vui, nhưng ngay sau đó, cậu nhóc lại nâng mắt tươi cười với Thẩm Chi Khản.

Cố Quân Hi: “Em chỉ muốn giúp anh thôi… Là do em không biết suy nghĩ”.

Mẹ kiếp, để em ấy đi đi nào.

Thẩm Chi Khản trúng đòn mất máu, ánh mắt tự trách của thiếu niên khiến cậu không còn sức chống cự, trong đầu chỉ có suy nghĩ này.

Đi thì cứ đi thôi, cùng lắm đến lúc ấy cậu ở bên cạnh trông coi. Nếu mấy thằng lớp bên dám ra tay, cậu sẽ xông lên đầu tiên, việc cậu nên làm là bảo vệ Cố Quân Hi trước khi nguy hiểm chạm vào nhóc.

Hơn nữa với khả năng của Cố Quân Hi, chỉ cần không dùng đến pheromone, mấy người kia chắc gì đã động được em ấy. Nếu như đối phương dám dùng pheromone, cùng lắm thì cậu xông vào, cả đám cùng bị xử phạt thôi mà.

Sau một hồi lưỡng lự, Thẩm Chi Khản lại bên nắm tay Cố Quân Hi: “Thế thì đi đi, nhưng phải cẩn thận, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em cả”.

Lại thêm đòn tấn công mất máu, Thẩm Chi Khản đối mặt với ánh mắt vui sướng của Cố Quân Hi, hận không thể lập tức đồng ý mọi yêu cầu của nhóc.

Thứ sáu ngày hôm đó, trước khi tan học, Thẩm Chi Khản nắm tay Cố Quân Hi, nhắc nhở những điểm yếu của đám phe đối diện, dặn đi dặn lại, yêu cầu nhóc phải cẩn thận, nhất định không được khoe khoang.

Kha khá người đã tụ tập bên cạnh sân bóng, có thể do nghe danh mà tới, cũng có thể do tâm hồn hóng hớt chẳng sợ chuyện to.

“Thế nào? Thẩm Chi Khản, mày sợ sao? Không phải mày giỏi lắm hả?”

Tống Gia: “Chi Khản nhà tao rất giỏi, nếu mày quan tâm nó đến thế, hay là ngày lễ ngày tết mang đồ sang tặng cho nó, tận hiếu tận tâm đi”.

“Cái loại chó như mày mà cũng lên mặt nói chuyện thay chủ hả? Thẩm Chi Khản kia đã bao giờ coi chuyện của mày vào mắt chưa? Ôi, vị này không phải lớp trưởng của chúng mày à? Thất lễ thất lễ quá, sao? Đến chịu thua chúng tao?”

Vóc dáng Cố Quân Hi rất cao, nhìn dáng người hoàn toàn không nhận ra chút yếu đuối nào, ngược lại còn cho người ta cảm giác mặc áo thì gầy, cởi áo có da có thịt, chỉ là gương mặt quá thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong cơn gió chiều tối, cậu trai nhã nhặn đứng thẳng lưng chặn ngang cơn gió, mặt mày lạnh lùng đẹp đẽ dường như tỏa ra khí lạnh, đến một cái liếc mắt khiêu khích cũng không thèm cho đám đối diện.

Thẩm Chi Khản đi tới chính giữa khán đài ngồi xuống vị trí gần sân nhất, vừa lúc đối mặt với thiếu niên mới nâng mắt nhìn lên.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đội đối phương chơi bóng thực sự rất bẩn, trận đấu mới vừa bắt đầu, Tống Gia trên sân đã bị ép mở miệng chửi tục. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã im bặt.

Cố Quân Hi thoát khỏi kẻ đeo bám đằng sau, nghiêng người một cái lại tránh thoát kẻ đang cố gắng ngăn cản trước mặt, không hề do dự đưa tay lên.

Hai điểm.

Tống Gia: “…Ủa má? Lớp trưởng, tôi còn tưởng cậu không biết chơi bóng đấy”.

Cố Quân Hi lại gần đám người bọn họ: “Biết một chút”.

Thẩm Chi Khản ngồi bên ngoài, chăm chú quan sát động tĩnh quân địch nhưng luôn vô thức bị tuyển thủ đội bên mình thu hút sự chú ý.

Chơi bóng cũng đẹp quá đi.

Ngửa đầu lộ cổ, nhảy lên mái tóc tung bay, tay tác động lực lên bóng, ánh mắt lạnh lùng tránh né đòn hiểm của đối phương.

Thẩm Chi Khản che ngực, quả bóng đập trên sân không khác gì đang đập thẳng vào tim cậu.

Trận đấu sắp kết thúc, điểm số chênh lệch rất lớn, kết quả đã không còn gì phải lo lắng.

Thẩm Chi Khản nghiêng người chống cằm ngắm nhìn. Khi Cố Quân Hi lại gần giá bóng rổ, ánh mắt cậu đột nhiên lạnh lẽo, trái tim siết chặt, giống như bị người nào đó nắm lấy.

Không đợi đầu óc kịp phản ứng, cơ thể đã nhanh một bước nhào ra, cũng may vị trí cậu ngồi cách không xa sân bóng.

Đúng lúc Cố Quân Hi đang định nhảy lên ném rổ, một kẻ phía sau duỗi chân ngáng chân cậu nhóc. Thẩm Chi Khản nhảy xuống từ chỗ ngồi, ngẩng đầu lên đã thấy thiếu niên mượn khung bóng rổ, dùng thêm chút sức, lúc rời xuống đất cơ thể đã dịch chuyển về phía trước một chút.

Đại khái là đã có sự phòng bị.

Thẩm Chi Khản: “Có bị thương không?”

Cố Quân Hi lắc đầu, Thẩm Chi Khản nhẹ nhõm thở phào, tiến đến nắm tay cậu nhóc, lại kiểm tra một hồi. Thấy người đúng là không có việc gì, cậu mới quay sang kẻ vừa mới chơi xấu.

Tống Gia: “Sao mày lại chạy ra đây rồi?”

Cố Quân Hi: “Ngáng chân?”

Thẩm Chi Khản: “Ừ, may mà em đoán trước được”.

Tống Gia: “Đệt mợ! Ông đây biết chúng mày chơi bẩn nhưng không ngờ chúng mày còn chơi bẩn đến thế!”

Sắc mặt Thẩm Chi Khản cũng không tốt. Nếu như ban nãy Cố Quân Hi không nghĩ tới, hoặc nói đúng ra là Cố Quân Hi không đoán trước được thì hậu quả thực khó lường.

“Bọn mày có chứng cứ không?”

“Thi đấu giao hữu, căng thẳng như thế làm gì?”

“Không phải không có chuyện gì hả?”

Thẩm Chi Khản lặng lẽ nhìn một vòng, “Có gì khó chịu thì xông ra đánh nhau với tao, đừng có giở trò xấu nữa, bọn mày không xấu hổ hả?”

Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào, có vài cậu bạn cùng lớp không nhịn được nhao nhao đứng ra bảo vệ đồng đội của mình. Đội bên kia cũng không dám làm càn, chỉ mắng vài câu không đau không ngứa rồi bỏ đi.

Đám Tống Gia vui sướng chúc mừng chiến thắng, Thẩm Chi Khản vươn tay ôm chặt Cố Quân Hi, khẽ cúi đầu dựa vào vai nhóc. Mùi hương trái cây nhàn nhạt thoảng qua mũi, tâm trạng cậu cũng bình tĩnh lại.

Bàn tay Thẩm Chi Khản siết chặt: “Làm anh sợ quá…”

Vừa rồi cậu thực sự lo lắng Cố Quân Hi sẽ bị thương.

Một đôi bàn tay phủ lên lưng của cậu, chậm rãi trấn an cậu.

Tác giả:

Cố Quân Hi: Là do em không biết suy nghĩ.

Thẩm Chi Khản: Không thể nào! Anh đồng ý!

Cố Quân Hi: Anh trai luôn dính chiêu này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK