Editor: Lục Tiểu Thất.***La Dương quay đầu lại theo, nhìn Trần Kính Phi.
Sự hoảng sợ và kinh hãi vào giây phút đó khó có thể hình dung, Trần Kính Phi không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh ban nãy nữa, tay hắn run lên, lẩm bẩm lo lắng nói: “Cái này lấy ở đâu ra vậy? Đây, thứ này sao có thể, sao có thể ở đây?”
Giang Chước không trả lời hắn, hỏi ngược lại: “Tối hôm qua tan học xong, cậu có quay lại trường không?”
Cơ mặt của Trần Kính Phi không khống chế được mà giật lên hai cái, câu hỏi của Giang Chước khiến hắn không khỏi nhớ đến, lẽ nào thật sự vì chuyến quay lại trường học đó của hắn mới bị dính phải thứ gì đó không sạch sẽ?
Trần Kính Phi nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhỏ kia, lắp bắp nói: “Em, em...”
Hắn trơ mắt nhìn Giang Chước thả tay ra, mảnh giấy kia y như bị nam châm hút vậy, đung đưa bay khỏi lòng bàn tay Giang Chước, rồi đến lúc sắp rơi xuống đất lại quẹo hướng một cách kì dị, bay dính lên người Trần Kính Phi.
Trần Kính Phi hoảng sợ biến sắc, chân run run giẫm mấy bước, ngã ngồi xuống đất, nói liên tiếp: “Em quay lại! Em có quay lại! Em, em... La Dương là do em nhốt vào trong nhà vệ sinh!”
So với vẻ kinh hãi của giáo viên và các học sinh xung quanh khi nghe thấy hắn thừa nhận, khán giả trong phòng livestream xem toàn bộ quá trình hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều:【 Đứa nhỏ Trần Kính Phi này mới mười mấy tuổi, mà thật sự rất biết giả vờ luôn, nghĩ lại cảm thấy đáng sợ quá. 】【 Tui muốn biết mảnh giấy kia là từ đâu ra? 】【 Không nghe trước đó anh Xuyên nói à, Đặng Nhất Hàm chếc oan, tuy là không ngưng tụ thành lệ quỷ, nhưng oán khí của hắn vẫn lưu lại ở dương gian, sẽ vào tình huống nhất định nào đó biến thành một mẩu kí ức, đồ vật vụn vặt, cuốn lấy người hắn căm hận không tha. 】【 Mịa nó thật sự cũng hơi đáng sợ rồi đấy, chẳng trách Trần Kính Phi sợ đến mức như phát điên vậy. 】Cũng có những khán giả không tim không phổi, không bị bầu không khí đáng sợ này ảnh hưởng, ngược lại còn đi khen nhan sắc:【 Dáng vẻ Streamer nói chuyện vừa nãy còn mang theo chút xấu xa, đáng iu vãi ~】【 Tay! Tay của Streamer siêu đẹp luôn í, tui muốn sờ một cái! 】Trần Kính Phi chính miệng nói thừa nhận xong, không chỉ có Phương Cương và Vương Thông Mẫn, ngay cả mấy người Ngô Trạch và các học sinh đều ngẩn người. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, vì sao đối phương phải làm như vậy.
Vương Thông Mẫn theo ý thức nói: “Thành tích của Trần Kính Phi luôn rất tốt, em ấy...”
“Cô Vương, lúc đi học thành tích của cô thế nào, mỗi lần thi đều đứng nhất sao? Nếu thi được hạng nhất,thì cũng không cần ở trường trung học số 8 dạy đám nghịch ngợm này đúng chứ?”
Ngô Trạch thật sự không nhịn nổi nữa, xen miệng nói: “Thành tích học tập tốt thì thế nào? Vẫn ăn uống đi vệ sinh, vẫn giết người phóng hỏa như thường.”
Vương Thông Mẫn bị Giang Chước sỉ nhục cũng đành, ai bảo người ta có tiền có bản lĩnh chứ, cô ta không thể nói lại được gì. Kết quả bây giờ có cậu ta đứng ra chống lưng, ngay cả học sinh cũng dám cãi lại, làm Vương Thông Mẫn tức muốn chết, chỉ tay vào Ngô Trạch nói không ra lời.
Nhưng cùng với tức giận, quả thực cô ta cũng không hiểu nổi, bất kể là nói thế nào, Trần Kính Phi phí bao nhiêu công sức như vậy để nhốt La Dương vào nhà vệ sinh, sau đó giá họa cho đám Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng, không thể nào chỉ là vì trêu đùa thôi chứ?
La Dương đi tới trước mặt Trần Kính Phi, Trần Kính Phi vẫn đang duy trì tư thế ngồi dưới đất, hai người nhìn nhau một lúc, Trần Kính Phi mím chặt môi, không nói tiếng nào bò từ đất dậy. Nỗi sợ hãi vừa nãy vẫn chưa qua, sắc mặt Trần Kính Phi vẫn trắng bệch.
La Dương nói: “Cậu... Vì sao cậu phải nhốt tôi?”
Trần Kính Phi im lặng.
Giang Chước nói: “Chuyện này sợ là phải tới tổ chuyên án nói rồi. Thầy Phương, phiền anh liên hệ với người giám hộ của cậu ta.”
Phương Cương kinh ngạc không thôi. Hắn không hiểu, trò đùa giữa đám học sinh sao lại phải tới tổ chuyên án, chiếu theo như vậy thì chép bài tập, không nghe giảng là phải xử bắn sao?
Nhưng nói thì nói như vậy, bản thân Trần Kính Phi lại không có chút phản đối nào, Phương Cương cũng không nói thêm, liên hệ cho phụ huynh của hắn. Đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu, các đồng nghiệp ở tổ chuyên án của Giang Chước đã lái xe đến nơi, dẫn người đi.
Giang Chước nói: “Được rồi, cảm ơn đã hợp tác. Cô Vương, xin cô hãy nhanh lên một chút.”
“Tôi?” Vương Thông Mẫn ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì?”
“Xem ra cứ luôn nóng giận rất dễ làm giảm IQ của con người.”
Giang Chước không khách khí nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, vì cô nghi ngờ Đặng Nhất Hàm loan tin đồn về chuyện riêng của cô, nên cô rất có thành kiến với học sinh này, cho nên cái chết của cậu ta cô cũng có động cơ giết người, không phải sao?”
Vương Thông Mẫn kiêu ngạo quen rồi, trước giờ không xem thái độ đối xử với đám học sinh này của mình thành vấn đề quan trọng gì cả, không ngờ chuyện này còn trở thành tình nghi giết người, lập tức sững sờ.
Cô ta lắp bắp nói: “Không, không phải tôi, sao tôi có thể giết người chứ? Tôi, tôi...”
Giang Chước không đáp lời, đẩy cửa văn phòng ra, duỗi tay ra: “Mời.”
Nhìn Vương Thông Mẫn và Trần Kính Phi bị dẫn đi xong, Giang Chước chào hỏi với Phương Cương vẫn còn ngỡ ngàng, sau đó muốn đi khỏi.
“Thầy Giang!” Ngô Trạch nhìn theo bóng lưng của Giang Chước, bỗng nhiên như ma xui quỷ khiến gọi Giang Chước một tiếng, đợi đến khi cậu quay đầu lại, hắn vẫn hơi ngại, ánh mắt hơi do dự, nói: “Cảm, cảm ơn thầy.”
Giang Chước nhướn mày, cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái với hắn rồi đi khỏi.
Cậu trước nay vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, Ngô Trạch gãi gãi đầu, rồi xoay người nói với Phương Cương: “Thầy Phương, em cũng cảm ơn thầy.”
Vụ án của Đặng Nhất Hàm trước đó khiến cho dư luận xôn xao, tin tức “Vương Bóc Lột” và Trần Kính Phi bị cảnh sát dẫn đi” lại càng không thể nào giấu được, rất nhanh sau đã yên lặng truyền đi khắp trung học số 8. Bố của Trần Kính Phi đang bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài, mẹ của hắn sau khi nhận được tin thì nhanh chóng chạy tới tổ chuyên án.
Mẹ của Trần Kính Phi chỉ kịp nghe Phương Cương cũng đang mờ mịt nói sơ qua một chút tình hình, sau khi đến tổ chuyên án, mẹ Trần nhìn thấy con trai ủ rũ ngồi trên ghế, nhất thời đau lòng không thôi.
Mẹ Trần chạy tới ôm Trần Kính Phi vào lòng, cô chất vấn Hoắc Nham ngồi ở phía đối diện: “Vị cảnh sát này, xin hỏi các người có ý gì, lẽ nào bây giờ mấy trò đùa nho nhỏ giữa các bạn học cũng phải tới đồn cảnh sát sao?”
Mẹ Trần không biết tình hình cụ thể, nhưng cũng nghe nói đứa nhỏ La Dương bị nhốt trong nhà vệ sinh là cháu của một vị giáo viên nào đó, trên đường cô tới đây cũng không khỏi nghĩ bên trong có âm mưu, cho rằng hai bên cấu kết với nhau, cố ý báo thù con mình.
Dù sao thì Trần Kính Phi trước giờ luôn là người chững chạc trưởng thành, sao có thể không có chút duyên cớ nào mà làm ra loại chuyện đùa dai thế này chứ.
Hoắc Nham ra dáng lão cán bộ, trong tay cầm một cốc nước, trước hết thong dong uống một ngụm, sau đó mới quan sát mẹ Trần. Thấy đối phương tuy rằng vội vàng không trang điểm, nhưng quần áo trên người, túi xách cầm trên tay đều là hàng hiệu, chắc hẳn gia cảnh của Trần Kính Phi không tồi.
Hắn nói: “Cô này... À, cô họ Hoàng đúng không? Cô Hoàng, trước tiên tôi phải nói rõ, hành vi của con trai nhà cô không đơn giản chỉ là một trò đùa dai bình thường giữa các bạn học đâu. Một mặt là mục đích làm như vậy của hắn vô cùng đáng nghi, mặt khác, nếu như đứa trẻ bị nhốt trong nhà vệ sinh kia lúc đó không có ai đến cứu, cả một đêm ở đó rất có thể sẽ vì một số nguyên nhân như sợ hãi, rét lạnh gì đó mà xảy ra nguy hiểm...”
Lúc Hoắc Nham nói chuyện, Trần Kính Phi không nói một lời nào. Cả người ủ rũ chán nản, hai má lõm xuống, dưới mắt thâm quầng, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
Hắn không nói chuyện hoàn toàn là vì căn bản không thể nào giải thích, mẹ Trần thấy vậy lại càng tưởng rằng con trai mình chịu oan ức, lập tức nói với Hoắc Nham:
“Cảnh sát, anh nói đều có lí, như vậy đi, gọi đứa nhỏ kia và phụ huynh của nhóc ấy tới đây, chúng tôi tự thỏa thuận cách giải quyết, sau đó bồi thường phí tổn thất tinh thần, tiền thuốc men gì đó đều có thể thương lượng, như vậy được chưa? Con trai tôi gần đây sức khỏe không tốt, tối ngủ luôn gặp ác mộng, một tháng nay gầy đi mấy cân rồi, không thể gầy thêm nữa.”
Hoắc Nham nhìn khuôn mặt như dân đói Châu Phi kia của Trần Kính Phi, một lời hai nghĩa nói: “Nhìn ra rồi.”
Mẹ Trần không nghe ra ý của hắn, sờ sờ đầu Trần Kính Phi: “Phi Phi nhát gan, trước giờ chưa từng gây chuyện, hai bên xảy ra mâu thuẫn, các người không thể tìm vấn đề từ một phía được. Nếu không phải bị người ta đắc tội hay bị ức hiếp, nó thân là lớp trưởng, vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện này làm gì?”
Hoắc Nham nhíu mày, mẹ Trần này ngược lại không giống cái tính khí tranh cãi ầm ĩ như bị bệnh tâm thần của Vương Thông Mẫn ở cách vách, nhưng cũng dễ nhận thấy vô cùng cưng chiều con trai, đến cũng không hỏi lí do, từng câu từng chữ đều là vì biện bạch cho Trần Kính Phi.
Hắn nói: “Cô Hoàng cô không cần nóng ruột, tổ chuyên án gần đây cũng rất đông, tôi hỏi rõ xong đương nhiên sẽ thả người.”
Hoắc Nham nói với Trần Kính Phi: “Trần Kính Phi, ban nãy cậu cũng nghe thấy lời của mẹ rồi, tự cậu nói đi, rốt cuộc vì sao lại nhốt La Dương vào nhà vệ sinh, thật sự là vì hắn đắc tội hay là ức hiếp cậu sao?”
Trần Kính Phi chần chừ nói: “Chuyện này...”
Thái độ của hắn khiến mẹ Trần cũng nóng ruột theo: “Con cứ nói đi, mẹ đến đây rồi, con còn chuyện gì mà không dám nói.”
“Muôn đầu nghìn mối, sợ là không dễ mở miệng, cái này phải bắt đầu nói từ một vụ án khác.” Giang Chước cầm tập tài liệu đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, Hoắc Nham đứng dậy, gọi một tiếng “Sư huynh”.
Mẹ Trần nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Nham rất tôn trọng người vừa đến này, cho dù không biết Giang Chước thì cũng biết đại khái có lẽ cậu là quản sự gì đó, nghi ngờ nói: “Đây là ý gì?”
Giang Chước đặt tập tài liệu trên tay xuống trước mặt mẹ Trần, Hoắc Nham đem ghế tới, để cậu ngồi xuống.
Giang Chước nói: “Người bị hại bên trên là Đặng Nhất Hàm, bạn học của cháu nhà, nếu cô Hoàng muốn hiểu rõ toàn bộ nguyên nhân hôm nay hai mẹ con cô ngồi ở đây, có thể mở ra xem qua vụ án trước đi.”
Mẹ Trần lật cuốn tài liệu ra, con ngươi co lại, cũng không biết làm sao từ trò đùa dai lại còn dính dáng đến vụ án giết người, nghi ngờ mà lật xem tiếp.
Trần Kính Phi ngồi bên cạnh mẹ, khi nhìn thấy vật chứng viết bên trên là nhật kí của Đặng Nhất Hàm đã bị phát hiện, cùng với những lời hắn viết bên trên nhật kí, cơ thể bất giác run bật lên.
Những dòng chữ kia từng nét từng từ một chiếu thẳng vào đáy mắt hắn, truyền đến đại não hắn, phóng đại nỗi sợ hãi đến cực điểm. Những cơn ác mộng gần đây, ảo giác, cùng với những đồ vật và mảnh giấy vụn không biết bay ra từ chỗ nào đều có thể giải thích một cách cụ thể chính xác.
Trần Kính Phi nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, sắc mặt xanh lét, dù bên cạnh đều là con người, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, dường như vào giờ phút này, chỉ có một cặp mắt lãnh lẽo ở một nơi nào đó đang chăm chú nhìn hắn.
Giang Chước hỏi: “Xem xong chưa?”
Cậu nói: “Được rồi, Trần Kính Phi, vậy thì với tư cách là người cuối cùng gặp Đặng Nhất Hàm trước khi chết, tôi muốn hỏi một câu. Cậu ở trong vụ án mạng này rốt cuộc là đảm nhiệm nhân vật gì, mà khiến cho Đặng Nhất Hàm sau khi chết vẫn bám chặt cậu không buông?”
Mẹ Trần lập tức đặt đồ trong tay xuống, nói: “Không thể nào!”
Cô bình tĩnh lại, nói: “Một đứa trẻ ngoan như vậy mất rồi, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nhưng các người không thể dùng loại chứng cứ như ma ám này để chứng minh con trai tôi có liên quan tới vụ án này được. Nó có lòng tốt giúp đỡ bạn bè cùng tiến bộ, bây giờ lại bị hiểu lầm như vậy, sau này còn bảo trường học giáo dục học sinh vui vẻ giúp người thế nào được nữa?”
Tính Giang Chước vốn chẳng phải ôn tồn gì cả, nãy giờ đã rất kiên nhẫn rồi, cậu khẽ hừ một tiếng, nói: “Cô Hoàng à, tôi cũng chẳng phải ăn no rửng mỡ không có gì làm, ngồi đây hù dọa một đứa trẻ con. Chứng cứ có phải thật hay không, tự cô nhìn đi.”
Cậu vừa nói vừa cầm cốc nước của Hoắc Nham đến, đổ một ít nước từ trong cốc ra, sau đó cong ngón tay khẽ bắn.
Trần Kính Phi chỉ cảm thấy giọt nước kia bay thẳng về phía mặt mình, theo ý thức tránh đi, nhưng không khí trước mặt hắn lại giống như hình thành nên một màn chắn vô hình, bị giọt nước bắn lên, lập tức hiện lên gợn sóng.
Một gương mặt dần hiện lên ở nơi gợn sóng biến mất, tuy nét mặt cứng đờ, tử khí nặng nề, nhưng chính xác là khuôn mặt của Đặng Nhất Hàm.
Trần Kính Phi và mẹ Trần đồng loạt hét lớn lên một tiếng.
Hoắc Nham đã nhìn quen cảnh tượng này, hắn ở một bên rất có tự giác ghi chép lại, thế nhưng vẫn bị tiếng thét của hai người này dọa giật nảy.
Giang Chước lật tay nắm lại, khuôn mặt kia liền biến mất.
“Có biết vì sao dạo này tinh thần cậu hoảng hốt hay mơ thấy ác mộng không? Bị dính oán khí của người chết, bây giờ cậu vẫn đủ tay đủ chân ngồi ở đây đã nên phải cảm tạ trời đất rồi đấy.”
Giang Chước nói: “Nếu cậu không làm chuyện gì có lỗi với Đặng Nhất Hàm, làm sao lại bị thứ này dính lên người chứ?”
Mặt Trần Kính Phi vàng như đất, một lúc lâu sau mới nói: “Em, em không phải cố ý. Hôm đó tan học xong, Đặng Nhất Hàm đến trường tìm em, trả cho em rất nhiều đồ, còn nói sau này giữa chúng em không còn quan hệ gì nữa. Nhưng cậu ta không đem bài thi tiếng anh của em tới, bọn em hẹn nhau nửa tiếng sau gặp nhau ở gần nhà cậu ta, cậu ta sẽ trả lại bài thi cho em.”
Bọn họ nói xong chuyện này thì Đặng Nhất Hàm về nhà lấy bài thi, Trần Kính Phi lề mề ở trường một lúc rồi đi tới chỗ hẹn tìm Đặng Nhất Hàm, lại nhìn thấy Đặng Nhất Hàm bị mấy người cơ bắp xăm trổ bắt đi. Lúc đó hắn vô cùng sợ hãi, trốn ở một góc trơ mắt nhìn, không dám phát ra tiếng.
Trần Kính Phi cố kìm tiếng nghẹn ngào trong giọng nói: “Em biết cậu ta nhìn thấy em, lúc đó miệng cậu ta bị bịt chặt, nhưng luôn giãy giụa nhìn về hướng em kêu lên, em rất sợ những người kia bắt cả em đi, nên ngồi im ở đằng sau một gốc cây lớn không dám lên tiếng... Sau đó, sau đó... Em cũng không biết Đặng Nhất Hàm lại chết!”
Giang Chước chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, hơi nhíu mày nhìn Trần Kính Phi, khí tràng của cậu quá mạnh mẽ, vậy cho nên Trần Kính Phi không kìm được cúi thấp đầu, không hiểu sao lòng dâng lên một cỗ tự ti.
Hoắc Nham nhìn Giang Chước một cái, hỏi Trần Kính Phi: “Dưới tình huống không có năng lực cứu người, không lên tiếng cũng là một loại tự bảo vệ bản thân, chuyện này không có ai trách cậu. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, vì sao cậu quay về không báo lại với cảnh sát hay người lớn?”
Trần Kính Phi thấp giọng nói: “Em, em sợ...”
Sợ cái gì? Sợ để lại ấn tượng hèn nhát trong mắt giáo viên và bạn bè, hủy đi thanh danh học sinh tốt? Sợ đụng phải rắc rối, dẫn tới báo thù? Thật ra nói đến cùng, sâu trong nội tâm của Trần Kính Phi, căn bản cho rằng Đặng Nhất Hàm không ai quan tâm, không ai yêu thương, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng quan trọng.
Giang Chước day day huyệt thái dương, trong lòng suy nghĩ lời nói của Trần Kính Phi.
Mẹ Trần nói: “Nó là một đứa nhỏ, lúc đó bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, cho dù nó có lập tức đi báo cảnh sát cũng chưa chắc đã kịp...”
Cô không ngừng kiên trì vì giải vây cho con trai, cuối cùng cũng thành công làm Giang đại thiếu gia bực lên.
Giang Chước mất kiên nhẫn cắt ngang lời mẹ Trần: “Cô à, cô bao che con cái cũng phải có mức độ chứ, vừa vừa phai phải thôi. Chúng tôi nói một câu cô cãi một câu, rốt cuộc là cô tra án hay là chúng tôi tra án? Có thể nghe hết rồi mới nói xen vào được không?”
Tính khí đại thiếu gia của cậu lại nổi lên, Hoắc Nham không nhịn được ở bên cạnh lặng lẽ mỉm cười, rồi lại ý thức ra không thích hợp lắm, mím môi ép ý cười xuống.
Mẹ Trần quả nhiên bị cậu làm nghẹn lời, nhất thời không dám nói tiếp, Giang Chước nói: “Phần còn lại để tôi nói thẳng đi. Trần Kính Phi, ban đầu cậu chỉ biết Đặng Nhất Hàm bị người ta bắt đi, thấy thời gian qua đi không có ai truy xét, nên cũng dần dần yên tâm, mãi đến khi tin tức Đặng Nhất Hàm chết truyền ra, cậu mới bắt đầu dần dần sợ hãi. Chuyện Bút Tiên chính là do cậu cố ý sắp đặt, không sai chứ?”
Cậu hỏi liên tiếp, khán giả trong phòng livestream đều có hơi không theo kịp được tiết tấu. Lúc Trần Kính Phi xui đám người Ngô Trạch mời Bút Tiên, Giang Chước không có mặt, cho nên cũng không được phát trực tiếp, nghe thấy câu này của cậu, mọi người đều bàn luận xôn xao.【Đợi, đợi một chút, vừa nãy tui vẫn nghe hiểu, bây giờ đột nhiên không hiểu nữa rồi. Bút Tiên là chuyện gì? 】【Lẽ nào đám người Ngô Trạch mời Bút Tiên cũng có liên quan tới Trần Kính Phi sao? 】【Ồ, đúng rồi, tui nhớ trước đó từng nói, đám người Ngô Trạch mời Bút Tiên là chủ ý của Trần Kính Phi, nhưng bản thân Trần Kính Phi lại không đến chỗ hẹn. Hóa ra là hắn ta cố ý sắp đặt! 】【Thằng nhóc này cũng lắm mưu mô thật, hắn sắp đặt cái này làm gì? 】【Đoán mò một chút, chắc là liên quan tới chuyện nhốt La Dương vào nhà vệ sinh. 】Trần Kính Phi đã thôi chối cãi, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Giang Chước ôm tay nói: “Vậy tôi đoán thử nhé. Thi thể của Đặng Nhất Hàm bị đào lên, oán khí trên người hắn cũng theo đó được thả ra, cậu thường xuyên gặp phải một số chuyện kì dị gì đó, chắc là cho rằng Đặng Nhất Hàm đến tìm mình đòi mạng, liền nghĩ cách chuyển vận hạn này sang cho người khác, có phải không?”
Trần Kính Phi nói: “Em... Em trước kia nghe người ta nói, nói lệ quỷ không thể đầu thai, sẽ tìm đến người lúc còn sống làm việc có lỗi với mình lấy mạng, chỉ cần đòi được một mạng là có thể đi luân hồi chuyển thế như bình thường. Em nghĩ, nghĩ La Dương là cháu trai của cô Vương, nhất định là Đặng Nhất Hàm cũng rất hận cậu ta... Nên em...”
Hắn nói ngắt quãng, vô cùng gian nan, nhưng nghe hết những lời này, mọi người cũng đã hiểu ra.
Thật ra Đặng Nhất Hàm căn bản không có năng lực biến thành lệ quỷ, chút oán khí kia của hắn nhiều lắm chỉ có tác dụng quấy nhiễu, nhưng Trần Kính Phi đương nhiên không biết, sau khi biết tin Đặng Nhất Hàm chết lại gặp phải những sự quấy nhiễu này, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, lập tức âm thầm tìm một số tư liệu liên quan ở trên mạng, có một số “Đại sư” online tư vấn, cuối cùng cũng tìm được cách dùng kẻ chết thay.
Nghe nói chỉ cần tìm được một người khác khiến Đặng Nhất Hàm căm hận, oán khí được trút ra, tự nhiên sẽ không tìm đến Trần Kính Phi gây phiền phức nữa.
Trần Kính Phi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu nói theo như vậy. Người Đặng Nhất Hàm ghét nhất khẳng định là Vương Thông Mẫn. Nhưng Vương Thông Mẫn là giáo viên, hắn không có cách nào làm gì, vậy thì một lựa chọn khác chính là La Dương, cháu trai của Vương Thông Mẫn.
Chọn xong mục tiêu, lúc Trần Kính Phi nghe thấy đám người Ngô Trạch lên kế hoạch mời hồn phách của Đặng Nhất Hàm về để nói lời xin lỗi, hắn chớp thời cơ, liền đề xuất với bọn họ mời Bút Tiên, rồi âm thầm nhốt La Dương vào nhà vệ sinh, không phải để hù dọa La Dương, mà là muốn đảm bảo lúc Bút Tiên được mời đến, hắn ở ngay gần đấy.
Nếu trước đó nói đến chuyện Đặng Nhất Hàm bị người bắt đi che che giấu giấu, còn miễn cưỡng dùng lí do nhát gan sợ hãi và lạnh lùng hờ hững để giải thích, nhưng những chuyện tiếp theo hắn làm ra chính là hành vi chủ động hại người, nghe Trần Kính Phi ấp úng nói ra toàn bộ câu chuyện xong, đừng nói đến Hoắc Nham chưa đoán ra chân tướng, ngay cả mẹ Trần nhất thời cũng không nói được gì.
Trên thực tế, chuyện “Quỷ hồn của Đặng Nhất Hàm đến đòi mạng”
căn bản là do Trần Kính Phi tự suy đoán ra, hắn không biết cái chiêu rởm “Chết thay” mà đại sư giả nghĩ ra kia là chuyện không có căn cứ.
Loại hành vi này giống như cầm một khẩu súng đồ chơi nhắm vào gốc cây hét lớn cướp bóc vậy, khách quan mà nói thì không thể vì loại hành vi này mà cho hắn trừng phạt thực chất nào, chỉ có thể phê bình giáo dục.
Như chủ quan mà nói, động cơ của đối phương quả thực vì cầu mạng sống của bản thân, đẩy bạn học vào chỗ chết, ngẫm lại cẩn thận, sự ác độc và bình tĩnh thể hiện ra trong đó, đều khiến người ta không rét mà run. Hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ!
Mẹ Trần không dám tin nhìn chằm chằm Trần Kính Phi, hi vọng con trai có thể nói ra vài câu giải thích khiến mình dễ chịu hơn một chút, nhưng ánh mắt Trần Kính Phi dao động, cúi đầu không nhìn cô.
Trong lòng người làm mẹ, con trai nhà mình học giỏi đa tài, ưu tú hơn bạn cùng tuổi, cho dù có lỗi lầm gì, cũng là vì nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, lớn lên rồi tự nhiên sẽ tốt lên thôi.
Nhưng bây giờ đã sớm thoát li khỏi phạm trù của một đứa trẻ không hiểu chuyện rồi, cô không ngờ chuyện lại có thể phát triển đến bước đường này, khó mà tiếp nhận được.
Giang Chước tương đối bình tĩnh, chủ yếu là hành động của Trần Kính Phi cậu đã đoán được phân nửa, nghe hắn nói xong thì từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “Cậu còn nhớ những người bắt Đặng Nhất Hàm đi nói những gì, hay là bề ngoài, có động tác gì đặc biệt không?”
Trần Kính Phi nói: “Có một người em nhìn thấy mặt, nhưng, nhưng mà cũng không nhớ rõ nữa rồi... À đúng, còn có một người trên cánh tay có hình xăm chim én. Lúc bọn họ bắt Đặng Nhất Hàm đi, có thắt lên trên cổ tay Đặng Nhất Hàm một sợi dây màu đỏ, còn thắt thành nơ con bướm.”
Giang Chước nhướn mày nói: “Nơ con bướm màu đỏ?”
Trần Kính Phi không biết là chuyện gì, bị cậu dọa sợ, chần chừ lo sợ gật gật đầu.
Cơ thể Giang Chước hơi nghiêng về đằng trước, nhìn chằm chằm hắn nói: “Cậu nhìn rõ chứ?”
Trần Kính Phi run rẩy nói: “Nhìn, nhìn rõ ạ.”
Cũng đúng, tuy rằng tiểu tử này không đáng tin, trước mắt Giang Chước không có ý kiến gì với lời hắn tự thuật ban nãy, nhưng hắn không biết đó là chuyện gì, đương nhiên không cần vì chuyện này mà nói dối.
Thật ra ngay cả bản thân Giang Chước cũng không xác định được nơ con bướm màu đỏ đại diện cho cái gì, cậu chỉ nhìn thấy một lần.
Hoắc Nham nói: “Sư huynh?”
Giang Chước đứng dậy: “Cậu cứ làm việc đi, anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
Cậu bây giờ vẫn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, tuy rằng chưa chính thức làm thủ tục gia nhập tổ chuyên án, nhưng ở đây luận về bối phận, cậu là sư huynh của Hoắc Nham, cấp bậc phát thuật cao hơn hắn, Hoắc Nham từ nhỏ đã rất vui vẻ nghe lời Giang Chước, nghe vậy thì gật gật đầu, bảo Trần Kính Phi đi lấy lời khai phác họa hung thủ.
Giang Chước gọi điện thoại cho Vân Túc Xuyên, bên kia nhận điện thoại, vừa mới “A lô” một tiếng, Giang Chước đã hỏi thẳng: “Phiêu Phiêu, cậu còn nhớ người đàn ông bỏ độc vào bánh bao lúc lớp mình tụ họp hai tuần trước không? Chính là tên điên trên đầu thắt một cái nơ con bướm màu đỏ ấy, tên là Trương Vĩnh.”
Vân Túc Xuyên mới nghe máy đã bị cậu hỏi như vậy, ngớ ra một lúc mới nói: “À, có chút ấn tượng. Sao vậy?”
Giang Chước nói: “Lần trước không phải cậu nói hắn lăn lộn trong bang gì đó, từng phạm tội ngồi tù, sau đó lại được thả ra, không lâu sau thì phát điên...”
Vân Túc Xuyên lần đó uống hơi nhiều rượu, bản thân nói cái gì cũng quên mất rồi, nghe thấy Giang Chước nói liên tiếp như vậy, anh không nhịn được mỉm cười: “Lời mình nói cậu nhớ kĩ thế, vinh hạnh vinh hạnh.”
“Cậu đùa gì đấy.”
Giang Chước tức giận nói: “Chắc không phải mỗi mình mình nhớ đâu, hay là tất cả đều là cậu thuận miệng bịa ra đùa mình đấy hả? Mình nói cậu biết, bây giờ chuyện mình đang điều tra, chính là hung thủ giết Đặng Nhất Hàm, hình như cũng thắt cho hắn một cái nơ con bướm màu đỏ như thế.”
“Phức tạp thế cơ à?” Vân Túc Xuyên nghĩ một lúc: “Chuyện bát quái này hình như là lần trước mình nghe người trong công ty nhắc đến... Cậu đợi chút, bây giờ mình đi hỏi thử.”
Danh Sách Chương: