Editor: Lục Tiểu Thất.***Chuyện đám người Ngô Trạch ở lại lớp một mình sau khi đóng cửa, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Dù sao cái lí do “Trốn ở trong lớp học để mời Bút Tiên”, cho dù bọn họ có nói thật thì người nghe cũng không thể tin được.
Phía trường học thấy không tạo ra hậu quả gì, nên giao chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm lớp 11-7 xử lí. Phương Cương để đám Ngô Trạch viết một bài kiểm điểm đọc trước mặt cả lớp, vốn tưởng chuyện này chỉ đến thế thôi, kết quả lại dẫn tới sự bất mãn của một vị giáo viên khác.
Người kia đương nhiên chính là Vương Thông Mẫn.
“Thầy Phương, hôm nay tôi không phải lấy thân phận giáo viên đến tìm anh, tôi là một phụ huynh học sinh, cần anh nói rõ ràng với tôi.”
Vương Thông Mẫn ngồi đối diện Phương Cương trong văn phòng, cô ta ôm tay, giọng điệu hung hăng dọa người: “Nếu không phải được phát hiện kịp thời thì La Dương phải bị nhốt trong nhà vệ sinh cả một đêm rồi, sẽ gặp phải nguy hiểm gì cũng chưa biết chắc, chuyện này anh không thể cứ úp mở như vậy mà cho qua được chứ nhỉ?”
Vương Thông Mẫn hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh đậm kết hợp với quần âu, nếu trên mặt không mang theo bất kì cảm xúc gì, cô ta có thể xem như một người phụ nữ xinh đẹp, đáng tiếc sự cay nghiệt giữa lông mày lại làm nhạt đi vẻ xinh đẹp đó.
Phương Cương vừa tốt nghiệp đại học được mấy năm, luận về tư cách và sự từng trải không bằng được cô ta, nhưng Vương Thông Mẫn vừa bị điều đi xuống ban hậu cần thì Phương Cương tới thế vào vị trí chủ nhiệm lớp, nên trong lòng anh biết vị tiền bối này rất có thành kiến với mình.
Nhìn cái cách sau khi cô ta biết La Dương không bị làm sao là không thèm tới đón, hôm nay lại tìm tới đây, cũng không hẳn là thật sự quan tâm đến cháu trai, chẳng qua là vì muốn phân cao thấp thôi.
Phương Cương không muốn gây chuyện, khách khí nói: “Cô Vương, chuyện của bạn La Dương vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, tôi cũng đang hỏi các bạn trong lớp, cô cho tôi một chút thời gian đi nhé.”
“Tìm hiểu? Còn có cái gì để tìm hiểu, không phải chuyện đều rõ ràng rồi sao?”
Vương Thông Mẫn khó lòng tin tưởng nói: “Sao lại có thể trùng hợp được như vậy, La Dương bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh, đám Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng vừa tầm cũng trốn ở trong lớp học, không phải là bọn nó làm thì có thể là ai, anh không phải muốn bao che cho đám lưu manh đấy chứ!”
Dù cho tính khí của Phương Cương rất tốt, cũng không khỏi nhíu mày vì lời cô ta nói: “Cô Vương, cô nói như vậy khó tránh có phần quá độc đoán rồi. Mấy đứa Ngô Trạch cô cũng không phải chưa từng dạy qua, tuy rằng quả thực hơi bướng bỉnh tinh nghịch, nhưng nhiều nhất cũng chỉ trêu chọc khua môi múa mép thôi, chưa từng thật sự làm ra chuyện ức hiếp ẩu đả bạn học...”
Trong văn phòng ngoài hai người họ ra, thì cũng chỉ có Giang Chước đang ngồi bên cạnh đợi đến giờ lên lớp thôi. Cậu chậm rãi lật sang một trang giấy báo trong tay, chỉ nghe hai người kia vẫn ở bên đó anh nói một câu tôi tiếp một câu, cậu trốn đằng sau giấy báo, lặng lẽ quan sát cục bông treo ở ốp điện thoại của Vương Thông Mẫn.
Lúc Vương Thông Mẫn hùng hổ vọt vào trong văn phòng có xách theo một cách túi xách, bây giờ đang đặt ở cạnh ghế, điện thoại của cô ta đút nghiêng ở trong túi, một dây treo điện thoại cục bông gà con màu vàng lòi ra ngoài.
Con gà kia biết nói chuyện, Giang Chước nhìn nó được một lúc rồi. Tin chắc thân là một con gà bông ở móc điện thoại, nhất định nó sẽ biết rất nhiều bí mật, bây giờ chuyện quan trọng là làm sao để lấy đồ được về tay.
Cậu suy nghĩ một lúc, không dùng pháp thuật, cậu dứt khoát đi thẳng tới, nhân lúc Vương Thông Mẫn và Phương Cương tranh chấp không ngừng, cậu cố ý đánh rơi túi xách của Vương Thông Mẫn xuống đất.
“Bịch” một tiếng, Vương Thông Mẫn vốn đang bốc hỏa, quay đầu nhìn lại càng tăng xông hơn: “Sao cậu đi đứng không nhìn gì hết vậy!”
Giang Chước lúng túng xin lỗi: “Aiya, xin lỗi nha, để tôi nhặt túi lên giúp cô.”
Lúc cậu nhặt túi lên, bàn tay nhanh chóng tháo con gà bông ra, đồng thời lén cong ngón tay lại, dùng một phép thuật che mắt, tuy rằng chỉ có thể duy trì trong nửa phút, nhưng cũng đủ dùng rồi.
Trong mắt Vương Thông Mẫn, móc điện thoại vẫn còn treo ở đó. Cô ta lấy túi về nhìn nhìn một chút, thấy không có thứ gì bị rơi vỡ, trừng mắt nhìn Giang Chước một cái, rồi quay đầu lại tiếp tục tranh chấp với Phương Cương.
Giang Chước trong lòng âm thầm cảm ơn Phương Cương đã giúp cậu san sẻ hỏa lực của Vương Thông Mẫn, tiếp đó liền lạnh lùng vô tình giấu gà bông vàng đi ra khỏi cửa văn phòng làm việc.
Gà bông vàng vốn đang treo yên lành ở ốp điện thoại, kết quả con người kì lạ này không những tháo nó xuống, mà còn mang nó đi!Đây là ngang nhiên trộm cắp đấy!Đáng sợ quá, gà vàng nhỏ biến thành gà thét lớn: “Cậu muốn làm gì? Đồ khốn nạn! Bỏ tui ra chiếp chiếp chiếp! Cứu mạng chiếp chiếp chiếp!”
Giang Chước bóp cái đuôi của nó một cái, nhàn nhạt nói: “Mi cứ hét đi, cho dù mi có hét nổ cổ, cũng không có ai có thể nghe thấy đâu.”
Câu này cho dù đã bị dùng rất nhiều rồi, nhưng vẫn trí mạng như cũ, gà vàng nhỏ thương tâm nặng nề, quả nhiên không kêu la nữa, chán nản nói: “Trên người tui không có thịt gà đâu, trong bụng cũng toàn là bông vải, ăn không ngon đâu chiếp.”
Giang Chước nói: “Tôi cũng không thích ăn bông, nhưng tôi thích nói chuyện với gà.”
Gà vàng nhỏ tìm được đường sống, trong con ngươi đen tuyền trào ra ánh sáng hi vọng: “Cậu muốn nói cái gì chiếp! Chỉ cần thả tui ra, cái gì tui cũng bằng lòng làm hết á chiếp!”
Giang Chước: “...”
Thói quen ngôn ngữ của con gà này đáng sợ quá, nói chuyện một lúc với nó xong, Giang Chước cảm thấy lúc mình nói chuyện, phía sau âm đuôi rất muốn một chữ “Chiếp” vào.
May mà con gà này còn coi như là hữu dụng, quả nhiên nói cho Giang Chước một số bí mật nhỏ của Vương Thông Mẫn. Một người một gà nói chuyện với nhau xong, Giang Chước vừa mới giấu gà vàng nhỏ đi, phía sau truyền đến tiếng gọi: “Thầy Giang.”
Giang Chước quay đầu lại, đằng sau có mấy học sinh đang muốn đi vào văn phòng, ngoài bốn người hôm trước ở lại mời Bút Tiên ra, còn có La Dương và Trần Kính Phi ôm chồng bài tập, vừa nãy người lên tiếng gọi cậu là Ngô Trạch.
Giang Chước “Ừ” một tiếng: “Các cậu làm gì đấy?”
Trần Kính Phi nói: “Vừa nãy thầy Phương gọi La Dương và mấy bạn này đến văn phòng, có thể là có chuyện muốn nói. Còn em đi vào sổ điểm kiểm tra thành tích lần trước giúp thầy giáo.”
Dáng vẻ hắn nói chuyện nho nhã lễ phép, trong tay ôm bài tập, sống lưng thẳng tắp, hoàn toàn là hình tượng học sinh ba tốt nên có trong tiểu thuyết.
Cũng không biết về chuyện tối hôm đó cho mấy đứa kia leo cây, Trần Kính Phi giải thích với đám Ngô Trạch thế nào, dẫu sao bây giờ nhìn qua, mấy người đứng cạnh nhau, dường như cũng chẳng có xảy ra mâu thuẫn gì.
“Vậy thì vào đi.” Giang Chước liếc bọn họ một cái, không để ý nói: “Tôi cũng vào.”Đám người Ngô Trạch không sợ tính cách ôn hòa của Phương Cương, bọn họ rõ ràng không biết tin Vương Thông Mẫn cũng ở đây, lúc bước vào văn phòng còn cười đùa tí tửng, kết quả lúc nhìn thấy Vương Thông Mẫn lạnh mặt ngồi ở đó, mấy người lập tức cứng đờ, bao gồm cả cháu trai La Dương của cô ta.
Vương Thông Mẫn nhìn thấy bọn họ, lập tức nói: “Đến đúng lúc lắm. Ngô Trạch, Triệu Tử Hàng, Cao Vĩ, Tần Phong mấy em nói đi, vì sao lại nhốt La Dương ở trong nhà vệ sinh?”
Bốn người kinh ngạc nhìn nhau, đều cảm thấy nhất định là La Dương cáo trạng với Vương Thông Mẫn, Ngô Trạch ưỡn ngực lên, nói: “Không phải bọn em làm.”
Ngay cả La Dương cũng không ngờ Vương Thông Mẫn lại nói thế, vội vàng giải thích: “Cháu không có nói là bọn họ nhốt cháu, cháu không nhìn thấy người đó là ai thôi.”
Vương Thông Mẫn mắng hắn đầu tiên: “Mày im miệng, mày xen mồm vào chỗ tao nói chuyện à?”
Ngay sau đó cô ta quay về phía bốn người Ngô Trạch nói: “Buổi tối hôm đó người ở lại trường học ngoài La Dương ra thì cũng chỉ có bốn đứa bọn mày, không phải bọn mày nhốt nó, chẳng lẽ là ma à? Nếu không phải vì trò nghịch dại này, bọn mày ở lại trường làm gì?”
Vương Thông Mẫn tính tình nóng nảy, nói chuyện như pháo nổ đoàng đoàng vậy, từ khi cô ta bước chân vào cái văn phòng này, những giáo viên khác đều mượn cố rời đi. Bây giờ ngoài Giang Chước và Phương Cương ra thì cũng chỉ có mấy bạn học sinh vừa nãy đi vào.
Trần Kính Phi chôn mặt vào trong đống bài thi, nghiêm túc vào sổ điểm, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Triệu Tử Hàng tức đến mặt mũi đỏ bừng, thô bạo đẩy Ngô Trạch một cái, ý bảo hắn đừng lên tiếng, còn bản thân giải thích với Vương Thông Mẫn: “Bọn em ở lại trường là vì mời Bút Tiên, bọn em muốn nói lời xin lỗi với Đặng Nhất Hàm.”
Những người có mặt ở đây, nội tình của chuyện này về cơ bản đều đã nghe qua, Phương Cương nhìn Giang Chước một cái, cũng không ngăn Triệu Tử Hàng giải thích, Vương Thông Mẫn nghe thấy lại cười lạnh một tiếng: “Bình thường chúng mày đến cả giáo viên còn dám đùa cợt, bắt nạt bạn học còn biết xin lỗi cơ à? Vậy thì heo nái cũng có thể leo cây* được rồi!”(*) Tức là chỉ một sự việc không bao giờ có khả năng thành hiện thực.
Phương Cương nhíu mày nói: “Cô Vương, tuy rằng bây giờ cô không đứng lớp nữa, nhưng cũng vẫn là một người làm việc trong ngành giáo dục, xin chú ý lời nói của mình. Bình thường Triệu Tử Hàng và Ngô Trạch không có xích mích gì với La Dương, không có lí do gì làm như vậy.”
Phương Cương nói chậm lại, quay về phía La Dương hỏi: “La Dương, em nói có đúng không?”
La Dương vô cùng xấu hổ, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, rõ ràng là Vương Thông Mẫn đang trút giận cho hắn, nhưng hắn lại chẳng có chút cảm giác hãnh diện nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, không biết phải đối diện với bạn bè thế nào.
Hắn nhỏ giọng nói: “Đúng. Cô, cô Vương, trước đó em và mấy người Triệu Tử Hàng chưa từng xảy ra xung đột...”
La Dương ở trường trước giờ đều gọi Vương Thông Mẫn là cô giáo, Vương Thông Mẫn chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn hắn một cái, nói: “Vậy theo lời mày nói như vậy, mày ở trong lớp nhân duyên tốt lắm sao?”
La Dương thoáng cái không nói được gì nữa.
Vương Thông Mẫn dạy bảo hắn: “Mày cần thành tích không có thành tích, lại còn không biết nói chuyện, ngày nào cũng chỉ biết cúi đầu ủ rũ, các bạn học làm sao thân thiện được với mày? Thật sự không làm cô hãnh diện chút nào. Nói nhiều như vậy để trút giận hộ mày, mày còn tưởng là người ta thích mày lắm hả?”
Phương Cương nói: “Cô Vương...”
“Thầy Phương, tôi nói với thầy này!” Vương Thông Mẫn cắt ngang lời hắn, nói: “Lớp 11-7 tôi cũng đã từng dạy, từng người bọn họ có đức tính gì trong lòng tôi biết rất rõ. Không phải tôi cố ý làm khó anh, La Dương bị cô lập cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, chuyện lần này vô cùng ác ôn, anh nhất định phải xử lí nghiêm khắc.”
Cô ta vừa nói vừa khinh thường liếc đám Ngô Trạch một cái, nói: “Không chỉ mỗi La Dương, tôi nghe nói người cuối cùng gặp Đặng Nhất Hàm trước khi nó xảy ra chuyện cũng là cái đám này, bọn nó bắt nạt bạn học làm chuyện mất dạy thành thói rồi. Loại học sinh này không nên cho tới trường học, dễ dạy hư cho người khác.”
Trong lòng Phương Cương “Lộp bộp” một tiếng, nhất thời không nói nên lời. Thân là chủ nhiệm lớp, cảnh sát điều tra hắn cũng đã nghe được một ít, lời này của Vương Thông Mẫn lập tức đâm thẳng vào nỗi lo nào đó trong lòng Phương Cương, nhất thời hắn không biết phải nói thế nào mới phải.
Hắn không phải người giỏi phá án, cũng không có thông minh sáng suốt gì cả, nói thẳng ra cũng chỉ là một giáo viên trung học bình thường mà thôi, thật sự không thể phán đoán được ra rốt cuộc cái gì mới là chân tướng.
Phương Cương biết giáo viên phải nên tin tưởng học sinh của mình, nhưng chuyện này vốn đã xảy ra rất kì lạ, nếu mấy đứa Ngô Trạch thật sự có vấn đề thì phải làm thế nào? Cứ mặc kệ bỏ qua không phải là không có trách nhiệm với những bạn học khác trong lớp sao?
Văn phòng nhất thời rơi vào yên lặng.
Thật ra Ngô Trạch biết, trước khi bọn họ tới văn phòng, các bạn trong lớp đã len lén truyền tai nhau, nói bọn họ mới thứ hai đã gây họa, bây giờ bị lão Phương gọi đến văn phòng, gặp xui xẻo là cái chắc. Mọi người bàn tán ồn ào, đều rất tò mò về chuyện này.
Giọng Vương Thông Mẫn vô cùng sắc bén, lúc này đang là giờ vào lớp, các học sinh đi qua cửa văn phòng bị hấp dẫn tới, len lén nhìn vào quan sát tình huống bên trong. Ngô Trạch không cẩn thận nâng mắt lên, đúng lúc va phải mấy cặp mắt quen thuộc, mặt hắn thoáng chốc nóng rực lên, không biết là nhục nhã hay phẫn nộ.
Sự nghi ngờ và trách mắng của Vương Thông Mẫn làm đám Ngô Trạch cảm thấy cực kì nhục nhã, nhưng đối với những bạn học khác mà nói, bọn họ tới đây vây xem sợ là chỉ để hóng kịch hay. Thậm chí còn có người đang thầm mong chờ giây phút đặc sắc của màn chân tướng “Sự thật” kia lộ ra ngoài ánh sáng.
Trước kia hắn cũng đã từng là một người trong số họ, mà giờ phút này hắn đột nhiên ý thức được sự tàn nhẫn lúc đó của bản thân.
Nhưng những người này sai sao? Hình như cũng không sai, nói ra cũng chỉ nói được một câu “Chuyện không liên quan tới bản thân, con người xem như thường tình*” mà thôi.(*) Gốc là: Sự bất quan kỷ, nhân chi thường tình.
“Cô Vương.” Giang Chước vẫn luôn ngồi ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng, dứt khoát đánh tan cục diện khiến người ta khó xử này: “Chuyện của Đặng Nhất Hàm, cô không có trách nhiệm sao?”
Vương Thông Mẫn bị cắt lời, hơi ngạc nhiên nhìn sang Giang Chước: “Cậu nói cái gì?”
Giang Chước cười như không cười, trong mắt dâng lên ý châm chọc, cậu xoay ghế lại, ngồi đối diện với hướng của Vương Thông Mẫn: “Lúc cô phê bình học sinh, có từng nghĩ đến bản thân cũng chưa chắc đã đúng chưa?”
Lời của Giang Chước khiến mặt Vương Thông Mẫn phát rát. Từ lúc Đặng Nhất Hàm xảy ra chuyện, thường xuyên có đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ đằng sau lưng cô, nói cái gì Vương Thông Mẫn cũng biết hết, chẳng qua chỉ là bàn tán, nếu không phải cô quá mức hà khắc, thì nói không chừng Đặng Nhất Hàm cũng sẽ không bỏ học, sẽ không chết.
Vương Thông Mẫn chỉ xem như không nghe thấy, cũng cố gắng tự nói với bản thân, chuyện này không thể trách cô, giáo viên dạy dỗ học sinh là điều đương nhiên, rõ ràng là tự Đặng Nhất Hàm chạy loạn mới xảy ra chuyện.
Nhưng không thể không thừa nhận, có lúc cô nhớ lại mấy câu mắng nhiếc trước kia với học sinh, hoặc lúc nhìn thấy những tin tức liên quan, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên cảm giác chột dạ sợ hãi. Bây giờ sự lo lắng âm thầm này bị Giang Chước thẳng tay kéo lên.
Vương Thông Mẫn quan sát Giang Chước. Vừa nãy lúc cậu ta đụng rơi túi của cô, cô đang tức dồn lên đầu không chú ý, lúc nàu mới nhận ra đối phương chính là thầy Giang vừa mới tới.
Thân phận của vị này đương nhiên cô cũng đã nghe nói qua, tuy rằng cô hiện giờ sắc mặt không được tốt lắm, nhưng giọng điệu nói chuyện khách khí hơn một chút: “Thầy Giang, lời này là có ý gì?”
Giọng Giang Chước bình tĩnh không gợn sóng: “Thứ năm tuần 13 của học kì trước, lúc cô gọi điện thoại cãi nhau với bạn trai bị Đặng Nhất Hàm nghe thấy. Sau đó chuyện này truyền ra ngoài, cô Vương liền nghi ngờ là Đặng Nhất Hàm nói ra, vì thế trong lòng có thành kiến với học sinh này.”
Cậu nhắc lại chuyện này, sắc mặt Vương Thông Mẫn bỗng thay đổi, ngay cả mặt Phương Cương cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Giang Chước coi như rất tử tế rồi, trước mặt nhiều người như vậy, chỉ nói chuyện gọi điện thoại cãi nhau với bạn trai, mà không nói cụ thể là xảy ra chuyện gì, nhưng thực tế Phương Cương cũng biết chút nội tình.
Nhân duyên của Vương Thông Mẫn vẫn luôn không tốt lắm, mắt lại cao hơn trời, con người cô ta bình thường vô cùng ngạo mạn, chẳng để ai vào mắt cả, vì thế vẫn luôn độc thân. Khó khăn lắm nghe nói học kì trước mới tìm được bạn trai vừa có tiền vừa có thế, lúc đó cô ta đắc ý dạt dào, gần như gần như không dùng cả con mắt nhìn người khác bao giờ.
Kết quả chuyện này mới trôi qua chưa được hai tháng, không biết tin tức truyền tới từ đâu, nói Vương Thông Mẫn bị người ta lừa cưới, bên nhà trai ngay cả nhà cả xe đều là đồ thuê.
Phương Cương cũng từng đoán tin tức này là ai truyền ra, nhưng thế nào cũng không ngờ rằng bên trong lại có chuyện như vậy. Với tính cách của Vương Thông Mẫn, đắc ý nửa ngày kết quả lại phát hiện bị người ta đùa giỡn, chuyện còn lan rộng khiến ai ai cũng biết, cô ta nhất định là tức giận rồi.
Nhưng không nói đến chuyện Đặng Nhất Hàm hướng nội, sợ cô ta còn không kịp, căn bản không thể nào truyền tin tức này ra khắp nơi được, vả lại, cho dù Đặng Nhất Hàm có truyền ra thật, thì thân là một “Người vun đắp linh hồn nhân loại”, cũng không thể chỉ vì một chuyện như vậy mà tùy ý chèn ép học sinh.
Vương Thông Mẫn đương nhiên không biết là do gà vàng nhỏ ăn cây táo rào cây sung treo ở trên ốp điện thoại của cô bán đứng mình, nghe thấy Giang Chước đến chuyện này cũng biết, ánh mắt nhìn Giang Chước gần như mang theo chút sợ hãi.
Xung quanh còn có mấy học sinh ở đó mở to mắt nhìn, Vương Thông Mẫn lúng túng một hồi, mặt hơi nóng lên, cãi lại: “Chuyện, chuyện này căn bản là hai chuyện khác nhau!”
Nếu đối mặt với người khác, nói không chừng cô ta phải la ầm lên rồi, nhưng Giang Chước vững vàng ổn định ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cho lời nói ra của Vương Thông Mẫn không khỏi mất đi khí thế ban đầu.
Cô ta dừng lại một chút, nhịn tức nói: “Cậu nói đúng, Đặng Nhất Hàm nghe thấy tôi gọi điện thoại, tôi quả thật cảm thấy rất mất mặt rất tức giận. Nhưng mục đích tôi dạy dỗ nó không phải vì để báo thù, mà là muốn nâng cao thành tích của nó! Đây là chức trách của một người làm giáo viên như tôi, tuy là có thể cách thức hơi nghiêm khắc, nhưng cậu nhìn xem đám phá phách này...”
Cô ta nói ra mấy câu này xong, giọng cũng dần dần hùng hồn trở lại: “Bọn nó từng người một đều giống cái dạng gì? Thành tích học tập kém như vậy, còn không phải suốt ngày chẳng chịu học, toàn nghĩ tới mấy chuyện đường ngang ngõ tắt. Nếu không quản nghiêm những đứa này, về sau sớm muộn gì cũng trở thành phần tử cặn bã của xã hội! Trước kia có Đặng Nhất Hàm, giờ lại có La Dương, bây giờ bọn nó bắt nạt bạn học, sau này có thể giết người phóng hỏa đấy!”
Phương Cương nói: “Cô Vương à, trước mặt học sinh mà cô nói chuyện như thế, cũng quá đáng lắm rồi đấy!”
Vương Thông Mẫn nói: “Vậy cũng phải xem là loại học sinh gì! Vì sao tôi không phê bình Cao Huyên Ninh, vì sao tôi không phê bình Trần Kính Phi? Hay là do bản thân bọn nó có vấn đề!”
Tuy rằng cô ta trông rất xinh đẹp, nhưng lúc này ở trong mắt Ngô Trạch, dáng vẻ bĩu môi, liếc mắt nhìn mình của Vương Thông Mẫn thật sự giống hệt một bà đồng ác độc. Ngón tay của cô ta giống như con dao găm ngâm trong thuốc độc vậy, gần như sắp dí lên đỉnh mũi của hắn rồi, khiến Ngô Trạch rất muốn một phát bẻ gãy.
Có thể trong xã hội, “Giáo viên” chẳng qua chỉ là một loại nghề nghiệp bình thường, các giáo viên chẳng qua cũng chỉ bôn ba vì cuộc sống thôi, là một con người rất bình thường.
Nhưng ở trong suy nghĩ của phần lớn học sinh, cử chỉ lời nói thái độ của giáo viên, đều là tiêu chuẩn mà bọn họ làm theo, người bị giáo viên ghét, không những dễ bị những bạn bè xung quanh cô lập, thậm chí ngay cả bản thân cũng sẽ tự phủ định chính mình.
Không phải bởi vì tuổi còn nhỏ mà không hiểu chuyện, không phải bởi vì vẫn còn non nớt mà không cảm nhận được sự khinh thường và ác ý dưới bỏ bọc của “Giáo dục”. Đáng tiếc những điều này, rất nhiều đứa trẻ sau khi trưởng thành rồi lại quên mất.Đối mặt với sự tổn thương mang danh là “Vì tốt cho bạn” không có cách nào để phản kháng, có người giống như Đặng Nhất Hàm và La Dương, im lặng kiệm lời, nhẫn nhục chịu đựng, cũng có người giống như Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng, dùng bướng bỉnh và phản nghịch để che giấu sự lo sợ trong nội tâm.
Cảm giác tức giận và nhục nhã dâng lên từ đáy lòng, vào khoảnh khắc đó Ngô Trạch cảm thấy đối phương giống như một bà già yêu quái muốn ăn thịt người, hắn có loại xúc động muốn xông lên bóp cổ Vương Thông Mẫn.Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên trên vai Ngô Trạch, hắn hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại, là sườn mặt bình tĩnh của Giang Chước.
Ngô Trạch không biết Giang Chước giữ hắn lại là muốn phòng hắn động tay động chân hay là muốn an ủi, nét mặt và giọng điệu của đối phương trong đa số tình huống đều bình thản đến mức có hơi lạnh lùng, thật sự không thể hiểu được cảm xúc của thầy ấy lắm, nhưng vào giờ phút này, luồng sức mạnh trên bả vai kia bỗng xoa dịu hết lửa giận và oan ức tràn đầy trong lồng ngực hắn.
Giang Chước vẫn luôn nhìn đám người Ngô Trạch, lúc nàu mới nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Được, nếu đã nhắc đến rồi thì... Ờ, Trần Kính Phi, cậu qua đây.”
Từ khi bước vào văn phòng, tuy rằng vẫn luôn giả vờ vào sổ điểm, ra vẻ không hề có cảm giác tồn tại, nhưng trái tim Trần Kính Phi vẫn luôn treo ngược lên cao.
Sáng nay tới trường học, nghe các bạn nhao nhao bàn tán về chuyện La Dương bị nhốt trong nhà vệ sinh, đám người Ngô Trạch Triệu Tử Hàng ở lại trường sau khi khóa cổng bị bắt được, trong lòng Trần Kính Phi cứ luôn lo sợ bất an, cũng may làm một học sinh ba tốt chính quy thành thật trong lòng mọi người, không có bất kì ai gắn chuyện này với hắn cả.
Lấy lí do “Phụ huynh nghiêm khắc không cho ra ngoài”, Trần Kính Phi dùng thái độ thành khẩn nói xin lỗi, nói dăm ba câu đã lấp liếm qua câu hỏi vì sao không đến chỗ hẹn của mấy bạn học, biết đám Triệu Tử Hàng bị giáo viên gọi đi, hắn cũng lấy cớ vào sổ điểm để tới văn phòng, quan sát tình huống ở cự ly gần.
Rõ ràng từ đầu tới giờ, ngoài Vương Thông Mẫn thuận miệng lấy ví dụ nhắc đến tên hắn một lần, cũng chẳng có ai liên hệ chuyện này đến Trần Kính Phi cả, vốn hắn đã sắp thở phào được rồi, lại bất ngờ bị Giang Chước điểm danh, mí mắt lập tức giựt lên một cái.
Trần Kính Phi ngẩng đầu lên từ trong đống bài thi, bày ra vẻ mặt mờ mịt ngỡ ngàng, đứng dậy đi tới: “Thầy Giang, thầy gọi em?”
Hắn ngược lại bình tĩnh thật đấy. Giang Chước buông Ngô Trạch ra, nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhìn Trần Kính Phi nói: “Đúng. Cậu qua đây nói xem buổi tối hôm qua sau khi tan học xong, cậu đã đi đâu?”
Vào lúc này cậu đặt ra câu hỏi như vậy, ý tứ không cần nói cũng đủ hiểu, những người khác căn bản không liên hệ chuyện của tối hôm trước với Trần Kính Phi, lúc này nghe Giang Chước nói vậy đều ngạc nhiên nhìn về phía cậu.
Câu hỏi này Trần Kính Phi đã có chuẩn bị, bình tĩnh nói: “Em về nhà cùng Trương Tân và Hứa Di Nhiên, Trương Tân có tới nhà em làm bài tập một lúc. Sau đó bố em về, bạn ấy cũng rời khỏi. Thầy Giang, xin hỏi thầy có ý gì ạ?”
Giang Chước không quan tâm tới câu hỏi ngược lại của hắn, hỏi tiếp: “Giữa đường các cậu có tách ra không?”
Mắt Trần Kính Phi hơi híp lại: “Nửa đường tới tiệm sách mua sách, không đi cùng nhau.”
Trần Kính Phi ở trong lớp là học sinh giỏi môn tiếng anh, đứng nhất lớp là chuyện thường tình, lúc trước Vương Thông Mẫn dạy ra một học sinh như vậy nên rất hãnh diện, quả thực xem hắn như tổ tông vậy, cưng chiều cực kì.
Nghe thấy Giang Chước hỏi như vậy, cô ta hiếm thấy lên tiếng nói giúp người khác: “Thầy Giang, nếu thầy muốn điều tra như thế, vậy những học sinh tan học xong tự về nhà mình có nhiều lắm, lẽ nào không có ai nhìn thấy, cứ như vậy nhốt bạn học vào trong nhà vệ sinh sao?”
Giang Chước hơi mỉm cười, liếc mắt nhìn Trần Kính Phi một cái, duỗi tay về phía hắn.
Trần Kính Phi không rõ nguyên do, tưởng rằng Giang Chước bỗng nhiên muốn sờ mặt hắn, sợ tới mức vội vàng tránh về phía sau, nhưng bàn tay Giang Chước lại dừng ở trên áo đồng phục của hắn, nhặt thứ gì đó ra, đưa tới trước mặt Trần Kính Phi.
“Những học sinh tan học xong tự về nhà đúng là rất nhiều.” Đuôi lông mày cậu hơi nhếch lên, không nhanh không chậm lên tiếng: “Nhưng học sinh tan học xong ngoài mặt thì cùng bạn bè đến nhà sách, thực tế lại lén chạy về trường học thì không nhiều đâu. Có phải không?”
Ba chữ cuối cùng cậu nhìn về phía Trần Kính Phi mà nói, nhưng ánh mắt Trần Kính Phi lại nhìn chằm chằm vào thứ trên tay Giang Chước, sắc mặt xoẹt một cái trắng bệch.
Vì sắc mặt của Trần Kính Phi thay đổi quá mức rõ rệt, những người có mặt cũng không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn xuống tay Giang Chước, lại thấy cậu cầm chỉ là một mảnh giấy nhỏ rất bình thường, kích cỡ chỉ bằng cái nắp chai, bên trên hình như còn có viết chữ, nhưng nhìn không rõ lắm.
Bọn họ không biết thứ này có gì đặc biệt, nhưng bản thân Trần Kính Phi lại rất rõ ràng, đây chính là mảnh giấy lúc đó Đặng Nhất Hàm hẹn hắn tới trả đồ.
Tờ giấy này sớm đã bị hắn xé nát ném vào thùng rác từ nửa năm trước rồi, nhưng không biết vì sao vào giờ phút này lại bị Giang Chước nhặt ra từ trên áo hắn!
Danh Sách Chương: