Cùng với tiếng mưa bụi ẩm ướt, tiếng cười cùng tiếng chuông bạc đồng thời vang lên trong rừng cây.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía sau, Cao Dã Dịch Thu Bạch vội vàng chạy đến xem xét.
Lá cây sót lại vết máu ghê người, hai người lại tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm thử.
Đi tầm hai mươi bước, chỉ thấy một người đàn ông đã chết, cơ thể bị xỏ xuyên trên thân cây. Làn da hắn ta trương phình biến thành màu xám, cả mảng trước ngực bị lột xuống, nội tạng rơi vãi đầy đất.
Máu me cùng biểu cảm dữ tợn của người đàn ông kích thích tròng mắt Dịch Thu Bạch, hắn không chịu nổi cúi người nôn ọe.
Ấy thế mà tố chất tâm lý của Cao Dã rất đỉnh, mặt không đổi sắc phân tích thủ pháp giết người hung thủ để lại.
Đợi Dịch Thu Bạch nôn đủ rồi, gã mới mở miệng nói: “Tìm đám Bàn Tử, mau lên.”
Hai người lập tức rời đi.
Giữa không trung tối om, rừng cây rậm rạp vang vọng tiếng người con gái mỉm cười sung sướng kích thích thần kinh mẫn cảm của mọi người.
Đám Ngô Nguyệt và Bàn Tử bị tiếng cười dọa chạy, đừng nhìn Ngô Nguyệt dáng người nhỏ xinh, tốc độ chạy của cô nàng nhanh khỏi cãi.
Bàn Tử thở hổn hển hò hét: “Ngô Nguyệt, cô chờ tôi với!”
Ngô Nguyệt: “Chờ anh để xác chúng ta cùng nhau lạnh sao?!”
Mọe!
Bàn Tử mắc nghẹn, hạ quyết tâm giảm béo.
Tiếng cười càng ngày càng gần, anh ta không nhịn được quay đầu xem thử, chỉ thấy thứ gì đó uốn éo đang bay về phía mình.
Thân hình nó to mọng, vẻ ngoài xám trắng tựa như cơ thể đã chết nổi lên bọt nước. Đầu nó giống đầu người nhưng lại không thấy rõ ngũ quan, bởi vì hư thối nên sưng vù, chỉ có một cái đầu đầy tóc cùng tiếng cười âm trâm để đoán ra là người con gái.
Phòng tuyến tâm lý Bàn Tử bị nó đánh tan, dục vọng cầu sinh thúc đẩy anh ta chuyển mỡ thành động năng thiêu đốt.
Ngô Nguyệt chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh điên cuồng lướt qua mình.
Sự thật chứng minh, ẩn sâu trong cơ thể một người mập mạp là tiềm lực không đáy!
Ngô Nguyệt: “Bàn Tử, anh chờ tôi với!”
Bàn Tử: “Không tôi không muốn đi đầu thai!”
“Á á” vài tiếng ầm ĩ, một người chơi nữ bị quái vật bắt được, cắn tan.
Bàn Tử còn tưởng Ngô Nguyệt gặp nạn, vội vàng lết cái thân béo về xem. Hiển nhiên cô nàng đang bị nữ quái vật dọa sợ, ngu ngốc đứng im, hai chân run lẩy bẩy.
Lòng Bàn Tử nóng như lửa đốt, gào thét: “Ngô Nguyệt, chạy mau!!!”
Ngô Nguyệt bừng tỉnh, ngã lộn mèo nhanh chóng tẩu thoát.
Người chơi bị cắn thống khổ cầu cứu.
Nữ quái vật vui sướng cười ầm ĩ, cắn nuốt cơ thể nguyên vẹn của cô nàng vào bụng sau đó lại phun ra rất nhiều dịch nhầy không nỡ nhìn thẳng…
Đã có hai người chơi chết trong phó bản…
Nhưng nữ quái vật vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục bắt giết con mồi. Dịch Thu Bạch và Cao Dã đi theo tiếng động, sớm đã bị ghê tởm gần chết.
Thứ đồ như vật ốc sên bò tiết ra, hôi thối khủng khiếp, đứng từ xa cũng có thể ngửi được.
Hai người đi theo dấu vết về phía trước.
Một thi thể đâm xuyên mí mắt, Dịch Thu Bạch âm thầm chửi “đù má mày”.
Thi thể trương phềnh!
Cả thi thể bọc đầy dịch nhầy, giống như đã bị ngâm trong nước mấy ngày, bành trướng khắp nơi.
Cao Dã đến gần đánh giá, nhíu mày: “Kỳ lạ.”
Dịch Thu Bạch tránh rất xa, che mũi che miệng hỏi: “Thi thể hình như đã bị ngâm nước, nhưng giữa rừng núi kiếm đâu ra nước?”
Cao Dã hơi suy tư: “Cậu có để ý từ khi chúng ta bước vào phó bản này có một thứ thường xuyên xuất hiện hay không?”
Dịch Thu Bạch: “Nước mưa.”
Cao Dã: “Hôm qua chúng ta đến trời mưa to, núi rừng mọc đầy rêu xanh, có vẻ như mưa chưa từng ngừng nghỉ.”
Dịch Thu Bạch: “Gần tết Thanh Minh, mưa nhiều rất bình thường, nhưng không có muối thì thực sự rất kỳ quái.”
Cao Dã gật đầu.
Dịch Thu Bạch tiếp tục nói: “Còn thứ xuất hiện hôm qua nữa, có phải Mieko cố tình tác quai tác quái dẫn chúng ta lên núi tìm Sanjin rồi để chúng ta gặp quái vật hay không?”
Cao Dã: “Rất có khả năng này.”
Diệp Bạch Đinh liếc dấu vết trên mặt đất: “Chuyện quan trọng bây giờ là phải đi tìm đám Bàn Tử.”
Vì vậy hai người tiếp tục đi lên phía trước.
Lại một tiếng kêu cứu từ xa vọng tới, Dịch Thu Bạch, Cao Dã rất nhanh đã đuổi kịp. Người cầu cứu là Tôn Sâm, anh ta khổ sở ngồi phệt dưới đất, xương chân đứt đoạn.
Cao Dã qua xem thử, Tôn Sâm kích động níu gã: “Anh Dã, cầu xin anh cứu tôi.”
Cao Dã kiểm tra vết thương trên người anh ta, hỏi: “Đám Bàn Tử đâu?”
Tôn Sâm: “Bọn họ chạy xuống chân núi rồi.” Dừng một lát, anh ta nói tiếp: “Con quái vật đó rất đáng sợ, cứ như rắn lớn vậy.”
Dịch Thu Bạch: “Anh nhìn thấy nó rồi à?”
Tôn Sâm gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ: “Nó ăn người, cắn một phát được cả cơ thể, đám Bàn Tử bị nó truy sát xuống núi.”
Dịch Thu Bạch nhìn Cao Dã: “Anh ở lại chăm sóc Tôn Sâm, tôi đi tìm đám Bàn Tử.”
Cao Dã: “Cậu nhớ cẩn thận.”
Dịch Thu Bạch “ừ” một tiếng, rất nhanh đã biến mất.
Hạt mưa mịn màng đáp xuống đất, khắp nơi ướt nhẹp.
Dịch Thu Bạch đạp lên phiến lá dày, trong tai bất thình lình rót vào vài tiếng “khanh khách” khiến da đầu hắn tê dại.
Sau khi thấy rõ thứ đồ kia xong, Dịch Thu Bạch nổi hết cả da gà da vịt.
Thứ treo trên nhánh cây vẫn là một thi thể trương phình, toàn bộ cơ thể cô ta to đến mức khó lòng chấp nhận, làn da xám như tro tàn cực kỳ biết đấm vào mắt người nhìn.
“Cứu! Cứu tôi với!” Tiếng kêu đứt quãng từ xa vọng tới, Dịch Thu Bạch men theo tiếng mà đi, tìm thấy Ngô Nguyệt gần bẫy săn thú. Cô ngã xuống đó, chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy bóng người trên đỉnh đầu, Ngô Nguyệt vui sướng khóc than: “Khương Hàm, cứu tôi!”
Dịch Thu Bạch lập tức tìm cành cây héo khô đến, dùng sức kéo túm bỏ hết đống bẫy xung quanh.
May mà Ngô Nguyệt chỉ bị thương ngoài da thịt, thể lực cũng không yếu đuối, lập tức ôm cây cật lực bò lên, bằng không phải tốn thêm rất nhiều cách mới cứu nổi.
Hai người tìm quanh đó, rất nhanh kiếm ra Bàn Tử.
Lúc đó anh ta đang ôm một thân cây quơ chân múa tay, nở nụ cười ngây ngô cực kỳ tấu hài.
Ngô Nguyệt thốt lên: “Trông cứ như thằng nghiện phê thuốc ấy!”
Dịch Thu Bạch giật giật khóe miệng, không khỏi nhớ đến mình hôm qua.
“197!”
Giọng nói như gió lốc truyền vào tai, đả thông tất cả các giác quan khiến Bàn Tử bừng tỉnh từ trong ảo giác.
Anh ta mờ mịt đứng yên.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi định làm gì?
Ngu ngu như chó lạc đường.
Một lúc lâu sau, Bàn Tử nhìn thấy Ngô Nguyệt và Dịch Thu Bạch, hoang mang hỏi: “Tôi đang làm gì vậy?”
Ngô Nguyệt: “Anh đang dạng chân nhảy.”
Bàn Tử: “???”
Dịch Thu Bạch: “Thôi kệ, đi tìm đám Cao Dã.”
Rừng rậm âm u căn bản không phân biệt rõ phương hướng, Dịch Thu Bạch lại nắm như lòng bàn tay, bởi lẽ hắn đã dùng mấy hòn đá nhỏ đánh dấu lại. Hiện tại bọn họ trở về, hắn vẫn tiếp tục dùng cục đá đánh dấu thêm một chút phòng ngừa bị lừa vòng vo.
Vốn ba người có thể tìm ra đám Cao Dã nhanh chóng, kết quả vừa mới bước lên, một cánh cửa kỳ lạ đột ngột xuất hiện ngay trước mắt.
Lỗ tai Ngô Nguyệt rất thính, lập tức nói: “Là giọng Tôn Sâm!”
Bọn họ hiếu kỳ đi vào bên trong cửa, tối thui như mực.
Bàn Tử vấp phải cái gì đó ngã nhào xuống đất, sờ thử thì ra là cục đá.
Người bên ngoài nghe ra tiếng động, mở cửa ra, đập vào mắt là Cao Dã quen thuộc.
Ba người ngạc nhiên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cao Dã sầm mặt: “Chúng ta lại bị dịch chuyển về miếu Sơn Thần.”
Ba người: “???”
Lại bị dịch chuyển là cái khái niệm khỉ gió gì thế?
Bàn Tử nhìn cấu tạo xung quanh, đây chắc chắn là tòa nhà bọn họ vừa quỳ lạy Sơn thần để nhặt cục đá mang về.
Anh ta kiểu như vừa gặp ma, xông thẳng ra ngoài, chỉ thấy đám quạ đen bay lượn nghiêng ngả, số lượng cực nhiều.
Bàn Tử lập tức véo mạnh, đau chết! Không phải nằm mơ!
Cả đám đứng ngoài cửa miếu sơn thần, gương mặt hiện lên chút mờ mịt khó hiểu.
Rõ ràng trong rừng mưa tầm mưa tã, quần áo mọi người đã ướt nhẹp nhưng hiện tại lại khô cong.
Rõ ràng xương bắp chân Tôn Sâm đã gãy, ấy thế mà hiện tại lại khỏe mạnh hơn người, căn bản không hề gặp nạn.
Rõ ràng cả người Ngô Nguyệt trầy trật không chỗ nào lành lặn, giờ phút này lại hoàn hảo khỏe khoắn.
Tựa như tất cả bọn họ chưa hề gặp nạn, chưa hề có dấu hiệu sau cơn hỗn loạn. Điều khác biệt duy nhất chính là mười bốn người chơi giờ chỉ còn lại mười một người.
Cả đám chụm đầu bàn bạc manh mối, nhao nhao bày tỏ họ đi lạc trong rừng rồi bất ngờ đụng phải cánh cửa kỳ lạ, vừa mở ra đã đến nơi này, tình hình y hệt đám Dịch Thu Bạch.
Cao Dã quay về phòng kiểm tra lần nữa, rõ ràng căn phòng rất bình thường, không nhìn ra khác lạ.
Bên ngoài, cún con đi theo gã chạy lên chạy xuống.
Bạn cùng phòng Triệu Phương Phi là Vương Tiệp thấy cô nàng chưa về, vội vàng hỏi: “Các người có thấy Triệu Phương Phi đâu không?”
Dịch Thu Bạch nói: “Cô ấy chết trong rừng, nãy tôi đã nhìn thấy thi thể.” Dừng một lát, hắn tiếp tục: “Bên cạnh còn hai thi thể nữa, tôi sợ bọn họ không thể trở về.”
Vương Tiệp trợn mắt, khóe miệng co rút muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Dịch Thu Bạch tựa như đang nghĩ đến điều gì, rủ mi: “Nếu mọi người muốn biết sự thật, chúng ta chỉ có thể quay lại khu rừng.”
Cả đám: “!!!”
Không ai đồng ý trở về, thậm chí hắn chỉ vừa nhắc đến hai chữ “khu rừng”, mọi người đã cảm thấy không lạnh mà run.
Thấy Cao Dã đi ra khỏi miếu, Dịch Thu Bạch hỏi: “Về được chứ?”
Cao Dã gật đầu, trong rừng có vài dấu hiệu bọn họ để lại, vừa tiến lên vừa giải đáp không thành vấn đề.
Tôn Sâm: “Chúng ta phải đi như thế nào?”
Bạn cùng phòng anh ta – Dư Tiểu Chu cân nhắc tình hình trước mắt: “Còn đi thế nào được nữa? Nơi này rừng núi âm u, trời tối không biết sẽ nhảy ra thứ đồ nguy hiểm gì!”
Lời vừa thốt ra không ít người bị dọa tái mặt.
Có người chơi nhịn không được cà khịa: “Lần đầu tiên tôi thấy miếu sơn thần thờ phụng một cục đá đấy! NPC nói nó là sơn thần thôi chứ ai biết nó là cái quỷ mẹ gì đâu!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn khối đá, lòng mề hỏng mất, lập tức nhanh chân chạy theo sau đám Dịch Thu Bạch. Cả dám nối đuôi nhau rời khỏi miếu sơn thần, nhắm mắt quay về đường cũ.
Trên đường đi bầu không khí im lặng quỷ dị, nặng nề ghiền tan vạn vật. Ngay khi đoàn người sắp đi ngang qua tượng đá, trời đột ngột đổ cơn mưa. Theo bản năng cả đám đẩy nhanh nhịp bước, Tôn Sâm bất thình lình hỏi: “Ai đang cười thế?”
Mọi người: “!!!”
Đù má, lại đến nữa à?
Danh Sách Chương: