• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ trung niên vừa bước đến sân trước mặc bộ kimono màu trắng thuần khiết, ngũ quan dịu dàng nhã nhặn, chính là chủ nhà, tên là Mieko.

Đột nhiên nhìn thấy cơ thể thịt béo toàn mỡ cùng chiếc quần đùi đỏ tươi, khóe miệng nữ chủ nhân không khống chế nổi giật liên tục, biểu cảm tí thì vỡ vụn.

Thấy bà ta đứng trên hành lang, Bàn Tử lờ đi đôi mắt cay xè của mọi người, quẹt quẹt đôi dép bước lên, dùng chất giọng lễ phép hỏi: "Ngài chính là chủ nhân nơi này sao?"

Mieko gật đầu, đáp nhỏ: "Đúng vậy."

Bàn Tử: "Tôi muốn mượn quần áo mặc, không biết chỗ ngài có đồ nam không?"

Mieko: "Mong cậu chờ một lát."

Đợi bà ta đi khuất bóng, mọi người nhỏ giọng nghị luận. Có người khịa: "Ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám mượn đồ NPC, ngại mạng chưa đủ dài à?"

Bàn Tử coi như không nghe thấy.

Cũng vào lúc này Cao Dã từ bên ngoài bước vào, trên chân gã kéo theo con cún nhỏ lông trắng vàng đan xen, hình như thuộc giống chó Shiba.

Con cún gầm gừ giận dữ cắn chặt ống quần gã quyết không chịu nhả ra, cứ như kiểu thằng cha này giết cả lò nhà nó

Cao Dã: "Sao trông cậu khiếp hồn thế?"

Bàn Tử nhún vai, lộ ra biểu cảm anh tự hiểu đi ai rảnh đâu giải thích.

Cuối cùng Mieko mang một bộ quần áo đến.

Bàn Tử còn tưởng là kimono gì đó, kết quả chỉ là một bộ đồ thể thao thường ngày. Anh ta lập tức nói cảm ơn rồi nhận lấy mặc, cực kỳ vừa người.

Con chó Shiba kia được Mieko nuôi dưỡng, thấy nó cắn khách nhà, bà ta rất xấu hổ, lập tức quát: "Shiba, qua đây!"

Cún con nghe thấy chủ gọi, tung ta tung tăng uốn éo chạy đến, đáng yêu cực kỳ.

Sân trước liên tục tiếp đón người chơi mới, đột nhiên phát hiện ra giương mặt quen thuộc, Bàn Tử ngạc nhiên hò: "Ngô Nguyệt!"

Ngô Nguyệt liếc qua, lập tức vui vẻ chào hỏi: "Mấy anh cũng đến hả?" Dừng một chút: "Khương Hàm đâu, anh ấy có vào phó bản không?"

Bàn Tử: "Có đấy, nhưng chả biết đâu rồi."

Vận may Dịch Thu Bạch không tốt, hắn bị lạc đường.

Rõ ràng sân trước hiện ngay trước mặt, hắn lại như đi giữa làn sương mù. Âm thanh núi rừng ảm đạm, thường xuyên bay tới những cơn mưa phùn ẩm ướt, không khí lạnh lẽo rót vào lồng ngực, rét buốt đến tận ruột gan.

Nếu đi về phía trước không tìm được đường ra thì Dịch Thu Bạch quyết định đi ngược lại.

Không bao lâu sau, ven đường đột nhiên xuất hiện bóng người. Cô ta cầm cái ô giấy màu đỏ, mặc kimono xanh nhạt, tóc dài ngang eo.

Cô nàng im lặng đứng đó, khuôn mặt thanh tú, dáng người thướt tha, hiển nhiên là thiếu nữ mới lớn.

Dịch Thu Bạch ngạc nhiên.

Giữa rừng sâu núi thẳm đột nhiên xuất hiện cô gái cầm ô, nghĩ kiểu gì cũng rất quỷ dị,làm hắn nhớ đến chuyện mình bị lưu trữ thành Bích Đào Hoàng Hậu.

Dịch Thu Bạch lập tức quay đầu chuồn lẹ.

Thiếu nữ cầm ô đỏ chỉ đứng đó nhìn hắn, không mở miệng, cũng chả đuổi theo. Mưa phùn càng ngày càng lớn, Dịch Thu Bạch cắm mặt chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, sân trước đã có mười ba người chơi.

Mọi người tốp năm tốp bảy đứng dưới mái hiên nhà tránh mưa, vui vẻ bản chuyện.

Mắt thấy mưa to đến nơi, Bàn Tử nhíu mày nói: "Anh Dã, sao Khương Hàm chưa đến, có phải anh ấy xảy ra chuyện không?"

Cao Dã không nói gì chỉ nhìn Bàn Tử mặc đồ thể thao từ trên xuống rồi lại ngó qua Mieko đang thân thiết chăm sóc người chơi.

Cao Dã: "Đi qua hỏi mượn hộ tôi tí đồ."

Bàn Tử: "???"

Cao Dã: "Mượn con chó vừa nãy đến đây."

Bàn Tử: "..."

Sếp đã lên tiếng, Bàn Tử chỉ đành trơ mặt thớt ra tìm Mieko mượn bà ta con chó.

Cũng may Mieko rất hào phóng, cẩn thận đưa xây xích cho anh ta. Bàn Tử vội vàng cảm ơn, thành công dắt chó về.

Cao Dã cầm lấy, sau đó tháo nón lá treo trên hành lang xuống đi vào giữa màn mưa.

Mọi người im lặng nhìn gã, còn có người đánh giá Mieko. Bà ta dùng giọng điệu lo lắng than thở: "Xem ra có một người bạn lạc đường." Dứt lời bà ta chắp tay, nhắm mắt thành kính nói: "Hy vọng Sanjin có thể phù hộ hắn bình an trở về."

Hai chữ "Sanjin" vừa thốt ra, mọi người đều lộ ra biểu cảm không ổn.

Ngô Nguyệt không nhịn được hỏi: "Sanji là cái gì?"

Mieko chỉ chỗ góc tường, nói đó dùng mấy tảng đá xây dựng thành một cái lều giản dị, mặt đất cắm mấy nén hương đã tắt, bên trong trống trơn.

"Sáng nay Sanjin đã chạy, mai phải thỉnh nó về miếu, nó có thể trấn trạch, bảo vệ mọi người bình an."

Mặc dù ngữ điệu Mieko rất ôn hòa, đối xử với đám người chơi cũng cực kỳ tốt tuy nhiên ai nấy đều cảm thấy lạnh lòng.

Hoặc cũng chả biết có phải ảo giác hay không, toàn bộ đình viện này đều buốt giá, không có độ ấm, không có sự sống, nơi nào cũng ướt nhẹp, dường như toàn bộ lỗ chân lông đều sền sệt hơi ẩm.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa, Cao Dã nắm dây xích nhìn Dịch Thu Bạch như thằng ngu đi vòng quanh cục đá màu xanh, ngây ngô nở nụ cười.

Mặc kệ cho áo quần ướt sũng, hắn vẫn không hay biết gì.

Ý thức được có khả năng hắn bị thứ gì đó dính vào, Cao Dã gào lớn: "188!"

Chất giọng đột ngột đâm thẳng vào tai, Dịch Thu Bạch mờ mịt dừng lại, biểu cảm ngốc ngốc cưng cưng, chả hiểu đang bị làm sao.

Mấy thứ nho nhỏ bên chân hắn nhanh chóng tản ra.

Chó Shiba sủa như điên chạy đuổi theo, thứ kia như nấm dại vội vã bỏ trốn.

Lúc Dịch Thu Bạch bình tĩnh lại, nhìn qua Cao Dã, ký ức dần dần khôi phục. Hắn kéo gương mặt cứng đờ, hoang mang hỏi: "Nãy tôi bị sao thế?"

Cao Dã: "Cậu xoay vòng vòng."

Dịch Thu Bạch: "???"

Cao Dã: "Giống mấy động vật nhỏ đáng thương nhỏ yếu bất lực."

Dịch Thu Bạch: "..."

Cao Dã xắn tay đưa động vật nhỏ đáng thương yếu đuối bất lực về nhà. Trên đường đi, Dịch Thu Bạch nói hắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ linh linh chuyển động xung quanh mình.

Cao Dã nói: "Cậu gặp ảo giác, nãy tôi chỉ nhìn thấy cậu xoay vòng quanh."

Dịch Thu Bạch: "Chắc là ngu lắm."

Cao Dã: "Không, siêu đáng yêu."

Dịch Thu Bạch: "..."

Mieko thấy bọn họ về, vui vẻ hân hoan: "Cảm ơn đất trời, Sanjin phù hộ các cậu bình an."

Cao Dã trả con chó Shiba cho bà ta, lễ phép cúi đầu nói cảm ơn. Bàn Tử lại mượn thêm bộ quần áo cho Dịch Thu Bạch thay kẻo ốm, Ngô Nguyệt tiến lên trò chuyện ôn lại kỷ niệm vượt ải lúc xưa.

Mắt thấy sắc trời nhá nhem tối, Meiko vào bếp chuẩn bị cơm. Vài phút sau, trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn ngon miệng, bánh thanh đoàn tử, trái cây, mì lạnh, cháo...

Tất cả đều lạnh.

Mọi người nhìn đồ ăn, biểu cảm khác nhau. Trong đó có một cô gái tò hò hỏi: "Không có thức ăn nóng à?"

Giọng Mieko mang theo chút hối lỗi: "Xin lỗi các bạn, hiện tại chúng tôi đang đón Tết Hàn Thực, cấm lửa."

Có người hắt xì hơi rõ to: "Ý bà tức là trong khoảng thời gian này không thể nhóm lửa?"

Mieko: "Đúng vậy, tết hàn thực cấm lửa, phải chờ năm ngày sau "đón lửa" mới có thể nấu cơm nóng hoặc đốt đèn."

Mọi người im lặng.

Bàn Tử hỏi: "Chả nhẽ mình phải ngốc ở đây tận năm ngày?"

Mieko gật đầu: "Năm ngày sau đón lửa mới, sẽ có một lễ tế diễn ra, mọi người chỉ cần tham gia xong xuôi là có thể rời khỏi phó bản."

Cấm lửa, năm ngày, hiến tế, rất nhiều từ ngữ mấu chốt được người chơi trích ra.

Thấy không ai nói gì, Mieko kiên nhẫn hỏi: "Mọi người còn vấn đề thắc mắc nào không? Nếu không còn thì chúng ta bắt đầu ăn cơm."

Cao Dã dẫn đoàn ngồi xuống ghế, cầm đũa lên gắp thức ăn.

Cả đám thấy gã hoạt động mới sôi nổi nối đuôi, tuy đồ đoàn lạnh ngắt nhưng hương vị cũng ổn.

Sức ăn của Bàn Tử lớn lại không kiêng, ăn liền tù tì mấy món, các món ăn thiên về ngọt hoặc dùng luôn đồ từ thiên nhiên, không có món mặn nào.

Ngô Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Kỳ lạ, chả nhẽ nơi đây thiếu muối?"

Bàn Tử: "Ừ đúng, hương vị gì cũng có, chỉ không có vị mặn."

Mưa bụi bên ngoài càng lúc càng lớn, tí tách tí tách rơi xuống mái nhà tạo thành những âm thanh vang dội.

Có người không ăn nổi, nhét vài miếng vào miệng rồi đứng dậy.

Bên cạnh bức tường vây quanh tiền viện không biết từ khi nào xuất hiện một thiếu nữ cầm ô.

Cô giống hệt tượng gỗ, sắc mặt nhợt nhạt không chút sức sống, cũng không có biểu cảm. Nước mưa ngấm xuống làm ướt tà áo, cô lại hồn nhiên không quan tâm chuyện đời.

Người chơi nọ bị dọa hết hồn, vội vàng chạy ngược vào nhà ăn, ngạc nhiên hò lên: "Quỷ, có quỷ!"

Mọi người nghe vậy vội vàng vứt đũa chạy ra theo. Một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên đâm thẳng vào mắt cả đám, chiếc ô tinh xảo lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, gương mặt thiếu nữ bé bằng bàn tay, tóc đen mềm mại bay bay trong cơn gió lạnh buốt.

Cô im lặng đứng nơi đó, hòa vào màn mưa bụi. Truyện Quan Trường

Bầu không khí tối sầm, hạt mưa mịn màng dày đặc yên tĩnh phủ kín đình viện, từ xa nhìn lại như một bức tranh u ám.

Ánh sáng đỏ như vẽ rồng điểm mắt, sinh động giống thật, thậm chí khiến nhân vật chính tỏa ra sức sống.

Mí mắt Dịch Thu Bạch giật liên tục: "Tôi đã nhìn thấy cô ta."

Cao Dã: "???"

Dịch Thu Bạch: "Hơi kinh dị."

Cũng vào lúc này, Mieko tò tò bước ra từ nhà ăn, hỏi: "Sao mọi người không ăn cơm?"

Nhìn thấy thiếu nữ đứng ngoài kia, Mieko giải thích: "Xin lỗi, đây là con gái tôi Natsuno, tính tình con bé hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng làm ra mấy hành động không bình thường, mọi người cứ bơ nó đi là được."

Mọi người: "..."

Con gái?

Tin bà chúng tôi chết liền!

Ngô Nguyệt thử gợi ý: "Mưa to như vậy, sao đứng bên ngoài suốt thế? Nên gọi cô ấy vào không?"

Mieko sâu xa đáp: "Natsuno không được vào nhà, nếu để nó vào thì chỉ sợ mọi người người phải ra ngoài." Dừng một lát: "Gần đây trong núi không yên bình, có vài đồ vật kỳ lạ đi tới đi lui, tôi nghĩ mọi người cũng không muốn ở ngoài một mình phải không?"

Lời này vừa dứt, toàn thể người chơi im lặng. Bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nước mưa rối tinh rối mù.

Cao Dã cắt ngang, hỏi: "Trời đã tối, có phòng cho chúng tôi nằm không?"

Mieko cười khanh khách: "Có chứ, mời theo tôi."

Mọi người theo bà ta đến sân sau, nơi đây rất lớn, thiết kế theo hình thức tứ hợp viện, một hành lang bao gồm bốn căn phòng.

Trên đỉnh từng góc hành lang treo một cái ô giấy màu đỏ vẽ một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn qua có vẻ mơ màng quỷ dị.

Dịch Thu Bạch ngửa đầu đánh giá, chả hiểu sao hắn lại cảm thấy hình vẽ kia giống hệt người sống.

Phòng tuy nhỏ nhưng trang trí vô cùng ấm áp. Chỉ là mỗi gian phòng lại treo một bức tranh siêu lớn. Trong mưa thiếu nữ cầm ô nhìn về phương xa, tựa như đang suy ngẫm, lại tựa như cô bé Natsuno chiều nay mới gặp được.

Mieko nói hai người một phòng, phòng nào treo biển mới được ở, còn phòng không treo biển thì không được vào.

Người chơi tò mò hỏi: "Nhiều phòng như vậy, tại sao lại không được?"

Mieko: "Quy củ."

Cả đám nhìn nhau.

Mọi người bắt đầu tự do chọn bạn, cuối cùng chỉ còn Dịch Thu Bạch, Cao Dã, Bàn Tử với Ngô Nguyệt bơ vơ.

Ngô Nguyệt: "Bàn Tử, tôi với anh chung phòng nhé?"

Bàn Tử: "Tôi là đàn ông đó, cô không sợ à?"

Ngô Nguyệt: "Không, tôi không sợ người, tôi chỉ sợ ma."

Bàn Tử: "..."

Bọn họ quyết định vào căn phòng "Aki", Cao Dã và Dịch Thu Bạch chọn phòng "Natsu".

Màn đêm buông xuống.

Bầu không khí ảm đạm, tết hàn thực cấm lửa cho nên trong nhà không thắp đèn dầu. Cũng may bên ngoài mấy cái ô bỗng nhiên phát sáng, ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt giúp mọi người không đến mức đui mù.

Dịch Thu Bạch đứng ở đầu giường, có vẻ như đang do dự không biết nên nằm xuống hay không.

Cao Dã sớm đã yên chỗ, thấy hắn cứ đứng đờ ra, hạ giọng nói: "Ngủ thôi."

Dịch Thu Bạch nhìn gã, tuy hai người đồng giới nhưng hắn cứ cảm thấy hơi thở trên người Cao Dã rất nguy hiểm, huống chi hắn không quen cùng người ta chung chăn chung gối.

Cao Dã ngồi dậy, đột nhiên hỏi: "Cậu sợ tôi?"

Dịch Thu Bạch mạnh miệng đáp: "Tại sao tôi phải sợ anh?"

Cao Dã: "Thế nằm xuống ngủ." Dừng một lát, gã càu nhàu: "Làm như chưa từng ngủ chung ấy."

Dịch Thu Bạch: "???"

Sủa gì thế?

Ý thức được mình không quản được cái mồm, Cao Dã chỉ ra bên ngoài, chữa cháy: "Ánh trăng đêm nay đẹp quá ha?"

Dịch Thu Bạch: "..."

Anh giai, lúc anh nói dối anh có thể đừng trợn mắt to như vậy có được không?

Nghĩ tới nghĩ lui, đến Ngô Nguyệt bên cạnh còn không sợ Bàn Tử thì hắn sợ chó gì? Thế nên Dịch Thu Bạch nằm xuống.

Cao Dã chả cho ý kiến, chưa gì đã ngủ ngon lành.

Có lẽ tiếng hít thở của gã đàn ông có năng lực thôi miên hiệu quả, Dịch Thu Bạch cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Khoảng nửa đêm, cũng chả biết do ảo giác hay gì mà hắn cứ cảm thấy cổ mình ngưa ngứa, giống như có ai đó đang thổi hơi bên tai.

Dịch Thu Bạch mơ mơ màng màng mở mắt, chợt thấy có người đứng đầu giường mình. Đầu tiên hắn còn tưởng là Cao Dã nửa đêm nổi hứng, ai ngờ sau khi thấy rõ mặt đối phương, cả người đều không khỏe.

Ngô Nguyệt vào phòng từ khi nào?

Đang lúc hoang mang, cái cổ của cô nàng đột nhiên biến thành sợi mì uốn a uốn éo lao thẳng về phía hắn.

"Vãi chưởng!" Cơn buồn ngủ của Dịch Thu Bạch nháy mắt bay sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK