Cuối cùng Tần Kha và Triệu Lâm Uyên cũng không có đi ăn mì, Triệu Lâm Uyên mời Tần Kha ăn malatang.
Chính là ở cửa tiệm dưới lầu trong tiểu khu.
Ngày hôm qua, khi Tần Kha ra ngoài mua mì cảm thấy malatang rất thơm, nhưng mà biết làm sao được trong túi cô không có tiền, không ăn được cho nên cô nuốt nước bọt rồi mang theo mì đi lên lầu.
Vào thời khắc này, Tần Kha nhìn bát malatang so với mặt của cô còn to hơn một vòng, ăn đồ ăn bên trong cảm thấy Triệu Lâm Uyên là một người tốt.
Tần Kha ăn đồ ăn, Triệu Lâm Uyên thì gọi điện thoại, trong quá trình lúc Tần Kha ăn malatang anh đã gọi vài cuộc điện thoại rồi.
Không dễ dàng lắm anh mới tắt được điện thoại, Tần Kha mời nhiệt tình: “Triệu đội trưởng, anh có muốn ăn một chút không?”
Triệu Lâm Uyên: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Tần Kha: “Công việc của các anh hình như có vẻ rất bận rộn.”
Triệu Lâm Uyên thờ ơ ừ một tiếng, đầu óc của anh đang hoạt động nhanh chóng, bây giờ đang sắp xếp một số công việc. Hôm nay người chết có trạng thái chết cực kỳ quỷ dị, nếu như không xử lý tốt đẹp thì rất có khả năng bị một số người đồn thổi thành truyền thuyết đô thị mất.
Nơi mà thi thể người phụ nữ này xuất hiện rất đặc biệt, là ở trong két nước, mà cái két nước này bên trong là nước dùng hàng ngày của các hộ gia đình xung quanh cho nên đợi đến khi vớt được thi thể ra ngoài thì càng cần phải thận trọng.
Trên cơ bản, muốn gọi thêm cảnh sát trong lúc bình thường, lại nhiều thêm một đội cảnh sát phụ trách phong tỏa hiện trường và làm yên lòng quần chúng xung quanh, đồng thời ở phương diện truyền thông cần phải đề phòng và làm tốt trước các nguy cơ khủng hoảng quan hệ xã hội. Nếu như hiện trường có phóng viên lẻn vào trong viết lung tung, như vậy xã hội sẽ bị ảnh hưởng với tốc độ nhanh chóng và rộng rãi, rất dễ tạo thành khủng hoảng.
Mái nhà của tầng mười ba bình thường có rất ít hộ gia đình đi lên nhưng mà cũng phải làm tốt chuẩn bị cho vẹn toàn. Trước tiên để Ngu Triết và chủ thầu của tiểu khu này liên hệ một chút sau đó bọn họ có khả năng phải tiến hành phong tỏa toàn bộ tầng lầu đồng thời còn phải kiểm tra triệt để.
Triệu Lâm Uyên thở dài trong lòng, vụ án này điều tra ra cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thành được.
Xì xụp xì xụp xì xụp.
Tần Kha vui vẻ nói: “Nước dùng này cũng rất ngon.”
Triệu Lâm Uyên không quan tâm cô, vẫn còn đang bận rộn công việc.
Khu vực trực thuộc đồn cảnh sát đã ra thông báo khoảng mười phút sau sẽ đến, Tạ Du cũng đã thông báo cho khoa pháp y giám định, đợi đến khi vận chuyển thi thể về, Sư Cao Vận sẽ tiến hành kiểm nghiệm đầu tiên.
Tòa nhà số hai của tòa nhà cũ tiểu khu Lâm Giang đằng sau vịnh Ngự Thủy, vài ngày trước Triệu Lâm Uyên đã đến qua nơi này, lúc đó là vì cùng một vụ án bắt cóc, bây giờ vụ án bắt cóc vẫn chưa được phá xong, bây giờ ở đây lại xuất hiện thêm vụ án giết người ném xác.
Trước đây, trong lúc điều tra bọn họ đối với tình hình xung quanh cũng có hiểu biết, ở đây thiết bị giám sát rất hạn chế, ngoài vị trí đi vào có camera giám sát vẫn còn đanghoạt động bình thường ra thì các camera giám sát ở vị trí khác đều trong trạng thái không thể sử dụng được.Đây là trùng hợp sao? Trong vài ngày ngắn ngủi xuất hiện hai vụ án giết người có tính chất tồi tệ hay là nói trong đó có mối liên hệ gì?
Rôm rốp rôm rốp rôm rốpTần Kha cực kỳ thỏa mãn: “Bánh quẩy cũng rất ngon.”
Triệu Lâm Uyên vẫn còn đang suy nghĩ.
Người chết trong két nước khuôn mặt bị sưng phồng, thân thể cũng bị ngâm nước trương lên nhưng mà có thể nhìn ra, trên cơ thể có rất nhiều vết thương, thậm chí có một số phần trên bộ phận cơ thể nổi lên trên mặt nước.
Loại tình hình này có thể loại trừ khả năng tự sát.
Nơi người chết xuất hiện là ở trên mái nhà tầng mười ba của toà nhà số hai, két nước ở mái nhà này rất cao, hung thủ làm thế nào bò lên trên đem thi thể ném xuống được? Tại sao lại lựa chọn cách vòng vo như vậy để ném xác, làm như thế có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ hung thủ còn có ý đồ gì khác nữa?
Hết nghi vấn này đến nghi vấn khác, Triệu Lâm Uyên nhíu chặt mày, vào lúc này cô gái tóc đen bên cạnh chọc vào cánh tay của anh.
Tần Kha: “Triệu đội trưởng, tôi ăn xong rồi.”
Triệu Lâm Uyên: “Ừ.”
Tần Kha: “Anh có muốn đi đến chỗ tôi một chút không?”
Triệu Lâm Uyên: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi không ăn mì gói, qua hai phút nữa cảnh sát sẽ đến phong tỏa hiện trường rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra.”
“Thân thể của cô vẫn chưa bình phục, ý kiến của tôi là cô nên quay lại bệnh viện, như thế cũng thuận tiện cho cảnh sát bảo vệ cho sự an toàn cá nhân của cô, nhưng mà cô sống ở đây cũng được, chúng tôi sẽ sắp xếp người có chuyên môn đến bảo vệ sự an toàn cho cô.”
“Đối với vụ án và cả hôm nay phát hiện ra thi thể nữ kia, chúng tôi cần sự phối hợp của cô Tần. Chúng tôi sẽ tiến hành hỏi thăm cô Tần đây sau, ví dụ tại sao cô lại xuất hiện trên tầng thượng lại phát hiện ra thi thể? Cô và người chết có quan hệ gì hay không?”
Tần Kha: “Tôi biết rồi, cho nên tôi cần anh đi đến phòng của tôi một chuyến, tôi có đồ muốn đưa cho anh.”
Tần Kha lấy một tờ khăn giấy lau miệng, thờ ơ nói: “Một ngón tay.”
Triệu Lâm Uyên vô cùng kinh ngạc: “Cô nói cái gì?”
Tần Kha: “Ngón tay, chắc là của thi thể bên trên đấy.”
Thần tình của Triệu Lâm Uyên nghiêm túc: “Phát hiện ra khi nào? Phát hiện ra ở đâu?”
Trong lúc hai người Tần Kha và Triệu Lâm Uyên đang nói chuyện, Vương Hạo là người đầu tiên đến.
Anh ta vốn dĩ đang ở gần đây điều tra án cho nên sau khi nhận được thông báo của Triệu Lâm Uyên rất nhanh đã có thể đến chỗ này.
Nói qua về tình hình hiện trường với Vương Hạo, Triệu Lâm Uyên và Tần Kha đi lên căn phòng của cô.
Năng lực quan sát nhạy bén khiến Triệu Lâm Uyên sau khi đi vào, đối với cả căn phòng đồ đạc được sắp xếp có một sự hiểu biết nhất định.Đương nhiên đánh giá căn phòng của một cô gái như vậy thì không được lịch sự, nhưng mà sau khi đi vào cảm giác đầu tiên của Triệu Lâm Uyên là căn phòng nhỏ, đơn giản và sơ sài.Đồ đạc cực kỳ ít, ít đến mức trơ trọi, hoàn toàn cảm thấy không có dấu vết có người sống ở đây, một số đồ dùng trong cuộc sống hàng ngày rất phổ biến cũng không có. Anh trầm ngâm nhìn Tần Kha một cái, bố trí trong căn phòng này và cô làm cho anh có cảm giác cực kỳ không tương xứng.
Rất kỳ lạ.
Tần Kha đi đến cái bàn sách bên cạnh, từ trên bàn cầm lấy một cuộn giấy đưa cho Triệu Lâm Uyên.
Tần Kha: “Hôm qua sau khi tôi quay lại vốn dĩ muốn đun nước, nhưng mà bên trong nước xuất hiện sợi tóc, tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ, sau đấy tôi để cho nước tiếp tục chảy rồi phát hiện ra cái này.”
“Vì thế tôi liền đi lên trên xem thử.”
Triệu Lâm Uyên mở cái khăn giấy ra, bên trong là một đoạn ngón tay, anh nhìn một cái lại thấy thần sắc như thường của Tần Kha, đối với sự gan dạ của Tần Kha càng hiểu sâu hơn.
Nhưng anh vẫn nói: “Lần sau gặp loại tình huống như thế đầu tiên mong hãy xem xét, nếu bản thân tự mình làm những việc đó rất dễ làm cho cô rơi vào nguy hiểm.”
Anh đã nhìn qua tư liệu về Tần Kha, một cô gái mới hai mươi hai tuổi, còn quá trẻ, lòng hiếu kỳ cũng quá lớn rồi.
Trẻ trung cũng là việc tốt nhưng mà lòng hiếu kỳ quá nhiều thì không phải chuyện tốt đâu.
Cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa hiện trường, Tần Kha làm nhân chứng chứng kiến, đồng thời lấy lý do bản thân không chừng có thể cung cấp manh mối, lý do như vậy nên đi cùng với Triệu Lâm Uyên lên mái nhà.
Triệu Lâm Uyên cũng không có phản đối, chỉ nói một câu: “Nếu như không sợ gặp ác mộng, cô có thể đi lên.”
Sự nhắc nhở của Triệu Lâm Uyên cũng không có bất kỳ tác dụng ngăn cản nào đối với Tần Kha.
Tần Kha đi theo lên trên. Cô sợ không? Đương nhiên là sợ rồi.
Nhưng mà so sánh với người chết, cô càng sợ bản thân tìm không ra chứng cứ, không thể trong thời gian hạn định tìm ra được hung thủ sát hại nạn nhân, bản thân cũng bị người ta giết rồi.
Cho dù bản thân đã làm tốt công tác tư tưởng nhưng khi nhìn thấy một đống đồ rải trên mặt đất, Tần Kha vẫn không nhịn được nôn khan.
Cô dùng một đống đồ để hình dung là vì cái đó đã không còn hình dạng con người nữa rồi.
Bị nước ngâm nên thân thể đã trắng bạch, trương phình ra, giống như là con búp bê bơm đầy hơi vừa bị nổ tung. Người chết có lẽ trước khi chết đã bị người ta dùng dao cắt xẻ hoặc là bị chém qua làm cho một số bộ phận trên thân thể đã bị tách ra mà nội tạng cũng lòi ra ngoài.
Ngũ quan của cô ấy đã bị biến dạng đến mức đáng sợ, sâu bọ từ trong miệng, trong mũi của cô ấy bò ra ngoài sau đó lại bò vào bên trong tóc……Gương mặt Tần Kha tái nhợt quay người đi.
Vào lúc này có một người đi đến bên cạnh cô.
“Chậc, nhìn không nổi rồi chứ gì? Cho cô.”
Tần Kha nhìn anh ta một cái, là anh chàng cảnh sát tóc xoăn đó, hình như Triệu Lâm Uyên gọi anh ta là Tạ Du.
Tạ Du lấy ra một chiếc khăn tay cho Tần Kha: “Nhanh lên, lau đi.”
Tần Kha nhìn anh ta: “Tôi không nôn, không cần lau.”
Câu trả lời của Tần Kha giống như chọc trúng điểm cười của Tạ Du, ở đó toét miệng cười không ngừng.
Tần Kha: “……” Anh cảnh sát này có phải có vấn đề ở đâu không?
Tạ Du vẫn đang cười.
Tần Kha nhíu mày: “Rất đáng cười sao? Mà anh không phải đi làm việc à? Họ hình như rất bận rộn.”
Cái từ “họ” này chủ yếu chỉ là Triệu Lâm Uyên, những người khác Tần Kha cũng không quen biết, tất nhiên cũng không để ý. Sau khi cùng nhau lên đến nơi, Triệu Lâm Uyên ngay lập tức tập trung tinh thần vào trong công việc, dáng vẻ trông rất bận bịu. Cùng với anh cảnh sát con lai hiện giờ đang ngốc nghếch vui vẻ này bên cạnh cô hình thành lên một sự đối lập rõ ràng.
Tạ Du: “Cảnh sát cũng là có phân công hợp tác, hiện giờ vẫn chưa phải lúc tôi ra mặt.”
Tần Kha: “Ồ!”
Miễn cưỡng cho anh ta một chút là tốt lắm rồi, cũng không biết anh ta đang nói cái gì. Tạ Du: “Cô chỉ ồ thôi sao?”
Tần Kha: “Nếu không thì thế nào?”
Tạ Du: “Ít nhất phải phát biểu một chút cảm nghĩ chứ!”
Tần Kha nhíu mày nhìn anh ta, cảm thấy anh cảnh sát này thực ra là có chút phiền phức, vẫn là Triệu Lâm Uyên tốt hơn.
Tạ Du: “Cô không sợ à?”
Tần Kha: “Tại sao các anh đều muốn hỏi vấn đề này?”
Tạ Du: “Chúng tôi? Vẫn còn ai cũng hỏi cô vấn đề này à? Tôi biết rồi, chắc chắn là Triệu đội, đúng không?”
Tần Kha: “Ừ.”
Tạ Du: “Vậy thì câu trả lời của cô là gì?”
Tần Kha nhìn anh ta: “Câu hỏi là tôi hỏi trước, câu hỏi của tôi anh phải trả lời trước.” Tạ Du: “Bởi vì biểu hiện của cô rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn ra khuôn mặt của cô nhợt nhạt, một nắm tay có thể đánh gục được, nhưng ngạc nhiên là lá gan của cô hình như rất lớn, nhưng mà nói lớn cũng không tính là lớn, một người rất mâu thuẫn.”
“Cô sợ xác chết vậy mà tại sao nhất định phải đi lên?”
Tạ Du cười nhìn Tần Kha: “Bên trong này chắc là có lý do của cô chứ.” Anh cảnh sát này cũng quá nhạy bén rồi.
Tần Kha chớp mắt nhìn về phía xa xa, miệng nhẹ nhàng nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là nghĩ cần phải đi lên nhìn xem, nếu không buổi tối tôi sẽ nằm mơ thấy ác mộng.”
Tạ Du: “Phải vậy không? Giải thích thế này cực kỳ gượng gạo, nếu như sợ hãi nằm mơ thấy ác mộng, bây giờ nhìn thấy những thứ như thế này không phải càng sẽ làm cô nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Tần Kha: “Không phải, khi không xác định được mới làm cho người ta càng thêm hoảng hốt, hiện giờ tôi đã nhìn thấy đương nhiên làm tôi cảm thấy có hơi khó tiếp nhận, nhưng mà những thứ không rõ ràng càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.”
Tạ Du: “Ý của cô là cô đã nhìn thấy thi thể rồi, sự sợ hãi của cô chính là thực thể, cô có thể đi khắc phục sự sợ hãi đó, nhưng mà nếu như cô không nhìn thấy thực thể xuất hiện, trong đầu cô sẽ không ngừng liên tưởng và tưởng tượng ra, cô sẽ càng sợ hãi hơn có đúng không?”
Tần Kha: “Đúng vậy, cách nói của anh không sai.”
Tạ Du thản nhiên tiếp nhận sự khen ngợi của Tần Kha: “Cũng tạm được, dù sao đây cũng là bát cơm của tôi.”
Hàng rào cảnh giới bên trên đã căng xong rồi, cả mái nhà trong thời gian ngắn đã không cho phép người khác được đi lên.
Tần Kha nhìn về tình hình bên kia nói: “Các anh phải chuyển cái két nước kia đi à?”
Tạ Du gật đầu: “Cái này là lẽ tự nhiên, là chứng cứ quan trọng trong điều tra cần phải mang về, nếu không cứ tiếp tục đặt ở đây, hộ gia đình ở bên dưới cũng cảm thấy bất an.”
“Hung thủ này cũng thật độc ác lại có thể vứt thi thể vào bên trong két nước, các hộ gia đình sợ là đã uống nước có thi thể này nhiều ngày rồi.”
Tạ Du nhìn một cái thấy sắc mặt tái xanh của Tần Kha, phát hiện mình nói những thứ không nên nói, ngay lập tức dừng lại.
Tần Kha: “Mất khoảng bao lâu có thể để bắt được hung thủ?”
Tạ Du cười cười: “Cái này không có cách nào nói được, chúng tôi không có cách nào đảm bảo bao lâu có thể bắt được hung thủ, có lúc một hai ngày, có những lúc ba bốn ngày, nhiều khi là hai tháng, thậm chí nhiều khi là mấy năm.”
Thậm chí có những khi còn không bắt được hung thủ.
Nói ra thì có vẻ như cảnh sát bất tài, ngay cả hung thủ cũng có thể không bắt được, nhưng mà có một số việc đang trong quá trình tiến hành điều tra nên cũng rất khó nói. Tần Kha: “Vậy anh cảm thấy vụ án lần này trong vòng một tháng có thể bắt được hung thủ không?”
Tạ Du: “Cô hi vọng nhanh chóng bắt được hung thủ?”
Tần Kha nhìn Tạ Du một cái gật đầu.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy anh cảnh sát này hỏi mỗi một câu hỏi hình như đều giống ý nghĩ nào đó.
Tạ Du: “Cái này à, thực ra tôi cũng không biết, nhưng mà đã biết thân phận của người chết, sau này tiếp tục điều tra chắc sẽ dễ điều tra hơn một chút.”
Tần Kha: “Thân phận của người chết?”
Tạ Du có hơi kinh ngạc: “Cô không biết ư?”
Tần Kha: “Tôi phải biết cái gì?”
Tạ Du: “Chúng tôi còn cho rằng cô biết cô ấy mất tích rồi, biết được nội tình gì mới từ bệnh viện chạy ra ngoài tìm kiếm, hóa ra không phải ư?”
Tần Kha nhíu mày: “…”Đây lại là muốn xây dựng bối cảnh gì, sao cô hoàn toàn không biết gì! Tần Kha chỉ có thể bình tĩnh nói: “Anh quên rồi sao? Tôi mất trí rồi.”
Tạ Du cười mà như không cười: “Chúng tôi đương nhiên không quên, chỉ là không nghĩ tới cô mất trí triệt để như vậy, ngay cả hàng xóm của mình cũng không nhớ nữa.”
Tần Kha: “Hàng xóm?”
Tạ Du yên lặng lại vứt cho cô thêm một quả bom hạng nặng: “Đúng vậy, người chết sống ở phòng bên cạnh phòng của cô, 315.”
“Cô là nhân chứng và người đã báo án có thể cung cấp đầu mối, tôi tiết lộ cho cô một chút vậy, thời gian chết của nạn nhân có lẽ vào khoảng một tuần trước, lúc đó cô còn chưa bị bắt cóc, vẫn còn đang ở đây.”
“Hiện trường đầu tiên của vụ án chính là căn phòng bên cạnh phòng của cô, nói không chừng lúc đó cô đang ở trong phòng.”
Tạ Du nở nụ cười âm u nói: “Cũng có thể khi hắn ta giết người cô còn nghe thấy âm thanh nữa đấy.”
Tác giả có lời muốn nói :
Các bạn có nghe thấy âm thanh gì không?
Danh Sách Chương: