• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia đình Vương Lễ sống trong hoa viên tiểu khu cách phố Hồ Tâm không xa, cái chết của Vương Phân ở trong con hẻm nhỏ cách nhà bà ấy không xa, cũng không quá mười phút.

Vương Lễ ở lại cục cảnh sát phối hợp điều tra, hiện tại quay về trước là vợ của anh ta, Ngô Vân.

Vốn là Vương Minh Tinh cũng phải về cùng, nhưng mà sau khi Ngô Vân nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn quyết định để con trai và chồng cùng ở cục cảnh sát, bà ta cảm thấy Vương Minh Tinh bây giờ cũng đã lớn rồi, nên học cách đối mặt với một số việc.Điều đáng nói ở đây là, Ngô Vân tự mình lái xe về nhà, vừa nãy Triệu Lâm Uyên đề nghị để bà ta cùng ngồi xe cảnh sát đi về, bà ta lại kiên quyết từ chối.

Cụ thể là tại sao thì không rõ.

Chiếc xe đỗ ở trong bãi đỗ xe của tiểu khu, Ngô Vân nhìn xung quanh, hiện tại vẫn chưa đến thời gian tan làm, người trong tiểu khu cũng không nhiều, sẽ không có người nhìn thấy bà ta đưa hai cảnh sát về nhà.

Ngô Vân: “Hai vị cảnh sát, nhà tôi chính là ở đây, đi theo tôi.”

Tần Kha: “Được.”Đối với việc họ cũng xem cô là cảnh sát, về việc này Tần Kha cũng thấy vui tai vui mắt, điều này cũng coi như sau này cô có lén lút đi vào để nghe ngóng tình hình thì cũng có thân phận chính đáng rồi.

Ngô Vân vừa đi vừa giới thiệu: “Căn nhà này là chúng tôi mua từ mười năm trước, lúc đó cũng định sẽ đưa bố mẹ chồng đến sống cùng, mặc dù nói lúc đó hoàn cảnh của chúng tôi sống cũng không ra sao cả, nhưng mà người già cần phải phụng dưỡng, em trai chồng tôi thì chắc chắn là không trông mong gì được rồi, vẫn là phải để nhà chúng tôi phụng dưỡng.”

“Nhưng mà lúc đó bố mẹ chồng tôi lại không đồng ý lên, nói là ở dưới quê sống quen rồi, lên thành phố cũng không biết sống cuộc sống như thế nào. Cho nên chúng tôi cũng không miễn cưỡng họ.”

Ngô Vân: “Không phải là bản thân tôi khoe khoang, chồng tôi thật sự có tiếng là đứa con hiếu thuận, đối với mẹ chồng tôi cái đó không phải nói, căn nhà này trước đây chúng tôi đã xem qua, tôi vẫn luôn muốn ở tầng cao một chút nhưng mà chồng tôi nói cao quá người già leo cầu thang bộ không thuận tiện, sau đó chúng tôi đã lựa chọn tầng ba, bởi vì trước đây ở tầng thấp hơn từng bị trộm vào nhà rồi.”

Triệu Lâm Uyên: “Đúng là rất có tâm, nhưng mà ở đây không phải có thang máy sao?”

Ngô Vân: “Cái thang máy này là mới được lắp đặt vào hai năm trước, cũng thường xuyên xảy ra sự cố, nhưng mà có còn hơn không.”

Nói rồi Ngô Vân lại thêm vào một câu: “Nhưng mà có thang máy mẹ chồng tôi cũng không dám đi, bà ấy nói một căn phòng tối như vậy rất dọa người. Tôi cảm thấy có thể là có liên quan đến đoạn phim về thang máy mà trước đây bà ấy đã xem trên tivi.”

Ngô Vân than một hơi: “Thang máy ở đâu mà lại dễ dàng xảy ra chuyện như vậy chứ, mẹ chồng tôi chỉ là luôn nghĩ quá nhiều nhưng mà cũng rất bình thường, người già có những lúc chính là sẽ nghĩ nhiều. Mới mấy ngày trước thôi, bà ấy nói có người theo dõi bà ấy nữa.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Triệu Lâm Uyên: “Bà nói Vương Phân nói có người theo dõi bà ấy?”

Ngô Vân bị thái độ của Triệu Lâm Uyên dọa một chút: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Triệu Lâm Uyên: “Vừa nãy ở cục cảnh sát tại sao bà lại không nói?”

Ngô Vân xua tay: “Đây là mẹ chồng tôi tự mình tưởng tượng ra, bà ấy còn nói nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có đôi mắt, còn có một người bạn của bà ấy nửa đêm tìm đến bà ấy nữa.”

“Mấu chốt chính là người bạn đó của bà ấy đã chết cách đây không lâu rồi.”

Ngô Vân: “Nói ra cũng làm người ta hãi hùng, cậu nói xem người đã chết rồi sao có thể đến tìm bà ấy, đây chẳng phải là nói lung tung sao. Làm sao mà tôi có thể nói những điều này ở cục cảnh sát chứ.”

Triệu Lâm Uyên: “Người bạn đã chết? Chết như thế nào?”

Ngô Vân: “Chính là rơi xuống con sông nhỏ ở phía bắc của phố Hồ Tâm.”

Triệu Lâm Uyên và Tần Kha hai mắt nhìn nhau một cái.

Triệu Lâm Uyên: “Bà có biết người đó tên là gì không?”

Ngô Vân: “Cái này tôi không biết, tôi chỉ nghe mẹ chồng tôi nhắc qua vài lần, hình như gọi là tiểu Trân.”

Triệu Lâm Uyên: “Trang Tiểu Trân.”

Ngô Vân nghĩ ngợi: “Hình như chính là cái tên đó.”

Triệu Lâm Uyên lấy ra một tấm ảnh: “Bà nhìn kỹ xem là người này phải không?”

Ngô Vân: “Đúng vậy, chính là người này, trước đây tôi đã từng gặp một lần, đang nhảy quảng trường trong công viên nhỏ bên đó.”

Triệu Lâm Uyên: “Mẹ chồng bà thường xuyên ở cùng với bà ấy ư?”

Ngô Vân: “Cái này cũng không phải, bình thường thời gian ra khỏi nhà của mẹ chồng tôi cũng không nhiều, chính là buổi sáng và buổi chiều đi mua rau, thời gian còn lại đều ở nhà, ở trong phòng của mình nghe máy thu thanh, xem tivi hay cái gì đấy.”

“Mặc dù tôi không ra ngoài làm việc, nhưng mà trong một ngày tôi cũng có rất nhiều việc phải làm, hiện tại tiểu Minh đang trong thời kỳ quan trọng đi tìm công việc, bước chân vào xã hội, cho nên tâm tư của tôi đều đặt trên người của nó, mẹ chồng tôi cụ thể đang làm cái gì, nói ra cũng thật ngại, có lúc tôi thật sự không nắm rõ được.”

Triệu Lâm Uyên gật đầu biểu thị có thể hiểu được.

Ngô Vân mở một căn phòng ra: “Chính là phòng này, đây chính là phòng của mẹ chồng tôi. Đây vốn dĩ là để cho con trai của tôi ở, căn phòng này là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, rộng nhất trong tất cả các phòng, nhưng mẹ chồng tôi đến rồi nên để tiểu Minh chuyển đến ở căn phòng nhỏ đằng kia, căn phòng này để cho mẹ chồng tôi ở.”

Tần Kha: “Dì Ngô đối xử rất tốt với mẹ chồng mình.”

Lúc này biểu tình trên mặt Ngô Vân mới thả lỏng một chút: “Những điều này đều là phận làm con cái chúng tôi nên làm, tiểu Minh còn nhỏ, nó ở căn phòng nhỏ không sao cả, nhưng mẹ chồng tôi tuổi tác đã lớn rồi, vẫn phải cần một căn phòng lớn một chút.”

Ngô Vân chỉ vào đồ trang trí trong căn phòng: “Chồng tôi đối với mẹ chồng tôi thực sự rất tốt, đồ đạc bên trong này đều là mua cái mới nhất, tốt nhất, chỉ sợ mẹ chồng tôi ở không thoải mái.”

Tần Kha nhìn đồ đạc ở trong căn phòng, chiếc bàn sách bền chắc, TV màn hình lớn kết nối Internet, còn có tủ quần áo sáu cánh màu nâu xám, nhìn thấy thì thực sự rất tốt.

Nhưng mà có những khi nhìn thì tốt nhưng chưa chắc đã thực sự tốt.

Không nói cái khác chính mà chỉ nói chiếc TV kết nối Internet, một bà cụ hơn bảy mươi tuổi thực sự sẽ biết dùng sao?

Tần Kha vuốt vuốt đồ vật ở trên tay, trên cái điều khiển từ xa đã đóng bụi rồi, bình thường thật sự có xem sao?

Mặc dù trên miệng luôn nói là không để ý, chắc là chuẩn bị những thứ này cho mẹ chồng, cho bà cụ dùng đồ tốt, nhưng thực tế thì miệng thì nói hay chứ trong lòng cũng không nghĩ như vậy.

Triệu Lâm Uyên: “Bà Ngô, bà có chuyện thì bà cứ đi làm đi, chúng tôi ở đây xem một chút.”

Ngô Vân: “Không, không cần tôi ở đây nữa à?”

Triệu Lâm Uyên: “Không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ xem qua một chút thôi, chụp vài tấm hình, làm một số trình tự.”

Ngô Vân: “Được, vậy tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ở bên ngoài cậu gọi một tiếng tôi thì có thể nghe thấy.”

Triệu Lâm Uyên: “Được.”

Ngô Vân đi ra ngoài, Tần Kha do dự một chút, trong túi của cô còn có 【kính lúp】có cần sử dụng không nhỉ?

Còn không đợi cô quyết định, cô đã thấy Triệu Lâm Uyên mở cửa sổ ra rồi.

Chỗ này là tầng ba, bố cục giống với rất nhiều tòa nhà khác, tầng một là cửa hàng, lầu hai có ban công kéo dài, nếu như là người có thân thủ tốt một chút, nhờ vào sợi dây thừng và một số công cụ đơn giản khác hoàn toàn có thể từ lầu hai trực tiếp leo lên lầu ba.

Hiện tại nhà Ngô Vân là có lắp đặt lưới chống trộm, tên trộm không thể vào được.

Triệu Lâm Uyên nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ một lúc: “Đi thôi.”

Tần Kha: “Đi đâu?”

Triệu Lâm Uyên: “Từ lầu hai đi lên thử xem.”

Tần Kha nhìn bên ngoài cửa sổ một cái, có thứ gì phải không?

Triệu Lâm Uyên chỉ cho Tần Kha nhìn: “Ở đó có dấu vết màu xám, nhìn thấy chưa?”

Tần Kha gật đầu.

Hai người từ trong phòng đi ra ngoài, trong phòng khách Ngô Vân vẫn luôn bất an ngồi đó, nhìn thấy họ đi ra ngoài, lập tức đứng lên.

Ngô Vân: “Hai vị cảnh sát, nhanh vậy mà đã xem xong rồi à?”

Triệu Lâm Uyên: “Vẫn chưa xong, chúng tôi đi ra ngoài một chuyến sẽ quay lại ngay thôi.”

Hai người đi đến chỗ ban công công cộng, từ chỗ này có thể nhìn thấy căn phòng của Vương Phân.

Triệu Lâm Uyên: “Tôi đi lên xem thử.”

Tần Kha: “Bây giờ không có dụng cụ, anh phải lên thế nào?”

Triệu Lâm Uyên cười cười: “Không cần dụng cụ.”

Tần Kha: “?”

Triệu Lâm Uyên không có giải thích, chỉ là hướng về trước chạy lấy đà hai bước, chân ở trên tường tìm được một điểm tựa, không đến thời gian hai giây đã lên được vị trí cửa sổ tầng ba.Đó là một loại cảm giác khó tả, nói không rõ ràng, có lẽ chính là làm người ta cảm giác được sức mạnh bùng nổ nguy hiểm.Đáng ghét, anh ấy thật đẹp trai.Ánh mắt Tần Kha sáng lên nhìn về phía Triệu Lâm Uyên ở bên trên.

Một chiêu này đẹp trai quá, cô cũng muốn học.

Nhưng mà một tay nắm lấy lan can hay cái gì đấy cũng rất khảo nghiệm sức bền hay là sức lực ở thắt lưng?

Triệu Lâm Uyên: “Tần Kha, ném máy ảnh lên đây cho tôi.”

Tần Kha lấy máy ảnh ra, nhưng mà…Tần Kha: “Ném sao? Anh có đỡ được không?”

Triệu Lâm Uyên: “Được.”

Triệu Lâm Uyên nói có thể, Tần Kha liền trực tiếp ném máy ảnh lên trên, máy ảnh trong không trung vẽ ra một đường vòng cung, sau đó bị Triệu Lâm Uyên vững vàng bắt được.

Anh hướng về bức tường chụp được vài tấm ảnh, sau đó trực tiếp nhảy xuống dưới.

Tần Kha: “…”

Cái này cũng trâu bò quá rồi, cái tầng trệt này ít nhất cũng cao đến ba, bốn mét, nói nhảy là nhảy.

Cái này cô cũng muốn học.

Triệu Lâm Uyên: “Bên trên có dấu chân, còn rất mới, mới để lại vài ngày gần đây thôi.”

Tần Kha: “Có vết chân? Có người đã lên đó, cũng tức là nói Vương Phân nói có người ngoài cửa sổ nhìn bà ấy là sự thật.”

Triệu Lâm Uyên: “Tám chín phần là vậy.”

Tần Kha: “Tiểu khu này có camera giám sát không? Kiểm tra một chút camera giám sát nói không chừng sẽ có phát hiện.”

Triệu Lâm Uyên: “Không có tác dụng, tôi vừa mới thử qua rồi, ở đằng sau này cũng không có camera giám sát, tiểu khu chỉ có cổng lớn có camera giám sát.”

Tần Kha: “Vết giày này có thể phân tích ra được điều gì?”

Triệu Lâm Uyên nghĩ ngợi: “Căn cứ vào độ lớn nhỏ, vết lõm của giày so với dấu giày được lấy ra từ trong con hẻm đó có khả năng cao là cùng một người.”

Tần Kha: “Nếu như là cùng một người, chính là nói giết chết Vương Phân không phải là ý nghĩ bộc phát mà là có âm mưu từ lâu, thậm chí đã đến nhà bà ấy điều tra địa hình.”

Hai người lại đến nhà của Ngô Vân trên tầng ba.

Họ vẫn chưa kịp gõ cửa, cửa đã mở rồi.

Ngô Vân khô khốc cười một cái: “Tôi nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ chắc là hai vị quay về rồi, hai người có phát hiện gì không? Còn có gì muốn hỏi nữa không?”

Triệu Lâm Uyên: “Bà có nhắc đến mẹ chồng bà đã từng nói cảm giác có người ngoài cửa sổ đang nhìn bà ấy, cụ thể là nói vào thời gian nào?”

Ngô Vân bị làm khó: “Cái này, tôi không nhớ rõ, chỉ là bình thường tùy tiện nói ra, thời gian cụ thể, cái này…”

Tần Kha: “Dì Ngô, cái này đối với chúng tôi mà nói rất quan trọng, bà hãy nghĩ kỹ lại xem, cũng có thể ngày hôm đó các người đang làm chuyện gì đó đặc biệt, cố nhớ lại một chút.”

Ngô Vân: “Cô nói như thế, hình như tôi thật sự nghĩ ra một điểm, tôi nhớ ngày hôm đó hình như tôi đưa con trai tôi đi mua đôi giày đá bóng mới, hình như là vào thứ sáu tuần trước.”

Tần Kha: “Thứ sáu tuần trước, cũng chính là ngày mười tháng mười một, hai ngày sau thì Trang Tiểu Trân tử vong.”

Ngô Vân: “Cái gì tử vong?”

Tần Kha: “Không có gì, dì Ngô, trừ việc nói bên ngoài cửa sổ có người, mẹ chồng bà còn nói gì không?”

Ngô Vân nhíu mày không muốn nói nhiều những điều này: “Không có gì, đều là những lời nói nói nhảm nhí.”

Tần Kha: “Bà cứ nói chúng tôi nghe.”

Ngô Vân: “Cái này có gì đáng nghe đâu chứ, đều là những…”

Ngữ khí của Triệu Lâm Uyên nghiêm túc: “Bà Ngô, hiện tại là mời bà phối hợp điều tra, có giá trị hay không là do phía cảnh sát phán đoán.”

Ngô Vân thở dài một hơi: “Được rồi, được rồi, mấy ngày đó mẹ chồng tôi thường xuyên nói có người vẫn luôn nhìn chằm chằm bà ấy, luôn cằn nhằn, rất khác thường, tiểu Minh cũng suýt chút nữa bị dọa sợ rồi, còn nói bên sông có quỷ nước, sẽ hại người, cái này mà không phải là nói lung tung ư?”

Tần Kha: “Còn gì nữa không?”

Ngô Vân lắc đầu: “Không còn nữa, thật sự không còn nữa, chỉ nói những lời đó.”

Triệu Lâm Uyên: “Cảm ơn sự phối hợp của bà, trước đó bà nói công viên nhỏ có quảng trường khiêu vũ là ở đâu?”

Ngô Vân không hiểu được tại sao câu chuyện trong nháy mắt đã chuyển đến công viên nhỏ rồi nhưng vẫn là chỉ đường cho cảnh sát.

Chỉ cần họ rời đi, đi đâu cũng được.

Cảnh sát đến cửa không phải là điều tốt lành gì, chút nữa phải dùng lá nhãn xông hơi.

Hai người họ không hề biết bị Ngô Vân ghét bỏ, Triệu Lâm Uyên và Tần Kha rất nhanh đã tìm đến được công viên nhỏ có quảng trường khiêu vũ.

Hiện tại là năm giờ ba mươi lăm phút buổi chiều, trong công viên nhỏ chỉ có rải rác một vài cụ ông, cụ bà đang đi dạo.

Tần Kha: “Tình hình bình thường thì quảng trường khiêu vũ phải hơn sáu giờ mọi người ăn xong cơm tối rồi mới bắt đầu.”

Triệu Lâm Uyên: “Trực tiếp hỏi cũng được.”

Nói rồi, Triệu Lâm Uyên đưa cho Tần Kha hai tấm ảnh, hai người chia nhau ra đi hỏi thăm, nửa tiếng sau tập hợp ở đây.

Tìm được phương hướng Tần Kha đi về phía trước, thế mà thật sự để cô phát hiện ra một số thứ.

Công viên nhỏ này có một số người trung niên, người cao tuổi cư xử rất kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LS
lee seori28 Tháng sáu, 2023 08:05
Sao lại gọi là tần phu nhân đc chứ. Nu9 đã có chồng đâu. Đổi thành tần tiểu thư thì hợp lý hơn
LS
lee seori25 Tháng sáu, 2023 19:14
Lúc nào truyện hoàn có mua combo k bạn?
PT
Phương Tr24 Tháng sáu, 2023 20:00
Truyện hay quá!!!
PT
Phương Tr24 Tháng sáu, 2023 20:00
Truyện hay quá!!
SLT
Sour Lemon Team12 Tháng sáu, 2023 22:59
Còn bạn nhé. Nhưng giờ do chỉ có 1 người edit nên hơi chậm.
NT
Ngô Thúy29 Tháng năm, 2023 09:42
Hết rùi hả
BÌNH LUẬN FACEBOOK