Đám Trần Thanh đã muốn thử tôi về vụ Phùng Tô thì tôi cũng có quyền làm họ phải ngạc nhiên về cha mẹ của Lưu Bích Thủy.
"Chị đi tới nhà mẹ đẻ chị Thủy mà không gọi em đi cùng?" Đỗ Chi há miệng thảng thốt.
Tôi cười hối lỗi: "Em ngủ say quá nên chị không gọi dậy. Dù sao thì ít người đi vẫn hơn."
Trưa nay, sau khi về phòng nằm suy nghĩ tôi đã quyết định sẽ đến nhà mẹ đẻ của Lưu Bích Thủy thăm dò. Tìm đường đến nhà họ không quá khó khăn, khi mà trước đây họ có mở một hàng bán lụa khá nổi tiếng, lại có con gái gả vào nhà Đại an phủ Trần Thì Kiến.
Trần Thanh gần đó liền sầm mặt, giọng nặng nề: "Quân, anh không nhắc nhở họ chút nào sao?"
Đỗ Quân đứng bật dậy, cúi đầu đáp: "Dạ bẩm, mấy ngày trước tôi đã nói với Chi..."
"Vậy vì sao Niệm Tâm vẫn ra ngoài một mình như thế?"
"Này!" Tôi kéo Trần Thanh một cái, trong đầu suy nghĩ loạn xạ. "Tôi đi một mình thì có liên quan gì tới anh Quân? Không lẽ mấy người đang cấm cửa tôi à?"
Đúng là tôi vẫn luôn ghi nhớ việc Đỗ Chi dặn không nên ra ngoài từ mấy hôm trước, nhưng chuyện của Lưu Bích Thủy tôi lại càng không thể chờ thêm, vì vậy mới bỏ ra ngoài một mình.
"Tâm, từ giờ cô đừng đi linh tinh một mình nữa." Trần Thanh hạ giọng, nhìn thẳng vào tôi dặn dò. Tôi có thể nhìn ra được anh thật lòng lo lắng cho mình.
Tôi cắn môi, ngập ngừng đáp: "Tôi biết rồi."
Nghe tôi hứa một câu, không khí căng thẳng với thủ phạm là Trần Thanh mới giảm nhiệt được chút đỉnh.
Chúng tôi gượng gạo một lúc rồi mới quay lại chủ đề chính: Tôi đến gặp cha mẹ của Lưu Bích Thủy nói chuyện.
Cha mẹ cô khi nghe thấy tôi nhắc đến con gái tỏ ra lo lắng, giống như họ biết sẽ xảy ra chuyện gì đó. Tôi lại nói rằng Lưu Bích Thủy vẫn ổn, cả hai lại trở nên đề phòng, cảm thấy hơi xấu hổ, thể hiện rằng họ đang giấu diếm chuyện gì. Bắt được biểu cảm này, tôi trực tiếp đẩy cửa. Đầu tiên giới thiệu mình là bạn của Đỗ Chi, cũng là bạn của Lưu Bích Thủy, và chuyện tôi muốn nói có liên quan tới sự sống chết của con gái họ.
Dù sao cha mẹ thì vẫn là cha mẹ, hai vợ chồng liền cho tôi vào, và từ đó tôi biết được thân thế của Lưu Bích Thủy.
Lưu Bích Thủy là con nuôi của gia đình bán lụa.
Mười năm trước, cũng là lần thứ ba quân Nguyên Mông tiến đánh nước ta, Lưu Bích Thủy đã được nhận nuôi trong một cuộc bạo loạn nhỏ. Khi đó Lưu Bích Thủy chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Cùng thời điểm ấy, con gái của gia đình bán lụa qua đời do tai nạn, Lưu Bích Thủy được đưa về, được yêu thương chăm sóc như con gái của họ. Tên thật của Lưu Bích Thủy chỉ biết là Khuê, còn lại toàn bộ thân thế trước đó cha mẹ nuôi của cô đều không biết, và Lưu Bích Thủy cũng không muốn nhớ lại.
Đúng là một câu chuyện rắc rối. Lưu Bích Thủy hiện tại không phải là Lưu Bích Thủy, mà Lưu Bích Thủy cũng vốn không phải Lưu Bích Thủy.
Chuyện quái gì thế này?
Đoán mò cũng không có kết quả, chúng tôi phải chờ thêm đúng ba ngày để người của Trần Thanh điều tra phía Phùng Tô quay về báo cáo.
Trong ba ngày tưởng như dài đằng đẵng ấy tôi đã có dịp tới phủ Tường Quang thêm lần nữa, một mình. Người gác cửa trông thấy tôi liền cho tôi vào ngay. Đây là ý của Lưu Bích Thủy giả.
Có lẽ qua cách tôi nói chuyện, cô ta cũng nhận ra rằng một kẻ không có bạn bè gì mới dễ bị chú ý. Mà cô ta lại càng không thể làm bạn lại với Đỗ Chi – đương nhiên vì lý do sợ bị phát hiện – nên chuyển qua đối tượng là tôi. Một cô gái mới tới kinh đô, không thân thiết với ai cả, lại có một nỗi đau bị phản bội – chính là người mà Lưu Bích Thủy cần để làm vỏ bọc.
Khi tôi tới, Lưu Bích Thủy đang ngủ trưa. Tôi nói với Phùng Tô rằng cứ để cô ngủ, tôi đợi là được. Trong lúc bà ta không để ý, tôi lẩn vội đi chỗ khác.
Tôi còn muốn làm rõ thêm nhiều chuyện trước khi người của Trần Thanh trở về. Người ta nói hai người phụ nữ và một con vịt là thành một cái chợ, điều này cũng không hẳn là sai. Vì vậy tôi tìm đến nhà bếp: nơi không chỉ có phụ nữ mà còn cả đàn ông, thậm chí không thiếu vịt, đủ để biến thành một cái trung tâm thương mại chứ không chỉ là chợ nữa.
Tạm thời tôi đã xác định đại khái được ngày mà Lưu Bích Thủy giả thay thế cho người thật, và đó cũng là Lưu Bích Thủy thật biến mất. Việc còn lại là dựa vào những gì bên Trần Thanh điều tra về Phùng Tô.
Tôi đã cho là như thế.
Cho tới khi bước vào phòng Lưu Bích Thủy – trong khi Phùng Tô đã ra ngoài, theo đúng nghĩa đen, ra khỏi phủ có việc riêng – tôi mới nhận ra mình cần cho cô gái này một con đường để lựa chọn. Phùng Tô là người thao túng Lưu Bích Thủy giả, chỉ khi bà ta không ở gần thì cô mới có thể thực sự thoải mái.
Lưu Bích Thủy giả là người rất hiền lành, lại hướng nội. Tôi không thể tin được cô đã giết người, dù thế nào tôi cũng phải tìm ra chân tướng.
Tôi nói chuyện vu vơ với Lưu Bích Thủy, dần dần lái đến cha mẹ nuôi của cô – hay nói cách khác là cha mẹ nuôi của Lưu Bích Thủy giả.
"Cha mẹ cô thương cô nhiều lắm nhỉ?" Tôi cười.
Lưu Bích Thủy khẽ quay mặt đi hướng khác, vai hơi nâng lên rồi mới gật đầu với tôi.
"Ngày xưa tôi thích ăn bánh vừng lắm, mẹ tôi làm món đó rất ngon. Đợi khi nào mẹ đi buôn về, tôi bảo mẹ làm cho cô mấy cái. Cô có thích ăn bánh vừng không?" Tôi tiếp tục tấn công. Rõ ràng câu nói của tôi rất gượng gạo, không hợp với hoàn cảnh, nhưng lại mang một dữ kiện quan trọng là "bánh vừng", khiến Lưu Bích Thủy không để ý tới.
"À." Cơ mặt Lưu Bích Thủy giãn ra, hai mắt liếc sang phải một cái thật nhanh. "Tôi bị dị ứng với vừng. Cái này không có nhiều người biết đâu."
"Vì sao cô lại nói dối?" Tôi lập tức hỏi lại.
"Sao cơ?" Lưu Bích Thủy trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi ngồi thẳng lưng lên, nghiêm giọng nói: "Bích Thủy, khi tôi hỏi chuyện ngày hôm qua cô làm những gì, cô luôn liếc sang bên trái để nhớ lại. Nhưng khi tôi nói đến cha mẹ cô cùng việc dị ứng vừng, cô lại liếc mắt sang bên phải. Rõ ràng là cô đang bịa chuyện."
Lưu Bích Thủy trừng mắt lên, giọng hơi gắt: "Tiểu thư Niệm Tâm, cô đang nói linh tinh cái gì vậy?"
Trên mặt cô chỉ hiển hiện một nỗi lo sợ. Tôi liền đứng bật dậy, bước tới ngay trước mặt Lưu Bích Thủy, hỏi dồn dập:
"Cô không phải là Lưu Bích Thủy. Cô là ai? Lưu Bích Thủy đang ở đâu? Cô đã làm gì cô ấy?
Lưu Bích Thủy cũng đứng dậy, cả người căng cứng, hơi thở nặng nề. Cô ta lắp bắp mấy từ, tôi hoàn toàn không nghe được.
Tôi liền lớn tiếng, đương nhiên là trong mức độ vừa phải với mục đích dọa nạt Lưu Bích Thủy, đồng thời không thể để cho người bên ngoài nghe thấy: "Cô đã giết Bích Thủy? Cô đã giết cô ấy phải không?"
Lưu Bích Thủy há miệng, ba chữ "không phải tôi" theo đó mà thoát ra. Đương nhiên, cô ta tỏ ra không tin nổi những gì mình vừa mới nói.
Và rõ ràng, Lưu Bích Thủy vì bị tôi dọa mà phát hoảng nói sự thật: Một, cô ta hoàn toàn không phải Lưu Bích Thủy. Hai, cô ta biết Lưu Bích Thủy đã chết. Ba, cô ta không phải người đã giết Lưu Bích Thủy.
Một lúc sau Lưu Bích Thủy mới nhận thức được mình đã lỡ lời, cô ngã xuống đất, vành mắt đỏ lên.
Tôi liền đỡ cô ta đứng dậy, lựa lời an ủi: "Đừng sợ, tôi không hề muốn hại cô."
"Niệm Tâm... cô là ai?" Lưu Bích Thủy run run rẩy rẩy, cả người như mất hết sức lực mà dựa vào ghế.
Tôi phì cười: "Không phải cô vừa nói tên tôi sao? Tôi vẫn là bạn của cô. Cô tên là gì?"
Lưu Bích Thủy giả nhìn tôi lưỡng lự, khuôn mặt thoáng hiện lên nỗi sợ hãi.
Tôi liền nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng nói: "Người cô sợ hiện không ở trong phủ, cô có thể yên tâm nói với tôi."
"Ngô... Linh Lan." Lưu Bích Thủy, không, Ngô Linh Lan phải đã phải có rất nhiều dũng khí mới có thể mở lời được với tôi. "Nếu để mẹ phát hiện ra... mẹ sẽ giết tôi mất."
Ngô Linh Lan bật khóc nức nở, hai tay ôm lấy mặt.
"Là Phùng Tô?" Tôi nhíu mày. Người Linh Lan run rẩy từng hồi, không đáp nhưng tôi đã có thể xác nhận được rồi. "Linh Lan, cô có biết Lưu Bích Thủy đang ở đâu không?"
Cô ngẩng lên, lệ đã rơi đầy hai bên má. "Chị ấy..."
Tôi thở ra một hơi, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Lưu Bích Thủy là chị gái song sinh của Ngô Linh Lan, đây là lý do mà hai người có diện mạo giống nhau tới vậy.
"Cô biết Lưu Bích Thủy đã chết rồi, phải không?" Tôi hỏi.
Ngô Linh Lan tiếp tục vùi mặt xuống hai bàn tay, khóc lóc thêm một trận nữa. Vậy ai là người đã giết Lưu Bích Thủy? Phùng Tô?
Tôi còn muốn hỏi thêm nhiều điều nữa thì bên ngoài vang lên ba tiếng gõ. Đây là tín hiệu mà tôi và Hên đã bàn với nhau để khi Phùng Tô quay trở về tôi có thể phản ứng kịp. Ngô Linh Lan vẫn đang khóc, mặt mũi lem nhem hết cả thế này sẽ không thể giấu nổi Phùng Tô.
Tôi cúi người về phía Ngô Linh Lan, nói thật nhanh: "Lan, tôi biết cô là người tốt. Nghe tôi nói này, xác chết của chị gái cô đã bị bên An phủ phát hiện rồi. Dù mẹ cô có rạch nát mặt cô ấy thì họ cũng sẽ tìm đến đây mà thôi. Đừng giúp mẹ cô làm việc xấu nữa, hãy nghĩ tới người chị đáng thương của mình đi. Hãy nghĩ tới việc cô sống khổ sở dưới cái lốt chị cô thế nào, liệu cô giấu được tới bao giờ?"
Ngô Linh Lan đã ngừng khóc, mong rằng cô hiểu kịp những gì tôi vừa nói.
Nước mắt tôi cũng chảy ra, đau muốn chết! Vì để che giấu mà tôi đã hi sinh bản thân, lấy tay chọc vào vết thương bị tên bắn bên vai. Tôi lại nghĩ thật nhanh tới việc không biết bao giờ mình mới được về nhà. Nỗi đau tinh thần cũng nỗi đau thể chất cùng tác động, khiến nước mắt tôi cũng chảy ra như mưa, không kém Ngô Linh Lan khi nãy chút nào.
Cô bị bộ dáng của tôi dọa cho chết khiếp, nhưng tôi không quan tâm mà nhào vào ôm chặt cứng, đoạn gào tướng lên khóc.
Và đúng lúc ấy, Phùng Tô bước vào. Tình cảnh thật nguy hiểm.
Không để Phùng Tô hỏi trước, tôi lại lao về phía bà ta, ôm mặt khóc lóc: "Dì Tô ơi... làm sao con lấy chồng được nữa bây giờ? Con đã hơn mười tám tuổi rồi..."
Phùng Tô cũng giống như Ngô Linh Lan, bị tôi làm cho phải trợn mắt bất động, không nói được câu nào.
"Có chuyện gì thế này? Sao cô Thủy cũng khóc?"
Tôi cũng quay mặt về phía Ngô Linh Lan, nấc lên: "Đúng vậy, sao cô cũng khóc? Vì thương tôi phải không?"
Ngô Linh Lan giật mình, như vừa mới tỉnh giấc khỏi giấc mộng. Cô quệt nước mắt trên mặt đi, tỏ ra vô cùng cảm thông: "Nghe cô kể mà tôi thấy đau lòng thay cả cô. Niệm Tâm, cô cũng đừng khóc nữa, mười tám tuổi vẫn còn trẻ mà."
Cô đã lựa chọn nghe lời tôi, ít nhất là trong lúc này.
Tôi từ biệt Ngô Linh Lan dưới sự nghi hoặc của Phùng Tô. Tôi rất lo lắng. Giữa bọn họ là tình mẹ con, bà ta lại hiểu con gái mình đến thế. Chỉ sợ một ánh mắt khác thường là Phùng Tô đã có thể phát hiện ra chuyện gì rồi.
Nhưng thứ đáng sợ hơn lại không phải Phùng Tô sẽ làm gì, mà là khuôn mặt méo mó của Trần Thanh – người đang đứng ở cửa, nhất định là để chờ tôi về. Anh ta tức giận đương nhiên là bởi vì tôi đã trực tiếp bỏ qua lời dặn dò tiếp theo của Đỗ Quân: "Đừng ra ngoài một mình".
Nhưng làm thế nào khi Ngô Linh Lan cho người bí mật mời tôi sang chơi, đặc biệt là đừng để Đỗ Chi biết. Tôi phải bắt lấy cơ hội chứ.
Tôi nhìn thấy hai anh em họ Đỗ đứng gần đó, sau một cái cây với nét mặt cô-chết-chắc-rồi.
"Ồ, nay anh tới sớm nhỉ?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời rồi cười thật sảng khoái.
Trần Thanh hé miệng, định nói gì đó thì tôi vội vã cướp lời: "Tôi tới phủ Tường Quang. Lưu Bích Thủy giả đã nói hết sự thật rồi."
Chỉ mong với thứ thông tin đáng giá ngàn vàng này, Trần Thanh sẽ bỏ qua. Nhưng tôi cũng không hiểu được vì sao anh ta phải tức giận tới thế?
Trần Thanh quan sát nét mặt của tôi một lúc lâu, không nói gì. Tôi có cảm giác bị anh ta nhìn thấu, soi xét từng ngõ rẽ trong lòng.
Tự nhiên tôi cảm thấy rất xấu hổ, mặc dù tôi không hề làm chuyện gì sai trái.
Ừm... thứ cảm cảm giác này thật quen thuộc...
"Niệm Tâm!" Trần Thanh đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Tôi rơi ra khỏi dòng suy nghĩ, ngơ ngác nhìn anh. "Vào nhà đi đã."
Tôi gật đầu lia lịa, đi theo Trần Thanh vào trong nhà như một cái bóng.
Phạm Bân tiếp tục không có mặt. Nghe nói vì là một thái y trẻ tuổi ưa nhìn nên rất được các chị em phụ nữ trong cung yêu thích, có bị đứt tay cũng phải cho gọi bằng được thái y Bân tới. Việc này khiến Đỗ Chi rất khó chịu, mặt mũi đen như đít nồi.
Trần Thanh ra hiệu cho Đỗ Quân, mấy mảnh giấy chi chít chữ được đặt xuống bàn. Đây là thành quả điều tra vội vã của bên Trần Thanh. Để không mất thời gian, tôi tóm tắt lại cuộc nói chuyện với Ngô Linh Lan.
"Thật kỳ lạ." Đỗ Chi trầm ngâm. "Vì sao ả lại có thể nói ra hết sự thật với chị Tâm như thế?"
Tôi liền cười đáp: "Bởi kẻ thù của kẻ thù là bạn. Cách nghĩ của Linh Lan chỉ đơn giản như vậy thôi."
Ngay từ đầu Đỗ Chi đã tỏ ý thù địch với Ngô Linh Lan vì nghi ngờ cô giả mạo Lưu Bích Thủy, đương nhiên Linh Lan cũng sẽ có ý đối phó với Đỗ Chi. Sau lần gặp đầu tiên, tôi cố tình cho cô thấy rằng mình không thân thiết và cũng chẳng ưa gì với Đỗ Chi, tự nhiên Ngô Linh Lan sẽ cảm thấy quý mến tôi hơn bình thường.
Tiếp cận Ngô Linh Lan với sự thân thiện, để cô mất cảnh giác rồi tấn công bằng những câu hỏi liên tiếp, xoáy vào lương tâm của cô.
Người khác có thể không biết, nhưng tôi lại nhìn ra được Ngô Linh Lan luôn gồng mình lên với xung quanh. Cô không hề khinh bỉ đám người hầu mà luôn dành cho họ những đãi ngộ tốt nhất, đương nhiên là dưới cái lốt của một cô chủ đanh đá – chính là chị gái – Lưu Bích Thủy trước đây.
Theo những gì người của Trần Thanh điều tra được thì Phùng Tô quả thực có một người con gái tên là Ngô Linh Lan, mười năm trước chuyển tới Hồng Châu sau khi quân Nguyên Mông tiến đánh nước ta. Sau đó chẳng biết vì lý do gì mà bà ta lại đưa con gái trở về kinh đô sống. Thời gian cũng không xa lắm, chỉ khoảng một năm trước mà thôi.
Hàng xóm của Phùng Tô ở trên kinh đô vẫn nhận ra bà ta qua nét vẽ, còn nói người này rất kỳ lạ. Bà ta sống với con gái mới được một thời gian ngắn mà thỉnh thoảng lại có khách ghé thăm. Hơn nữa người khách này rất bí ẩn, không bao giờ để lộ mặt mình. Nghe tới đây thì tôi đã có thể đoán được người khách ấy là ai rồi.
Phùng Tô và Linh Lan sống ở cạnh hồ Kỳ Thiên, nếu Phùng Tô thực sự đã giết Lưu Bích Thủy – và chỉ có bà ta là thủ phạm duy nhất – thì chắc chắn không có khả năng vứt xác người đi đâu xa. Dù sao Phùng Tô cũng rất tự tin với màn rạch mặt của mình, cho rằng không ai có thể nhận diện được xác chết.
Đã có lời khai của hàng xóm từ Hồng Châu tới kinh đô, Ngô Linh Lan cũng thú nhận hết với tôi, việc làm còn lại là bắt giữ Phùng Tô về quy án.
Chúng tôi lại chia thành hai nhóm, một đi tới phủ Tường Quang để nói chuyện với Ngô Linh Lan, một tới phủ Đại an phủ để báo với Trần Thì Kiến. Dù sao ông ấy cũng nắm chức Đại an phủ, mà Ngô Linh Lan lại đang mang thân phận con dâu, việc này không báo cho ông một câu thì đúng là không chấp nhận được.
Trần Thanh, không hiểu sao, chọn đi cùng với tôi trong khi anh ta là thư lại của bên quan phủ. Không phải anh ta báo cáo với ông chủ của mình về vụ án thì sẽ hợp lý hơn à?
Đến lúc này, đã là ngày hôm sau, sóng vai cùng Trần Thanh tới phủ Tường Quang tôi vẫn không hiểu được. Tôi chỉ cao tới vai Trần Thanh, vì vậy cố ý đi lệch sang một bên nhằm để anh một thân hứng hết ánh nắng. Thi thoảng tôi len lén ngước lên nhìn thấy anh ta cười tủm tỉm trông thật dễ ghét. Đi bắt nghi phạm mà cứ như đi chơi không bằng.
"Niệm Tâm, cô thật sự không cảm thấy gì sao?" Trần Thanh đưa tên lên xoa cằm, hắng giọng một cái thật giả tạo.
Tôi ngẩng lên, nheo mắt lại vì nắng: "Là sao?"
"Đúng là cô bị bệnh, ảnh hưởng tới trí nhớ?" Hẳn là anh ta đã nghe được từ Đoàn Nhữ Hài. Hay lắm em trai.
Tôi suy nghĩ chốc lát rồi cẩn thận gật đầu một cái.
Trần Thanh cúi đầu ngẫm nghĩ, quay sang bảo tôi: "Ta luôn ở cạnh cô. Vì vậy phải bình tĩnh, biết chưa?"
Anh ta đang nói cái gì vậy trời? Tôi không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu thêm cái nữa: "Ừ, tôi biết."
Tới phủ Tường Quang, gác cổng rất phấn khởi khi thấy tôi đến. Hắn còn nói nhỏ rằng cô Bích Thủy mấy hôm nay tâm trạng không tốt khiến cậu Công rất lo lắng. Mà cậu Công lo lắng thì hay cáu bẳn, dễ phạt người làm như hắn. Chỉ mong tôi vào nói chuyện cho cô Bích Thủy khuây khỏa, từ đó cậu Công cũng thoải mái.
Tôi sảng khoái gật đầu với gác cửa, tay kia nắm lấy tay áo Trần Thanh kéo vào. Gác cổng cũng sảng khoái với tôi, dù không biết Trần Thanh là ai vẫn mở rộng cửa cung kính.
Trần Thanh mặc kệ tôi kéo thẳng một mạch, tới trước cửa phòng vốn của Lưu Bích Thủy. Đứa hầu đứng ngoài chính là Hên, vẻ mặt nó khá khó chịu. Nó thấy tôi một cái liền đánh mắt vào phòng, tôi lập tức hiểu ra. Nhất định là Trần Thì Công đang ở trong đó rồi. Tôi bảo Hên vào thông báo, còn mình và Trần Thanh đứng đợi ở ngoài.
Cửa phòng bật mở, Phùng Tô đi ra đầu tiên. Cả người tôi ớn lạnh. Ánh mắt thù hằn của bà ta dán chặt vào người tôi, giống như đã từng đặt trên người Lưu Bích Thủy khi bà ta giết cô ấy. Tôi không chịu được, chân tự bước về phía sau, nửa người được Trần Thanh che chắn. Nhất định Phùng Tô đã bắt Linh Lan nói ra tất cả rồi. Bà ta đã biết hết mọi chuyện. Biết rằng nay chúng tôi tới để bắt bà ta nên mới để Trần Thì Công ở cạnh con gái?
Ngô Linh Lan dựa vào người Trần Thì Công, được chồng của chị gái đỡ ra ngoài.
Tôi thật sự tò mò, dù Trần Thì Công không có chút tình cảm nào với Lưu Bích Thủy nhưng nếu biết vợ mình đã chết và người mình ôm trong lòng là một người xa lạ thì hắn sẽ phản ứng thế nào đây?
Không đúng.
Khuôn mặt kia, khuôn mặt của Trần Thì Công. Không thể nào lại có chuyện như vậy được.
Trần Thì Công, con mẹ nó, có khuôn mặt giống y hệt Phùng!
Danh Sách Chương: