Mục lục
Vọng Xuyên《望川》
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1
Ta đã yêu một hòa thượng.

Người ngoài nói Vô Vọng đại sư tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh.

Ta không tin, vì thế ta đã mời điều giáo sư ở thanh lâu đệ nhất thiên hạ tới “truyền đạo giảng nghiệp”.

Không nghĩ tới, ta lại đánh trúng chủ ý của hắn.

Hắn tên Cơ Phàm, trông rất khó phân biệt nam nữ, đôi mắt phượng vô cùng duyên dáng, phong tình vạn chủng, chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cũng có thể làm cho da đầu người ta tê dại.

Ta đã thấy hắn mặc nữ trang, trầm ngư lạc nhạn, nhất tiếu khuynh thành.

Trong nửa năm ở bên nhau, trong lòng ta, trong mắt ta chỉ toàn là hắn.

Khi cùng hắn quấn quýt không rời, hắn cười ta hời hợt, ái nhân xác thịt.

Ta thẳng thắn thừa nhận, ta không chỉ háo sắc mà còn tham lam. Người hắn đã trao cho ta, trái tim cũng phải trao cho ta.

Một hôm, ta trói hai tay hắn, trêu chọc hắn, lại không thành toàn hắn, thừa dịp ánh mắt hắn đỏ thẫm, thống khổ khó chịu, ta không chút để ý nghịch ngợm đám tóc lòa xòa trước ngực hắn, “Làm tri kỷ trên giường ta, ta liền cho ngươi.”

“Nàng ngược lại học rất tốt.” Hắn liếm đôi môi khô khốc đỏ sẫm, cười đến hút hồn, ”Kêu tiếng phu quân nghe xem.”

“Phu quân của ta không thể là ngươi.” Ta xoay người, cởi bỏ áo lụa, “Nếu ngươi muốn nghe, cầu xin ta đi.”

“Công chúa, cầu xin nàng.” Thanh âm của hắn khàn khàn, nhưng lại mê hoặc.

Ta hơi nghiêng người, che miệng cười khẽ, “Phu quân.”

Hắn đột nhiên thoát khỏi trói buộc, xông tới giống như điên, ôm ta lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, “Công chúa chơi đủ rồi, đến lượt ta.”

Yêu phong lưu, yêu mỹ nhân, có gì sai? Từ xưa đến nay, sắc đẹp ở ngay trước mắt, trong lòng không loạn có mấy người?

Ta tham lam Cơ Phàm, ta muốn tham lam đến tận tình tận hứng.

Phụ hoàng mẫu hậu mấy lần tìm ta chạm gối hàn huyên, thấy ta không thay đổi, dứt khoát buông lỏng.

*Chạm gối hàn huyên: Nguyên văn ‘促膝长谈’ có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.

Công chúa đối với đế vương, chẳng qua chỉ là công cụ để kiềm chế quyền thần, công cụ thì đã tốt, có được dùng hay không mới quan trọng.

2
Cơ Phàm là người không chịu ngồi yên, cách vài hôm lại phải tới thanh lâu dạo quanh, xem eo những cô nương kia có mập hay không, da có vàng hay không.

Yêu cầu của hắn rất cao, trên cổ cô nương nào có bao nhiêu nết nhăn đều không thể thoát khỏi đôi mắt của hắn.

Trăng sáng sao thưa, Cơ Phàm từ bên ngoài thong dong chậm rãi đi vào phòng, ngồi dưới ánh nến, liếc mắt đưa tình nhìn ta.

Trong lòng ta khẽ động, đang định kéo đai lưng hắn, hắn bĩu môi đỏ mọng, không ngừng cảm khái, “Hoa khôi ta mới bồi dưỡng kêu như chim hót líu lo, so với công chúa, hơi kém một chút.”

Làm công chúa nhiều năm như vậy, ta vẫn có khả năng che giấu cảm xúc để không biểu hiện ra mặt, ta quay đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Cơ Phàm, ta đã nói, ta muốn người của ngươi, cũng muốn trái tim của ngươi, trái tim của ngươi đã cho ta chưa?”

Ánh mắt hắn trầm xuống, “Công chúa nghĩ thế nào?”

Ta không nhìn thấu con người này, hắn đối với ai cũng tốt, tốt đến mức không phân biệt được ai là ngoại lệ, “Ta không đoán, nếu ngươi không yêu ta, vậy thì cũng không được yêu ai khác.”

Cơ Phàm rũ mắt xuống, kề sát vào ta mỉm cười, “Công chúa có thể yêu ta bao lâu?”

Ta chọc chọc mũi hắn, “Phụ hoàng tứ hôn, Hạ Hằng Xuyên muốn gả vào phủ công chúa.”

Hạ Hằng Xuyên khóc lóc đòi cưới ta, nhà hắn lại là trọng thần tam triều, tay cầm binh quyền, hắn làm phò mã, phụ hoàng cầu còn không được.

Cơ Phàm cười tươi không ngớt, một tay ấn đầu vai ta, một tay đỡ đầu ta, đè ta ngã xuống bàn, “Công chúa, ta sẽ thất sủng sao?”

Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể kéo đai lưng hắn xuống, ta cười gian trá, “Dựa vào thực lực nói chuyện, bổn công chúa rất công bằng.”

Một đêm này, Cơ Phàm không ngừng dụ ta gọi hắn là phu quân. Cứ gọi như vậy, ngược lại làm cho ta sinh ra vài phần áy náy.

3
Hạ Hằng Xuyên được sắc phong phò mã, gả vào phủ công chúa.

Cơ Phàm còn cười xán lạn hơn cả tân lang quan nhi, ta thừa dịp loạn lén véo thắt lưng hắn, “Đừng cười nữa, trong lòng ta có chút khó chịu.”

Đồng tử của hắn đột nhiên co lại, liếc mắt nhìn ta một cái, quay đầu đi, ý cười càng sâu, mê hoặc không ít tân khách.

Hắn đâu cần vui như vậy chứ.

Lúc phu thê đối bái, ta thấy hắn đang đứng khuất trong bóng tối, không biết vì sao lại nghĩ ra cách thức như vậy.

Đêm động phòng hoa chúc, Hạ Hằng Xuyên có chút câu nệ, muốn nhìn ta lại sợ nhìn ta.

Thấy hắn như vậy, ta không khỏi nghĩ tới, nếu giờ phút này là Cơ Phàm, sẽ là một phen quang cảnh như thế nào.

Cơ Phàm diễm mỹ tuyệt tục, hào quang chói mắt.

Hạ Hằng Xuyên dương xuân bạch tuyết, ta gặp liền thương.

Đang định phân thắng bại cho bọn họ, Hạ Hằng Xuyên nhắc nhở ta nên uống rượu hợp cẩn.

Tay bưng chén rượu, cổ tay giao nhau, gần trong gang tấc, có thể nghe được hô hấp của đối phương.

Ta dừng động tác, dán mặt vào mặt hắn, có chút nghiêm túc hỏi: “Trong mắt phò mã, bổn công chúa rốt cuộc có chỗ nào tốt? Tại sao lại nhất quyết muốn gả cho ta?”

“Công chúa có tính tình tốt.” Hắn nghiêng người nhìn ta, đốm nến lấp lánh điểm xuyến trong đôi mắt đào hoa kia khiến cho người ta chìm đắm.

Ta ngửa cổ ngậm rượu vào trong miệng, hôn lên môi hắn, độ vào trong miệng hắn.

Vành tai hắn nhuộm hồng, nhẹ lui về sau nửa bước, “Công chúa, rượu hợp cẩn không phải uống như vậy.”

Rượu hợp cẩn có ngụ ý phu thê hai người hợp thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa, hắn coi trọng như vậy, xem ra là thật sự muốn cùng ta đầu bạc giai lão.

Nhưng hắn lại nói tính tình ta tốt, rốt cuộc vẫn là bị sự giả dối này mê hoặc. Đợi khi đã thật sự hiểu rõ, chỉ sợ hối hận không kịp.

Nhưng chẳng liên quan gì tới ta.

Ta đi tới trước mặt hắn, tuân theo lễ nghi, uống rượu hợp cẩn lần nữa. Sau đó, ta kéo tay hắn, “Phò mã, có thể đi ngủ chưa?”

Hắn ôm ngang ta lên, chậm rãi đi về phía giường.

Màn che hạ xuống, mùi hương ấm áp tỏa ra. Ta chờ bước tiếp theo của hắn, hắn lại đoan chính ngồi ở trên giường, “Cơ công tử kia đang ở ngoài cửa nghe lén, thần đi đuổi hắn trước.”

Khoảnh khắc chân hắn sắp bước xuống giường, ta kéo ống tay áo của hắn lại, “Hạ Hằng Xuyên, chàng là phò mã, không được có tâm tư khác, về sau ta sẽ còn nạp thị.”

*Nạp thị: Đại khái giống nạp thêm tiểu thiếp.

Hạ Hằng Xuyên rũ mắt xuống, trầm ngâm trong chốc lát, mím môi cười, “Thần đã nghiêm túc suy nghĩ, thần không có tâm tư này.”

Ta vén màn che lên, hướng về phía ngoài cửa hô: “Phu quân mau đi đi, ngày mai ta sẽ nói chi tiết với chàng, không cần tò mò.”

Sau một trận sột soạt, vạn vật yên tĩnh trở lại.

Ta trèo lên cổ Hạ Hằng Xuyên, cái gì cũng không làm, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, làn da trắng nõn biến thành màu hồng nhạt, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau một khắc, trời đất quay cuồng, Hạ Hằng Xuyên trước sau như một ôn nhuận như ngọc lại giống như biến thành một người khác, hắn hung hãn gặm cắn xương quai xanh của ta, “Công chúa, nàng là phát thê của ta.”

*Phát thê: Người vợ chính thức đầu tiên (Kết phát chi thê: Người vợ se tơ kết tóc với mình. Loại lễ này chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời người, dù sau này người chồng cưới vợ khác cũng không thể cùng người chồng làm lễ kết tóc.)

Hắn rất để ý tiếng phu quân kia của ta?

“Chàng là phò mã của ta.”

Chàng là phò mã, hắn là phu quân, hai bên không xung đột.

4
Cơ Phàm thật biết chăm sóc người khác.

Ngày thứ hai sau khi thành hôn, hắn đích thân ra chợ mua thận cừu về, vừa hấp vừa kho tàu.

Trên bàn cơm, Hạ Hằng Xuyên tao nhã gắp một miếng vào miệng, chưa nhai tới hai cái liền trợn trắng mắt nuốt vào.

Thấy vậy, ta đem một bát thận cừu đổ hết vào trong bát của Cơ Phàm, “Thấy hai người tương thân tương ái, chung sống hòa thuận, bổn công chúa rất vui mừng.”

Cơ Phàm đảo mắt, khẽ nhếch khóe môi, móc trong ngực ra một cây chiết phiến rồi giả bộ quạt.

“Khi nào công chúa cho ta danh phận?”

Danh phận?

Cái này thật sự ta chưa từng nghĩ tới.

Ta dò hỏi ý tứ của Hạ Hằng Xuyên, hắn nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, “Công chúa và Cơ công tử có quan hệ gì đây?”

Hắn không biết, hay là đang thăm dò?

Ta và Cơ Phàm nhìn nhau cười, quan hệ ái muội không cần nói cũng biết.

Hắn rũ mắt xuống, có chút đáng thương, “Hay là chờ tiến cung, thần hỏi phụ hoàng mẫu hậu vậy.”

Đây là uy hiếp sao?! Phò mã của ta ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm tốn, không ngờ lại biết chiêu này.

Ta đem một bát thận hấp khác đổ hết vào trong bát của mình.

“Phò mã, ăn cơm trước đã, hôm khác nói tiếp.”

Cơ Phàm còn muốn nói gì đó, bị ta dùng ánh mắt ngăn lại.

n ân ái ái, vui vẻ hòa thuận ăn cơm không tốt sao?

5
Hạ nhân trong phủ chia làm hai nhóm, một nhóm bị Cơ Phàm mê mặc đến mức thần hồn điên đảo, một nhóm ai ai oán oán ôm bất bình vì Hạ Hằng Xuyên.

Ta thì ngược lại, thường xuyên bị người ta chọc vào xương sống mắng vô tình.

Nha hoàn thiếp thân của ta đứng về phía Cơ Phàm, dù là cố ý hay vô ý, nàng luôn ở trước mặt ta nâng cao giẫm thấp.

*Nâng cao giẫm thấp: Nguyên văn: 捧高踩低 (Phủng cao thái đê): Nịnh hót bề trên, chèn ép kẻ dưới.

Ta cười hỏi nàng, Hạ Hằng Xuyên không tốt chỗ nào?

Nàng ấp úng nửa ngày, lại không nói ra được lí do thuyết phục.

Thích người này, không thích người kia, kỳ thực lí do rất đơn giản, nghiêm túc nói lại nói không nên lời.

Ta không muốn tiếp tục làm nàng khó xử, chợt có hứng thú muốn đi Tướng Quốc Tự dạo một vòng.

Ta không đưa phò mã theo, chỉ đi với Cơ Phàm.

Cùng hắn tay trong tay đi vào phật điện, vừa vặn đúng lúc Vô Vọng đang tụng kinh.

Hắn hành lễ với ta, ta hơi gật đầu, nhưng lại bất giác dán chặt vào Cơ Phàm hơn.

Đã gần một năm ta không thấy Vô Vọng, nhẫn nhịn đến hôm nay, quả thực không dễ dàng.

Hắn gầy đi, tăng bào màu lam giản dị, lại tăng thêm vài phần ý vị xuất trần thoát tục.

Đôi mắt nai con trước kia mất đi sự lanh lợi, giống như một huyệt sâu, ngay cả bàn tay yêu thích của ta cũng gầy gò và thô ráp.

Ta nghiêng đầu, xa xăm nhìn bức tượng Phật tổ cao lớn tráng lệ, người trong lòng ta vì không muốn cưới ta, trốn vào cửa Phật, quy y Phật tổ, nhưng vì sao Phật tổ ngài lại không chiếu cố tốt cho hắn?

Cơ Phàm kéo ống tay áo ta, “Công chúa, muốn xin quẻ sao?”

“Vô Vọng đại sư, ta có một kết cục không thể buông xuống, muốn hỏi đại sư có phương pháp nào giải quyết không?” Ta chậm rãi mở miệng, nhịn lại rung động trong lòng, lại không đề phòng vế sau, thanh âm nghe ra càng bi thiết.

Chân mày của Cơ Phàm nhảy lên trong chốc lát, khóe miệng mấp máy ý cười.

Ta né tránh tầm mắt của hắn, nhìn chằm chằm vào Vô Vọng.

“Thế gian vạn sự, khó buông xuống.” Vô Vọng rũ mi mắt xuống, hai tay chắp lại.

“Vì sao đại sư không hỏi khúc mắc của bổn cung là gì, là không dám sao?’’ Ta tiến lên một bước, kéo phật châu trước ngực hắn, ánh mắt sáng rực.

Hắn nhấc mi mắt lên, ánh mắt không chút bận tâm dừng lại ở trên mặt ta.

Trái tim ta run lên, thiếu chút nữa xoay người chạy trốn.

“Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt li, cầu không được.’’ Hắn chắp hai tay, tụng phật hiệu, “Chúng sinh khổ cực không thoát khỏi thất khổ, buông xuống mới là giải thoát.’’

Đạo lý này ai cũng có thể mở miệng ăn nói ba hoa, nhưng người làm được lại càng ít.

Hắn chính là một trong những người thuộc số ít đó.

Vô Vọng trước khi xuất gia tên là Cố Tử Bách, thanh mai trúc mã của ta, là di phúc tử của Cố tướng quân, được phụ hoàng nuôi dưỡng trong cung, làm thư đồng của thái tử.

*Di phúc tử: Mồ côi cha từ lúc trong bụng mẹ.

Ta đã thích hắn từ khi còn nhỏ, không có lí do nào để cảm thấy có bất cứ ai tốt hơn hắn.

Nhưng hắn không thích ta, ta đường đường là công chúa lại đi khóc lóc cầu xin hắn để nói cho ta biết, ta rốt cuộc không tốt ở điểm nào, ta sẽ sửa, nhưng hắn vẫn không chịu thích ta.

Cho nên, ta chỉ có thể ép buộc hắn.

Ta hướng phụ hoàng xin chỉ tứ hôn, phụ hoàng nói sau lưng Cố Tử Bách không có thế lực gia tộc, không xứng với ta.

Ta ở bên ngoài ngự thư phòng, quỳ một ngày một đêm, rốt cuộc cũng đổi được sự buông lỏng của phụ hoàng.

Còn chưa kịp tạ ơn, chợt nghe thái giám truyền tin tới, nói Cố Tử Bách đã đi Tướng Quốc Tự cạo tóc đi tu.

Khi ta chạy tới, giới ba của hắn đã được thiêu xong*, chỉ còn lại đầy những mảnh tóc nằm trên mặt đất.

*Thiêu giới ba (Việt Nam gọi là tấn hương/đốt liều): Là một nghi thức trong Phật giáo, biểu thị ý chí khao khát học hạnh Bồ-tát, nguyện hiến trọn cuộc đời mình phục vụ đạo pháp và cuộc sống con người. Người phát tâm tấn hương có thể đốt 1 chấm, 3 chấm, 6 chấm, 9 chấm hay 12 chấm trên đỉnh đầu tùy theo tâm nguyện của mỗi người.

Đến bây giờ, trong phủ của ta còn cất giữ một sợi, quấn cùng với thanh ti của ta, ý vị kết tóc thành phu thê, hai bên ân ái không nghi ngờ.

Nghĩ đến đủ loại chuyện trước đây, lòng ta lại sinh ra khó chịu, ta kéo Cơ Phàm lại gần, nép mình vào trong ngực hắn, “Đại sư vẫn nhạt nhẽo không thú vị như vậy, chuẩn bị thiền phòng đi, đêm nay ta muốn ở cùng với nam thiếp của ta.”

Vô Vọng cúi đầu, trầm mặc.

Ta vung tay áo dài lên, cười nhạo nói: “Thế nào? Sợ bổn công chúa làm ô uế phật môn tịnh địa này?’’

Đôi mắt phượng của Cơ Phàm như đang cười, bàn tay to lớn ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng cọ sát.

“Công chúa không sợ Phật tổ trách tội, vậy ta liền bồi công chúa, xuống mười tám tầng địa ngục, cũng có thể.’’

Đuôi mày ta nhướng lên, “Vì sao Phật tổ lại trách tội, ta cùng chàng ở lại nơi này, thảo luận kinh Phật mà thôi.’’

Vô Vọng đứng tại chỗ như một bức tượng điêu khắc, im lặng phản kháng, kích thích hứng thú của ta. Ta gọi trụ trì đến, bảo hắn an bài cho ta một thiền phòng bên cạnh chỗ của Vô Vọng.

Đêm dài đằng đẵng, không biết cách âm giữa hai phòng như thế nào? Vô Vọng nghe tiếng hoan hảo của ta và Cơ Phàm được bao nhiêu?

Cơ Phàm mệt mỏi nằm liệt trên giường, ngoắc ngón tay út của ta, đáng thương oán thán: “Công chúa cho dù không đau lòng cho hòa thượng cấm dục kia, thì cũng nên đau lòng cho ta chứ.”

Ta sờ khuôn mặt kiều hảo của hắn, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua hắn lại giống như là nhìn thấy một người khác, “Phu quân vất vả rồi.”

Hắn khẽ thở dài, “Người trong lòng nàng cũng vất vả rồi, nghe cả đêm.’’

Một cơn ớn lạnh bò lên dọc cột sống, ta giống như con mèo bị giẫm đuôi.

“Câm miệng.”

Ta tận tình hưởng lạc, phóng túng tùy ý, giương nanh múa vuốt ở nơi náo nhiệt. Nhưng thật ra ta rõ hơn ai hết, vô luận là Cố Tử Bách hay Vô Vọng, ta đều chưa từng buông xuống.

Ta vốn định kéo hắn xuống thần đàn, nhưng lại không đành lòng khiến hắn bị thế nhân phỉ nhổ. Ta lừa gạt mình động tình với Cơ Phàm, giả bộ phong lưu, giả bộ hạ lưu, giả bộ trong lòng không có gì vướng bận…

Hốc mắt chua xót không nhịn được, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống gối ướt đẫm.

“Tiểu Ngoan Bảo, đừng khóc, ta giúp nàng quên hắn.” Cơ Phàm xoay người ôm lấy ta, giữ đầu ta vùi vào lồng ngực hắn.

“Tiểu Ngoan Bảo?’’ Ta bị cách gọi này của hắn làm cho bật cười, “Thật khó nghe.’’

Hắn ôm ta càng dùng sức, không chịu buông tha gọi: “Tiểu Ngoan Bảo, Tiểu Ngoan Bảo, Tiểu Ngoan Bảo của một mình ta.”

6
Sau khi trở về từ Tướng Quốc tự, quan hệ giữa ta và Cơ Phàm trở nên vi diệu.

Giống như minh hữu cùng nhau bảo vệ bí mật, lại giống như chiến hữu tâm linh tương thông hứng thú tương đầu.

Hắn nói muốn triệt để quên đi Vô Vọng, đầu tiên phải đối với hắn muốn ngừng không được.

Còn về việc muốn ngừng không được như thế nào, Cơ Phàm đã tự thể nghiệm chứng minh thực lực của mình.

Ta luôn nghi ngờ, con người này có phải là xem Xuân Cung Đồ mà lớn lên hay không, bằng không sao có thể hiểu rõ được tầng ảo diệu của muốn ngừng không được như vậy.

Ngày thường Hạ Hằng Xuyên và ta giả vờ cầm sắt hòa minh, tương kính như tân, hắn không trách cứ ta đêm đêm ngủ trong phòng Cơ Phàm, nhưng cũng không chịu để ta cho Cơ Phàm một danh phận.

*Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): là một thành ngữ Trung Hoa, đây là một phép ẩn dụ nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng.
*Tương kính như tân (相敬如宾): Đối xử với nhau tôn trọng như đối với khách.

Phía sau hắn là nhà quyền thế, ta không tiện đắc tội, chỉ có thể để Cơ Phàm chịu ủy khuất.

Cũng may Cơ Phàm không mấy để tâm.

Ngày sinh thần của thái tử, ta cùng Hạ Hằng Xuyên tới Đông cung chúc mừng, vừa mới rẽ vào đường cung, liền thấy Vô Vọng.

Hắn bước đi vội vã, trên ngực có vết máu.

Ta vội vàng hất Hạ Hằng Xuyên ra, chạy tới đỡ hắn.

Hắn lại né tránh, bộ dáng tránh không kịp làm cho ta muốn cười.

Hắn chán ghét ta đến vậy sao?

“Phò mã, chàng và Vô Vọng đại sư cũng là cố giao, đưa hắn đi trị liệu đi, thái tử ca ca bên kia, bổn cung tự mình đi.” Ta cố gắng thẳng lưng, khiến bản thân thoạt nhìn trông có uy nghi hơn một chút.

Bởi vì chuyện này, ta ở trong yến hội uống đến say mềm, lúc thái tử phái người đưa ta về phủ công chúa, Hạ Hằng Xuyên không có ở đây, người đến cửa phủ đón ta là Cơ Phàm.

Ta ôm cổ hắn, la hét muốn hắn dẫn ta đi tìm vui, dục tiên đến chết.

Hạ nhân nghe được những lời lộ liễu này, nhao nhao cúi đầu, không dám thở mạnh.

Chỉ có Cơ Phàm, hắn cười đến phóng đãng, tinh quang đầy trời đều có thể đem ra so sánh. “Tiểu Ngoan Bảo, nơi nào có ta, nơi đó chính là nơi cực lạc của nàng.”

Hắn dẫn ta đi lên Vọng Nguyệt Lâu, quan sát đèn đuốc vạn nhà, nói với ta tất cả những lời mật ngọt mà mọi nữ tử đều muốn nghe.

Ta cực lực phối hợp với hắn, làm bộ như thiếu nữ mới biết yêu.

Tình động không thôi, hắn dán lại gần hôn ta. Ta lại hoảng hốt đẩy hắn ra, giống như phát điên chạy xuống lầu.

Ta vừa mới nhìn thấy Vô Vọng và Hạ Hằng Xuyên ở trong con hẻm nhỏ bên kia đường, bị người ta đuổi giết.

Con hẻm quanh co phức tạp, khi ta chạy tới, đúng lúc Hạ Hằng Xuyên vì cứu Vô Vọng mà bị chém đứt một cánh tay.

Ta hoảng sợ thất sắc, nhặt lên một thanh đao, liều lĩnh xông tới, giận đến đỏ mắt.

Một đoàn tia lửa đột nhiên nổ tung trên bầu trời, hắc y nhân không hẹn mà cùng dừng động tác, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Cơ Phàm chạy tới, ôm tứ chi mềm nhũn của ta, lo lắng kiểm tra thương thế.

Ta đẩy hắn ra, không có khí lực đứng lên, chỉ có thể dùng tứ chi, bò tới bên cạnh Vô Vọng. Hắn ôm Hạ Hằng Xuyên đang hôn mê bất tỉnh, trên mặt lộ ra vết máu, ta không nhìn thấy rõ thần sắc của hắn.

7
Sát thủ là ai, điều tra hơn nửa tháng, không có tiến triển gì.

Nhi tử duy nhất của Hạ gia bị mất một cánh tay, Hạ lão tướng quân rất giận dữ, buộc ta đuổi Cơ Phàm ra khỏi phủ.

Hắn vẫn luôn cảm thấy không vui đối với sự tồn tại của Cơ Phàm, vì Hạ Hằng Xuyên chịu ủy khuất, vừa vặn nhân cơ hội này nổi giận một trận.

Ta không dám không nghe, ngày đưa Cơ Phàm xuất phủ, hắn hiếm khi mặc một thân bạch y, tuấn lãng phiêu dật giống như tiên. Nhưng lời nói ra lại rất tục tĩu, hắn ghé vào trên vai ta, cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu Ngoan Bảo, ban đêm nhớ để cửa cho ta.”

Hạ Hằng Xuyên từ khi bị thương tới nay, trở nên hỉ nộ vô thường, thường xuyên nổi giận với hạ nhân, nhưng vô luận tâm tình hắn không tốt như thế nào, chỉ cần vừa thấy ta, nhất định sẽ nói cười yến yến.

Ta hỏi hắn vì sao muốn cứu Vô Vọng, hắn và Vô Vọng mặc dù là cố giao, nhưng còn lâu mới có giao tình như vậy.

Hắn nói nếu Vô Vọng c.h.ế.t, hắn cả đời cũng không có biện pháp cùng một người c.h.ế.t tranh giành vị trí trong lòng ta.

Ta nhịn không được tò mò, ta rốt cuộc có chỗ nào đáng để hắn thích như vậy. Lúc trước hắn nói tính tình ta tốt, ở chung lâu như vậy, hắn không có khả năng không thấy rõ ta là người thế nào.

Chẳng lẽ, hắn ngốc?

Hắn cúi đầu, im lặng một lúc lâu, ta đang nghĩ hắn có phải là muốn biện minh hay không, hắn đột nhiên giơ tay kéo ống tay áo ta, chờ mong nhìn ta, “Nguyên Nguyên, sinh cho ta một hài tử đi.”

Ta chấn động, máu chảy ngược lên đỉnh đầu.

Có một bí mật mà ai cũng không biết, chỉ có mẫu hậu biết - ta khó có thể thụ thai.

Trong hậu cung minh thương ám tiễn, khó lòng phòng bị, năm đó ta mười tuổi, xông bừa đánh bậy uống thuốc lạc thai mà người khác đưa cho mẫu hậu ta, để lại bệnh căn.

Mẫu hậu sợ truyền ra ngoài, làm chậm trễ việc gả đi của ta, nên đã giấu nhẹm chuyện này.

“Nguyên Nguyên, có hài tử cũng sẽ làm nguôi ngoai oán khí của phụ thân ta.’’ Hắn nhẹ nhàng lay ống tay áo của ta, khóe miệng nhếch ra một nụ cười lấy lòng.

Trái tim ta không phải là sắt đá, ta không yêu hắn, nhưng ta cũng không thể phụ hắn.

“Được, đợi thân thể chàng tốt lên chúng ta liền sinh.’’

Trong mắt hắn sáng lên một ánh lửa, “Thân thể ta có thể.’’

Ta kéo ống tay áo trở lại, xoay người đi, “Vậy dưỡng thân cường tráng một chút.’’

Hắn không dưỡng, ta cũng cần phải dưỡng.

Nếu đã đáp ứng sinh cho hắn một hài tử, vậy thì phải tận tâm tận lực, nếu không thể đậu thai, ta vẫn sẽ không thẹn với lương tâm.

8
Ban đêm, ta ngồi trong sân uống trà, Cơ Phàm ngồi trên tường viện lắc lư hai chân.

Ngoại trừ đêm tân hôn ở chỗ Hạ Hằng Xuyên, thời gian khác ta gần như đều ngủ cùng Cơ Phàm, ta đã quen với mùi trầm hương nhàn nhạt trên người hắn.

Ta không thể ngủ được nếu không có hắn ở bên cạnh.

Cơ Phàm biết hắn có tác dụng khiến ta ngủ, gặp người nào cũng khoe khoang, trước mặt Hạ Hằng Xuyên, cũng không thu liễm.

Cho nên sau khi hắn rời phủ, đêm nào cũng trèo tường vào để dỗ ta ngủ, đợi ta ngủ an ổn, lại trèo tường rời đi.

Trăng tròn vành vạnh, sao sáng đầy trời, ta ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Phàm, híp mắt nhu thuận cười nói: “Phu quân mấy ngày nay vất vả, không bằng nghỉ ngơi một thời gian đi.’’

Hắn nhíu mày, chống một tay lên, từ trên tường nhảy xuống, ngồi xổm trước người ta, cười như không cười nhìn ta.

Ta có chút chột dạ, cười càng thêm nịnh nọt, nắm cằm gầy gò của hắn, ôn nhu dỗ dành: “Ta phải bận một việc, sau khi chuyện thành, ta sẽ mang kiệu tám người khiêng đón chàng trở về.’’

Hắn ôm lấy cổ ta, kéo xuống, trán chống lên trán ta, trong mắt chứa đầy phòng bị không chút che giấu, “Tiểu Ngoan Bảo, nàng phải làm chuyện xấu gì sao?’’

Ta cười gượng nói: “Không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là sinh trưởng tôn cho Hạ gia.’’

Hắn buông ta ra, quay lưng lại. Dáng người thon dài dưới ánh trăng lộ ra vài phần tiêu sái.

Xem xem, ta lại phân tâm rồi, chỉ cảm thấy vòng eo nhỏ nhắn đơn thuần của hắn thật mê người, nhịn không được muốn ôm lấy từ phía sau.

Thân thể hắn cứng đờ, ngữ khí mềm xuống, mang theo vài phần cẩn thận thăm dò: “Không thể sinh cho ta sao?”

Ta ôm thắt lưng hắn, luồn tới trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn, “Phu quân, sau này sẽ sinh cho chàng.’’

Cơ Phàm đẩy ta ra, giữa hai hàng lông mày u ám, lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, quay lưng lại.

Hắn từ trước đến nay đối với ai cũng ôn hòa, rất ít khi như vậy.

Ta thở dài, “Hay là ta mua cho chàng một biệt uyển?”

Thấy hắn thờ ơ, ta lại nói: “Nếu chàng thích thứ khác, ta cho chàng chọn, bao nhiêu tiền cũng được.”

Hắn xoay người lại, vẻ mặt tức giận, nhưng cười xán lạn, “Công chúa hào phóng như thế, không bằng đem trái tim cho ta.”

Vừa dứt lời, hắn lấn trên người, phong bế môi ta, không cho ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

Hồi lâu sau, thân thể của ta sắp không chịu nổi nữa hắn mới buông ta ra, lại dùng ngón cái lau cánh môi nóng bỏng kia, trầm thấp nói: “Tiểu Ngoan Bảo, về sau nhớ dỗ dành ta như vậy.”

Ta vội vàng gật đầu, “Được được.’’

Hắn kéo ta đi vào phòng, giọng điệu vẫn không vui vẻ lắm, “Ta dỗ nàng ngủ trước.”

Nếu ta đã đáp ứng sinh hài tử cho Hạ Hằng Xuyên, đương nhiên phải sinh ra một hài tử Hạ gia trong sạch, không cho bất luận kẻ nào nghi ngờ vấn đề huyết mạch của hài tử.

Ta dừng bước, không chịu đi tiếp, “Phu quân trở về nghỉ ngơi đi, ta tự mình ngủ.’’

Hắn cười lạnh, buông tay ta ra, cực kỳ tiêu sái lướt qua ta, ngược lại hiện ra vài phần tính khí của tiểu hài tử.

Ta buồn cười nói lời tạm biệt với hắn, đầu tiên hắn không để ý tới, nhảy lên tường viện mới thở dài, đáp: “Trước khi đi ngủ không nên uống nhiều trà, tâm tư nàng nặng nề, ban ngày làm việc tiêu hao thể lực, ban đêm có lẽ sẽ ngủ ngon hơn một chút.’’

Ta mỉm cười, gật đầu.

Hắn xoay người định đi, lại quay đầu lại, khôi phục bộ dáng phong lưu tùy ý trước sau như một, “Nếu thật sự ngủ không được, thì tới tìm ta.’’

Đêm đầu tiên không có hắn, quả thực khó chịu, ta trừng mắt nhìn trần nhà cả đêm.

Ngày thứ hai vẫn vậy, ngày thứ ba cũng vậy.

Uống rất nhiều thuốc dưỡng tâm an thần cũng không có hiệu quả.

Hạ Hằng Xuyên thấy vành mắt của ta mỗi ngày một đen, lại nghiên cứu túi hương cùng loại với mùi của Cơ Phàm. Hắn biết ta thích mùi vị trên người Cơ Phàm.

Nhưng đáng tiếc là hiệu quả rất ít. Hương vị có thể được như nhau, nhưng cảm giác vẫn khác nhau.

Ngày thứ tư, ta lại nằm trên giường trằn trọc, gãi tai gãi má, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó có một chiếc áo choàng đỏ từ không trung bay tới, che lên mặt ta.

Ta giật mình, vội vàng ngồi dậy.

Cơ Phàm đứng ở cửa, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, “Không có ta, rất khó chịu phải không?!”

Khi hắn nói lời này, thanh âm nhẹ nhàng, vô cùng đắc ý.

Ta lại nằm xuống, ôm y phục của hắn, “Đi đi, hình như ta có thể an tâm ngủ rồi.’’

Hương vị quen thuộc chui vào lỗ mũi, thời khắc đó trái tim như bị mèo cào của ta như đang dần bình tĩnh trở lại, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Trong loáng thoáng hình như có một người sờ mặt ta, còn lẩm bẩm nói: “Rời xa nàng, ta cũng không dễ chịu, nàng có biết hay không? Đến khi nào trái tim nàng mới thực sự trao cho ta? Tiểu Ngoan Bảo.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang