Mục lục
Vọng Xuyên《望川》
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9
Kể ra cũng kì lạ, chứng mất ngủ vô phương cứu chữa này của ta cứ như vậy mà được giải quyết bằng một tấm áo choàng của Cơ Phàm.

Hạ Hằng Xuyên sau khi biết chuyện, nụ cười có chút miễn cưỡng, mặt mày đều là vẻ cô độc, “Có thể ngủ ngon là tốt, mấy ngày nay công chúa gầy đi nhiều rồi.”

Trước kia hắn ôn nhu săn sóc, ta có hơi khó chịu, nhưng từ sau khi hắn mất đi một cánh tay, ta liền tràn đầy cảm giác tội lỗi, hận không thể lập tức mang thai hài tử đáp ứng tâm nguyện của hắn.

Cho nên, khi đại phu ngày ngày dùng ngân châm đâm ta, khiến ta chảy máu, ta đều không hề oán hận mà chịu đựng.

Việc điều dưỡng thân thể đều được thực hiện bí mật, dù sao nữ tử tầm thường khó có thể thụ thai cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, huống chi ta còn là công chúa.

Mỗi ngày ta đều nhăn mặt ra khỏi cửa, rồi lại hồi phủ với sắc mặt nhợt nhạt.

Một ngày, vừa mới thay xong áo yếm dính máu, đã bị Hạ Hằng Xuyên bắt gặp. Hắn dùng một tay đoạt lấy chiếc áo yếm từ trong ngực nha hoàn, sắc mặt còn trắng bệch hơn với ta vài phần, “Ai làm nàng bị thương?”

Thân thể ta kiệt sức, nhưng cũng nhẫn nại trả lời: “Châm cứu chảy máu thì không thể tránh khỏi được.”

“Sao lại châm cứu?” Hắn truy hỏi.

Ta nhắm mắt thư giãn, vô lực trả lời: “Làm đẹp dưỡng nhan.”

Châm được nửa tháng, đại phu nói với ta có thể thử một lần.

Ta khẩn trương muốn biết kết quả, ăn xong bữa tối liền kéo Hạ Hằng Xuyên vào phòng.

Ta thông cảm cho hắn chỉ có một tay, tự mình làm mọi việc.

Có lẽ ta đã chủ động quá mức, nhào vào giống như hổ đói, dọa hắn lộ ra biểu cảm sợ hãi.

Ta cưỡi trên người hắn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, bật cười.

Hắn mím môi nhìn ta, đôi mắt đen nhánh trong veo, mang theo vài phần điềm đạm đáng thương.

Trong lòng ta khẽ động, mềm giọng dỗ dành: “Phò mã, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta sinh một hài tử đi.”

Hắn sửng sốt trong chốc lát, một tay nâng lưng ta, xoay người đè ta dưới thân.

“Công chúa, thần có thể làm tốt.”

Hắn quả thật làm tốt, nhưng ta không mang thai.

Tìm tới hỏi đại phu, đại phu chỉ nói phải thử nhiều lần…

Ta liên tục cho Hạ Hằng Xuyên dùng đồ bổ. Hi vọng hắn có thể chịu đựng được sự thử nghiệm này của ta.

Hạ Hằng Xuyên cũng ân cần quan tâm, mọi thứ đều chia cho ta một nửa, tới nỗi khiến hai người bọn ta đột nhiên chảy máu cam khi đang quấn quýt trên giường, tình cảnh nhất thời không thể khống chế.

Ta bịt mũi hắn, hắn bịt mũi ta.

Ông trời không phụ người có lòng, mọi cố gắng cuối cùng cũng có hồi báo.

Ta ôm bụng, cáo biệt đại phu, vui vẻ chạy về phủ.

Vừa thấy Hạ Hằng Xuyên, liền nhịn không được cười ra tiếng.

Hắn không hiểu, cười với ta.

“Phò mã, chúng ta thành công rồi.” Ta rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy.

Hắn nhảy lên cao ba thước, một tay vỗ mạnh vào đùi, hưng phấn tràn ngập trong lời nói, nhưng vẻ mặt sau đó lại mất mát, cẩn thận thăm dò: “Công chúa vẫn sẽ đến phòng của thần chứ?”

Thấy dáng vẻ này của hắn, ta nhất thời không nói gì.

Hắn biết ta khó xử, vội vàng giảm bớt không khí, “Nghe nói thân thể khi mang thai rất hay thèm ăn, công chúa muốn ăn gì, chúng ta ra đường mua.”

Đi được vài bước, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, kéo ta dừng lại, “Công chúa hiện giờ không thể để người mệt mỏi, hay là để thần đi mua.”

Hắn hỏi ta muốn ăn cái gì, ta lại nói không thành lời, đành để hắn tự mình chọn.

Khi hắn trở về, mang theo rất nhiều thứ mà ta đều thích ăn.

Ta hơi ngạc nhiên, hỏi hắn tại sao lại hiểu rõ ta như vậy.

Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, cười đến ôn nhu, “Mười năm qua trong lòng ta chỉ có một mình nàng, đương nhiên sẽ luôn để ý.”

“Chàng rốt cuộc đã thích ta khi nào?” Điều này thực sự làm cho ta bối rối, ta cũng không nhớ rõ mình đã từng gặp hắn trong quá khứ hay chưa.

Hắn vừa dùng một tay bóc giấy gói kẹo cho ta, vừa trả lời: “Năm tám tuổi, ta đã phạm lỗi, bị phụ thân ta bắt phải đi ra đường lớn, hét lên rằng bản thân là tên vô dụng. Nàng đột nhiên xuất hiện, cùng ta đi dạo phố, cùng ta hô to, còn cố ý che đậy thanh âm của ta.”

Ngay khi hắn vừa nói, ta nhớ lại.

Năm đó ta bảy tuổi, đi dạo cùng Cố Tử Bách, gặp chuyện này, liền muốn nhân cơ hội này hấp dẫn sự chú ý của Cố Tử Bách, muốn hắn biết ta và những nữ tử khác không giống nhau.

Hạ Hằng Xuyên hô là “Ta vô dụng”, ta hô là, ta thích Cố Tử Bách.

“Là nàng cho ta biết, thích một người thì nên tuyên cáo thiên hạ, không cần giấu giếm.” Hạ Hằng Xuyên nhét khối kẹo đường vào miệng ta, “Ngọt không?”

Cho nên hắn liền nói cho thiên hạ biết hắn thích ta, hắn muốn cưới ta sao?

Ta thở dài, khi đó trong mắt ta chỉ có Cố Tử Bách, làm sao nhớ rõ hắn chứ.

“Ngọt không?” Hắn lại truy hỏi.

Ta túm tay áo hắn, gật đầu.

10
Chuyện ta mang thai, buổi sáng khi thỉnh an nói với mẫu hậu, buổi chiều cả kinh thành đều biết.

Người đến phủ vui vẻ thao thao bất tuyệt, nhưng lại khiến Hạ Hằng Xuyên bận rộn.

Ta vừa ăn các loại bánh ngọt, vừa nhìn hắn ôn văn lễ độ tiếp đãi tân khách, không hiểu sao sinh ra cảm giác ấm áp.

Khi đang nhìn bóng lưng Hạ Hằng Xuyên, tưởng tượng cảnh tượng tương lai cùng hài tử chơi đùa, một bóng đỏ vụt qua trước mắt ta, ngồi ở bàn trà bên cạnh.

“Chúc mừng công chúa, không biết công chúa muốn nghe lời tốt đẹp vào? Để ta viết hai câu dối lòng cho nàng vui vẻ.” Một chân Cơ Phàm gác lên chân còn lại, một tay lười nhác nâng má, vừa tiêu sái vừa phong lưu xinh đẹp.

Chúng tân khách đột nhiên câm như hến, ánh mắt dừng lại ở chỗ ta và Cơ Phàm.

Hạ Hằng Xuyên đi tới, đứng trước người ta, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đổ trên người hắn, cùng những đốm sáng loang lổ trên gương mặt nghiêng nghiêng của hắn, làm ta không thấy rõ thần sắc, nhưng lại để ý tới bàn tay hắn đang giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, kêu lên răng rắc.

“Cơ công tử...”

Hạ Hằng Xuyên vừa mới mở miệng, đã bị Cơ Phàm cười đùa cắt đứt, “Phò mã, ta và công chúa sớm đã có ước định, bây giờ công chúa nên nâng kiệu lớn đón ta vào phủ.”

Thân hình Hạ Hằng Xuyên hơi dao động, rũ mắt nhìn ta, ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi đứng dậy, hướng tân khách cười nói: “Hôm nay phủ công chúa có chút việc, không cần dùng cơm nữa, tâm ý của chư vị, bổn công chúa vô cùng cảm kích, thong thả không tiễn.”

Sau khi nói xong, ta nắm cánh tay Hạ Hằng Xuyên, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh, Cơ Phàm chậm rãi đi theo phía sau ta.

Đi đến phía sau hoa viên, ta xoay người chống nạnh tức giận nhìn Cơ Phàm, “Hôm nay chàng cố ý đến chọc ta mất hứng?”

Hắn thu liễm ý cười, ánh mắt càng sâu. “Công chúa đã từng nói, ta không yêu nàng thì cũng không được yêu người khác, hôm nay là muốn đến hỏi công chúa, ta yêu người khác thì làm sao?”

Còn yêu người khác thì làm sao?

Ta nuốt nước bọt, “Ta chuẩn bị cho chàng chút của hồi môn?”

Hắn nhìn chằm chằm ta, cười như không cười, “Thì ra ở trong lòng công chúa, ta chỉ là một thứ đồ chơi.”

“Chàng có người yêu thương, đối đãi tốt, ta sẽ không dây dưa với chàng, càng sẽ chúc phúc cho chàng.” Ta quay lưng lại, không nhìn hắn nữa.

Trước kia có đủ loại, tình ý giả tạo, mua vui qua đường, nhưng thỉnh thoảng thật lòng thật dạ cũng có.

Tiếng cười của hắn đứt quãng, tan rã trong gió.

Hạ Hằng Xuyên đi tới ôm bả vai ta, ôn nhu nói: “Gió lớn, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ta ngửa đầu nhìn hắn, suy yếu cười cười, “Nhớ kỹ, ta là người vô tình vô nghĩa.”

“Công chúa chỉ là đem tình nghĩa cho người khác mà thôi.” Hắn nhẹ nhàng cười, đáy mắt hiện lên tia sáng.

Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến một tiếng trầm đục.

Quay đầu lại nhìn lại, Cơ Phàm đã ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

Khi đại phu đến xem qua, mới biết toàn thân hắn đều bị thương. Bởi vì mặc hồng y nhìn không ra chút máu nào trên người hắn.

Ta ngồi bên giường hắn, trong lòng hỗn độn.

Cơ Phàm vì ta nên mới bị người ta tra tấn sao?

“Phò mã, phụ thân của chàng sẽ làm chuyện như vậy sao?” Nếu nói ai không thích Cơ Phàm nhất, đương nhiên là Hạ gia.

Hạ Hằng Xuyên nghiêm túc lắc đầu, “Phụ thân ta chinh chiến sa trường, cả đời chính trực, công chúa không nên xem thường ông ấy như vậy.”

Ta hít sâu một hơi, gật đầu, “Được, vậy thì không phải, chàng đi ra ngoài trước, một mình ta ở lại nơi này là được rồi.”

Môi Hạ Hằng Xuyên run lên một lúc lâu, rốt cuộc cũng thuận theo ý của ta, đi ra ngoài.

Hạ Hằng Xuyên vừa đi, Cơ Phàm thoáng cái đã mở mi mắt ra, nhìn chằm chằm vào ta, khuôn mặt không có huyết sắc.

“Công chúa là một kẻ lừa gạt.” Hắn cắn răng nói.

“Vết thương của chàng từ đâu mà có?” Ta đứng dậy rót cho hắn một tách trà, nhấc cổ hắn lên, cho hắn uống.

Sau khi uống xong, hắn siết lấy cổ tay ta, ánh mắt lặng lẽ dán trên mặt ta, giống như muốn nhìn thấu ta. “Thú vui khuê phòng, công chúa muốn hiểu rõ hơn không?”

Thú vui khuê phòng làm cho hắn bong tróc da thịt, máu tươi đầm đìa? Đây nào phải thú vui khuê phòng, mà là thú vui muốn xuống chầu Diêm vương!

Ta hừ nhẹ một tiếng, “Nếu bên ngoài chàng có kẻ thù, vậy thì ở lại phủ công chúa, ta che chở cho chàng.”

“Vậy người trong lòng ta thì sao?” Hắn bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt thoải mái giống như những vết thương đáng sợ trên người kia không còn tồn tại.

“Đón tới đây, ta nuôi.”

Hắn cười đến nhăn nhó mặt mày, buông tay ta ra, nhẹ nhàng đẩy ta một cái, “Tiểu Ngoan Bảo, da thịt đau ta có thể nhịn, nhưng trong lòng đau, ta nhịn không được, nàng mau đi đi, ta sợ sẽ c.h.ế.t hôm nay.”

Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển…

Sau khi dặn dò hắn đừng cử động nhiều, ta liền ra ngoài.

Bây giờ, ta cũng có việc quan trọng, đó chính là cẩn thận nuôi dưỡng sinh mệnh trong cơ thể.

Trước đây, ta nghĩ mọi cách để hấp thu sự ấm áp từ người khác, chỉ vì không muốn bản thân chìm trong một vũng bùn suốt những năm tháng dài đằng đẵng.

Nhưng bây giờ, ta muốn nắm lấy hài tử của ta, nhìn thật kỹ thế gian này.

Sử dụng sức lực ít ỏi của ta, cho “nó” ấm áp, cho “nó” hạnh phúc.

Hạ Hằng Xuyên đứng ở cuối hành lang dài, vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp.

Ta đi lên trước, đụng vào cánh tay hắn, “Phò mã, đang nhìn gì vậy?”

Hắn chậm rãi xoay người, ấn bả vai ta, đôi mắt lấp lánh, như gió xuân thổi nhăn mặt hồ.

Nhìn ta hồi lâu, hắn khẽ thở dài, “Phụ thân đến rồi.”

Bên tai nổ vang một trận, công phụ của ta, là một người lỗ mãng, xưa nay ta sợ công phụ, từ khi thành thân tới giờ, có thể trốn liền trốn.

*Công phụ: Cha chồng.

Hạ Hằng Xuyên nhận thấy sự kháng cự của ta, ôn nhu nhắc nhở: “Hiện giờ nàng đang mang thai, phụ thân sẽ không lớn tiếng với nàng.”

Phải nha, ta mang thai trưởng tôn của Hạ gia hắn, ta còn phải sợ ai.

Nhưng thật đáng tiếc, ta và Hạ Hằng Xuyên đã nghĩ sai, người lỗ mãng chính là người lỗ mãng.

Ta vừa mới bước vào cửa, một tiếng gầm của hắn làm cho ta suýt chút nữa thì điếc.
“Công chúa và tên họ Cơ kia còn chưa dứt, nhất định phải ép lão phu đưa hắn vào trong cung làm thái giám mới thành thật sao?” Hạ lão tướng quân cầm hổ đầu trạm kim thương, uy vũ vung lên trên không trung.

*Hổ đầu trạm kim thương: Một loại vũ khí, đầu thương có hình đầu hổ bằng vàng đen, thân thương mạ vàng.

Hạ Hằng Xuyên che chở trước người ta, “Phụ thân, công chúa sẽ sợ.”

Ta ổn định lại tinh thần, vòng qua Hạ Hằng Xuyên đi tới phía trước. “Giữ lại Cơ Phàm hay không, là quyết định của bổn cung, công phụ muốn lấy cây thương này chọc thủng bụng ta sao?”

Ta ưỡn bụng vẫn chưa lộ rõ ra, lạnh lùng nhìn hắn.

Cơ Phàm tốt xấu gì cũng đi theo ta, ta tất nhiên là phải bảo vệ, không thể tùy ý để người khác khi dễ.

Hắn đảo trường thương, đ.á.n.h vào đầu gối Hạ Hằng Xuyên.

Hạ Hằng Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ thẳng trên mặt đất.

“Ngươi là phế vật không có tiền đồ, nữ nhân trên thiên hạ nhiều như vậy, ngươi nhất định phải cưới thứ này hay sao?” Hạ lão tướng quân đập chuôi thương xuống đất, thở hổn hển, nói còn chưa hết hơi, giơ chân lên đá một cước vào bả vai Hạ Hằng Xuyên.

Hạ Hằng Xuyên hơi chao đảo, cứng rắn nhận lấy một cước này.

Ta xông lên, giang hai tay ngăn trước người Hạ Hằng Xuyên, “Lão đầu, bổn cung là cái thứ gì, ngươi có thể đi tìm phụ hoàng ta thảo luận, đừng ở chỗ này cậy lớn tuổi mà lên mặt, bổn cung tôn ngươi kính ngươi, ngươi chớ có được một tấc tiến một thước, còn tiếp tục động đến nam nhân của bổn cung, ta sẽ kéo râu của ngươi.”

Một chuỗi những lời này, ta nói ra rất trôi chảy, vô cùng khí thế.

Hạ lão tướng quân trước mặt mở to hai mắt, môi mấp máy không phát ra tiếng động, một lúc lâu sau mới chỉ vào ta, kích động nói: “Cái thai này nhất định là tôn tử.”

Lần này đến lượt ta mở to hai mắt.

Tại sao hắn lại không xuất chiêu theo lẽ thường?

Hạ Hằng Xuyên đứng lên, kéo ta ra phía sau, Hạ lão tướng quân xua tay với hắn, “Biên quan đột ngột xảy ra chiến sự, hôm nay ta đến là muốn từ biệt các ngươi. Khi nào ta bình định xong, liền trở về bồi tôn tử.”

Lão tướng quân đi hồi lâu, Hạ Hằng Xuyên vẫn nhìn theo bóng dáng hắn, ánh mắt xa xăm cô độc.

Nếu hắn không mất cánh tay, nói không chừng còn có thể thay phụ thân chinh chiến, hiện giờ bị như vậy, được ta nuôi dưỡng, hắn không khó chịu chứ?

“Hạ Hằng Xuyên, nhi tử ngươi đói bụng.” Ta huých nhẹ hắn.

“Được, muốn ăn cái gì?” Hắn xoay người lại, nhẹ nhàng kéo khóe môi cong lên.

“Bánh nướng ở Tây thành.” Bây giờ chạy qua đó, hắn còn có thể cùng Hạ lão tướng quân nói thêm vài câu.

Hắn cúi đầu cười, xoa xoa đỉnh đầu ta, sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng vội vàng của hắn, xem ra là đã lĩnh ngộ được ý tứ này của ta.

Ta ngân nga một giai điệu nhỏ trở về phòng, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

Sau khi có hài tử, tính tình của ta bắt đầu trở nên dịu dàng, cả người đều tràn ngập tình mẫu tử…

Cảm giác thực không tồi.

11
Vừa mới trở về phòng không bao lâu, phụ hoàng đột nhiên triệu kiến ta.

Nơi gặp mặt là Tướng Quốc Tự.

Trong phật điện hương khói bay lượn lờ, phụ hoàng mặc một thân kim bào, sống lưng thẳng tắp quỳ gối trên chiếc đệm cói, miệng nói mấy câu cầu Phật tổ phù hộ quốc thái dân an, chiến sự cáo thắng.

Vô Vọng quỳ gối trên mặt đất phía sau, mặt không cảm xúc.

Ta chờ một lúc lâu ở cửa trước khi bọn họ đi ra. Phụ hoàng vỗ vỗ bả vai ta, dẫn theo ta và Vô Vọng đi về phía sau núi.

Dừng ở một vách đá, người chỉ vào khung cảnh dưới chân núi, “Nhìn xem, đây đều là giang sơn của trẫm.”

Ta liếc mắt nhìn Vô Vọng một cái, thấy mặt hắn vẫn không chút cảm xúc như cũ, dứt khoát cũng không đáp lời, khiến cho phụ hoàng một mình xấu hổ.

“Nguyên Nguyên, phía sau con có Hạ gia, nếu trẫm băng hà, con phải đốc thúc Hạ gia, dốc hết sức nâng đỡ tân hoàng.”

Phụ hoàng nhìn chằm chằm Vô Vọng, lời nói lại là nói với ta.

Ta mơ hồ sinh ra ý niệm không tốt trong đầu, do dự nhìn về phía phụ hoàng.

Người vỗ bả vai ta, “Con chỉ cần nhớ lời trẫm, đến lúc đó con sẽ hiểu.”

Ta còn muốn truy hỏi, người lại bảo ta đi trước, giọng điệu giống như nói ta không được phép nghi ngờ.

Sau khi đi được một đoạn xa, ta quay đầu lại nhìn lại, người đang nói gì đó với Vô Vọng, biểu cảm kích động, động tác khoa trương.

Sau khi hồi phủ, trong lòng ta vẫn luôn bất an, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn. Vì để làm dịu tâm tình, ta chạy tới phòng Cơ Phàm, muốn cùng hắn đấu võ mồm, lại phát hiện hắn không thấy đâu.

Ta vội vàng hỏi hạ nhân, bọn họ đều nói không biết. Phái người tới thanh lâu của Cơ Phàm tìm, nơi đó cũng nói không thấy hắn trở về.

Nỗi bất an trong lòng nhanh chóng bị phóng đại, ta túm lấy tay áo Hạ Hằng Xuyên đi tới Tướng Quốc Tự, Vô Vọng cũng không thấy đâu.

Người ở đó nói, sau khi phụ hoàng hồi cung, Vô Vọng liền vô cớ biến mất.

Bọn họ cũng đang tìm, hiện tại còn chưa có tin tức.

Dưới chân ta mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững. Hạ Hằng Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, ôm ta vào trong ngực.

“Công chúa đừng sợ, Vô Vọng sẽ không sao đâu.” Giọng nói của hắn trầm thấp.

“Hạ Hằng Xuyên, Cố Tử Bách có thể không thích ta, nhưng hắn không thể xảy ra chuyện gì.” Ta kéo cổ áo hắn, hung tợn nói: “Những người lần trước ám sát kia, nếu còn dám động đến hắn, ta liều mạng cũng phải bắt bằng được chúng.”

Đồng tử Hạ Hằng Xuyên co lại, lộ ra biểu cảm bi thương, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn liền che giấu. “Vô Vọng đại sư là cát nhân, ắt có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu, thần đưa công chúa về phủ nghỉ ngơi trước, sau đó lại đi tìm bọn họ.”

Ta gật đầu, thoáng thấy bên tay bị mất kia của Hạ Hằng Xuyên, có chút không đành lòng, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống.

Nửa đêm canh ba, vẫn không có một chút tin tức nào, ta khoác áo choàng đi tới đi lui trong đình viện.

Đột nhiên ta bị một bàn tay thô ráp bịt miệng, kéo ta vào phòng.

Đèn đuốc đung đưa, hắc y nhân che miệng ta, chống ta dựa vào tường, sau đó nhanh chóng kéo vải đen trên mặt xuống.

Là Cố Tử Bách.

Trái tim đang treo lơ lửng chậm rãi rơi xuống đất, nước mắt đột nhiên không khống chế được càng chảy càng nhiều, men theo gương mặt chảy xuống tay hắn.

Hắn giống như vừa chạm vào đồ nóng, nhanh chóng buông ta ra, cầm khăn che mặt lau lung tung trên mặt ta, còn không quên đe dọa ta một câu: “Đừng khóc.”

Ta dụi đầu vào trong ngực hắn, khóc càng dữ dội, “Cố Tử Bách, nếu ngươi cứ như vậy mà c.h.ế.t, cả đời này ta sẽ không quên được ngươi, ngươi nhất định phải sống thật tốt, chờ ta chán ngươi mới được c.h.ế.t.”

Thân thể hắn cứng đờ, tay vỗ nhẹ trên lưng ta, đợi tiếng khóc của ta yếu bớt, hắn mới đẩy ta ra, lui về phía sau một bước, tư thế giống như phòng thủ.

Ta bị hắn làm cho bật cười, xoa xoa mũi, châm chọc nói: “Đêm khuya ngươi tới tìm ta, lại sợ ta, rốt cuộc là đến vì chuyện gì?”

“Phò mã vì ta mà bị mất một cánh tay, ta đến báo ân.” Hắn nói ngắn gọn.

“Báo ân thế nào? Làm thiếp của ta?”

“Ta là ca ca của ngươi.” Hắn móc ra một khối ngọc bội từ trong ngực, ném cho ta, “Khi người phụ thân trên danh nghĩa kia của ta đi chinh chiến, mẫu thân đã ở cùng với hoàng đế. Ta không phải là di phúc tử.”

Khi hắn nói lời này, vẻ mặt đầy chán ghét, trái tim ta thì thắt lại, đầu óc trống rỗng.

“Quân đoạt thần thê, có ghê tởm không?” Hắn tiến lên một bước, nắm lấy bả vai ta, “Ta là người dơ bẩn như vậy, Phật cũng không độ được.”

*Quân đoạt thần thê: Vua cướp vợ của đại thần.

Chẳng trách năm đó ta ra đường hô ta thích Cố Tử Bách, hắn cười, nhưng sau đó lại tránh ta như tránh tà, dùng đủ mọi cách từ chối.

Chẳng trách sau khi ta quỳ một ngày một đêm, đổi lấy chỉ tứ hôn, hắn lại đột nhiên xuất gia.

Chẳng trách, làm thế nào hắn cũng không chịu thích ta.

Chân ta run rẩy, đứng không vững, hắn buông ta ra, để ta ngã xuống đất.

Giãy giụa trong suy nghĩ hỗn độn hồi lâu, ta chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm khô khốc khó nghe, “Nếu không phải ca ca của ta, ngươi...”

Hắn lớn tiếng ngắt lời ta, “Không thích.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã đóng cửa rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần vào góc tường, sức lực cuối cùng của ta cũng bị rút cạn, ta cuộn mình trên mặt đất, im lặng nhìn màn đêm.

Ta biết đế vương vô tình, biết vận mệnh trêu người, biết phía sau phồn hoa đều là thối rữa, biết dưới quyền lực đều là xương khô... Ta biết nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy thất vọng, cảm thấy mỉa mai…

Tại sao vậy?

Ta cũng đã chấp nhận rằng hắn cả đời này cũng không có khả năng thích ta, nhưng tại sao lại vẽ ra một kết cục không thể chịu nổi như vậy.

Hạ Hằng Xuyên trở về, vừa thấy ta nằm trên mặt đất, lao tới giống như gió, một tay ôm ta lên, đặt ở trên giường, xoa xoa bàn tay lạnh như băng của ta, lo lắng hỏi: “Đã có chuyện gì vậy?”

Thiếu niên trước mắt, mặt mày thanh tú, ôn nhu ân cần, hắn đối tốt với ta là thật hay giả?

Ta đẩy hắn ra, chui mình vào chăn.

Hồi lâu sau cũng không có động tĩnh, ta cho rằng hắn đã đi, mở chăn ra nhìn, hắn vẫn còn ngồi xổm trước giường như cũ…

“Công chúa có đói không?” Hắn ôn nhu cười, trong mắt long lanh ánh nến.

Ta không trả lời, chỉ phòng bị nhìn hắn.

“Công chúa đừng sợ, ta sẽ ở ngoài cửa.” Nói xong, hắn đứng lên, dường như hai chân đã tê cứng, hơi loạng choạng. Sau đó hắn tập tễnh đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại.

Nhìn bóng đen dán trên cửa sổ, ta chỉ cảm thấy trái tim ta nặng hơn.

Giờ phút này, không phân biệt được cái gì nữa, nỗi buồn ùn ùn kéo đến bao trùm lấy ta.

12
Ở phủ công chúa vô tri vô giác qua hai ngày, ta ôm một tia hi vọng, đi tới thâm cung hỏi mẫu hậu vĩnh viễn hiền lương thục đức kia của ta.

Mẫu hậu rũ mày rơi lệ, nắm chặt khăn tay, khóc như đang cười, “Nguyên Nguyên, mẫu hậu chỉ mong con cả đời này yêu bản thân mình nhất, tình yêu chỉ cần nếm thử là được rồi.”

Đạo lí này có lẽ người đã dùng nửa đời để lĩnh hội.

Ta cúi đầu, trái tim như tro tàn.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, ta không muốn hồi phủ, Hạ Hằng Xuyên đỡ ta đi dạo quanh kinh thành.

Lúc đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, có người gọi ta, quay đầu lại nhìn, là Cơ Phàm. Hắn vẫn mặc một thân hồng y giống như cũ, cầm quạt gấp, đứng ở giữa dòng người, đẹp đến không tưởng.

Ta vẫy tay với hắn, “Phu quân, chàng tới rồi.”

Hắn ngây người, thu lại nụ cười, bước về phía ta. “Lại cần ta rồi?”

Ta dùng sức kéo khóe miệng, “Ngày mai là ngày lành tháng tốt, ta đem kiệu tám người khiêng tới đón chàng.”

Nói xong, ta ngửa đầu nhìn về phía Hạ Hằng Xuyên, mặt hắn bị bao phủ dưới ánh nắng, ta không thấy rõ biểu cảm của hắn. “Phò mã, rộng lượng một chút.”

“Chỉ cần công chúa vui vẻ, thần thế nào cũng được.” Hắn cười nhạt, giơ tay xoa đỉnh đầu ta.

“Cơ Phàm, sau khi vào phủ công chúa của ta, phải bên cạnh ta không rời nửa bước, chỉ cần đi theo ta, làm cho ta vui vẻ. Nếu chàng không làm được, thì không cần lên kiệu, lần này chàng chỉ có một cơ hội để lựa chọn.” Chậm rãi nói xong, ta lướt qua bên cạnh hắn, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi.

Hạ Hằng Xuyên chậm hơn ta hai bước, chạy bước nhỏ theo sau.

“Ủy khuất sao?” Ta hỏi hắn.

“Ủy khuất, nhưng nguyện ý chịu.” Hắn đáp.

Sáng sớm hôm sau, ta vẫn chưa dậy, kiệu hỉ đã đến.

Cơ Phàm mặc hồng y như lửa, đứng ở đầu giường ta, ta vừa mở mắt ra, vừa vặn chạm ánh mắt hắn, đôi mắt phượng của hắn sâu thẳm, dường như có vô số ai oán muốn xuất hiện hò hét.

“Nàng bỏ mặc ta như vậy sao?”

Ta đứng dậy, nửa quỳ trên giường, ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn. Hồi lâu sau, sắc mặt ta ửng hồng buông hắn ra, “Dỗ vậy đã được chưa?”

Hắn nâng đầu ta, giống như trút giận mà cắn môi ta. “Tiểu Ngoan Bảo, hiện giờ nàng đang ở phương diện làm cho người ta phát nghiện, cũng xem như là hậu sinh khả úy.”

*Hậu sinh khả úy: Trò giỏi hơn thầy.

“Là phu quân dạy dỗ rất tốt.” Ta đẩy hắn ra, gọi nha hoàn thay y phục cho ta.

“Hiện giờ không có y phục của ta mà nàng cũng có thể ngủ?” Hắn tìm kiếm trên giường ta, đột nhiên quay đầu, khó nén thất vọng.

Ta không đáp lại hắn.

Phụ thuộc không phải là một thói quen tốt, ta cần có đủ mạnh mẽ mới có thể không bị phụ lòng.

Ta tự nhận mình không có phúc khí như vậy, đơn giản là, thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Trong bữa ăn, Hạ Hằng Xuyên trầm mặc ít nói, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cũng không gắp thức ăn, Cơ Phàm thì nghịch chiết phiến, uống rượu hết ly này tới ly khác, ta tức giận, ném đũa xuống, quát: “Hai người thôi đi có được không, cười cho ta! Ta để hai chàng vào phủ, là muốn làm cuộc sống náo nhiệt lên.”

Hạ Hằng Xuyên và Cơ Phàm cùng dừng động tác, nhìn về phía ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chàng.” Ta chỉ vào Cơ Phàm, “Chàng vào phủ sau hắn, gọi hắn là ca.”

Cơ Phàm không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, lại nhìn Hạ Hằng Xuyên, “Ha ha, Hằng Xuyên ca ca. Xin chiếu cố nhiều hơn.”

Hắn rít lên với chất giọng vô cùng ngọt ngào.

Hạ Hằng Xuyên nhanh chóng quay đầu đi, nhíu mày.

“Vui chưa?” Cơ Phàm cười toe toét, gắp một miếng thịt nhét vào miệng ta.

Ta dùng sức nhai thịt, hốc mắt tự dưng chua xót. Ta là loại người gì chứ, ỷ vào việc bọn họ đối tốt với ta, liền dùng tính khí đùa giỡn bắt nạt bọn họ.

Hạ Hằng Xuyên thở dài, lấy khăn ra nhẹ nhàng thay ta lau đi nước mắt, “Mấy ngày nay không có tin xấu truyền đến, chính là tin tức tốt, công chúa đừng nóng vội.”

Hắn nghĩ rằng ta xúc động vì không thể tìm thấy Vô Vọng. Ta gỡ tay hắn ra, “Ăn cơm, từ hôm nay trở đi, trong phủ quy tắc mới, mỗi bữa nam nhân phải ăn đủ ba bát cơm trở lên.”

“Ba bát cơm?” Cơ Phàm kinh hô.

“Ba bát cơm cũng không ăn được, còn tính là nam nhân sao?” Ta nhướng mi, quát lại.

Cơ Phàm còn muốn nói gì đó, ta nhanh chóng nặn ra nước mắt, ủy khuất nhìn hắn.

Hắn vung tay áo rộng, đem quạt gấp cắm vào thắt lưng, hùng hổ giơ bát lên, ăn từng miếng cơm lớn.

Từng ngày trôi qua, eo của ta dần dần tròn trịa, hai người Cơ Phàm và Hạ Hằng Xuyên cũng tròn trịa theo.

Cơ Phàm phát hiện ra tiểu tâm cơ của ta, lôi kéo Hạ Hằng Xuyên cùng giảm cân. Còn nói cái gì mà sắc suy ái trì, bọn họ không có dáng người đẹp, ta sẽ coi trọng nam nhân khác.

*Sắc suy ái trì (色衰爱弛): Ý nói một người dựa vào sắc đẹp được sủng ái, một khi sắc đẹp suy tàn thì sẽ bị ruồng bỏ.

Quan hệ của bọn họ không tệ, còn sinh ra ảo giác đồng cảm lẫn nhau.

Có một ngày, ta nghe thấy Cơ Phàm hỏi Hạ Hằng Xuyên, sau khi hài tử được sinh ra có thể gọi hắn là nhị phụ thân hay không.

Hạ Hằng Xuyên nói nếu là nhi tử thì được, nữ nhi thì không được.

Cơ Phàm không nghe, nói nhi tử nữ nhi đều phải gọi nhị phụ thân.

Hạ Hằng Xuyên nói hắn không đứng đắn, sẽ làm hỏng nữ nhi của ta.

13
Khi mang thai được sáu tháng, biên quan chiến báo, chiến sự đại bại, Hạ lão tướng quân hi sinh anh dũng.

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, lão đầu thích tức giận trừng mắt kia cứ như vậy mà đi sao?

Tôn tử của hắn còn chưa được gặp hắn mà.

Hạ Hằng Xuyên không nói một lời, nhốt mình trong phòng, tới ngày thứ ba, hắn thay quan phục xông lên Kim Loan Điện, xin xuất chinh.

Quần thần đều nói hắn chỉ có một tay, không chịu nổi trọng trách.

Ta mặc một thân nhung trang, được Cơ Phàm đỡ, bước vào trong điện, đứng ở bên cạnh hắn, “Nhi thần nguyện làm cánh tay còn lại của phò mã, cùng hắn ra chiến trường.”

*Nhung trang (戎装): Quân phục.

Quần thần huyên náo, nghị luận không ngớt.

Phụ hoàng trên cao đột nhiên ho không ngừng, tay che miệng buông xuống, một tay đầy máu tươi.

Các thái giám hoảng loạn, đỡ phụ hoàng vào nội điện nghỉ ngơi.

Ngự y chẩn đoán xong, vẻ mặt nặng nề.

Phụ hoàng không quan tâm lắm mà cười bảo chúng ta rời đi, có lẽ đã sớm biết.

Vừa ra khỏi tẩm cung của phụ hoàng, thái tử liền cưỡng chế kéo ta tới Đông cung.
“Muội muội, Vô Vọng ở đâu?” Ánh mắt hắn sắc bén nhìn ta, không chịu buông tha cho một tia biểu cảm nào của ta.

“Ta không biết.” Ta quay lại, muốn đi.

“Muội muội, nếu không ra sẽ không kịp, phụ hoàng muốn truyền vị cho tên dã chủng này.” Hắn giữ chặt cổ tay ta, con ngươi dần dần trở nên đỏ thẫm.

Truyền vị cho Vô Vọng, phụ hoàng điên rồi sao? Người không sợ bị hậu thế phỉ nhổ, mang tiếng xấu vạn năm sao?

“Nguyên Nguyên, ngoan, nói cho ca ca, được không?” Hắn tiến sát lại gần ta, cười dữ tợn.

Cửa bị ai đó đá một cước văng ra, là Cơ Phàm.

Hắn điên cuồng xông tới, đẩy thái tử ra, che chở ta ở trong lòng.

Thái tử chỉnh lại y phục, hai tròng mắt hơi khép lại, mang theo sát ý, “Cơ Phàm, ngươi dám động thủ với bản cung?”

Hai đầu gối Cơ Phàm cong lên, quỳ trên mặt đất, “Cơ Phàm không dám.”

“Nếu không phải lần trước ngươi tự ý thả Vô Vọng, bản cung sao có thể bị động như vậy.” Thái tử lấy một cây roi từ trên giá binh khí bên cạnh, giơ lên cao, quất lên người Cơ Phàm.

Trên hồng y mà Cơ Phàm đang mặc lập tức hiện ra một vệt đỏ thẫm. Hắn giống như đã quen rồi, một tiếng cũng không kêu.

Ta vịn thắt lưng, chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm cằm Cơ Phàm, “Vết thương trên người chàng là hắn đ.á.n.h?”

Ngày sinh thần thái tử, Vô Vọng và Hạ Hằng Xuyên bị ám sát, sau đó bởi vì ta chạy tới nên sát thủ mới đột nhiên rút lui.

Thì ra chuyện này đều là do thái tử dàn xếp.

Trăm ngàn cảm xúc của ta đan xen, hắn là người của thái tử, lại vì ta mà phản nghịch thái tử, đổi lấy một thân toàn vết roi.

Thái tử cười lạnh nói: “Muội muội đau lòng rồi sao?”

“Thái tử ca ca, phía sau ta có Hạ gia, cho dù Hạ lão tướng quân đã c.h.ế.t, binh lính cũ của hắn cũng nhận ra Hạ Hằng Xuyên. Nếu huynh không g.i.ế.t được Vô Vọng, nếu ta không đứng về phía huynh, vậy thì huynh phải làm sao bây giờ?”

Hắn giơ roi lên chuẩn bị đ.á.n.h vào người ta, Cơ Phàm đột nhiên đứng lên, kéo ta về phía sau người hắn.

“Muội muội tốt, đừng uy h.i.ế.p ta, trên người Cơ Phàm còn có độc.” Thái tử hừ một tiếng, buông tay xuống, “Hắn là người đứng đầu ám vệ quân của ta, ta làm sao có thể không đề phòng?”

“Nói điều kiện.” Ta đẩy Cơ Phàm ra.

“Dùng mạng Vô Vọng đổi.” Con ngươi thái tử lóe lên một tia tàn nhẫn.

Lúc bước ra khỏi Đông cung, đã qua giữa trưa. Con đường thật dài, nhìn không thấy điểm cuối, ta dắt Cơ Phàm đi chậm rãi.

“Cơ Phàm, ta không biết chọn thế nào.” Ta dừng lại, lặng nhìn hắn.

Hắn búng trán ta, “Tiểu Ngoan Bảo, ta biết chọn thế nào, nàng đừng quan tâm.”

“Chàng sẽ g.i.ế.t Vô Vọng sao?” Ta kéo ống tay áo hắn.

“Tới chiến trường, đem mạng giao cho ông trời.” Hắn giữ tay ta lại, cười không chút sợ hãi, “Tiểu Ngoan Bảo, Hạ Hằng Xuyên thông minh hơn nàng nhiều, hắn đã sớm biết ta là người của thái tử.”

Ta nghi ngờ nhìn hắn.

“Mệnh của nàng thật tốt, gặp được hai tên mù ngốc là ta và Hạ Hằng Xuyên.”

Hắn buồn bực cười ra tiếng, “Hạ Hằng Xuyên nói đúng, ta không thể g.i.ế.t Vô Vọng, ta tranh không lại với người c.h.ế.t.”

“Từ khi nào quan hệ giữa chàng và Hạ Hằng Xuyên lại tốt như vậy, hai người là tình địch mà.” Hốc mắt chua xót khó nhịn, nói xong thanh âm liền mang theo tiếng nức nở.

“Ta với hắn là minh hữu, với Vô Vọng mới là tình địch.” Hắn sờ sờ bụng ta, “Tiểu Ngoan Bảo, ta cùng minh hữu ra chiến trường, nàng hãy ngoan ngoãn ở nhà sinh hài tử cho chúng ta.”

Hạ Hằng Xuyên một mình đứng ở cửa cung, thấy ta đến, một tay vươn về phía ta, ống tay áo trống rỗng còn lại bay tán loạn trên không trung.

Ta kéo Cơ Phàm đi về phía hắn, cùng nắm chặt tay hắn, ba người cứ thế cùng nhau hồi phủ.

Dọc đường đi, dân chúng chỉ trỏ rất nhiều, ta và Cơ Phàm cố ý cười lớn tiếng cho bọn họ nghe.

Hạ Hằng Xuyên có chút thẹn thùng, vành tai đỏ hồng, tay đan xen mười ngón với ta ướt đẫm mồ hôi.

Nếu có thể cùng nhau đi tiếp như thế cả đời, chưa chắc không phải là chuyện may mắn.

14
Phụ hoàng đồng ý để Hạ Hằng Xuyên dẫn binh xuất chinh, cùng đi còn có Cố Tử Bách.

Hắn bị phụ hoàng giấu ở trong hoàng cung, đột nhiên xuất hiện trước mặt bách quan thỉnh chỉ, làm phụ hoàng trở tay không kịp.

Cố gia trước đây cũng là tướng môn. Sau khi hai vị tướng môn cùng xin xuất chinh, bách quan đều ủng hộ, phụ hoàng bị đặt vào tình thế không thể không đáp ứng.

Chiến sự sắp tới, một ngày trước khi xuất phát, ta cầm hai chiếc túi gấm thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, một cái treo ở bên hông Hạ Hằng Xuyên, một cái treo ở bên hông Cơ Phàm.

Lần đầu tiên bọn họ ăn ý như vậy, đồng thanh nói: “Tay nghề của công chúa thật tốt.”

Hạ Hằng Xuyên đưa cho ta một danh sách, trên đó viết buổi sáng ta nên rời giường khi nào, rời giường xong thì nên làm gì, ăn cái gì, còn muốn ta tới hoa viên đi dạo ba vòng sau khi ăn.

Còn có rất nhiều điều không thể, không thể không có người hầu hạ, không thể nhảy lên nhảy xuống, không thể để cảm xúc bị kích động, không thể tới nơi náo nhiệt, đại loại như vậy, viết hẳn hai trang giấy, cuối cùng còn có một câu, không thể không cần Hạ Hằng Xuyên.

Sau khi Cơ Phàm nhìn thấy, nhất định phải thêm một câu ở phía sau — không thể không yêu Cơ Phàm.

Lúc toàn quân xuất phát, ta kéo tay áo Hạ Hằng Xuyên, thấp giọng nói: “Phò mã, ta sẽ ngoan, chàng phải bình an trở về biết không?”

Hắn bóp nhẹ mũi ta, trong mắt gợn sóng, “Nguyên Nguyên, chờ ta trở về.”

Sau khi bọn họ đi, ta thật sự rất ngoan, ta làm theo tất cả dặn dò, ngay cả Phật tổ trước kia khinh thường cũng cung phụng, mỗi ngày đều đi ba lần, nếu biên quan có thắng báo, ta sẽ tắm rửa đốt hương, ở Phật đường niệm kinh nửa ngày.

Lúc không làm được gì mới gửi gắm tình cảm vào tín ngưỡng, một lòng tâm thành tắc linh.

*Tâm thành tắc linh (心诚则灵): Chỉ cần thành tâm thành ý thì mọi việc sẽ như ý.

Ngày lâm bồn, chiến sự ở biên quan còn chưa yên, ta nằm ở trên giường, đau đến nỗi mắng to Hạ Hằng Xuyên và Cơ Phàm.

Uất ức, sợ hãi, bất lực, chờ đợi... Đủ loại cảm xúc đến cuối cùng đều bị cơn đau đớn tê tâm liệt phế bao phủ.

Trong lúc ý thức mơ hồ, ta nghe thấy ai đó hét lên bên ngoài cửa: “Công chúa, giành chiến thắng, chúng ta đã giành chiến thắng.”

Ta vui mừng, dưới thân vang lên tiếng khóc của tiểu hài tử.

Là nữ nhi, không dễ nhìn lắm, mẫu hậu nói là do còn nhỏ, khi nào lớn lên liền đẹp.

Hài tử được bảy ngày, đại quân khải hoàn hồi triều, nhưng trở về chỉ có Cơ Phàm.

Hắn phơi nắng đến đen sạm, cùng với việc đi đường nhiều ngày, phong trần mệt mỏi, không còn vẻ diễm lệ ngày xưa.

Ta chống đỡ thân thể suy yếu tựa vào cửa phủ, vẫy tay với hắn, “Phu quân, chàng về rồi.”

Hắn vọt tới, ôm lấy ta, sải bước đi về phía phòng, “Đang ở cữ không thể đón gió, cẩn thận sinh bệnh.”

“Sao chàng lại đi gặp thái tử trước?” Ta trèo lên cổ hắn, “Phò mã đâu, Cố Tử Bách đâu?”

“Tiểu Ngoan Bảo, ta muốn nhìn hài tử một chút.” Mắt phượng của hắn đỏ sậm, đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn đến khó nghe.

Ta rũ mắt xuống, im lặng cười khổ.

Sau khi đến phòng, hắn vội vàng muốn ôm hài tử, ta đẩy hắn ra, lấy ra một thanh đoản đao từ dưới gối, đặt ở cổ họng hắn, “Cơ Phàm, chàng đã nói muốn bảo vệ bọn họ, bọn họ đâu?”

Đôi mắt đỏ thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào ta. “Tiểu Ngoan Bảo đang hoài nghi ta?”

“Chàng nói cho ta biết, tại sao chàng trở về một mình, tại sao chàng trở về liền gặp thái tử trước?” Ta hét lên.

“Nàng cho rằng ta đã g.i.ế.t Hạ Hằng Xuyên và Cố Tử Bách?” Hắn cười thê lương, “Đúng vậy, chính là ta, Tiểu Ngoan Bảo, phò mã của nàng đã c.h.ế.t, người trong lòng nàng cũng đã c.h.ế.t, mà độc của ta đã được giải, ta có thể quấn lấy nàng cả đời, chiếm đoạt cả hài tử này.”

Hài tử đột nhiên oa oa khóc, ta lạnh lùng nhìn nó, không di chuyển.

Cơ Phàm lo lắng, mềm giọng nói: “Tiểu Ngoan Bảo... Để ta ôm một chút đi.”

Ta ném đoản đao xuống, ôm lấy hài tử thật chặt rồi quay lưng lại, không chịu cho hắn nhìn. “Cút ra ngoài.”

Thân thế của Cố Tử Bách cuối cùng cũng không được công bố, hắn được truy phong trung liệt, chôn vào phần mộ tổ tiên của Cố gia.

Hạ Hằng Xuyên không có thi thể, hắn vì bảo vệ Cố Tử Bách, bị quân địch bắn hỏa tiễn khắp người, đốt đến không còn gì.

Hộ vệ của Hạ Hằng Xuyên đã nói với ta những điều này, ta chỉ cảm thấy cả người rét run, tên ngốc Hạ Hằng Xuyên này, vì sao không biết cố gắng cho mình, vì sao không ích kỷ một chút, ta đã ngoan ngoãn chờ hắn như vậy, còn có nữ nhi của chúng ta, cũng đang chờ hắn.

Ta tìm ra thanh ti của Cố Tử Bách mà ta đã cất giữ trước kia, đốt sạch sẽ trước lăng mộ của Hạ Hằng Xuyên.

Cơ Phàm trở nên ít nói, gặp ai cũng không bày ra vẻ mặt tươi cười nữa, ta đã trách nhầm hắn, hắn không đi gặp thái tử, là thái tử chủ động tìm hắn, đưa hắn giải dược.

Nghe hạ nhân nói, có lần Cơ Phàm say rượu lúc nửa đêm, chạy đến mộ Hạ Hằng Xuyên mắng to, nói hắn ngốc, rõ ràng đã chạy ra ngoài, còn quay lại cứu Vô Vọng, Vô Vọng rõ ràng đã không còn muốn sống, có cái gì để cứu.

Làm loạn tới khi chân trời hửng sáng, hạ nhân mới kéo hắn trở về.

Nhưng ta thật sự không có sức lực để dây dưa với hắn, lúc sinh hài tử vốn đã suýt nữa băng huyết, hiện giờ gặp phải chuyện đau thương, thân thể lại càng suy yếu lợi hại, thái y nói ta đã sức cùng lực tận.

Ta không xin lỗi hắn, hắn cũng không giải thích với ta, chúng ta cứ ở với nhau như vậy như thể không có gì xảy ra.

Sau khi hắn biết bệnh tình của ta, hắn không thích hài tử này nữa, ngay cả nhìn nhiều hơn một cái cũng không muốn.

Hôm nay ta lại ho ra rất nhiều máu, hắn vừa giúp ta lau khóe miệng, vừa cười nói: “Công chúa yếu đuối này, thật đẹp.”

“Cơ Phàm, ta nhớ chàng có một người trong lòng, đúng không?” Ta mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.

Hắn thu tay lại, “Đúng, rất nhiều là đằng khác, nhưng thấy nàng đáng thương, yêu ta vô cùng, nên đành miễn cưỡng bản thân đi theo nàng.”

“Cơ Phàm, con người có thể cảm nhận được cái c.h.ế.t, nó cách ta rất gần.”

Ta đẩy hắn ra, đi đến vọng lâu ngoài cửa viện, ở đó có ly rượu độc đã chuẩn bị từ trước.

Ta muốn ra đi theo cách riêng của ta, để tránh cái c.h.ế.t này xảy ra đột ngột, làm bọn họ sợ hãi.

“Ta c.h.ế.t rồi chàng có thể cưới nàng, chẳng lẽ chàng không vui sao?”

Ta nghịch ly rượu độc, làm bộ muốn uống.

Cơ Phàm xông lên, đuôi mắt đỏ hoe, thấp giọng cười nói: “Công chúa dám c.h.ế.t, ta liền dám g.i.ế.t hài tử của nàng và hắn.”

Việc hắn ghen tị vì ta và Hạ Hằng Xuyên có hài tử không phải ngày một ngày hai, chuyện này hắn thật đúng sẽ nói được làm được.

Ta khoác tay hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Ta trả phu quân tự do, nguyện phu quân cùng lương nhân trăm năm hảo hợp, con cháu đầy đàn.”

*Lương nhân: Cách gọi của người TQ thời xưa, tức vợ/chồng, người bên cạnh…

“Ta không có lương nhân, trong lòng ta chỉ có một oan gia là nàng.” Hắn hét lên.

Ta buông chén rượu xuống, đờ đẫn cười, “Cơ Phàm, vậy chàng hãy mang nữ nhi rời khỏi hoàng gia, đừng để nó trở thành công cụ duy trì quyền lực của hoàng gia, ta tin chàng có năng lực bồi dưỡng nó trở thành một nữ tử kinh tài tuyệt diễm nhất trên đời, sau này chàng chính là phụ thân của nó.”

Hắn ôm lấy ta, thở dài, “Ta sẽ dẫn hai mẫu tử nàng cùng đi.”

Ta gật gật đầu, “Phu quân, chúng ta mang theo chút tiền tài, ăn khắp thiên hạ.”

“Được, ăn khắp thiên hạ, nuôi nàng mập mạp, ôm càng cộm tay.”

Có máu từ trong miệng ta tràn ra, linh hồn giống như bị một thế lực nào đó gặm nhấm.

Có vẻ như không cần phải uống rượu độc nữa rồi.

“Cơ Phàm, ta đau quá.”

“Tiểu Ngoan Bảo, nữ nhi của chúng ta sau này không cần làm nữ tử kinh tài tuyệt diễm, làm cô nương hạnh phúc nhất thiên hạ là được rồi.” Cơ Phàm ôm thân thể ta đang dần dần chìm xuống, thanh âm vỡ vụn không chịu nổi.

“Được.” Ta nằm liệt trong lòng hắn, không còn sức lực mở mắt ra nữa.

Nữ nhi của ta sẽ rất hạnh phúc khi giao cho hắn.

Ta đã nhìn thấy hắn nhiều lần lẻn ra ngoài cửa sổ để nhìn nó, gọi nó là tiểu bảo bối.

Cơ Phàm, chàng một mình sống ở nhân gian, phải chăm sóc chính mình.

Mong chàng sau này sẽ là người yêu bản thân mình nhất, tình yêu chỉ cần nếm thử là được rồi.

Quên đi quên đi, ta chúc chàng luôn có lương nhân bên cạnh, tình yêu nồng nhiệt chân thành, có được tất cả hạnh phúc bình phàm nhưng quý giá.

(HOÀN)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang