Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.
Ngày Lộc Dạng về nước, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với Thẩm Kỳ.

Nói là hưởng tuần trăng mật, nhưng thật chất cũng không hẳn, Thẩm Kỳ phải ra nước ngoài bàn chuyện công việc, tiện đường mang tôi theo cùng.

Khi Lộc Dạng gọi điện đến, chúng tôi đang nghe một nghệ sĩ hát rong kéo đàn vĩ cầm.

Người kéo đàn là một ông lão mặc quần áo bảnh bao.

Tiếng đàn du dương dịu dàng.

Có chút gió thổi làm tà váy tôi chạm vào vạt áo hắn, như hòa quyện vào tiếng đàn khẽ chuyển động.

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng thỏa mãn.

Thật tuyệt, người tôi thích sáu năm trước, bây giờ đang ở bên cạnh tôi.

Bài nhạc chưa kết thúc, điện thoại của hắn reo lên.

Thẩm Kỳ bấm nhận, lông mày lẫn ánh mắt vốn lãnh đạm đột nhiên hiện lên một cảm xúc bối rối khó tả cùng sự vui sướng tột độ.

Giọng nói luôn bình tĩnh tự chủ của hắn giờ đây lại có chút run run, "Đợi anh, anh đến tìm em."

Sau khi cúp máy, hắn có chút lo lắng thở hắt ra: "Lập tức về nước."

Tôi không biết tại sao, nói: "Nhưng chúng ta đã thỏa thuận..."

Sự ủy khuất và không hiểu chuyện gì đang xảy ra của tôi bị hắn lạnh lùng đánh gãy lời, "Thời Niệm, đừng cố tình gây sự."

Tôi khẽ giật mình.

Nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của hắn, mạch máu trong người tôi như lập tức đông cứng lại.

Hắn mắng tôi.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, vừa chua xót vừa đau đớn.

"Là Lộc Dạng sao?" Trong đầu tôi chợt lóe lên một cái tên.

Tôi nhìn hắn, khó khăn mở miệng: "Nếu anh còn quan tâm cô ấy, tại sao lại kết hôn với tôi."

Thẩm Kỳ không nói chuyện.

Trầm mặc một lúc, hắn nhắm mắt hít một hơi sâu.

"Chỉ là bạn bè nhiều năm không gặp, em ở đây chơi vài ngày, tôi đi về trước."

Dường như Thẩm Kỳ đã mất hết kiên nhẫn, không chút do dự xoay người đi mất.

Hắn không hề nhìn lại.

Bước đi vội vàng không dao động.

Cứ thế, tôi bị bỏ lại một mình trên đường phố của một đất nước xa lạ.

Tựa như ông trời rất chịu phối hợp với tâm trạng của tôi, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại.

Mưa rồi.

Thành phố lãng mạn và cổ kính ẩn hiện trong làn mua bụi, làm phai mờ sự tươi đẹp vốn có.

Không hiểu sao có cảm giác hoang vắng u buồn.

Tôi mờ mịt đứng trên đường, nhìn vô cùng chật vật.

Sáu năm bên nhau, không bằng một câu "Em đã trở về" của Lộc Dạng.

Không phải hắn đã để cô ta rời đi rồi hay sao?

Nếu còn yêu Lộc Dạng, tại sao lại cầu hôn tôi?

Rốt cuộc không thể nhịn được, nước mắt tuôn ra như mưa.

Một đàn bồ câu trắng bay qua bầu trời xám xịt.

Tôi vén mấy sợi tóc dính bết trên mặt, dùng sức lau nước mắt.

Những thứ dễ dàng bị vứt bỏ thì có mấy phần quan trọng.

Đối với Thẩm Kỳ mà nói, chắc tôi là thứ đồ bỏ đi đó.

Quên đi, ly hôn thôi.

Sau những tủi thân cùng thất vọng, chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Tôi hạ quyết tâm, về nước ly hôn.

Nhưng chưa kịp, đêm đó tôi đã c.h.e.t rồi.

2.
Sau khi tôi ch.e.t, linh hồn không bị tiêu tan.

Cách một đại dương, trong chớp mắt tôi xuất hiện bên cạnh Thẩm Kỳ.

Hắn đang ở trong bệnh viện.

Tôi lơ lững giữa không trung, nhìn bước chân phong trần mệt mỏi của hắn đi xuyên qua hành lang, trực tiếp mở một cửa phòng bệnh.

Bên trong phòng, một cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, tựa vào gối đầu mở mắt.

Thẩm Kỳ không bước vào.

Bóng người cao gầy đứng ở cửa ra vào, bàn tay to nắm tay cầm của cửa tới mức nổi đầy gân xanh.

"Anh đến rồi." Lộc Dạng nghẹn ngào nói, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng.

Cô ta ngồi dậy, chiếc cằm thon gầy, đôi mắt đen ngân ngấn nước.

Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Kỳ mới bước tới.

Hắn đi đến cạnh giường bệnh, lãnh đạm nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Em cãi nhau với ba mẹ, tự đi về nước thì gặp tai nạn xe."

"Mấy năm nay, anh sống thế nào?"

"Nghe nói... anh kết hôn rồi."

Lộc Dạng nắm chặt chăn, môi tái nhợt, ủ rũ đôi mắt, khẽ nói.

Thẩm Kỳ ừ một tiếng.

"Là do em không đủ dũng khí, buông tay anh trước."

"Chúc mừng."

Lộc Dạng hai mắt mông lung đẫm lệ, ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười.

"Em dưỡng thương đi, anh sẽ an bài hộ tá."

Thẩm Kỳ không lộ biểu tình gì, lông mày lạnh nhạt, âm thanh trầm xuống, quay người rời đi.

Nhưng tôi biết trong lòng hắn đang rối bời.

"Đừng đi." Cả người Lộc Dạng run rẩy.

Hắn không có phản ứng.

Lộc Dạng xốc chăn lên, từ phía sau chạy tới ôm lưng hắn.

"Anh đừng đi!"

"Thẩm Kỳ, em rất nhớ anh."

"Anh đừng phớt lờ em."

"Em rất sợ anh không còn để ý tới em nữa."

Cổ tay mảnh khảnh ôm chặt eo Thẩm Kỳ, Lộc Dạng dán vào lưng hắn, nghẹn ngào khóc lớn.

Thẩm Kỳ sững người, theo bản năng muốn đẩy cô ta ra.

Thế nhưng, từng âm thanh ủy khuất khóc lóc lọt vào tai, đáy mắt hắn nhanh chóng tràn ngập sự đau lòng, chậm rãi thu hồi động tác.

Tôi đứng đối diện Thẩm Kỳ, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể trong suốt.

Tôi biết, thứ hắn không muốn nhất là khiến Lộc Dạng rơi lệ.

Cô ta vừa khóc, hắn đã mềm lòng rồi.

Quả nhiên.

Sự giả vờ thờ ơ của Thẩm Kỳ lập tức biến mất.

"Đừng sợ, anh sẽ không không quan tâm em."

Lộc Dạng đi chân trần.

Hắn chậm rãi xoay người, bế cô gái đang khóc lóc đó trở lại giường bệnh.

Lộc Dạng nhào vào ngực hắn, khóc thở không ra hơi.

Hắn khựng lại một chút, rồi thỏa hiệp ôm cô ta vào lòng, lại vuốt ve mái tóc dài, dỗ dành cô ta.

"Đừng khóc, anh ở đây với em."

Tôi lạnh lùng chứng kiến, chỉ cảm thấy giống như câu chuyện cười.

Tôi ở bên Thẩm Kỳ sáu năm, chưa từng nhìn thấy hắn ôn nhu và kiên nhẫn như vậy.

Ban ngày, hắn lạnh lùng xa cách.

Ban đêm, hắn lại bá đạo độc đoán.

Mang theo sự hung mãnh không cho chống cự, như muốn xé toạc tôi thành từng mảnh.

Hắn chưa từng ôn nhu cẩn thận như vậy.

Dù chỉ trong chốc lát.

Ngày thứ nhất hắn bỏ rơi tôi.

Thi thể chồng chất vết thương của tôi bị ném vào dòng sông lạnh giá.

Theo dòng nước chảy xiết mà cô độc chìm nổi.

Mà hắn, lại đang ôm một người phụ nữ khác.

Lộc Dạng khóc rất lâu.

Được Thẩm Kỳ từng câu dỗ dành, dần nín khóc.

"Anh có thể ở bệnh viện cùng em chứ?" Cô ta ngẩng đầu lên, trên hàng mi còn đọng giọt nước mắt, lo lắng hỏi.

"Có thể."

Thẩm Kỳ cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô ta, động tác dịu dàng.

"Nói phải giữ lời." Lộc Dạng cười thỏa mãn, nhẹ giọng nói.

Lời hứa chỉ được ghi nhớ bởi người muốn lắng nghe.

Thẩm Kỳ không nuốt lời.

Hắn ở cùng Lộc Dạng suốt đêm.

Hôm sau, Lộc Dạng được chuyển tới phòng cao cấp.

Phòng bệnh cao cấp cái gì cũng có, giống như một căn hộ nhỏ.

Thẩm Kỳ lại cho trợ lý mang quần áo cùng ít đồ dùng hàng ngày.

Hắn rất ít khi nấu ăn, nhưng vì Lộc Dạng nói muốn ăn đồ hắn nấu, hắn liền bận rộn đến trưa.

Tôi lơ lửng trên bệ cửa sổ, nhìn bóng lưng bận rộn của hắn đến ngẩn người.

Ngày thứ hai sau khi tôi c.h.e.t, chồng tôi đang nấu ăn cho người con gái hắn yêu.

Hắn không một lần gọi điện cho tôi.

Trong tim trong mắt đều là Lộc Dạng.

Đối với Thẩm Kỳ mà nói, tôi thật sự không quan trọng.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt.

Nếu có thể quay lại tối hôm đó.

Tôi sẽ không thích hắn nữa.

Mưa vẫn còn rơi xối xả, nước chảy càng xiết.

Thi thể của tôi bị ngâm nước sưng phù trắng bệch.

Qua nhánh nhỏ, nó lại trôi vào một dòng sông rộng lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang