3.
Ba mẹ Thẩm Kỳ mất sớm, để lại hắn cho ông bà nội nuôi lớn.
Thiếu niên điển trai du côn suốt ngày trốn học đi đánh nhau, tùy tiện buông thả.
Hắn bị trường học gọi là con sâu làm rầu nồi canh.
Chúng tôi vốn dĩ không cùng chung một con đường.
Cho đến năm hai trung học, thầy giáo yêu cầu chúng tôi tự chọn bạn cùng bàn.
Tôi vốn hướng nội ít nói, nên chẳng ai chọn tôi.
Thầy giáo đành xếp tôi vào bàn đơn ở cuối lớp.
Giờ ăn tối, mọi người đi hết.
Tôi nằm xuống bàn, khóc nức nở, cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Bởi vì bị mắc kẹt trong nỗi buồn, tôi không phát hiện ra Thẩm Kỳ còn đang ngủ trong lớp.
Bị tôi đánh thức, hắn đen mặt đi đến trước mặt tôi, gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu cáu kỉnh.
"Khóc cái gì?"
"Tôi... tôi không có bạn cùng bàn." Tôi hoảng sợ, lắp bắp thành thật khai báo.
"Bởi vì chuyện này, cậu liên tục ba ngày liền không ăn cơm, trốn trong phòng học khóc?"
Đối diện đôi mắt ướt sũng của tôi, Thẩm Kỳ không ngờ tới, nói không nên lời.
Hắn mất kiên nhẫn nói: "Đứng lên."
Tôi không dám lau nước mắt, vội vàng đứng thẳng dậy, không dám chậm trễ một giây, sợ thiếu niên hư hỏng này sẽ đánh tôi.
Thẩm Kỳ đút tay vào túi quần, nhấc chân đạp mạnh.
"Đông" một tiếng vang lớn ~
Chiếc bàn đơn của tôi bay xa ba mét, đâm sầm vào chiếc bàn đơn của hắn.
"Ghép bàn."
"Đừng khóc, sau này tôi là bạn cùng bàn của cậu."
Thẩm Kỳ đứng trước cửa sổ kính, sau lưng là hoàng hôn mênh mông.
Chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt điển trai, đôi mắt đen láy lộ ra chút bướng bỉnh ngông cuồng.
Áo khoác rộng thùng thình, toát ra vẻ vô lại.
Nhiệt độ ấm nóng lan dần từ cổ lên khuôn mặt của tôi.
Tôi sững sờ nhìn hắn.
Hoàng hôn ánh màu hồng cam đem trái tim thiếu nữ nhuộm đầy màu sắc.
4.
Thẩm Kỳ rất hung hăng càn quấy.
"Con thỏ, cho tôi mượn chép bài tập."
Sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Kỳ duỗi eo, vẻ mặt tùy ý.
Tôi yên lặng đưa bài tập.
Hắn gọi tôi là con thỏ.
Bởi vì tôi rất nhát gan.
Ngày tuyết lớn cùng là ngày sinh nhật của hắn.
Tôi dùng tiền mừng tuổi mua một quả cầu pha lê.
Khung cảnh thu nhỏ trong quả cầu là một ngôi nhà gỗ giữa bầu trời tuyết rơi.
Từ cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy trong phòng đốt lò sưởi, ánh sáng mờ ảo nhu hòa, có một cậu bé đang ngồi trên sopha ăn vặt xem TV.
Trái ngược với băng tuyết bên ngoài, trong nhà gỗ ấm áp như mùa xuân.
"Thẩm Kỳ, cái kia... sinh nhật vui vẻ."
Tôi đưa hộp quà cho hắn, hai má ửng đỏ.
Thẩm Kỳ sững sờ, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật." Hắn đưa tay tiếp lấy, giọng nói khàn khàn.
Ngón tay thon dài vuốt ve hộp quà, vẻ mặt hoang mang không biết phải làm sao.
Đàn em của hắn thò đầu ra từ cửa xe sau gọi hắn: "Kỳ ca, không đi hả? Mọi người đang chờ anh nè."
"Không đi, cút."
Thẩm Kỳ không thèm ngước mắt lên, lưu loát đuổi người đi.
Hắn mở hộp quà, cầm quả cầu pha lê ngắm nhìn thật kỹ, rồi cẩn thận đặt món quà vào sâu trong hộc bàn.
"Con thỏ, cảm ơn."
"Tôi rất thích."
Thẩm Kỳ nghiêng người chống khuỷu tay nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đó là lần đầu tiên hắn cười với tôi.
Dây leo sinh trưởng tốt trong lòng, đang nở những bông hoa nhỏ mong manh.
Tim bang bang đập mạnh.
Tôi vội quay đầu đi, không dám nhìn hắn lần thứ hai.
Dường như hắn không chú ý, có một con thỏ nhỏ kín đáo nằm trên chiếc chăn bên cạnh cậu bé.
5.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại bắt đầu học kỳ mới.
Trường học muốn thu tiền cơm trưa, Thẩm Kỳ trì hoãn hai ngày chưa trả.
Tôi lén thay hắn trả trước.
Đó là lần duy nhất tôi nói dối ba mẹ rằng mình làm mất tiền.
Tranh thủ giờ thể dục được hoạt động tự do, tôi chạy về phòng học, gói tiền vào tờ giấy, bỏ vào hộp bút của lớp trưởng.
Trên giấy viết ~
Tiền ăn của Thẩm Kỳ.
Tôi bắt chước nét chữ dễ thương trong điện thoại, còn vẽ thêm một trái tim nhỏ.
Tôi không muốn để Thẩm Kỳ biết là tôi, sợ khiến hắn không cảm thấy tự nhiên.
Nhưng Thẩm Kỳ biết có người giúp mình, hắn cầm tờ giấy, liên tiếp mấy ngày không có biểu cảm gì.
Hình như tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi.
Tôi xoắn quýt không biết có nên giải thích với hắn không.
Suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí để nói ra.
Thế nhưng, Thẩm Kỳ đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng lớp bên cạnh.
"Kỳ ca, sao anh đột nhiên theo đuổi Lộc Dạng vậy? Trước đây anh đâu để ý người ta." Đàn em của hắn gãi đầu nói.
"Đừng tò mò, dù sao tôi chắc chắn phải theo đuổi cô ấy." Thẩm Kỳ lười biếng mở miệng nói.
Tôi ngồi cạnh hắn, tay nắm chặt cây bút, tâm trạng thoáng trùng xuống tận vực sâu.
Tầm nhìn dần mờ đi nhưng tôi cố gắng hết sức để kìm nén nước mắt sắp trực trào.
Nhưng nó lại không nghe lời nhỏ giọt lên tờ giấy trước mặt, làm nhòe đi dòng chữ đen.
6.
Lộc Dạng thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, lại hào phóng, đa tài đa nghệ.
Có một lần, tôi và Thẩm Kỳ đem bài tập tiếng Anh đi qua tòa nhà dạy học khác.
Đi ngang phòng khiêu vũ, xuyên qua tấm kính cao từ trần xuống sàn nhà, tôi và hắn nhìn thấy Lộc Dạng.
Thiếu nữ với chiếc cổ thon dài, tay chân uyển chuyển, tựa như con thiên nga thuần khiết, tao nhã.
Ma xui quỷ khiến.
Tôi dừng lại, lập tức quay đầu nhìn sang Thẩm Kỳ.
Hắn không có phản ứng gì, ánh mắt hờ hững lướt qua Lộc Dạng.
"Sao? Cậu cũng muốn vào tập nhảy?"
Thẩm Kỳ một tay cầm sách, tay kia gõ vào đầu tôi.
"Tôi không biết."
"Vậy thì sao, cậu là con thỏ, nhảy nhót nhất định là giỏi hơn mấy cô gái đó."
Hắn thản nhiên trêu chọc, mím môi rồi lại gõ vào trán tôi.
Ngày xuân ấm áp hân hoan, gió thổi nhẹ làm tung góc áo hắn.
Ngày hôm đó, chàng thiếu niên lười biếng đứng dưới gốc cây liễu, nở nụ cười xinh đẹp.
Sau này, bọn họ yêu nhau.
Một buổi chiều, hắn cầm đến một tập thơ tiếng Anh.
Cậu bạn ngồi hàng trên vẫy nước trên tay, làm bắn vài giọt lên bìa sách, tôi đưa tay muốn lau giúp.
"Đừng chạm vào!" Thẩm Kỳ nghiêm nghị quát lớn, bàn tay to nhanh chóng vỗ vào tay tôi.
Ba~!
Tôi che mu bàn tay nóng rát, nhỏ giọng nói: "Trên đó dính nước, tôi muốn lau giúp cậu."
"Thật xin lỗi, Thời Niệm." Thẩm Kỳ phản ứng lại, có chút tự trách.
Thẩm Kỳ không gọi tôi là con thỏ nữa.
Trên tay hắn đeo sợi dây buộc tóc hình con thỏ mà hắn lấy được từ Lộc Dạng.
Dây buộc tóc nhỏ tinh xảo hằn lên cổ tay của hắn một vết đỏ.
"Cậu thích thơ của Byron?"
"Lộc Dạng thích, cái này là của cậu ấy."
Nhắc tới Lộc Dạng, Thẩm Kỳ khẽ cong khóe mắt.
Hắn bảo đàn em tìm một cái túi, dùng bàn tay càn quét một lượt đem toàn bộ đồ trong ngăn bàn dọn sạch sẽ.
"Kỳ ca, những thứ này anh không cần nữa hả? Anh có muốn nhìn lại không?"
Đàn em giúp hắn dọn sạch, chỉ vào túi đồ hỏi hắn.
"Không dùng nữa, toàn mấy thứ đồ linh tinh." Thẩm Kỳ trả lời.
"Vậy em ném đi nhé?" Thẩm Kỳ ừ một tiếng.
Không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo trịnh trọng đặt tập thơ vào hộc bàn.
Tôi trơ mắt nhìn món quà sinh nhật đã tặng hắn.
Quả cầu pha lê đó.
Bị tùy ý bỏ vào trong túi, vứt đi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK