1.
Tôi nổi danh là bạch liên hoa chuyên nghiệp trong ngành giải trí, cái thể loại liễu yếu đào tơ ấy.
Nhưng thời bây giờ người ta đã không còn yêu thích kiểu đoá hoa trắng nhỏ xinh nữa, tất cả mọi người chuyển sang yêu thích kịch bản phim đại nữ chủ.
Thế là tôi khai thác một đặc sản kinh doanh mới: Để cho những minh tinh khác đối đầu so tài với nhau theo từng nhóm để làm giàu.
Điều khiến tôi tuyệt nhiên không nghĩ tới chính là, nghề tay trái của tôi vậy mà hot bỏng tay.
Ngay cả nữ đỉnh lưu mới nổi lên dạo gần đây Trầm Hân Vi đều khí thế hùng hổ đến tìm tôi, muốn chi ra năm triệu tệ để mời tôi tham gia show đang bạo hoả [Thám hiểm đêm sâu thẳm ] để so tài với cô nàng đấy.
Chị Vương - người đại diện của tôi nghe xong, dốc sức liều mạng nháy mắt với tôi.
Vừa có thể kiếm tiền, lại có thể dựa vào show bạo hoả để tăng độ nổi tiếng, chuyện tốt như này không có nhiều đâu.
Trầm Hân Vi có lẽ cho rằng tôi đang đắn đo, vẻ mặt không kiên nhẫn, ngồi nghịch nghịch bộ móng tay mới làm trên ghế sô-pha.
Tôi nhìn cô ta rồi lắc đầu.
"Mười triệu."
"Trầm tiểu thư cũng biết, so tài theo cặp kiểu này không khác nào đang đem tinh đồ của mình đi đánh cược, không cẩn thận sẽ bị mắng đến mức thối lui khỏi vòng giải trí luôn đấy."
Trầm Hân Vi tức giận nhìn tôi.
"Bạch Sương Sương, làm người cũng đừng tham lam quá, vị trí* của cô hiện nay cơ bản chẳng đủ trình để góp mặt show này đâu."
咖位: ̣ ̀ ̂: ̛̀ ́ ́ ̉ ̂̃ đ̛́ ̛́ ̉ ́. ̣ ́ ̀ ̂ ̀ , ̂̀ ̉ ̛̛̉ ̀ ̛́ ̀ ̛́ ̛̛ ̀ , ̀ ̣̂, ̣ ́ ̀ ̂ ̃ ̀ ̣̂ ̣̂ ̀ ́ ̂ ̂́ ̂́ ̣ .
Tôi chưng ra vẻ không sao cả.
"Trầm tiểu thư nếu cô không thật lòng đến đây nói chuyện hợp tác, mời đi ra ngoài quẹo phải, không tiễn, đừng cản trở tôi tìm vị kim chủ tiếp theo."
Trầm Hân Vi đâu ngờ diễn viên không mấy nổi tiếng như tôi tính tình lại lớn như vậy, nhưng trước mắt tìm đâu ra người nào khác thích hợp hơn tôi.
Bí đường, cô ta cắn răng chấp nhận cái giá tôi đưa ra.
Mặt tôi ngay lập tức đổi bật mode nịnh nọt.
"Quý cô yên tâm, kẻ lừa đảo tôi đây cực kỳ giàu kinh nghiệm, đảm bảo phụ trợ cho quý cô thành công trở thành khách mời sáng chói nhất."
Đối xử với vị kim chủ là cha là mẹ chúng ta đương nhiên phải khác thái độ của khách hàng bình thường chớ!
2.
Lúc tôi đi tới phòng hoá trang. Trầm Hân Vi sớm đã make-up khéo léo đang ngồi chuẩn bị bản thảo rồi.
Khi cô nàng nhìn thấy mặt mộc của tôi trắng như trứng gà bóc, liền nhăn mày rồi liếc mắt ra hiệu cho tôi một cái.
Tôi lẹ làng tiếp thu tín hiệu, đằng hái một cái nói với thợ trang điểm:
"Làm phiền rồi, cho em phấn lót loại màu trắng nhất ấy, đánh dày lên tí, em sợ buổi tối quay trực tiếp nó bị nhạt lắm."
Trầm Hân Vi lúc này mới hài lòng quay đầu chỗ khác.
Đúng luôn mà, đợi đến lúc bắt đầu phát show trực tiếp, hơn chục đầu máy đồng loạt chĩa đến đứng trước mặt tôi.
Buổi tối ánh sáng lại kém hơn, Trầm Hân Vi tốn mấy giờ liền tỉ mỉ trang điểm liền bật lên da sáng dáng xinh, còn tôi đứng một bên da dẻ tái lét.
Mặt tôi trắng toát không khác nào mấy em ma nữ trên màn ảnh.
Làm cho giang cư mận nhao nhao lên chế giễu.
[Style của Bạch Sương Sương cũng quá tệ nha, mặc thêm một cái áo trắng nữa là dứt khoát đi diễn vai ma nữ được rồi đó!]
[Khẳng định bình thường chắc dùng nhiều serum Hyaluronic Acid lên trên mặt lắm nè, giờ không được dùng mấy cái filter cà da làm đẹp, cái mặt này sụp đổ rất nhanh luôn nha.]
[Trầm tỷ của tui không chỉ diễn xuất hay, nhan sắc trực tiếp cũng có thể đánh bật người khác, yêu tỷ quá đi thôi!]
Tôi lén nhìn sang Trầm Hân Vi đang đọc các bình luận trên mạng, rồi nhếch nhẹ môi cười đen tối.
Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Sự hài lòng của kim chủ chính là động lực tiến bước lớn nhất của tôi, không uổng công tôi làm bản thân đen đen xấu xấu.
3.
Địa điểm diễn ra tập đầu tiên của show là viện cổ trạch đã trăm năm tuổi, bốn khách mời phải tìm được đường thoát ra ngoài trước khi trời sáng thì mới tính là đã thách đấu thành công.
Vì để tạo hiệu quả cho show, ba vị khách mời kia ai cũng có kịch bản cả đấy.
Ảnh đế Lương Gia Thành thiết lập là nhân vật đa mưu túc trí, idol Lâm Lang là cẩm lý, nữ minh tinh Trầm Hân Vi đi theo phong cách nữ hán tử hoài cổ.
Tôi là “đi cửa sau" nên chẳng có thiết lập nào dành cho tôi. Chỉ cần diễn tốt một màu làm bông hoa trắng nhu nhược là được rồi, cái thể loại càng nhu nhược càng yếu đuối thì càng hiệu quả cao.
Để không phụ lòng kim chủ đã vung vào tôi mười triệu tệ, tôi cực kỳ chuyên nghiệp dùng tung hết toàn bộ kỹ năng vốn liếng cả đời tôi ra mà diễn xuất.
Âm nhạc rùng rợn vừa vang lên, Trầm Hân Vi sắc mặt bình tĩnh như thường mà đi tuốt ở đằng trước. tôi thì sợ hãi tới mức mặt mày cắt không còn giọt máu. Một đạo cụ giả bật lên, tôi trực tiếp quỳ xuống đất.
Lương Gia Thành ở sau lưng tốt bụng đỡ tôi đứng lên, lại bị tôi ôm đùi cứng ngắt.
Tôi hét lên :"Các vị ma quỷ thân ái ơi, muốn bắt thì bắt ba người bọn họ đi, iem nhát gan lắm xin đừng doạ iem."
Ba người còn lại bị tôi nhắc đến đành miễn cưỡng cười, một tràng mưa bom bão đạn lại rần rần chế giễu tôi.
Vẫn đang phát trực tiếp, chúng tôi gặp phải chướng ngại vật.
Một bóng người đang đong đưa cản chúng tôi ở cửa chính, vì trời đang lúc đưa tay không thấy được năm ngón, chúng tôi cũng không thể xác định đó là NPC người thật hay đạo cụ mà tổ tiết mục cài cắm vào.
Ngay lúc này Trầm Hân Vi bạo gan tiến lên, đưa tay trực tiếp sờ lấy bóng người kia.
"Sờ thấy mềm mềm mịn mịn, nhưng không có nhiệt độ cơ thể người, đây chỉ là hình nộm giả mà thôi, tất cả mọi người cẩn thận đừng đụng đến nó là được."
Nói xong cô nàng châm một cây nến, túm lấy hình nhân giả quăng sang một bên.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ hại chết quỷ, tôi vừa sợ sợ vừa khoái khoái, lúc đi ngang hình nhân, tôi nghiêng đầu liếc nhìn vết máu tràn ra từ khoé mắt lan xuống trên gương mặt của hình nhân.
Tôi á một tiếng, lảo đảo người ngồi phịch xuống trực tiếp đè lên chân hình nhân nữ kia luôn.
Kết quả là người mỏng manh yếu đuối tôi đây bị hai lần kích thích, trực tiếp xỉu ngang. Làn sóng chê bai tôi lại rầm rộ xuất hiện.
[Nhát gan thì đừng có xáp tới cọ linh để ké fame chứ. Tui tiêu tiền để đu iol chứ không phải là để xem cô ta ở đây phô trương sự íu đúi của mình.]
[Xu cà na quá đi, kỳ sau trăm lần ngàn lần xin đừng có mời Bạch Sương Sương đến tham gia nữa, nếu không tui bỏ luôn hố này cho mà xem!]
[Đều là ngôi sao như nhau, sao mà lại cách xa nhau dzữ dzị nè, tôi chỉ thích mỗi Trầm tỷ thôi, không làm màu không giả tạo õng ẹo*.]
*: ̛̀ ̃ ̂́ ́ ̂ ́ ́ ̣̆, Cá xin phép không ghi ra đây
4.
Show bị ngưng lại vì tôi.
Chờ tôi tỉnh lại, đạo diễn Diêm vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn tôi.
“Sương Sương à, anh hiểu em thật không dễ dàng tham gia chương trình giải trí để tăng nhiệt độ, nhưng mọi việc đều phải có mức độ thôi”.
Tôi qua loa gật đầu cho có lệ, căn bản không để trong lòng, ổng không trả tiền cát-xê cho tôi, tôi đương nhiên là phải dựa theo sở thích của kim chủ chớ.
Lâm Lang bên cạnh cũng bắt đầu nói mấy câu chua loét.
“Chị Sương Sương, làm người cũng không thể quá ích kỷ, một mình chị chiếm hết spotlight của show, em thì vẫn còn tốt, chính là sợ hai vị tiền bối sẽ hỏi tới thôi.”
Bản lĩnh châm ngòi ly gián của tên nhãi thảo mai này cũng hơi bị mạnh, nhưng mà tôi cũng chả thèm nương theo câu nói của nó.
“Chị thấy là em ăn không được nho nói nho chua mới tức giận đấy, bây giờ có vẻ hậu bối đều không lễ phép như vậy nhỉ, tức giận liền bứt rứt dữ ha.”
Một câu nói của tôi làm Lâm Lang nghẹn họng nín thin, nhưng lúc này buổi quay trực tiếp vừa vặn bắt đầu, tới giây phút toả sáng của nó, nó cũng chỉ đành thôi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK