5.
Vốn dĩ theo thiết lập ban đầu, lúc này Lâm Lang tình cờ tìm được bản đồ toà cổ trạch trên người một hình nhân nam.
Nhưng hắn ta mất mấy phút lục lọi tới lui trên hình nhân, vẫn không thể tìm thấy bản đồ được cất giấu.
Lâm Lang lo lắng toát mồ hôi hột, nhưng đang phát sóng trực tiếp, hắn lại không thể nhắc nhở e-kip lộ liễu được, vì vậy hắn muốn kéo Lương Gia Thành tới cùng nhau giúp hắn tìm một chút.
Lúc này bỗng dưng xuất hiện một màn bất ngờ làm giật mình tất cả mọi người.
Tên nhóc này vừa mới quay người lại, người mẫu nam đằng sau đã ngọ nguậy nhào tới, sau đó, các hình nhân khác xung quanh cũng nhao nhao cử động.
Lương Gia Thành trợn tròn mắt, vừa định nhắc nhở Lâm Lang, lại bị tiếng kêu cứu chói tai của Trầm Hân Vi cắt ngang.
" Cứu tôi, quỷ...... thực sự có quỷ! "
Trầm Hân Vi một bên chỉ vào hình nhân không đầu phía sau Lâm Lang, một bên run rẩy lẩy bẩy cuộn tròn người núp trong góc tường.
Lúc này Lâm Lang mới kịp phản ứng lại, quay nhẹ đầu muốn xem những thứ quái gì ở đằng sau lưng.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt máu chảy đầm đìa của mô hình không đầu phía sau, liền hét lên một tiếng rồi ngất xỉu trên mặt đất.
Hiện trường thu hình show trực tiếp lâm vào cảnh hỗn loạn, nhưng tôi đứng bất động tại chỗ, hai mắt loé sáng nhìn chằm chằm vào những con quái vật di chuyển.
Đã 26 năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy một con quỷ còn sống!
Thật ra tôi ngoài là tiểu minh tinh tuyến 3 trong giới giải trí ra còn có một thân phận khác: chưởng môn đời 363 của Huyền Môn.
Nói chậm thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tôi tự mình lướt cái vèo dịch chuyển tức thời, tôi đưa tay bẻ rắc rắc bẻ gãy đầu của một con quỷ đầu lâu bên cạnh, vừa la lên cảnh báo mấy con q-u-ỷ còn lại:
“Thứ nghiệt chướng, nếu bọn mày còn không lui lại, đừng trách tại sao tèo đời giống con quỷ này!”
Những tiểu quỷ khác nhìn thấy pháp lực cao thâm của tôi, biết mình không phải đối thủ, liên ngoan ngoãn nằm im xuống trở lại, nhanh chóng vọt bay ra ngoài khỏi bản thể hình nhân.
Tôi sung sướng thu hồi ánh mắt, ai ngờ lại thấy Trầm Hân Vi và Lương Gia Thành đang đứng một bên trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn tôi.
Chết tiệt, thân phận của tôi bị lộ tẩy rồi!
6.
Phần bình luận trực tiếp dừng lại vài giây, sau đó bình luận của giang cư mận điên cuồng hiện lên.
[Tui vừa rồi nhìn thấy cái gì dzẫy, đừng có nói là có quỷ thiệt nha!]
[Mị thấy tổ tiết mục đang cố làm ra vẻ huyền bí, mọi người vẫn phải tin tưởng khoa học.]
[Đột nhiên cảm thấy Bạch Sương Sương thật đẹp trai nha, cô nàng này không phải luôn giả heo ăn thịt hổ chứ.]
Ngay cả Trầm Hân Vi luôn kiêu ngạo cũng đột nhiên lộ ra ánh mắt loé sáng, nhìn chằm chằm tôi.
“Cô...... Cô không phải là Đại sư trừ quỷ trong truyền thuyết?”
Trái tim tôi đập bang bang không ngừng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh giảng giải.
“Ha ha ha, làm sao có thể, nếu tôi thật sự có tài năng kia, cần gì phải lăn lộn trong giới giải trí.”
Trong lòng lại điên cuồng chế giễu: [Thật ra là làm vẹo gì có quỷ để bắt, vật vả mưu sinh cũng không có cơm ăn, thân già tôi đây mới vào giới giải trí.]
“Tôi xem phim truyền hình người ta đều diễn như vậy, liền áp dụng thử một chút, không nghĩ tới thật sự có tác dụng.”
Lúc này Lâm Lang vẻ mặt khinh thường nhảy ra phản bác, hoàn toàn đã quên đi dáng vẻ nhóc con này hôn mê chật vật lúc nãy.
"Tôi đã nói chị ấy là mèo mù vớ cá rán thôi, chị Sương Sương là người nhát gan như vậy, làm sao có thể là Đại sư trừ quỷ đây?"
“Hơn nữa trên thế giới này căn bản không có quỷ, vừa rồi nhất định là e-kip doạ chúng ta thôi.”
Tôi khiêm tốn cười phụ họa: "Đúng đúng đúng, em nói cái gì cũng chuẩn hết.”
Có Lâm Lang ngắt lời, Trầm Hân Vi cùng Lương Gia Thành lúc này mới thu hồi ánh mắt nghi ngờ tôi.
7.
Không có những tiểu quỷ kia quấy rối , phát trực tiếp của show một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường.
Tôi tiếp tục sắm vai đồng đội heo yếu đuối vô lực, dựa vào trí tuệ của Lương Gia Thành, sự to gan của Trầm Hân Vi cùng với vận khí tốt của Lâm Lang, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được lối ra của toà cổ trạch trước khi bình minh.
Chân trước của tôi vừa bước ra khỏi cổ trạch, ống quần đột nhiên bị ai đó gắt gao túm lấy.
Tôi liều mạng xách quần lên, quay đầu nhìn xem là tên nhóc nào có mắt không tròng thế.
Lại nhìn thấy Lâm Lang ở cuối đội hình đang bị tiểu quỷ không đầu kia lôi lôi kéo kéo, tiểu quỷ kéo ống quần Lâm Lang, muốn đem nhóc này vĩnh viễn ở lại trong tòa cổ trạch.
Lâm Lang khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, nhìn thấy tôi y như nhìn thấy cứu tinh giáng trần: "Chị Sương Sương, chị ơi, quỷ. . . Thật sự có quỷ, mau cứu em với!"
Tôi dùng sức kéo ống quần trở về, cố ý nhòm trái nhòm phải một vòng, nở nụ cười.
"Nơi này làm gì có quỷ, hơn nữa, chính em cũng đã nói trên thế giới này căn bản không có quỷ sao, được rồi, Tiểu Lang, không cần diễn nữa, nhanh chóng đuổi theo sát đội ngũ đi."
Nghe tôi nói xong, Trầm Hân Vi và e-kip đều lầm tưởng Lâm Lang đang cố ý diễn trò, vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Lang vẻ mặt tuyệt vọng, vì tiểu quỷ không đầu kia đã đem hắn càng kéo càng xa, kéo hắn sắp vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
Lâm Lang tràn đầy ý muốn sống, cố gắng vịn chặt khung cửa, vẻ mặt hối hận.
"Chị Sương Sương , ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, em không nên ghen tị chọc ngoáy, ác ý công kích hãm hại chị, cầu xin chị đại nhân đại lượng, cứu em với!"
Nghe vậy, lúc này tôi mới dịch chuyển tức thời, một cước đá bay tên tiểu quỷ không đầu kia. Sau đó giống như xách gà con vậy, túm lấy Lâm Lang đang toàn thân xụi lơ ném ra ngoài cửa lớn.
Tôi cười cười châm chọc Lâm Lang: "Tiểu bối như em còn diễn đến nghiện ha, phải tin tưởng khoa học, không nên lan truyền mê tín dị đoan nha!"
Lâm Lang khuôn mặt tái xanh, nhìn tôi miễn cưỡng cười, đợi đến nơi khuất ống kính, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia ghen ghét.
Khu bình luận bên cạnh nổ tung.
8.
[Phản ứng của Lâm Lang cũng quá chân thật, không giống như diễn, sẽ không có quỷ thật chứ!]
[Sương tỷ của mị thật sự quá đẹp trai, nếu mà nói tốc độ kia chưa luyện qua mấy năm mị là mị không tin nhé.]
[ Từ anti chuyển sang fan, từ nay về sau iem chính là fan guột của chị Sương!]
Sau khi kết thúc phần đầu tiên của show [Thám hiểm đêm sâu thẳm ] , tôi nổi tiếng rồi.
Người hâm mộ Weibo từ hơn tám triệu người follow ban đầu rần rần nô nức lên đến hơn hai mươi triệu, tôi nhìn chằm chằm vào số lượng người hâm mộ tăng vọt này, thở dài một cái thật sâu.
Cái giá của sự bùng nổ là không chỉ đập vỡ bảng hiệu đối đầu so tài theo tổ của tôi , mà còn khiến tôi mang trên lưng món nợ khổng lồ 20 triệu tệ vi phạm hợp đồng.
Tôi đang rầu thúi ruột thúi gan, chủ nợ Trầm Hân Vi liền đen mặt tìm tới tận cửa.
"Bạch Sương Sương, cô được lắm! Tôi chi ra 10 triệu mời cô đến làm so sánh tài năng với tôi, không nghĩ tới cô lại tự bồi mình lên thành ngôi sao."
"Nói đi, chuẩn bị bồi thường cho tôi thế nào đây, 20 triệu tiền phạt vi phạm hợp đồng một cắc cũng không thể thiếu."
Ta cười ngượng ngùng, cúi đầu chịu tội.
"Trầm tỷ, lần này thật sự là ngoài ý muốn, chị yên tâm chuyện bồi thường tôi khẳng định một xu không thiếu cho chị, chỉ là chị cũng biết tình huống của tôi rồi đó, có thể thư thả một chút cho tôi thời gian một tháng thời để xoay tiền hay không?"
Trầm Hân Vi ngẩng đầu lên, nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
"Không được, tôi không đợi được thời gian dài như vậy, hơn nữa, nợ thì phải trả tiền là chuyện hiển nhiên."
Trầm Hân Vi nghiêng đầu đề nghị, "Nếu không cô cứ 'bán mình' để trả nợ đi."
Tôi cảnh giác ôm chặt thân thể. Cái gì? Có phải là cái ý tôi đang nghĩ không, chẳng lẽ nữ minh tinh đỉnh lưu nổi tiếng lại là bách hợp?
Trầm Hân Vi mặt đầy giễu cợt nhìn tôi.
"Bạch Sương Sương, trong đầu cô cả ngày toàn chứa thứ gì thế! Ý của tôi là để cho cô nhảy việc đến Hòa Tụng để gán nợ, về phần vi phạm hợp đồng tôi sẽ thay cô trả, dù sao cô ở lại công ty nhỏ sắp sập tới nơi đó cũng không có tiền đồ gì."
Không thể không nói, Trầm Hân Vi đưa ra điều kiện rất hấp dẫn.
20 triệu nợ khổng lồ đều được xoá sạch, hơn nữa còn có thể gia nhập công ty truyền thông hàng đầu giới giải trí, phải biết rằng có thể ký hợp đồng với truyền thông Hòa Tụng, đều là ngôi sao hạng A có độ nổi tiếng siêu cao.
Nhưng tôi do dự một lúc, rồi kiên quyết khước từ.
"Cảm ơn chị Trầm đã đánh giá cao, nhưng tôi không thể rời khỏi Thanh Ninh, Thanh Ninh đối với tôi có ơn tri ngộ, hơn nữa công ty đã tận sức cho tôi tài nguyên tốt nhất trong khả năng rồi."
" 20 triệu trả nợ, làm phiền chị Trầm thư thư cho tôi một chút thời gian, chỉ nửa tháng, trong vòng nửa tháng tôi gom đủ hai mươi triệu để cho chị tuỳ nghi xử lý."
Nói xong, tôi cúi đầu thật sâu về phía Trầm Hân Vi.
"Tôi bắt đầu có chút coi trọng cô rồi đó, Bạch Sương Sương."
"Mười triệu này coi như tôi đã đầu tư trước phần tiềm lực này của cô, lần này coi như cô nợ tôi, về sau nếu có show truyền hình gì hot nhớ phải mời tôi tham gia!"
Nói xong, Trầm Hân Vi cười cười vẫy tay với tôi một cái, sau đó phóng khoáng tiêu sái rời đi.
Tôi có chút xúc động nhìn chăm chú bóng lưng cô nàng rời đi, vốn tưởng rằng là oan gia như nước với lửa, ai ngờ cô nàng trở thành tri kỷ biết trân trọng tôi nhất.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK