• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười Năm Thương Nhớ​





Phần 16


Ba tiếng sau, đích thân cục trưởng cục cảnh sát gõ cửa phòng tạm giam của Thanh Tịnh, thông báo với cô việc bà già ở khu đất giải phóng đã tự đến đầu thú.


Thực ra Thanh Tịnh vốn vô tội nên sớm biết cảnh sát sẽ trả lại tự do cho mình, chỉ là cô không thể ngờ bà già kia đã mất công giăng một cái bẫy bằng mạng người như vậy, bây giờ lại đột nhiên đến đầu thú dễ dàng như vậy.


“Bà ta tự đến đầu thú ấy ạ?”. Cô hỏi cục trưởng.


“Đúng vậy, mới sáng sớm đã đến”. Vị cục trưởng đeo quân hàm ba sao nhìn cô, khí chất uy nghiêm toát ra khiến người ta nảy sinh ra một loại kính trọng nhất định: “Bà ta đã kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm đó, nói chính bà ta đã cầm gậy đánh cháu, ép cháu phải chạy lên tầng hai. Sau đó con gái bà ta quả thực có giằng co với cháu nhưng cháu không hề khiến cô ta phải tự tử”


“Vâng, ban đầu bà ta bảo cháu vào nhà, sau đó đột nhiên đổi ý nhốt cháu bên trong. Cả bà ta và cô gái kia bỗng dưng lao vào cháu, sau đó cũng không hiểu nguyên nhân gì khiến cô ta nhảy lầu tự tử”


“Cả đêm hôm qua Duy nó đã tự mình đi điều tra, cuối cùng tìm ra được một tập hồ sơ chứng minh cô ta đang bị ung thư phổi giai đoạn cuối”
“Ung thư ấy ạ?”


Cục trưởng gật đầu: “Bà lão kia cũng khai hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, hai đứa con trai của con gái lại đang tuổi ăn tuổi học. Nhân tiện có lần giải phóng đất này gặp cháu, bà ta muốn dùng cái chết của con gái mình đổi lại một số tiền đủ để cho hai đứa cháu trai có thể có tiền sống đến khi trưởng thành. Dù sao bà ta cũng đã già, mà con gái không chồng lại bệnh tật sắp chết, vốn không thể đủ sức để chờ hai đứa trẻ đó lớn”


Trò chuyện với cục trưởng, Thanh Tịnh mới lờ mờ hiểu ra nguyên nhân tại sao đột nhiên cô gái kia lại tự sát như vậy. Hóa ra, gia đình bà ta đã rơi vào bước đường cùng khi con gái ung thư phổi đã chạy chữa tốn rất nhiều tiền, dẫn đến nợ nần khắp nơi. Hai đứa con của cô ta lại đang tuổi ăn tuổi lớn, một mình bà ta không đủ khả năng kham được. Trùng hợp, tập đoàn Viễn Thanh lại có dự án giải phóng khu đất, nhưng số tiền đền bù mặt bằng của Viễn Thanh có lẽ chỉ đủ để chi trả khoản nợ, cho nên bà ta mới nhất định không chịu dọn đi, cố tình gây khó dễ để giăng bẫy cho cô. Mục đích là để kiếm một khoản tiền bồi thường lớn để có thể lo cho tương lai của hai đứa trẻ nếu cả bà ta lẫn mẹ chúng đều không còn nữa.


Nhưng vì tiền mà dùng đến cách này, khiến con gái mình phải chết đau đớn… Thanh Tịnh không dám nghĩ nữa, quá dã man, quá tiêu cực!!!


Cục trưởng thấy cô im lặng không đáp liền vỗ vai: “Công an đã điều tra hiện trường và lấy lời khai của các nhân chứng rồi, đến giờ đã có đủ căn cứ khẳng định cháu vô tội, cháu không ép người phụ nữ kia phải nhảy lầu tự tử. Bây giờ, cháu được tự do”


Nghe xong câu này, Thanh Tịnh mới có thể cảm thấy thực sự nhẹ nhõm trong lòng, cô cung kính cúi đầu trước cục trưởng, lễ phép đáp: “Mấy ngày qua thực sự cảm ơn chú ạ. Nhờ có chú mà cháu mới được thả ra sớm như vậy. Cảm ơn chú và các đồng chí cảnh sát điều tra”


“Thực ra người cháu nên cảm ơn là Duy. Nó lo cho cháu lắm đấy, cả đêm qua đều chạy đôn chạy đáo tìm bằng chứng chứng minh cháu vô tội. Thằng bé hình như rất thật lòng với nhau”
“Vâng ạ. Chúng cháu là bạn bè nhiều năm”
“Chú thấy nó đối xử với cháu còn hơn cả bạn bè ấy chứ”


Thanh Tịnh không biết nói gì, chỉ lặng lẽ cười trừ. Quả thực mấy năm nay Ngô Bách Duy đều rất tốt với cô, anh luôn âm thầm đứng sau chăm sóc và bảo vệ cô, ngay cả sự việc lần này cũng không màng tới danh tiếng của bản thân mà dốc hết lòng hết sức tìm bằng chứng chứng minh cô vô tội. Ngô Bách Duy là người đàn ông tốt, nhưng mà…


Thanh Tịnh nén một tiếng thở dài trong lòng, đứng trò chuyện với cục trưởng thêm một lát nữa rồi mới rời trụ sở công an. Khi cô vừa ra khỏi cổng thì đã thấy Ngô Bách Duy đứng bên ngoài đợi sẵn.


“Tịnh”. Ngô Bách Duy sắc mặt có một chút tiều tụy, vừa nhìn thấy cô hai mắt đã sáng lên, vội vàng vẫy tay gọi.


Không hiểu sao lúc ấy, từ tận sâu trong lòng người mà cô muốn nhìn thấy lại không phải là Ngô Bách Duy. Thanh Tịnh không nhịn được đảo mắt một lượt, không thấy xe của Trịnh Minh Viễn đâu mới đi lại gần xe của Ngô Bách Duy, cười cười: “Sao anh đến sớm thế?”


“Đến sớm để đón em chứ? Hai ngày nay mệt rồi phải không? Ở phòng tạm giam em có ngủ được không?”
“Em vẫn ngủ được mà”
“Được rồi, lên xe rồi nói. Em mau lên xe đi”


Ngô Bách Duy dùng một tay ôm lấy vai cô, một tay mở cửa ghế phụ, dìu cô vào trong xe. Trên đường đi, anh hỏi han hôm qua cô ở trong trụ sở công an thế nào, có người nào làm khó cô không, sau đó còn nói đưa cô đi ăn để bồi bổ lại sức khỏe. Thanh Tịnh nghe xong chỉ đáp:


“Luật sư Duy, cảm ơn anh nhé”
“Cảm ơn gì cơ?”
“Em nghe chú cục trưởng nói rồi. Là anh cả đêm đi tìm bằng chứng giúp em”
“Cảm ơn gì chứ, đây là việc anh phải làm. Hơn nữa em còn là người phụ nữ mà anh thích, dù em xảy ra chuyện gì, anh cũng nhất định sẽ không để em phải chịu ấm ức”


Thanh Tịnh khẽ mỉm cười, hôm nay thật sự không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa mà chỉ nói: “À phải rồi, anh làm sao có thể thuyết phục được bà già đó thế? Bà ta rất khó tính, lại mất công nghĩ ra nhiều trò như vậy để kiếm tiền bồi thường, dù sao cũng đã bước đầu đạt được kết quả rồi, làm sao anh có thể thuyết phục bà ta ra đầu thú?”


“Hả?”. Ngô Bách Duy nhất thời cảm thấy hơi bất ngờ, vô thức quay sang nhìn Thanh Tịnh. Tuy nhiên, vài giây sau lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày, cười cười đáp: “À ờ… anh chỉ nói vài câu thôi”


“Anh giỏi thật đấy. Cảm ơn nhiều nhé. Sau này nhất định em sẽ báo đáp anh”
“Không cần em báo đáp, chỉ cần em chịu ở bên anh hết đời là được rồi”


Thanh Tịnh nghe xong chỉ cười mà không nói gì, dường như đến lúc này ngay cả bản thân cô cũng không biết, rút cục là Ngô Bách Duy đối với cô tốt hơn hay Trịnh Minh Viễn đối với cô tốt hơn.


Tuy nhiên, ngẫm đi ngẫm lại thì vẫn là Ngô Bách Duy tìm bằng chứng giúp cô, còn thuyết phục bà già kia giúp cô, hơn nữa anh còn chưa từng làm cô tổn thương. Còn Trịnh Minh Viễn, ngoài mang đàn em đến náo loạn trụ sở công an ra thì chưa hề ra tay giúp cô một chuyện gì, chút cảm giác ấm áp mà anh đem lại hôm qua, có lẽ cũng như cách đây tám năm, đến nhanh rồi đi cũng nhanh mà thôi.


Ngày hôm sau, Thanh Tịnh vừa đến công ty đã phải xử lý một khối lượng công việc chất chồng như núi. Thư ký, các phó giám đốc cùng các cổ đông ra vào phòng làm việc cô để chúc mừng cô được minh oan đã ngốn rất nhiều thời gian, sau đó còn phải xử lý các công việc sau vụ lùm xùm, còn cả những việc đã dồn lại sau mấy ngày qua cô không có mặt ở công ty.


Cô bù đầu với công việc đến hơn tám giờ tối mới đi ăn cùng Ngô Bách Duy, xong xuôi lại mới trở về Vạn Kim Phúc. Sau khi xe của Ngô Bách Duy vừa đi khỏi, Thanh Tịnh đang loay hoay mở khóa cửa của biệt thự thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Dì Tịnh”.


Thanh Tịnh ngay lập tức quay đầu lại, thấy Trịnh Minh Viễn đang bồng Minh Minh trên tay đứng sau lưng mình từ bao giờ. Mà vừa nhìn thấy Minh Minh, tâm trạng mệt mỏi sau một ngày dài căng thẳng của cô đột nhiên giãn ra, vui vẻ lên tiếng gọi: “Minh Minh, con đến đấy à?”


“Dì Tịnh bây giờ mới đi làm về đấy à? Con với ba đợi dì ba tiếng rồi đó”.


“Đợi ba tiếng?”. Thanh Tịnh nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện ra hiện tại đã hơn mười giờ tối, hai cha con Trịnh Minh Viễn ở đây đợi từ bảy giờ, có nghĩa là đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm sao?


Mà khoan đã, Trịnh Minh Viễn từ bao giờ có lòng kiên nhẫn như vậy?


Dường như đọc được thắc mắc trong lòng cô, Trịnh Minh Viễn bồng Minh Minh đi lại gần rồi chậm rãi mở miệng: “Nó nói nhớ em, đòi đến bằng được. Đến rồi không gặp cũng nhất định không đi”


Lúc này, Thanh Tịnh mới nhớ ra điện thoại của mình đã hết pin từ bao giờ, Trịnh Minh Viễn có đợi ba ngày ba đêm cũng không sao, nhưng Minh Minh còn nhỏ, lại đang bị bệnh như vậy, ở ngoài đợi cô ba tiếng nhất định sẽ rất đói: “Hai người vào nhà đi, vào nhà rồi nói”


Sau khi để hai cha con Trịnh Minh Viễn vào nhà, Thanh Tịnh ngay lập tức đeo tạp dề vào bếp để nấu nướng.


Cô không thường xuyên nấu ăn ở nhà nên thực phẩm không nhiều, chỉ làm một đĩa bò xào cần tay và trứng chiên, thêm một tô canh rau mà Trịnh Minh Viễn và Minh Minh đều ăn ngon lành, nhất là Minh Minh, ăn liền một lúc hai bát cơm.


“Dì Tịnh nấu ăn tuyệt nhất”. Hai mắt thằng bé sáng rực nhìn cô, bên miệng còn dính một hạt cơm: “Chẳng bù cho ba con, mấy ngày này chỉ cho con ăn cơm hộp”


Cơm hộp? Trịnh Minh Viễn giàu thế mà không nỡ thuê người chăm sóc Minh Minh sao?


Thanh Tịnh giơ tay lấy hạt cơm xuống từ trên má Minh Minh, nhíu mày hỏi lại: “Tại sao con phải ăn cơm hộp? Không có người nào nấu cho con ăn sao?”


“Không có, các chú trong biệt thự ngoài bắn súng ra thì đâu biết nấu ăn chứ. Ngày nào mọi người cũng ăn cơm hộp, con cũng không tránh khỏi số phận”. Minh Minh lắc đầu, điệu bộ như đã chán ngấy ông bố của mình lẫn cơm hộp đến tận cổ.


Thanh Tịnh đương nhiên rất dễ bị một đứa nhóc lừa, lập tức đập bàn quát Trịnh Minh Viễn: “Này Trịnh Minh Viễn, anh nuôi con kiểu gì thế hả?”


Trịnh Minh Viễn lúc này đang chuyên tâm ăn uống, nghe cô nói vậy liền cau mày: “Ý em là gì?”


“Tại sao anh cho Minh Minh ăn cơm hộp?”


“Bận”. Anh nói xong, lại vùi đầu vào ăn cơm.


“Anh có lương tâm không đấy hả? Anh bận thì có thể thuê người giúp việc hoặc đưa Minh Minh ra ngoài ăn, tại sao anh bắt nó ngày ngày ăn cơm hộp? Nó đang tuổi lớn, cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ. Hơn nữa Minh Minh đã bị suy dinh dưỡng, anh còn để nó ăn đồ ăn linh tinh sao?”
“Một nhà toàn đàn ông, hơn nữa suốt ngày đánh nhau bắn súng, em bảo tôi thuê giúp việc kiểu gì?”


Nói cũng đúng, dù trả lương cao thì cũng có ai dám nhận công việc nấu nướng cho một nhà mấy trăm sát thủ, lại cả ngày bắn bắn giết giết chứ.


“Nhưng anh cũng không thể để thằng bé ăn cơm hộp”


“Vậy em nuôi đi”. Trịnh Minh Viễn thản nhiên nói.


Thanh Tịnh tức đến nghẹn họng, vừa quay sang Minh Minh đã thấy hai mắt nó chớp chớp nhìn mình đầy mong đợi, cô không nỡ từ chối, càng không nỡ nhìn người cha vô lương tâm Trịnh Minh Viễn giày vò thằng bé, cuối cùng đành nói:


“Minh Minh, con có muốn ngày ngày được ăn cơm dì nấu không?”


Minh Minh đến nghĩ đã không cần nghĩ đã gật đầu như bổ củi: “Con muốn ăn cơm dì nấu. Ngày nào cũng ăn”


“Vậy con có muốn sang ở với dì không?”


Minh Minh nghe xong câu này liền liếc sang Trịnh Minh Viễn, hai cha con rõ ràng đã truyền đạt thông điệp từ ngữ qua ánh mắt, tuy nhiên Minh Minh vẫn rụt rè lên tiếng hỏi ba mình: “Ba ơi, con có thể sang ở với dì Tịnh không?”


“Con suy nghĩ kỹ chưa?”


Minh Minh lại gật đầu: “Rồi ạ”


“Vậy tốt. Tùy con”.


Thanh Tịnh thấy thái độ hờ hững giống như vừa quăng được cục nợ của Trịnh Minh Viễn liền tức điên, nhưng cũng vì thế mà càng thương Minh Minh. Tuy nhiên, thằng bé cuối cùng lại quay sang hỏi cô: “Dì Tịnh, nếu con ở đây có phải sẽ thường xuyên gặp chú đeo kính không?”


“Hả? Chú đeo kính nào?”
“Chú tối nay vừa đưa dì về nhà ấy”


Thanh Tịnh nghe xong liền vô thức quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn, thấy anh đã ăn xong liền nhàn nhã đọc báo, vẻ mặt thản nhiên không tỏ ra thái độ gì, mới nói với Minh Minh: “Không có, chú ấy là bạn dì. Chỉ đưa dì về tới cửa thôi, sẽ không vào đây”


Ở dưới gầm bàn kính, Minh Minh lén lút ra dấu OK với ba mình, Trịnh Minh Viễn nhìn thấy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh băng như không có gì, tiếp tục đọc báo.


“Vậy được ạ. Tối nay con bắt đầu ở lại luôn được không ạ?”
“Được”


Minh Minh cười híp mắt, lại quay sang bảo ba mình: “Ba à, tối nay con ở lại đây, ba ăn xong rồi mau về đi”


Trịnh Minh Viễn nghe xong chỉ hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc, có mới nới cũ”


Sau khi ăn uống xong xuôi, Trịnh Minh Viễn vốn định dây dưa ở lại thêm chút nữa nhưng Thanh Tịnh đã lạnh lùng tống cổ anh ra về. Minh Minh lại bám riết lấy Thanh Tịnh, thấy ba mình như vậy đã không bênh vực thì thôi, còn đứng ở cửa toét miệng vẫy anh. Cuối cùng, Trịnh Minh Viễn chỉ có thể bất mãn một mình trở về nhà.


Anh vừa về đến nơi đã gặp Hà Thu Thủy đứng trước cổng đợi từ bao giờ, giờ này đêm muộn, sương xuống khiến cô ta lạnh đến mức co chặt hai vai. Vừa nhìn thấy xe của Trịnh Minh Viễn, Hà Thu Thủy đã không màng nguy hiểm, vội vã lao lại.


“Anh Viễn, anh Viễn, nói chuyện với em chút đã”


Trịnh Minh Viễn vẫn lạnh nhạt lái xe, không thèm trả lời cũng chẳng để ý đến cô ta, tuy nhiên Hà Thu Thủy từ đầu đến cuối vẫn kiên quyết bám lấy, rút cục là bị ngã xuống đường, chân tay trầy xước đến thê thảm.


Cô ta không thể chạy theo nữa, chỉ có thể ngồi bệt xuống đường vừa khóc vừa nhìn xe của Trịnh Minh Viễn rời đi. Vài giây sau đó, xe của anh bỗng nhiên dừng lại khiến Hà Thu Thủy bỗng như bắt được vàng, vội vàng chống tay bò dậy rồi lảo đảo chạy đến: “Viễn. Nghe em nói đã. Viễn”


Trịnh Minh Viễn mở cửa xuống xe, nhìn Hà Thu Thủy kiêu ngạo một thời, bây giờ tự trọng cũng không cần, cứ thế chạy về phía anh: “Xin anh đấy, nghe em nói đã”


Cô ta chạy đến, dùng hai tay bám chặt lấy áo sơ mi của anh, nước mắt làm marcara của cô lấm lem, trông vô cùng thảm hại: “Nghe em giải thích, năm phút thôi”


“Cô còn muốn nói gì?”. Trịnh Minh Viễn đút hai tay vào túi quần, thanh âm lạnh lẽo như băng.


“Em không làm thế, em không hại chị Tịnh, là có người cố ý vu oan cho em. Anh phải tin em”


“Tôi tin cô?”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên nổi giận, hai mắt ngập tràn sát khí: “Cô dùng laptop của tôi tung tin hãm hại Viễn Thanh, tôi có thể bỏ qua một lần. Lần này cô dám hại cô ấy phải ngồi tù, tôi còn chưa tính sổ với cô, cô còn dám đến đây kêu oan?”


“Viễn, thực sự không có”. Hà Thu Thủy càng lúc càng khóc tợn, liên tục lắc đầu: “Là chị Tịnh gặp em với anh đi ăn từ lần trước cho nên vẫn nghĩ em là bạn gái của anh, chị ấy vốn đã không thích em. Lần trước gặp ở siêu thị, chị ta còn đe dọa em hãy tránh xa anh ra, anh không tin có thể cho người tới hỏi nhân viên siêu thị. Em thề với anh, em không làm hại chị ấy. Tại sao anh không nghĩ chị ấy cố tình làm như thế để hại em chứ? Không phải Viễn Thanh chỉ bị vướng vào lùm xùm nhưng ba ngày đã có thể giải quyết xong gọn ghẽ sao? Khủng hoảng làm sao giải quyết nhanh như vậy được chứ? Hơn nữa không phải bây giờ chị ấy cũng đã được thả ra rồi sao?”


“Câm miệng”.
“Viễn, anh phải tin em. Em biết anh yêu chị ấy, nhưng anh cũng không thể vì chị ấy mà đối xử với em như thế được. Ở Thụy Sỹ anh nằm trên giường bệnh suốt sáu năm, em cũng ở bên cạnh anh sáu năm, một bước cũng không rời. Em cũng yêu anh không kém gì anh yêu chị ấy, chưa từng mong anh phài đáp lại. nếu mong được anh đáp lại thì em đã làm từ lâu rồi. Em có thể im lặng ở bên anh suốt thời gian dài mà không đòi hỏi như vậy, tại sao bây giờ lại phải làm hại chị ấy chứ?”


Nhắc đến chuyện ở Thụy Sĩ, Trịnh Minh Viễn vẫn nhớ Hà Thu Thủy đã từng ở bên chăm sóc mình thế nào, ba mẹ của mình và chú Mạc Phong đã từng mong anh và cô ta thành đôi ra sao. Nếu không phải anh vì nể mặt chuyện cũ, có lẽ…


Trịnh Minh Viễn lặng lẽ cuộn chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi rồi đẩy Hà Thu Thủy ra, chằm chằm nhìn cô ta, im lặng không đáp.


“Anh, em không hại chị ấy”
“Tốt nhất là cô về Thụy Sĩ ngay cho tôi. Nếu để tôi thấy cô còn ở thành phố A…”


Anh nói đến đây thì ngừng lại, mặc kệ người nghe tự biên tự diễn ra đủ loại chuyện giày vò gì. Trịnh Minh Viễn không nói thì thôi, đã nói đến như vậy có nghĩa là đã thực sự tuyệt tình tuyệt nghĩa.


“Anh, em không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần chúng ta vẫn như ngày xưa thôi, có được không?”. Nhìn sắc mặt không biểu cảm của Trịnh Minh Viễn, Hà Thu Thủy lại càng tuyệt vọng. Cô ta liên tục nói: “Có được không?”


Trịnh Minh Viễn không thèm mở miệng nói câu gì, chỉ lạnh lùng xoay người đi vào trong nhà. Sau khi anh đi rồi, Hà Thu Thủy cả khuôn mặt đang đẫm lệ bỗng nhiên nở nụ cười:


“Viễn, tại sao cô ta được anh yêu suốt gần mười năm qua, còn em hai mươi mấy năm nay đều phải yêu anh đơn phương chứ? Nhất định không, em nhất định không để hai người toại nguyện đâu”.


***


Lời tác giả: Ngày mai lại là thứ 7 rồi nhỉ? Tớ bận nên chưa edit được truyện, mọi người lại chịu khó nghỉ ngơi một ngày vậy.


Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK