• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi Theo Ánh Mặt Trời​





Phần 17


Ngủ ngon hết cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình đã lăn đến giữa giường. Vũ Đình ngái ngủ vơ chiếc gối bên cạnh, đem bỏ xuống đùi kẹp vào, sau đó lẩm bẩm nói:


“Mẹ, kéo rèm lại đi. Chói mắt quá. Con buồn ngủ. Con ngủ thêm lát nữa”


Nói xong ba giây, Vũ Đình mới nhận ra hình như có cái gì đó sai sai, lại mất thêm ba giây nữa để nghĩ lại xem cái sai sai ấy là chuyện gì, cuối cùng cô giật mình mở mắt, nhìn thấy Tô Uy Việt đang đứng trước cửa sổ trong phòng, rèm cửa mở toang. Bên ngoài chính là ánh sáng mặt trời buổi trưa ở Vân Sơn.


“Ôi mẹ ơi”.


Người nào đó lập tức bật dậy như lò xo, nhìn chăn gối lẫn quần áo trên người mình lộn xộn, lại nhìn bóng lưng lạnh tựa thần chết của Tô Uy Việt, thật sự chỉ muốn đâm đầu xuống gối chết ngay lúc đó.


“Tôi xin lỗi, xin lỗi”. Vũ Đình vội vã trèo khỏi giường, hai má nóng ran, ngón tay còn tranh thủ vuốt phẳng lại tà áo đã nhăn nhúm: “Hôm qua chắc là mộng du nên mới tự trèo lên giường anh, tôi xin lỗi”


Tô Uy Việt chậm rãi xoay người, thái độ không nóng không lạnh, thực khiến người khác nổi da gà: “Mộng du?”


“Vâng, đúng là mộng du. Anh xem, mộng du cũng gọi là bệnh mà. Anh đừng chấp kẻ có bệnh như tôi”
“Kẻ có bệnh như cô sao còn chưa vào trại tâm thần?”


Vũ Đình mặt mày méo xệch, quen biết hơi lâu lâu nên cũng đoán được “đại ca” thật sự nổi giận rồi. Tô Uy Việt thường ngày sẽ không lắm lời, hơn nữa mọi người ở đây đều nói đại ca trước giờ không ngủ chung với ai, cô dám trèo cả lên giường sói, đúng là đã ăn mười lá gan hùm rồi.


Cô nhăn nhó giải thích: “Anh đừng nóng. Tôi cam đoan về sau nhất định sẽ không mộng du trèo lên giường anh nữa. Nếu như tôi còn trèo lên, anh cứ lấy dây thừng trói tôi treo ngược cành cây đi”.


Vũ Đình nói xong, lại nhanh như chớp thò tay gấp gọn lại chăn gối cho Tô Uy Việt, cười tươi lấy lòng: “Hay là tôi giặt chăn gối cho anh coi như đền tội nhé. Việt, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp kẻ mộng du như tôi”


Tô Uy Việt im lặng một hồi, Vũ Đình cũng căng thẳng một hồi. Lát sau, cô nghe âm thanh nồng nặc mùi thuốc súng vọng đến: “Giặt sạch toàn bộ chăn gối bằng tay, chạy bốn mươi vòng quanh sân. Không chạy đủ đừng trách tôi treo ngược cô lên cây”


Đương nhiên kẻ tội đồ rất biết thức thời, cô không dám hé răng năn nỉ một tiếng mà lập tức đứng thẳng người, học theo đám đàn em của Tô Uy Việt, hô to “rõ” một tiếng. Sau đó ôm chăn gối lao như bay xuống bên dưới.


Giường của Tô Uy Việt rất lớn, chăn gối cũng may theo kích cỡ ấy, cô vác chăn đã thấy nặng, đằng này còn phải giặt, cơ thể mảnh mai thật sự không chịu nổi công việc nặng nhọc như vậy. Cuối cùng mồ hôi nhễ nhại, chỉ biết rủa thầm: Đang ăn sung mặc sướng ở thành phố B, tự nhiên lại thích chạy đến đây chịu khổ, Bội Bội, mày đúng là mê trai hết thuốc chữa.


Vũ Đình đang khóc dở mếu dở, bỗng dưng lại vô tình nhìn thấy máy giặt ở gần đó, cô liếc ngang liếc dọc một hồi, không có ai liền len lén mang hết chăn gối ném vào máy. Đợi đến khi máy giặt xong thì lại nhàn nhã mang ra phơi.


Nhiệm vụ giặt chăn gối hoàn thành, đến lượt chạy bốn mươi vòng, cô lại bày trò gian lận. Vũ Đình cứ chạy hai vòng lại ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể buôn chuyện với đám đàn em của Tô Uy Việt. Một người thấy vậy mới tò mò hỏi: “Chị dâu, không sợ đại ca treo chị lên cây hả?”


Vũ Đình nhét một quả dâu tây vào miệng, vừa nhồm nhoàm ăn vừa đáp: “Đại ca cậu bảo tôi chạy bốn mươi vòng chứ có bảo tôi phải chạy liên tục đâu. Từ bây giờ đến tối, tôi chạy đủ bốn mươi vòng là được. Cậu nói có đúng không?”


Người kia nghe xong, đầu óc như được khai sáng, lập tức giơ ngón cái với cô: “Thế mà chị cũng nghĩ ra được, chị dâu, chị quá giỏi”


Đỗ Khang lúc đó không biết từ đâu xuất hiện, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ liền cau mày: “Mày thử chạy như vậy xem, đại ca có mang mày đi nướng không?”


“Ấy, em làm sao dám chứ? Đại ca chắc chắn đem em đi nướng thật đấy. Chỉ có chị dâu mới có bản lĩnh đó thôi, đúng không chị dâu?”


Vũ Đình khoái chí gật gù, lại nhét thêm một quả dâu tây nữa vào miệng, cười hì hì: “Quá khen, quá khen”


Tối hôm đó, cô mang chăn gối đã phơi khô vào phòng của Tô Uy Việt, thấy giường của anh đã được trải một bộ ga khác, cũng chất vải lụa mịn màu đen. Gu thẩm mĩ cố chấp đến mức cô chỉ biết lắc đầu: “Chăn gối của anh tôi giặt xong rồi. Đảm bảo sạch sẽ thơm tho. Giờ tôi để ở chỗ nào được?”


Vị đại ca nào đó đang nghe điện thoại quốc tế bằng tai nghe bluetooth rất nhỏ gắn trên tai, anh chậm chạp quay người, thấy Vũ Đình đang ôm đống chăn gối to gấp mấy lần người, cơ thể mảnh mai lọt thỏm giữa lớp lụa màu đen trông có hơi buồn cười.


Tâm trạng đang căng thẳng vì nghe báo cáo tình hình ở Kuwait của anh đột nhiên dịu xuống. Anh đưa tay lên ra hiệu cô cứ để ở trên giường, sau đó tiếp tục xoay lưng ra cửa sổ nói chuyện điện thoại. Bận rộn đến khi cúp máy đã gần ba mươi phút sau, quay đầu lại thì đã thấy Vũ Đình cuộn tròn giữa đống chăn gối, ngủ ngon như chó con dưới sàn từ bao giờ.


Tô Uy Việt tháo tai nghe ném xuống bàn, sau đó đi lại gần, đứng từ trên cao nhìn xuống bộ dạng ngủ không mấy đẹp đẽ của Vũ Đình, thực sự vẫn muốn lôi súng ra bắn một phát.


Anh phát hiện ra bản thân mình gây đây rất kỳ lạ, bất kể hương thảo mộc có tác dụng an thần thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến anh ngủ ngon được. Ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhận ra thời gian qua mình tiếp tục mất ngủ là vì thiếu hơi thở của người con gái này.


Vũ Đình như một cây hoa dại mọc trong núi, ngày ngày đều vui vẻ đón ánh mặt trời, ngày ngày đều tươi tắn rực rỡ và tràn đầy sinh khí. Cô mang đến cho Vân Sơn này một cảm giác mới mẻ, khiến đám đàn em của anh có thể cười, khiến không gian nơi này như bừng sáng, vạn vật đều trở nên ấm áp hơn.


Và hơn nữa, cô còn có bản lĩnh làm cho tinh thần lúc nào cũng cảnh giác cao độ của anh trở nên buông lỏng. Sở dĩ chứng mất ngủ của anh trầm trọng là bởi vì ba mươi năm nay, bất kể nhắm mắt hay mở mắt, anh đều có cảm giác bất an như thời gian ở trong rừng lúc trước. Rắn rết rình rập, động vật ăn thịt ở khắp nơi, đến cả thực vật cũng có thể giết người, một đứa trẻ mấy tuổi khi đó để có thể sinh tồn ở nơi đó, bởi vì thực sự chưa bao giờ dám ngủ say giấc.


Vậy mà bây giờ có hơi thở của Vũ Đình ở bên, anh có thể chợp mắt rồi.


Cô gái này… nhỏ bé như cây cỏ sao nhiều năng lực đến thế?


Tô Uy Việt cũng không hiểu cảm giác của mình là gì, chỉ đứng đó ngẫm nghĩ một hồi, sau đó cũng lên giường đi ngủ. Nửa đêm, bạn cây cỏ nào đó lại tiếp tục mộng du, trèo lên giường của anh rồi lẩm bẩm nói: “Mai anh treo ngược tôi lên cây cũng được, hôm nay tôi nhất định phải ngủ trên giường. Dưới sàn quá lạnh. Nếu tiếp tục ngủ dưới đó thì tôi chết thật đấy”.


Tô Uy Việt:”…”. Thật hết nói nổi.


Vũ Đình tiếp tục ngủ ngon hết một đêm, ngày hôm sau bị đánh thức dậy bởi có tiếng người nói chuyện trong phòng.


Cô vừa ngái ngủ vừa dỏng tai nghe, ban đầu thấy loáng thoáng tiếng Liêm nói: “Đại ca, đám công nhân càng lúc càng không biết sợ súng đạn, tình hình ở Kuwait không ổn như vậy, hay là để em sang đó một chuyến?”


“Hơn nữa phiến quân gần đây đang mở rộng bành trướng, vùng chiến sự thời gian này quá nguy hiểm. Đại ca, để em và Liêm đi, có tình hình gì sẽ thông báo ngay cho anh”. Giọng Đỗ Khang chen vào.


Tô Uy Việt trầm mặc rất lâu, cuối cùng đến khi Vũ Đình tỉnh hẳn ngủ, anh mới mở miệng: “Bên Tôn Lập thế nào?”


“Em đã gọi cho hắn hai cuộc điện thoại, nhưng lần nào hắn cũng nói không có cách gì đàn áp nổi công nhân”


“Tôn Lập là chỉ kẻ trung gian. Hắn nhất định không dám làm mất lòng bọn Frank, cũng không dám làm mất lòng chúng ta nên mới không tỏ rõ lập trường như vậy”. Liêm nói: “Đại ca, xem ra chúng ta phải trực tiếp ra tay”


Tô Uy Việt gật đầu: “Chuẩn bị đi, đêm nay bay sang Kuwait”


“Nhưng mà đại ca…”. Liêm và Đỗ Khang đồng thời lên tiếng: “Anh đang bị thương, vết thương thấu phổi như vậy không nên đi lại nhiều. Những chuyện này bọn em đủ sức xử lý, anh đừng lo. Anh cứ yên tâm ở nhà dưỡng thương”


“Ở Kuwait không những có phiến quân mà còn lũ Frank, gộp thêm đám công nhân. Kuwait không phải địa bàn của chúng ta, một đối đầu ba, các cậu tự tin xử lý được?”


Không khí trong phòng im lặng, Liêm và Đỗ Khang mím môi suy nghĩ, lát sau mới nói một câu: “Đại ca, có phải mất mạng em vẫn quyết bảo vệ mỏ Lưỡng Hà. Anh đừng lo”


Tô Uy Việt giơ tay bóp trán, không muốn nhiều lời với hai người họ nữa mà chỉ đáp: “Chuẩn bị máy bay đi”


Cuối cùng, bọn họ không dám cãi lời đại ca mình cho nên đành miễn cưỡng gật đầu rồi đi ra ngoài chuẩn bị. Trước khi rời khỏi phòng, Liêm liếc nhìn Vũ Đình đang nằm giữa đám chăn đệm kia một giây rồi quay đi, trong ánh mắt bỗng tràn đầy phức tạp.


Buổi trưa, đám đàn em của Tô Uy Việt đều bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi đến Kuwait sắp tới, Vũ Đình cũng không biết đó là nơi nào, tình cờ lại bắt gặp Đỗ Khang đang kiểm tra mấy thùng đựng súng cho nên liền kéo áo anh ta hỏi nhỏ:


“Anh Khang, các anh chuẩn bị đến Kuwait đấy à?”


“Ừ”. Sáng nay Đỗ Khang cũng đã nhìn thấy cô nằm trên giường của đại ca mình, cho nên cũng không giấu cô chuyện này.


“Vậy… đó là nơi nào thế?”
“Vùng chiến sự”
“Hả? Vùng chiến sự?”


“Ừ. Cô chưa nghe tên Kuwait bao giờ à?”. Đỗ Khang nhìn cô.


Vũ Đình thật thà lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”


“Đại loại là một nước hồi giáo, giàu có nhờ dầu mỏ nhưng quanh năm có chiến tranh”
“À, vậy các anh lần này đi lâu không?”
“Cũng chưa biết. Sao thế?”


“Tôi muốn đi theo”. Cô cười hì hì: “Tôi chưa được đến nước hồi giáo bao giờ. Đi thử một lần cho biết”


“Ở đó không phải chỗ để chơi. Tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà đợi đại ca đi”


Vũ Đình không nói nữa, chỉ im lặng đợi Tô Uy Việt từ kho vũ khí trở về rồi mới chạy theo anh lên tầng hai.


Bây giờ cô đã quen với việc được vị đại ca nào đó dung túng cho nên cũng chẳng thèm gõ cửa mà chạy thẳng vào phòng. Nhìn Tô Uy Việt đang cầm ly trà cam thảo đứng trước cửa sổ, cô hít sâu một hơi rồi nói:


“Các anh chuẩn bị đi nước ngoài à?”


Tô Uy Việt không nhìn cô, chỉ đáp: “Có chuyện gì?”


“Tôi điều chế thêm một chai tinh dầu, anh cho tôi đi theo nhé”. Vũ Đình biết có xin xỏ tảng băng này cũng bằng thừa, cho nên đành to gan đưa ra điều kiện trao đổi. Dù lép vế hay sợ hãi, vẫn cứ muốn đi theo: “Tôi chưa được đến đất nước hồi giáo bao giờ, anh cho tôi đi đi. Tôi đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, giả câm giả điếc, im lặng đi theo anh. Tôi chỉ muốn đến đó tham quan thôi, sẽ không làm phiền đến các anh”


“Cô không có tiền mua vé thăm quan?”


“Không phải”. Cô suy nghĩ giây lát rồi lại ngập ngừng nói: “Tôi hứa sẽ không gây chuyện. Có thể cho tôi đi theo được không?”


Lúc này, Tô Uy Việt mới quay lại, nhìn cô dò xét: “Cô đang mưu tính chuyện gì?”


“Không có”. Vũ Đình cắn môi, cuối cùng phải quyết định nói thật: “Tôi… chỉ muốn… đi cùng thôi. Tôi muốn đi tham quan nước hồi giáo là thật, nhưng mà, tôi cũng… quen… quen ngủ cùng anh rồi”


Tô Uy Việt: “…”. Quả nhiên bị sét đánh.


Anh lập tức xoay người, cầm cốc trà trên tay uống thêm một ngụm, qua rất lâu sau đó cũng không trả lời. Vũ Đình đứng đó chờ đến nhũn cả chân cũng không nghe anh đáp lại, cuối cùng suy ngẫm một hồi cũng tự hiểu ra như vậy hình như là… ngầm đồng ý.


Mẹ ơi, đại ca đồng ý cho cô đi theo đến vùng chiến sự. Tô Uy Việt, cô thích anh chết mất thôi. Dám cho cô đi theo đến vùng chiến sự!!!


Vũ Đình không kìm được, bỗng chốc cười phá lên như một kẻ điên. Sau đó mặc kệ ánh mắt sắc lạnh như dao của Tô Uy Việt, nói rõ to: “Cảm ơn anh, tôi về phòng chuẩn bị đây”


Tiếp theo không đợi ai lên tiếng đã mở cửa chạy như bay về phòng.


Nằm lên giường cô vẫn không sao khép miệng lại được, cứ tưởng tượng đến chuyến đi Kuwait sắp tới rồi lại ôm gối cười một mình không khác gì thần kinh. Sau đó lại lôi điện thoại ra, chọn một tấm hình đã chụp trộm Tô Uy Việt, ấn nút gửi cho Dương Vũ:


“Ba, ba xem đi, người này thế nào? Đẹp trai phong độ không? Có xứng đáng làm con rể của ba không?”


Một lát sau đã thấy ba cô nhắn lại: “Trông cũng được, bao nhiêu tuổi?”


Tô Uy Việt bao nhiêu tuổi làm sao cô biết?


Vũ Đình ngơ ra, gặm móng tay ngẫm nghĩ một hồi, lát sau mới trả lời: “Ba đợi con dắt anh ấy về rồi sẽ khai báo tên tuổi, gia cảnh cho ba. Một chi tiết cũng không thiếu. Con ở lại Vân Sơn chơi một thời gian, tranh thủ chinh phục con rể cho ba. Ba bảo mẹ đừng lo cho con. Con gái lớn rồi. Sẽ không ai làm hại được con đâu”


Dương Vũ ở đầu bên kia thật sự cũng hết cách với cô con gái này, cuối cùng đành vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục nằm xuống ôm vợ yêu rồi thì thầm: “Em thấy không? Bây giờ anh em chúng nó vợ chồng mình không quản được nữa rồi. Một đứa chỉ lo chém chém giết giết, một đứa lại chỉ thích rong chơi. Anh hết cách rồi”


Tống Liên Chi nhặt điện thoại lên, xem hình Vũ Đình mới gửi, thấy trong ảnh là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, tuấn tú lại điềm tĩnh, gương mặt tuy hơi lạnh nhạt một chút nhưng cốt cách hơn người dường như được toát ra từ trong xương.


Người đàn ông này… sao nhìn điểm nào cũng thấy toát lên sự tin cậy như vậy nhỉ? Giác quan của phụ nữ rất nhạy bén, dù một bức ảnh vÃn còn hơi mơ hồ nhưng Tống Liên Chi có thể cảm nhận được rằng anh ta hơn hẳn Lưu Bình Nguyên, là loại người mà con gái của mình nhất định có thể dựa dẫm được.


Nghĩ đến đây, Tống Liên Chi bỗng bật cười: “Cậu thanh niên này cũng được đấy chứ?


“Em thấy thế nào?”
“Bề ngoài không tệ. Có vẻ rất cao. Cũng có vẻ là người đàng hoàng. Em thấy lần này Bội Bội nhà chúng ta lựa chọn không tồi”
“Thế thì em không cần phải lo cho con bé đến mất ăn mất ngủ nữa. Chúng ta ấy à, già rồi, không theo kịp lũ trẻ đâu. Có nói chúng nó cũng không nghe”


Tống Liên Chi xoay người ôm tấm lưng trần của ông xã, thì thầm: “Đúng vậy, có nói thì chúng nó cũng không nghe. Chúng ta không quản nữa”


“Được”


Tối hôm đó, chín giờ đêm, Tô Uy Việt dẫn theo một số đàn em lên máy bay đến Kuwait.


Vũ Đình đứng trong sân nhìn hồ nước rộng lớn phía trước căn biệt thự đột nhiên tách thành hai, nước theo rãnh khe nứt ở hai bên trái phải chảy xuống dưới, sau đó một đường băng cùng với một kho sân bay từ bên dưới từ từ trồi lên, khiến cô không khỏi kinh ngạc.


Giấu đường băng ở dưới nước, vệ tinh ở không gian có chụp ảnh cũng không thể nào phát hiện ra được. Tô Uy Việt đúng là thông minh có thừa, hơn nữa, anh còn có hệ thống đẩy đường băng lẫn vô số máy bay quân sự giấu ở đó, nhất định tiềm lực quân sự không phải loại tầm thường.


“Đình, đi thôi”. Tô Thành Nam thấy cô ngây ra nhìn đường băng liền vỗ vỗ vai cô.


“Anh Nam, đại ca của anh… có nhiều máy bay như vậy à?”


Tô Thành Nam bật cười: “Còn nhiều thứ, từ từ rồi em sẽ biết. Mau đi thôi, mọi người sắp khởi hành rồi”


“À vâng, đi thôi”


Máy bay chầm chậm khởi hành dọc đường băng, sau đó bay lên bầu trời rộng lớn. Vũ Đình ngồi bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, đến khi không còn nhìn thấy khu rừng ở Vân Sơn nữa mới chịu tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt, thế nhưng vì hồi hộp mong chờ chuyến đi này nên cô không thể ngủ nổi, lát sau lại chậm chạp mở mắt ra, nhìn Tô Uy Việt đang cau mày xem bản đồ vệ tinh.


Đây là lần đầu tiên được theo bọn họ đi ra nước ngoài, chuyến đi này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng cô vẫn muốn đi theo, vẫn muốn ở bên cạnh Tô Uy Việt.


Cô lo lắng cho vết thương của anh, thậm chí, còn muốn xông pha nguy hiểm để xem cuộc đời Tô Uy Việt thực ra phải tranh đấu nhiều đến đâu, để có được ngày hôm nay anh đã phải trải qua những gì. Cho nên dù nguy hiểm đến mấy vẫn muốn thử một lần. Cũng là xích đến gần anh thêm một bước.


Vũ Đình nhìn người đàn ông ngồi bên kia đến khi ríu cả mắt mới từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy bên ngoài đã sáng rõ. Cô thò đầu nhìn qua cửa sổ máy bay, thấy bên dưới là một vùng lãnh thổ màu vàng kim giống như cát sa mạc, ngoảnh đầu sang bên kia, lại không thấy Tô Uy Việt đâu.


Tô Thành Nam bảo họ đang ở trong khoang chỉ huy, mọi người ăn điểm tâm nhẹ rồi lại nghỉ ngơi tiếp, giữ sức cho mấy tiếng nữa đặt chân đến Kuwait.


Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống một sân bay nhỏ trên vùng lãnh thổ Mina, Kuwait. Bọn họ vừa ra khỏi sảnh sân bay đã có một đoàn xe tiếp đón. Tôn Lập đầu đội khăn, đeo kính đen, toàn thân ăn mặc giống hệt người Ả Rập, ông ta dẫn theo hơn hai mươi người chờ đón Tô Uy Việt ở cổng sân bay, vừa thấy bóng dáng bọn họ, Tôn Lập đã niềm nở cười:


“Anh Việt”


Tô Uy Việt nhìn bọn họ một lượt, khẽ gật đầu: “Không cần mang theo nhiều người như vậy”


“Sao có thể chứ? Hiếm khi đích thân anh mới đến đây, làm sao tôi dám tiếp đãi không tử tế”. Nói rồi, ông ta lại quay sang nhìn Vũ Đình đang đứng phía sau, ồ lên một tiếng: “Lần này anh Việt dẫn theo cả người đẹp đi cùng, đúng là chuyện trăm năm khó gặp”.


Vũ Đình nhận ra người này, lần trước khi cô vào rừng bị gấu đuổi, người đàn ông này cũng có mặt ở Vân Sơn. Khi đó ông ta còn nói: “Xưa nay vẫn nghe nói anh Việt không có đàn bà, vậy mà đến Vân Sơn mới biết thiên hạ đồn nhầm rồi. Thì ra là người đẹp nuôi ở trong nhà”.


Tô Uy Việt không thèm để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Đi thôi”


“Vâng”. Tôn Lập thu lại ánh mắt nhìn chòng chọc Vũ Đình, quay người mở cửa xe cho Tô Uy Việt, sau đó quát mấy tên đàn em của mình: “Xuất phát, đến Lưỡng Hà”


Bọn họ chia thành mấy đoàn xe, bắt đầu đi ra khỏi sân bay ở Mina rồi chạy về hướng Lưỡng Hà.


Vũ Đình ngồi cùng xe với Tô Uy Việt, lần đầu tiên được đi xe địa hình qua vùng sa mạc, trong lòng tò mò không nhịn được, cứ liên tục ngoái đầu nhìn ra cửa sổ. Tô Uy Việt cũng không quản cô, chỉ trầm mặc ngồi tựa vào thành ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía trước.


Người con gái bên cạnh anh thỉnh thoảng nhìn thấy lạc đà cùng những cô gái Ả Rập bịt khăn kín từ đầu đến chân thì khẽ cười, đôi khi còn ngâm nga mấy câu hát gì đó nghe không rõ.


Vũ Đình chưa từng sống cuộc đời liếm máu trên đầu lưỡi dao như anh cho nên không thể hiểu được rằng, càng yên bình thì lại càng ẩn sâu nguy hiểm. Chuyến đi Kuwait lần này nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Thế nhưng, nếu cô muốn, anh sẵn lòng để cô trải nghiệm một phần cuộc đời của anh.


Để xem bản lĩnh cô gái này đến đâu!!!


***


Lời tác giả: Sắp được đi phiêu lưu cùng soái ca rồi. Tình yêu như thế này mà không có kịch tính thì sẽ thiếu gia vị, không cuốn hút chị em nhỉ?


Đã yêu nhau thì phải yêu đến tận cùng sinh tử chứ, đúng không?


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK