• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi Theo Ánh Mặt Trời​





Phần 33


Một buổi sáng mở mắt tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy ánh mặt trời vàng tươi êm dịu, tiếng chim thanh tước hót du dương bên tai, hít một hơi dài còn ngửi thấy mùi không khí dịu mát dễ chịu quen thuộc. Vũ Đình ngay lập tức nở một nụ cười tươi rói.


Vân Sơn của cô ở đây rồi. Cuối cùng cũng được trở về rồi!!!


“Cảm thấy thế nào?”. Tô Uy Việt không biết đã nằm bên cô từ bao giờ, thấy Vũ Đình cựa quậy liền kéo cô ôm vào lòng, mùi thảo mộc trên người anh thơm thơm, hòa cùng sự mát lạnh da thịt khiến người ta có cảm giác rất sảng khoái.


“Giống như vừa từ cõi chết trở về vậy. Em cứ cảm thấy khó tin thế nào ấy”


“Bác sĩ nói xương chưa thể phục hồi ngay, cần nằm trên giường dưỡng thương thêm một thời gian nữa”. Nói đến đây, anh lại khẽ vuốt ve lưng cô, giống như đang massa những vết thương trên cơ thể của Vũ Đình: “Không khí ở đây tốt, sẽ sớm lành lại thôi”


Vũ Đình gật gật đầu, toàn thân cô vẫn đau mỏi rã rời, không nói đến thì thôi, nhắc tới liền cảm thấy da thịt như có hàng ngàn con côn trùng đang gặm nhấm. Cô thật sự không dám nghĩ lại những chuyện vừa trải qua, căn phòng ngầm tối tăm cùng sóng âm và những dụng cụ tra tấn kinh khủng đó, mỗi lần nhớ đến đều thấy sợ hãi và ghê tởm không thể nói nên lời. Thật sự đã giày vò con người ta đến mức ám ảnh.


Vũ Đình đưa tay sờ lên mặt, thấy trên lớp da thịt mềm mại nhẵn mịn xuất hiện có một vết đứt dài đã khô miệng. Cũng may lúc đó Linda mới chỉ cắt lên mặt cô một cái, nếu như khi đó Tô Uy Việt không đến kịp, gương mặt này coi như đã bị phế hẳn rồi:


“Có phải giờ em xấu lắm không?”


“Không”


“Không đâu. Anh đừng an ủi em. Mặt có sẹo như vậy làm sao có thể không xấu?”. Nói đến đây, Vũ Đình như chợt nghĩ ra điều gì, lại lồm cồm muốn ngồi dậy: “Không được, em muốn quay về thành phố B. Em phải đi thẩm mỹ”


Tô Uy Việt nhíu mày, ấn cô nằm xuống giường rồi lạnh lùng nói: “Nằm yên”


“Nhưng mà không làm phẫu thuật thẩm mỹ ngay bây giờ, sau này sẽ khó…”


Cô còn chưa kịp nói hết câu, anh đã ngắt lời: “Ngoan ngoãn nằm yên, nếu không nghe lời, tôi sẽ cho em thêm mấy vết sẹo”


Quả nhiên kiên nhẫn của đại ca có hạn, dỗ dành phụ nữ không phải là điểm mạnh của anh, dọa người mới là ưu thế của Tô Uy Việt. Vũ Đình đang bị thương không sức chống cự, mà dù khỏe mạnh cũng chẳng có năng lực đối đầu với cái tên không biết nói đạo lý này. Nếu tranh cãi chỉ thiệt thân thì cô sẽ không nói nữa, lẳng lặng nằm yên trên giường.


Tô Uy Việt thấy cô ngoan ngoãn như vậy mới hài lòng, giơ tay vỗ vỗ lưng cô: “Như vậy mới ngoan”


Có người nào đó giận dỗi không đáp. Lát sau, lại nghe tiếng anh nói:


“Tôi đã bảo bác sĩ xử lý vết thương đó. Đảm bảo sẽ không có sẹo. Nếu em không yên tâm, ngày mai tôi sẽ bảo Liêm tìm một bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất đến đây cho em”
“Thật không? Sẽ không có sẹo thật chứ?”
“Vết thương nông như vậy không thể có sẹo. Dù có để lại sẹo đi nữa thì em cũng không xấu, tôi vẫn sẽ kết hôn với em”


Tâm trạng đang bực bội của Vũ Đình lập tức biến mất không còn một mẩu, trong lòng lại như nở cả một rừng hoa sau lời nói của Tô Uy Việt. Người này cũng thật là… vừa đấm vừa xoa, làm cô cũng bắt đầu buồn vui thất thường theo anh rồi.


“Được. Vậy em ở yên một chỗ chờ nó lành”. Cô dang tay ôm lấy eo Tô Uy Việt, cười cười: “Phải rồi, chuyện ở Kuwait là thế nào vậy anh? Em nghe Linda nói anh phải xử lý đám tay chân của tổ chức W?


“Ừ”. Anh lãnh đạm gật đầu: “Vụ nổ ở sân bay là do người của bọn chúng làm”


“Mẹ kiếp, bọn chúng đúng là không coi ai ra gì”. Vũ Đình nghiến răng kèn kẹt, sân bay Kuwait chỉ là một sân bay quốc tế bình thường, hành khách ra vào rất đông. Vậy mà cái tổ chức chết tiệt kia không coi mạng người ra gì, dám đánh bom cả vào nơi đó.


Tô Uy Việt thấy cô tỏ thái độ bực tức như vậy liền lên tiếng trấn an: “Không cần tức giận. Tôi đã tiêu diệt bọn chúng rồi. Nhưng để nhổ được tận gốc, vẫn phải đến Nam cực một chuyến”


“À đúng rồi, anh nói em mới nhớ. Lúc ở trong phòng làm việc dưới hầm của Linda, em có nhìn thấy một thứ”
“Thứ gì?”
“Bản đồ vị trí của tổ chức W ở Nam cực. Em nghĩ cô ta không đơn giản, chắc chắn đã móc nối với tổ chức đó rồi. Nếu không, không cần đánh dấu vị trí của họ làm gì”


Tô Uy Việt tỏ ra không ngạc nhiên một chút nào, anh trầm giọng nói: “Cô ta đặt mua hoặc được tổ chức W tặng một số thiết bị tiên tiến. Căn phòng hầm ngầm đó có gắn thiết bị kháng xung lực, đến máy quét 3D của tôi cũng không thể dò ra. Phòng kính giam em cũng được trang bị sóng siêu âm, thiết bị tra khảo tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay”


“Đúng vậy, loại sóng đó khác tất cả những bước sóng em từng gặp, nó đánh thẳng vào hệ thần kinh. Khi đó…”


Vũ Đình nói đến đây, đầu lại đau như búa bổ, cảm giác như sóng siêu âm vẫn đang quanh quẩn trong đầu cô chứ chưa hoàn toàn biến mất, toàn thân bỗng run rẩy. Tô Uy Việt nhìn người con gái co mình yếu ớt trong lòng, trái tim bỗng trào dâng một niềm thương xót, anh siết chặt vai cô, vỗ về:


“Đừng sợ. Đã qua rồi”


“Em đã giết người, Việt, em dùng tay không giết người”. Âm thanh của cô càng lúc càng hiện rõ sự hoảng loạn, Vũ Đình ngẩng lên nhìn anh, sống mũi bắt đầu cay xè: “Hai tên đó muốn… cưỡng hiếp em. Em nổi điên… dùng tay không giết chúng”


“Làm rất tốt”. Anh trầm mặc nhận xét: “Bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp tính mạng mình, đều phải giết sạch kẻ đó. Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình”


“Em biết, nhưng mà…”


Tô Uy Việt hôn lên trán cô, lòng bàn tay lớn vuốt ve tấm lưng đang run lên của Vũ Đình, nói một câu: “Sau này tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến em nữa. Bội Bội, đừng sợ”


Vũ Đình nuốt khan một ngụm nước bọt, mất một lúc lâu sau đó mới có thể bình tĩnh lại. Cô hỏi anh: “Nếu máy quét 3D không phát hiện ra tầng giam ngầm dưới đất, làm sao anh tìm được ra em?”


“Phán đoán”.


Phán đoán? Chỉ dùng trực giác và mắt thường đánh giá cũng biết được sao? Tô Uy Việt không thể nào có nhãn quan phi thường đến mức vậy chứ?


Tô Uy Việt không thèm để ý tới ánh mắt hoài nghi của cô, thản nhiên nói: “Người cẩn thận như Linda không lý nào không xây dựng một nơi trú ẩn cho mình. Trai phiến quân là nơi ai cũng biết đến, bốn bề xung quanh đều là sa mạc, địch tấn công vào sẽ không có đường thoái lui. Cho nên cô ta nhất định sẽ xây một lô cốt dưới đất, giống như Frank”


Nghe vậy, Vũ Đình mới gần như thông suốt, gật đầu đáp: “Thì ra là vậy. Sau đó anh lừa Linda lên giường để tìm hầm ngầm?”


Tô Uy Việt đột nhiên sầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Tôi cần phải làm trò đó sao? Cô ta muốn lừa tôi lên giường thì đúng hơn”


“Không được, anh phải kể chi tiết cho em. Làm sao tự nhiên anh đến tìm em, rồi Linda lừa anh lên giường được? Sao dễ thế chứ?”
“Tối hôm đó là hội trại phiến quân. Cô ta mời tôi ở lại uống rượu. Sau khi uống rượu thì đưa tôi về phòng”


Hừm!!! Sao nghe như anh là người bị hại thế nhỉ? Như kiểu Tô Uy Việt bị người ta chuốc rượu rồi đưa lên giường, còn bản thân anh trong trắng không hề biết gì.


Mà nói tới hội trại phiến quân mới nhớ, thì ra đêm đó chỉ có hai gã canh gác cô ở bên dưới là bởi vì toàn bộ đàn em của Linda đã lên mặt đất tham gia hội trại phiến quân.


“Về sau thế nào?”
“Cô ta cởi đồ, tôi đi tìm em”


Vũ Đình: “…”. Hết lời để nói.


Câu chuyện của Tô Uy Việt thật là lược bỏ nhiều chi tiết đến mức đáng kinh ngạc. Người ta cởi đồ, còn anh đi tìm cô. Đây là kiểu kể chuyện gì vậy?


Nhưng mà, vế sau chắc cô không cần phải hỏi nữa, vẫn còn ngố tình chưa biết mùi đời thế này thì 99% anh chưa làm gì Linda rồi. Nghĩ đến đây, Vũ Đình mới thấy sự ghen tuông trong lòng dịu đi. Cô nói:


“Sao lúc đó anh không giết cô ta mà trói lại như vậy?”.


Tô Uy Việt nghe xong câu hỏi này liền im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Vũ Đình tưởng anh sẽ không trả lời nữa, tuy nhiên khi cô sắp từ bỏ thì đột nhiên anh lại mở miệng:


“Trước đây khi tôi mới bước chân vào trong giới, bị người ta truy sát suýt mất mạng. Linda đã giúp tôi”


Chẳng trách anh lại không trực tiếp ra tay giết Linda, mà cho cô ta một cơ hội, nếu có thể thoát ra trước khi bom nổ thì sống, không đủ bản lĩnh thì nằm đó chờ chết. Tô Uy Việt xưa nay không phải người có lòng từ bi, Linda dám giở trò sau lưng anh như vậy, anh hành động như thế là đã quá nhân nhượng rồi.


“Em hiểu rồi”
“Yên tâm, cô ta dám đụng đến em, về sau nếu có sống cũng không dễ dàng gì. Phiến quân bị tiêu diệt một nửa, trại phiến quân bị phá hủy, Linda thoát được cũng sẽ không thể lành lặn được”


Nghe xong câu này, Vũ Đình vô thức mở to mắt, lúc bấy giờ mới biết, Tô Uy Việt nương tay, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Tàn nhẫn như vậy mới chính là Tô Uy Việt.


“Việt”.


Cô khẽ gọi tên anh, người đàn ông kia chỉ cúi xuống nhìn cô, không đáp, ánh mắt như mang theo hàm ý chờ đợi cô tự nói tiếp.


Vũ Đình cười cười, rướn người hôn lên môi anh một nụ hôn dài rồi mới chịu buông ra. Cô nói: “Em thích anh”


Khóe miệng Tô Uy Việt bỗng nhiên cong lên, gương mặt lúc nào cũng nhuốm màu u tối và chết chóc bỗng nhiên bừng sáng. Anh cũng cười: “Tôi phát hiện ra tôi cũng bắt đầu có tình cảm với em”


Tình cảm được gọi là Yêu, anh cũng không biết. Ngố hết chỗ nói!!!


***


Vũ Đình dưỡng thương ở Vân Sơn hơn nửa tháng thì vết thương lành lặn hẳn, Tô Thành Nam ngày nào cũng vào phòng kiểm tra sức khỏe cho cô, bọn Liêm cùng Đỗ Khang thì lại thường xuyên ở bên ngoài bàn bạc với Tô Uy Việt về bản đồ vị trí của tổ chức W kia.


Liêm nói: “Đại ca, xưa nay nơi trú ẩn của tổ chức W luôn là bí mật, chúng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng chỉ biết bọn chúng ở Nam cực. Giờ có bản đồ này, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn nhiều”.


Đỗ Khang cũng gật đầu: “Hóa ra trốn ở trong dãy núi Vinson Massif. Con người không mấy ai dám đến nam cực khám phá, dãy núi kia lại càng không dám đến, chẳng trách chúng ta không tìm ra”


Tô Uy Việt nhíu mày nhìn chằm chằm tấm bản đồ do Vũ Đình mang về, ở đó Linda đã dùng bút đỏ đánh dấu X rồi ghi thêm một chữ W lên trên đầu. Chắc chắn cô ta có vai trò rất quan trọng với tổ chức kia cho nên mới biết được đích xác vị trí, vũ khí của cô ta cũng là do tổ chức W cung cấp, bao lâu nay Linda luôn miệng nói muốn liên thủ với anh để chống lại tổ chức W, chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.


“Đến núi Vinson không đơn giản, thời tiết khắc nghiệt, cần chuẩn bị vũ khí và các phương án cụ thể”
“Vâng”


Anh nói xong, lại chỉ vào một hình ảnh chụp từ vệ tinh đỉnh núi Vinson Massif, nhàn nhạt nói: “Nơi này được bao phủ bởi tuyết cả triệu năm, di chuyển bằng phương tiện đường bộ không tác dụng, dùng máy bay quân sự chắc chắn sẽ bị rada dò ra. Cho nên nhiệm vụ của các cậu là chế tạo ô tô có gắn ván trượt để di chuyển trên tuyết. Tốt nhất nên chế tạo như dạng xích xe tăng”


Mấy người trợ thủ của Tô Uy Việt ngay lập tức gật đầu. Ô tô có gắn ván trượt là loại phương tiện rất hiếm được sử dụng, chỉ có số lượng ít được lắp ráp trên thế giới. Bọn họ chế tạo loại phương tiện này vừa có thể di chuyển được trên tuyết, vừa có thể tránh được rada quân sự của tổ chức W. Tô Uy Việt suy tính nước đi này hết sức hợp lý.


“Vâng, em biết rồi đại ca”


“Đặt mua quần áo cách nhiệt, dụng cụ sưởi ấm, đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu bom sóng âm”. Anh nói đến đây thì ngừng lại vài giây, liếc màn hình rồi mới chậm rãi bổ sung thêm: “Tôi không muốn hủy hoại núi Vinson”


“Vâng. Nghe nói đó là nơi cao nhất Châu Nam cực, nếu như hủy hoại nó sẽ làm ảnh hưởng đến lớp băng ở Châu Nam cực”


Tô Uy Việt gật đầu. Núi Vinson Massif nơi cách cực Nam của trái đất 1200km, cao 4892m so với mực nước biển, và được mệnh danh là đỉnh núi cao nhất Châu Nam cực. Nơi đây thời tiết quá khắc nghiệt nên không có người dân sinh sống, các nhà leo núi cũng rất hiếm đến đó, tổ chức W mới chọn xây dựng căn cứ trong lòng núi ở một địa điểm hoang vu như vậy để tránh bị người khác phát hiện.


Nếu anh tấn công đến đây, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hệ sinh thái của núi Vinson, dùng bom nổ thông thường sẽ tác động đến lớp băng cả triệu năm ở châu nam cực, khi đó băng tan, nước biển dâng lên, đe dọa không ít đến sự tồn vong của con người.


Bởi thế cho nên anh mới muốn chờ thêm một thời gian nữa để chế tạo xong bom sóng âm, dùng thứ này để hạn chế mức ảnh hưởng thấp nhất đến lớp băng vĩnh cửu dưới núi Vinson.


Tô Uy Việt hít sâu một hơi, gập laptop lại rồi nói: “Các cậu chuẩn bị đi, nhiều nhất nửa tháng nữa phải hoàn thành xong. Cuối tháng sau chúng ta lên đường”


“Rõ, đại ca”.


Sau khi bọn Đỗ Khang ra ngoài rồi, Tô Uy Việt mới đứng dậy đi qua bức bình phong bằng đá cẩm thạch mà anh mới đem vào phòng từ khi bọn họ quay về, đến giường ngủ của mình. Thấy Vũ Đình đang ngồi xem điện thoại, tâm trạng đang căng thẳng của anh mới có thể giãn ra.


Tô Uy Việt ngồi xuống, theo thói quen ôm lấy cô vào lòng: “Đang xem cái gì?”


Vũ Đình ngay lập tức bấm nút tắt màn hình điện thoại. Cô không muốn anh nhìn thấy mình đang xem tạp chí váy cưới, cho nên chỉ cười cười: “Không có gì”


“Nói dối”. Anh nghiêm mặt ra lệnh: “Mở điện thoại lên”


“Không mà, không cho anh xem”


Vừa nói dứt câu thì Tô Uy Việt đã lấy điện thoại trên tay cô, trí nhớ của anh rất tốt nên chỉ cần nhìn lướt qua một lần lúc Vũ Đình mở màn hình, liền nhớ ngay mật khẩu. Ngón tay Tô Uy Việt ấn một dãy số, cô ngồi bên cạnh không thể chống cự được cái tên độc tài bá đạo này nên đành chửi thầm mấy tiếng trong lòng, ngoài miệng thì lại im lặng cho xong.


Tô Uy Việt mở xong màn hình, thấy mấy chiếc váy cưới trắng tinh Vũ Đình đang xem liền cau mày: “Váy cưới?”


“Em xem linh tinh thôi, anh đừng để ý”
“Em muốn mặc váy cưới?”


Trước vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô không nói thật thì Tô Uy Việt sẽ nhìn ra ngay, cho nên Vũ Đình đành thành khẩn khai báo: “Đại ca à, dù sao em cũng nhiều tuổi rồi mà. Anh xem, bằng tuổi này bạn bè em đã sinh liền hai đứa con rồi. Em thì vẫn chưa có ai thèm rước, em chỉ xem mấy tấm hình này để lấy động lực kết hôn thôi”


Tô Uy Việt nghe xong, đầu mày lại cau lại chặt hơn, anh suy ngẫm một lát rồi trả điện thoại vào tay cô: “Bội Bội, tôi hỏi em một chuyện”


“Vâng”
“Em có hối hận không?”


Vũ Đình ngẩng lên nhìn anh, ban nãy cô đã nghe bọn họ bàn về kế hoạch tấn công tổ chức W, cô lên google tìm kiếm thông tin về dãy núi Vinson cũng biết nơi đó thật sự rất khắc nghiệt. Tô Uy Việt đi chuyến này chưa biết sống chết sẽ thế nào, nhưng khi anh hỏi câu đó, cô thật sự thấy tim mình bỗng nhiên nhói đau.


Em có hối hận không, chẳng phải là sợ nếu như anh chết đi, cô sẽ phí hoài một thời gian dài mà vẫn không được kết hôn, vẫn phải trở về cuộc sống cô độc đó sao?


Vũ Đình dứt khoát lắc đầu: “Không, em không hối hận. Em thích cuộc sống này, em cũng thích ở bên anh”


“Nếu tôi chết, em định thế nào?”
“Không đâu, anh sẽ không chết”


Tô Uy Việt vuốt ve dọc eo cô, trầm mặc đáp: “Nửa tháng qua tôi suy nghĩ rất nhiều, bỗng dưng không muốn tấn công tổ chức W nữa”


“Nhưng anh vẫn phải tiêu diệt họ, vì trật tự của xã hội đen trên thế giới, có đúng không?”


Ánh mắt lạnh lùng của anh đột nhiên hiện lên một tia cô đơn, giống như chuyến đi đó buộc phải đi nhưng trong lòng anh lại nuối tiếc một thứ gì đó, không nỡ xa rời.


Tô Uy Việt trước nay sống chết đều coi nhẹ, anh sinh ra đã không cha mẹ, không người thân, cũng chỉ có duy nhất một người bạn, thực ra chết lúc nào cũng không còn quan trọng. Thế nhưng bây giờ anh đã có tình cảm với một người con gái, anh không muốn xa cô, không muốn bỏ cô lại một mình.


Anh gật nhẹ đầu, hôn lên tóc cô: “Ừ, tôi vẫn phải đi. Cho nên muốn hỏi em có hối hận không? Nếu như tôi không thể cưới em, em…”


Lần đầu tiên trong đời Vũ Đình dám ngắt lời Tô Uy Việt, cô không đợi anh nói hết câu đã ngẩng đầu hôn lên môi anh. Cô nhắm mắt, hôn thật sâu, đầu lưỡi chủ động luồn vào trong khoang miệng anh, quấn lấy đầu lưỡi thơm mùi thảo mộc của Tô Uy Việt.


Anh im lặng nhìn cô, thấy Vũ Đình nhiệt tình như vậy mới từ từ nhắm mắt, đưa tay lên giữ chặt lấy gáy cô rồi mạnh mẽ đáp lại. Môi lưỡi hai người dây dưa quấn quít, người con gái trong lòng dường như không thể tự chủ được trước sự cuồng dã riêng biệt của Tô Uy Việt, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, vuốt ve xương hàm góc cạn rõ ràng của người đàn ông mình yêu, sau đó không kiên nhẫn cởi đến cúc áo sơ mi của Tô Uy Việt.


Vũ Đình nhanh chóng tháo bỏ lớp sơ mi đen quen thuộc của anh, bắt đầu vuốt ve da thịt không mấy nhẵn nhụi của Tô Uy Việt.


Dưới sự mềm mại từ lòng bàn tay cô, anh dù bình thường lạnh lùng đến đâu cũng phải tan chảy, Tô Uy Việt đẩy ngã Vũ Đình xuống giường rồi đè lên, hai người một trên một dưới hôn nhau nồng cháy. Đến khi cô thấy quần áo mặc trên người thật sự rất vướng víu, định vươn tay tháo luôn thắt lưng anh thì Tô Uy Việt lại đột nhiên ngừng lại, bắt lấy tay cô, đáy mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa một đốm lửa:


“Bội Bội”


Cảm xúc đang dâng trào của Vũ Đình bị ngắt quãng đột ngột, lòng không khỏi xuất hiện một trận hụt hẫng. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, khàn giọng đáp: “Tại sao lại dừng lại?”


“Chuyện thân mật giữa chúng ta, hãy đợi đến khi tôi quay về”


Cô không thể hiểu nổi, hai người bọn họ ngủ bên nhau đã lâu, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, hơn nữa tuổi cũng không còn trẻ, hành sự đâu thể gọi là bồng bột. Tại sao Tô Uy Việt vẫn không chịu làm đến bước cuối cùng?


Lẽ nào vì anh không biết chuyện nam nữ phải làm gì khi tình yêu đủ chín hay sao?


Vũ Đình buồn bã nhìn anh, nói hai từ: “Tại sao?”


“Cơ thể em chưa khỏe, không nên vận động”. Tô Uy Việt dường như đọc được mối nghi hoặc trong mắt cô, anh nhích người sang một bên rồi nằm xuống giường, chậm rãi nói: “Đừng lo, đợi tôi quay về, chúng ta sẽ sinh con”


Đầu óc Vũ Đình đau như búa bổ, thật không thể theo nổi tư duy của người đàn ông này. Từ chuyện cô trở thành người phụ nữ của anh chỉ bằng một lời nói, sau đó đến chuyện anh bảo sẽ cho cô một danh phận cụ thể, bây giờ là đến chuyện sinh con. Các giai đoạn dưới đôi mắt của Tô Uy Việt thật sự nhanh còn hơn tên lửa.


Cô chưa từng nghĩ đến mà anh đã suy tính xong rồi.


Nghĩ đến đây, Vũ Đình phì cười, cô kéo lại vạt áo ngủ đã bị anh mở ra, che đi bầu ngực no đủ của mình: “Ai dạy anh thứ này? Anh biết làm sao để sinh con không?”


Tô Uy Việt sa sầm mặt: “Em coi thường tôi?”


“Em làm sao dám coi thường anh. Nhưng chuyện này không giống đánh nhau đâu, có những người bề ngoài thì cơ bụng sáu múi, đánh đấm mạnh mẽ, nhưng khi thân mật thì…”. Vũ Đình gian trá cười cười, cuối cùng kết luận một câu: “Phải chứng minh mới biết”.


Vị đại ca nào đó chẳng mấy quan tâm đến sự khiêu khích của cô, chỉ đáp: “Vậy thì đợi đi”


“Được, em đợi anh. Anh nhất định phải quay về chứng minh cho em thấy đấy”.


Không hiểu sao khi nói xong câu này, cô bỗng thấy trong lòng chua xót, cảm giác như có những thứ đã đến rất gần rồi, muốn ngăn nó xảy ra cũng bất lực không có cách nào cả.


Tô Uy Việt không trả lời cô, anh nói: “Ngày mai ra ngoài một chuyến. Chúng ta về thành phố B”


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK