Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 18
Đoạn 18
An Nhã nín thở nhìn theo hướng nóng súng của Lôi chĩa lên, vài giây sau một người đàn ông đeo kính mát màu nâu chậm rãi bước xuống, đi xung quanh ông ta còn có bốn năm người vệ sĩ cầm súng máy hạng nặng bảo vệ tứ phía.
Ông ta nhếch môi nở ra một nụ cười cực kỳ nguy hiểm, vươn tay ra trước mặt Kiến Thành: “Tôi từng nghe nói, đại ca mới lên nắm quyền của Hồng Dã có bản lĩnh rất lớn. Hôm nay được tận mắt chứng kiến cậu tuổi còn trẻ mà khí chất đã hơn người như vậy, Thạch Cơ tôi rất hân hạnh, hân hạnh”.
Kiến Thành cũng lịch sự nở một nụ cười lại, rút bàn tay từ trong túi quần ra, bắt tay ông ta: “Anh Cơ”
“Mời ngồi, mời ngồi”
Thạch Cơ giơ tay chỉ về phía chiếc bàn lớn ở góc phòng, lúc đi ngang qua lũ vệ sĩ bị thương còn giơ chân đạp bừa vào một tên: “Mẹ kiếp, mắt chúng mày để làm cảnh à. Đại ca của Hồng Dã mà chúng mày cũng dám đụng”
“Đại ca, bọn em không biết. Em xin lỗi”
Lôi tiến lại phía bọn họ, hạ giọng nói: “Anh Cơ, hiểu lầm thôi”
Thạch Cơ hơi nhướng lông mày nhìn về phía Lôi, sau đó lại liếc sang phía An Nhã. Ông ta đi lại bàn trà, ngồi xuống đối diện Dương Kiến Thành, khoát tay ra hiệu cho một cô gái gần đó rót trà:
“Không biết hôm nay cậu Thành đến tận sòng bài của tôi là chỉ muốn chơi bài thông thường hay là có việc gì”
“Tôi đến đây đương nhiên để chào hỏi anh Cơ”. Kiến Thành nâng ly trà nhấp một ngụm, bình thản nói: “Cũng muốn thông qua anh Cơ tìm một người”
Thạch Cơ bỗng nhiên cười phá lên: “Khẩu khí rất lớn. Rất thẳng thắn”
“Cảm ơn”
“Nói đi, cậu muốn tìm người nào”
Kiến Thành liếc nhìn An Nhã, cô hiểu ý, rút ra từ trong túi một chiếc điện thoại, sau đó đặt lên bàn, màn hình hiển thị ảnh của Diệp Linh.
Thạch Cơ không thèm để ý đến chiếc điện thoại mà chỉ nhìn chằm chằm An Nhã, giọng điệu hết sức mỉa mai: “Tôi từng nghe Dương Kiến Thành xưa nay không có phụ nữ, lẽ nào cậu đổi khẩu vị rồi?”
“Tôi bây giờ chuyển sang ăn mặn”
“Khẩu vị được đấy”
Thạch Cơ cầm chiếc điện thoại lên, nheo mắt nhìn một lượt, sau đó liếc mắt ra hiệu cho tên giám đốc đang đứng phía sau: “Mày, có biết người này không?”
“Đại ca, gần đây chúng ta thu mua nhiều phụ nữ như vậy, em thật sự không thể nhớ được”.
“Tìm thông tin thử xem”
Tên giám đốc lôi điện thoại ra, chụp lại tấm ảnh của Diệp Linh, sau đó lấy laptop tìm kiếm, chỉ chưa đầy ba phút sau, hàng trăm bức ảnh phụ nữ bị bắt cóc đến đây hiện ra, tuy nhiên lại không có bức nào là của Diệp Linh.
“Đại ca, không có người nào giống trong ảnh”
Thạch Cơ quay sang nhìn Kiến Thành, vẻ mặt dường như không mấy ngạc nhiên: “Cậu nghe rồi đấy, chỗ tôi không có người cậu cần tìm”
Dương rút ra từ trong túi áo vest một tập tài liệu nhỏ, đưa đến cho Kiến Thành. Anh nhận lấy rồi ném lên mặt bàn: “Anh Cơ, đừng nói tôi không nể mặt anh”
“Cái gì đây?”
“Tự xem đi”
Thạch Cơ cau mày, cầm tập tài liệu lên xem, vài giây sau mặt mày liền biến sắc: “Cậu… cậu…”
“Đây là bằng chứng về việc sòng bài Tất Kỳ dùng công nghệ hiện đại lừa bịp khách hàng. Trong tay tôi còn có tài liệu về việc anh cho lưu thông ma túy trong các hộp đêm, muốn xem không?”
Thời gian gần đây, có một bang phái lớn khác đang cạnh tranh sòng bài với Tất Kỳ, nếu bằng chứng này bị tung ra, khách chơi tại casino Tất Kỳ đương nhiên sẽ chuyển qua casino của bang phái đối đầu kia. Mà nguồn thu từ sòng bài là nguồn thu chủ yếu của Tất Kỳ, nhờ có tiềm lực tài chính từ việc bịp bợm này mới có thể mua vũ khí tiên tiến theo kịp thời đại. Việc này đã được bang phái của Thạch Cơ bảo mật rất kỹ, tại sao trong tay Dương Kiến Thành lại có tài liệu này?
“Thành, cậu nghĩ đem mấy thứ này đe dọa được tôi sao?”
“Trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị hai phương án, nếu ông có thể bưng bít hoặc mua chuộc được phía cảnh sát, tôi cũng không ngại cho ông biết phương án thứ hai của tôi”
Kiến Thành vừa nói dứt câu, điện thoại của Thạch Cơ đổ chuông. Hắn cảnh giác liếc nhìn Kiến Thành rồi mới chậm rãi bấm nút kết nối:
“Nói đi”
“Đại ca… vũ khí… vũ khí của chúng ta… bị cướp hết rồi”
“Con mẹ nó, chúng mày bảo vệ kiểu gì đấy hả?”
“Đại ca, đối phương có hỏa lực rất mạnh, bọn em không địch lại được. Kho vũ khí bị bao vây rồi”
Kho vũ khí bị bao vây, tại sao đàn em của hắn còn gọi được điện thoại? Nghĩ đến đây, Thạch Cơ quay sang nhìn Kiến Thành, nghiến răng nói:
“Dương Kiến Thành”
“Đây chính là phương án thứ hai của tôi”
Thạch Cơ là con cáo già được rèn luyện trong xã hội ngầm nhiều năm, đương nhiên biết cái gì nên cứng rắn, cái gì nên thỏa hiệp. Tiềm lực tài chính của ông ta xuất phát từ sòng bài, có tiền mới thu mua được vũ khí, Thạch Cơ chỉ mua vũ khí để củng cố lực lượng vũ trang của mình, thực lực chinh chiến hầu như không có. Suy cho cùng, Tất Kỳ chẳng qua cũng chỉ là một con hùm nhỏ ở Hồng Kông, kinh doanh casino và hộp đêm là chủ yếu, làm sao có thể so sánh với bang phái buôn vũ khí đạn dược và ma túy xuyên lục địa như Hồng Dã.
Nói cách khác, Tất Kỳ chỉ ngủ quên trong nhung lụa, còn Hồng Dã, mà nói riêng là Dương Kiến Thành, chính là sống một cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao. Không thể so sánh.
Thạch Cơ tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật, ông ta nắm chặt bàn tay thành quyền, một lúc lâu sau mới thả ra.
“Thành, cậu chuẩn bị kỹ lưỡng quá rồi”
“Vẫn chưa. Người của tôi đang chôn thuốc nổ ở bốn góc casino này. Tạm thời vẫn chưa xong”
Mặt mày Thạch Cơ xanh lét, ông ta quay sang tên giám đốc, hét lên: “Tìm lại cẩn thận cho tao”
Ngón tay tên giám đốc lướt nhanh trên bàn phím, xung quanh, đàn em hai bên gườm gườm nhìn nhau. Một lúc sau đó, tên giám đốc nói: “Đại ca, tìm ra rồi”
“Nói đi”
“Cô ta cách đây 2 ngày đã bị bán cho thủ lĩnh bộ tộc Koro, vì thế nên lúc nãy mới không tìm thấy thông tin của cô ta”
Cơ thể An Nhã dường như đông cứng lại, trái tim như bị ai xé ra thành ngàn mảnh, tuyệt vọng đến mức không thể thở được. Đã tốn bao nhiêu công sức tìm đến tận Hồng Kông này rồi, vốn dĩ cô đã nghĩ sẽ tìm thấy được Diệp Linh, bây giờ lại lòi đâu ra Thủ lĩnh bộ tộc Koro. Thế này là thế nào?
Kiến Thành hơi liếc nhìn An Nhã, ánh mắt của anh vô cùng kiên định, bất giác lại khiến cô cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Nhờ có ánh mắt này mà bỗng chốc An Nhã lại cảm thấy trong lòng dạt dào cam đảm, cô cúi xuống vòng tay ôm lấy cánh tay của Kiến Thành, hơi run run nói:
“Muốn tìm cô ấy”
Ở vị trí này, hai mắt giao nhau, đôi đồng tử đẹp đẽ của An Nhã vẫn toát lên vẻ quật cường sau một lớp nước ngân ngấn khiến đáy lòng ai kia lại trào dâng một cảm giác thương cảm. Kiến Thành im lặng một lúc, sau đó bất lực quay lại phía Thạch Cơ.
Anh hơi ngửa đầu dựa vào thành ghế, chậm rãi mở miệng: “Tôi muốn thông tin cụ thể”
“Hai ngày trước, cô ta được chuyển đến một hộp đêm ở thành phố X. Khi đi qua sa mạc, một số người của bộ tộc Koro đã ngỏ ý muốn mua về cho thủ lĩnh. Họ trả bằng vàng, tất nhiên là chúng tôi bán”
“Bộ tộc đó ở đâu”
“Vùng núi phía tây của Kim La”
Dương đứng bên cạnh, hơi cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai Kiến Thành: “Đại ca, đó là khu rừng nguyên sinh lớn nhất Trung Quốc, bộ tộc này sống rất sâu trong rừng, chỉ thỉnh thoảng mới cử vài người ra bên ngoài. Tóm lại, nếu không phải là người của bộ tộc, sẽ không biết đường đi vào”
An Nhã đứng bên cạnh cũng nghe được mấy lời này, móng tay cô vô thức bấu chặt vào cánh tay Kiến Thành, hai hốc mắt bắt đầu cay đỏ. Trước khi sang đây cô tràn trề hy vọng bao nhiêu, bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu, Dương đã nói như vậy, tức là khả năng cô tìm được Diệp Linh gần như không còn nữa.
“Anh Cơ, phụ nữ sinh ra không phải để cho đàn ông chúng ta chà đạp, tôi nghĩ anh đương nhiên hiểu đạo lý này”
“Thành, gần đây tôi suy nghĩ không thấu đáo, hành động hơi lỗ mãng, mong anh không chấp tôi”
“Không chấp thì cũng được. Chỉ có điều, phụ nữ các anh đã thu mua…”
Kiến Thành nói đến đây hơi ngừng lại, Thạch Cơ hiểu ý liền tiếp lời: “Tôi sẽ trả tự do cho họ, sẽ trả tự do cho họ”
“Coi như anh hiểu chuyện”
Thạch Cơ không cam tâm bị sỉ nhục như vậy, trong lòng liền nhanh chóng nghĩ ra một cách: “Tôi thật sự không có gì để tạ lỗi với anh, hay là thế này đi, tôi cung cấp cho anh một thông tin rất có giá trị, ý anh thế nào?”
Kiến Thành hơi nhướng mày không nói gì, Thạch Cơ vẫy vẫy tay về phía sau, tên giám đốc liền mang laptop tiến lại.
Ông ta chỉ vào bản đồ trên laptop nói: “Trước nay không ai biết bộ tộc Koro thật sự ở đâu, chỉ biết ở trong khu rừng nguyên sinh Kim La thế thôi. Tuy nhiên gần đây tôi có thông tin chính xác về địa điểm của họ, hơn nữa, nơi họ sinh sống có một mỏ vàng có trữ lượng rất lớn. Lần này, nếu cậu tìm người mà đến tận đó, vừa có thể đem người về, lại vừa có thể lấy được vàng. Ý cậu thế nào?”
Dương tiếp tục ghé tai Kiến Thành nói nhỏ: “Từ trước đến nay cũng rất nhiều người đến đó tìm vàng, nhưng khu rừng ấy diện tích rộng gần bằng cả 1/2 nước mình, lạc vào hầu như không ra được, chỉ có thể chết già trong rừng. Đại ca, chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận”
Dương Kiến Thành suy nghĩ một lúc, sau đó hơi nhếch miệng mỉm cười: “Chia phần thế nào?”
“Tôi năm, cậu năm”
“Tôi tám, ông hai”
Thạch Cơ giả vờ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. Lần này để Kiến Thành đi Kim La, ông ta cùng lắm là mất mấy tên đàn em, nếu may mắn thành công, còn có vàng mang về. Hai phần cũng coi như không thiệt.
“Được. Tôi sẽ cho 20 người đi theo cậu. Vũ khí tùy cậu sử dụng, đàn em của tôi đã học thuộc vị trí trên bản đồ, chúng sẽ dẫn cậu đến bộ tộc Koro”
“Được”
“Vậy ngày mai xuất phát, ý cậu thế nào?”
“Giờ xuất phát, tôi quyết định”
“Được, được. Cậu tùy ý quyết định”
Nghe xong mấy câu này, Dương và Lôi không hẹn mà cùng đồng thời quay sang nhìn nhau, sau đó lại nhìn An Nhã đang nép sát vào trong lòng Kiến Thành, dáng vẻ mềm mại như nước. Dương thở dài, nhẹ giọng nói:
“Anh thấy đại ca thiếu tiền không?”
“Đại ca mà thiếu tiền thì anh em mình chết đói lâu rồi”
“Vậy anh thấy đại ca thiếu vàng không?”
“Tao thấy vàng của đại ca chất đầy cả két bảo hiểm cỡ lớn”
“Thế thì đại ca đồng ý đến tận Kim La làm gì, không có mỏ vàng đó thì đại ca vẫn giàu mà”
Lôi không nhịn được, cầm báng súng gõ lên đầu Dương hai cái khiến cái đầu ngu của hắn gần như được khai sáng:
“Mày bị ngu à? Đại ca không thiếu tiền nhưng đại ca thiếu tình đấy. Lần này đi đến tận Kim La không phải do chiều ý chị dâu sao?”
Đầu óc mới được khai sáng của Dương đã nhanh chóng khiến hắn hiểu ra, gật gật gù gù trả lời:
“Chị dâu mà ngồi cạnh ôm cứng cánh tay em thế kia, có bảo em nhảy vào hố đao hay biển lửa em cũng nhảy”
Lại ăn thêm hai cái báng súng vào đầu, Lôi thổi thổi nòng súng, trong khi Dương nhăn mặt đau đớn:
“Trước khi mày kịp nhảy, chắc chắn đại ca đã moi tim mày ra rồi”.
Hai người đàn ông đang nói đến đó thì Kiến Thành đã đứng dậy, nói thêm vài ba câu gì đó với Thạch Cơ rồi chuẩn bị ra về.
Lúc ngồi trên xe trở về, mấy người đàn ông bàn bạc về chuyến đi Kim La ngày mai, An Nhã lại vì mệt quá mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, cánh tay vẫn không rời tay Kiến Thành. Anh lười biếng đến nỗi chẳng thèm bảo cô bỏ tay ra, hôm nay có lẽ An Nhã đã bị dọa một trận rồi, thôi thì mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
“Chuẩn bị thêm 8 trực thăng, hỏa lực mạnh nhất, mang theo cả thuốc nổ”
“Vâng, đại ca”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!