Bảy Năm Không Oán Không Hối [FULL]
Phần 34
Tên truyện: Bảy Năm Không Oán Không Hối
Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)
Thể loại: Ngôn tình, phiêu lưu, mạo hiểm, kịch tính và có tình tiết hư cấu.
Đoạn 34
Đoàn tàu của Kiến Thành quay trở về Việt Nam ngay trong buổi tối hôm đó.
Kể từ khi bắt đầu chuyến đi này, đêm nào anh cũng thức đọc sách hoặc nghiên cứu bản đồ hàng hải, sau đó lại cùng đàn em bàn bạc, lập kế hoạch tiêu diệt con sâu của giới xã hội đen Trung Mỹ, Kyle. Thành ra, dù cơ thể rất mệt mỏi và rất muốn ôm An Nhã ngủ như mọi lần nhưng rút cục Kiến Thành vẫn phải đành tạm gác lại mọi chuyện, tập trung toàn lực cho trận chiến với bang Búa Sắt.
Đêm nay thì khác.
Lúc Kiến Thành uống rượu xong với mấy anh em trên tàu cũng đã là quá nửa đêm. Anh trở về phòng nghỉ, An Nhã đã ngủ say từ lúc nào, mái tóc đen dài vô tình xõa xuống che đi nửa gò má trắng như tuyết, bất giác lại khiến đáy lòng ai kia xông lên một cảm giác muốn hôn.
Nhìn người con gái nhỏ bé nằm cuộn tròn ngủ say trên giường, bỗng nhiên trong đầu người đàn ông ấy lại xuất hiện một ý nghĩ muốn buông bỏ hết mọi danh lợi quyền thế, cứ thế lẳng lặng ngủ yên bên cô đến thiên hoang địa lão. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bản thân khát khao mãnh liệt hai chữ “yên bình” đến vậy, khát khao được sống một cuộc sống bình thường, không đâm đâm chém chém, không phiêu bạt nay sống mai chết.
Thế nhưng… sự thật là anh không thể!!!
Kiến Thành chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó vươn bàn tay có ngón giữa chai sần do cầm súng lâu ngày, dịu dàng vuốt ve gò má của An Nhã. Người con gái nằm dưới giường vì bị đụng mà khẽ cựa quậy, sau đó lại vô thức ôm lấy bàn tay của anh, đem áp vào khuôn mặt.
Kiến Thành hơi khựng người chăm chú nhìn cô, sau đó lại khẽ nhếch miệng bật cười.
Anh cứ thế nhìn cô rất lâu rồi mới lật chăn nằm xuống bên cạnh An Nhã, kéo cả người cô vào trong lòng mình, lẳng lặng tận hưởng mùi hương thơm xuất phát từ da thịt cô. Chỉ thế thôi mà anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, hàng mày cương nghị còn giãn ra vài phần, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng chìm vào trong giấc ngủ.
***
Sáng sớm hôm sau, khi hai người bọn họ vẫn còn đang ngủ say thì có tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài truyền tới. Lôi hốt hoảng nói vọng vào: “Đại ca, xảy ra chuyện rồi”.
Kiến Thành lập tức buông An Nhã ra, ngồi dậy mặc đồ rồi vội vã bước ra ngoài. An Nhã cũng nhanh chóng bước theo sau anh.
“Đại ca, la bàn không hoạt động, GPRS cũng vậy, không định vị được phương hướng. Bây giờ không biết chúng ta đã bị trôi dạt đến vùng biển nào rồi”
Kiệt cầm một chiếc la bàn điện tử, rồi lại cầm cả la bàn thô sơ đặt lên đưa đến trước mặt Kiến Thành. Anh nheo mắt nhìn kim chỉ la bàn xoay tít mù trên đó, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thuyền trưởng đâu?”
Thuyền trưởng nãy giờ mặt mày xám ngoét đứng run cầm cập một góc, nghe anh nói vậy đành lảo đảo bước ra: “Đại ca, tôi xin lỗi. Tối qua tôi lỡ ngủ quên. Thời gian ngủ chỉ chừng hai mươi phút thôi, tàu cũng đã để chế độ lái tự động rồi, không ngờ…”
Ánh mắt sắc lạnh của Kiến Thành quét qua người thuyền trưởng một lượt, sau khi cảm thấy ông ta không có biểu hiện gì giống với kẻ đang nói dối, cho nên đành nói: “Tiếp tục lái tàu. Khi về đất liền chịu phạt”
Thuyền trưởng nghe vậy, vẻ mặt mới giãn ra, rối rít cảm ơn: “Vâng, vâng, tôi biết rồi đại ca”
“Mang bản đồ đến đây”
Kiệt mang bản đồ đến, anh cầm bút vẽ một con đường trên biển, sau đó lẩm nhẩm tính thời gian di chuyển, cuối cùng nói: “Mẹ kiếp, lạc vào Bermuda rồi”
Nghe xong câu này, sắc mặt toàn bộ những người trên tàu liền biến sắc, An Nhã cũng hốt hoảng không kém. Trước đây cô đã từng nghe nói rất nhiều lần về tam giác quỷ Bermuda, đây là một vùng biển nằm về phía tây Đại Tây Dương, đã trở thành nổi tiếng nhờ vào nhiều vụ việc được coi là bí ẩn mà trong đó tàu thủy, máy bay hay thủy thủ đoàn được cho là biến mất không có dấu tích. Bây giờ bọn họ lạc vào đây, theo như kiến thức mà cô nhớ được, thì coi như đã mất nửa cái mạng rồi.
“Đại ca, vậy phải làm sao?”
Kiến Thành nhìn kim chỉ trên la bàn vẫn đang xoay không ngừng nghỉ, ở đây chắc chắn có từ trường rất mạnh, nói không chừng còn có một núi từ trường dưới đáy biển, cho nên la bàn mới không thể hoạt động được như vậy. Nếu anh đoán không nhầm, các tàu biển và máy bay đi lạc vào vùng mày, do bị nhiễu sóng định vị và không xác định được phương hướng cho nên cứ đi vòng vòng mãi một vùng biển, cuối cùng hoặc là cạn nhiên liệu và thực phẩm, hoặc là gặp bão biển mà đành bó tay chịu chết.
Đúng lúc Kiến Thành định nói: bây giờ chỉ còn cách nhìn hướng sao để đoán đường di chuyển, thì An Nhã lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi có ý kiến này”
Tất cả mọi người đều đồng loạt ngoái đầu lại nhìn cô, bất giác khiến hai má An Nhã đỏ ửng. Cô liếc nhìn mấy con chim biển đang bay ngoài mui tàu, hơi bối rối nói: “Thử xác định các hướng Đông – Tây trước bằng phương pháp gậy mặt trời xem sao”
Đối với những người cả đời chỉ đâm chém giết người như bọn Lôi, Kiệt, đương nhiên sẽ chẳng hiểu mấy thuật ngữ này nghĩa là gì. Chỉ có Kiến Thành hơi mỉm cười, động viên cô: “Em nói đi”
“Vấn đề là có thể cho tàu dừng lại ở một vị trí cố định được không?”
Thuyền trưởng liếc nhìn Kiến Thành, thấy anh hơi gật đầu mới dám trả lời: “Được. Chúng ta có mỏ neo nặng 2 tấn, thả xuống bốn phía quanh thân tàu, giữ yên vị trí được chừng khoảng mười năm phút chắc không vấn đề gì”
“Vậy để tôi thử xem”
Đám đàn em của Kiến Thành mặc dù vẫn luôn coi An Nhã là chị dâu nhưng hầu hết họ không tin tưởng năng lực của cô. Trước ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Kiến Thành chỉ bình thản đứng dậy, nói: “Đi giúp cô ấy đi”
Bọn Lôi, Kiệt đương nhiên không dám kháng lại mệnh lệnh của anh, đành chia nhau ra thả bốn mỏ neo xuống mặt nước, ngăn tàu trôi dập dềnh trên biển.
An Nhã ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại xem thời gian trên đồng hồ đeo tay của mình, sau cùng cắm một cây gậy nhỏ cố định ở sàn tàu.
Bây giờ là sáu rưỡi sáng, mặt trời chiếu thẳng vào cây gậy tạo nên một đường vuông góc với sàn tàu. An Nhã cầm một viên sỏi nhỏ đánh dấu vị trí đỉnh bóng cây gậy, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Trước kia tôi đã từng đọc qua phương pháp này của nhà thám hiểm Oweb Doff. Đầu tiên là dùng bóng mặt trời căn điểm Đông – Tây, sau đó suy ra Nam – Bắc”
Tất nhiên là đám đàn em của Kiến Thành cũng vẫn không hiểu gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô cũng cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm tin mãnh liệt, gật đầu lia lịa.
Kiến Thành hờ hững nhìn về phía mấy con chim bay trên trời, hơi gật đầu: “Ừ, em tiếp tục đi”
“Đợi một lát. Cố định thêm mười lăm phút nữa”.
Mười lăm phút nữa trôi qua, chiếc bóng từ cây gậy dịch chuyển thêm một góc hai mươi độ. An Nhã lại dùng một viên sỏi nữa đánh dấu đỉnh bóng, sau đó dùng chính cây son của mình, nối hai đỉnh bóng với chân cây gậy, tạo thành một tam giác chỉ hướng Đông – Tây.
Hướng Tây chính là đường mà chiếc bóng cây gậy dịch chuyển đến, hướng Đông là bóng gậy rời đi. Từ đó suy ra hai hướng Nam – Bắc.
Sau khi vẽ xong bốn hướng, An Nhã phủi phủi tay đứng dậy, nói: “Xác định được bốn hướng rồi, nhưng ở đây toàn nước là nước, không có điểm cố định, chúng ta cần có một vật cố định để căn điểm đi”
Kiến Thành lúc này mới bình thản mở miệng: “Cứ cách một đoạn 2km thì đốt một lần pháo hoa. Lấy điểm rơi của pháo hoa làm điểm di chuyển rồi xác định phương hướng tàu chạy”
Lúc này, mặt mày của tất cả mọi người trên bốn tàu quân sự mới có thể giãn ra. Từ trước đến giờ, bọn họ luôn mặc định một điều: dù gặp phải bất cứ khó khăn gì thì chỉ cần có Dương Kiến Thành ở đây, mọi vấn đề đều sẽ được anh giải quyết êm đẹp. Chẳng thế mà Kiến Thành tuổi còn rất trẻ mà đã được anh em dưới trướng sùng bái và hết lòng trung thành đến vậy. Tuổi trẻ tài cao, thông minh cơ trí, bản lĩnh hơn người, tất nhiên là anh còn có một ngoại hình xuất chúng nữa. Trong lòng anh em bang Hồng Dã, đại ca của bọn họ được miêu tả chỉ bằng hai từ: Hoàn hảo.
Hôm nay, đứng bên cạnh một người hoàn hảo như vậy còn có một chị dâu thông minh không kém, tuy là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng không hề yếu đuối mà còn cực kỳ gan gạ, cứng cỏi. Hai người này, quả thực rất xứng đôi.
Lần này, Lôi giơ ngón tay cái về phía An Nhã, giọng nói ồm ồm: “Chị dâu, ngầu lắm”
An Nhã cười tươi rói, cô quay sang nhìn Kiến Thành, thấy khóe miệng anh cũng khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười nửa miệng có thể giết người không dao.
Theo kế hoạch của bọn họ, sau khi xác định được phương hướng, cứ cách 2km đốt pháo hoa một lần, lấy đó làm điểm cố định rồi tiếp tục di chuyển. Cứ như thế, chín tiếng sau, bốn tàu của bọn họ đã ra khỏi khu vực tam giác quỷ Bermuda.
Kiệt cầm la bàn chạy đến chỗ Kiến Thành đang ngồi, nói: “Đại ca, la bàn hoạt động trở lại rồi”
“Nhờ công chị dâu của cậu”
Lần đầu tiên, đại ca của bọn họ chính thức thừa nhận An Nhã là người của anh, đám đàn em nghe xong đồng loạt vỗ tay rần rần, khiến cô gái nào đó mặt mày bỗng nhiên đỏ ửng.
Kiệt hơi bối rối quay sang An Nhã, cúi đầu gọi một tiếng: “Chị dâu”
An Nhã vừa định xua tay, nói “Không phải”, thì đột nhiên giọng thuyền trưởng truyền đến qua loa phát thanh: “Đại ca, không xong rồi, có bão biển”.
Tàu quân sự của bọn họ được thiết kế có thể chịu được bão biển cấp mười hai, thế nhưng chịu được là một chuyện, hỏng hóc hay không lại là một chuyện, hơn nữa, cơn bão đang kéo đến kia cấp bao nhiêu cũng không một ai biết.
Mấy người bọn họ ngay lập tức chạy ra mui tàu, bây giờ, trời đã chuyển về chiều, trên bầu trời xuất hiện rất nhiều những đám mây ti tích hội tụ hướng về đường chân trời, mặt biển cũng bắt đầu biến động, những cơn sóng lớn bắt đầu vỗ ào ào vào thân tàu.
Kiến Thành gầm lên: “Bão cấp 15, tăng tốc tối đa về hướng Đông”
“Rõ, đại ca”
Tàu bắt đầu tăng tốc đến mức cực đại, tuy nhiên vẫn không thể thoát khỏi hoàn toàn qua vùng bão được. Những hạt mưa lớn bắt đầu rơi lộp bộp xuống sàn tàu, gió rít lên từng đợt dữ tợn, ở dưới biển, sóng xô tàu ào ào, cột sóng dội lên cao tạt cả vào sàn tàu khiến bọn họ ướt nhẹp. Bão biển, nói đến là đến, đến nhanh tới mức trở tay không kịp.
Kiến Thành đẩy An Nhã vào bên trong, nói: “Em mau xuống khoang hàng”
Lần đầu tiên cô thấy nét mặt luôn bình thản của anh ẩn hiện một chút căng thẳng, trước đây dù là đi đến Kim La hay Dominica cũng không hề thấy anh tỏ ra lo lắng vậy, xem chừng cơn bão này đối với bọn họ còn nguy hiểm hơn cả việc xông pha chinh chiến gấp nhiều lần.
Cô cúi xuống cầm cuộn dây thừng buộc vào người mình, kiên định nói: “Không, tôi ở đây với anh, có chết cùng chết”
Kiến Thành hơi khựng lại: “Không muốn giết tôi nữa à?”
An Nhã gào lên: “Muốn, nhưng không phải theo cách này”
Một cột sóng lớn tạt tới, nước đập vào người khiến cô trượt đi một đoạn, xương cốt trong người như muốn vỡ cả ra. Mọi người lúc này đã cột xong các thiết bị trên sàn tàu, chạy vào bên trong khoang.
Tàu dập dềnh trên biển, sấm chớp giật đì đùng, gió thổi, sóng đánh nghiêng ngả, đôi khi còn nghiêng hẳn một góc bốn mươi độ, các đồ vật trượt hẳn về một hướng, có những thứ rơi vào người đau điếng.
Kiến Thành ôm An Nhã ở trong lòng, dùng toàn bộ cơ thể mình che chắn cho cô. Người con gái ở trong lòng hơi run rẩy, hai tay bấu chặt lấy anh, ôm anh chặt cứng. Lần đầu tiên trong đời, cô đã hiểu tại sao mấy bộ phim tình cảm lại có những câu sến sẩm như: cùng sinh cùng tử, có mất đi tính mạng thì chỉ cần được chết cạnh anh cũng thấy vui.
Khi đó cô đã rất coi thường đám phụ nữ không có lý tưởng như vậy, thế nhưng bây giờ ở trong lồng ngực của Kiến Thành, đứng trước sự phẫn nộ của mẹ thiên nhiên, nửa cái mạng vừa được cứu ra khỏi tam giác quỷ Bermuda giờ lại sắp mất đi… cô đã hiểu bản thân mình thật sự xong rồi, hình như cô yêu anh mất rồi, yêu anh mất rồi.
***
Lời tác giả: Ban ngày tớ làm việc, ban đêm lại viết truyện nên rất đau mắt. Có lẽ phải để cho mắt nghỉ ngơi một vài ngày. Thế nên mọi người chịu khó chờ tớ nhé, cho tớ hồi phục lại cả mắt và chất xám nữa. Viết thể loại truyện phải tưởng tượng nhiều như thế này hại não dã man.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!