Mục lục
HƯỚNG DƯƠNG TOẢ NẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Triệu Quân xuất hiện tại tang lễ của ba tôi vào thất đầu tiên.

Ông ta là người cuối cùng đến.

Còn mang theo mấy người phóng viên, quay cảnh thâm tình giả tạo của ông ta.

“Ngưng Ngưng, mong con hãy nén bi thương. Sau này con có khó khăn gì thì tới tìm chú, chú sẽ đối xử với con như con gái ruột.”

Ông ta nói năng có khí phách, trong mắt còn có một ít nước mắt.

Đi theo phía sau ông ta là Tống Minh Châu và Triệu Thời Nguyệt đang ở bên cạnh hắn.

Triệu Thời Nguyệt tuy rằng trên mặt ra vẻ bi thương, nhưng trong mắt lại không che giấu được đắc ý.

Tôi cũng không muốn để ý tới cô ta, trực tiếp nhìn về phía Triệu Quân.

Âm thanh thấp đến mức chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy.

“Tôi biết tai nạn xe cộ đêm đó không phải ngoài ý muốn, ông căn bản không uống rượu. Cảnh sát không truy cứu cũng tốt, tôi cũng không định lấy lý do ông say rượu lái xe khởi tố ông. Tôi muốn đổi thành cố ý mưu sát.”

Triệu Quân giương mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt ngạc nhiên.

Nhưng vẻ mặt chỉ cứng đờ một giây, sau đó như chưa hề biến hóa.

Ông ta thở dài: "Chú biết ba cháu chet là đả kích rất lớn đối với cháu, cần phát tiết gấp cũng bình thường.”

Tôi híp híp mắt, nhìn ánh mắt không chút tránh né của ông ta.

"Mặc dù nói lúc ấy là ba cháu đột nhiên đổi hướng chặn trước xe chú... Ai, không nhắc tới nữa, vẫn trách chú không đủ cảnh giác!"

Triệu Quân không hổ là hắc bạch lưỡng đạo ở địa phương đều đứng vững gót chân.

Hai ba câu liền đem tội lỗi của chính mình phủi sạch không còn một mảnh, đồng thời còn buộc tội người ba đã chet của tôi.

9.

Đúng lúc này, một trận gió thổi rất khéo.

Ở giữa đường, di ảnh của ba tôi bị thổi ngã, tôi thấy Triệu Thời Nguyệt rõ ràng run lên một chút.

“Chuyện gì vừa xảy ra?”

Cô ta mới vừa lên tiếng kinh hô một tiếng, đã bị Triệu Quân đè lại.

Tôi nhìn cô ta hai giây, vừa đi tới nâng di ảnh ba lên vừa nói:

“Hôm nay là thất đầu, có thể là ba tôi đã trở về.”

“Làm sao có thể!”

“Sao lại không thể?”

Tôi quay đầu nhìn chằm chằm cô ta, từng bước tới gần.

"Nếu như bị hàm oan mà chet, ba tôi trở về tìm người hại ông ấy không phải nên sao?"

“Ba tôi trở về là muốn mang theo người hại ông ấy cùng đi xuống dưới đó.”

Tôi chậm rãi gằn từng chữ, mặt Triệu Thời Nguyệt trắng bệch, bả vai cũng run rẩy.

“Cậu nói bậy! Trên đời này căn bản không có......”

Cô ta còn chưa nói ra chữ cuối cùng, phía đằng sau liền chui ra một con mèo đen, gào khóc nhào thẳng về phía cô ta.

Triệu Thời Nguyệt trong nháy mắt sụp đổ, "A - -" kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tống Minh Châu cũng giật nảy mình, mím môi không nói.

Chỉ có Triệu Quân thấy biến vẫn không sợ hãi, ông ta bảo Tống Minh Châu đỡ Triệu Thời Nguyệt rời đi, bình tĩnh nhìn tôi.

Cuối cùng vỗ vỗ bả vai tôi, một câu hai ý nghĩa.

“Nhất Ngưng à, chú Triệu sợ con thương tâm quá độ tổn thương thân thể, hi vọng con đừng đắm chìm trong nỗi đau ba qua đời nữa. Nếu không chú phải đành nhúng tay, nghĩ biện pháp giúp con thoát ra.”

Nói xong ông ta tùy ý kéo kéo áo tang của tôi:"Con cũng là người lớn rồi, tự mình có thể xử lý tốt cảm xúc chứ?Con cũng không hy vọng chú tự mình đến giúp con, đúng không?"

Lúc ấy tôi đã loáng thoáng phát hiện Triệu Quân đang cảnh cáo tôi.

Nhưng không nghĩ tới, sau bộ mặt hiền lành của ông ta lại là một kẻ cực kỳ tàn nhẫn.

Tôi nhất định sẽ khiến ông ta phải trả giá, Triệu Thời Nguyệt chính là điểm đột phá để cho tôi xuống tay.

Tôi nhớ lại hành động vừa rồi của cô ta, đăm chiêu nhìn theo hướng cô ta rời đi.

10.

Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Triệu Thời Nguyệt.

“Nhất Ngưng, cứu tôi!"

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu buông tha cho tôi!"

Lúc đó, tôi và Từ Thiếu Tân mới từ cục cảnh sát đi ra.

Tôi bình tĩnh nói với Triệu Thời Nguyệt ở đầu dây bên kia: "Cầu cứu gọi 113.”

“Không không không! Chỉ có cậu mới có thể giúp tôi!”

Cô ta nói năng lộn xộn, giọng nói run rẩy:"Tôi gần đây luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, nhưng rõ ràng không có ai!”

Không đợi tôi nói chuyện, cô ta lại vội vàng lấy lòng:”Tôi thật sự không nghĩ sẽ gây bất lợi cho cậu đâu Nhất Ngưng, lần trước ở bệnh viện là Tống Minh Châu dạy tôi làm như vậy! Anh ấy nói nếu làm như vậy cậu sẽ không tìm ba tôi gây phiền phức.”

“Tống Minh Châu?”

Tôi dừng lại:"Tống Minh Châu bây giờ ở đâu?”

“Hẳn là...... Vẫn là như thường ngày, đang cùng ba tôi nói chuyện.”

Không để ý đến Triệu Thời Nguyệt, tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Từ Thiếu Tân đứng một bên nghe không sót một chữ.

Lời của Triệu Thời Nguyệt rất rõ ràng, Tống Minh Châu là vì muốn nịnh bợ Triệu Quân nên mới ở cùng một chỗ với cô ta.

Dạy Triệu Thời Nguyệt lúc ở bệnh viện thì quỳ xuống dập đầu trước mặt mọi người cũng là vì muốn dư luận áp chế tôi, từ đó ngăn cản tôi điều tra sâu hơn vụ tai nạn xe cộ này của ba tôi.

Dã tâm của hắn rất lớn, vì có thể leo lên cao đã sớm phản bội tôi đi quyến rũ Triệu Thời Nguyệt.

Trước khi đi, Từ Thiếu Tân trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên gọi tôi lại.

“Ngày mốt gọi Tống Minh Châu ra, thằng cháu trai này hơn phân nửa có thể moi ra chút gì đó hữu dụng.”

Tôi không hỏi anh vì sao là ngày mốt mà không phải ngày mai, coi như anh có việc riêng.

“Được.”

11.

Ngày kia Tống Minh Châu không kiên nhẫn đi đến chỗ hẹn của tôi.

“Tìm tôi làm gì? Có việc nói mau!”

Từ Thiếu Tân cũng vừa tới.

Tống Minh Châu nhìn thấy anh ta sửng sốt hai giây, tầm mắt dò xét tôi và Từ Thiếu Tân, lập tức cười lạnh một tiếng khinh miệt nhìn tôi.

"Cô nịnh bợ Từ Thiếu Tân như thế nào? Trao thân cho hắn?”

Tôi bưng cà phê trong tay lên hắt vào mặt hắn.

“Như thế nào? Vậy anh nịnh bợ Triệu Quân như thế nào? Cũng trao thân cho ông ta?”

Tống Minh Châu lau mặt trừng mắt: "Cô!”

Hắn giơ tay lên làm bộ muốn đánh tôi.

“Hôm nay nếu anh dám đánh cô ấy, tôi cam đoan Triệu Quân cũng không bảo vệ được anh.”

Giọng nói Từ Thiếu Tân không nhanh không chậm từ phía sau tôi truyền đến, bất giác tăng cường một tia sức mạnh cho tôi.

Tống Minh Châu có lẽ cũng kiêng kỵ anh ta, phẫn nộ buông tay xuống.

12.

“Anh biết người đứng sau Triệu Quân là ai, đúng không?”Từ Thiếu Tân quan sát hắn.

Tống Minh Châu cảnh giác nhìn hai chúng tôi một cái, không nói gì.

“Trịnh gia? "Từ Thiếu Tân nhíu mày, tuy là nghi vấn nhưng giọng nói lại rất chắc chắn.

Tôi gần như phản ứng ngay lập tức.

Bởi vì trong nhận thức của tôi, Trịnh gia cực kỳ có quyền thế, chính là Trịnh lão trong miệng mọi người.

Mà sở dĩ tôi có thể hiểu rõ ông ấy, bởi vì vừa vặn ba tôi chính là tài xế của Trịnh lão.

Tống Minh Châu đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, lúc ấy tôi không để ý, còn tưởng rằng đó chỉ là do nguyên nhân tâm lý.

Hắn vẫn mím chặt môi không nói lời nào.

Từ Thiếu Tân cũng không thèm để ý, tùy ý cười cười.

“Khẩn trương cái gì?”

Tống Minh Châu đẩy ghế ra đứng dậy:"Không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi trước!"

Từ Thiếu Tân vẫn thản nhiên nói: "Cậu căng thẳng là vì cậu biết, Trịnh lão căn bản không có liên quan gì với Triệu Quân.”

Tống Minh Châu trong nháy mắt cứng đờ, không thể tin nhìn chằm chằm Từ Thiếu Tân.

13.

Thật ra người có quan hệ với Trịnh lão chính là Từ Thiếu Tân.

Ít người biết chính là, mẹ của Từ Thiếu Tân là cháu gái của Trịnh lão.

Ông Từ vì chứng minh năng lực của mình, cũng không tuyên bố với bên ngoài quan hệ với Trịnh lão.

Cho nên, không ai biết hai nhà có quan hệ.

Ngày hôm qua, Từ Thiếu Tân đã đi tìm Trịnh lão chứng thực, địa vị của Triệu Quân đã khó giữ được.

Tống Minh Châu không còn đường lui, thành thật khai báo mọi chuyện.

14.

Triệu Quân chỉ trong một năm từ một nhà giàu mới nổi bình thường, địa vị tăng lên rất nhanh chính là dựa vào danh tiếng Trịnh lão.

Nhưng Trịnh lão đối với Triệu Quân, cũng chỉ giới hạn là nghe qua cái tên này mà thôi.

Không thể không nói, Triệu Quân ở phương diện này rất thông minh.

Tuy rằng bản thân nịnh bợ không được Trịnh lão, nhưng hắn khiến trong mắt người ngoài, hắn có quan hệ rất thân thiết với Trịnh lão.

Sau khi mua chuộc bảo mẫu của Trịnh lão, hắn biết được Trịnh lão mới mua đồ cổ gì.

Lại nhân lúc khi bàn chuyện làm ăn với thành viên hội đồng quản trị của công ty khác, trong lúc lơ đãng nhắc tới, gần đây mình nhận một món đồ cổ định tặng cho người khác.

Cố ý không nói rõ ràng, không để lại nhược điểm cho bất cứ kẻ nào.

Tiếp theo người nghe qua lại biết được, Trịnh lão gần đây thật sự sưu tầm đồ cổ mới liền nghĩ đến là do Triệu Quân tặng.

Phải biết rằng Trịnh lão nổi danh không nhận quà của bất cứ ai.

Thêm vào đó, trên cơ bản sẽ không có người ngu ngốc đi hỏi thẳng:"Đây có phải là Triệu Quân đưa ngài hay không?"

Loại lời nói khiến Trịnh lão không xuống đài được này, mới khiến Triệu Quân có cơ hội lợi dụng.

Nói trắng ra Triệu Quân chính là cầu phú quý trong hiểm nguy.

Dựa vào danh tiếng của Trịnh lão phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm giành được mấy hạng mục lớn.

Lúc hắn đang điên cuồng thăng tiến kỳ trung, bí mật này bị ba tôi phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK