Mục lục
HƯỚNG DƯƠNG TOẢ NẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15.

Đêm đó trên đường ba tôi đưa Trịnh lão về, vừa vặn ở gần vùng ngoại ô nhìn thấy trong nhà hàng ven đường Tống Minh Châu và Triệu Quân đang ngồi cùng nhau.

Ông ấy chỉ là tiện đường nhìn thấy, không ngờ nghe được nội dung hai người nói chuyện với nhau.

Triệu Quân phát hiện sự tồn tại của ba tôi, đuổi theo từ nhà hàng.

Ban đầu ông ta chỉ muốn mua chuộc ba tôi, lấy ra một khoản phí bịt miệng nhưng lão Lục là người cực kỳ ngay thẳng, lập tức từ chối.

Triệu Quân bị dục vọng che mắt, sợ ba tôi nói cho Trịnh lão biết.

Trong khoảnh khắc ba tôi quay đi, ông ta nhặt một hòn đá và n ém nó vào đầu của ba tôi.

Ở vùng ngoại ô không có camera giám sát, hơn nữa hầu như không có xe cộ đi ngang qua, ba tôi ngã xuống đất, không còn thở.

Mà hiện trường tai nạn xe cộ theo như lời Tống Minh Châu, là Triệu Quân dựng hiện trường giả.

Ông ta ép Tống Minh Châu lái xe của ba tôi lảo đảo chạy ở phía trước, Triệu Quân lái xe đi theo phía sau.

Ở một đoạn đường nào đó, Tống Minh Châu bỗng nhiên đánh bánh xe, hướng bên cạnh quẹo.

Triệu Quân thắng xe không kịp, liền đụng vào.

Tiếp theo, Tống Minh Châu lại đổi ba tôi sang ghế lái, ấn đầu ông đụng vào cửa kính bên cạnh, lấy vết thương mới che giấu vết thương cũ.

Tạo ra một ảo giác rằng ba tôi lái xe mệt mỏi dẫn đến tai nạn xe hơi này.

Máy ghi chép lái xe của Triệu Quân chỉ ghi lại đến đây liền tắt.

Năng lực phản điều tra của Tống Minh Châu rất mạnh, toàn bộ quá trình hắn đều đeo găng tay, không để lại nửa dấu vân tay.

Nhìn bề ngoài, đúng là toàn bộ trách nhiệm thuộc về ba tôi, mà Triệu Quân chỉ cần bồi thường là được.

Về phần tôi vẫn nhận định ông ta say rượu lái xe, đúng là ngoài ý muốn.

Mùi rượu bên trong xe đích thật là do Triệu Quân để ở ghế sau, rượu vốn định tặng quà đập vào xe đổ ra tạo thành.

Triệu Quân ở khách sạn nhấp hai ngụm bia, trong khoảng thời gian này đã tiêu hao hết, cho nên cảnh sát giao thông căn bản không đoán ra được.

Nhưng ông ta không ngại lấy rượu lái làm bè, lúc xuống xe ra vẻ say.

Mặc dù người đa tâm nghi ngờ vụ án này cũng sẽ chỉ cho rằng là Triệu Quân cố ý giấu diếm việc uống rượu lái xe, sẽ không suy nghĩ sâu xa hơn.

Ví dụ như tôi.

16.

“Nhưng tôi có chứng cứ Triệu Quân mưu sát ba cô.”

Nghe nguyên nhân thật sự của cái chet của ba, trái tim đau như bị ném vào máy cắt.

Thẳng đến khi Tống Minh Châu nói ra những lời này, tôi mới phảng phất lần nữa dấy lên hy vọng.

“Lúc ấy máy ghi chép lái xe của ba cô không mở ra được, tất cả mọi người đều cho rằng nó bị hỏng.”

Tống Minh Châu nở nụ cười:"Là tôi cố ý làm hỏng, nhưng tôi đã lấy thẻ nhớ ra trước.”

Tư thái hắn không còn căng thẳng nữa, nhưng sắc mặt vẫn xám xịt như cũ.

“Bên trong ghi lại hình ảnh Triệu Quân đ ập chet ba cô.”

Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi hắn: "Anh muốn cái gì?”

Tống Minh Châu nhìn Từ Thiếu Tân, nở nụ cười.

“Tóm lại là Triệu Quân giet ba cô. Trước khi ba cô chet, tôi không hề tham gia vào, cô trả thù mình Triệu Quân là được rồi.”

“Không phải Từ gia có sản nghiệp lớn sao? Như vậy, nếu Từ thiếu cho tôi 500 vạn, chờ tôi ra nước ngoài tôi sẽ lập tức gửi chứng cứ cho anh.”

Không biết hối cải.

Thế nhưng ghi âm không có tác dụng lớn, khẩu cung chỉ có thể làm bằng chứng.

Huống chi Tống Minh Châu có thể sửa miệng bất cứ lúc nào.

Chỉ có tấm thẻ ghi chép lái xe trên xe của ba tôi, mới có thể khiến bọn họ trả giá.

17.

Ngày đó tôi ổn định Tống Minh Châu, bảo hắn về trước để kéo dài thời gian nghĩ biện pháp.

Từ Thiếu Tân lại giống như có tiền không có đất tiêu, nói:"Chỉ cần 500 vạn là có thể báo thù cho ba cô, cô còn đang do dự cái gì?"

Tim tôi nhảy thình thịch hai cái.

Chỉ? Tôi không muốn tranh luận với những người không có khái niệm về tiền bạc.

Huống chi, tôi không cho rằng Tống Minh Châu trong việc lại vô tội như vậy.

Hắn cũng là đồng phạm, không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

18.

Trong mấy ngày thương lượng với Tống Minh Châu, ngày lành của Triệu Quân xem như đã hết.

Trịnh lão đã nói rõ không có quan hệ gì với Triệu Quân, địa vị của Triệu Quân xuống dốc không phanh.

“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp họ Vương! Chỉ là một kẻ bán sơn tay trắng lập nghiệp, còn dám khinh thường tao?! Sau này bảo hắn quỳ liếm giày da cho tao!”

Tôi đi theo sau xe Triệu Quân, vốn định tìm chút chứng cứ, không ngờ vừa nghe thấy ông ta gọi.

Thật trùng hợp, tôi đã ghi âm nó.

Căn cứ vào manh mối trong lời nói của Triệu Quân, tôi rất nhanh xác định là vị Vương tổng nào.

Vì thế nặc danh gửi đoạn ghi âm cho Vương tổng.

19.

Ngày hôm sau tôi vẫn lái xe không xa không gần đi theo Triệu Quân.

Chạng vạng tối, một chiếc xe tải đột nhiên chắn ngang trước xe Triệu Quân, ép ông ta dừng lại.

Một đám người đi xuống, xách gậy đập vào cửa kính xe Triệu Quân.

Tôi vội thắng xe, tắt đèn, dừng ở chỗ ẩn nấp.

Triệu Quân bị mấy người thô bạo kéo xuống xe, ném xuống đất.

“Các người là ai! Muốn làm gì!”

Không lâu sau, một chiếc Mercedes - Benz từ từ dừng lại trước mặt ông ta.

Vị Vương tổng bị ông ta mắng kia đi xuống, từ trên cao nhìn xuống Triệu Quân.

“Triệu tổng quỳ rạp trên mặt đất làm gì? Đứng lên nói chuyện.”

Triệu Quân chống tay xuống đất, thở hổn hển muốn đứng lên một giây sau lại bị đạp ngã.

Vương tổng cười hắc hắc:"Triệu tổng còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Vương bán sơn.”

Triệu Quân rốt cục phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi:"Hôm nay mày không đánh chet Triệu Quân tao, ngày mai tao sẽ để đám người này chờ nhặt xác cho mày.”

“Triệu tổng nói đùa, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật.”

Nói xong, Vương tổng liền giẫm lên ngón út của Triệu Quân, hung hăng ngh iền n át.

“Hôm nay thì sao, cũng không có chuyện gì khác chỉ là giày da của tôi bẩn, làm phiền Triệu tổng giúp tôi liếm sạch sẽ.”

Tôi trốn trong bóng tối lấy điện thoại di động ghi hình, thờ ơ nghĩ, loại chuyện bạo lực này phát sinh ở trên người Triệu Quân, quả nhiên đặc biệt có mỹ cảm.

20.

Triệu Quân cũng không tính là người sẽ cam chịu cho nên ông ta to mồm mắng Vương tổng, kiên quyết không làm theo.

Nhưng cốt khí của ông ta chỉ kiên trì được một giây, bởi vì thuộc hạ của Vương tổng lấy ra một cái kìm, bộ dạng giống như chỉ cần ông ta không đáp ứng liền chặt đứt một ngón tay của ông ta.

Chậc.

Tôi nhìn Triệu Quân ghé vào bên chân Vương tổng, không cảm thấy sảng khoái chỉ cảm thấy còn chưa đủ, còn chưa đủ.

Chưa đủ so với cái chet vô tội của ba tôi.

Giày da của Vương tổng ở dưới đèn đường thậm chí nổi lên ánh sáng.

Không thể không nói, kỹ thuật vệ sinh giày da của Triệu Quân vẫn rất tốt.

Rất nhiều người nghĩ giống tôi.

Sau khi tôi đem video đã làm mờ mặt Triệu Quân gửi đến công ty ông ta, bình luận sôi nổi top 5 không phải đang khen kỹ thuật vệ sinh của Triệu Quân, mà chính là đang ghê tởm ông ta sao lại có loại sở thích này.

21.

Triệu Thời Nguyệt từ sau lần bị mèo đen vồ, tới bây giờ thần kinh liền có vấn đề.

Đối với chuyện Triệu Quân liếm giày da cũng không quan tâm, vẫn như trước mỗi ngày thay đổi cách làm thần côn*.

*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Thỉnh thoảng tôi ở bên ngoài nhà họ, có thể nhìn thấy khói đen lan tràn trong không trung.

Tường đổ mọi người đẩy, Triệu quân là cuộc sống trôi qua càng ngày càng không bằng một ngày, người trước kia bị hắn ức hiếp đều ngược lại cho hắn mang giày nhỏ.

Về đến nhà còn phải đối mặt với đứa con gái thần kinh không bình thường.

Từng là ông chủ Triệu cao cao tại thượng, giờ mắt thường cũng có thể thấy được vẻ già nua trên khuôn mặt ông ta.

Đêm trước khi Triệu Quân sụp đổ, tôi không nghĩ tới Tống Minh Châu không kiềm chế được nữa.

22.

“Nhất Ngưng, hãy cứu tôi, tôi cầu xin cô, cô bảo Từ Thiếu Tân cứu tôi với!”

Lúc tôi đang cùng Từ Thiếu Tân bàn bạc kế hoạch tiếp theo thì nhận được điện thoại của Tống Minh Châu.

Tôi và Từ Thiếu Tân ăn ý ngẩng đầu nhìn đối phương, chờ Tống Minh Châu nói tiếp.

"Chỉ cần cô cứu tôi, tôi liền đem thẻ nhớ đưa cho cô!"

"Tôi... tôi được chẩn đoán bị ung thư hạch..."

Trong giọng nói của hắn đã mang theo tiếng khóc nức nở.

"Cô bảo Từ Thiếu Tân sắp xếp trị liệu tốt nhất cho tôi, thuốc tốt nhất, tôi lập tức đưa thẻ nhớ cho cô!”

“Được."Từ Thiếu Tân đồng ý không chút do dự nói.

Yêu cầu này đơn giản hơn 500 vạn.

Lý trí của Tống Minh Châu đang từng chút sụp đổ, chúng tôi thậm chí chỉ hứa hẹn bằng miệng, cũng không nói nhất định sẽ làm được là có thể dẫn hắn mắc câu.

Tống Minh Châu nói cho chúng tôi thời gian hai ngày chuẩn bị.

Tôi lại lợi dụng khe hở này đi đến nhà Triệu Quân, dự định nhìn xem ông ta gần đây trải qua bao nhiêu thảm hại.

Sau khi đến nơi, phát hiện cửa biệt thự nhỏ nhà hắn đang mở.

“Là Lục tiểu thư sao? "Bảo mẫu chạy chậm ra.

“Triệu tiên sinh mời cô vào nói chuyện.”

“Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”

Tôi lui về phía sau một bước:"Hắn là cái thá gì, mà ra lệnh cho tôi gặp hắn?"

Nghĩ ai cũng giống như con gái ông ta sao, đúng là không có đầu óc.

Tôi một mình đi vào, ai đảm bảo có thể đi ra được nữa không.

23.

Không đợi được Triệu quân đi ra, Triệu Thời Nguyệt đã từ sân sau chạy tới.

Cô ta nhìn thấy tôi thì ánh mắt sáng lên.

“Cậu là tới giúp tôi bắt quỷ sao?"

Tôi híp híp mắt:"Ai là quỷ?"

"A không phải không phải," cô ta vội sửa lại, "Là linh hồn của ba cậu, cậu có thể mang ông ấy đi không?"

Tôi nhìn chằm chằm cô ta vài giây, rốt cục xác định được cô ta thật sự ngu ngốc không có đầu óc.

Ba tôi giờ có thể yên nghỉ rồi.

“Triệu Thời Nguyệt, có phải cô biết những việc xấu của ba cô mới sợ thành như vậy không?”

Ánh mắt Triệu Thời Nguyệt né tránh.

“Nguyệt Nguyệt, trở về.”

Triệu Quân xuất hiện, bảo bảo mẫu đưa Triệu Thời Nguyệt về.

“Nhất Ngưng à, không phải chú bảo cháu có khó khăn thì tới tìm chú sao? Tại sao phải ngáng chân sau lưng chú chứ?”

Tôi dựa lưng vào nắp xe, khoanh tay.

“Triệu Quân, tôi khuyên ông mở cửa sổ mái nói thẳng.”

Ông ta chậm rãi thu lại nụ cười:"Đoạn ghi âm tao mắng tên họ Vương kia, cùng với đêm đó... video bị họ Vương chèn ép có phải đều là do mày làm không?"

Tôi trừng to mắt nhìn ông ta, ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Tống Minh Châu đã khai báo hết mọi chuyện các người hại ba tôi đêm đó.”

“Mày muốn thế nào? "Giọng nói Triệu Quân đột nhiên trầm xuống, như là đang đè nén sợ hãi.

“Sẽ thế nào không phải tôi muốn là có thể quyết định, phải xem cảnh sát nói thế nào.”

“À đúng rồi, tôi còn chưa nói cho ông biết, trong tay Tống Minh Châu có thẻ nhớ ghi lại toàn bộ quá trình ông giet người đêm đó. Hơn nữa, hắn đã đồng ý đưa lại cho tôi.”

Tôi nhìn gương mặt càng lúc càng xám xịt của Triệu Quân, gằn từng chữ: "Giao, cho, cảnh sát, kiểm tra.”

Thái độ của Triệu Quân thay đổi trong nháy mắt:”Chú cầu xin cháu, tha cho chú một mạng. Nửa đời sau chú sẽ chuộc tội cho ba cháu!”

Tôi im lặng nhìn ông ta, kẻ giet người cũng sợ chet.

Tôi không muốn khóc lóc kể lể với ông ta từ nhỏ ba tôi đã nuôi tôi lớn lên không dễ dàng như thế nào, tình cảm của tôi đối với ông ấy sâu đậm bao nhiêu.

Chỉ nói: "Triệu Quân, ông phải cảm thấy may mắn vì ba tôi từ nhỏ đã dạy dỗ không cho phép tôi làm trái pháp luật. Nếu không, tôi liều mạng cũng sẽ đưa ông xuống địa ngục.”

Triệu Quân trong nháy mắt chân mềm nhũn, ngồi xổm xuống.

Ông ta kinh ngạc nhìn tôi, lại im lặng không nói gì.

Tôi đi qua nhìn xuống, lại ngồi xổm trước mặt ông ta.

“Thật nực cười! Từ nhỏ ông ấy luôn cố chấp trong lòng phải tuân thủ kỷ luật, cuối cùng lại chết vì thủ đoạn phi pháp của ông.”

24.

Triệu Quân đại khái cũng là cùng đường, mới có thể liều chết đánh cược một lần.

Đêm đó khi ông ta cố gắng mò vào nhà Tống Minh Châu trộm thẻ nhớ, liền rơi vào bẫy tôi thiết lập.

Nói cho hắn biết Tống Minh Châu dự định thẳng thắn chuyện này, mục đích chính là muốn dụ ông ta vào bẫy.

Không chỉ có thể làm cho tội danh của Triệu Quân tăng thêm một cái, cũng có thể làm cho Tống Minh Châu nhận thức được cảm giác nguy hiểm, công phá phòng tuyến cuối cùng của hắn.

Quả nhiên, Tống Minh Châu bởi vì chuyện Triệu Quân lẻn vào nhà hắn mà sợ hãi, cho rằng Triệu Quân muốn giet hắn.

Dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy Triệu Quân giet người một lần rồi.

Không đợi Từ Thiếu Tân tìm bác sĩ tốt nhất tới, Tống Minh Châu liền khẩn cấp giao thẻ nhớ ra, bị cảnh sát mang đi.

Duy nhất ngoài ý muốn là để cho Triệu Quân thừa dịp hỗn loạn chạy trốn.

Sau khi cảnh sát xuất cảnh đi tìm Triệu Quân, Từ Thiếu Tân vốn có hạng mục chưa xử lý xong đột nhiên không sốt ruột rời đi.

Hỏi tới, anh ta cũng vẫn là bộ dáng không chút để ý kia.

Ngữ khí tùy ý:"Đề phòng Triệu Quân cùng đường, trở về tìm cậu.”

Tôi sửng sốt, không nói tiếp được.……

Rạng sáng ngày hôm sau, cảnh sát tìm được Triệu Quân ở bên cầu.

Ông ta đứng ở bên cầu, nửa chân lơ lửng ở bên ngoài.

Không có ý nghĩa gì khi một người sắp bị t ử hình đe dọa cảnh sát rằng:"Anh bước thêm một bước nữa tôi sẽ nhảy xuống".

Hai con đường, cho dù ông ta lựa chọn như thế nào, cuối cùng đều rơi vào một kết cục giống nhau mà thôi.

Ông ta nghe không lọt lời khuyên của bất kì kẻ nào, chỉ lên tiếng khóc lớn.

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!”

Tôi nhìn chằm chằm khẩu súng bên hông cảnh sát đứng ở phía trước, lại nhìn Triệu Quân đang khóc nước mũi nước mắt đầm đìa, chỉ cảm thấy ngứa tay.

Là Triệu Thời Nguyệt kịp thời chạy tới mới khuyên được Triệu Quân.

Sau khi Triệu Quân bị bắt, Triệu Thời Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không còn sự điên cuồng như ngày xưa nữa.

25.

Triệu Quân s át h ại ba tôi chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa còn giả mạo hiện trường tai nạn xe cộ che giấu sự thật.

Án tử hình không hề bất ngờ, được thi hành ngay lập tức.

Tống Minh Châu tuy rằng không tham dự quá trình giet người, nhưng cũng hỗ trợ Triệu Quân che giấu, cũng trốn không thoát trách nhiệm hình sự.

Sau khi Triệu Quân chet, Triệu Thời Nguyệt còn chẳng biết xấu hổ làm lễ truy điệu cho ông ta.

Người đi không nhiều lắm, tôi không được mời nhưng vẫn đến.

Tôi đứng ở góc, nhìn di ảnh đen trắng của Triệu Quân ở giữa không khỏi cảm khái, đại tai họa cuối cùng cũng không còn.

Tiện tay bật điện thoại di động mới phát hiện điện thoại hết tiền.

Liền gọi nhân viên công tác đi ngang qua:"Xin hỏi, mật khẩu wifi của các anh là gì?"

Nhân viên công tác vẻ mặt lạnh lùng:"Xin tôn trọng người đã khuất.”

Tôi suy nghĩ hai giây, mới thử hỏi:"Đánh hết cả câu luôn sao? Viết hoa viết thường?”

Nhân viên: "......”

Cuối cùng là nhân viên công tác cầm điện thoại di động mở wifi cho tôi, rồi bảo tôi nạp tiền điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK