6.
Tôi không đợi hắn trở về đã rời khỏi nhà cũ Giang gia, đến cổ trấn cuối cùng bà ngoại ở khi còn sống.
Tôi cần yên tĩnh.
Chuyện đêm đó giống như là một cây gai đâm vào cổ họng của tôi, làm cho tôi mỗi lần nghĩ đến, đều đau đớn vô cùng.
Tôi đã đề nghị ly hôn với anh ta.
Hôm đó anh ta xuất hiện ở thị trấn cổ, không đồng ý ly hôn, trong lúc tranh chấp, tôi té xỉu.
Lúc tỉnh lại, anh ta kéo tay tôi, "Tinh Qua, em sắp làm mẹ rồi, đừng nhắc tới chuyện ly hôn nữa.”
“Chuyện đêm đó tôi đã thấy được.”
“Vậy em hẳn là thấy anh đẩy cô ấy ra, đừng cố tình gây sự, được không.”
Nhưng hắn thật sự không có nửa phần tình động sao?
Anh ta nửa điểm không chịu nhắc lại chuyện ly hôn, ở lại cổ trấn cùng tôi, thậm chí không quan tâm đến công việc.
Tôi nghĩ anh ta thực sự yêu tôi.
Cho đến khi Giang Hân Nghiên cũng tới Cổ Trấn.
Cô ta nhìn thấy quần áo tôi đan cho con, phát điên xé rách quần áo.
“Cô vây khốn anh tôi như vậy,còn có con, anh ấy không thể ly hôn với cô.”
“Là anh ấy không chịu ly hôn.”
Cô ấy đỏ mắt kéo tay tôi.
“Em cầu xin chị trả anh ấy lại cho em, chúng em vốn muốn ở bên nhau, anh ấy không thể không yêu em.”
“Cô bảo hắn tới nói với tôi.”
Mặt đất bắt đầu lắc lư dữ dội.
“Đi mau. "Tôi muốn kéo cô ta ra ngoài.
Cô ta lại gắt gao kéo tay tôi, nói với tôi: "Ngày xảy ra tai nạn xe cộ tôi biết anh ấy muốn tỏ tình với tôi.”
Bị cô ta kéo dài như vậy, căn nhà sụp đổ.
Chúng tôi bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Giang Dĩ Xuyên đã trở lại, cảm giác chấn động đã ngừng, anh ta hoảng hốt đào bới trong đống đổ nát.
Cái tên đầu tiên trong miệng gọi ra là Giang Hân Nghiên.
Bụng tôi rất đau, cảm nhận được dưới thân có máu tươi không ngừng chảy ra, nghe hắn gọi Hân Nghiên hết lần này đến lần khác.
Trái tim tôi tựa như bị ngâm trong hàn băng ngàn năm, lạnh thấu.
Tôi muốn kêu cứu mạng, nhưng mất máu quá nhiều khiến tôi ngay cả kêu một tiếng cũng không có khí lực.
“Tại sao phải tới nơi này! Giang Hân Nghiên, không phải tôi đã liều mạng đẩy cô ra rồi sao.”
“Không phải nói chỉ cần chúng ta không ở bên nhau, em sẽ không chết, vì sao lại gạt anh.”
Nhìn thấy cô bị chôn trong đống đổ nát,hắn đào đất như điên, cả hai tay đều là máu tươi, gào khóc.
“Anh yêu em, người anh yêu vẫn luôn chỉ có em, xin em đừng chết.”
Anh ta nói anh ta kết hôn với tôi chỉ vì muốn cắt đứt suy nghĩ của Giang Hân Nghiên.
Hắn không muốn cô ta có chuyện gì.Tại sao cô ấy vẫn ch.ết.
Anh đào đến hai tay nhuốm máu, kéo cô ta ra khỏi đống đổ nát.
Cô ta vẫn còn sống, hắn ôm chặt cô vào lòng, đi tìm cứu trợ.
Tôi bị nhốt dưới đống đổ nát, xương cốt toàn thân đều là đau đớn như xé rách.
Hắn nửa phần cũng không có để ý đến tôi dưới phế tích.
Tôi cười đến huyết lệ đều chảy xuống.
Tôi rất muốn chính miệng hỏi hắn, tôi tính là cái gì?
Không yêu tôi, tại sao phải nhốt tôi?
Tại sao phải chủ động trêu chọc tôi?
Tôi cho rằng tôi sắp có một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh, thì ra đều là giả.
Nhưng tôi một chút thanh âm cũng không phát ra được, tôi mệt mỏi quá, tất cả khí lực đều giống như là bị rút cạn.
Cuối cùng bởi vì hít thở không thông một chút mà ch.ết.
Khi tôi ch.ết, linh hồn không tan biến.
Nhìn anh ta ôm cô ả vào bệnh viện, ôm cô khóc lóc nức nở nói yêu cô bao nhiêu.
Xin cô đừng chết,tôi còn muốn nói cho hắn biết kỳ thật bởi vì đây là một quyển ngọt sủng tiểu thuyết 《 Lộ thiếu sủng thê 》.
Hắn là nam nhị, nữ chính Bạch Nguyệt Quang, nhất định không thể cùng cô cùng một chỗ.
Nếu là nữ chính cùng nam nhị cùng một chỗ, không có dựa theo hướng đi ban đầu cùng nam chính Lộ Tử Nghiên cùng một chỗ.
Cô ấy sẽ bị lấy đi số phận và sẽ chết.
Mà tôi chỉ là một nhân vật pháo hôi có cũng được mà không có cũng không sao.
Giang Dĩ Xuyên sẽ cưới tôi, chỉ là vì có thể làm cho Giang Hân Nghiên hết hy vọng.
Ngày đó anh nghe được cô gặp chuyện không may, lập tức chạy tới bệnh viện, hôn trộm cô thật sự là anh ta.
Mỗi một lần đẩy cô ra, anh đều lãng phí sức lực thật lớn.
Mà tôi chỉ là một công cụ dùng để cự tuyệt Giang Hân Nghiên.
Lấy tim móc phổi yêu anh mười năm, vị trí Giang phu nhân này nguyên lai không phải cô, ai cũng có thể.
7.
Tôi bị cơn đau bên hông lấy lại tinh thần, là bàn tay Giang Dĩ Xuyên giữ ở bên hông tôi, đang tăng thêm lực đạo.
Tôi nhìn thấy đôi mắt anh chăm chú nhìn bóng lưng cô.
Đây là đau lòng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, cực lực khắc chế.
Trước kia sao tôi lại không phát hiện, trong mắt anh ta nhìn cô lộ vẻ tình thâm.
Sống lại một đời, tôi tất nhiên là không muốn dẫm vào vết xe đổ.
Tôi đẩy hắn ra, mỉm cười.
“Giang Dĩ Xuyên, chuyện vị hôn thê, tôi không đồng ý đâu.”
Mọi người trong hội trường đều hăng hái hơn, làm sao cũng không ngờ sự tình lại đặc sắc như vậy.
Giang Dĩ Xuyên kinh ngạc cụp mắt nhìn tôi, giọng nói hạ thấp.
“Đừng làm rộn, Tinh Qua, tối hôm qua nhà em không phải còn nói muốn tổ chức hôn lễ ở đâu sao.”
Quả thật, câu trả lời của anh là theo như tôi thích, tôi cho rằng anh tôn trọng ý của tôi.
Hiện tại mới biết được nguyên lai là hắn không quan tâm, tự nhiên cũng không cần phải nói chuyện.
“Tôi hối hận, tôi phát hiện tôi không thích anh.”
Anh ta hiển nhiên không tin, "Đừng tùy hứng.”
Tôi đã yêu thầm anh ta suốt 8 năm.
Không chỉ là hắn, người người đều biết Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Tinh Qua yêu Giang đại thiếu Giang Dĩ Xuyên nên là phí không ít tâm tư.
Cố ý đi học ván trượt anh yêu thích, ngã đầy mình thương tích.
Một đại tiểu thư như cô,lại học nấu canh dưỡng sinh, cũng bởi vì Giang thiếu ngủ không ngon.
Nhà mình đại nghiệp không đi, chạy tới Giang thị làm tiểu thư ký.
Cho nên một tháng trước, khi anh ta đề nghị với tôi muốn kết hôn.
Tôi đã không thể ngủ suốt đêm với sự phấn khích.
Tôi cho rằng hắn bị tôi làm cho cảm động, động tâm với tôi.
Thì ra tất cả chỉ là ảo giác.
Tôi chỉ là một công cụ anh ta lợi dụng để từ chối Giang Hân Nghiên.
Anh diễn thật tốt.
Nghĩ đến kiếp trước mất đi đứa con trong bụng, còn có hắn ngụy trang một mặt tình thâm.
Tôi nhấc đầu gối đá vào giữa hai chân hắn: "Không chỉ có hôn lễ."
“Tôi từ chức."
Giang Dĩ Xuyên ôm dưới thân, đau đớn ngã xuống đất, đau đến nỗi ngay cả nói cũng không nên lời.
Toàn hội trường bị thao tác dũng mãnh của tôi làm cho sợ ngây người.
Tôi cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Giang thị.
Bản đại tiểu thư, không còn yêu tên cặn bã này nữa.
8.
Tin tức tôi hủy hôn được đăng trên các tạp chí, Lương Bạc Văn đối thủ một mất một còn tìm tôi.
Hắn tựa vào đại G của hắn, tư thái bừa bãi, lưu manh cười đường hoàng, ngữ khí kia tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
“Ui, nhanh như vậy đã bị đá! "
Lương Bạc Văn người này xung đột với tôi, gặp mặt nhiều lần hai người đều là châm chọc.
Hai nhà chúng tôi cũng coi như thế giao. Hắn trưng ra bộ mặt ngỗ ngược ,nên luôn luôn bị giáo huấn.
Mà tôi là người được khích lệ kia, đều để cho hắn hảo hảo theo tôi học tập.
Hắn luôn khinh thường nhìn tôi, cười nhạo tôi chỉ biết giả bộ mà thôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng: "Miệng chó quả nhiên nhổ không ra ngà voi."
Vốn còn muốn mở miệng oán vài câu, lại nghĩ tới kiếp trước.
Bị nhốt trong đống đổ nát, là hắn suốt đêm chạy tới, tay không đào đất, máu tươi đầm đìa. Đem tôi từ trong đất đào lên, ôm thi thể của tôi khóc đến vô cùng thê thảm, nước mắt giàn giụa.
Vừa khóc còn vừa mắng mắt tôi mù quáng đi chọn tên đàn ông đó, đã bảo tôi đừng gả.
“Nhìn hắn xem đang ôm ấp em gái ở bệnh viện, cũng không có tâm tư ở trên người cô.”
Lúc trước đêm trước khi tôi kết hôn, anh quả thật gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi thật sự không thể không gả cho anh ta sao.
Tôi lúc ấy chính là chém đinh chặt sắt, không phải hắn thì không lấy chồng.
Sau đó, tôi gả cho Giang Dĩ Xuyên, anh ấy liền mở chi nhánh ra nước ngoài. Chỉ có thể nói anh nhìn người thật đúng là có chút chuẩn.
Xem ở kiếp trước hắn vì tôi lo liệu hậu sự, tôi cũng liền ít mắng hai câu. Có việc nói chuyện.
"Em gái nhà anh, nhất định phải để anh tới đón em đi chúc mừng, an ủi tâm hồn bị tổn thương của em."
“Vậy anh có chuẩn bị cho tôi một tá người mẫu nam không? "
Anh tức giận bật cười:" Không có, Thẩm Tinh Qua em thật sự là trước mặt mọi người giả bộ thục nữ, ở trước mặt anh hồ ly tinh liền hiện nguyên hình, không thể chờ đợi được hấp thụ tinh khí đàn ông. “
Vào năm lớp 11, Lương Bạc Văn thấy tôi động thủ đánh người, đem đầu người nọ đập vào tường, máu tươi đầm đìa. Cùng bộ dáng ôn nhu đại tiểu thư ngày thường của tôi như hai người khác nhau.
Từ đó về sau, tôi giống như là ở trước mặt hắn phóng thích thiên tính.
“Đi thôi, đừng để em gái bảo bối của tôi đợi lâu. "
Tôi vừa nói xong thì nhìn thấy Giang Dĩ Xuyên từ trên xe bước xuống. Anh ta nhìn tôi mở cửa xe Lương Bạc Văn, mặt mày hung ác nham hiểm, quanh thân lạnh lẽo.
"Sao em lại ở cùng một chỗ với loại người như anh ta?", tôi cười lạnh một tiếng, trừng mắt lạnh lùng: "Tôi thích thì sao, anh không xứng quản tôi!"
Tôi lập tức ngồi lên xe: "Lái xe." Lương Bạc Văn lái động cơ lớn nhất, hất đuôi Giang Dĩ Xuyên ra mặt.
Anh ấy lộ ra vẻ hài lòng,nói :” Thẩm Tinh Qua,rốt cuộc cô cũng có đầu óc.”
“Đi chết đi ! Anh mới không có đầu óc,anh trước kia là học tra,tôi là học bá.” .Tôi mắng hắn,hắn còn cười rất vui.
9.
Trong buổi tụ hội, tôi đụng phải Giang Hân Nghiên, sau khi bị Giang thị đuổi ra, cô ta ở chỗ này làm nhân viên phục vụ.
Khi thấy tôi và Lương Bạc, ánh mắt không vui nhìn tôi.
“Sao cô có thể phản bội anh tôi, hai người đều đã đính hôn, còn cùng đàn ông khác câu tam đáp tứ.”
“Tôi chia tay với hắn,cho cô khỏi phải hao tâm tổn trí. "
Tôi ngồi vào bên cạnh lượn lờ, trong hàng ghế còn có những người khác, không ít soái ca.
Mới nhìn thoáng ra, rừng rậm nhiều cây như vậy, tôi hết lần này tới lần khác chọn một cái cây lệch cổ treo cổ.
Thấy cô ta đối với tôi bất kính như vậy, liền bảo cô ta đi ra ngoài, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Hốc mắt cô ta ủy khuất đỏ bừng chạy ra ngoài, đụng vào người Giang Dĩ Xuyên.
Anh ta nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, trong ánh mắt có đau lòng, môi giật giật.
Rốt cuộc cái gì cũng không hỏi.
Anh chỉ nói một câu: "Đừng chơi trò yêu thương nhung nhớ này.”
“Tiểu xảo, rất phiền.”
Giang Hân Nghiên phẫn hận đẩy anh ta ra ngoài.
Giang Dĩ Xuyên sải bước đi về phía tôi, nhấc tôi lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:”Cô vừa rồi làm cái gì?”
Lương Bạc Văn vỗ tay hắn,nói một câu:”Là tôi bảo cô ta cút, có vấn đề gì thì tìm tôi.”
Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều lắm, trong tầm mắt đều là lãnh ý.
Lương Bạc Văn nghe thấy tiếu lý tàng đao, ánh mắt Giang Dĩ Xuyên hung ác nham hiểm.
“Tránh xa vị hôn thê của tôi ra.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô ấy từ hôn với anh trước mặt mọi người, đừng tự dát vàng lên mặt mình.”
Giang Dĩ Xuyên chuyển ánh mắt về phía tôi:
"Tinh Qua, anh không hiểu, rõ ràng lúc trước chúng ta ở chung rất tốt."
"Em vì cái gì vô duyên vô cớ đề nghị giải trừ hôn ước?"
Hắn cái gọi là ở chung rất tốt, bất quá chính là hắn hơi cho tôi chút ngon ngọt, tôi liền vui mừng không biết vì sao.
10.
Tôi đứng dậy, kéo Lương Bạc Văn ra phía sau.
Trải qua kiếp trước đau lòng hiện tại thoạt nhìn Giang Dĩ Xuyên cũng chỉ như vậy.
Luận diện mạo, mấy soái ca khác trong phòng này cũng không kém.
Luận năng lực, Lương Bạc Văn sau hai năm phát triển so với hắn càng mạnh hơn, bởi vì anh thủ đoạn tàn nhẫn, lại càng sớm tại thương trường lịch luyện, được gọi là Diêm Vương sống của thương trường.
Tôi giơ tay vỗ vỗ mặt anh ấy đột nhiên phát hiện, anh cũng không sao.
Nhưng mặt Giang Dĩ Xuyên đen đến đáng sợ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm phía sau tôi.
"Em là vì hắn mới huỷ hôn? Em thay lòng đổi dạ rồi."
Thật con mẹ nó buồn cười.
Hắn cũng không có tâm, còn không biết xấu hổ nói tôi thay lòng đổi dạ.
“Chúng ta không phải thông gia mà chỉ là cảm giác không thích hợp chưa nói tới thay lòng đổi dạ.”
“Nhưng không phải là em yêu anh sao ?”
Thì ra anh đã sớm biết tôi yêu anh như vậy, cho nên mới chắc chắn tôi sẽ không cự tuyệt.Đem tôi ra làm một công cụ hoàn hảo.
“Anh lấy đâu ra loại tự tin này tôi yêu anh vì cái gì? Gương mặt ? Tôi có tiền, muốn cái gì không có. Năng lực? Anh hình như cũng là con nối nghiệp cha, nhà tôi cũng là gia đại nghiệp đại.”
Anh ta bị tôi làm cho mặt tối sầm lại.
Tôi thấy hắn không hài lòng, liền cười đến càng vui, lại bổ một đao.
"Nếu không có việc gì liền đi ra ngoài, đừng chậm trễ tôi khoái hoạt một chút nhãn lực cũng không có, không thấy ở đây có bao nhiêu người chờ tôi.”
Giang Dĩ Xuyên hung ác nham hiểm nhìn ba thiếu niên gầy gò trên sô pha.
"Tất cả cút hết, nếu còn ở lại, ngày mai sẽ không thấy các ngươi ở Vân Thành."
Bọn họ bị ánh mắt đáng sợ của Giang Dĩ Xuyên dọa chạy mất.
Ánh mắt tôi lạnh như băng nhìn hắn chỉ tay ra ngoài: "Nơi này nên cút nhất chính là anh.”
Tôi vừa dứt lời, đẩy anh ta ra cửa.
“Đậu má, Tinh Qua ngươi là thần của ta.”
Lương Văn Bạc hưng phấn chạy tới bên cạnh tôi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK