Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Lúc chúng tôi giải tán, ai cũng đều có chút say.

Mới vừa đi ra, trong đại sảnh bên cạnh đã có thanh âm truyền ra.

“Con đi.ếm, đến đây bưng trà đưa nước, còn giả bộ thanh cao làm gì, cho cô ta uống.”

“A! Đừng kéo quần áo của tôi.”

Tôi nghe thấy tiếng Giang Hân Nghiên giãy dụa, sau đó nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.

Giang Hân Nghiên cầm chai rượu có máu từ trong phòng bao chạy ra.

Một tên đàn ông bắt lấy cô ta hung hăng giáo huấn.

Trong phòng bao âm thanh tàn nhẫn truyền ra, trên mặt đất có một tên đàn ông trung niên mập mạp đang che miệng vết thương bị chảy máu.

Giang Hân Nghiên nắm lấy quần áo của tôi, giọng nói không ngừng run rẩy:

“Xin cô cứu tôi.”

Cũng chưa kịp cho tôi thời gian phản ứng, người bên trong liền vọt ra.

Mà Giang Hân Nghiên trước tiên đẩy tôi ra ngoài, giúp cô ta chặn bình rượu của người nọ.

Cũng may, cơ thể tôi nhanh nhẹn, lắc mình tránh thoát, nhấc chân liền đem hắn đạp ngã trên mặt đất, bình rượu vỡ nát.

Nhưng hành động này lại khiến đối phương nghĩ chúng tôi là một phe.

Tên kia trực tiếp nhào tới hai người bọn tôi.

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, nếu Lương Bạc Văn không phải bình thường hay đánh nhau, hai chúng tôi lúc đó có thể đều bị ném lên.

Dù là như vậy, vai Lương Bạc Văn đang che chở tôi vẫn bị gậy gộc gõ một cái.

Sau đó cảnh sát đến, tất cả chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Mà Giang Hân Nghiên giống như một nạn nhân đơn thuần vô tội.

Sự việc đã được điều tra rõ ràng, không liên quan đến chúng tôi.

Chỉ là người đàn ông kia đối với Giang Hân Nghiên thấy sắc nảy lòng tham, muốn cùng cô ta làm loại chuyện kia.

Cô ta đương nhiên không chịu, dù có là con nuôi, cũng là làm Giang gia tiểu thư nhiều năm.

Lúc này cô ta phản kháng đập bình rượu lên đầu người kia, cũng may lực không lớn, chỉ là vết thương nhẹ.

Chọc giận người ta, chúng tôi vừa vặn đi ngang qua, không hiểu sao lại bị lôi ra chặn súng thay cô ta.

12.

Lúc từ sở cảnh sát đi ra , Giang Dĩ Xuyên tới đón Giang Hân Nghiên, cô ta giống như một con chim nhỏ sợ hãi, vẫn túm chặt Giang Dĩ Xuyên.

Tôi không có ý định lại cùng hai người có qua lại, trực tiếp nhấc chân muốn đi.

Giang Dĩ Xuyên chặn trước người tôi.

"Nửa đêm em còn ở cùng hắn ta, tại sao hai người lại cùng Hân Nghiên vào cục cảnh sát?"

"Cô xem bảo cô đừng cùng loại người không đứng đắn này đứng cùng một chỗ, bằng không làm sao lại xảy ra chuyện?"

Tôi nhìn thấy Lương Bạc Văn còn ôm cánh tay bị thương, sắc mặt trắng bệch, lửa giận lập tức lớn lên.

Tôi còn chưa mở miệng Giang Hân Nghiên đã lên tiếng :

"Anh, là sau khi em từ phòng bao của bọn họ đi ra, quản lý cho rằng em không hầu hạ tốt khách quý, liền để cho em tiếp đãi một khách mới từ bên ngoài đến, nào biết người kia động tay động chân..."

Lời còn chưa dứt đã ở nơi đó khóc sướt mướt.

Nhưng lời này của cô ta như thế nào lại giống như là chúng tôi hại cô ta.

“Bàn là cô tự tìm, chuyện cũng là cô gây ra, chúng tôi đánh nhau giúp cô, ngược lại bây giờ là chúng tôi không phải.”

Giang Hân Nghiên khóc càng dữ dội.

“Ngày mai trở về Giang thị làm thư ký của tôi, đừng ở bên ngoài tìm việc lung tung.”

Lúc Giang Dĩ Xuyên nói những lời này, là nhìn tôi, như đang cố gắng muốn tìm cái gì trên mặt tôi.

Như là xem tôi có quan tâm hay không.

“Anh, em chỉ biết anh đối với em tốt nhất.
Chuyện của bọn họ, em không còn hứng thú liếc mắt nhìn nữa. “

Xe cũng tới, tôi lập tức đỡ Lương Bạc Văn lên xe, Giang Dĩ Xuyên lại kẹp chặt cửa xe

"Đã trễ thế này, em muốn đi đâu với anh ta?"

"Tôi ở bên ai không liên quan tới anh, đừng dính dáng tới."

Tôi nói xong liền cho anh ta một cước, trực tiếp đóng cửa xe lại.

“Tinh Qua, gần đây cậu đã uống nhầm thuốc à? "

Lương Bạc Văn nói giọng điệu có chút vui mừng khi tôi gặp họa. Tôi không lấy sú.ng bắ.n hắn đã rất kiềm chế rồi.

13.

Bả vai Lương Bạc Văn trật khớp, sau khi khám xong, đêm cũng đã khuya.

Dứt khoát tìm một phòng bệnh VIP ở lại trước.

Tôi nhíu mày nhìn anh: "Anh đúng là có thể nhịn."

"Đánh nhau nhiều rồi, chút thương tích này có sao chỉ là không nghĩ tới thân thủ của cô tốt như thế, nhiều năm qua, cũng không có hỏi qua cô, như thế nào có thể đánh như vậy?"

"Luyện ra."

"Cô là một thiên kim còn cần biết cái này, dù sao cánh tay còn có chút đau, cô nói cho tôi một chút để phân tán lực chú ý."

Anh nhìn tôi khác thường: "Nếu không muốn nói thì không cần nói."

“Cũng không có gì không muốn nói, chỉ là hơi lâu, hình như là chuyện mấy đời trước. "Tôi bóc vỏ quýt vừa nói.

Tôi không sinh ra đã là một thiên kim tiểu thư.
Nên tôi sẽ chiến đấu.

Cũng không phải thục nữ. Bởi vì trước mười lăm tuổi, tôi vẫn sống trong tòa nhà chung cư, có một người mẹ nghèo đến mức dựa vào thân thể để nuôi sống tôi.

Những người đàn ông khác nhau ra vào, ánh mắt bọn họ nhìn tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ giống như là ác lang đang đợi một con cừu non lớn lên.

Điều tốt là, cha tôi, cũng không biết có phải lúc còn trẻ quá mức phong lưu hay không.

Lúc trung niên gặp báo ứng, xảy ra tai nạn xe cộ, hai đứa nhỏ dưới gối mất mạng trong vụ tai nạn đó, mà ông ta cũng mất đi khả năng sinh sản.

Mà mẹ tôi khi còn trẻ cùng ông từng có một đoạn tình cảm.

Tôi là con của ông ta, lúc mẹ sắp ch.ết, đã đưa tôi về Thẩm gia, làm giám định cha con, xác nhận quan hệ.

Tôi trở thành đứa con duy nhất của Thẩm gia.

Quá khứ của tôi đương nhiên là bị Thẩm gia xóa đi, bị đắp nặn thành một thiên kim lớn lên ở nước ngoài.

Mười lăm tuổi trở về nước, sau đó, ta trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Trước năm 15 tuổi, để bảo vệ bản thân, tôi phải mọc răng nanh. Nếu không lũ sói kia không biết lúc nào sẽ nuốt chửng tôi.

Bắt đầu đánh nhau không có kỹ năng , về sau đánh nhiều ngược lại là có kinh nghiệm.

Nhưng sau khi trở về Thẩm gia, bọn họ biến tôi thành một thục nữ, cử chỉ của tôi nếu có chỗ giống như trước, bọn họ sẽ lộ ra biểu tình chán ghét.

Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để học cách trở thành một quý cô.

Năm mười sáu tuổi, lần Lương Bạc Văn thấy tôi động thủ đánh người. Là vì tôi nhìn thấy nam sinh kia, hắn muốn chụp ảnh đáy váy nữ sinh.

Trong phòng tắm, một bàn tay dài đầy nếp nhăn, cầm điện thoại di động cũ chui ra từ dưới đất.

Lần đó, tôi không khống chế được, cầm đầu hắn liều mạng đấm vào tường, cho đến khi đầu rơi máu chảy.

Vừa lúc đó bị Lương Bạc Văn bắt gặp, mà nam sinh kia ngày thường còn là một học sinh giỏi phẩm hạnh lại tốt.

Sự tình sau khi truyền đi, lại thành ra tôi đối với nam sinh kia yêu mà không có được, nên hành hạ hắn.

Lương Bạc Văn tự nhiên cầm quả quýt trong tay tôi, buồn bực nói: "Vậy cô nên nói với tôi, tôi đi lên bổ hai cước, cũng sẽ không bởi vì hiểu lầm mà đối chọi gay gắt mấy năm nay."

Tôi hiện tại muốn cho hắn hai cước, tôi lột lâu như vậy mới sạch sẽ, hắn lại một ngụm cho thẳng vào miệng.

14.

Tôi cũng không muốn dính dáng đến Giang Dĩ Xuyên, hắn lại giống như ôn thần xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Hắn chờ ở cửa nhà tôi, râu ria xồm xoàm, bên chân có không ít tàn thuốc, nhìn qua hẳn là đợi cả đêm.

Hắn kéo tay tôi: "Nếu em cảm thấy lời cầu hôn trước kia của anh quá tùy tiện, anh một lần nữa theo đuổi em, em đừng gặp Lương Bạc Văn nữa."

Tôi nhìn anh ta, thần sắc bình tĩnh.

Nếu là kiếp trước, tôi sẽ hạnh phúc như thế nào?

Nhưng hiện tại tôi chỉ còn lại ghê tởm, anh ta vì một người phụ nữ khác mới biểu hiện ân cần với tôi như vậy.

Tình yêu giả dối khiến tôi cảm thấy buồn nôn :

"Giang Dĩ Xuyên đừng giả mù sa mưa nữa, tôi biết anh thích Giang Hân Nghiên, không thể ở bên cô ta, vậy anh công khai rằng sẽ không cưới ai nữa, độc thân cả đời là được rồi, như vậy cũng có thể khiến cô ta hết hy vọng, anh cũng đừng gây tai họa cho bất cứ ai khác."

Hắn đang kinh ngạc làm sao tôi biết được.

“Cho nên có thể đừng quấn lấy tôi nữa không? Tôi nhìn anh đã muốn nôn. "

Sắc mặt Giang Dĩ Xuyên bởi vì lời nói của tôi mà trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Sau khi tôi quyết định thoát khỏi hắn, đem tất cả gai trên người đều dựng thẳng lên. Chỉ để ngăn hắn lại gần.

Giang Dĩ Xuyên kéo tay tôi, vội vàng giải thích.

“Đúng là năm đó anh đi chơi với Giang Hân Nghiên, là vì tỏ tình với cô ấy, xảy ra tai nạn xe cộ. Có một giọng nói nói cho anh biết, không thể ở cùng một chỗ với Giang Hân Nghiên, nếu không cô ấy sẽ ch.ết, tai nạn xe cộ lần này là cảnh cáo. “

Cho nên hắn mới đề xuất kết hôn với nhà tôi, nhưng từ lần trước tôi đã đưa ra giải trừ hôn ước.

Thanh âm cấm chế của hắn biến mất.

Hắn nói thật lòng muốn ở bên tôi, hắn phát hiện mấy năm nay, có tôi ở bên cạnh hắn mới cảm thấy được vui vẻ.

Tôi nhìn hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp hắn năm mười bốn tuổi. Cũng bởi vì một lần gặp gỡ, lại khiến tôi kiếp trước đáp ứng một đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK