5.
Quý Minh Du đang định đi vào thì không hiểu sao lại thấy tôi loạng choạng chạy ra.
Mà Quý Sâm thì thản nhiên đi theo sau tôi, nhàn nhạt nói:
"Về rồi hả?"
Quý Minh Du "ừm" một tiếng, không biết có phải do ánh sáng ở lối vào hơi mờ nhạt hay không mà sắc mặt của cậu ta trông không được tốt lắm.
"Xin lỗi, tôi về hơi trễ."
Cậu ta nặng nề nói: "Tôi hơi mệt."
Vừa vặn tôi cũng không muốn ở lại đây nên thuận thế nói sắp đến giờ giới nghiêm ở trường, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
6.
Tôi vò đầu bứt tóc bắt một chiếc taxi, âm thanh hệ thống đột ngột vang lên:
"Tôi nghĩ cô bị lộ rồi."
Tôi: "?"
Hệ thống yếu ớt nói:
"Cô xem, có chủ nhà nào để khách vào nấu cơm không hả?"
Tim tôi như ngừng đập nửa nhịp.
Trong tâm lý học, việc tiếp xúc cơ thể chỉ xảy ra với những người có thiện cảm với nhau.
Nghĩ đến hành động không hợp với lẽ thường của Quý Sâm, tôi phát hoảng.
Không phải chứ, lẽ ra Quý Sâm không nên đối xử với tôi như vậy...
Nhưng tôi vẫn mạnh miệng nói: "Có thể loại người như Quý Sâm không được bình thường."
Hệ thống: "Ha ha."
"Cứ chờ xem, tóm lại cô nên nhanh chóng tấn công Quý Minh Du đi, Quý Sâm mà nhận ra cô thì hắn nhất định sẽ ra tay đấy."
...
Sau khi về nhà vào đêm hôm đấy, tôi càng nghĩ càng hoảng sợ, càng cảm thấy Quý Sâm dường như đã thực sự đã nhận ra tôi rồi.
Nhưng hắn cũng không nói gì.
Vậy thì hắn muốn làm gì?
Tôi nghĩ càng phiền, dứt khoát trùm chăn đi ngủ.
Thẳng đến hôm sau tôi bị đánh thức bởi chuông báo thức, mới nhận ra ngay đêm qua, Quý Sâm gửi lời mời kết bạn wechat.
Chắc là xin từ Quý Minh Du.
Tôi nâng trán.
Con người luôn có bản năng chiếm giữ những thứ họ yêu thích, mà lý do Quý Minh Du vô tâm như vậy.
Đại khái là vì, cậu ta thực sự không hề yêu tôi.
Tôi do dự một lúc, rồi đồng ý.
Hơi bất ngờ, vòng bạn bè của Quý Sâm rất sạch sẽ, mọi thứ vẫn y như ba năm trước đây.
Trong ba năm này, hắn chưa từng đăng bài viết nào lên vòng bạn bè.
Suýt thì tôi cho rằng mình xuyên ngược trở về.
Sau khi tôi đồng ý, Quý Sâm cũng nhận được thông báo, năm phút sau hắn chủ động nhắn qua:
[ Hôm qua em chưa kịp ở lại dùng cơm tối, hôm nay có tới không? ]
Tôi không thèm nghĩ ngợi lập tức tìm lý do từ chối.
[ Không được rồi, hôm nay giáo viên giao nhiệm vụ, em phải ở trường hoàn thành. Cảm ơn ý tốt của anh. ]
Vài giây sau, hắn gửi ghi âm.
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, âm lượng rất nhỏ, có ý tứ trêu chọc.
"Thế nào, không tiếp tục gọi là anh trai nữa hả?"
!!!
Giờ phút này tôi thật sự muốn nổ tung.
Hắn chắc chắn đã nhận ra tôi rồi!
Rõ ràng là hắn đùa giỡn tôi!!!
Quý Sâm đồ đểu!
Tôi mất mười giây để bình tĩnh lại.
Tôi trả lời:
[ Dạ anh trai.]
Quý Sâm gửi đến một loạt [...]
7.
Kỳ lạ, Quý Sâm rõ ràng không thấy ngạc nhiên khi tôi có thể thay đổi cơ thể, giống như hắn nắm rõ mọi thứ về tôi trong lòng bàn tay.
Tôi không biết Quý Sâm có ngăn cản chuyện của tôi với em trai của hắn hay không, nên tôi quyết định chủ động xuất kích.
Tăng tốc độ.
Hệ thống níu, chỉ cần nhiệm vụ này thành công, tôi lập tức được trở về làm Trình Mộ Mộ, trở về cuộc sống vốn có của mình.
Tôi không thể nhắn tin lẫn gọi điện thoại cho Quý Minh Du, tôi nghe được từ bạn cùng phòng của cậu ta rằng hôm nay cậu ta có trận đấu bóng rổ.
Lúc bạn học đó nói ra điều này thì cậu ấy đang dựa vào khung cửa ăn mì tôm, nhìn tôi với ánh mắt ẩn ý.
Rồi khẽ thở dài.
"Nói thật, bạn Tiêu Nhiên, câu thực sự rất đẹp nhưng câu không phải gu của Minh Du đâu."
Tôi hỏi ngược lại: "Vậy cậu ấy thích như nào?"
"Cậu ta thích mấy người bướng bỉnh một chút, có vẻ đẹp tri thức, kiểu nhìn như đóa hoa nhỏ nhưng có khí chất kiên cường..."
Bạn học cười nói:
"Cậu không hiểu tụi con trai đâu, nếu một người con trai thích cậu thì chẳng cần cậu phải làm gì cả, hắn sẽ tự động đến bên cạnh cậu."
"Cậu cũng chẳng cần phải hỏi sở thích của hắn là gì vì nếu hắn thích cậu, sở thích của hắn sẽ là xoay quanh cậu."
Nghe được câu này, tôi chợt nghĩ đến Quý Sâm.
Khi Quý Sâm còn trẻ, đã có rất nhiều cô gái mua bữa sáng tới cho hắn.
Chỉ là không biết hắn đã làm gì khiến cho người ta khóc mắng "đồ thẳng nam" rồi dậm chân bỏ đi.
Nhưng tôi không nghĩ hắn là thẳng nam ngốc nghếch.
Bởi vì hắn sẽ nhớ kỹ từng ngày lễ, nhớ kỹ sinh nhật của tôi và sẽ đạp xe đi khắp thành phố chỉ để mua quà cho tôi.
Hắn sẽ đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn những chiếc váy tinh xảo, rồi vài ngày tới, những chiếc váy đó sẽ được hắn đóng gói tới tặng cho tôi.
Khi đó hắn vẫn còn là một cậu sinh viên nghèo, chính mình chỉ có vài cái áo sơ mi để thay đổi, hắn không giống những nam sinh khác thích chơi game, sở thích duy nhất của hắn chính là mua đủ thứ trên đời cho tôi.
Không đủ tiền thì đi làm thuê, nhìn thấy cái gì tốt đẹp đều chỉ muốn tặng cho tôi.
...
Cậu bạn vẫn còn nhai mì tôm, thấy tôi ngơ ngác thì huơ huơ tay trước mặt tôi:
"Ôi, mấy đứa con gái tụi cậu đừng chỉ xoay quanh một đứa con trai, thế giới rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu người thú vị, không thể bỏ hết trứng vào một cái giỏ đâu nè."
Tôi cười ra tiếng.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn bạn học nhé."
8.
Tôi đeo tai nghe đi đến sân bóng rổ.
Trận đấu đã kết thúc, mọi người rời đi hết rồi, trong sân rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Giống như khung cảnh lãng mạn như lời bài hát, cô gái mặc váy ngắn yên tĩnh ngồi trên khán đài, khoác một cái khăn choàng.
Mà thiếu niên cầm cái khăn mặt, đứng cách đó không xa trên sân bóng rổ, lặng yên chăm chú nhìn cô gái.
Một tia nắng ám bụi di chuyển chạm chạp trong không khí.
Giọng nói của cô gái trong veo: "Cảm ơn cậu tối qua đã mua thuốc cho tôi."
Quý Minh Du mất tự nhiên xoa tóc, lạnh lùng đáp:
"Ai bảo cô đang trong kì sinh lý mà mặc ít như vậy, đáng đời cô chịu lạnh."
Cậu ta luôn nói năng khoa trương bừa bãi như vậy, chính là cái kiểu con trai đi trên đường rất dễ thu hút sự chú ý.
Nhưng hôm nay, ngay tại thời điểm này, tôi nhìn thấy được trên người cậu ta là hình bóng của Quý Sâm.
Tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra rất ấm áp, quan tâm người ta nhưng cái mỏ hơi hỗn.
Cô gái bình tĩnh nói: "Dù sao cũng cảm ơn cậu. Hôm nay tôi mang nước tới theo yêu cầu của cậu rồi, sau này đừng liên lạc với nhau nữa."
Cô gái nói xong liền đứng dậy đi xuống bậc thang, vừa đi ngang qua chàng trai, cánh tay cô bị nắm lấy.
Chỉ một cái chớp mắt, Quý Minh Du rụt tay lại như bị bỏng.
Cậu ta đứng trước mặt cô gái, nắm chặt tay rồi nới lỏng ra, nhưng cậu ta không dám chạm vào trên người đối phương lần nữa.
Rất thành kính, tựa như kính sợ các vị thần linh vậy.
"Đừng làm vậy có được không? ... Em có thể đánh tôi, mắng tôi, nhưng xin đừng không để ý tới tôi, có được không?"
"Tang Hạ, tôi phải làm gì mới thu hút được sự chú ý của em đây? Tôi biết rõ có rất nhiều người thích tôi, nhưng người tôi yêu rất ít, ngoại trừ em ra sẽ không có..."
Âm thanh của cậu ta ngày càng nhỏ.
Cô gái cười mỉa mai:
"Người cậu yêu rất ít sao? Đường đường là nam thần có vô số bạn gái, cậu dám nói với tôi cậu yêu ít người? Câu coi tôi là cái gì?"
"Cô gái tên Tiêu Nhiên đó, hoa khôi bên khoa vũ đạo, quan hệ của hai người không phải rõ ràng lắm sao?"
...
Cô gái tức giận đi ra ngoài mà Quý Minh Du đứng đó cúi đầu vài giây, sau đó cũng hung hăng đuổi theo.
"Tang Hạ em đứng lại, em nghe tôi giải thích! Cầu xin em..."
Tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta như thế này.
Quý Minh Du hẹn hò bạn gái sẽ không kéo dài quá một tuần, thời gian đó cậu ta vung tiền vô cùng hào phóng, nhưng sẽ giữ một khoảng cách mơ hồ với người khác.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được lý do.
Hóa ra hải vương rồi cũng sẽ quay đầu là bờ.
Hóa ra xinh đẹp cũng không phải là lý do để được yêu, tôi chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày mình trở thành công cụ để cậu ta chọc tức cô gái mà cậu ta thích.
Hoa khôi của khoa vũ đạo, Tiêu Nhiên.
A... nhưng tôi là Trình Mộ Mộ.
Tôi xiết chặt ngón tay, hò hét trong lòng.
Tôi không phải Tiêu Nhiên, tôi là Trình Mộ Mộ, tôi vốn dĩ là Trình Mộ Mộ!
Sẽ không có ai biết, hôm nay là sinh nhật của tôi.
Là sinh nhật của Trình Mộ Mộ tôi.
9.
Trong sân tĩnh lặng, tôi không nhịn được cười mỉa mai vài tiếng.
Quay đầu lại phát hiện Quý Sâm sau lưng cách tôi vài bước.
Không biết hắn đến đây lúc nào, chỉ lặng lẽ đứng nhìn tôi.
10.
Tôi giả vờ không nhìn thấy hắn, đi lướt qua, hắn đi theo sau lưng tôi.
Ra khỏi cổng trường một đoạn, tôi quay đầu lại thì thấy hắn vẫn đang theo sát tôi từng bước chân.
Tựa như hồi còn ở trường cấp ba nhiều năm về trước, sợ bị bạn học và giáo viên phát hiện, hắn đều giữ khoảng cách như này để hộ tống tôi đi học buổi tối.
Là hiệp sĩ của riêng tôi.
Giờ phút này, dù không có ai phá hủy lớp cửa sổ đấy, nhưng trong lòng chúng tôi đã sớm hiểu rõ.
Đúng.
Là tôi ngu xuẩn, mười năm sớm chiều bầu bạn bên nhau, chúng tôi đã sớm quen thuộc đối phương tới độ như khắc vào xương tủy.
Làm sao có thể xóa bỏ được bằng việc thay đổi một cơ thể.
Tôi đột nhiên quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Quý Sâm nói:
"Tôi biết rõ anh muốn nói cái gì, không được nói!"
Người đàn ông bị tôi dữ dằn nạt ngược lại nở nụ cười.
Hắn giơ tay làm tư thế đầu hàng.
"Được."
Tôi nói tiếp: "Anh cũng đừng đi theo tôi. Anh đi theo tôi làm cái gì?"
Nụ cười của Quý Sâm dần biến mất, hắn trầm giọng nói: "Minh Du làm cho em buồn, anh thay mặt nó xin lỗi em."
Tôi cứng đờ cười hai tiếng.
Như sợ tôi không tin, hắn vội vàng nói: "Em yên tâm, anh sẽ trút giận thay em, đêm nay cho nó ngủ ngoài đường, anh cũng sẽ không đưa tiền sinh hoạt tháng này cho nó."
Tôi mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Quý Sâm lại nói: "Anh sẽ bắt nó xin lỗi em, em muốn phạt thế nào cũng được, nó đã làm sai thì xứng đáng bị đánh. Tất nhiên, em cũng không nhất thiết phải tha thứ cho nó."
"Quý Minh Du nghĩ về tôi như thế nào căn bản không quan trọng, tôi vốn dĩ không thèm để ý."
Tôi lạnh tanh mở miệng, trong mắt Quý Sâm lóe lên sự mừng rỡ.
"Quý Sâm, có lẽ anh đã nhận ra tôi là ai."
Tôi từng bước tiến về phía hắn.
"Chuyện này anh không thấy ngạc nhiên à, anh biết lý do tôi tiếp cận em trai của anh là gì không?"
Nụ cười của hắn dần biến mất, ánh mắt ảm đảm nhìn chằm chằm tôi cho đến khi tôi bước đến trước mặt hắn.
Khoảng cách rất gần, hắn mất tự nhiên khiến yết hầu nhúc nhích lên xuống: "Ừm."
Tôi cười nói:
"Thật ra năm đó anh thông báo hẹn hò với người khác không khiến tôi cảm thấy tổn thương một chút nào, bởi vì ngay từ ban đầu tôi ở bên cạnh anh chỉ để làm nhiệm vụ mà thôi."
"Chỉ là con mồi thôi, đối với tôi như thế nào cũng không quan trọng. Cũng may lúc đó anh kịp thời tỉnh ngộ nếu không đã bị tôi lừa mất không còn cái gì."
Tôi tùy tiện làm tổn thương hắn nhưng chỉ có trời mới biết trong lòng tôi đang khó chịu tới nhường nào.
"Tôi từ đầu đến cuối chưa từng thích em trai của anh và cả anh nữa."
Tôi hiểu con người Quý Sâm, hắn là một người vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, nếu hắn đã biết người khác lợi dụng mình, nhất định hắn sẽ không chút do dự nào mà xoay người bỏ đi.
Nhưng điều mà tôi không thể ngờ.
Ngay giây tiếp theo, ven đường có một chiếc xe gầm rú chạy qua, hắn ôm chầm lấy tôi vào lòng.
Bàn tay của người đàn ông cẩn thận vuốt ve bờ vai tôi như báu vật.
"Không quan trọng, những điều này đều không quan trọng... Chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là được rồi, đừng đi nhé, ngay cả khi em chỉ xem anh là mục tiêu nhiệm vụ, anh cũng bằng lòng..."
"Chọn anh được không, anh sẽ vĩnh viễn trung thành bên cạnh em."
Trên đường phố huyên náo ồn ào, âm thanh của hắn cẩn trọng mà run rẩy.
Lòng tự trọng vốn dĩ mạnh mẽ như vậy mà hắn lại vì tôi vùi mình vào cát bụi.
Lúc này, tay tôi chậm rãi nâng lên.
Nhưng rất nhanh lại buông xuống.
Quá muộn màng rồi.
Quý Sâm, mục tiêu nhiệm vụ của tôi đã sớm không còn là anh nữa rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK