Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11.

Tôi đẩy hắn ra không một chút thương tiếc.

Một chiếc nhẫn nhỏ lăn ra từ túi áo người đàn ông.

Hắn cuống quýt định nhặt lên nhưng chiếc nhẫn vừa vặn lăn ngay dưới chân tôi.

Tôi nhặt lên, trên mặt nhẫn khắc một chữ "M".

Hoa văn trên nhẫn tôi vẫn còn nhớ rất rõ, khoảng ba năm trước đây, là một ngày trước khi chúng tôi tan vỡ, lúc đi ngang qua một tiệm trang sức thì nhìn thấy nó được trưng bày trong tủ.

Thời điểm đó sự nghiệp của Quý Sâm đang bắt đầu, hắn dừng lại một lúc lâu, cười hỏi tôi: "Mộ Mộ, em có thích không?"

...

"Hôm nay là sinh nhật của em."

Quý Sâm có chút mất tự nhiên nói: "Anh đã đặt rất nhiều nhà hàng, em có thể đến bất cứ khi nào em muốn, em cũng từng nói muốn ngắm pháo hoa vào ngày sinh nhật, khi đó anh làm không được nhưng bây giờ anh có thể..."

"Quý Sâm."

Tôi ngắt lời hắn.

Ngón tay tôi chạm vào nốt ruồi trên khóe mắt, tôi thừa biết khuôn mặt này xinh đẹp đến nhường nào.

"Bây giờ tôi là Tiêu Nhiên. Trình Mộ Mộ của anh đã không còn nữa rồi, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, không phải của tôi."

12.

Tình cờ có một chiếc taxi đi ngang qua, tôi quyết đoán bắt xe rồi đi lên.

Sau khi xe chạy được một đoạn, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Quý Sâm vẫn đứng đó, nhìn theo.

Tôi không thấy rõ cảm xúc trên khuôn mặt hắn, nhưng tôi biết rõ hắn lúc này cực kỳ giống như một chú cún bị chủ nhân vứt bỏ.

Quý Sâm từng nói, hắn ghét nhất là bị bỏ rơi.

Vậy thì hãy triệt để quên tôi đi.

13.
Đột nhiên tôi nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Quý Sâm, hắn mới tám tuổi, trắng trẻo nhưng rất gầy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng luôn nhíu mày lại.

Khi đó hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, những đứa trẻ khác đều đang nô đùa chạy nhảy, nhưng chỉ có một mình hắn ngồi bên hồ đọc sách.

Ngày hôm đó trên mặt hồ vẫn còn đọng miếng băng mỏng trôi bồng bềnh nhưng dường như tôi phảng phất thấy được hoa mai đang nở rộ.

"Xin chào Quý Sâm, mình tên là Trình Mộ Mộ, hai từ mộ đều là hoàng hôn."

Đó là câu nói đầu tiên của tôi với hắn.

Hắn ngoan cố, thờ ơ, luôn phải đóng vai huynh trưởng như cha, đối đãi với bất cứ ai cũng mang theo lòng phòng bị.

Tôi phải dùng một khoảng thời gian dài mới khiến hắn chấp nhận sự hiện hữu của tôi.

Có một ngày tôi không đến tìm hắn đi học cùng, cậu thiếu niên lại đạp xe đến dưới nhà của tôi.

Từ cửa sổ nhìn xuống, tôi thấy hắn không nói lời nào mà đứng chờ, sáng sơm mùa đông, hắn đợi trọn vẹn hai tiếng đồng hồ.

Lúc đó tôi biết ngay tôi nhất định sẽ thắng.

Mấy năm về sau, hắn rõ ràng là một người vô cùng thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình yêu, nhưng hắn luôn trao cho tôi tất cả không do dự.

Thay vì nói tôi đến làm bạn để cứu rỗi hắn, thì đúng hơn là sự xuất hiện của hắn đã biến thành ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của tôi.

...

"Cô gái, cô muốn đi đâu?"

Giọng nói của tài xế đưa tôi về thực tại.

Tôi lập tức hỏi hệ thống: "Quý Minh Du đang ở đâu?"

Tôi biết rõ xen vào chuyện tình cảm của người khác là điều đáng xấu hổ, nên tôi chỉ muốn thử lại một lần cuối cùng.

Cho dù lần này có bị xóa bỏ tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Rất nhanh thôi tôi sẽ có được câu trả lời.

KTV Giang Biên

14.

Hóa ra hôm nay là lễ kỷ niệm đội bóng rổ của Quý Minh Du.

Cậu ta mặc một cái áo sơ mi sặc sỡ được vây quanh bởi nhiều cô gái hệt như chim công xòe đuôi.

Nhưng ánh mắt cậu ta lại cô đơn nhìn một bóng người ngồi trong góc.

Cô gái trong góc khẽ cử động, cậu ta vội rướn cổ nhìn sợ đối phương bỏ đi.

Thời khắc này tôi thậm chí không còn muốn thử nữa.

Có còn ý nghĩa gì đâu, đến cả ánh mắt cậu ta mà tôi còn không thể lọt vào.

Tôi cười khổ, lấy điện thoại ra nhắn cho cậu ta:
[Tôi nghĩ chúng ta giống anh em hơn.]

Chàng trai cảm nhận được độ rung, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

Một lúc sau, tôi nhìn thấy cậu ta như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

[Đã hiểu.]

[Xin lỗi, chúc cậu hạnh phúc.]

Vì độ hảo cảm của Quý Minh Du đối với tôi vẫn còn như thời điểm trước đó, nên tạm thời tôi chưa bị hệ thống xóa bỏ.

Tôi rời khỏi ghế lô đến quầy bar gọi rượu.

Trên sân khấu có ca sĩ hát nhạc rock, bên dưới thì nhiều nam nữ nhảy múa nhưng tôi chẳng buồn xem.

Rượu lạnh cuộn vào cổ họng, tràn ngập vị đắng nhàn nhạt.

Một ly rồi một ly.

"Hệ thống, hẳn là Quý Sâm còn yêu tôi."

Tôi hỏi nó như vậy nhưng bản thân lại rất rõ câu trả lời.

"Vậy tại sao anh ấy đột nhiên tìm bạn gái khác?"

Hệ thống còn chưa kịp nói, ba gã đàn ông đột nhiên đến bên cạnh tôi.

Tay xăm trổ, cơ bắp, tóc nhuộm màu sặc sỡ, nhìn chói cả mắt.

"Người đẹp, uống rượu một mình có gì vui đâu, đi chơi với ba tụi anh nè."

Tôi muốn bỏ đi nhưng bị họ chặn lại, tiếng hát ồn ào đã át đi giọng nói của tôi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực như vậy.

"Cùng uống một ly đi em, nhìn xinh đẹp, non choẹt cỡ này, chắc em là sinh viên đại học gần đây hả?"

Một tên tóc trắng vô cùng ghê tởm nói :"Có bạn trai chưa cưng? Có muốn tìm đàn ông không?"

"Đừng chạm vào tôi!"

Tôi dùng hết sức hét lên, cầm chặt chai rượu nhưng bị tụi nó dễ dàng giật lấy.

"Ha ha ha ha ha." Tụi nó phát ra trận cười khinh khủng, trong đó tên tóc vàng lộ ra cơ bắp nói: "Em gái, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, có tin hay không tí nữa tụi anh cho em nằm sấp đi ra khỏi cửa?"

Tóc trắng lập tức cười gian hỏi: "Tại sao nằm sấp?"

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Cút."

15.

Là Quý Sâm.

Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, cổ áo được kéo cao, mặt mày lạnh lùng.

Tôi chỉ mới nhìn hắn một cái đã bị hắn kéo thẳng ra phía sau.

Người đàn ông vừa cẩn thận khoác chiếc áo choàng vừa nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

"Không sao, có anh đây rồi, em hãy yên tâm nhé."

Mũi tôi bỗng dưng thấy đau xót.

Hắn dẫn tôi ra cửa, cười nói: "Ngoan, ra ngoài đứng đợi anh."

"Ôi, đâu ra cái thằng mặt trắng này đây, con mẹ mày---"

Tóc trắng còn chưa nói hết câu, một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt.

Cú đấm được Quý Sâm dùng hết toàn bộ sức mạnh, tên đó ngã ngửa ra mặt đất.

Hai tên đồng bọn tóc vàng lập tức nổi giận, đập vỡ một chai rượu lao thẳng vào Quý Sâm.

Tiếng động lớn khiến mọi người xung quanh sợ hãi, ai nấy bỏ chạy tán loạn.

Tôi bị đám người đông như thủy triền đẩy ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Sâm đánh nhau với ba tên đó.

Hiện trường sau đó có thể nói là thảm khốc.

Quý Sâm bị thương không nhẹ nhưng dường như hắn không cảm nhận được nỗi đau, dùng sức lực kinh người mà một đấm lại một đấm lên những gã đó.

Hắn cao hơn ba tên kia nhưng cũng gầy hơn người ta.

Sau đó, bộ đồ đen của hắn bị ngâm một màu sẫm hơn, ba tên kia cũng bị dọa đến ngu người, mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất cầu xin sự tha thứ, nói đừng đánh đừng đánh.

Đén khi bảo vệ với cảnh sát tới mới tách họ ra được.

Ba tên đó nằm trên mặt đất như heo ch.ết hấp hối, còn Quý Sâm đứng tại chỗ, mái tóc đen nhánh tí tách nhỏ nước.

Tôi cảm giác mình sắp ngất đi rồi nhưng vẫn cố run rẩy đỡ lấy Quý Sâm, đặt đầu của hắn lên vai tôi.

"Quý Sâm, anh chảy máu rồi..." Tôi cuống cuồng muốn lau đi máu tươi trên người hắn, nhưng hắn bị thương ở đâu tôi cũng chẳng biết.

"Đừng khóc."

Ngón tay của Quý Sâm chạm vào mặt tôi mới khiến tôi nhận ra.

Tôi đã khóc từ bao giờ rồi.

"Mộ Mộ..." Giọng nói của Quý Sâm dần yếu đi.

Trên gương mặt tái nhợt của hắn xuất hiện một nụ cười.

"Bên ngoài bờ sông, anh đã cho pháo hoa nở rộ khắp thành phố vì em."

16.

Khi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện rõ ràng là đêm tối nhưng bầu trời trên đỉnh đầu tôi lại là một mảnh lóe sáng rực rỡ.

Rất nhiều người reo hò náo nhiệt cảm khái đây là trò vui của vị nhà giàu nào đó.

Ba năm trước, khi tôi và Quý Sâm đi dạo dọc bờ sông vào ban đêm, vừa hay trông thấy một thanh niên con ông cháu cha mở cửa một chiếc xe sang trọng rồi thần bí che mắt cô bạn gái dìu xuống xe.

Khoảnh khắc cậu ta buông tay, trên bầu trời ngập tràn pháo hoa.

"Hâm mộ hả?" Lúc đó tôi ngẩng đầu ngắm trời, Quý Sâm nhìn tôi.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Anh hứa với em, sau này em cũng sẽ được như vậy."

Hôm nay điều ước của tôi đã thành hiện thực nhưng trái tim tôi lại đau khổ như muốn ch.ết đi.

"Thật ra là tôi đã nói dối cô, ba năm cô biến mất, Quý Sâm như phát điên lật tung cả thế giới để tìm kiếm cô."

"Rất nhiều lần tôi cho rằng hắn muốn ch.ết đi."

Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên.

Tôi giật mình trong giây lát.

Nó chậm rãi nói:
"Còn một điều nữa mà cô không biết, ngày đó Quý Sâm công khai bạn gái mới là do linh kiện của tôi xảy ra vấn đề, nên đã gửi nhầm tin nhắn của cô sang cho hắn."

"Vậy nên Quý Sâm đã biết rõ cô là người làm nhiệm vụ công lược mà sau khi cô thành công sẽ rời xa hắn vĩnh viễn."

Rõ ràng chỉ là một người máy không cảm xúc nhưng lại có thể nói ra như vậy:
"Tôi mang theo tò mò tỉnh dậy từ giấc ngủ say, tình cảm của loài người thật sự quá phức tạp. Có lẽ tình yêu không nên bị tính toán công lược như vậy."

"Hôm nay tôi tra hết thông tin trên mạng, tình yêu rốt cuộc là cái gì. Chắc có lẽ giống như cô và hắn."

"Trò chơi nhàm chán này đã trôi qua nhiều năm như vậy, tôi chơi chán rồi. Trong tương lai, tôi sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông rất dài."

Tôi nhận được thông báo nạp 3000 vạn từ thẻ ngân hàng.

"Trình Mộ Mộ, hãy trở về nguyên bản của cô đi."

17.

Khi Quý Sâm tỉnh lại, tôi đang ngồi cạnh giường bệnh gọt táo.

Ngày hôm ấy Quý Minh Du vội vàng chạy đến, nhìn thấy tôi thì sững sờ một lúc lâu.

"Chị Mộ Mộ..."

Cậu ta vẫn y hệt như hồi đó, nhìn thấy tôi vừa mừng vừa sợ.

"Anh trai em nhất định sẽ rất vui khi được nhìn thấy chị."

Cậu ta lén nói cho tôi biết, mấy năm nay trong tim Quý Sâm luôn có một hình bóng, mà người đó chính là tôi.

Tôi cười cười, bảo cậu ta yên tâm đi đi, chỗ này đã có tôi.

Quý Sâm mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu.

Như thể sợ tôi chạy đi mất.

"Trông lạ không?" Tôi đưa quả táo đến bên miệng hắn.

"Em đã quay về làm chính mình."

Quý Sâm lắc đầu: "Thân xác của em như nào cũng không quan trọng, chỉ cần là em thì đều tốt cả."

Như bao lần trước đây, hắn vươn ngón tay gõ nhẹ vào nốt ruồi trên chóp mũi của tôi, cười rộ lên.

"Em vẫn đẹp như vậy, Mộ Mộ, em thật sự vô cùng đáng yêu."

Đôi mắt hắn có chút rung rung: "Xin lỗi em, lúc trước đã lừa dối em như vậy, thật ra người anh thích vẫn luôn là em..."

"Em biết hết rồi."

Tôi áp nhẹ trán mình vào trán hắn.

"Sau này em sẽ không rời đi nữa. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK