Mục lục
Mẹ của Mạnh Yến Thần trọng sinh rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4.
Ngay tại cổng vào khu vực thả bươm bướm, tôi nhờ một người đi ngang qua chụp cho một nhà ba người chúng tôi một tấm ảnh. Mạnh Yến Thần đứng giữa tôi cùng Mạnh Hoài Cẩn, trong tay còn ôm vài chiếc hộp chứa tiêu bản mới mua, mỉm cười nhìn về phía ống kính. Lúc này Mạnh Yến Thần chưa phải Mạnh Yến Thần của mười năm sau, chưa phải một Mạnh Yến Thần mà mọi hành động đều giống như đã trải qua sự cân nhắc kĩ càng. Nụ cười của Mạnh Yến Thần đứng trước mặt tôi lúc này chân thật và thành tâm hơn Mạnh Yến Thần của mười năm sau này không biết bao nhiêu lần.

Ba người chúng tôi ở bên ngoài ăn tối xong xuôi mới về, khi chúng tôi về đến nhà, bên ngoài trời đã tối đen. Chúng tôi tình cờ đụng mặt Hứa Thấm và bạn trai của cô ta trước cửa nhà. Hai người lúc đó vẫn còn đang ôm ấp nồng nàn, chính xác là dáng vẻ yêu đương cuồng nhiệt không nỡ chia lìa. Ôm ấp chưa đủ liền bắt đầu hôn hít, tay của Tống Diệm liền không an phận bắt đầu sờ tới sờ lui trên cơ thể của Hứa Thấm.

Tôi quay đầu nhìn về phía bacon bọn họ, bàn tay vốn buông thõng của Mạnh Yến Thần đang siết chặt, hơi nhếch môi, mà sắc mặt của Mạnh Hoài Cẩn cũng hết sức khó coi.

Mạnh Yến Thần nhấc chân muốn đi qua, tôi giữ chặt cánh tay nó lắc đầu, rồi ra hiệu cho nó cùng chồng tôi lùi lại chỗ ngoặt. Sau khi Tống Diệm rời khỏi thì ba người chúng tôi mới vào nhà. Mạnh Hoài Cẩn mang sắc mặt không tốt đi thẳng về phòng, Mạnh Yến Thần vẫn luôn mím chặt môi, bộ dạng giống như cũng muốn nhanh chóng đi về phòng càng nhanh càng tốt.

“Yến Thần.” Tôi gọi nó lại.

Mạnh Yến Thần dừng chân quay đầu nhìn tôi, sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Tôi nói tiếp: “Con có thời gian thì dẫn Thấm Thấm đi đổi tên lại đi. Sau này tên của nó là Hứa Thấm.”

“Mẹ, mẹ không muốn nhận Thấm Thấm làm con gái nữa sao? Nếu đã như đã vậy, tại sao lúc trước…” Mạnh Yến Thần không thể nói tiếp được nữa.

“Thật xin lỗi. Chuyện trước kia mẹ đã làm sai rồi. Thật ra lúc trước mẹ luôn muốn nuôi con bé như con gái ruột, vậy nên trong mắt mẹ, hai đứa cũng xem như là anh em ruột(*).”
(*): mặc dù tác giả đã phủ nhận khi phim chiếu nhưng rất nhiều người đọc nguyên tác cho rằng Hứa Thấm và Mạnh Yến Thần từng có tình cảm với nhau nhưng bị mẹ ngăn cấm. Để thể hiện rõ sự ngăn cấm này, bà đã buộc Hứa Thấm đổi tên thành Mạnh Thấm. Vậy nên câu này ý Mạnh Yến Thần muốn hỏi là vốn dĩ mẹ của hắn không có ý định nhận Hứa Thấm như con ruột, vậy tại sao trước kia lại ngăn cảm tình cảm của hai người.

Nghe tôi mở miệng nói tiếng xin lỗi, Mạnh Yến Thần sững sờ trong một thoáng nhanh như cái chớp mắt, có lẽ nó có chút không tin được một người mẹ luôn nói một không nói hai như tôi lại có thể mở miệng xin lỗi với nó.

Tôi dừng một chút lại do dự nói: “Nếu như bây giờ con vẫn còn.. Mẹ sẽ không ngăn cản con.”

Mạnh Yến Thần nghĩ đến hình ảnh thân mật của Hứa Thấm và Tống Diệm ngoài cửa, có lẽ Hứa Thấm thật sự thích Tống Diệm. Nó cười khổ lắc đầu: “Không có, sao này Hứa Thấm chỉ là em gái của con thôi.”

“Yến Thần, Thấm Thấm là do mẹ và ba con nhận nuôi. Nếu nói đến người phải có trách nhiệm chăm sóc lo lắng cho nó, thì cũng chỉ có ba mẹ chứ không phải con. Nó có con đường mà nó muốn đi, con cũng có cuộc đời mà con muốn sống. Yến Thần con buông xuống trước, buông bỏ những gánh nặng này cũng như buông bỏ đoạn tình cảm này, sống theo cuộc đời mà con nên có đi thôi.”

Sau khi nghe tôi nói xong, Mạnh Yến Thần cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng, quay người đi lên lầu.

Mạnh Yến Thần đứng trước bức tường hồ điệp chăm chú ngắm nhìn từng tiêu bản một, sau đó bắt đầu chậm rãi đem từng con bươm bướm tháo xuống, thả lại vào trong hộp chứa tiêu bản, cũng là chiếc hộp vừa mới được mang về hôm nay. Sau đó hắn đem chiếc hộp bỏ vào tủ khoá lại.

Lúc này Mạnh Yến Thần đang nghĩ hắn có lẽ nên sống cuộc đời cho riêng mình rồi. Từ nhỏ hắn luôn sống dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của ba mẹ mà lớn lên. Chương trình học nặng nề kèm theo rất nhiều môn năng khiếu đã chiếm trọn mọi thời gian rảnh trong tuổi thơ của hắn. Hắn cố gắng hết sức để trở nên ưu tú, cố gắng hết sức để đạt điểm cao chỉ vì để đổi lấy sự hài lòng của ba mẹ.

Về sau ba mẹ hắn nhận nuôi Hứa Thấm, hắn rất thích cô em gái này. Từ sau khi Hứa Thấm bước chân vào gia đình này, hắn liền tự động nhận phần trách nhiệm của một người làm anh. Thời điểm Hứa Thấm vừa mới đến đây luôn cẩn thận từng li từng tí, cô ấy giống như càng sống trong cái nhà này càng cảm thấy gian nan mỏi mệt. Thế là hắn cố gắng từng chút giúp cô ấy có thể thích nghi với gia đình. Lúc ở cùng Hứa Thấm, Mạnh Yến Thần hắn không còn cảm thấy mình là một đứa con chỉ biết vâng lời làm theo mệnh lệnh của ba mẹ, hắn cảm thấy mình cũng có thể làm một người bảo vệ, che chở cho cô em gái không thích nói chuyện này.

Cũng chẳng biết từ khi nào, phần bảo hộ che chở này dần biến thành tình cảm thích thầm đầy ngây thơ, thế nhưng tình cảm mới vừa phát sinh này lại bị mẹ hắn bóp chế.t từ trong trứng nước.

Từ đó về sau, hắn yên phận lùi lại làm tốt vai trò của một người anh trai, vẫn như cũ bảo vệ Thấm Thấm. Hắn cho là hắn có thể vĩnh viễn che chở cho cô em gái này, nhưng bây giờ Thấm Thấm đã có bạn trai rồi. Mạnh Yến Thần không cho rằng một người như Tống Diệm có thể xứng đôi với em gái hắn, hắn nghĩ là mẹ hắn nhất định sẽ phản đối. Thế nhưng mẹ hắn không có, bà chỉ nói sẽ tôn trọng quyết định của Hứa Thấm, cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy. Hiện tại mẹ hắn lại nói với hắn, nếu như có người cần có trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống của Hứa Thấm, thì người đó phải là bà và ba của hắn, chứ không phải là hắn.

Một câu nói của bà liền tháo bỏ gông xiềng mà hắn tự đeo lên mình mười mấy năm qua. Thì ra hắn cũng có thể rời khỏi cái này, rời khỏi khuôn khổ mà ba mẹ đặt ra, rời khỏi người mà hắn vẫn luôn muốn bảo vệ để đi tìm cuộc sống của chính mình. Hắn không thích tên Tống Diệm kia, thế nhưng Hứa Thấm thích. Lúc cô ấy ở cùng Tống Diệm rất vui vẻ, thế nên nếu như hắn ra sức ngăn cản, cô ấy nhất định sẽ không vui.

Vậy nên, Hứa Thấm, hẹn gặp lại. Tôi có khoảng trời đầy hồ điệp mà tôi muốn đi tìm, cũng hi vọng em có thể có được sự tự do và hạnh phúc mà em luôn nguyện cầu.

5.
Mạnh Yến Thần đem chiếc hộp chứa đầy tiêu bản cẩn thận đặt vào trong ngăn tủ, cả người đầy nhẹ nhõm nằm xuống giường. Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, lần đầu tiên ở trong ngôi nhà này, hắn cảm nhận được thứ gọi là tự do.

Mạnh Như Ý thấy hắn nằm trên giường liền chạy qua cọ cọ vào mặt hắn. Mạnh Yến Thần nhìn thấy Mạnh Như Ý thì khẽ cười một tiếng, nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đem cả mô hình mèo con cất vào trong ngăn tủ.

Hắn đã không còn cần đến chúng nữa rồi.



Ngày hôm sau, tôi mang ảnh một nhà ba người chụp ở vườn hồ điệp hôm trước đi rửa, sau đó cẩn thận lồng vào khung kính. Tôi tháo khung ảnh bị Hứa Thấm đập nát ở kiếp trước xuống rồi treo khung ảnh mới lên (*).
(*): ở kiếp trước Hứa Thấm từng mắng mẹ Mạnh giả tạo sau đó đập vỡ nát tấm ảnh gia đình 4 người. Mẹ Mạnh kiếp này đem ảnh gia đình 3 người thay thế cho tấm ảnh bị cổ đập nát ở kiếp trước.

Mạnh Yến Thần nói nó định quay lại trường học, bạn cùng lớp của nó rủ nó tham gia một dự án start-up. Kiếp trước bởi vì tôi ép buộc Hứa Thấm phải chia tay với Tống Diệm, vậy nên nó đã dành toàn bộ kì nghỉ hè để ở nhà với Hứa Thấm để an ủi con bé. Thậm chí khi tôi đưa Hứa Thấm ra nước ngoài du học nó còn giấu tôi chạy qua đó để thăm.

“Muốn về trường thì về đi. Còn trẻ thì nên tích cực trải nghiệm.”

Ngày hôm sau Mạnh Yến Thần liền mua vé máy bay quay về trường học.

Không lâu sau đó Hứa Thấm cũng đi học lại, nó vẫn lựa chọn học y. Chẳng qua trường mà Hứa Thấm chọn là một trường y tầm tầm không quá xuất sắc ở gần nhà, kém rất xa so với đại học y danh giá ở nước ngoài mà kiếp trước chúng tôi đưa nó qua học.

Tống Diệm bởi vì không bị tôi ép chia tay với Hứa Thấm cho nên hắn không hề ý thức được khoảng cách to lớn giữa mình và Hứa Thấm. Kiếp này hắn cũng không có lựa chọn học lại mà là tìm một công việc bán thời gian ở tiệm trà sữa gần trường của Hứa Thấm, mục đích chính là để hai người có cơ hội gặp mặt nhau thường xuyên hơn.

Bốn năm đại học của Hứa Thấm, tôi không có can thiệp vào quá nhiều. Chẳng qua ở kiếp này tôi không có cho con bé thẻ phụ (*) của tôi mà mỗi tháng chỉ phát gấp đôi số tiền sinh hoạt tiêu chuẩn của sinh viên thời đó. Tôi cũng không mang nó tham dự những buổi trà chiều với các tiểu thư và phu nhân nhà giàu mà nó vẫn luôn chán ghét, cũng không có dẫn nó đi tới những cửa hàng cao cấp để mua cho nó những túi xách và quần áo hiệu mà nó không thích, cũng không có cấm cản nó cùng Tống Diệm yêu đương. Thậm chí vào thời điểm nó cãi nhau cùng Tống Diệm, tôi còn chủ động khuyên nhủ nó rằng yêu đương thì phải cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
(*): người giữ thẻ phụ có thể dùng nó để chi tiêu, mọi hoá đơn sẽ do người giữ thẻ chính trả.

Tôi trở thành một người mẹ hiền mà Hứa Thấm vẫn luôn mong muốn.

Nhưng bốn năm đại học của Hứa Thấm hình như cũng không vui vẻ, tính tình thanh cao lạnh lùng của Hứa Thấm không hợp với những bạn cùng phòng ký túc xá, thế nhưng lần này tôi và chồng tôi không có can dự vào. Mặc dù tôi cho Hứa Thấm tiền tiêu vặt cũng tính là không ít, nhưng với thói quen vung tay quá trán mười năm qua, Hứa Thấm thường xuyên tiêu hết số tiền trước cuối tháng, có chút giật gấu vá vai. Hứa Thấm muốn chuyển ra, thế nhưng số tiền tôi chu cấp không đủ để nó có thể thuê được một căn phòng phù hợp với tiêu chuẩn sống hằng ngày của mình. Hứa Thấm bị kẹt ở ký túc xá, thế nhưng đi đâu cũng chỉ có một mình.

Hứa Thấm cũng không có cùng Tống Diệm yêu đường cuồng nhiệt, suốt ngày anh anh em em. Tống Diệm không hiểu sao Hứa Thấm suốt ngày chỉ thích những thứ hào nhoáng. Đồ nướng ven đường rõ ràng ăn ngon như vậy, vì sao Hứa Thấm suốt ngày chỉ thích ăn những món đồ Pháp vừa ít ỏi vừa đắt tiền. Một hai lần đầu Tống Diệm vẫn có thể nhẫn nhịn đưa Hứa Thấm đi ăn, sang đến lần thứ ba thứ tư, Tống Diệm cảm thấy Hứa Thấm đang đưa mình đến những nhà hàng Pháp kia để cúng tiền.

Hứa Thấm thì sao? Cô ta đúng là rất thích Tống Diệm, thế nhưng mỗi lần cô ta đến tiệm trà sữa tìm Tống Diệm đều đụng phải ánh mắt nghi ngờ của bạn học, mỗi lần như vậy, Hứa Thấm đều cảm thấy những ánh mắt đó giống như gai đâm ở sau lưng mình.

Tống Diệm ban ngày đi làm, sau khi tan làm còn phải chăm sóc cho cậu, mợ và em gái của hắn, thời gian có thể ở bên Hứa Thấm ít ỏi đến đáng thương. Khoảng thời gian Hứa Thấm học đại học, thời gian mà họ dành cho nhau thậm chí còn ít hơn lúc còn học trung học phổ thông. Tình cảm của hai người họ lên lên xuống xuống bốn năm, mặc dù không có chia tay, nhưng đã sớm không còn như lúc đầu.

Sau khi học xong đại học, Hứa Thấm muốn tiếp tục học lên cao nhưng mợ của Tống Diệm lại muốn hai người họ kết hôn trước. Thì cũng đúng thôi, dù sao ngoài việc Hứa Thấm còn có thân phận đại tiểu thư của Mạnh gia, người bình thường đã học lên đến nghiên cứu sinh của trường Y sẽ không ai để mắt đến một kẻ ngay cả đại học còn thi không đậu.

6.
Không bao lâu sau đó, Hứa Thấm phát hiện mình có thai rồi, không rõ là vô tình hay là vì Tống Diệm muốn giữ cô ta lại mà cố tình động tay động chân. Đến mức này rồi thì cuối cùng hai nhà cũng phải ngồi xuống gặp nhau để bàn bạc về chuyện đứa bé.

Chồng tôi khi biết được chuyện này thì vô cùng giận dữ, ép Hứa Thấm phải bỏ đứa bé đi rồi ra nước ngoài học tiếp. Thế nhưng Hứa Thấm không đồng ý, cô ta không nói gì cả, chỉ im lặng rơi nước mắt.

Cuối cùng tôi ngăn Mạnh Hoài Cẩn lại, gọi người nhà của Tống Diệm qua, dựa theo ý của họ mà tổ chức hôn lễ. Chồng tôi vẫn chưa từ bỏ, muốn dùng lý lẽ để khuyên nhủ Hứa Thấm bỏ đứa bé đi. Thế nhưng không biết Tống Diệm đã nói gì với Hứa Thấm, Mạnh Hoài Cẩn càng khuyên, Hứa Thấm lại càng kiên quyết muốn giữ lại đứa bé. Cuối cùng hai người họ đã cãi nhau rất to, thật ra nói là cãi nhau cũng không đúng. Toàn bộ quá trình chỉ có một mình Hứa Thấm nổi đi.ên chỉ trích, cô ta nói ở trong cái nhà này quá kìm nén, nói cô ta cảm thấy rất đau khổ. Cô ta còn bất mãn nói cô ta khao khát tự do, nói gia đình của Tống Diệm rất ấm áp, nói cô ta rất yêu Tống Diệm.

Mạnh Hoài Cẩn không ngờ nhiều năm qua ông ấy đối xử với Hứa Thấm như con gái ruột, Mạnh Yến Thần có cái gì thì Hứa Thấm cũng có cái đó, không ít hơn dù chỉ một phân. Ông ấy không ngờ hơn mười năm quan tâm chăm sóc cuối cùng sẽ nhận lại kết quả này. Cuối cùng Mạnh Hoài Cẩn cũng đồng ý, dặn dò tôi mua cho Hứa Thấm một chiếc xe làm của hồi môn, sau đó không hỏi tới chuyện cưới xin của Hứa Thấm nữa.

Hôn lễ của Hứa Thấm và Tống Diệm được tổ chức ở sau nhà của cậu mợ hắn, mặc dù vội vàng nhưng cũng coi như vui vẻ. Nhà họ Mạnh chỉ có mình tôi đến, Mạnh Hoài Cẩn không muốn đến, còn Mạnh Yến Thần sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố khởi nghiệp cùng bạn học. Công ty của nó đang ở giai đoạn bận rộn đến mức chân không chạm đất. Lúc nó nghe điện thoại tôi gọi đến báo với nó chuyện Hứa Thấm chuẩn bị kết hôn, nó im lặng một lúc rồi cũng chỉ trả lời đã biết, sau đó chuyển tiền cho tôi để cho tôi thay nó đưa cho Hứa Thấm một phong lì xì thật to.

Sau khi kết hôn, Hứa Thấm cùng với Tống Diệm sống cùng với cậu mợ của hắn. Căn nhà nhỏ này dĩ nhiên không so được với biệt thự của Mạnh gia. Hứa Thấm nhiều lần muốn dọn ra ngoài ở, thế nhưng sinh con đã tiêu tốn phần lớn tiền để dành của cô ta và Tống Diệm. Hiện tại nuôi con cần tốn rất nhiều tiền, bọn họ căn bản không đủ khả năng để dọn ra ngoài.

Cô ta vì muốn kết hôn mà làm ầm lên trở mặt với Mạnh Hoài Cẩn, lại vẫn luôn không thân thiết với tôi, chỉ còn cách tìm Mạnh Yến Thần nhờ giúp đỡ. Cô ta không biết phải miêu tả những chuyện lông gà vỏ tỏi(*) về cuộc sống sau khi kết hôn của mình như thế nào, gọi cho Mạnh Yến Thần cũng chỉ biết nghẹn ngào khóc. Mạnh Yến Thần mỗi lần nhận điện thoại sẽ chuyển cho Hứa Thấm một khoản tiền. Sau mỗi lần Hứa Thấm cầm tiền về, Tống Diệm đều đã cãi nhau một trận to với Hứa Thấm.
(*): những chuyện vặt vãnh, cỏn con

Từ khi còn học cấp ba, Tống Diệm vẫn luôn cảm thấy sự quan tâm của Mạnh Yến Thần dành cho Hứa Thấm đã vượt qua tình cảm anh trai em gái bình thường. Sau khi hắn biết chuyện Hứa Thấm và Mạnh Yến Thần không phải anh em ruột vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ của hai người họ không thuần khiết. Nhìn thấy Hứa Thấm đã kết hôn còn gọi điện thoại cho Mạnh Yến Thần, hắn thật sự rất tức giận, mỗi lần bắt được liền cãi nhau. Hứa Thấm cảm thấy hắn đang cố tình gây sự, mỗi lần cãi nhau với Tống Diệm xong vẫn như cũ gọi điện thoại cho Mạnh Yến Thần. Cho đến một lần nọ khi cô ta gọi đến, người nhận điện thoại là một cô gái, cô gái nhẹ giọng hỏi cô ta có chuyện gì không. Hứa Thấm lại không biết mở miệng thế nào, không nói một câu liền cúp điện thoại. Lần sau khi Hứa Thấm gọi đến, Mạnh Yến Thần liền uyển chuyển nói với cô ta nếu có chuyện gì thì gọi cho ba mẹ, bởi vì bạn gái của hắn sẽ hiểu lầm. Từ đó về sau Hứa Thấm không có gọi điện thoại cho Mạnh Yến Thần nữa, thế nhưng cô ta cũng không có tới tìm tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK