Mục lục
Liên lạc bất ngờ từ người chồng đã mất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

"Xin chào, tôi muốn kiểm tra hũ tro cốt của chồng tôi, Trần Phong."

Tôi đưa giấy chứng nhận cho nhân viên làm việc ở nhà tang lễ, còn Trương Kỳ đứng ở một bên chỉ im lặng quan sát bốn phía xung quanh.

"Được, cô đợi một lát. A... cô gái, hũ tro cốt của chồng cô đã bị lấy đi rồi."

"Cái gì?" Tôi giật mình: "Là ai lấy đi? Có danh sách ghi chép không?"

"Là mẹ của anh Trần đến lấy."

Trương Kỳ nhíu mày: "Đến lấy từ lúc nào?"

"Để tôi kiểm tra lại thời gian... à, là hai tháng trước."

Trong nháy mắt tôi như rơi vào khe nứt.

Hai tháng trước, vừa đúng thời gian tôi bắt đầu nhận được tin nhắn từ Trần Phong.

Tôi nhớ đến người phụ nữ trung niên mặt mũi hiền lành túm lấy tóc tôi ở bệnh viện, kêu gào đến đứt hơi khản tiếng: "Là mày h.ại ch.ết con trai tao! Mày trả lại con cho tao! Trả lại cho tao!"

Lại nhớ đến ánh mắt lạnh như băng chứa đầy th.ù h.ận của bà ở trong tang lễ Trần Phong: "Vì sao người ch.ết không phải là mày? Thiện ác đến cùng sẽ có đền đáp, sẽ có một ngày mày phải đề.n mạ.ng cho Trần Phong."

Tôi lẩm bẩm nói: "Chẳng trách... sau khi Trần Phong qua đời bà ấy cứ né tránh không gặp tôi, hai tháng trước lại đột nhiên nói muốn đến nhà lấy mấy món đồ của Trần Phong. Sau khi bà ấy đi, nhẫn kết hôn của tôi đột nhiên không tìm thấy đâu hết, tôi còn cho rằng mình làm mất..."

Tôi nghẹn ngào nói: "Không ngờ bà ấy lại h.ận tôi đến mức này..."

Trương Kỳ im lặng đứng ở một bên, dường như muốn giơ tay an ủi tôi nhưng đến cùng lại nắm chặt tay rồi chầm chậm buông ra.

Cậu ấy nhỏ giọng hỏi tôi: "Cô có thể nghĩ cách lấy lại hũ tro cốt từ tay bà ấy không?"

"Chắc tôi không làm được... nhưng có một người có thể." Tôi xoa ấn đường: "Bạn thân nhất của chồng tôi, Trịnh Xuyên có thể giúp được."

6.

Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Xuyên, hỏi anh ấy có thể giúp được không.

"Yêu cầu này của em thật sự làm khó anh đó." Có thể nghe ra được sự bất lực từ trong giọng nói của Trịnh Xuyên: "Nếu như anh có giúp được em việc này, chỉ sợ bà ấy sẽ ghi h.ận anh cả đời mất. Anh có thể hỏi vì sao em muốn làm vậy không?"

Tôi do dự hồi lâu nhưng đến cùng vẫn nói hết sự việc cho anh ấy.

Giọng nói của Trịnh Xuyên bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Em nói vậy thì anh nhớ ra hai tháng trước, bà ấy có gọi điện cho anh, nói mình được cao nhân chỉ điểm, có cách giúp Trần Phong sống lại. Anh lo bà ấy gặp phải lừ.a đả.o nên đã khuyên vài câu nhưng bà ấy kiên quyết tin rằng chắc chắn sẽ thành công, còn nói cái gì... lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ."

Lấy người sống trả n.ợ cho qu.ỷ?

Hiển nhiên có thể thấy rõ tôi chính là người sống đó.

Khi đó bà ấy nói "Sẽ có một ngày mày phải đề.n mạ.ng cho Trần Phong", xem ra không phải chỉ là một câu nói khi tức giận.

Không phải là không đa.u, không phải là không muốn gào khóc cuồ.ng lo.ạn, chỉ là đột nhiên trong lúc đó tôi rất mơ hồ, giống như lạc lối trong khoảng không trống rỗng không tìm được đường ra.

Tôi khẽ hỏi anh ấy: "Anh có thể giúp em không?"

Trịnh Xuyên im lặng lúc lâu: "Anh sẽ giúp em, đừng quên anh là bạn thân nhất của Trần Phong, trong đám cưới của hai người anh còn hứa sẽ bảo vệ tình yêu của hai người mãi mãi còn gì."

Tôi cảm kích nói: "Cảm ơn anh đã giúp riêng em, cũng như giúp anh Trần Phong."

Sau khi cúp máy, tôi nhìn về phía Trương Kỳ: "Chúng ta đợi ở đây là được, Trịnh Xuyên sẽ mang tro cốt đến."

"Cô rất tin tưởng anh ấy nhỉ."

"Chúng tôi đã quen nhau từ hồi đại học. Anh ấy, chồng tôi và tôi là bạn chung câu lạc bộ, nhiều năm qua quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt, anh ấy còn là tân lang trong đám cưới của tôi nữa."

Tôi cúi đầu, có hơi khó khăn nói tiếp: "Hồi ở đại học anh ấy nói vẫn luôn ngưỡng mộ chúng tôi vì đã tìm được tình yêu chân chính. Khi tôi và Trần Phong kết hôn, anh ấy khóc còn nhiều hơn chúng tôi, nói là bản thân đã chứng kiến được tình yêu đẹp nhất trên đời này và muốn bảo vệ chúng tôi mãi mãi. Sau khi Trần Phong qua đời, đ.ả kí.ch mà anh ấy nhận không ít hơn tôi là bao, còn nói sẽ không yêu đương, nói là bản thân không thoát ra được."

Trương Kỳ im lặng không nói gì.

"Không nói cái này nữa." Tôi lau nước mắt: "Vì sao cậu không hỏi tôi?"

"Hỏi cô điều gì?"

"Chuyện tin nhắn, chuyện với mẹ Trần Phong." Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Cậu không hỏi vì sao tất cả mọi người đều nói là tôi đã h.ại ch.ết Trần Phong sao?"

Trương Kỳ lắc đầu: "Đây là chuyện riêng của khách hàng, chúng tôi sẽ không hỏi. Cô không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi."

Tôi im lặng nhìn cậu ấy lúc lâu, cuối cùng thở dài: "Để tôi kể chân tướng cho cậu nghe."

"Trần Phong là do tôi h.ại ch.ết."

7.

Lễ tình nhân một năm trước, cũng là một đêm mưa như trút nước.

Tôi và Trần Phong sau khi ăn cơm xong thì ngồi trên sô pha xem tivi, phim truyền hình đang chiếu đến đoạn nam chính tự tay làm bánh kem cho nữ chính, thấy người ta như thế tôi đột nhiên có hơi thèm ăn.

Tôi chọc vào cánh tay Trần Phong: "Chồng ơi, đột nhiên em muốn ăn bánh kem dâu tây ở cửa hàng đồ ngọt dưới lầu."

Anh uể oải đáp: "Mưa to thế này, hay bỏ đi nhé, đợi ngày mai anh sẽ mua cho em."

Tôi hơi tủi thân: "Khi yêu nhau em muốn ăn kem sữa chua, nửa đêm anh còn trèo tường ra ngoài mua cho em. Bây giờ kết hôn rồi ngay cả che ô ra ngoài anh cũng không muốn nữa?"

"Nói gì thế này? Đừng làm lo.ạn vô lý nữa. Anh cảm thấy em không còn dịu dàng hiểu chuyện như hồi yêu nhau nữa rồi."

Vốn dĩ chỉ là một chuyện rất nhỏ, có lẽ anh cũng chỉ đùa thôi, tôi cũng không hẳn là muốn ăn bánh kem dâu tây đến vậy.

Thế nhưng cơn mưa đã phóng đại cảm xúc tiêu cực của chúng tôi, đã khiến cho cả hai trở nên mất lý trí và bắt đầu cãi nhau.

Cãi nhau đến cùng thì tôi bật khóc hét lên với anh: "Hôm nay là lễ tình nhân, em chỉ muốn anh mua bánh kem cho em thì làm sao!"

Anh vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh đi sang một bên nghe điện thoại, còn tôi tức giận quay về phòng đóng cửa.

Ngồi trên giường một lúc khi đã bình tĩnh trở lại thì tôi bắt đầu hối hận, cảm thấy bản thân có hơi tùy hứng, dự định chờ anh nghe xong điện thoại sẽ xin lỗi anh.

Nhưng đợi rất lâu mãi không thấy anh đi vào.

Tôi mới đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách lại không thấy bóng dáng Trần Phong đâu.

Mưa càng lúc càng lớn, nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa thủy tinh, trời đất giống như đang treo một tấm màn cực kỳ rộng, tạo thành một mảng sương mù mơ hồ.

Tôi có hơi sốt ruột, cảm giác bất an dâng lên trong lòng, đang định gọi cho Trần Phong thì điện thoại vang lên.

Nhưng người gọi đến không phải Trần Phong.

Tôi nhận cuộc gọi: "Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?"

"Cô Uông phải không? Cô mau xuống lầu đi! Chồng cô xảy ra t.ai nạ.n giao thông ở cửa khu chung cư rồi!"

Trời đất trong thế giới của tôi quay cuồng, trong nháy mắt tầm nhìn trở nên mơ hồ, chỉ có thể chạy nhanh đến cửa khu chung cư.

Mặt đất ẩm ướt lầy lội, người đi đường cẩn thận bước đi, chỉ sợ sẽ vấy nước bẩn lên người.

Tôi xuyên qua hết chiếc ô này đến chiếc ô khác, cuối cùng cũng thấy được Trần Phong.

Trên vạch kẻ trắng dành cho người sang đường cách đó không xa, anh nằm đó không còn hơi thở, nước mưa hòa lẫn với m.áu, một khoảng đỏ rực vây lấy anh.

Anh rõ ràng là một người thích sự sạch sẽ nhưng lúc này lại m.áu th.ịt lẫn lộn ng.ã ở đó, tan thành vụn nhỏ, thả.m kh.ốc đến mức không dám nhìn.

Tôi nghe thấy tiếng thét khàn đặc của mình, chân tay không khố.ng ch.ế được mà lao về phía trước, dường như có nhân viên cứu hộ kéo tôi ra, nhưng tôi không hề có cảm giác, sắc mặt trắng bệch giống như một nữ qu.ỷ, nắm chặt không chịu buông bàn tay không lành lặn của anh.

Bên cạnh th.i th.ể anh là hộp bánh kem dâu tây đã bị đ.è n.át.

8.

"Trần Phong là do tôi h.ại ch.ết." Tôi ôm mặt khóc nức nở: "Nếu như không phải do tôi tùy hứng, nhất quyết đòi ăn bánh kem dâu tây ch.ết ti.ệt đó thì anh ấy đã không xảy ra t.ai nạ.n và sẽ không ch.ết!"

Trương Kỳ lau nước mắt cho tôi: "Đây không phải là lỗi của cô. Chồng cô nhất định cũng không trách cô đâu."

"Anh ấy chắc chắn rất h.ận tôi! Cậu chưa nhìn thấy tin nhắn anh ấy gửi cho tôi sao? Anh ấy nói là tôi h.ại ch.ết anh ấy!"

"Tôi cảm thấy..."

Chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa chúng tôi, người gọi đến là Trịnh Xuyên.

"Hiểu Vũ, anh đã lấy được hũ tro cốt rồi, bây giờ mang đến cho em nhé?"

"Vâng, anh mang đến nhà đi, làm phiền anh rồi."

Khi tôi và Trương Kỳ quay về nhà đã thấy Trịnh Xuyên đang chờ ở cửa.

"Trịnh Xuyên, cảm ơn anh. Ngoài anh ra em không biết có thể nhờ ai giúp đỡ."

"Giữa chúng ta cần gì cảm ơn chứ." Trịnh Xuyên lắc đầu: "Người này là... bạn trai mới của em à?"

"Nói b.ậy gì vậy!" Tôi đấ.m anh ấy một phát: "Đây là cao nhân mẹ em tìm đến giúp, tên là Trương Kỳ, là hậu nhân của Mao Sơn đạo thuật. May mà có cậu ấy, em mới phát hiện được chuyện tro cốt của Trần Phong."

Trịnh Xuyên gật đầu như có suy nghĩ rồi nói: "Được, vậy anh về trước đây. Hiểu Vũ, anh muốn nói, nếu như như em gặp được người mình thích, anh hy vọng em có thể sớm bước ra và có được cuộc sống mới."

Sau khi Trịnh Xuyên đi, tôi đưa hũ tro cốt cho Trương Kỳ: "Tiếp theo phải làm gì?"

Cậu ấy giống như không muốn tiếp xúc mà lùi về sau mấy bước rồi nói: "Cô mở ra đi."

Tôi mở hũ tro cốt ra, sắc mặt Trương Kỳ đột nhiên thay đổi, một tay cư.ớp lấy chiếc hũ: "Trong này không phải tro cốt của Trần Phong!"

"Sao có thể được!" Tôi nghi ngờ không thôi: "Vậy bên trong là gì?"

Cậu ấy bốc một nắm bột màu trắng bên trong hũ, đưa lên mũi ngửi: "Là bột vôi."

Tôi lẩm bẩm nói: "Sao có thể là bột vôi được? Lẽ nào mẹ chồng tôi lén tráo đổi? Nhưng sao bà ấy biết được chứ!"

Sắc mặt Trương Kỳ thâm trầm: "Hành tung của chúng ta đã bị nắm chắc rồi."

Cậu ấy lại bắt đầu kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà để tìm ra được chút dấu vết sót lại.

"Vô dụng thôi, tôi đã nói trong nhà không có thiết..."

"Cô Uông." Cậu ấy đột nhiên cắt ngang tôi: "Con gấu chồng cô tặng, đôi mắt không đối xứng vậy sao?"

Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía con gấu đồ chơi ngây thơ ở trên giường.

Từ góc độ này nhìn qua thì thấy mắt nó rõ ràng không đối xứng, bên phải gần mũi hơn bên trái một chút. Chính diện nhìn không rõ nhưng ở góc nghiêng thì nhìn cực kì mất hài hòa, tăng thêm một chút kỳ lạ.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, mắt của nó lúc trước không hề như vậy!

Sắc mặt trắng bệch của tôi đã nói rõ tất cả, Trương Kỳ lấy con d.ao đi qua, đâ.m mạnh vào mắt của con gấu đồ chơi.

Một chiếc camera cực nhỏ rơi ra ngoài.

Trong nhà yên tĩnh đến lạnh người, ngay cả hơi thở cũng không hề nghe thấy.

Sắc mắt Trương Kỳ không khỏi sâu xa: "Chúng ta phải đến thăm hỏi mẹ Trần Phong một lát rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK