Mục lục
Liên lạc bất ngờ từ người chồng đã mất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

13.

Tôi bất ngờ quay lại, nhìn thấy Trương Kỳ đang bước vội đến.

"Lời cậu nói có ý gì? Cái ch.ết của Trần Phong có liên quan gì đến anh ta?"

Trương Kỳ nhìn chằm chằm vào Trịnh Xuyên, lên tiếng: "Hôm Trần Phong xuống lầu đã nhận được điện thoại của anh đúng không?"

Trịnh Xuyên cúi đầu không nói lời nào.

"Tôi đã đi điều tra, thời gian bánh kem dâu tây mà cửa hàng bánh bán ra là lúc 7:35, Trần Phong nhận được cuộc gọi của anh là 7:43, bánh kem đó vốn dĩ không phải Trần Phong mua. Anh gọi điện thoại cho anh ấy là vì lý do gì?"

"Bánh kem đó là do tôi mua." Trịnh Xuyên im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi, từ từ nói: "Hôm đó anh đi ngang qua cửa hàng bánh kem dưới nhà hai người, nhìn thấy còn sót lại một chiếc bánh kem dâu tây em thích ăn nhất nên thuận tiện mua luôn. Sau đó anh gọi điện cho Trần Phong bảo cậu ấy xuống lầu lấy."

"[Người anh em, cậu thật sự đã giúp tôi một việc lớn đấy! Hiểu Vũ vừa rồi còn vì cái này mà cãi nhau với tôi, tôi đang chuẩn bị xuống lầu mua cho cô ấy đây.] Cậu ấy đã nói như vậy với anh."

"Anh tưởng tượng dáng vẻ vui mừng khi em nhận được bánh kem Trần Phong tặng, anh cảm thấy rất vui vẻ, anh cũng vui thay khi thấy hai người hạnh phúc."

"Sau khi anh đưa bánh kem cho Trần Phong, cậu ấy lại nói chuyện với anh một lát. Cậu ấy nói bản thân rất hối hận vì đã c.ãi nhau với em, không nên nói như thế với em, vì trong đám cưới cậu ấy đã hứa sẽ đối xử tốt với em cả đời."

"Cậu ấy còn nói, sẵn lòng mua bánh kem dâu tây cho em cả đời."

"Sau khi bọn anh nói chuyện xong thì ai về nhà nấy. Anh đi chưa được mấy bước thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng v.a ch.ạm..."

Trương Kỳ nắm chặt tay, nói: "Rõ ràng anh biết anh ấy nhận điện thoại của mình nên mới xuống lầu nhưng không hề nói gì cả, còn nhân lúc mọi người luống cuống ở bệ.nh viện đã lén lút xóa nhật ký cuộc gọi, để mọi người hiểu lầm Hiểu Vũ."

"Cho dù không nhận được điện thoại của tôi thì đến cuối cậu ấy cũng sẽ đi mua bánh kem dâu tây cho Hiểu Vũ mà thôi! Kết cục đã được định sẵn, không phải lỗi của tôi!"

"Anh vẫn đang nói dối. Khi xảy ra ta.i nạ.n, lúc anh ấy sang đường rõ ràng là vì anh đã gọi lại, và anh ấy đã quay đầu nói chuyện với anh nên mới không để ý đến đèn đỏ."

Trịnh Xuyên giống như bị đi.ện gi.ật, tiến lên trước hai bước: "Đoạn đường đó vốn không có camera, vì sao cậu biết rõ như vậy."

Vẻ mặt Trương Kỳ phức tạp, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng nói: "Là vì chính miệng Trần Phong nói với tôi."

14.

Cách đó không xa có tiếng xe cảnh sát vang lên, ánh đèn xanh đỏ càng lúc càng gần.

Trương Kỳ nhìn Trịnh Xuyên, nói: "Tôi là đạo sĩ, có thể thông linh. Anh biết vì sao trận pháp của mình mãi không thành công không?"

"Là bởi vì Trần Phong không muốn quay lại, người ch.ết không thể sống lại, làm trái quy luật tự nhiên là trái với mệnh trời, cuối cùng sẽ phải trả một cái giá rất lớn."

"Trần Phong nói với tôi, trước giờ anh ấy chưa từng trách anh, cái ch.ết của anh ấy cũng không phải lỗi của anh, anh ấy rất trân trọng tình bạn của hai người. Nhưng anh không thể bất chấp trói buộc anh ấy và Hiểu Vũ ở cạnh nhau được, Hiểu Vũ là người vô tội, tương lai của cô ấy vẫn còn rất dài."

"Gửi gắm tình yêu mình mong muốn lên người khác chi bằng chủ động đi tìm tình yêu thuộc về riêng mình."

Cậu ấy quay sang nhìn tôi: "Chồng cô rất yêu cô, cái ch.ết của anh ấy cô không hề có trách nhiệm gì cả, anh ấy hi vọng cô đừng tự trách, sớm ngày thoát ra và đi tìm cuộc sống mới."

"Sống thật tốt, đừng để quá khứ vây chặt, đây là lời chúc phúc của anh ấy dành cho cả hai người."

Trịnh Xuyên sững sờ ngồi ngây trên đất, trong miệng tự lẩm bẩm: "Không thể nào..."

Tiếng còi cảnh sát đã bao vây lấy chúng tôi, cảnh sát từ trên xe ập xuống, bắt lấy Trịnh Xuyên.

Khi Trịnh Xuyên bị áp giải lên xe cảnh sát thì đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, thì thầm nói: "Hiểu Vũ, anh xin lỗi."

Tôi vẫn đang chìm trong muôn vàn suy nghĩ không biết nên trả lời anh ta như thế nào, chỉ có thể gật đầu với anh ta mà thôi.

Tôi quay người nhìn trận pháp một lượt, tâm trạng cuộn trào mãnh liệt giống như sóng biển, mãi không thể bình tĩnh.

Trương Kỳ nhìn tôi: "Lần sau khi đã báo cảnh sát thì đừng hành động một mình, nhớ phải đợi cảnh sát đi cùng. Lỡ như anh ta mất lý trí thì phải làm sao? Hiểu Vũ, cô làm như vậy thật sự rất nguy hiểm."

"Từ khi nào cậu đã bắt đầu đổi xưng hô vậy?" Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, hỏi: "Vì sao cậu không tiếp tục gọi tôi là cô Uông?"

"Trần Phong, anh còn muốn giả vờ đến khi nào nữa?"

15.

Trương Kỳ không lên tiếng, nhìn tôi hồi lâu mới từ từ mở lời: "Em phát hiện ra từ khi nào?"

"Thật sự em cũng không chắc chắn bởi vì suy đoán này quá đi.ên r.ồ." Tôi xoa ấn đường: "Chỉ là em muốn gạt anh, không ngờ rằng anh thật sự dám thừa nhận."

"Lần đầu tiên gặp mặt anh đã cho em cảm giác trái ngược. Rõ ràng là một thanh niên mới hơn 20 tuổi ăn mặc cũng rất theo trào lưu, thoạt nhìn không hề liên quan gì đến đạo sĩ, nhưng cử chỉ lời nói của anh lại rất cẩn thận, cho người ta một cảm giác đáng tin cậy. Khi đó em lựa chọn tin tưởng anh là vì mơ hồ cảm thấy khí chất trên người anh rất quen thuộc."

"Chắc hẳn Trịnh Xuyên cũng có cảm giác giống em, thế nên lần đầu gặp mặt đã cho rằng anh là bạn trai mới của em, còn luôn nghi ngờ rằng em đã thay lòng, có lẽ anh ấy cho rằng em đã tìm một người thay thế Trần Phong."

"Vốn là đạo sĩ, phản ứng đầu tiên khi nghe được chuyện này hiển nhiên phải là tôn sùng linh hồn. Nhưng suy nghĩ mới đầu của anh lại là có người trả thù, trong quá trình điều tra cũng kiên định cho rằng chuyện này là do con người làm, điều này không hợp lý."

"Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều lời của anh đều có tính dẫn dắt rất mạnh, bất kể là điều tra tro cốt ở đâu hay là tìm kiếm trong nhà có thiết bị ngh.e lé.n không."

"Em bắt đầu nghi ngờ anh là vì xem được camera giám sát, rõ ràng anh đã từng đến khu chung cư chúng ta sống, nhưng hôm đầu em dẫn anh đến để kiểm tra anh lại cố tình giả vờ không biết. Nhưng em không dám suy nghĩ theo hướng này... em chỉ nghi ngờ anh có mục đích khác hay không."

"Trong tình hình em không thông báo gì cho anh mà anh lại đuổi kịp đến đây. Kết hợp những lời anh nói với Trịnh Xuyên vừa rồi, em mới có suy đoán tưởng chừng hoang đường này... nếu như anh thật sự có thể thông linh, vì sao không sử dụng năng lực này ngay từ đầu? Còn đi một vòng lớn như vậy để điều tra làm gì."

Trương Kỳ, có thể nói là Trần Phong mỉm cười: "Em vẫn luôn rất thông minh."

"Ban đầu anh vốn không muốn nói cho em biết. Anh đã là một người ch.ết, không nên xuất hiện trong cuộc sống của em nữa."

"Thuật chiêu hồn của Trịnh Xuyên... thật sự đã thành công vào hơn một tháng trước, ý thức của anh thức tỉnh mà không thể chống lại."

"Nhưng anh không muốn sống lại bằng cơ thể của em, thế nên vẫn luôn từ chối thuật này. Chỉ là anh cũng không biết người thực hiện thuật này là ai."

"Đêm đó, sinh viên đại học tên Trương Kỳ này đến dưới nhà chúng ta tìm bạn uống rư.ợu, có lẽ là do uống quá nhiều nên nửa đêm ng.ộ độ.c rư.ợu mà ch.ết... Thời gian người vừa ch.ết thì cơ thể ở trong trạng thái vô chủ, khi đó rất dễ bị đoạt x.ác, anh lại muốn điều tra rõ ràng chuyện này nên đã sống trong cơ thể của cậu ấy."

"Anh biết mẹ em m.ê tí.n nên mỗi ngày đều đến chợ mà mẹ hay đi để mớm lời cho bà, cố ý nói một vài lời như có như không, ví như nhìn thấy ấn đường bà ấy tối tăm, đại loại trong nhà khả năng có người thân đang chịu quấy rối của người đã ch.ết."

"Nghe vài lần, mẹ đã tin anh là truyền nhân của Mao Sơn đạo thuật mà giới thiệu cho em."

"Chuyện phía sau em đều biết hết rồi đấy."

"Lúc đầu anh giả vờ rất tốt, chỉ là con người vẫn sẽ vô thức phát ra xưng hô quen thuộc nhất với mình."

16.

Tôi rơm rớm nước mắt nhìn anh, nói: "Sau khi anh đi, đêm nào em cũng không ngủ được, không ngừng chất vấn bản thân vì sao tối đó nhất quyết phải ăn bánh kem dâu tây. Em rất sợ mỗi khi nhắm mắt lại sẽ mơ đến anh, mơ thấy anh nói anh hậ.n em."

"Hiểu Vũ, anh chưa từng trách Trịnh Xuyên, càng không thể trách em, cho dù đến 70 tuổi anh cũng sẵn lòng vì một câu em nói mà mua bánh kem dâu tây cho em. Chỉ là anh rất hối hận, lời cuối cùng khi còn sống anh nói với em lại là c.ãi nhau."

"Anh lại sắp rời xa em đúng không?"

"Anh đã rời xa em từ lâu rồi, vốn dĩ anh không nên xuất hiện ở nơi đây."

Anh đi lên phía trước, dành cho tôi một cái ôm ấm áp quen thuộc: "Hiểu Vũ, câu này anh vừa nói với Trịnh Xuyên, bây giờ muốn nói thêm lần nữa với em. Phải sống thật tốt, đừng để quá khứ vây chặt, tương lai của em còn rất dài, sẽ có rất nhiều người tiếp tục yêu em."

"Anh mãi mãi là một người trong đó, bất kể là đang ở đâu."

Trời dần tảng sáng, không gian mờ mịt, nhìn từ xa, nơi tiếp giáp với trời đất vẫn luôn là một khoảng sương mù.

Chân trời phía đông xuất hiện màu trắng bạc, cảnh sát cách đó không xa vẫn đang khám xét hiện trường, ánh sáng màu cam giống như lụa mỏng trùm lên cả trời đất, chậm rãi bao phủ trận pháp do Trịnh Xuyên tạo ra.

Cơ thể Trương Kỳ cũng từ từ ngã xuống trong tiếng kêu kinh ngạc của cảnh sát, tôi nén nước mắt quay đầu lại, đèn đường cũ kỹ vẫn lặng lẽ chiếu sáng, giống như ánh mắt ngoài không gian thời gian xa xôi tìm đến.

Tôi hít sâu một hơi.

Đi về phía trước, nhìn về phía trước, mỗi một ngày đều là ngày mới, chúng ta rồi sẽ trùng phùng thôi.

-Hoàn-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang