Ngoài việc đóng phim, tôi rất ít tham gia mấy chương trình tạp kĩ.
Cô ấy đã giúp tôi chọn một chương trình tạp kỹ về đời sống. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, các nghệ sĩ sẽ phải về nông thôn hái rau, nấu ăn, thưởng thức phong cảnh nông thôn và trải nghiệm nhịp sống chậm rãi ở đây.
Mọi người đều biết, rating của mấy chương trình kiểu này đều không cao.
Vì thế, khi đến địa điểm quay phim, ngoài những nghệ sĩ khác ra thì Bạch Mạn Nguyệt cũng được mời.
Tôi liền hối hận khi nhận lời ,ời tham gia.
Bạch Mạn Nguyện thường xuyên xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ nên nhanh chóng kết bạn với những khách mời khác.
Tôi ít nói hơn, góc quay cũng ít nên chỉ đắm mình vào những nhiệm vụ mà đoàn đội giao phó.
Tôi đang rửa rau mới hái trong căn bếp nhỏ.
Bạch Mạn Nguyệt đi tới, dùng giọng điệu thân thiện nói: “ Âm Âm, tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
Dù không thích cô ta nhưng tôi cũng không thể không cho cô ta mặt mũi trước máy quay.
Tôi chỉ vào chỗ rau đã rửa sạch, nhàn nhạt nói: “ Vậy cô nhặt rau đi.”
Bạch Mạn Nguyệt đáp lại một tiếng, đặt rổ qua một bên rồi nhặt rau.
Cô ta vụng về đến mức nhặt rau hỏng cũng không biết nhặt.
Tôi không thể nhìn được nữa nên bước tới và bắt đầu nhặt cùng cô ta.
Học theo cách tôi làm, cô ta bắt đầu nhặt một cách chậm rãi.
Tiền bối Vương Nghị phụ trách nấu nướng đi tới, nhìn chúng tôi rồi cười nói:
“Nhìn một cái là biết Âm Âm là người hay nấu ăn ở nhà rồi, MẠn Nguyệt chắc chưa bao giờ vào bếp nhỉ?”
Bạch Mạn Nguyệt ngượng ngùng lè lưỡi.
Khi Vương Nghị đang thái rau, anh bảo cô ta đưa một củ hành lá thì cô ta lại đưa đến một củ tỏi tây.
Tôi nhớ rõ là cô ta từng nấu ăn rồi, cũng biết phân biệt các loại gia vị và hành củ.
Lẽ nào cô ta đang theo đuổi hình tượng mỹ nhân ngu ngốc nào đó sao?
Cuối cùng Bạch Mạn Nguyệt không giúp được gì nhiều.
Tôi và Vương Nghị nấu cả bàn đồ ăn.
Trong bữa ăn, Vương Nghị liên tục khen ngợi tài nấu nướng của tôi, còn mời tôi thường xuyên tham gia chương trình để có thể giúp anh ấy nấu nướng nhiều món ăn ngon hơn.
Bạch Mạn Nguyệt cười: “Em phải đi theo Âm Âm học hỏi thôi, cậu ấy thật sự rất giỏi, cậu ấy ở ngoài đồng hái rau nhanh hơn em nhiều.”
Vương Nghị nghe vậy, liền hỏi: “Trước kia Âm Âm từng sông ở nông thôn chưa?”
Tôi gật gật đầu, “Em lớn lên ở quê với bà ngoại.”
Lời vừa dứt, khóe môi Bạch mạn Nguyệt bất giác nhếch lên.
Phần comment lúc này:
< Trong tiểu thuyết thì điều kiện gia đình của Tô Âm Âm không phải là cũng được sao? Nói thật thì nhìn không ra luôn.>
<Đúng vậy, Cô ấy mặc một chiếc áo khoác mấy năm liền, ngược lại thì Bạch Mạn Nguyệt luôn mặc những món đồ sang trọng, đắt tiền hơn rất nhiều.>
<Không thể nào, cô chưa đọc bài đăng mới nhất à? Nguyên mẫu nữ chính trong tiểu thuyết của Tô Âm Âm không phải là cô ta, mà là Bạch Mạn Nguyệt....>
<Đúng vậy, bạn học cũ đều nói Tô Âm Âm là kẻ lăng nhăng , quen nhiều người một lúc, cô ta sao có thể yêu một người được.>
<Thật quá đáng, cô ta sao phải làm thế?>
<Rất rõ ràng, cô ta ghen tỵ với Bạch Mạn Nguyệt chứ sao, muốn trở thành Bạch Mạn Nguyệt.>
<V~.... thật kinh tởm.>
Ở một góc không có camera.
Tôi tắt màn hình điện thoại rồi nhìn lên.
Cách đó không xa, Bạch Mạn Nguyệt cười với tôi như kẻ thắng cuộc.
Khoảng khắc đó tôi liền hiểu ra, những cảnh quay vừa rồi hay những bài hắt nước bẩn bất lượi cho tôi đều là do cô ta sắp xếp.
Tôi nhếch môi nhìn cô ta: “Tôi có thể hỏi là tôi đã đắc tội cô chỗ nào không?”
Cô ta đi tới, đặt tay lên lan can gỗ cạnh ban công.
Camera ở đằng xa.
Trông cô ta như chỉ đến bên cạnh tôi, cùng ngắm cảnh đêm.
Cô ta mỉm cười, ghé sát vào tai tôi và nói bằng giọng chỉ có hai chúng tôi mới nghe được:
"Lúc đó, không phải chỉ có mình thích Quý Trạch Xuyên."
“Vì Lúc đó gia đình tôi không tốt, nên tôi luôn cảm thấy tự ti. Tôi không kể chuyện đó cho ai biết”.
“Cho nên nhìn cô yêu thầm anh ấy, tôi luôn cảm thấy chướng mắt.”
Những người khác không biết thì còn tưởng tôi và cô ta đang nói về những caauu chuyện thầm kín của con gái.
Tôi lạnh lùng nói: “Giả dối cũng không thể biến thành thật được, còn làm mấy thứ như vậy thì có ích gì?”
Bạch Mạn Nguyệt đắc thắng cười: “Những kẻ trên mạng chỉ tin những gì họ nhìn thấy, sẽ không có ai đi truy hỏi chân tướng đâu.”
Hotsearch nhanh chóng lên men.
# Hoàn cảnh gia đình thật sự của Tô Âm Âm
# Nguyên mẫu nữ chính trong tiểu thuyết của Tô Âm Âm là Bạch Mạn Nguyệt
# Bạch Mạn Nguyệt nói về tình yêu thầm kín thời trung học trong cuộc phỏng vấn
Rating của buổi phát sóng trực tiếp tiếp tục tăng cao.
Điểm nhấn lớn nhất của chương trình là phần nói thật hay thách vào ban đêm, các nghệ sĩ quanh bàn ăn và có chai bia ở giữa.
Chai bia quay mấy vòng, chỉ vào Bạch Mạn Nguyệt, cô ta chọn nói thật.
Một vị khách lặng lẽ lấy tờ giấy từ tổ chương trình và hỏi:
“Mạn Nguyệt, cô đã từng crush ai chưa? Anh ấy là người như thế nào?”
Bạch Mạn Nguyệt vén tóc mai ra sau tai, ngượng ngùng nói: “Hồi cấp 3 tôi có thích một nam sinh, anh ấy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, nhưng lúc đó tôi rất nhút nhát, không dám thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy, cho đến khi anh ấy đi ra nước ngoài.”
Cô ta nói người đó giống hệt với Quý Trạch Xuyên trong cuốn tiểu thuyết của tôi.
Cô ta cướp đi vai diễn của tôi thì tôi không nói, chuyện yêu thầm của tôi mà cô ta cũng cướp.
Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi khẳng định là phần comment đang chửi rủa tôi tơi bời.
Khách mời liếc nhìn tôi, hưng phấn hỏi cô ta: “Gần đây Tô Âm Âm viết tiểu thuyết rất nổi tiếng, cô đã đọc chưa?”
Bạch Mạn Nguyệt lắc đầu, nhìn tôi cười nói: “ Âm Âm giấu nick clone quá kĩ, gần đây tôi mới biết cô ấy viết tiểu thuyết, công việc quá bận nên khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ đọc.”
Tôi thật khâm phục cô ta có thể trắng trợn nói ra những câu đó.
Chai bia nhanh chóng lại chỉ về phía Bạch mạn Nguyệt.
Vị khách mời mỉm cười: “Lời nói thật lòng thì đều nói qua rồi, cô có dám gọi điện thoại cho người cô yêu thầm không? Nói với cậu ấu rằng cô đã từng yêu thầm cậu ấy.”
Bạch Mạn Nguyệt mím môi:
“Anh ấy ra nước ngoài đã lâu rồi, điện thoại sẽ không kết nối được đâu.”
“Không kết nối được thì cũng không sao, kết nối được thì có thể tỏ tình.”
Bạch Mạn Nguyệt ngượng ngùng nhún vai mấy cái, nhưng vẫn lấy điện thoại bấm số.
Điện thoại báo co ta đang gọi đến một số trống.
Cô ta thở phào một hơi: “Tôi không thể kết nối được.”
Trò chơi tiếp tục, chai bia tiếp tục quay, và sau vài hiệp cuối cùng cũng đến lượt tôi.
“ Âm Âm, chúng tôi đều biết hồi cấp ba cậu cũng có yêu thầm ai đó, sao cậu không gọi cho anh ấy luôn đi? Mặc dù tôi không muốn nói giống như Bạch Mạn Nguyệt, nhưng tôi không thể không giải thích: “ Số điện thoại cũng là lưu từ mấy năm trước rồi, có lẽ không kết nối được.”
Vừa nãy không phải Mạn Nguyệt gọi qua rồi sao?
Khoảnh khắc đó một đám người nhao nhao lên hỏi: “ Cô cùng Mạn Nguyệt đều là bạn học cấp 3, không phải là hai người cùng thích một người đó chứ?”
Tôi cười ngượng ngùng: “ Không.... Không trùng hợp đâu.”
Mọi người bắt đầu la ó: “Thử gọi một chút đi, Mạn Nguyệt đã gọi rồi.”
Nếu như tiếp tục trốn tránh, thì những người khác sẽ nghĩ ra 7749 kịch bản để biên tập, nên tôi chỉ đành nhảy vào cái bẫy do Bạch Mạn Nguyệt bày ra mà thôi.
Dù sao cũng là số điện thoại không kết nối được, cứ gọi đi.
Tôi lấy điện thoại ra và bấm số.
Bên kia điện thoại vang lên hai tiếng bíp bíp, tôi lập tức hoảng sợ.
Số này vẫn kết nối được sao?
Điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Quý Trạch Xuyên truyền tới:
"Xin chào."
Cả người tôi ngây ra, đến mức người bên cạnh ra hiệu tôi mới phản ứng lại.
“Tôi....tôi là Tô Âm Âm. Tổ tiết mục kêu tôi gọi điện thoại cho bạn học cũ.... Cậu nghe điện thoại có tiện không?”
Làm ơn, làm ơn nói bất tiện đi.
Giọng Quý Trạch Xuyên âm tầm xen chút ôn hòa nói: “Tiện.”
Tôi, tôi nên làm gì?
“Cậu.... dạo này thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
“Không ngờ nhiều năm như vậy, cậu không đổi số điện thoại.”
“Ừ, tôi đổi rồi.”
“....”
Cứ thế này, tôi phải nói như nào đây.
Người đối diện nhắc nhở tôi tỏ tình.
Tôi sẽ không bị lừa đâu, rõ ràng đó chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.
Vành tai tôi vô thức nóng lên, tôi lắp bắp nói: “Vậy tôi không làm phiền cậu nữa....”
Trước khi nói hai chữ tạm biệt, anh ấy ngắt lời tôi.
“Tô Âm Âm.” Anh gọi tên tôi: “Cậu đã từng nghĩ đến, tại sao số điện thoại của tôi kết nối được không?”
Tôi sững người một lúc.
Anh ấy nói: "Tôi đã trở lại Trung Quốc. Khi nào cậu có thời gian, chúng ta có thể đi uống cafe không?”
Từ vành ta đến mặt tôi đều đỏ bừng lên.
Tôi vô thức đáp: “Được.”
Liền cúp điện thoại.
Các vị khách mời hôm nay đều láo liên bàn luận cậu chuyện yêu thầm của tôi.
Phải mất một thời gian dài tôi mới định thần lại được.
Đạo diễn tiếp tục luồng trò chơi.
May mắn thay, chai bia không xoay về tôi lần nào nữa, nên tôi không cần phải trả lời những câu hỏi tầm phào về tình cảm của tôi với Quý Trạch Xuyên nữa.
Nếu không, tôi sẽ độn thổ mất.
Tôi chỉ thầm cầu nguyện trong lòng rằng Quý Trạch Xuyên vẫn là nam thần lạnh lùng, không có hứng thú giải trí và buôn dưa.
Sau khi nghỉ qua đêm tại ngôi nhà nông thôn, buổi ghi hình chương trình đã kết thúc.
Sáng hôm sau, Tiêu Như đến đón tôi.
Đầu tôi tựa vào cửa sổ xe, toàn thân bơ phờ.
Tiêu Như đi tới và cho tôi xem ảnh chụp màn hình buổi quay hình tối qua.
Tôi mới chú ý tới lúc tôi gọi điện cho Quý Trạch Xuyên, sắc mặt Bạch Mạn Nguyệt rất khó coi.
Tiêu Như chậc lưỡi: “Ai mà ngờ, chỉ nhờ vào cuộc điện thoại mà quỷ lộ nguyên hình.”
Nhìn khung cảnh đang lùi xa ngoài cửa sổ, tôi lẩm bẩm: “Cô ta mua nhiều thủy quân như vậy, khéo còn cho rằng tớ cố tình thu xếp cuộc điện thoại đó để tẩy trắng.”
"Trên mạng quả thực có người nói như vậy." Tiêu Như giơ điện thoại lên trước mặt tôi, "Nhưng mà, nhìn vào ảnh chụp màn hình lúc cậu trả lời điện thoại tối qua đi, đây có giống như đang diễn kịch không?"
Từ hình ảnh chuyển động trên màn hình điện thoại di động, có thể thấy rõ vết ửng hồng từ vành tai tôi lan sang má, trên mặt tôi có một vết ửng hồng dễ thấy, giống như một quả đào chín.
“Mặt tớ đỏ .... rõ ràng như vậy sao?”
“Nếu như mấy cái đỏ mặt đó là do cậu diễn, thì với kỹ năng diễn đó, cậu đã nổi từ lâu rồi.”
Nếu Quý Trạch Xuyên nhìn thấy tôi như thế này.....
Tôi cúi đầu che mặt: “ Thật xấu hổ....”
Tiêu Nhu vỗ vai tôi: “ Có gì phải xấu hổ, cư dân mạng đu CP đều bị ngọt ch*t rồi, nam thần của cậu không phải là mời cậu đi cà phê sao?”
“Anh ấy chỉ đang khách khí mà thôi, nếu Bạch Mạn Nguyệt gọi thì anh ấy cũng sẽ nói câu tương tự.” Tôi từ từ hạ tay che mặt xuống, “Đúng rồi, tại sao Bạch Mạn Nguyệt gọi lại không kết nối được?”
“Cậu có chắc là hai người đều gọi cùng một số không?”
“Lúc đó tớ ngồi cách Bạch Mạn Nguyệt không xa, chắc chắn là số đó, nếu không tớ đã không dám gọi.”
Tiêu Như suy nghĩ một chút:
“Nói cách khác, nam thần của cậu có năng lực chặn trà, sớm đã chặn cô ta.”
Tôi có chút đau đầu, xoa xoa thái dương.
Tôi luôn cho rằng bản thân khá thông minh.
Nhưng chỉ cần Quý Trạch Xuyên xuất hiện thì não không bao giờ đủ dùng.
Không lâu sau, công ty mua bản quyền cuốn tiểu thuyết bất ngờ liên lạc với tôi.
Hỏi xem tôi có muốn đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim truyền hình tiếp theo không.
Kể từ khi ra mắt, tôi chưa bao giờ đóng vai nữ chính.
Mặc dù tôi là nguyên mẫu của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết nhưng tôi cũng là một diễn viên.
Nhưng đối với tôi, tình cảm dành cho Quý Trạch Xuyên quá chân thực, tôi không thể coi bạn diễn là anh ấy được.
Tôi do dự một chút rồi từ chối luôn.
Nhưng, tôi đã chấp nhận công việc chuyển thể kịch bản.
Tôi không có kinh nghiệm viết kịch bản nên công ty đã thuê cô giáo Diệp Anh hướng dẫn.
Diệp Anh là một nhà biên kịch nổi tiếng trong ngành và đã viết nhiều bộ phim truyền hình chất lượng cao.
Sớm biết nhà đầu tư thần tiên như vậy, tôi không thu phí bản quyền cũng được a.
Tôi và cô giáo hẹn gặp nhau ở một quán cà phê ven hồ ở ngoại ô.
Ánh nắng xuyên qua khe mây rơi xuống mặt hồ trong xanh, đan xen thành những mảnh vàng.
Tôi xuống xe và đi về phía quán cà phê.
"Tô Âm Âm."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Trong phút chốc, cả thế giới im lặng.
Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng gió xào xạc qua kẽ lá.
Tôi quay lại và sững người.
Quý Trạch Xuyên dừng lại trước mặt tôi.
Anh mặc sơ mi trắng, cao ráo thẳng tắp, đẹp trai và hiền lành.
Thiếu niên lạnh lùng trong kí ức của tôi nay đã nam tính hơn.
Nắng giữa hè nóng nực, khi anh nhìn xuống, lông mi nhuộm một quầng sáng vàng nhạt, làm mềm mại đường nét ba chiều.
Anh ấy dường như đã thay đổi...rất nhiều...
Khóe môi Quý Trạch Xuyên hơi cong lên: “Tô Âm Âm, đã lâu rồi không gặp.”
Tôi phát hiện, anh ấy thích cười.
Tôi có chút bối rối: “Đã…..đã lâu không gặp, sao cậu lại đến đây.”
Anh liếc nhẹ quán cà phê cách đó không xa: “Không phải tôi đã nói sẽ mua cà phê cho cậu sao?”
“Tôi có hẹn rồi.” Tôi im lặng một chút rồi lại hỏi anh, “Sao cậu biết tôi đi đâu?”
Quý Trạch Xuyên nhấc đuôi mắt lên.
“Tôi Âm Âm, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu có ấn tượng sâu với tôi như vậy, nhưng sao ngay cả giọng tôi cũng không nhận ra?”
Ấn tượng sâu đậm? Sao anh ấy biết được?
Đừng bảo là anh ấy phát hiện chuyện tôi yêu thầm anh ấy đó nhé?
Đầu tôi nhất thời trống rỗng: “Ý cậu là gì?”
Quý Trạch Xuyên cười nhẹ: “ Điện thoại của tôi được cài đặt, chỉ có số điện thoại được lưu trước đó mới gọi được.”
Tôi không hiểu ý anh ấy là gì.
Phải mất một lúc lâu não tôi mới chịu load.
Khi quay hình chương trình hôm đó, Bạch Mạn Nguyệt không gọi được cho anh nhưng tôi gọi lại được.
Tức là anh ấy đã lưu số tôi từ trước.
Anh và tôi trước đó không có liên hệ gì với nhau, làm sao anh ấy có được số của tôi?
Quý Trạch Xuyên đi tới phía trước, lịch sự mở cửa quán cà phê cho tôi.
Diệp Anh ngồi bên cạnh cửa sổ và vẫy tay với tôi.
Tôi nhìn cô ấy, giây tiếp theo, nụ cười trên môi tôi cứng đờ.
“Trạch Xuyên, Âm Âm, lối này.”
Cô ấy gọi tên của Quý Trạch Xuyên?
Tôi khó tin nhìn anh: “Hai người quen nhau sao?”
Anh thản nhiên nói: “Kia là dì của tôi, bình thường dì ấy không dạy người khác viết kịch bản đâu.”
Dù tôi có ngốc đến đâu thì tôi cũng đã đoán được.
“Cậu mua bản quyền tiểu thuyết của tôisao? Lúc trước người gọi điện cho tôi nói rằng cốt truyện tôi viết có vấn đề là cậu sao?
Tôi bỗng thấy hối hận, nhất thời bầu không khí cũng trở nên lúng túng.
Nếu cô Diệp không ở đây thì tôi bỏ chạy mất rồi.
Quý Trạch Xuyên cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của tôi, đột nhiên hỏi: “Cậu ngượng ngùng sao?”
Còn phải nói sao?
Hơn cả sự xấu hổ, tôi muốn độn thổ ngay lập tức.
Anh nói: “Vậy cậu có thể giả vờ như không biết.”
?????
Còn có thể giả vờ sao?