Tiêu Như tựa cằm hỏi tôi: “Cậu có muốn hẹn hò với anh ấy không?”
Tôi tìm lại một bức ảnh.
Mấy ngày trước khi đang quay phim, tôi đi ngang qua sân tennis thì tình cờ gặp Quý Trạch Xuyên ở đó.
Trên sân có rất nhiều người, nhưng ngay từ đầu cô chỉ nhìn thấy anh.
Ánh nắng chói chang, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, trên tay anh cầm vợt, vẻ mặt rất tập trung.
Tôi không kìm được, lấy điện thoại ra và lén chụp ảnh.
Tôi phóng to bức ảnh lên, bức ảnh không quá rõ nét nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra được những đường cơ săn chắc trên cánh tay của anh.
Tiêu Như ho khan: “ Thực ra thì tớ thích nhìn cơ bụng hơn.”
“....” Tôi chỉ vào chiếc găng bảo vệ trên tay của anh ấy và nói: “ Tối qua khi ngồi xem lại tấm ảnh này thì tớ mới phát hiện ra cái găng bảo vệ cổ tay đó, là cái trước kia tớ đã tặng cho anh ấy.”
Chiếc găng bảo vệ nhìn hơi cũ một chút nhưng đã được giặt rất sạch sẽ, chứng tỏ anh vẫn giữ chúng rất cẩn thận.
“Không phải chứ. Anh ấy vẫn còn giữ sao?”
“Còn cậu, chụp lén anh ấy thì thôi đi, không có chuyện gì làm thì lấy ảnh ra phóng to lên, đúng là nữ chính yêu thầm mà, đồ không có tiền đồ.”
Hai má tôi nóng bừng lên, thừa nhận: “Chỉ là..... tớ vẫn còn thích anh ấy.”
Tiêu Như chạm vào cánh tay của tôi: “ Cho nên là ý, cậu đi tham gia chương trình hẹn hò kia với anh ấy đi, một công đôi việc, vừa có thể hẹn hò công khai với anh ấy, vừa có thể đập tan tin đồn luôn.”
Nội dung của chương trình là hẹn hò trong một ngày.
Ngày này, các khách mời nổi tiếng tham gia chương trình sẽ hẹn hò như những cặp đôi.
Có thể lựa chọn đi ăn, đi mua sắm, xem phim hoặc đi khu vui chơi cùng nhau.
Và cách tôi lựa chọn hẹn hò là cùng nhau làm thêm giờ.
Bởi vì gần đây tôi bận quay phim nên phần kịch bản của bộ tiểu thuyết kia đang bị chậm tiến độ.
Quý Trạch Xuyên nói, mạng trong nhà anh rất mạnh, hơn nữa nơi đó cũng rất rộng, có thể lựa chọn đó là địa điểm hẹn hò.
Không có người dẫn chương trình, tổ chương trình giới thiệu ngắn gọn cho chúng tôi kèm phụ đề.
Tôi là diễn viên, Quý Trạch Xuyên là khách mời nam ngoài ngành.
<Ngoài ngành? Với nhan sắc đó á?>
<Mọi người không thấy anh ấy rất giống với miêu tả của nam chính trong cuốn tiểu thuyết kia sao?>
<Nếu thật sự như vậy thì..... đẹp trai v~>
<Tôi muốn có tất cả thông tin về người đàn ông này trong vòng 2 phútttttt.>
Cư dân mạng quả thực giống như Sherlock Holmes.
Không cần giải thích làm gì.
Tôi lấy ipad ra, ngồi ở bàn ăn, bắt đầu viết kịch bản.
Quý Trạch Xuyên pha một tách cà phê rồi đưa cho tôi.
Tôi định thần lại, ngay lập tức ngồi thẳng dậy và cảnh giác nhìn về phía anh.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi rồi lùi lại một bước.
“Tôi bị cận thị nên lúc nãy không nhìn thấy gì cả.”
Nói xong anh ngồi xuống rồi đeo kính lên.
Bật máy tính và bắt đầu làm việc.
Comment lúc này:
<Anh ấy đeo kính trông càng đẹp trai hơn, tôi có thể tưởng tượng ra hình tượng tổng tài bá đạo cấm dục chính là anh ấy.>
<Ai hiểu nỗi lòng này, khó khăn lắm mới có kì nghỉ thì đi xem người khác làm việc, nhưng mà hình ảnh sống động như thế này thì cũng rất bổ mắt.>
<Tại sao Tô Âm Âm lại cảnh giác như vậy? Sợ anh ấy nhìn thấy sao?>
< Chắc cô ấy đang viết kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết, nếu Quý Trạch Xuyên là nguyên mẫu của nam chính, để anh ấy nhìn thấy nó, Tô Âm Âm sẽ đào hố chui xuống mất.>
<Giọng của anh ấy rất giống người bạn hồi trung học mà Tô Âm Âm đã gọi lần trước.>
<Nhìn phản ứng của Tô Âm Âm, chắc chắn Quý Trạch Xuyên chính là nam chính rồi, ôi mẹ ơi, quả dưa này real quá.>
Cho dù tôi và Quý Trạch Xuyên chỉ ngồi cùng nhau làm việc.
Cũng không làm bớt đi sự điên cuồng của cư dân mạng trong phần comment.
Trời đã là ban trưa.
Quý Trạch Xuyên hỏi tôi: “Trưa nay cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Anh đứng dậy và đi vào bếp.
Tôi tắt máy rồi đi theo.
“Cậu cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần đâu.”
Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, lấy rau trong tủ lạnh ra và bắt đầu nấu ăn.
Tôi thuận miệng hỏi lại: “Cậu nấu ăn có được không đó.”
“Hồi ở nước ngoài tôi không ăn được đồ ăn ở đó, về sau liền tập nấu ăn.” Anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cậu có kiêng gì không?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Trước đây tôi bị chảy máu dạ dày nên không thể ăn đồ quá cay, chỉ có thể ăn đồ nhẹ thôi”.
“Thế bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa? Bụng ấy?”
“Trước đây có một bạn fan đã nhắn tin cho tôi và gửi đến vài toa thuốc bổ Đông y. Sau khi uống hết chỗ đó thì bụng đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Trong mắt của anh ánh lên ý cười khó thấy, nhưng cư dân mạng đã ghi hình lại.
<Tôi phá án ra rồi, người đưa toa thuốc đó chính là anh ấy, haizzz, tôi bị tình cảm của họ làm cho say luôn.>
<Tô Âm Âm từng chia sẻ qua toa thuốc đó, tôi vừa hỏi ba tôi rồi, đó chính là toa thuốc bí truyền trong Đông y, rất khó mua. Làm gì có ai rảnh rỗi đến mức phải tìm loại thuốc quý đem đi tặng miễn phí?”
< Hai người họ giống hệt như những gì được viết trong tiểu thuyết!>
<Ai tung tin cuốn tiểu thuyết kia là bịa đặt đấy?>
Ăn xong, tôi và Quý Trạch Xuyên lại bắt đầu làm việc trên máy tính.
Dù sao thì đây cũng là một chương trình tạp kĩ về hẹn hò.
Liệu có quá nhàm chán nếu tôi không nói gì với anh ấy không?
Tôi ngước lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ấy và cố gắng tìm chủ đề nói chuyện.
“Dạo này cậu rất bận sao?”
“Xử lý một số chuyện ở nước ngoài, còn chuẩn bị thành lập công ty luật trong nước.”
“Công ty luật? Cậu là luật sư sao?”
Quý Trạch Xuyên gật gật đầu, hỏi lại: “Nếu không, cậu nghĩ tôi làm gì?”
“Thì....” Thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.
Tôi ngơ một lúc rồi nói: “Đầu tư chăng?”
Quý Trạch Xuyên cười nhẹ, chậm rãi nói: “Thật ra thì tôi không biết gì về đầu tư cả.”
“Vậy cậu....”
Tôi chợt nhận ra chúng tôi vẫn còn đang quay hình phát sóng trực tiếp nên tôi không nói gì nữa.
Comment lúc này:
<Im lặng cũng vô dụng, bọn tui đã tra ra rồi, người mua bản quyền tiểu thuyết chính là anh ấy, người đầu tư cho bộ phim chuyển thể cũng là anh ấy.>
<Tui cũng vừa tra ra, lí lịch của Quý Trạch Xuyên khủng zl, anh ấy là một ông chủ lớn trong ngành luật.>
<Mục đích của anh ấy không rõ ràng quá sao? Tôi chỉ muốn họ mau mau hẹn hò thật sự.>
Điện thoại trên bàn rung lên.
Tiêu Như gửi đến một tin nhắn: “Tin nóng hổi luôn bé ơi, những tài khoản marketing hắt nước bẩn lên người cậu đều khai ra do Bạch Mạn Nguyện và trợ lí của cô ta chủ mưu, trưa nay bọn họ đã bị cảnh sát đưa đi rồi.”
Điện thoại của Quý Trạch Xuyên đột nhiên vang lên.
Anh nhấn nút trả lời.
Giọng nói của Bạch Mạn Nguyệt vang lên trong loa.
“Quý Trạch Xuyên, tôi bị đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn."
Vẻ mặt anh lạnh lùng: “ Vậy cô nên gọi luật sư cho mình, đừng gọi cho tôi.”
Giọng của Bạch Mạn Nguyệt yếu ớt khóc lóc cầu xin.
“Xin cậu đừng kiện tôi, tôi sẽ trả lại bưu thiếp cho cậu, tôi cũng có thể xin lỗi Tô Âm Âm.... Tôi là người của công chúng, tôi không thể vào tù được..."
“Tôi chỉ muốn biết, năm đó cô đã làm gì?” Giọng anh mang thêm ý cảnh cáo, “Từng chuyện đều nói rõ ràng đi.”
“Tôi...tôi năm đó thấy Tô Âm Âm đưa cho cậu chiếc găng bảo vệ cổ tay, sau đó, tôi cũng đi mua mấy chiếc tương tự như vậy và đưa cho những chàng tai khác dưới danh nghĩa của cô ta.... Tôi cũng lấy tấm bưu thiếp cô ta viết cho cậu đưa cho người khác......”
Quý Trạch Xuyên hít sâu một hơi: “Sao cô lại làm như vậy?”
“Tôi....tôi không muốn anh thích cô ta, tôi biết lúc đó gia đình anh đang xảy ra chuyện nên.....” Cảm xúc của Bạch Mạn Nguyệt dần sụp đổ, giọng nói gần như hét lên: “Tại sao cô ta lại có được tất cả mọi thứ? Ngay cả cậu cũng thích cô ta.....Nếu tôi không làm bạn với cô ta thì liệu cậu nhìn tôi được mấy lần?”
Quý Trạch Xuyên cười lạnh rồi cúp máy.
Tôi sốc, cư dân mạng cũng sốc.
Bởi vì cuộc trò chuyện vừa rồi đều bị quay lại.
Phòng phát sóng trực tiếp chật kín người đang ăn dưa.
Màn hình tràn ngập các dòng chữ "Fuck", “Cú lội ngược dòng”, “Bạch Mạn Nguyệt tự hủy”, “Đừng động đến người thương của luật sư”.
Tôi ngốc luôn.
Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế. Tôi cũng được minh oan luôn rồi.
Quý Trạch Xuyên nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn cùng tôi đi dạo không?”
Quý Trạch Xuyên dẫn tôi đi ra vườn hoa.
Camera trong nhà chỉ có thể quay phần lưng của chúng tôi thôi.
Anh đã xin lỗi tôi.
“Tô Âm Âm, thực xin lỗi cậu.”
“Lúc đó mẹ tôi bị trầm cảm vì bị ba lừa dối. Tôi rất ghét ba cho nên Bạch Mạn Nguyệt đã lợi dụng điểm yếu này.”
“Chính là tôi hiểu nhầm cậu, xa lánh cậu,....”
“Mọi chuyện đều qua rồi, tôi không trách cậu.” Tôi mím mím môi, “Ngược lại, bây giờ tôi biết lúc đó cậu cũng thích tôi, tôi rất vui.”
-------------
Anh im lặng một lúc rồi thở dài: “Lúc đó, tôi không đủ dũng khí để nói tôi cũng thích em, tôi đã nhớ em rất nhiều năm.”
“Không sao, bây giờ tôi cũng có dũng khí rồi.”
Tôi đi đến gần, rón rén hôn nhẹ lên môi anh.
Anh sững người, đôi mắt tối sầm lại và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tim tôi đập loạn xạ, ngước lên nhìn anh.
“Đợi ngày này lâu thật đấy.”
Một lúc sau anh định thần lại, quả táo Adam di chuyển lên xuống, nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Vậy tôi có thể hôn em không?”
Tôi khẽ gật đầu, rồi nhận ra trong phòng có camera, lo lắng nhìn lại.
Anh nắm lấy cổ tay của tôi kéo đi, giây sau, lưng tôi liền dựa vào thân cây gần đó.
Một tay anh bảo vệ lưng của tôi, một tay anh nâng cằm lên rồi hôn.
Không khí trong lành hòa lẫn với mùi hương trên cơ thể anh, vương vấn, vương vấn quanh mũi.
Nụ hôn kéo dài rất lâu.
Quý Trạch Xuyên buông tôi ra.
Nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu vào đôi mắt anh.
Ánh sáng yếu ớt nhuộm lên lông mi anh một vầng hào quang, trông dịu dàng đến khó tả.
Giọng anh rất nhẹ nhàng mà nghiêm túc:
“Tô Âm Âm, tôi thích em, vẫn luôn thích em.”
Comment lúc này:
“Cái cây ch*t tiệt, tránh ra coi!!!”
“Sau cùng người độc thân vẫn là taooo.”
“Đây là chương cuối của cuốn tiểu thuyết sao?”
..............
Sáu năm anh chờ đợi, sáu năm anh hối hận, sáu năm anh mong nhớ, Tô Âm Âm, thật vui vì anh có em rồi.
-Hoàn toàn văn-