• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Hỉ nộ vô thường: Tâm tình bất thường, khó đoán.

10
Khi ta tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đã không thấy Tiêu Hoài đâu, động tác của hắn hình như rất nhẹ, ta căn bản không biết hắn rời đi khi nào.

Ta nằm trên giường một lúc, sau đó đứng lên đi tìm Vân Thường, các góc cạnh của tiểu viện này mấy ngày nay ta đều đã sờ kỹ, không cần người đỡ cũng sẽ không đi sai. Khi đi đến cửa phòng của Vân Thường thì nghe thấy nàng và A Phù đang nói chuyện, ta đẩy cửa vào, Vân Thường thu lại câu đang nói, tiếp theo liền đuổi A Phù ra ngoài.

A Phù bật cười, “Hai người các ngươi lúc nào cũng có chuyện nói không hết, lại không chịu để ta nghe thấy, làm như ta sẽ nói ra.”

Vân Thường trêu ghẹo nàng, “Bọn ta nói đều là những lời thô tục, ngươi tuổi còn nhỏ nghe xong, không sợ bẩn lỗ tai sao?”

“Ta cứ thích nghe những lời thô tục đó, để ta nghe một chút thì có sao?”

“Ngươi miệng lưỡi lắm điều, quay đầu lại nói cho Tiêu đại nhân nghe, nếu để hắn biết bọn ta ở sau lưng dạy xấu nha hoàn trong phủ, ta sẽ bị trách tội.”

A Phù không phục, cãi lại: “Ta đâu có lắm điều? Huống chi đại nhân nhà ta tốt như vậy, làm sao có thể bởi vì loại chuyện này trách tội ngươi?”

Nàng vừa thốt lên câu "đại nhân nhà ta", ngược lại làm cho ta và Vân Thường không còn gì để nói. Ngoài những thứ khác thì ta thừa nhận, Tiêu Hoài rất đứng đắn khi ở trước mặt gia đinh của mình.

Thấy bọn ta không nói gì, nàng tự biết nhàm chán, đứng dậy bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Nếu không phải muốn trốn tránh chuyện ở đằng trước, ta sẽ không thèm tìm tới các ngươi chơi đâu.”

Vân Thường hỏi nàng: “Đằng trước có chuyện gì?”

“Phu nhân muốn bày thọ yến!” Nàng nói xong lại đi trở lại, ghé vào bên cạnh bọn ta nhỏ giọng nói: “Vốn không có ý định làm lớn, đây không phải là đang nghênh đón đại thiếu gia trở về sao? Phu nhân cao hứng muốn bày biện một chút, nhưng có người nào lại đ.á.n.h chiêng gõ trống chúc mừng người mới từ trong đại ngục ra, nên đành phải mượn cớ thọ yến náo nhiệt một hồi.”

Nàng thở dài lười biếng nói: “Thật khổ ta, vốn dĩ Tiêu đại nhân phân công ta chỉ chuyên môn đi theo các ngươi, nhưng hiện tại đằng trước thiếu người, hai người các ngươi lại không muốn gặp ta, giờ ta đi ra ngoài, không phải sẽ bị quản gia kéo đi sao?”

Vân Thường cười cười, cũng không dung túng nàng, vỗ nhẹ trán nàng nói: “A Phù, ngươi đi ra ngoài đi, nói chung, ngươi ngày thường nhàn rỗi quen rồi, ra ngoài giúp đỡ coi như là giãn gân cốt.”

“Nhàn rỗi chỗ nào? Vô...Vô duyên vô cớ đổ oan cho ta! Ta còn làm ít việc sao? Ta đã rất vất vả đó, được chưa?” A Phù chột dạ kêu lên, nhưng lần này thật sự đi rồi, mới ra khỏi cửa chưa được mấy bước, quả nhiên liền nghe thấy thanh âm quản gia từ xa gọi nàng, nàng không tình nguyện đáp lại một tiếng, chạy đi nghênh đón.

Vân Thường kéo ta ngồi xuống, hỏi ta: “Tối qua ra ngoài chơi có vui không?”

Ta lắc đầu, “Ta gặp Tiêu Vô Kỳ.”

Nàng sửng sốt, “Đã nói chuyện với hắn rồi?“

“Nói được vài câu.” Ta nhíu mày nói, “Ta cũng không biết sao nữa, trong lòng quái lạ, luôn cảm thấy hắn không giống người sẽ nảy sinh ý đồ xấu với người khác.”

Vân Thường suy nghĩ một lát, nắm lấy tay ta nói: “Chẳng qua chỉ là nói vài câu, sao có thể nhìn ra hắn thật sự tốt hay xấu? Tiêu Hoài ở bên ngoài xem ra cũng là một người tao nhã, nhưng hắn như thế nào, ta đều rõ ràng, biết người thì chỉ biết mặt chứ không biết lòng, dù sao đều ở trong một phủ, vẫn nên đề phòng hắn thì hơn.”

Ta gật đầu, “Ngươi nói cũng đúng. Yên tâm đi, ta cũng không đến mức cả tin chỉ vì vài câu nói của hắn.”

Vân Thường thật sự là một người rất tỉnh táo, ta trêu ghẹo nàng, “Ngươi và ta cũng mới quen biết không bao lâu, sao lại liền đối tốt với ta?”

Nàng cười nói: “Có lẽ ngươi không nhớ rõ, ta và ngươi cùng bị nhốt ở trong phòng củi tối hôm đó, ngươi còn đút ta ăn cơm, nếu không có cơm kia, sợ là ta sẽ không qua được.”

“A, cái này.” Ta làm bộ đứng đắn, “Cho ngươi ăn chẳng qua là vì ta không muốn ăn, nếu tú bà vào phát hiện ta không ăn, ta sẽ lại bị đ.á.n.h.”

Nàng véo má ta, “Được lắm, ta còn tưởng ngươi là tiểu cô nương tốt bụng, hoá ra trong bụng là tiểu xấu xa.”

“Ai da, ngươi nhéo ta! Đây không phải là lấy oán báo ân sao!” Ta nhào tới, nàng buông tay xuống cù vào thắt lưng ta.

Trong lúc nô đùa, đột nhiên phía cửa truyền đến tiếng ồn, giống như là có mấy người đang đi vào bên trong, ta và Vân Thường vội vàng dừng tay, ngay ngắn ngồi xuống.

“Hình như ta đến không đúng lúc?” Là giọng của Tiêu Hoài, kỳ lạ, hôm nay hắn không phải thượng triều sao?

Ta vịn bàn đứng lên, quỳ xuống nói: “Đại nhân.”

Tiêu Hoài bước nhanh tới đỡ lấy ta, “Không cần hành lễ, cẩn thận làm mình bị thương.”

Ta ngỡ ngàng hỏi hắn: “Sao hôm nay ngài trở về sớm vậy? Bình thường đều là trời sắp tối mới trở về.”

“Ngươi còn nhớ rõ ràng, là cả ngày đều chờ ta trở về sao?”

Mặt ta đỏ lên, không thể nói nên lời.

Hắn ngồi ở trên ghế đá, tay vươn lên kéo ta xuống, ta liền ngã ngồi lên đùi hắn, “Nếu ngươi nhớ ta như vậy, từ giờ ta sẽ trở về sớm, được không?”

Lời này vừa nói ra, người hắn mang vào liền ngượng ngùng đến mức quay đầu trái phải, truyền ra thanh âm xì xào, trong lòng ta thầm mắng: Tên Tiêu Hoài chó má này, thật sự không biết xấu hổ.

Có người ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: “Đại nhân, chúng ta...”

Tiêu Hoài không xê dịch, chỉ phân phó cho bọn họ tiến lên, nói: “Ta ôm nàng, không cản trở các ngươi khám mắt cho nàng chứ?”

“Khám mắt?” Ta có chút kinh ngạc, những người này đến khám mắt cho ta?

“Ừm.” Tiêu Hoài nhẹ giọng nói, “Vì đôi mắt này của ngươi, mỗi ngày của ta liền trở nên càng bận rộn, tiểu vô lương tâm nhà ngươi lại một chút cũng không biết.”

Kỳ lạ, Tiêu Hoài chủ động tìm lang trung khám mắt cho ta, hắn có ý gì đây? Không sợ mắt ta khỏi rồi sẽ trốn sao?

Mấy lang trung đang đứng chờ dường như rất ngượng ngùng, do dự một lát mới dứt khoát không để ý tới Tiêu Hoài, khom lưng kiểm tra mắt của ta. Mắt ta bị bọn họ vạch đến mức chua xót rơi lệ, sau một hồi khó chịu, ta chớp chớp mí mắt nói: “Đôi mắt của ta là bị độc mù, có điều ta cũng không biết là độc gì, chỉ sợ phải đi Ý Mãn Lâu hỏi, tú bà kia cũng không biết có chịu nói hay không.”

Tiêu Hoài giúp ta lau nước mắt rơi xuống hàm, “Không cần ngươi nói, trời chưa sáng ta cũng đã đem Ý Mãn Lâu dẹp sạch rồi, bọn họ dùng cái gì, mấy vị lang trung này đều biết.”

Nghe vậy, có người vội vàng phụ họa nói: “Biết, biết.”

Ý Mãn Lâu bị dẹp sạch? Đây chính là chỗ vung tiền lớn nhất kinh thành, thế lực sau lưng rất phức tạp, ba lần bảy lượt hại đến mạng người cũng không ai dám quản, Tiêu Hoài hắn nói dẹp sạch liền dẹp sạch?

*Chỗ vung tiền (销金窟): Chỗ tốn số tiền lớn, thường dùng để chỉ những nơi gái gú, sòng bạc xa hoa đồi trụy.

Vậy người trong Ý Mãn Lâu đã bị xử lý như thế nào? Ta đang định hỏi, Tiêu Hoài lại có chút không kiên nhẫn, vỗ vào bàn tay đang che mắt ta ra, hỏi: “Nhìn nửa ngày như vậy, có manh mối hay không? Còn có thể trị hay không?”

Người nọ chần chừ hồi lâu, vuốt râu phát ra thanh âm: “Ừm... Chậc chậc... Ừm...”

Tiêu Hoài bị hắn làm cho mất kiên nhẫn, nói: “Không trị được thì lấy mắt của ngươi bồi thường cho nàng.”

“Có thể trị!” Người nọ nghe vậy, vội vàng nói, “Tất nhiên là có thể trị!”

“Chỉ là,…..” Hắn ngập ngừng, “Cần mấy vị dược liệu trân quý, ngoại trừ trong cung, nơi khác sợ là không có...”

“Cái này thì có gì khó khăn?” Tiêu Hoài xoa xoa mắt ta nói, “Cho dù là dưới đáy biển hay trên trời, không có thứ gì ta không lấy được, ngươi chỉ cần làm đơn thuốc là được.”

“Vâng vâng vâng…” Lang trung kia lĩnh lời, xách rương lên, kéo những người khác cất bước nhỏ chạy, chuồn thật nhanh, giống như sợ bị Tiêu Hoài băm ra ăn.

Mọi người đều đi rồi, ta lúc này mới có cơ hội hỏi Tiêu Hoài: “Ngài dẹp sạch Ý Mãn Lâu?”

“Ừm.” Hắn nói, “Sao ngươi lại hỏi câu này đầu tiên? Mắt có thể trị, ngươi không vui sao?”

“Rất vui.” Ta lại hỏi hắn, “Vậy những người ở Ý Mãn Lâu thì sao? Ngài đã làm gì các nàng?”

Hắn nhéo nhéo mặt ta, “Bộ dáng này của ngươi đâu có giống là đang vui. Tú bà của Ý Mãn Lâu đương nhiên bị đ.á.n.h đến c.h.ế.t, những người khác đều phát đến Mạc Thượng làm quân kỹ.”

*Quân kỹ: Gái mua vui cho quân lính.

Nghe được lời này lòng ta không khỏi trầm xuống, tú bà c.h.ế.t không đáng tiếc, chỉ là mấy chục tiểu tỷ muội ở Ý Mãn Lâu, phần lớn đều là bị bán vào giống như ta, cùng từng giúp đỡ ta khi ta đau đớn vì bị đ.á.n.h đ.ậ.p. Hiện giờ lại vì lỗi lầm của một mình tú bà, bị phân phát vào trong quân doanh, đối với các nàng mà nói thì thật sự là tai hoạ vô vọng.

Hắn hỏi: “Ngươi nghĩ gì vậy?”

“Ngài có thể…” Lời mới nói ra ta liền ngập ngừng, nếu hiện tại bảo hắn thả các nàng, hắn có lẽ sẽ không chịu. Nhưng ta cũng không thể không nói, sao có thể trơ mắt nhìn các nàng sa vào ổ sói chứ?

Do dự một hồi, ta đứng lên, mò mẫm nắm lấy ống tay áo của hắn, tận lực dùng ngữ khí cầu xin hỏi hắn: “Có thể đem những cô nương kia thả về nguyên quán hay không? Các nàng, đều là vô tội, ngươi đừng đối xử với các nàng như vậy...”

“Vô tội?” Bầu không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, Tiêu Hoài đứng dậy giữ chặt tay ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi, “Ngươi có biết dẹp sạch Ý Mãn Lâu ta sẽ đắc tội với bao nhiêu người không? Ngươi không biết ơn, lại ở chỗ này trách ta đả thương người vô tội?”

Ta bị hắn làm cho hoảng sợ, không thả thì không thả, sao lại tức giận rồi?

Trong lúc hoảng hốt, hắn nắm lấy cằm ta, phủ môi lên, lúc này đây lại hung hăng cắn, không có nửa điểm ôn nhu, khoé môi ta đau xót, chảy máu.

“Ngươi thật không có lương tâm.” Hắn ném ta ra một cách thô bạo, phất tay áo rời đi.

Đợi hắn đi xa, Vân Thường vội vàng đỡ ta ngồi xuống, ta hỏi nàng: “Vân Thường, ta có phải đã nói sai hay không?”

Vân Thường một bên giúp ta lau máu khoé môi, một bên khẽ thở dài nói: “Tước nhi, chúng ta đều khó bảo toàn, ngươi làm sao lo được cho đám người ở Ý Mãn Lâu đây?”

Ta cúi đầu, có chút ảo não, tú bà đích thực tội đáng muôn c.h.ế.t, nhưng những người khác đều vô tội, ta thật sự không có thể không lưu tâm.

“Tước nhi, người này hỉ nộ vô thường, ngươi sau này nói chuyện cũng đừng chọc vào hắn nữa, vạn nhất đụng vào vảy ngược của hắn, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.”

*Vảy ngược (nguyên văn: 逆鳞 - nghịch lân): Để chỉ những "vùng cấm" ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.

“Ừm.”

Ta xoa xoa bờ môi hơi sưng lên, xem như là học được một bài học.

11
Hai ngày sau, lang trung ban đầu khám mắt cho ta lại đến, hắn không nói nhiều, chỉ nói mình họ Dịch, về sau đều là hắn phụ trách khám cho ta.

“Làm phiền rồi.”

Ta ngồi xuống, Dịch lang trung liền lấy thuốc đến, cẩn thận nhỏ giọt thuốc lạnh vào mắt ta, dặn ta không được mở mắt, suy nghĩ một chút, ta bảo Vân Thường xé một đoạn vải sa đem bịt mắt ta lại.

Ta hỏi hắn: “Mắt ta thực sự có thể được trị khỏi?”

Hắn vừa đặt lọ thuốc lên trên bàn vừa nói: “Theo cách của ta, là có hy vọng, chỉ là phải nhớ sáng tối đều nhỏ thuốc, không được mở mắt nhìn ánh sáng, ăn thanh đạm một chút, đi lại nhiều hơn, bảo trì thể xác và tinh thần thoải mái.”

Ta nửa tin nửa ngờ cảm tạ hắn, bởi vì sau khi nhỏ thuốc, mắt có chút ngứa, liền đưa tay muốn dụi.

“Không được không được!” Hắn vốn định đi, thấy thế lại quay trở lại, dặn dò, “Ngươi đừng chạm vào, thuốc bắt đầu có tác dụng, mắt ngứa ngáy là bình thường, ngươi dụi thế này ngược lại sẽ làm tổn thương mắt, chạm cũng đừng chạm.”

“Vậy phải làm sao?”

“Véo tay, véo chân, tóm lại, nhịn là được.”

“Phù.” Ta đành phải buông tay xuống và chịu đựng.

Hắn đeo rương thuốc, nói một tiếng: “Lão phu đi đây.” Sau đó đóng cửa rời đi.

Ta hướng Vân Thường nói: “Ta còn tưởng rằng Tiêu Hoài sẽ rất tức giận, không muốn trị mắt cho ta nữa, hôm nay hắn lại để cho đại phu kia tự mình tới, ngươi nói xem, hắn rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Vân Thường nói: “Có lẽ hắn rất tức giận, nhưng cũng không lại đến nỗi tức giận như vậy, ai mà biết được, tâm tư của hắn không ai sờ thấu.” Nàng ngồi xuống kéo tay ta, “Tước nhi, ngày khác hắn lại đến, ngươi hãy mềm mỏng, dỗ dành hắn một chút đi, hắn hao tổn tâm tư, cũng chỉ muốn nghe ngươi nói một tiếng tốt. Ngươi dỗ dành hắn, hắn vui vẻ, sẽ quên mất những thứ không thoải mái kia, sau này ngươi muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.”

“Nhưng ta làm sao có thể dỗ dành người khác chứ? Ta khô khan, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt.”

Nàng nở nụ cười, “Ngày thường ngươi nói chuyện với ta và A Phù như thế nào, thì nói chuyện với hắn như thế ấy.

“Được.”

Ta ngày thường cùng các nàng nói chuyện, đều chủ yếu là mỉa mai lấy vui, nào có can đảm đối đãi với Tiêu Hoài như vậy chứ? Thật sự là đau đầu, cũng có ngày lại đến lượt ta dỗ dành người khác.

Trong lòng ta nghĩ ra rất nhiều lời, lúc đi ngủ cũng đều nghĩ phải nói với Tiêu Hoài như thế nào.

Sáng hôm sau, ta ăn một mình, thực hành với một chiếc bánh bao:

Tiêu đại nhân, ta sai rồi, ta không nên nói như vậy.
Tiêu đại nhân, ngài đừng tức giận, ta biết ngài vì ta làm rất nhiều, kỳ thật trong lòng ta vô cùng cảm kích.

Không ổn, giả trân quá. Ta đau đầu cầm lấy bánh bao đặt ở bên mũi, ngửi mùi thơm của nó, thở dài nói: “Tiêu Hoài, nếu ngươi là bánh bao thì tốt rồi, ta bóp một cái thế này, tức giận của ngươi liền tiêu tan.”

“Ngươi so sánh ta với bánh bao?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Hoài, ta sợ tới mức thân thể run lên, bánh bao trong tay suýt nữa rơi xuống, “Ngài đến từ khi nào?”

Hắn chậm rãi bước vào, ngồi xuống bên cạnh ta, “Ngươi kinh hoảng như thế, chẳng lẽ trước đó còn nói cái gì ta chưa nghe được?”

“Không có chuyện này.” Ta lắc đầu quầy quậy, bị hắn doạ một trận, đầu óc có chút không xoay chuyển được, lúc trước nghĩ kỹ lại một câu cũng không nói nên lời. Ta không nói lời nào, hắn cũng không nói lời nào, nhất thời có chút tẻ nhạt. Ta không được tự nhiên hồi lâu, đành phải cười hỏi hắn: “Tiêu đại nhân đã ăn chưa?”

Hắn nói: “Chưa.”

Ta nói: “Ò.”

Không khí lại yên tĩnh một lúc, sau đó hắn dựa vào ta, nói: “Ngươi chỉ tuỳ tiện hỏi một câu đó sao? Hỏi xong thì thôi?”

“Vậy.… vậy phải làm gì?”

“Ngươi cho ta ăn.”

“Hả? Nhưng mà, chỗ này của ta chỉ có chút cháo và bánh bao.”

Hắn nhấn mạnh, nói thêm: “Cho ta ăn.”

Ta không có cách nào, đành phải xé ra một mảnh bánh bao, đưa ra ngoài, không đợi ta tìm miệng hắn, hắn liền cúi đầu ăn hết miếng bánh bao trong tay ta, không biết có phải cố ý hay không, còn cắn đến nửa ngón tay của ta.

Vân Thường nói phải đối đãi với Tiêu Hoài giống như như vậy, ta suy nghĩ một chút, trước mặt nếu là Vân Thường, ta nhất định là sẽ chọc ghẹo nàng. Vì thế, lúc đưa ra ngoài mảnh bánh bao tiếp theo, nhận thấy đầu Tiêu Hoài muốn tới gần, ta liền lập tức thu về.

“Ngươi còn học cách trêu người?” Hắn nói xong, nghe không ra hỉ nộ.

Ta đắc ý cười cười, lại đưa qua, lúc này hắn lại không ăn, chỉ là đột nhiên đưa tay nâng cằm ta, trực tiếp gặm lên môi ta, ta ngẩn ra, miếng bánh bao trong tay liền rớt xuống.

Hắn hôn đến quên hết sự tình, dường như muốn ta hít thở không thông, đè xuống thật sâu, ta theo lực đạo của hắn ngửa ra sau, cuối cùng ở góc độ sắp ngã xuống, ta bắt lấy mép bàn, nghiêng mặt nói: “Sắp ngã rồi.”

Hắn không đứng dậy, mũi cọ cọ bên tai ta, nói: “Nhất định phải ngã, ngươi mới biết đau.”

Ta nửa nũng nịu nửa ủy khuất nói: “Mới không phải, ngày đó ngài cắn ta cũng rất đau.”

Hắn nâng ta lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ta, hỏi ta: “Còn đau không?”

Ta gật gật đầu, vẻ mặt càng ủy khuất vài phần, may mà ánh mắt ta đang bịt kín, không cần cố gắng nặn ra nước mắt cho hắn xem. Hắn lại dán lên, liếm liếm vết thương đang lành trên khoé môi ta, “Ngươi làm ra bộ dáng ủy khuất thế này, hình như là ta sai rồi.”

Ta cúi đầu, “Ngài không sai, là ta không tốt.”

Hắn nở nụ cười, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi chỗ nào không tốt?”

Ta oán thầm, ta có thể làm gì xấu? Điều duy nhất ta không tốt là không làm theo ý ngươi.

“Sao lại không nói gì? Vừa rồi không phải còn đang luyện tập với phía bánh bao làm thế nào để dỗ dành ta sao? Lúc này người đến đã trước mặt, lời nói xong liền quên hết rồi?”

“Ngài đều nghe thấy rồi sao?”

“Ngươi luyện đến say mê, ngay cả ta đến lúc nào cũng không biết.”

“Ng.…….ngài.……ngài tới đã lâu cũng không nói lời nào, liền nhìn ta xấu mặt, con người ngài sao lại...…sao lại….....” Ta mắng không ra, nhất thời nghẹn lời, nghẹn đỏ mặt.

Tiêu Hoài cười rất lớn tiếng, nhéo nhéo mặt ta, ”Ta không so đo với ngươi, ngươi cũng không cần so đo với ta, được không?”

Hắn đã nói vậy, ta có thể làm gì khác? Tuy rằng trong lòng vẫn quẫn bách, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng quay đầu tức giận.

“Tính khí của ngươi xem ra còn lớn hơn ta, hết lần này tới lần khác lại là ta nhượng bộ.” Hắn thở dài, nâng tay vuốt ve tấm vải đang che trước mắt ta, hỏi, “Dịch tiên sinh nói thuốc này dùng sẽ có chút đau đớn, ngươi cảm giác thế nào? Có đau không?”

Ta lắc đầu, hắn không nói thì ta cũng quên, vừa nói ta liền cảm thấy mắt lại ngứa lên, vì thế không nhịn được muốn đưa tay gãi.

Hắn nắm lấy tay ta, “Sao lại không an phận như vậy? Dịch tiên sinh dặn dò qua cái gì ngươi đều quên?”

“Không quên.” Ta như giận dỗi niệm lại cho hắn nghe một lần, “Không được chạm, phải nhịn, bằng không sẽ làm tổn thương mắt.”

Hắn cười khẽ, “Ừm, cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, bằng không đôi mắt này của ngươi cũng đừng nghĩ có thể tốt lên.”

Ta ủ rũ nói: “Hắn còn bảo ta bảo trì thể xác và tinh thần thoải mái, đi lại nhiều hơn, viện này nhỏ như vậy, vài bước đã đi dạo xong, có cái gì có thể đi lại.”

“Cũng không phải nhất định phải ở trong viện này, ngươi nếu muốn đi lại, đi đâu cũng được.”

Ta vui mừng nói: “Thật sao? Ta có thể đi ra ngoài một chút?”

“Có thể.”

“Có thể đi ra ngoài hoa viên kia? Có thể đến viện tử của ngươi?”

“Có thể.”

“Có thể đi đến viện Tiêu phu nhân?”

Hắn lạnh lùng, “Ngươi cố ý làm cho ta không thoải mái?”

Ta cười hì hì, lại hỏi: “Vậy có thể đi ra ngoài phủ không?”

Hắn trả lời vô cùng dứt khoát, “Không thể.”

Ta cúi đầu, hừ một tiếng.

Hắn cúi đầu hôn ta, “Bên ngoài không an toàn, nếu ngươi thật sự muốn đi ra ngoài, sau này có thể nói với ta một tiếng, ta mang theo ngươi là được.”

“Được.” Ta lại cười, chui vào vòng tay của hắn.

Hắn vẫn không chịu cho ta rời khỏi phủ, nhưng không sao, ta cuối cùng cũng có thể bước ra khỏi tiểu viện này, có tiểu tự do, mới có thể có đại tự do.

12
Tiêu Hoài đã đồng ý cho ta có thể đi lại tùy tiện, ta cũng không thể lãng phí cơ hội hiếm có, A Phù vừa đến, ta liền quấn lấy nàng, kêu nàng dẫn ta đi ra ngoài một chút. Lúc ra khỏi cửa Vân Thường lại dặn dò ta: “Người bên ngoài chướng mắt chúng ta, nói chuyện cũng khó nghe, tai trái vào tai phải ra là được, ngàn vạn lần đừng cãi nhau với bọn họ.”

“Biết rồi, sao ngươi cứ coi ta như tiểu hài tử, mỗi lần ra ngoài đều phải dặn dò rất nhiều lần, lỗ tai ta đều nghe đến sắp chai.”

Nàng bất đắc dĩ đáp: “Ngươi vốn là tiểu hài tử.”

Ta cười hì hì, đi tham quan phủ thôi.

Hạ nhân trong phủ đều đang bận rộn, có lẽ vì đang chuẩn bị cho thọ yến của Tiêu phu nhân, ầm ĩ ồn ào, cũng không để ý ta chướng mắt. A Phù lúc đầu rất cao hứng, cùng ta đi dạo cũng coi như là một chuyện nhàn rỗi, nhưng sau đó phát hiện ta hiện tại vẫn có sức đi, so với đi làm công việc nặng nhọc, nàng đi cùng ta còn mệt hơn, liền không tình nguyện, về sau dứt khoát bám lên người ta, thở dài: “Cả đời này ta cũng không đi nhiều như hôm nay.”

Ta cười nói: “Vậy chân ngươi còn không gỉ sao? Được rồi, A Phù, chúng ta đi thêm một chút nữa.”

Nàng cứ như vậy bị ta kéo đi, lại đi nửa ngày, một vòng này, ta đã cơ bản thăm dò bố cục tiêu phủ, đâu là viện của ai, đâu là cửa trước, cửa sau, cửa hông, đều rõ ràng, ở trong đầu cũng tạo thành một tấm bản đồ, tương lai nếu muốn chạy thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Khế ước bán thân của ta và Vân Thường hẳn là còn ở trong viện của Tiêu Hoài, đáng tiếc là ta chỉ biết vị trí, lúc đi đến thì cửa lớn đóng chặt, ta không thể đi vào, ngược lại có chút tiếc nuối. Nhưng sau này còn nhiều thời gian, ta luôn có cơ hội đi vào.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bánh xe lăn xen lẫn tiếng nói chuyện, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là Tiêu Vô Kỳ?

Ta không muốn đụng phải hắn nữa, đang muốn lảng tránh, lại nghe thấy bọn họ đã đến rất gần, thanh âm Tiêu phu nhân có chút ý tứ trách cứ truyền tới, “Luôn phải ra ngoài phơi nắng mới tốt, đừng rú mãi ở trong viện, ngột ngạt bí bách.”

A Phù dừng một chút, lôi ta cùng nhau quỳ gối xuống nói: “Phu nhân tốt, đại thiếu gia tốt.”

Thanh âm phía trước dừng lại, Tiêu phu nhân nhìn thấy ta chúng ta, giọng nói trầm xuống, chất vấn, “Tại sao ngươi lại đến đây? Đây là nơi mà ngươi có thể đến sao?”

Ta còn chưa trả lời, A Phù liền đoạt nói: “Phu nhân, nhị gia dặn dò, Tước nhi cô nương muốn đi đâu thì đi.” Ta trong lòng cả kinh, vội vàng kéo nàng, đứa nhỏ này nói chuyện không dùng não, lúc này nhắc tới Tiêu Hoài, không phải đổ thêm dầu vào lửa cho bà ta sao?

Tiêu phu nhân quả nhiên bị chọc giận, lạnh lùng nói: “Tiêu phủ biến thành của một mình Tiêu Hoài hắn rồi sao? Ngay cả tiện tỳ cũng dám nói chuyện với ta như vậy!”

Bầu không khí chợt giảm xuống điểm đóng băng, Tiêu Vô Kỳ đột nhiên cắt ngang, “Mẫu thân, nàng là khách nhân của nhị đệ, cũng là khách nhân của Tiêu phủ, đi dạo chung quanh cũng không có gì sai.”

Tiêu phu nhân nghe vậy cắn răng nói: “Tiêu Hoài ngồi lên đầu ta thì thôi, chẳng lẽ ta còn phải cung kính với kỹ nữ hắn mang về sao? Xuy xuy, đừng làm bẩn đình viện ta vừa mới quét xong!”

“Mẫu thân!” Tiêu Vô Kỳ dường như có chút tức giận, bình tĩnh nói, “Đừng nói nữa.”

Hắn cư nhiên không nói với ta một câu, nhưng những lời vừa rồi, có tính là giải vây cho ta hay không? Trong lòng ta có chút cảm giác khác thường, hắn sẽ nghĩ ta như thế nào đây? Là hiểu được ta thân bất do kỷ, hay là coi ta và Tiêu Hoài là cùng một loại người? Ta không dám nghĩ sâu, nghiêng đầu, đúng là có chút mất mát khó hiểu.

Tiêu phu nhân dừng một lát, đè xuống tức giận, “Quên đi, không giận cái này, ta dẫn con ra vườn đi dạo.”

Tiêu Vô Kỳ đáp một tiếng, hai mẫu tử liền đi chỗ khác, sau khi bọn họ đi, ta cũng mất hứng, ủ rũ trở về thiên viện.

Vân Thường chỉ cho rằng ta mệt mỏi, để cho ta nghỉ ngơi, ta không dám nói cho nàng biết ta đang suy nghĩ cái gì, sợ nàng lại nói ta ngốc.

Hai ngày nay ta chưa gặp lại Tiêu Hoài, lần gặp gần nhất chính là thọ yến của Tiêu phu nhân, hắn đại khái là chuyên môn dùng ta để khiêu khích Tiêu phu nhân, biết rõ bà ta chán ghét ta, còn hết lần này tới lần khác muốn đem ra đến bàn tiệc, ngồi bên cạnh hắn.

Trên bàn rất nhiều người, vốn đang ầm ĩ, thấy ta, liền kinh ngạc, không biết nên nói cái gì. Tiêu phu nhân có vẻ tức giận, đũa trong tay bóp đến kêu khanh khách, nhưng trong lúc đang đông khách, không dễ phát tác, chỉ cắn răng cười nói: “Hoài nhi luôn tạo cho ta bất ngờ nha.”

“Đều nhờ mẫu thân khoan dung.” Tiêu Hoài cười cười, đút cho ta một miếng đậu hũ nhỏ, “Ta và Tước nhi trước giờ luôn cùng ăn cùng ở, nếu đêm nay lưu nàng lại một mình, thật sự lo lắng.”

Ta suýt nữa thì bị nghẹn, hắn và ta cùng ăn cùng ở lúc nào? Thật sự giỏi bịa đặt.

Trên bàn có người cười gượng nói: “Tiêu đại nhân quả nhiên. Quả nhiên là...” Hắn quả nhiên một lúc lâu, lại nói không nên lời.

Một bên lại có người hoà giải, nói: “Tiêu đại nhân có tấm lòng nhân ái, tương lai cô nương nhà ai có thể gả vào, mỗi ngày nhất định đều giống như rơi vào hũ mật, ha ha!”

Ta oán thầm, rơi vào hố lửa!

Lời này vừa nói, tất cả mọi người tự nhiên lên rất nhiều, bắt đầu tìm lời tâng bốc, có điều, rõ ràng là thọ yến của Tiêu phu nhân, những người này lại liên tục bắt chuyện với Tiêu Hoài, ngược lại lạnh nhạt Tiêu phu nhân.

Có người nói: “Tiêu đại nhân có vừa ý nữ tử nào không? Chỉ cần ngươi mở miệng, ngu huynh chạy gãy chân cũng phải tìm được cho ngươi!”

Một người khác trêu ghẹo nói: “Còn cần ngươi chạy gãy chân? Tiêu đại nhân là nhất biểu nhân tài, bao nhiêu cô nương tranh nhau muốn gả, ta nghe nói nữ nhi nhà Chung thượng thư kia...” Nói được một nửa, hắn có lẽ mới nghĩ đến lời này không thể nói, liền lập tức im miệng.

Đũa lại bị Tiêu phu nhân bóp vang lên khanh khách.

“Các vị từ khi nào lại để ý hôn sự của ta tới như vậy?” Tiêu Hoài thản nhiên trả lời một câu, vô ý gắp một miếng ớt cho ta, ta nhai một cái, cay đến mặt đỏ lên.

“Sao vậy?” Hắn hỏi.

Ta rít dài hít một hơi, hắn lúc này mới phản ứng lại, khẽ cười một tiếng, đặt tay lên môi ta nói: “Nhổ ra.” Ta ngẩn người, nhổ ớt lên tay hắn.

Bầu không khí ngượng ngùng một hồi, người vừa nói chuyện lại nói: “Chuyện của Tiêu đại nhân cũng chính là chuyện của bọn ta, bọn ta đương nhiên quan tâm.”

“Vậy sao?” Tiêu Hoài vừa lau tay, vừa nói, “Hôn sự của ta nào đáng để ở trong lòng, ngược lại hôn sự của đại ca ta mới cần chư vị lưu tâm nhiều, hắn còn chưa thành thân, ta làm sao có thể thành thân trước?”

Tiêu phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng, “Không cần lo lắng, cũng không cần để người khác quan tâm, Hoài nhi, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được, không cần lo lắng ca ca ngươi.”

Lời này nói rất hùng hổ, bà ta không tin tưởng Tiêu Hoài một chút nào, sợ hắn muốn hại Tiêu Vô Kỳ.

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo, có người cười khan một tiếng: “Ha ha, nói mới nhớ, Vô Kỳ sao lại không có ở đây? Ta đã nhiều ngày không gặp hắn.”

Tiêu phu nhân đáp: “Vô Kỳ vừa mới đi ra ngoài, nói là phải đón người.”

Mọi người cười rộ lên, bắt đầu cùng Tiêu phu nhân nói chuyện nhà cửa.

Tiêu Hoài nói hai câu, lại đút cho ta ăn, ta vừa định há mồm cắn, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu ở bên tai ta thấp giọng nói: “Tước nhi, ta muốn hôn ngươi, làm sao bây giờ?”

Ta cứng đờ, mặt nhất thời đỏ lên, thanh âm của hắn không cao không thấp, cũng không biết người bên ngoài có nghe thấy hay không. Ta làm bộ không nghe thấy, một ngụm ăn hết đồ hắn đưa tới, hơi nghiêng mặt không để ý tới hắn.

Hắn không bỏ qua, cùng mọi người trên bàn nói chuyện với nhau hai câu, lại thấp giọng nói: “Những người này thật phiền phức.” Một câu này ngược lại rất thấp, có lẽ không khiến người nghe thấy, “Bỏ đi, vậy thì nhịn qua cơn nhất thời này, buổi tối còn rất nhiều thời gian.”

Hắn véo thắt lưng ta, uống xuống một ngụm nước lạnh.

Cửa bỗng nhiên ồn ào, chỉ nghe một người thở hổn hển chạy vào, nũng nịu kêu lên: “Mẫu thân!”

Tiêu phu nhân ngẩn ra, luống cuống tay chân đứng lên, “Ai da, Ấu Lan! Không phải nói còn vài ngày nữa mới trở về sao? Mau lại đây để mẫu thân nhìn một cái.” Bà ta rời khỏi bàn tiệc, chạy bước nhỏ nghênh đón, đau lòng nói, “Con nhìn xem, nha đầu con đã xảy ra chuyện gì, vừa đen vừa gầy, trông như một con trạch!”

“Mẫu thân nói cái gì, chỗ nào gầy? Con mập rất nhiều, không tin người nhéo nhéo xem!”

Lúc hai mẫu tử bọn họ hàn huyên, cửa lại truyền đến thanh âm kèo kẹt của bánh xe, hẳn là Tiêu Vô Kỳ, thần kinh ta nhảy dựng lên, nghĩ đến tay Tiêu Hoài còn ở trên thắt lưng ta, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

“Thì ra Người đại ca đi đón là Ấu Lan.” Tiêu Hoài buông tay xuống, trong giọng nói có vài phần trêu chọc.

Tiêu Vô Kỳ không trả lời hắn, chỉ thản nhiên nói với Tiêu phu nhân cùng Tiêu Ấu Lan: “Ngồi xuống đi.”

A Phù đã nói với ta, Tiêu Ấu Lan là tam muội của bọn họ, hiện giờ đã là Nam Dương vương phi.

Sau một hồi nhường chỗ, Tiêu Ấu Lan ngồi bên cạnh Tiêu phu nhân, Tiêu Vô Kỳ ngồi cạnh ta. Ta vừa nghĩ đến Tiêu Vô Kỳ ở bên cạnh, lỗ tai liền bất giác nóng lên. Nhưng hắn chỉ lạnh nhạt trả lời người khác hỏi, vẫn không chú ý tới ta.

Tiêu Hoài hỏi Tiêu Ấu Lan: “Tam muội và vương gia du ngoạn những nơi nào? Chơi có vui không?”

Tiêu Ấu Lan nói: “Miễn cưỡng cũng có thể coi là vui vẻ đi, dù thế nào cũng không bằng nhị ca! Con đường làm quan bằng phẳng, mỹ nhân nhung nhớ, phóng mắt ra thiên hạ, cũng không dám đắc ý hơn nhị ca."

Lời này nghe có vẻ hơi gai mắt, quan hệ giữa hai huynh muội bọn họ dường như cũng không tốt lắm, khó trách Vân Thường nói quan hệ trong Tiêu gia phức tạp.

Tiêu Hoài cười khẽ, “Nếu vương gia không thể làm Tam muội tận hứng, không bằng rời xa hắn, đi theo nhị ca, nhị ca chắc chắn không để cho muội thất vọng.”

Ngữ khí của hắn ái muội đến cực điểm, hoàn toàn không giống như đang nói chuyện với muội muội của mình, ta hít một luồng khí lạnh, có ca ca nào lại tự đem mình ra so sánh với phu quân của muội muội? Cho dù quan hệ có tốt đến đâu, cũng sẽ không nói như vậy chứ?

Bên kia, Tiêu Ấu Lan có chút ghét bỏ trả lời hắn: “Không cần nhị ca phí sức, chỉ là ta đi đường mệt mỏi mà thôi, cũng không có nói vương gia không tốt.”

“Tất nhiên.” Tiêu Hoài ái muội nói, “Nếu hắn dám đối xử với muội không tốt, thì ta sẽ náo tới cửa, muội muội của ta, chỉ có ta mới có thể bắt nạt.” Một câu này lại đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Tiêu Ấu Lan.

Những người khác tựa hồ cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn tiếp lời như thường lệ, uống rượu.

Ta như ngồi trên đống kim châm, một là bởi vì Tiêu Vô Kỳ ở bên cạnh, hai là từ khi Tiêu Ấu Lan ngồi vào, Tiêu Hoài không để ý tới ta nữa, làm cho ta không thể không phỏng đoán, hắn có phải đối với muội muội của mình có tà niệm hay không, nếu là người khác, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hắn là Tiêu Hoài, hắn có ý nghĩ biến thái gì cũng không lấy làm lạ.

Nghĩ tới đây, ta liền cảm thấy hắn ghê tởm, muốn lập tức chạy thoát.

Thời gian còn lại, tất cả mọi người đều uống rượu, nói toàn chuyện phiến, có người hỏi đến chân của Tiêu Vô Kỳ, ta giật mình, liền nghiêng lỗ tai nghe kỹ.

Tiêu Vô Kỳ nói: “Chẳng qua là gãy hai cái xương, đã nối xong, qua vài ngày nữa là có thể đi lại.” Hắn nói bình thản, giống như là chỉ gãy hai sợi tóc.

Dứt lời, hắn lại bổ sung: “Còn phải đa tạ nhị đệ vất vả một chút, để ta có thể trở về trước sinh nhật mẫu thân.” Khi nói lời này ngữ điệu lại có chút bất đồng, giống như tự giễu, lại giống châm chọc.

Tiêu Hoài không thèm để ý, khẽ cười nói: “Người một nhà nói tạ cái gì?”

Tiêu phu nhân rốt cuộc nhịn không được, âm trầm thất vọng nói: “Người một nhà mà ngươi lại muốn ca ca ngươi bị oan, hại nó gãy chân.”

Trên bữa tiệc nhất thời yên lặng một hồi, Tiêu Vô Kỳ hoà giải: “Mẫu thân, hôm nay là sinh thần của người. Đừng nói những lời không liên quan này nữa.”

Những người khác cũng lúng túng cười rộ lên, vội vàng rót rượu lẫn nhau, chuyển đề tài.

Tiêu Hoài tự uống một chén rượu, lướt qua ta, nhẹ giọng nói với Tiêu Vô Kỳ: “Chúc mừng đại ca ra khỏi đại lao, chỉ là dù sao cũng đã gãy xương, đại ca đi đường phải cẩn thận một chút, nếu lại gãy một lần nữa, thì muốn đứng cũng không đứng được.”

Tiêu Vô Kỳ thấp giọng đáp lại hắn: “Không phiền nhị đệ phí tâm, ta không đi được thì ngồi xe lăn.”

Tiêu Hoài cười lên một tiếng, quay đầu đi không nói chuyện với hắn nữa.

Qua ba vòng rượu, tất cả mọi người đều có chút say, Tiêu Hoài hỏi ta một câu: “Buồn ngủ chưa?” Ta gật gật đầu, hắn liền gọi A Phù, bảo nàng đưa ta trở về.

Ta không biết bọn họ uống đến khi nào, lúc Tiêu Hoài trở về ta đã ngủ một giấc, hắn trực tiếp chui vào chăn của ta, có chút mùi rượu, nhưng đã thay quần áo sạch sẽ. Ta ghét bỏ thoái lui vào bên trong, lại bị hắn kéo trở về, “Ngươi chạy cái gì?”

Giọng hắn trầm thấp và mệt mỏi, ngoài ra không có cảm xúc khác. Ta bị hắn giữ chặt trong ngực, không thể động đậy. Nếu chạy không thoát, không bằng thừa dịp hắn say rượu nói vài lời. Ta vuốt ve cằm hắn hỏi: “Tiêu đại nhân, ngài thích ta ở điểm nào?”

“Hử?”Hắn có chút hoang mang, mệt mỏi nói, “Điểm nào cũng thích.”

“Dù sao cũng nên có một lý do chứ?” Ta mân mê những sợi râu lớm chớm trên cằm hắn, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi thích ta điểm nào, ta đều sẽ thay đổi điểm đó.

“Không có lý do.” Vòng tay của hắn buông lỏng, có lẽ là thật sự buồn ngủ.

Ta thở dài, quay lại người lại, ngủ với hắn.

Ngày hôm sau, như thường lệ, hắn rời đi trước khi ta thức dậy. Ta đem chuyện phát sinh đêm qua và phỏng đoán của ta nói cho Vân Thường, Vân Thường cả kinh, suýt nữa phun ra một ngụm trà vừa uống.

“Cái này.…..cái này cũng quá cấm kỵ đi?”

Nàng tiêu hóa trong chốc lát, lại lôi kéo ta nói: “Cũng không phải là không có khả năng, ta từng nghe đồn, tam huynh muội Tiêu gia, chỉ có một mình Tiêu Hoài thật sự họ Tiêu, hai người còn lại, sợ là Tiêu phu nhân cùng tình lang sinh ra, nếu thật sự như thế, Tiêu Ấu Lan và Tiêu Hoài cũng không phải cùng cha cùng mẹ, khả năng có loại tình cảm này là rất lớn.”

“Ngươi đã từng gặp nàng ta?”

“Mấy tháng trước nàng ta tới mấy lần, ngươi có nhớ Hàn Yên không? Chính là thiếu chút nữa bị Tiêu Hoài t.r.a t.ấ.n đến c.h.ế.t, đến bây giờ còn chưa tỉnh. Lúc trước, ta và Hàn Yên cùng vào Tiêu phủ, bọn ta khi đó đã gặp qua Tiêu Ấu Lan, nàng ta từng tát Hàn Yên một cái.”

“Nàng từng đ.á.n.h Hàn Yên?” Ta suy nghĩ một lát, hỏi, “Có phải là bởi vì Hàn Yên đụng vào nàng ta hay không? Vậy nên mới bị Tiêu Hoài t.r.a t.ấ.n như vậy?”

“Chắc là vậy.”

“Tiêu Hoài t.r.a t.ấ.n Hàn Yên như thế nào?”

Vân Thường khẽ thở dài, “Hắn tự có thủ đoạn của hắn, sao có thể để cho người ta nhìn thấy chứ? Ta chỉ nhớ rõ đêm hôm trước nàng còn nói chuyện bình thường với ta, sáng sớm hôm sau liền bị khiêng ra ngoài.”

Nếu Hàn Yên bị t.r.a t.ấ.n thật sự là bởi vì Tiêu Ấu Lan, vậy chứng tỏ Tiêu Hoài thật sự rất quan tâm đến muội muội này, có điều, bởi vì loại tình cảm này không được thế tục dung túng, hắn chỉ có thể một mực đè ép.

Ta hỏi Vân Thường: “Bộ dạng ta giống Tiêu Ấu Lan sao?”

Vân Thường vào thế khó xử, nhìn trái nhìn phải, nói: “Có thể nói là không có gì giống nhau. Ngươi hỏi cái này, là hoài nghi Tiêu Hoài coi ngươi là Tiêu Ấu Lan sao?”

“Ừm.” Ta gật gật đầu, bằng không, ta thật sự không nghĩ tới hắn có thể vì điều gì mà thích ta.

Vân Thường cười nói: “Nếu thật sự dễ làm như vậy, tình cảm cấm kỵ như vậy coi như là tử huyệt của Tiêu Hoài đi, tìm được tử huyệt, chúng ta sẽ có biện pháp đối phó hắn.”

“Đúng, nhưng tối hôm qua ta đã thăm dò qua, hắn say rồi vẫn rất lợi hại, cái gì cũng không nói, lần sau nhất định phải nghĩ cách chứng thực.”

Vân Thường suy nghĩ một chút, nói: “Lần sau ngươi gặp lại hắn, liền gọi hắn một tiếng ca ca, xem hắn có phản ứng gì.”

Ta nhăn mặt nhíu mày, “Ghê tởm, không gọi.”

“Tước nhi.” Nàng đẩy ta, “Ngươi lại tùy hứng, những việc chúng ta đang làm đôi lúc cũng phải trái ý mình, nếu như không làm, làm sao có thể tìm được biện pháp trốn ra ngoài đây?”

Ta phồng má, Vân Thường vươn ra một ngón tay, chọc chọc má ta lún vào.

“Được rồi Vân Thường, ta biết rồi, chuyện ghê tởm nhất cũng đã làm rồi, một hai chuyện này có là gì.”

Nàng cười cười, “Đúng rồi, Tước nhi hiểu chuyện rồi.”

Nàng coi ta như một tiểu hài tử, ta than một tiếng rồi quay đầu lại, mặc kệ nàng.

13
Tiêu Hoài thường thượng triều vào buổi sáng, không biết khi nào mới trở về, có đôi khi buổi trưa, có đôi khi buổi tối, có đôi khi sẽ ở lại trong cung.

Mỗi lần gặp mặt hắn đều là hắn chủ động tới tìm ta, hiện giờ ta đã có thể tự do xuất viện, cũng không cần luôn chờ hắn, lúc nào nên chủ động thì chủ động.

Ta hỏi A Phù khi nào Tiêu Hoài hồi phủ, A Phù đáp: “Không biết, thời gian đại nhân hồi phủ không cố định, phải vào phòng hắn thăm thú một chút mới được.”

“Vậy chúng ta liền đi xem một chút đi.”

A Phù đáp một tiếng, đỡ ta đi vào trong viện của Tiêu Hoài. Khi đi ngang qua gian vườn, A Phù đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Ta hỏi nàng, A Phù không có trả lời, ngược lại phía trước truyền đến thanh âm của một ma ma trung khí thập phần, “Tước nhi cô nương, vương phi cho mời.”

*Trung khí thập phần: Tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.

Tiêu Ấu Lan? Nàng ta mời ta làm gì?

Thấy ta không nhúc nhích, trong lương đình truyền đến tiếng cười cợt của Tiêu Ấu Lan, “Ôi, ngay cả ta mời cũng không cử động, khó trách mẫu thân nói ngươi cao ngạo hơn cả người.”

Trong nụ cười giấu đao, người đến không có ý tốt. Ta nhớ tới Hàn Yên vì nàng ta mà bị t.r.a t.ấ.n, trong lòng không khỏi lạnh sống lưng, giờ nàng ta cho gọi ta, e là có chuyện chẳng lành.

Ta xoay người hướng nàng ta thi lễ, hỏi: “Tước nhi sợ hãi, không biết ta có thể làm gì cho vương phi?”

“Làm được hay không chưa nói tới.” Nàng ta cười, đứng lên, mang theo một thanh âm leng keng giòn vang, “Chỉ là nhàm chán đến mức muốn tìm người nói chuyện mà thôi, khuôn mặt này, không biết ngươi có chịu cho hay không?”

Nàng ta nói chuyện sắc bén, nào có đường cho ta cự tuyệt? Mặc dù trong lòng ta vô cùng không tình nguyện, vẫn miễn cưỡng cười cười, đi theo ma ma vào lương đình. Nếu không có việc gì, ta cẩn thận ứng phó, nhu thuận một chút, hẳn là không đến mức gây tai họa.

Vừa vào lương đình, Tiêu Ấu Lan liền thoải mái ngồi xuống, gọi: “Lại đây.”

Bởi vì A Phù bị ma ma ngăn cản, ta chỉ đành mò mẫm đi về phía trước, loạng choạng đi hai bước, sắp tới gần người Tiêu Ấu Lan, nàng ta bỗng nhiên nhấc chân đặt lên bụng ta, nói với giọng khinh bỉ: “Đến gần như vậy làm cái gì.”

Nàng ta dùng chân chặn ta, ý đồ vũ nhục không cần nói cũng biết, trong lòng ta cười khổ, lui về phía sau một bước, cúi đầu nói: “Mắt ta không tiện, va chạm vương phi, kính xin vương phi không để ở trong lòng.”

Tiêu Ấu Lan cười khẽ, “Ngươi cũng biết cúi đầu nhận sai? Loại nữ nhân như các ngươi, chẳng lẽ không phải chỉ biết ở dưới thân nam nhân nhận sai sao?”

Lời này của nàng ta nói cực thô bỉ, trái tim ta quặn thắt, bùng lên một ngọn lửa, lại chỉ có thể nhịn, không thể nói cái gì, chỉ sợ chọc giận nàng ta, khiến Tiêu Hoài t.r.a t.ấ.n một trận, không thể chạy trốn nữa, nỗ lực lúc trước đều uổng phí.

“Ngẩng đầu lên.” Nàng ta ra lệnh.

Ta ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười, “Vương phi còn có chuyện khác sao?”

“Vậy mà đã muốn đi rồi? Ta mới nói với ngươi một câu, ngươi liền không ở được sao?” Nàng ta châm chọc nói, “Thế nào? Hay ngươi cũng chỉ hầu hạ được nam nhân?”

Rõ ràng là quý nữ được đại gia tộc nuôi dưỡng, sao lại nói ra những lời lẽ thô tục? Ta đè nén lửa trong lòng, đáp lại: “Không phải, ta chỉ cảm thấy hôm nay sắc trời quang đãng, vương phi nhìn cảnh sắc hẳn là tâm tình sẽ tốt hơn so với việc nhìn ta.”

“Bổn vương phi thích nhìn cái gì thì nhìn, ta xem khuôn mặt này của ngươi, cũng không tệ.” Nàng ta đi tới, đi quanh ta một vòng nói, “Dù đẹp đến đâu, cũng chỉ là đồ chơi ngàn người gối vạn người cưỡi, Tiêu Hoài cũng không chọn, biết hoa khôi đầu bảng của Ý Mãn Lâu chứ? Kết cục của nàng cũng không tốt lắm.”

Ta cau mày, Tiêu Ấu Lan lại nói: “Thế nào? Ngươi không vui sao? Ngươi cũng biết cảm thấy cay nghiệt? Đang yên đang lành lại muốn làm hạ tiện nhân nịnh nọt khoe khoang, nếu ta là ngươi, đã sớm một đao chấm dứt chính mình rồi.”

“Vương phi,” Ta không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi, “Không có ai sinh ra để ngược đãi bản thân, ta và ngươi đều là nữ tử, nên biết thế gian này gian nan, nữ tử sinh tồn không dễ dàng, cần gì phải mở miệng đả thương người?”

“Làm càn!” Tiêu Ấu Lan lớn tiếng quát lớn, lập tức một ma ma bên cạnh nàng liền tát vào mặt ta, giận dữ nói: “Đồ đê tiện như ngươi, cũng dám so sánh mình với vương phi?”

Ta bị một cái tát này làm cho thân thể lảo đảo, đỡ lấy bàn đá mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng buồn bực khó nhịn, hốc mắt cũng cảm thấy nóng lên. Ta cắn răng, nghẹn nước mắt trở lại, ta không thể khóc, sẽ làm tổn thương mắt, con đường tương lai sẽ rất tối tăm, ta phải sử dụng đôi mắt này để tìm đường.

Ta đứng vững người, quỳ gối tạ lỗi: “Vương phi thứ tội, là ta nói sai, người đại nhân đại lượng, tha cho ta đi.”

Nói xong câu này, đã cực kỳ khuất nhục, trong lòng ta không khỏi tự giễu, ta mặc dù trước giờ luôn nhát gan sợ chuyện, nhưng lại là một người không chịu nhịn nhục, hiện giờ cũng học được cúi đầu.

Tiêu Ấu Lan lạnh lùng cười, lại ngồi xuống, “Ta sẽ không so đo với ngươi, ngươi là nữ nhân của nhị ca ta, ta cũng không thể băm ngươi ra ăn.”

“Có điều, muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.” Nàng khẽ thở dài một tiếng, “Ta nói với ngươi nhiều như vậy, bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, ngươi trước tiên hầu hạ ta uống chén trà đi.”

“Vâng.” Ta cắn răng, lấy lại bình tĩnh, mò mẫm cầm lấy chén trà trên bàn, Tiêu Ấu Lan không kiên nhẫn nói: “Trà kia đã nguội rồi, sao hả, ta không đáng để được uống một chén trà nóng?”

Lửa trong lòng ta thiêu đốt đến cổ họng, nhưng vẫn nuốt xuống, nàng ta đang cố ý chọc giận ta, ta không dại mắc lừa.

Ta dò xét bên trên bàn, tay bỗng nhiên bị nóng một chút, thoáng rụt lại, liền nhịn nóng, sờ đến chuôi ấm nhấc lên đổ vào trong chén trà, tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn có không ít nước sôi văng vào tay, đau đến mức ta cắn chặt răng.

Chất liệu chén rất mỏng, chỉ chốc lát sau liền nóng như nước bên trong, gần như muốn lột da tay. Ta nhịn đau, đem trà đưa đến trước mặt nàng ta, “Mời vương phi dùng trà.”

Nàng ta cười khẽ một tiếng, nhưng không nhận chén trà trong tay ta, từ từ thưởng thức biểu tình đang nhịn nóng của ta.

Ta hít sâu một hơi, lần nữa đưa qua, “Mời vương phi...”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến, Tiêu Ấu Lan đứng dậy, có chút kinh ngạc hỏi: “Nhị ca, sao huynh lại tới đây?”

Tiêu Hoài? Ta nghiêng đầu, nhất thời không biết nên buông nước trà nóng hổi này xuống trước, hay là thi lễ hắn trước.

Tiêu Hoài đến gần ta, dường như ẩn chứa tức giận, “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Hắn hiếm khi tức giận trước mặt người khác, ta có chút khó hiểu, giải thích: “Vương phi khát nước, ta… rót cho nàng một chén trà.”

“Ai muốn uống trà của ngươi!” Hắn vung tay lên, phất đổ chén trà trong tay ta, toàn bộ nước trà nóng bỏng đều hắt lên tay ta, ta đau đến thét chói tai một tiếng, liên tục lui về phía sau, ngã xuống đất.

“Tiêu…Tiêu đại nhân...” Ta che tay lại, kinh hoàng lui về phía sau, không kịp đoán vì sao hắn nổi giận, chỉ cảm thấy tay đau, rất rất đau.

Tiêu Ấu Lan cười nhạo, “Nhị ca sao lại giận dữ như vậy?”

Tiêu Hoài không để ý tới nàng ta, quát A Phù: “Còn không mau mang nàng trở về!” Một câu tràn đầy xung khí này, khiến A Phù bị doạ cho choáng váng, không dám nhúc nhích.

Cánh tay ta lại đau, chỉ cảm thấy mình bị kéo mạnh lên, trời đất xoay chuyển mất đi cảm giác phương hướng, trán lại hung hăng dập một cái ở góc bàn, ta đau đớn che trán lại, lực đạo nắm lấy ta lại không hề giảm chút nào, vứt ta ra như vứt một con rối.

“Còn không mau cút!”

Ta liều lảo đảo vài bước và rơi vào vòng tay của A Phù. A Phù rốt cuộc cũng phản ứng lại, hoảng hốt hốt đáp: “Nô tỳ xin lui!” Lập tức đỡ ta bước nhanh chạy trốn.

Ta vẫn chưa kịp phản ứng lại trong cơn giận dữ của Tiêu Hoài, chỉ cảm thấy đau, rất đau, trán cũng đau, tay cũng đau, trong lòng cũng đau.

Dòng máu tươi nhớp nháp theo trán trượt xuống, thấm ướt lớp vải sam đang che ở trên mắt, trộn lẫn nước mắt nóng, rất nhanh liền theo hai má chảy xuống, làm ướt đi từng mảng lớn trên vạt áo.

Khi cửa viện mở ra, Vân Thường thét chói tai một tiếng, lập tức ôm chặt lấy ta, dìu thân thể đã không còn chút sức lực nào của ta về phòng.

“Tước nhi, đã xảy ra chuyện gì? Máu này chảy từ đâu? Tay ngươi làm sao vậy?” Vân Thường cuống quít hỏi, đã mang theo chút nức nở, luống cuống tay chân kiểm tra thương thế của ta.

A Phù nức nở nói: “Tay Tước nhi cô nương bị nước sôi làm bỏng.”

“Mau đi lấy chậu nước lạnh!” Giọng Vân Thường run rẩy, đè trán ta lại, dùng khăn lau máu trên mặt ta, “Tước nhi, ngươi sao vậy? Ngươi nói một câu đi!”

Ta cắn chặt răng không nói lời nào, như thể vừa mở miệng, liền có ác thú muốn lao ra khỏi lồng ngực.

A Phù loạng choạng đưa nước lạnh tiến vào, Vân Thường đón lấy, vội vàng ấn tay bị bỏng của ta vào trong nước lạnh.

“Ngươi thấy khá hơn chưa, Tước nhi?” Nàng nghẹn ngào,gắt gao ôm lấy ta, “Ngươi nói gì đi, xin ngươi, đừng doạ ta, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Vân Thường...”

Ta khó khăn hít một hơi, vừa mở miệng, âm thanh còn chưa phát ra trọn vẹn, trong lồng ngực ngược lại có mùi nước mắt hỗn độn, tuôn ra như thác lũ.

“Vân Thường, ta làm sai gì sao? Tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Tước nhi, ngươi nói cho ta biết.” Vân Thường ôm mặt ta, nhẹ nhàng nức nở.

“Vân Thường.” Ta ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy mắt đau đớn, nhưng nỗi đau đớn này không bằng một phần mười nỗi đau đớn trong lòng.

“Ta cũng có một đôi tay, một đôi chân, một cái đầu, có lẽ so với người khác ta ngu ngốc hơn một chút, nhưng dù sao ta cũng không có bất đồng gì với bọn họ, tại sao ta lại phải sống bi thảm hạ tiện như vậy, tất cả mọi người sao lại muốn khi dễ ta?”

Tại sao vậy?

“Chẳng lẽ ta không phải làm bằng xương bằng thịt sao? Chẳng lẽ ta sinh ra đã phạm sai lầm sao?”

Thế đạo này tại sao lại không cho phép người như vậy? Ta chưa bao giờ làm điều xấu, chưa bao giờ có ác niệm, chỉ muốn sống lặng lẽ, nhưng ngay cả điều này cũng không thể khiến người khác hài lòng.

“Vân Thường, ta mệt mỏi quá.”

Ta hô hấp khó khăn, huyết lệ nhuộm đỏ trên người Vân Thường.

Ta rất đau, ác thú trong ngực kia được phóng thích, các giác quan trên thân thể lại linh mẫn lên, trên tay, trên trán, còn có mắt, đau, đều trộn lẫn cùng một chỗ, còn hơn đao cắt, hơn roi vọt.

“Tước nhi, đừng khóc.” Vân Thường nức nở, luống cuống tay chân.

Tay bôi thuốc mỡ, băng bó cho ta, nàng cắn răng nói, “Chúng ta không sai, cho nên phải sống, phải lấy lại những thứ thuộc về chúng ta.”

Vải sa trên mắt ta đã hoàn toàn nhuốm bẩn, Vân Thường vừa lau mặt ta, vừa cởi bỏ nó, ta mở mắt trong đau đớn, chất lỏng nóng bỏng thuận thế chảy xuống.

Vân Thường sững sờ một lát, thét chói tai, “Tước nhi!”Nàng khẩn trương che mắt ta lại, hướng A Phù hô, “Mau đi mời lang trung!”

“Đừng khóc, Tước nhi.” Mặc dù Vân Thường nói như vậy nhưng chính nàng còn khóc lợi hại hơn ta, nàng che mắt ta không chịu buông, nhưng chất lỏng vẫn theo khe hở của tay chảy xuống, từ kẽ môi ta chui vào trong miệng, vừa có vị đắng mặn của nước mắt, vừa có vị máu tanh ngọt.

Mắt ta đang chảy máu.

A Phù xông ra ngoài, la hét, cầu xin người bên ngoài đi mời lang trung. Ta nằm trong ngực Vân Thường, khóc rống quá độ cùng thân thể đau đớn làm cho ta gần như ngã quỵ.

Không bao lâu sau, vài tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, ta nghe ra có người chạy rất gấp.

Bước chân kia dừng ở trước mặt ta, mang theo một luồng gió phả vào mặt, ta biết đó là Tiêu Hoài, cách hắn thở dốc, ta nhớ rất rõ ràng.

“Tước nhi.” Hắn gọi ta một tiếng, thanh âm khẽ run rẩy, đẩy tay Vân Thường ra.

Ta vẫn rơi lệ, chảy máu, lui về phía sau, “Đừng chạm vào ta.”

“Tước nhi, ta không nghĩ tới sẽ làm ngươi bị thương.” Hắn ôm lấy ta, không để ý đến sự giãy giụa của ta, liên tục giả vờ nói xin lỗi, “Ta xin lỗi, ta xin lỗi, Tước nhi.”

Hắn hướng ngoài cửa gầm nhẹ: “Lang trung sao còn chưa tới?”

Người ngoài cửa kinh hãi, hoảng sợ trả lời hắn: “Đã phái người đi mời...”

“Đều đi gọi lang trung cho ta, đem tất cả lang trung trong kinh thành mang hết tới đây!”

Hô hấp của hắn có chút hỗn loạn, cầm lấy tay ta đang giãy giụa không thôi, còn giải thích: “Tước nhi, ngươi đừng như vậy, ta không biết đã làm ngươi bị thương, ta vừa mới tới cái gì cũng không biết, ta chỉ muốn ngươi rời khỏi nàng...”

“Buông ta ra!” Ta không muốn nghe thấy thanh âm của hắn nữa, dùng sức đẩy hắn ra, ngã trên mặt đất, chén trà trên bàn lay chuyển, vỡ vụn trên mặt đất.

“Tước nhi!” Hắn vội vàng cúi người xuống, trong nháy mắt đó, ta nắm lấy một mảnh sứ vỡ đ.â.m về phía hắn. Tiêu Hoài đột nhiên nắm lấy tay ta, sau đó di chuyển lên, bắt lấy mảnh sứ.

Ta càng thêm một chút sức lực, hắn lại càng nắm chặt, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, không phân biệt được là máu của hắn hay là máu của ta.

Ngoài cửa có gã gia đinh hô: “Lang trung tới rồi!”

Lực đạo trên tay Tiêu Hoài lớn hơn một phần, mảnh sứ ở trong tay hắn vỡ thành mấy mảnh.

Hắn gần như cầu khẩn nói: “Nếu ngươi muốn g.i.ế.t ta, sau này có rất nhiều cơ hội, trước tiên để lang trung khám vết thương của ngươi, được không?”

Ta không thể g.i.ế.t hắn, ngay cả khi ta có một con dao trong tay, ta cũng không thể g.i.ế.t hắn.

Ta đẩy hắn ra, lảo đảo đứng lên, rồi lại ầm ầm ngã xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK