- BE -
(Đây có thể coi như là một cái kết phụ nhằm thoả mãn người đọc không ủng hộ cặp nam nữ chính đến với nhau, phần này song song với phần 13, không hề ảnh hưởng tới mạch truyện chính)
Rốt cuộc thái tử cũng không g.i.ế.t ta, phái người đưa ta về viện nhốt lại.
Mới đầu ta không hiểu vì sao thái tử lại bắt mình, về sau ta mới biết được, sau khi biết ta mang thai, Tiêu Hoài thật sự bắt đầu bày mưu tính kế giải quyết đám người An Khánh vương, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Thái tử cũng không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được sự khác thường của hắn, quan hệ của hai người họ rất thân thiết, muốn điều tra Tiêu Hoài cũng không khó, rất dễ dàng biết được mọi chuyện đều là vì ta.
Hắc y nhân và tên râu ria đều là người mà thái tử âm thầm thuê đến, vốn định bắt ta đi rồi lập tức mang ra khỏi thành, không nghĩ tới hôm đó hoàng thượng ở trong kinh đột nhiên có hứng muốn đi tuần tra, cửa thành kiểm tra cực nghiêm, căn bản là không mang ra được, đám người này đành phải đem ta nhốt ở một gian phòng gác mái, chờ chỉ thị của thái tử.
Mặc dù thái tử cực kỳ chán ghét ta, nhưng lại niệm tình Tiêu Hoài, trì trệ việc hạ lệnh g.i.ế.t ta, lúc này mới cho Tiêu Hoài có thời gian tìm được ta.
Sau khi về đến viện, cửa viện liền bị khoá lại, người thái tử phái tới canh chừng cả ngày, không cho ta bước ra cửa nửa bước.
Ta không biết Tiêu Hoài thế nào, nhưng ta đoán hắn hẳn là vẫn còn sống, nếu không thái tử đã sớm rút gân lột da ta rồi.
Ta thật sự không nghĩ tới hắn sẽ đỡ đao cho ta, hắn đang suy nghĩ cái gì, ta luôn nhìn không thấu.
Có lẽ hắn có ý định khác, hoặc có lẽ, chỉ vì đứa trẻ trong bụng ta.
Những ngày này bị nhốt lại, ta không thể biết có chuyện gì xảy ra bên ngoài hay không, cũng không tiếp xúc được với bất kì kẻ nào bên ngoài, cả ngày im ắng không nói gì.
Chỉ có Lộ Châu thi thoảng nói với ta đôi ba lời.
Ta không có gì để lo lắng, ngoại trừ Hoa Sinh.
Mấy ngày nay hắn vẫn chưa trở về, Lộ Châu cũng không biết hắn đã đi đâu, ta chỉ có thể sốt ruột, sợ hắn xảy ra chuyện.
Cứ như vậy lo sợ bất an qua năm ngày, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, tiếng bước chân rất nhiều, rất ồn ào, ta còn tưởng là Tiêu Hoài trở về, vừa mở cửa, người tiến vào lại là Tiêu Vô Kỳ.
Hắn nói: “Tước nhi, ta đến rồi.”
Hắn đứng đó, không giả vờ khập khiễng nữa, ban ngày ban mặt đến tìm ta, trên mặt bình thản, không có nửa phần dị sắc.
Thủ hạ của thái tử cúi đầu đứng ở bên cạnh, không dám ngăn cản, hình như đang kiêng kỵ ai.
Ta không nhúc nhích, nhìn về phía sau hắn, có mấy người thị vệ, còn có mấy người, thân hắc y đội mũ cao, khuôn mặt trắng bệch, trong hành động của họ lộ ra khí chất mềm mỏng, đây là, thái giám?
Ta hỏi Tiêu Vô Kỳ: “Sao ngươi lại đến đây?”
Hắn mím môi cười cười, đi tới, nhẹ nhàng nắm tay ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Đương nhiên là đến vì nàng.”
Sự dịu dàng này của hắn thật quỷ dị, e rằng không phải là diễn trò cho những thái giám kia xem, nhưng vì sao? Tiêu Hoài vẫn chưa c.h.ế.t, hắn sao dám dẫn ta đi như vậy?
“Đồ ngốc, nàng làm sao vậy?” Hắn búng mũi ta một cái, nhìn thoáng qua những thái giám kia, cười nhẹ nói: “Hoàng thượng đã tứ hôn nàng cho ta, hôm nay ta đến, là muốn tiếp thánh chỉ này với nàng.”
Ta nghiêng đầu nhìn, thái giám dẫn đầu đến gần một chút, vui vẻ cười nói: “Mặc dù là tứ hôn, nhưng cũng phải là ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không muốn nhận thánh chỉ, hôn sự này liền không thành.”
Ta đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Vô Kỳ, hắn siết chặt tay ta, cười hỏi: “Tước nhi, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Thật là một màn tình cảm nồng nàn, khiến cho người ta suy nghĩ.
Có thể làm cho hoàng đế tự mình tứ hôn, cũng không bỏ ít công phu.
Thấy ta do dự, Tiêu Vô Kỳ thu lại nụ cười, ra vẻ biểu cảm hơi mất mát, buồn bực hỏi ta: “Nàng không nói lời nào, có phải đã thay đổi tâm ý rồi hay không?”
Ta ngước mắt đối diện với hắn, không cần hắn nói thêm, liền hiểu, hắn đang hỏi ta, có phải đã động tâm với Tiêu Hoài rồi hay không, có phải không muốn đối phó Tiêu Hoài nữa hay không.
Ta da cười thịt không cười, không trả lời hắn, chỉ rút tay ra, quỳ xuống với thái giám kia: “Dân nữ tiếp chỉ.”
Bọn họ có ý gì, ta đại khái đã có thể đoán được vài phần, An Khánh vương lúc trước đã nói Tiêu Hoài vẫn không có động tĩnh, không bắt được điểm sai, hôm nay, liền thừa dịp hắn bị thương nặng, để Tiêu Vô Kỳ cưới ta.
Ta hèn mọn như loài giun dế, hoàng đế hẳn không biết ta là người nào, về việc đại thần của hắn có vướng mắc, tất nhiên là Tiêu Vô Kỳ nói cái gì, hắn liền tin cái đấy.
*Giun dế (蝼蚁): ví với người có địa vị thấp kém.
Ta dường như có thể tưởng tượng Tiêu Vô Kỳ đã dùng cái miệng thâm tình đến cỡ nào, mới đổi lấy được một chỉ tứ hôn này.
Đợi đến khi Tiêu Hoài biết được tin tức này, hắn làm sao nhịn được, làm sao có thể nuốt trôi, hắn chắc chắn sẽ ra tay, mang nhược điểm đưa đến tay Tiêu Vô Kỳ.
Ta không thể nói rõ tâm trạng hiện tại của mình, vừa tức giận Tiêu Vô Kỳ đẩy ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, vừa hận chính mình, vì sao lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan?
G.i.ế.t Tiêu Hoài, vốn là lý do ta để ta sống, hiện giờ ta thành thanh đao g.i.ế.t hắn, ta nên vui mừng mới phải.
Trên mặt Tiêu Vô Kỳ lại nở nụ cười, quỳ gối bên cạnh ta, thiên ân vạn tạ tiếp chỉ.
Sau đó, thái giám kia khách sáo vài câu với Tiêu Vô Kỳ, thu một xấp ngân phiếu lớn, vui vẻ rời đi.
Tiêu Vô Kỳ nắm lấy tay ta lần nữa, nhưng lần này, không còn giả vờ ôn nhu nữa, hắn nói: “Ta đưa ngươi đi.”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hắn.
Từ sau khi Tiêu Vô Kỳ vào Thái Học Viện, liền rời khỏi Tiêu phủ, mua một trạch viện khác ở gần hoàng cung, ta biết đây là nơi nào, nhưng cũng chưa từng đi qua, lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là muốn sống trong đó.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả, hắn ngồi xuống trước mặt ta, nói: “Bây giờ, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Ta có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng trong thời gian ngắn không thể nghĩ được nhiều, chỉ có thể nghĩ đến đâu hỏi đến đó.
“Cái chân này của ngươi?”
“Nửa tháng trước đã không còn giả vờ nữa, ngươi lâu ngày không gặp ta, tất nhiên là không biết.”
“Ngươi làm sao có thể khiến hoàng thượng tứ hôn?”
“Sáu ngày trước, hoàng thượng đi tuần gặp phải thích khách, ta xả thân che chở cho hắn, sau khi trở về, hắn liền đồng ý ban thưởng cho ta một thứ.”
Hắn dừng lại một chút, lại nói: “Ta vốn dĩ, không muốn hoàng thượng ban hôn.”
“Vậy tại sao đột nhiên lại như vậy?” Ta nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Bởi vì ta nhận được một tin.” Hắn nhìn ta, đôi mắt của hắn có chút thất vọng: “Có một tin ngươi còn giấu ta.”
Thân thể ta cứng đờ, tim ngừng đập nửa nhịp, tin ta giấu hắn chỉ có một, mang thai.
Nhưng chuyện này là do ai đã tiết lộ? Lang trung là người của Tiêu Hoài, trừ phi hắn không muốn sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dám phản bội. Lộ Châu? Không lẽ nàng là người của Tiêu Vô Kỳ?
Ta bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi nghe được từ đâu?”
Hắn cười, nhìn ta một lát, liền nói với thủ vệ đang chờ ở ngoài cửa: “Dẫn hắn vào.”
“Vâng.”
Thủ vệ đáp một tiếng, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cực nhẹ.
Hơi thở của ta như ngưng tụ, suy nghĩ trong nháy mắt bắt đầu hỗn loạn, ta thế nào cũng không nghĩ tới là hắn, hoặc là, ta sớm nên biết là hắn.
“Hoa Sinh?”
Hắn cúi đầu, yên lặng đi đến bên cạnh Tiêu Vô Kỳ, không muốn nhìn ta.
Tình huống trước mắt làm cho ta có chút trở tay không kịp, suy nghĩ hỗn loạn một hồi lâu, mới ôm một trái tim gần như muốn đóng băng, hỏi hắn: “Đệ là người của hắn?“
“Ta không phải là người của ai hết!” Hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy nước mắt: “Nói cách khác, ai có thể g.i.ế.t Tiêu Hoài, ta chính là người của người đó.”
Ta sững sờ, khó khăn mở miệng: “Hoa Sinh... Đệ biết hết rồi?”
Hắn quay đầu trầm mặc, Tiêu Vô Kỳ ở một bên tiếp lời: “Hắn đương nhiên biết, Tước nhi, là ta dẫn hắn vào kinh thành.”
Ta giật mình trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ, khó trách lúc trước Hoa Sinh đụng phải ta trùng hợp như vậy, khó trách hắn ở trước mặt Tiêu Hoài khác thường như vậy, hoá ra sự thật mà ra đang cố che giấu, đã sớm là nỗi đau trong tim hắn.
Cảm giác tội lỗi lấn át ta, cắn thẳng vào trái tim như một con dã thú, ta cố nén nước mắt, run rẩy nói: “Hoa Sinh, ta xin lỗi.”
Hắn lau mặt liên tục, nước mắt vẫn rơi, không muốn nói thêm lời nào.
Tiêu Vô Kỳ thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ về hắn, nói: “Hoa Sinh, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Thiếu niên như được giải thoát, chạy ra ngoài, ta nhìn hắn biến mất, nước mắt không biết từ lúc nào lăn xuống, như hạt châu đứt dây.
Ta nhìn Tiêu Vô Kỳ, nuốt xuống sự khổ sở gần như sắp phá vỡ lồng ngực, bình tĩnh lại một hồi, mới hỏi hắn: “Cho nên, ta và hài tử trong bụng ta, chính là đao của các ngươi, bây giờ ngươi định làm gì? Lợi dụng ta để diệt trừ Tiêu Hoài, sau đó lại giải quyết ta?”
Hắn nhìn ta, khoé mắt lộ vẻ bi thương: “Không phải, Tước nhi, bất kể là ngươi hay hài tử, ta cũng sẽ không làm tổn thương nửa phần.”
“Ta mang thai hài tử của Tiêu Hoài, ngươi có thể dung nạp nó? An Khánh vương có thể tha cho nó sao?”
“An Khánh vương không biết.”
Hắn nhìn ta, chậm rãi nói: “An Khánh vương là lí do thứ hai ta cầu hoàng thượng tứ hôn, thứ nhất là vì khiêu khích Tiêu Hoài, thứ hai là vì bảo vệ ngươi. Với tính khí của An Khánh vương, nếu phát hiện ngươi mang thai, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng dung thứ, cho nên ta mới muốn cưới ngươi, đem đứa trẻ này đẩy cho ta.”
“Ngươi thật từ bi, chịu giữ lại hài tử của kẻ thù.”
Hắn cười nhẹ: “Ta không quan tâm đứa trẻ này, giữ lại hay không, là quyết định của ngươi, ta chỉ cần bảo vệ được ngươi, vậy là đủ.”
“Vì bảo vệ ta mà lừa gạt An Khánh vương, tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm? Tại sao?”
“Tại sao ư?” Hắn nghiêng đầu, trong ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, không biết là đang chế giễu ai: “Bởi vì có một tên ngốc, quỳ trước cửa viện của ta cả đêm.”
Ta tự biết tên ngốc kia là ai, không cần phải hỏi nữa, chỉ là trong lòng vẫn bất an, luôn cảm thấy mình nợ hắn, dù rằng mục đích ban đầu của hắn là tiếp cận ta cũng không đơn thuần.
Lần này hắn lại cứu ta, xuất phát từ mục đích gì thì ta không muốn tìm hiểu thêm nữa, nếu có cơ hội, ta hy vọng có thể trả lại cho hắn.
Hôn sự của ta và Tiêu Vô Kỳ sẽ tổ chức vào hai mươi ngày sau, cũng không phải là ngày tốt lành, nhưng nếu trì hoãn quá lâu, sẽ làm cho Tiêu Hoài có thêm thời gian dưỡng thương, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố.
Không kịp đặt may hỉ phục theo ý muốn, chỉ có thể mời người bên ngoài mua một bộ thường dùng trong hôn lễ ở kinh thành, ta chỉ cần yên lặng chờ ngày đó đến.
Nghe nói, buổi chiều ngày ta bị đón đi, Tiêu Hoài liền tỉnh, tin tức tứ hôn tất nhiên không ai có thể giấu được, hắn sẽ không thể không biết.
Ta cho rằng hắn sẽ tức điên, hận không thể g.i.ế.t ta, bởi vì ta mang thai hài tử của hắn, lại muốn gả cho người hắn hận.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn bình tĩnh đến đáng sợ.
An Khánh vương đã tới đây vài lần, ban đầu còn vừa nói vừa cười, châm chọc Tiêu Hoài, muốn chờ xem kịch hay.
Nhưng càng về sau, hắn càng cười không nổi.
Nghe nói sau khi Tiêu Hoài tỉnh lại, ăn uống đầy đủ, hai ngày nay thân thể đã tốt hơn một chút, còn ra khỏi phủ, nhưng mà cũng chỉ là đi tửu lâu ngồi một lúc, người nào cũng không gặp, chuyện gì cũng không làm.
Hôn sự này là hoàng thượng ban cho, ngoài mặt hắn quả thực cũng không dám làm gì, nhưng với tính cách có thù tất báo của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
Bên ngoài càng bình tĩnh, sóng gió bên trong có lẽ sẽ càng lớn.
An Khánh vương hận không thể theo dõi hắn suốt mười hai canh giờ, chờ hắn có động thái nhỏ, để lộ ra manh mối, nhưng mười ngày trôi qua rồi, một chút động tĩnh cũng không có.
“Chẳng lẽ, hắn vốn dĩ không quan tâm tới nữ nhân này?” An Khánh vương vừa uống trà, vừa hỏi Tiêu Vô Kỳ.
Tiêu Vô Kỳ cũng bày vẻ mặt ảm đạm, nói: “Chắc là sẽ không, vương gia đừng quá nóng vội.”
“Bản vương đâu có nóng lòng, hừ, không sao, ngươi lấy hôn sự của chính mình làm tiền đặt cược, chuyện làm ăn này dù có thua lỗ, ta cũng không bị thiệt thòi.”
“Thần không cảm thấy đây là chuyện làm ăn.” Tiêu Vô Kỳ lại đưa ánh mắt đầy tình ý mà hắn đã luyện tập vô số lần hướng về phía ta, “Có thể cưới được người mình thích, như thế nào cũng có lời.”
“Tuy tình cảm của hai huynh đệ các ngươi không tốt, nhưng ngược lại lại có sở thích giống nhau.”
An Khánh vương phun ra một bã trà vụn, lại nói: “Nếu hắn đã không thèm để ý như vậy, cũng không cần giam nàng cả ngày trong phòng, để cho nàng đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Ta liếc nhìn hắn, không nói gì.
Đương nhiên là hắn không phải sợ ta buồn bực, chỉ là muốn cố ý để cho ta ra ngoài rêu rao, xem Tiêu Hoài có thật sự không thèm để ý chút nào hay không.
Có ích gì chứ, người cẩn trọng như Tiêu Hoài, nếu thật sự có tính toán gì, tuyệt đối sẽ không lộ ra sơ hở, cho dù ta đi ra ngoài gặp phải hắn, cũng chưa chắc hắn sẽ có phản ứng.
Nghĩ là như vậy, nhưng thật đúng là đã gặp được hắn, có điều chỉ là ở đầu đường xa xa, nhìn thoáng qua một cái.
Hắn gầy đi một chút, mắt có vẻ sâu hơn, khi ánh mắt hắn đảo qua ta, không có bất kì cảm xúc thăng trầm nào, lặng yên như tro tàn.
Hộ vệ bên cạnh thì hoảng hốt, lén đưa tay sờ lên thanh đao bên hông.
Nhưng mà Tiêu Hoài lại thản nhiên bước qua, giống như vừa rồi chỉ là đối mặt với người xa lạ.
Hắn có thực sự quan tâm không? Ta nghĩ là không thể, cho dù hắn không quan tâm tới ta, thì đứa trẻ trong bụng ta sẽ không thể không có ý nghĩa gì đối với hắn.
Ta nhớ lại ngày mới phát hiện mình mang thai, niềm vui mà hắn biểu hiện ra không thể nào là giả.
Hiện giờ hắn bình tĩnh như vậy, có lẽ vì hắn biết rõ mục đích của hôn sự này chính là để dụ hắn ra tay, hắn thông minh cỡ nào chứ, làm sao có thể dễ dàng rơi vào cạm bẫy của bọn ta.
Ngày tháng còn dài, chờ hắn khỏe lên, sẽ từ từ đòi lại món nợ này.
An Khánh vương có chút mất mát, không ngừng cảm khái Tiêu Hoài bình tĩnh như vậy, cũng đúng, nếu thiếu kiên nhẫn, hắn làm sao có thể từng bước đi tới ngày hôm nay.
Lễ thành hôn của ta và Tiêu Vô Kỳ được tổ chức ở Tiêu phủ, sáng sớm hôm đó, Tiêu Vô Kỳ cưỡi ngựa xuất phát từ Tiêu phủ, đón ta từ biệt quán của hắn.
Ta không có nương gia, của hồi môn cũng không có, trên đường đi có vô số người chậc chậc cảm thán, cũng không biết cô nương này có năng lực gì, lại có thể trèo lên được đại công tử Tiêu phủ.
Ta cười nhạo trong lòng, phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?
Trong Tiêu phủ có thêm một ít thị vệ, bởi vì An Khánh vương cũng muốn đến, hắn nói, đến lúc đó sắc mặt Tiêu Hoài nhất định sẽ rất đẹp, không thể bỏ qua.
Thật xấu tính, nhưng mà, có lẽ không được như ý nguyện của An Khánh vương, dù Tiêu Hoài khó chịu đến mấy cũng sẽ không để cho người khác nhìn ra.
Lúc vào cửa Tiêu phủ, trước mặt ta phủ rèm ngọc châu, mơ hồ nhìn thấy Tiêu phu nhân ngồi trên cao đường, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Bà ta cực kỳ chán ghét ta, khó khăn lắm mới ra khỏi phủ để không chọc bà ta, quay đầu lại liền gây hoạ cho trưởng tử của bà ta, bà ta làm sao bình tĩnh cho được.
Trong phủ kèn chiêng huyên náo, ai nấy đều hoan hỉ, An Khánh vương khoanh tay, đứng chung một chỗ cùng đám đại thần.
Những người tới đều là quyền quý trong kinh, bọn họ chỉ cần giậm chân, cả hoàng thành liền phải run lên ba lần.
Ta nhìn quanh một vòng, Tiêu Hoài không có ở đây.
Có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy, nên là như vậy, hắn có thể nhịn được đến đâu cũng không đến mức có thể tận mắt nhìn ta và Tiêu Vô Kỳ thành thân.
Ta và Tiêu Vô Kỳ cầm chung một dải tú cầu lụa đỏ, chậm rãi tiến vào.
Sau khi chủ hôn hô một tiếng, bọn ta xoay người lại, cúi người bái thiên địa một bái.
Chủ hôn hô tiếng thứ hai, bọn ta lại xoay người, bái Tiêu phu nhân.
Ta nhìn lướt qua Tiêu phu nhân, khẽ bái một cái, hông còn chưa cong xuống, chỉ nghe phía sau có tiếng huyên náo, trong nháy mắt, một mũi tên vụt tới, xuyên qua bả vai Tiêu Vô Kỳ, thân thể hắn chao đảo, ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Á!”
Không biết là tiếng kêu kinh hãi của ai, những người ở đây bấy giờ mới phản ứng lại từ trong cơn bàng hoàng, nhao nhao ôm đầu chạy loạn.
“Có thích khách! Có thích khách!”
Ta hoảng loạn lui về phía sau, những tân khách vừa chạy ra ngoài cửa được vài bước, lại kinh hãi lui về.
“Người đâu! Mau tới đây!” Tiêu phu nhân lao xuống ôm lấy Tiêu Vô Kỳ, kêu nhiều lần, nhưng không ai trả lời.
An Khánh vương đã cầm đao lên, tinh mắt nhìn thấy người bên ngoài đang chậm rãi đi vào, hai mắt mở to, giống như nhìn thấy quỷ.
Không có ai nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện theo cách này.
“Tiêu Hoài?”
Một người một thân thanh phong thong thả bước tới, giống như chỉ muốn đến đòi lại một chén trà.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không, không phải bình tĩnh, mà là như không có chuyện gì.
“Ngồi xuống.” Hắn kiêu ngạo mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng lại đặt biệt rõ ràng giữa những tiếng la hét kinh hãi.
“Tiêu Hoài! Ngươi muốn tạo phản?!” An Khánh vương kêu một tiếng, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đám người vừa lui về kia đã ngồi xuống khóc lóc.
Rốt cục ta mới nhìn thấy, bên ngoài có bảy tám tâm phúc của Tiêu Hoài đều mang một thân đầy máu, trên mặt đất là mấy cỗ thân thể đang phun máu tung toé.
Hắn đột kích Tiêu phủ, chỉ mang theo có mấy người, khó trách trước đó không có động tĩnh gì, khó trách có thể động thủ mà không phát ra tiếng động như vậy.
Một vị đại thần không chịu ngồi xuống, run giọng mắng: “Tiêu Hoài! Ngươi thật to gan! Lại dám lạm sát đại thần triều đình!”
Tiêu Hoài liếc hắn một cái, cười nói: “Ồ, Lý thượng thư, ta thiếu chút nữa thì quên mất ngươi.”
Lý thượng thư sửng sốt, một lát sau, ánh mắt Tiêu Hoài tối sầm lại, một mũi tên từ phía sau hắn lao tới, đ.â.m thẳng vào lồng ngực Lý thượng thư.
“Á!” Trong phủ lại thêm một tiếng thét chói tai, nhưng không ai dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn người nọ ngã xuống, càng thêm run rẩy, thậm chí còn trực tiếp bị doạ đến ngất xỉu.
Thân thể ta run lên, trở tay chống vào lư hương phía sau, khó khăn lắm mới đứng vững.
Ta biết hắn sẽ trả thù, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ dùng cách liều lĩnh như thế này.
Đây là hôn sự mà hoàng thượng đích thân ban chỉ, dám nhúng tay vào chính là tội c.h.ế.t, huống chi còn lạm sát đại thần? Hắn điên rồi sao?
“Tiêu Hoài, ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Những điều hôm nay ngươi phạm phải đều là tội c.h.ế.t!” An Khánh vương cầm đao, ngoại cường trung can rống lên.
Tiêu Hoài nhếch môi cười cợt, ánh mắt nhìn An Khánh vương vô cùng độc ác: “Không phải tội c.h.ế.t thì ta không thèm phạm.”
Ai nấy đều cả kinh, trông ánh mắt này của hắn, chắc lẽ ngay cả An Khánh vương cũng muốn g.i.ế.t sao?
Sắc mặt An Khánh vương trắng bệch, như gặp phải quỷ sống, Tiêu Hoài luôn tính toán kĩ lưỡng, ai có thể ngờ được rằng hắn lại cực đoan đến mức này.
An Khánh vương đã có chút hoảng loạn, cố gắng bình tĩnh, xoay người kéo ta lại, đem đao kề lên cổ ta nói: “Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi làm càn, ta sẽ g.i.ế.t nàng ta!”
Nói xong, hắn lại hô với những người khác: “Các ngươi sợ cái gì, hắn chỉ có một mình, ai g.i.ế.t được hắn bản vương sẽ trọng thưởng! Làm đi!”
Nhưng mà đâu có người nào dám đứng về phía hắn, những người khác ngồi trên mặt đất đều run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tiêu Hoài cười, ý cười kia khiến cho người ta lạnh sống lưng: “Vương gia thủ hạ lưu tình, Tước nhi nàng, chính là người mà ta quý trọng nhất.”
An Khánh vương nghe vậy, ngẩng đầu nói: “Vậy ngươi còn không mau...”
Trong phút chốc ngẩng đầu của hắn, ánh mắt Tiêu Hoài sắc lạnh, một mũi đao nhọn phóng ra từ trong tay, thân thể An Khánh vương cứng đờ, nửa tiếng thất thanh kẹt ở cổ họng, loạng choạng, ầm ầm ngã xuống.
Ta ngã xuống đất, quay đầu nhìn lại, mũi đao kia đã găm vào giữa trán hắn.
“Tiêu Hoài…. Ngươi điên rồi.” Đầu óc ta gần như ngừng suy nghĩ, như mớ bột nhão, chỉ có một ý niệm trong đầu, hắn điên rồi.
“Đây không phải là điều mà nàng muốn nhìn thấy sao? Tước nhi?” Hắn chậm rãi đi tới, nắm cằm ta: “Nàng gả cho Tiêu Vô Kỳ, không phải là vì muốn ép ta phát điên sao?”
Cả người ta run rẩy, nói không nên lời, đúng là ta muốn ép hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại cực đoan như vậy.
“Tiêu Hoài!” Tiêu Vô Kỳ ở một bên không biết tỉnh lại từ khi nào, nhặt lấy thanh đao mà An Khánh vương vừa đ.á.n.h rơi, đ.â.m mạnh tới.
“Tìm c.h.ế.t.”
Tiêu Hoài nghiêng người, khiến cho hắn đâm vào khoảng không, sau đó ngay lập tức trở tay bắt lấy cổ tay hắn, bẻ gãy rắc một tiếng, đoạt lấy thanh đao.
“A! Vô Kỳ!”
Tiêu phu nhân run rẩy hét lên, Tiêu Hoài làm ngơ, bóp cổ Tiêu Vô Kỳ, giơ tay lên định đ.â.m đao vào tim Tiêu Vô Kỳ.
“Đừng! Tiêu Hoài dừng tay!” Tiêu phu nhân khóc lóc nhào tới, bị một cước đá văng ra, nhưng đao kia rốt cuộc cũng dừng lại ở giữa không trung.
“Đừng g.i.ế.t hắn! Ta cầu xin con! Cầu xin con!” Tiêu phu nhân quỳ xuống, dập đầu vang thành tiếng.
Tiêu Hoài nhìn bà ta, trong mắt tồn đọng những oán hận nhiều năm: “Người quỳ xuống vì hắn?”
Tiêu phu nhân vẫn dập đầu, gào thét: “Đừng g.i.ế.t hắn! Hoài nhi, Hoài nhi, hắn là đại ca của con, có gì thì cứ chuốc lên người ta, dùng mạng của ta đổi! Ta cầu xin con! Thả hắn ra, nương cầu xin con!”
Lần đầu tiên bà ta gọi hắn là "Hoài nhi", lại là vì để cứu Tiêu Vô Kỳ.
Trong mắt Tiêu Hoài dâng lên hận ý ngập trời, hắn cắn răng, nhìn trán Tiêu phu nhân đã bị dập nát, đao trong tay khẽ run lên.
Hồi lâu sau, hận ý kia rốt cục cũng lắng xuống, chỉ còn lại sự hoang vu vô tận.
Hắn buông lỏng tay, ném Tiêu Vô Kỳ xuống đất, nhìn Tiêu phu nhân bò tới đỡ hắn, khoé mắt ướt trong một khắc, nhưng cũng chỉ có một khắc.
Hắn kéo ta ra ngoài, bước đi rất gấp gáp, ta đi lảo đảo, gần như không theo kịp.
Sau lưng có tiếng kêu thảm thiết, xem ra là lại g.i.ế.t vài người.
“Chạy không thoát đâu, Tiêu Hoài, rất nhanh sẽ có người đuổi tới đây.” Ta thở hổn hển, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hắn kéo ta cả một đường, không nói lời nào, đi tới cửa sau, A Hổ và một chiếc xe ngựa đang chờ ở đó.
Hắn muốn ném ta cho A Hổ, hắn muốn đưa ta đi.
Tự do ở ngay trước mắt, nhưng ta lại đột nhiên hoảng loạn, cơn hoảng loạn này như tấn công vào xương tuỷ, cơ hồ đoạt đi lý trí còn sót lại của ta.
“Tiêu Hoài, ngươi lại muốn làm gì?”
Răng ta khẽ chạm liên tục vào nhau, nhìn chằm chằm hắn, cố gắng tìm câu trả lời từ đôi mắt kia.
Trong phủ ồn ào một trận, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay đầu nhìn ta, rõ ràng là muốn ném ta cho A Hổ, nhưng tay lại không buông ra.
“Tước nhi, nàng tự do rồi.” Hắn cuối cùng cũng mở miệng nói, nói muốn trả lại ta tự do, nhưng tay vẫn nắm chặt như cũ, vô luận thế nào cũng không chịu buông.
“Ngươi không đi?”
Ta không biết tại sao mình lại hỏi lời này, rõ ràng ta đã ước hắn c.h.ế.t đi, sao lại quan tâm hắn có đi hay không? Sao ta lại quan tâm đến hắn? Sao lại như vậy chứ?
Nhưng thực sự hỏi cũng đã hỏi, không chút nghĩ ngợi nào mà thốt ra, sự quan tâm này theo bản năng lấn át cả hận thù, lấn át cả những gì ta đã từng cảnh cáo với chính mình, tuyệt đối không thể thích Tiêu Hoài.
Ta phản ứng lại, lập tức câm miệng.
Tiêu Hoài ngẩn ra, nhìn chằm chằm ta, sắc mặt tái nhợt.
Trên ngực áo hắn đã bị máu thấm ướt, vùng máu đỏ thẫm đang từ từ lan rộng, lúc này ta mới nhớ tới, thì ra vết thương của hắn còn chưa khỏi.
Hắn không phải là người gầy gò, nhưng nhìn hắn lúc này, lại giống như một tờ giấy trắng có thể bị gió thổi bay đi ngay lập tức.
“Nàng có muốn ta đi không?” Hắn hỏi ta.
Trái tim ta đập thình thịch, ta biết nếu hắn không đi chắc chắn hắn sẽ c.h.ế.t, ta muốn hắn đi không? Ta muốn, nhưng ta không nên muốn.
Ta im lặng, không trả lời hắn.
Hắn tiến gần ta một chút, lại nói: “Vậy ta đổi một câu hỏi khác, Tước Nhi, nàng từng thích ta chưa?”
Ta lùi lại, đụng vào xe ngựa.
Chưa từng, ta nên nói là chưa từng, chim hoàng yến không thể thích một cái lồng, nó chỉ có thể muốn tự do.
Những lời này lại nghẹn lại cổ họng, há miệng ra, lại nói không nên lời, chưa từng, rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng ta lại nói không nên lời.
Hốc mắt ướt sũng trong vô thức, ta ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn, hỏi hắn: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thích ngươi sao? Ta nên thích ngươi không? Ta có thể thích ngươi không? Tiêu Hoài, ngươi có biết mình là loại người gì không?”
Hắn không nhận được đáp án rõ ràng, ngược lại bị đẩy vào một vấn đề khác, bây giờ ta muốn hắn trả lời.
Trong mắt hắn toát ra một tia không cam lòng, trong lòng hắn có đáp án.
“Không, không nên, không thể, ta làm nhiều việc ác, tội của ta không thể dung thứ.”
Hắn biết, hắn biết tất cả, hắn đều đã nói hết những lời ta không thể nói ra.
Hắn cắn răng, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt giống như ta.
“Ta hiểu rồi, Tước nhi, trong lòng nàng cho tới bây giờ chưa từng có ta, nàng không cần thiên vị, không cần thật lòng, người nàng muốn là một người trên tay không dính máu, người kia như thế nào cũng không thể là ta, đúng không?”
Ta bị hắn bức đến mức lui không được, thiếu chút nữa liền nói cho hắn biết, lời này không đúng, không hề đúng, trái tim ta cũng từng mềm mại vì hắn, cũng từng nghĩ tới muốn yêu hắn.
Nhưng ta cắn chặt răng, ta không thể nói.
Ta không yêu hắn, con thú bị xích cũng không thể yêu xiềng xích.
Ta không thể nói.
Có một số thứ tồn tại đã là sai, nếu nói ra, sai sẽ càng thêm sai.
Ta buộc mình phải nhìn hắn, buộc mình không được run lên.
“Phải, bởi vì ngươi là Tiêu Hoài, Tước nhi vĩnh viễn không thể nào yêu Tiêu Hoài.”
Đáp án này, dường như là trong dự liệu, lại giống như hoàn toàn không được dự liệu từ trước.
Hắn cười ảm đạm, đẩy ta cho A Hổ, xoay người tiến vào Tiêu phủ.
Bóng lưng cô độc tuyệt vọng, như thể hắn sẽ c.h.ế.t trong thời khắc tiếp theo.
“Tiêu Hoài!”
Hắn dừng lại, không xoay người, sau một khắc, liền không chút do dự biến mất trong tầm mắt.
Ta đứng tại chỗ, sững sờ, không lùi cũng không tiến, thân thể run lên, cho đến khi A Hổ nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lên xe.
Trước khi thủ vệ trong thành phản ứng lại, A Hổ đã đưa ta chạy trốn khỏi kinh thành.
Bọn ta đi bộ theo đường mòn, cả ngày lẫn đêm.
Lại đi bằng thuyền sau khi rời khỏi núi, trôi dạt về phía nam.
Mười ngày sau, bọn ta đến một thị trấn nhỏ, A Hổ dẫn ta vào một trạch viện, đây là điểm dừng mà Tiêu Hoài chuẩn bị cho ta.
Rõ ràng đã lấy lại được tự do, nhưng đêm đêm ta đều kinh hãi, ăn ngủ không yên.
Trong lòng không kiềm chế được mà suy nghĩ, Tiêu Hoài thế nào rồi? Hắn sẽ c.h.ế.t sao?
Ta hận hắn, cũng thương hắn.
Ta mong hắn c.h.ết, cũng sợ hắn c.h.ế.t.
Dưới sự lo lắng cao độ, bụng ta lại đau nhức một hồi, mời lang trung nhiều lần, lang trung cảm thán, mẫu thể suy yếu đến mức này, thai nhi này có thể sống cũng là một kỳ tích.
Lang trung kê cho ta thuốc an thai, khuyên ta an tâm tu dưỡng.
An tâm, làm thế nào ta có thể an tâm.
Ba ngày sau, ta đang ngồi ngẩn người trước cửa, nghe thấy hai người bán hàng rong đi ngang qua nói chuyện.
“Nghịch tặc Tiêu Hoài kia, bị hoàng đế bắt về, ban rượu độc, c.h.ế.t thảm trong ngục, hài cốt bị vứt ở ngoài thành không có người chôn cất, hiện giờ bị chó hoang ăn đến thất linh bát lạc, không nhìn ra hình dạng luôn rồi.”
*Thất linh bát lạc: Tanh bành, tan nát.
Ta kinh ngạc, nhào đến túm lấy một người trong số họ, hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì? Tiêu Hoài c.h.ế.t rồi?”
Người nọ bị doạ giật nảy mình, đỡ xuống gánh nặng trên vai, cười nói: “Đương nhiên là c.h.ế.t rồi, phản loạn ở dưới chân thiên tử, nào còn có lí do gì để sống.”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, nhưng ta lại không tin, hắn là Tiêu Hoài, hắn làm sao dễ dàng c.h.ế.t như vậy!
Ta chạy đi tìm A Hổ, tìm thấy hắn khi hắn đang thu dọn hành lý.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, một hán tử cao lớn thô kệch, ánh mắt lại đỏ như một tiểu nương tử.
“Hắn thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?” Ta hỏi.
“Cô nương quan tâm sao?” Hắn cũng hỏi.
Ta quan tâm sao? Tại sao cứ luôn hỏi ta, tại sao cứ luôn ném những câu hỏi khó trả lời như cho ta?
Nhưng mà, tại sao quan tâm đến một người lại là khó trả lời? Tại sao thích một người lại là khó trả lời?
Tại sao Tiêu Hoài mà ta gặp được lại là một Tiêu Hoài như vậy? Tại sao không phải là một người sạch sẽ không nhiễm ô uế?
Ai có thể trả lời ta, ta có thể hỏi ai đây?
Lồng ngực ta khó chịu, các giác quan toàn thân đều suy giảm, không cảm nhận được gì, chỉ có trái tim đang đau nhói.
“Ta không quan tâm.” Ta giống như đang tức giận, tức giận với chính mình, tức giận với số phận.
Dù có đẩy ta hết vực thẳm này đến vực thẳm khác, ta cũng không quan tâm.
“Vậy sao cô nương lại khóc?”
“Ta không khóc.”
Ta nghiến răng, ta mới không khóc.
Điều ta muốn là tự do, muốn báo thù, ta đều coi như đã thực hiện được, ta không có lý do gì để khóc.
“Tước nhi cô nương, đại nhân từng nói, trong miệng cô nương không có lời nào là thật, ta thật sự hy vọng lời này của hắn là đúng.”
A Hổ có chút nghẹn ngào: “Trước kia đại nhân còn nói, đời này của hắn sống trong ghẻ lạnh, c.h.ế.t cũng sẽ không có ai rơi cho hắn một giọt nước mắt, ta hy vọng, lời này của hắn là sai.”
Ta khó khăn mở miệng, lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng.
Vô dụng rồi, đều vô dụng rồi.
A Hổ mang theo hành lý, bước chân chầm chậm đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?”
Hắn cũng không quay đầu lại: “Ta đi nhặt xác cho đại nhân nhà ta.”
Ta xoay người, nước mắt không ngừng thi nhau trượt xuống, lau thế nào cũng không hết.
Hắn c.h.ế.t rồi, chiếc lồng của ta, nỗi hận của ta, một người ta thích nhưng không thể nói, một vết nhơ trong trái tim ta, thực sự đã c.h.ế.t rồi.
Ta ngã xuống đất, khóc không thành tiếng.
Mười ngày sau, ta bán trạch viện, tiếp tục xuống phía Nam, đến cuối cùng khi ta đi không nổi, ở lại một thị trấn nhỏ.
Bảy tháng sau, ta sinh hạ một hài tử.
Ta đã từng nghĩ đến việc sẽ không giữ lại nó, nhưng mỗi lần ta vuốt ve bụng, ta lại cảm thấy sinh mệnh này đang khóc, nó cũng giống như ta, tất cả chúng ta đều muốn sống.
Ngày sinh, ta nằm trên giường, chảy rất nhiều máu, nhiều đến nỗi ta nghĩ mình sẽ c.h.ế.t.
Lang trung hỏi ta: “Cô nương, sao phu quân ngươi chưa đến? Cô nương đã thế này rồi, sao hắn còn chưa đến?”
Ta thở hổn hển một hồi lâu, nói với hắn: “Hắn c.h.ế.t rồi.”
Lúc nói lời này, ta bỗng nhiên nghĩ tới, ta chưa từng gọi Tiêu Hoài là phu quân, nếu gọi như vậy, hắn có lẽ sẽ rất vui mừng.
Ta thậm chí có thể tưởng tượng được trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười như thế nào.
Nhưng, bây giờ hắn đã thành xương trắng, hắn nhìn không thấy, cũng không biết ta sẽ nghĩ như vậy.
“Đều là người đáng thương.”
Lang trung vừa bận rộn, vừa an ủi ta: “Ngươi đừng khóc, khóc lên lại phải dùng sức, sẽ càng đau hơn.”
“Nhưng mà, rất đau, rất đau...”
Ta đau đến tê tâm liệt phế, đau đến muốn mắng người, lại không có ai để mắng.
Ta rất muốn có một người ở bên cạnh, có thể để cho ta nắm lấy tay hắn khóc, có thể để cho ta mắng một câu khốn kiếp.
Nhưng không còn nữa, không còn nữa rồi, ta chỉ có đôi tay đầy máu, đôi tay đầy cô độc.
Giày vò đến hơn nửa đêm, ta cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc oa oa kia, ta yếu ớt không chịu nổi, miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn nó một cái, không khỏi bật cười, thứ nhỏ nhắn nhăn nhúm này, thật xấu xí.
Thứ nhỏ nhắn khóc oa oa, như thể bị ta làm cho tức giận.
Đã xấu tính như vậy thì dứt khoát gọi ngươi là Tiêu Hoại đi, không, không được, ngươi phải làm người tốt, trừ bạo giúp yếu, từ bi với chúng sinh, để chuộc tội cho phụ thân ngươi.
*Hoại (坏): Xấu xa, hư hỏng.
Vậy thì gọi là Tiêu Tội.
Ta bồi dưỡng bản thân rất lâu, sau khi hoàn toàn khoẻ lại, liền mở một tiệm nhỏ bán dầu thơm.
Có lẽ đúng như một một câu nói, đại nạn không c.h.ế.t, tất có hậu phúc, từ khi rời khỏi kinh thành, hết thảy đều trở nên rất thuận lợi.
Sau khi ta tới nơi này, chưa từng gặp khó khăn, tuy rằng cô nhi quả mẫu thế cô sức yếu, nhưng chưa bao giờ có người tới kiếm chuyện, cho dù có, cũng luôn giải quyết ổn thoả.
Chỉ là cách xa kinh thành, tin tức luôn chậm một chút, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ có tin tức.
Tiêu Hoài náo yến hôn ngày hôm đó, g.i.ế.t An Khánh vương, tiện tay diệt trừ một lượng lớn loạn thần.
Truyền ra ngoài, người ngoài còn cho rằng hắn nổi giận vì hồng nhan.
Người hiểu rõ hắn mới biết, hắn dùng cái c.h.ế.t của mình, đổi lại cho thái tử một hà thanh hải yến.
*Hà thanh hải yến: Nói tới cảnh thái bình thịnh trị, quốc thái dân an.
Tiểu nhi tử mà hoàng đế yêu thương nhất đã c.h.ết, suy nghĩ quá độ, liền băng hà vào mùa thu năm sau đó.
Khi thái tử đăng cơ, A Tội đã có thể chạy khắp nơi.
Dù sao thái tử cũng từng bắt cóc ta, ta thật sự không có hảo cảm gì với hắn, nhưng sau khi hắn đăng cơ, cuối cùng hắn đã làm được vài việc cho dân.
Ví dụ như đại tu thiện quán nhận nuôi cô lão, mở học đường khắp nơi, để con cái nhà nghèo đi học.
Mấy ngày gần đây lại đang trấn áp nạn buôn người, bắt được người môi giới luôn miệng kêu khổ.
Nghe nói đây đều là nghe theo lời khuyên của một vị hắc y mưu sĩ, sở dĩ gọi hắn là hắc y mưu sĩ, là vì hắn luôn ẩn trong một thân hắc bào lớn, không ai biết hắn trông như thế nào, cũng không ai biết hắn là ai.
Người kỳ lạ.
Vào cuối thu, có người đi thi trở về, nói trạng nguyên lang năm nay họ Cố, rất trẻ tuổi, chỉ là có hơi ngốc, sau khi đỗ trạng nguyên lại nói thẳng không làm quan, cưỡi một con lừa nhỏ đi phiêu bạt thiên hạ.
Ta nghe những tin này, trong lòng đã không còn phiền muộn gì nữa, ta vốn không nên có liên quan gì với thế giới kia, bây giờ, cũng chỉ là trở về cuộc sống mà mình nên có.
Tất nhiên, ngoại trừ tiểu hài tử đang chơi đùa trên mặt đất này.
Cuộc sống không tốt không xấu sống qua ngày, ta không thường chủ động kết giao với người khác, nhưng nhân duyên cũng không tệ lắm, trừ thời gian làm hương, chính là tán gẫu với các nương tử ở gần.
Sau đó cũng nhận một tiểu đồ đệ, là hài tử nhà hàng xóm, bảy tám tuổi, cả ngày ầm ĩ cũng rất đáng yêu, còn có thể làm bạn với A Tội.
Đối diện cửa tiệm nhỏ của ta là một y quán, vừa mới mở không bao lâu, lang trung ngồi trong quán tên là Lý Thừa Tự, hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, da thịt mềm mại khôi ngô tuấn tú, thường làm các cô nương trong tiểu thành không có bệnh cũng đến khám bệnh.
Ta thường cùng tiểu đồ đệ của ta mang ghế nhỏ ngồi ở trước cửa, vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Lý lang trung kia là người hay đỏ mặt, mỗi lần bận rộn đến nỗi mặt đầy mồ hôi, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bọn ta, mặt liền đỏ xuống cổ, lúc nào ta cũng sợ hắn bốc thuốc nhầm cho người ta.
Tiểu đồ đệ của ta luôn chậc chậc cảm thán, nếu có thể lừa hắn tới đây thật tốt.
“Đi lên đỉnh cao nhân sinh, cưới cao phú soái*, ai da, nghĩ thôi là đã thích rồi!”
*Câu này dịch giả tự hiểu là: Đi lên đỉnh cao của cuộc đời, cưới được người vừa giàu có vừa đẹp trai.
Lúc nàng nói như vậy, liền dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn ta.
Tuổi còn nhỏ mà tinh ranh như quỷ.
Nhưng ta không muốn trêu hắn, ta không nói được, có lẽ là cảm thấy hắn hoàn mỹ, mà ta là người từ trong bùn bò ra, tóm lại là có chút tự ti.
Huống chi, ta còn có A Tội.
Mưa thu rơi liên tục rất nhiều trận, ban đêm ta hay đá chăn, cuối cùng cũng bị nhiễm phong hàn.
Ngày hôm sau đành phải qua y quán xem bệnh, lúc đó có rất nhiều người, Lý Thừa Tự đang ở trong phòng, không biết đang bận cái gì, đồ đệ của hắn thấy ta, vội vàng nói: “Tỷ chờ đó, ta đi gọi sư phụ!”
“Không cần! Chờ hắn bận xong rồi nói sau!” Ta còn chưa dứt lời thì hắn đã chạy vào.
Ta đợi một hồi lâu, Lý Thừa Tự cũng chưa đi ra, chờ trái chờ phải, nghĩ lại có lẽ hắn nhất thời chưa ra được, cho dù đi ra, cũng phải tiếp những người đến trước ta, vì thế ta xách ô ra ngoài, định đi mua đồ ăn trước.
Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, quán cơm quen thuộc lại không mở cửa.
Ta vốn đang bị bệnh, trong người yếu ớt vô cùng, hiện tại lại giống như bị bỏ đói, ủy khuất không chịu được, cũng không muốn đi chỗ khác, nén nước mắt đi về.
Mưa lớn gió cũng lớn, ta đi bộ được vài bước, đột nhiên trượt ngã, chiếc ô cũng rơi ra ngoài.
Quá thảm rồi, ta sụt sịt mũi đứng dậy, từ xa trông thấy một bóng người mơ hồ xuyên qua màn mưa chạy về phía ta.
“Tước nhi cô nương!” Hắn chạy rất nhanh, cầm ô cũng như không cầm, cả người ướt đẫm, việc đầu tiên là đỡ ta dậy, đưa ô nhét vào tay ta, sau đó luống cuống tay chân đi nhặt ô của ta.
“Này! Lý Thừa Tự!” Trong lòng ta tự nhủ người này có phải có chút ngốc hay không, cùng nhau cầm ô đi nhặt không tốt hơn sao? Nhưng hắn đi rồi, ta không gọi được hắn.
Hắn chạy trở về, nhưng lại ôm chiếc ô không mở ra, trốn dưới chiếc ô mà ta đang cầm.
“Sao huynh lại tới đây?”
Hắn đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Lúc cô nương qua y quán, ta đang giải độc cho một người, vừa ra cô nương liền biến mất, ta không phải cố ý muốn để cô nương đợi!”
Ta gãi đầu: “Ta biết, huynh rất bận, không sao đâu.”
“Ta… Ta sợ cô nương không vui…”
“Không có, ta làm sao có thể không vui chứ?”
Hắn nhìn vào đôi mắt đỏ của ta, ngập ngừng hỏi: “Vậy sao cô nương lại khóc?”
“A, cái này.” Ta dụi mắt, cười nói: “Ta khóc không liên quan đến huynh, huynh đừng suy nghĩ lung tung.”
“Không liên quan gì đến ta sao?” Hắn rũ mắt xuống, có chút thất vọng.
“Hay là chúng ta trở về trước đi? Huynh xem chúng ta đều đã bị ướt...”
“Ừm.”
Hắn gật đầu, cầm lấy ô giơ lên, nghiêng hơn phân nửa về phía ta.
“À, huynh trả ô cho ta đi, một chiếc ô không che được hai người chúng ta.”
Hắn cúi đầu nhìn, nắm chặt, đỏ mặt nói: “Chiếc ô này bị hỏng rồi.”
“Bị hỏng rồi sao? Ta vừa thấy nó vẫn dùng được mà? Huynh đưa ta xem xem.”
Hắn giấu chiếc ô về phía sau: “Thật sự hỏng rồi.”
Ta thu tay lại, trong lòng hiểu được ý của hắn, không nói gì thêm, cùng hắn đi từng bước từng bước trong mưa.
Thời gian trôi qua thật chậm, dường như có thứ gì đó đang dần rơi vào tâm trí ta, dường như, mọi thứ đều đã không giống như trước nữa.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK