Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

18.

Không bao lâu sau.

Ảnh chụp chung của tôi và Giang Kha, bắt đầu thường xuyên bị phơi bày trên mạng.

Dẫn tới một ít đàm luận không chính diện lắm, nhưng đoàn làm phim rất nhanh bác bỏ tin đồn, chỉ là ảnh chụp cảnh diễn trong phim.

"Người nào mãi mà chẳng chịu yên vậy?"

Lệ Na lật qua lật lại tấm ảnh, nhướng mày: "Mà đúng thật nghen, ảnh chụp không tệ, cậu và em zai Giang Kha đúng là rất có cảm giác CP, 168 xứng 186 á."

"...... Bà cô của tôi ơi, đừng nói lung tung.“

Tôi xuống xe bảo mẫu, ngáp một cái, có chút bó tay lên tiếng.

Lệ Na lại cười nói: "Này, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền."

Trong đại sảnh công ty, Giang Khá mặc một bộ đồ bóng chày, trên cổ tay đeo băng bảo hộ, trang phục rất đơn giản, nhưng cảm giác thiếu niên tươi sáng mạnh mẽ ùa tới, đặc biệt là khi cặp mắt kia nhìn về phía tôi.

Nếu như nói, tham gia show tống và diễn xuất, chúng tôi là cộng sự, có thể cùng nhau ăn cùng nhau chơi, nhưng đến khi hợp tác kết thúc, lén lén lút lút bên nhau như vậy có quá nhiều bất tiện.

Hơi không cẩn thận chút, đã bị người ta chụp ảnh quăng lên trên mạng với đủ thể loại tình huống được rêu rao rồi.

"Thanh Hư"

Giang Kha hình như rất buồn ngủ, lúc nhìn thấy tôi, lập tức ôm lấy hoa hồng trong tay, đứng dậy đi tới.

Tôi vô thức liếc nhìn xung quanh.

Lệ Na bật cười, nhét một hộp quà cho tôi: "Yên tâm, không có phóng viên, muốn nói chuyện tình thương mến thương thì cứ nói."

Tôi:...

Lệ Na chuồn thật nhanh như cơn gió, tôi cũng muốn đi, nhưng Giang Kha lại buồn bực nói:

"Em đã lâu lắm rồi chưa ăn cơm này."

"Vậy chị gọi đồ ăn ngoài cho cậu?"

"Không muốn ăn cơm một mình đâu."

"Người đại diện của cậu, A Nam đâu?"

"Anh ấy có bạn gái rồi, hổng thèm quan tâm em."

「……」

Giang Kha cúi đầu nhìn bó hoa hồng, cố gắng đưa cho tôi.

Hai tay tôi đưa sau lưng, không nhận hoa, bất đắc dĩ lên tiếng: "Chị còn có công việc, cũng không quản được cậu."

Giang Khác cười lên một cái, rất ngoan ngoãn lên tiếng: "Vậy em chờ chị iu tan tầm."

Tôi:...

"Giờ chị tan làm còn sớm, cậu mau đi lẹ đi mà."

Tôi cố đuổi cậu ta đi.

Nói xong, tôi kéo Lệ Na đi thật nhanh, mãi cho đến rạng sáng mới từ trong công ty bước ra.

Mà Giang Kha cũng rất bướng bỉnh, cậu ấy thật sự đợi đến khi trời rạng sáng, tôi bảo nhân viên đưa đồ ăn, cậu ta một miếng cũng không thèm đụng.

"Uổng công em zai diễn vai Đoạn Doãn bệnh kiều điên cuồng, thế mà cũng không biết làm nũng với pà."

Lệ Na hí hửng bình lựng.

Tôi véo má Lệ Na một cái, bất đắc dĩ đi về phía Giang Kha, nhìn bộ dạng buồn ngủ gà gật của cậu ấy, gọi một tiếng.

"Tỉnh ngủ đi."

"Hử?"

Giang Kha mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong nháy mắt nhìn thấy tôi, đột nhiên ánh mắt tỉnh táo hẳn, cười toe : "Chị iu tan ca rồi?"

Tôi:...

Tôi đúng là bị cái người này dày vò không thể tả mà, xoay người rời đi.

"Đi đâu?"

"Ăn cơm."

19.

Có thể là thật sự quá đói bụng.

Giang Kha ăn như hổ đói, khiến tôi hoài nghi cuộc sống.

"Cậu nhịn đói bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm."

Cậu ta nói qua loa.

Tôi lấy điện thoại di động ra, mở xem siêu thoại* của cậu ấy, lịch trình gần đây được fan công bố, càng xem chân mày càng nhíu chặt.

*超话: Siêu thoại/Super Topic: gần tương tự như một group/nhóm trên FB. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.

"Chỗ đoàn làm phim mới của cậu, cách Giang Đô hơn 6.000km, ngồi máy bay cũng phải mất mấy tiếng, cậu vào đoàn phim mới bao lâu, đã chạy ra ngoài rồi?"

「……」

Giang Kha nắm chặt đũa, buồn bực nói: "Em muốn cùng chị iu tổ chức sinh nhật.”

"Sinh nhật?"

Tôi ngẩn người, cúi đầu tra xem ngày sinh của Giang Kha: "Hôm nay cũng không phải sinh nhật cậu."

"Là sinh nhật của chị."

Giang Kha nhỏ giọng trả lời..

Tôi nhìn bộ dạng tay chân lóng ngóng của cậu ấy, lúc này mới ý thức được mình có hơi hung dữ tí tí, vội vàng cúi đầu, xấu hổ đến mức tìm một chuyện gì đó cho tay mình làm, thuận tay mở hộp quà Lệ Na để lại, lại phát hiện bên trong có một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cùng vòng tay bằng vàng.

Tôi bối rối, khép hộp quà lại, giả bộ bình tĩnh.

Nhưng mà.

Trong nháy mắt đó được người ta nhớ đến, niềm vui phấn kích không lời nào có thể diễn tả được.

"Cố Thanh Hư, sinh nhật vui vẻ."

Giang Kha lấy hộp quà ra, cẩn thận đưa tới một chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe.

"Tâm ý của cậu, chị nhận, nhưng món quà này quá quý giá, chị không thể nhận được."

Tôi chầm chậm nói.

Giang Kha có chút mất mát nhìn tôi, cố chấp như trẻ con giữ chặt cổ tay tôi, đeo đồng hồ lên :"Đừng từ chối mà, được không?"

Không đợi tôi mở miệng.

Giang Kha lại nói: "Chính chị cũng có thể tự mua được, nhưng đây là em mua tặng, đây là lần đầu tiên em tặng quà sinh nhật cho chị."

"Giang Kha, chúng ta là đồng sự hợp tác."

Tôi cố gỡ tay ra.

Giang Kha lại nghẹn ngào nói: "Em không muốn chỉ là bạn hợp tác với chị."

Tôi:...

Bốn mắt nhìn nhau.

Chớp chớp mắt.

Nhìn thấy trong đôi mắt Giang Kha ầng ậc nước mắt .

Lòng ngực tôi khó chịu.

Nếu như lúc này lại không hiểu tâm tư của cậu ấy, tôi đúng là ngu ngốc quá mức rồi.

Tôi nhíu mày, gạt tay cậu ấy ra, tháo đồng hồ xuống, cầm túi xách lên đứng dậy rời đi.

"Cố Thanh Hư."

Giọng Giang Kha khàn đi.

Tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa rời khỏi, nhưng Giang Kha nhanh chân liền đi theo, ôm chầm lấy tôi, giống như mỗi lần quay phim vậy, cậu ấy ôm eo tôi, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Đừng đi."

"Giang Kha, cậu chỉ là chưa thoát ra khỏi vai diễn mà thôi."

Tôi đẩy cậu ấy ra, nghiêm nghị nói: "Tôi không phải Lý Dao, cậu cũng không phải Đoàn Doãn."

"Nhưng em chính là sư đệ của Cố Thanh Hư, là học sinh của Cố gia Quyền Quán, là Giang Kha ngày ngày đều phải cố gắng luyện năm bước quyền theo Cố Thanh Hư."

Giang Kha càng nói càng vội vàng, từng chữ từng chữ nói ra mồn một.

Tôi nhìn cậu ấy, đã qua rồi giấc mộng ban trưa, ba tôi mở võ quán, thu nhận võ sinh nhiều vô số kể, nhưng người đến người đi quá nhiều, tôi căn bản không nhớ ra có Giang Kha.

"Em biết ngay, chị không nhớ ra được."

Giang Kha nhỏ giọng nói thầm.

Ta không biết làm sao nhìn hắn, nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng có một tia rung động cùng hốt hoảng.

"Nói thẳng thừng ra với chị, em sợ chị lại trốn tránh em."

Giang Kha bất đắc dĩ nhìn tôi, hạ giọng nói:

"Nhưng nếu em không nói, em sợ một ngày nào đấy, chị sẽ laị quên em, em lại phải đợi chờ, đợi không biết đến ngày tháng năm nào trong mắt chị mới có thể có sự tồn tại của em."

"Cậu, cậu có biết mình đang nói gì không?"

Tôi sợ hãi tới nói lắp luôn rồi.

"Cố Thanh Hư, em trưởng thành rồi, hiện đang rất tỉnh táo."

Giang Kha nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, nhẹ nhàng nói :"Một năm này kề cận bên chị, dù là show giải trí hay đóng phim, em cực kỳ chắc chắn rằng em yêu chị. Bởi vì có chị, em đã mong đợi được lớn lên không biết bao nhiêu lần, em chời đợi ngày người sánh vai bên cạnh chị sẽ là em. "

Ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi giống đang chờ đợi đáp án.

Thế nhưng.

Tôi bây giờ một câu cũng không nói ra được.

"Cố Thanh Hư, cho anh một cơ hội nhé."

"Cậu điên thật rồi. " Đợi nửa ngày tội mới nói ra được một câu, vội nhanh chóng quay lưng đi.

Kỳ thực nói là đi, không bằng nói tôi đang chạy trối chết thì đúng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK