Phiên ngoại: Miếng bánh ngọt ngào
Có lúc một triệu lại muốn thành mười triệu, có một triệu rồi lại mơ tưởng tới một trăm triệu.
Lúc cạnh bên Giang Kha, tôi chỉ muốn ăn cơm thật ngon, ngủ thật anh lành, nhõng nhẽo thật nhiều với anh, sống cuộc sống thật hạnh phúc.
1.
Diễn chuyện thế này.
Năm thứ ba sau khi ly hôn, tôi đã làm đến đỉnh cực.
Giải thưởng nên có cũng đã có, thứ gì cần có đều có, nhưng mãi không thể nào liên lạc được với Giang Kha.
Cho dù tôi đã tiến vào vòng xã giao của Giang Phân, tôi vẫn đứng ở một vị trí khá lúng túng, khó nói thành lời.
"Cố tiểu thư, Giang Kha đã 22 tuổi. Với năng lực của cô hiện nay, nam sinh 19 tuổi nào cô muốn mà lại không có một đống chứ."
Trong bữa tiệc rượu, Giang Phân bưng ly rượu đi tới, híp mắt cười: "Cần gì chứ?"
Tôi giật mình, không ngờ Giang Phân lại chủ động nói chuyện với tôi, tôi đáp: "Tôi thích không phải là vấn đề về tuổi tác."
Giang Phân nghe vậy càng cười tươi hơn: "Cố tiểu thư, cô sẽ không cho rằng tôi phấn đấu dốc sức cả đời, chính là vì để cho con trai mình cưới một người phụ nữ đã từng có một đời chồng chứ?"
Lệ Na nghe vậy không khỏi khó chịu.
Ta biết nhỏ ấy tánh nóng nảy, vội vàng giữ chặt tay Lệ Na, cười nói:
"Tôi cũng có cả đời cần dốc sức làm việc, Giang phu nhân đây chính là tấm gương sáng của tôi. Ly hôn chẳng qua chỉ là một cửa ải trong quá trình đó, ải nào cũng khó bước qua, ải nào rồi cũng qua*. Tôi tin tưởng chính mình."
*关关难过, 关关过: một câu thành ngữ bên Trung, nghĩa của nó na ná giống như câu 'sau cơn mưa trời lại sáng', 'có công mài sắt, có ngày nên kim' , 'khó khăn thử thách anh tài' . . .
Giang Phân nhướng mày, ngược lại nở nụ cười: "Cô bây giờ kiên cường rắn rỏi không ít, không giống lúc trước, chỉ là một buổi lễ trao giải, nước mắt đã tuôn ào ào."
Tôi:...
Tôi mím môi, vẫn nặn ra một nụ cười.
2.
"Hay là cậu thôi quên đi, Giang Phân quá khó khăn rồi. Bà ấy có câu nói đúng đấy, zai 19 tuổi, cậu hốt được cả mớ."
Lệ Na chu môi, lầm bầm thở ngắn than dài.
Tôi ngồi trong xe, nhìn dòng xe cộ lướt qua nhau bên ngoài cửa xe, vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
Nam sinh 19 tuổi có rất nhiều, nhưng Giang Kha chỉ có một.
Ngày công ty phát hành cổ phiếu ra thương trường, lần đầu tiên tôi nhận được thiếp mời tham dự tiệc đến từ Giang Phân - tiệc sinh nhật của Giang Kha.
Hôm đó trời mưa rơi không ngớt.
Tôi đang gồng mình thức đóng phim ba đêm liền, bỗng nhiên bất ngờ nhận được thư mời, cả người đều ngớ ra, vội vàng vàng vàng chạy đi, không ngờ trên đường kẹt xe.
Tôi nhìn xung quanh.
Lệ Na kéo tôi lại, nhíu mày nói: "Bên ngoài mưa lớn quá. Đừng có chạy lung tung."
Tôi có chút nôn nóng, ra hiệu bảo tài xế mở cửa xe, trong nháy mắt cửa đã kịp mở đâu bỗng có một bàn tay đẩy tôi trở ngược vào trong.
"Ai vậy?"
Tôi hơi bực mình, lúc ngẩng đầu lên lại ngây ngẩn cả người.
Giang Kha rũ mi mắt, nước mưa theo cằm không ngừng chảy xuống, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, nhỏ giọng nói: "Muốn làm gì, em muốn mắng anh sao?"
Tôi:...
Tôi đơ cả người.
Lệ Na vội vàng kéo tôi, xê qua dành một vị trí trên xe cho Giang Kha, lại nhét một cái khăn bông khô ráo vào trong tay tôi.
3.
Hừ hừ hừ . . .
Giang Kha lạnh đến phát run.
Tôi sững sờ nhìn anh, Lệ Na nóng máu lên trực tiếp kéo tay tôi, bảo tôi lau tóc cho anh.
Tôi:...
"Để anh tự làm."
Giọng Giang Kha thật trầm khàn.
Đã lâu không gặp, tôi không biết nên cùng anh nói điều gì, một hồi sau mới nói:
"Anh có đói bụng hông?"
Giang Kha: "Em muốn đút cho anh ăn hử?"
Tôi: "Ừ thì...... Cũng không phải không được."
Giang Kha nhướng nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Cố tổng nay đã khác xưa, anh không dám làm phiền."
Tôi đứng hình, nhìn anh lau tóc, không dám lên tiếng.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Giang Kha vừa bước xuống xe, Giang Phân liếc mắt sắc lẹm.
Ngay lúc đó.
Tôi cho rằng Giang Phân muốn tới chỉnh chết tôi, đâu ngờ Giang Phân giơ tay lên nhéo lỗ tai Giang Kha.
"Á á á, đau . . . đau. . ."
Giang Kha đau đến hít hơi.
Giang Phân sa sầm mặt, gằn giọng:
"Mưa to đùng đùng như vậy, không nói một tiếng đã chạy ra ngoài, thằng nhóc nhà con sợ người ta không đến à? Chuyện mẹ đã đồng ý với con, đã có chuyện nào mà mẹ không làm được? Sao mẹ lại nuôi ra một tên suốt ngày chỉ có iu với đương như con?"
Giang Kha lộ vẻ xấu hổ, kéo tay Giang Phân: "Mẹ, đừng nói nữa."
Giang Phân tức giận véo cánh tay anh ấy.
Lệ Na không nhịn được cười ra tiếng, tôi đứng ở một bên, nhất thời lúng túng muốn tìm một khe nứt nào đấy chui đại vào cho rồi.
4.
Với tư cách là người được nhận chúc phúc, thanh niên Giang Kha 22 tuổi, xuất hiện một cô gái hoàng hoa danh giá ưu tú mọi mặt đứng bên cạnh anh, quen biết nhau từ lúc anh đi du học.
Đứng giữa trung tâm được mọi người vây quanh như vậy.
Tôi im lặng nhìn, có một áp lực vô hình.
"Người xưa gặp mặt nhau, Cố tiểu thư không có lời gì muốn nói sao?"
Có người khơi ra những chuyện vụn vặt.
Cách đó không xa Lâm Tự nhìn chăm chú vào tôi, bưng ly rượu lên, như là muốn mời rượu.
Ta giật mình, ánh mắt lướt qua hắn , mặc kệ hắn giơ ly rượu lên cao.
Có lẽ là ngày trước trải qua chuyện xấu hổ quá lớn.
Bây giờ tôi không còn cảm thấy túng quẫn, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Tự, tự mình uống rượu.
Lâm Tự một hơi uống cạn sạch rượu.
"Lâm tổng, tửu lượng khá quá."
Người ngoài lập tức nói chêm vài câu chọc cười, vì hắn giảm bớt đi bầu không khí ngượng ngùng.
Tôi không có hứng thú tham gia vào loại a dua nịnh hót này, xoay người rời đi, vừa tới chỗ rẽ ai ngờ bị một bàn tay ai đấy kéo đi.
"Cố Thanh Hư, anh mới đi khai tiệc có tí teo, em đi tìm Lâm Tự làm gì?"
Giọng Giang Kha khàn khàn, như là đang công khai hờn oán tôi.
Hơi thở ấm nóng phả vào bả vai của tôi.
Tôi đối diện với ánh mắt của anh, đưa tay sửa lại cổ áo anh vừa thay, liếc mắt nhìn anh: "Không gọi em là Cố tổng nữa hử?"
Giang Kha ngẩn người, tủi thân nói:
"Ba năm qua, em không một lần nghĩ nào nghĩ tới anh sao?
Anh cắt ra tất cả tạp chí của em, giữ tất cả ảnh chụp của em, anh cố gắng học tập, cố gắng làm việc, chờ ở bên ngoài đoàn làm phim của em, anh đứng nhìn em từ xa, anh sợ Mẫu hậu nhà anh làm khó dễ em..."
Tôi nhón chân lên và hôn anh ấy một cái.
Giang Kha có chút nghẹn ngào: "Hôn một có cái thôi á?"
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay trên đường đến đây bị kẹt xe, không phải em có ý không đến..."
Lời còn chưa kịp nói hết.
Giang Kha cúi người ôm tôi, nụ hôn còn nóng bỏng hơn cả của tôi.
Tôi ôm anh, ngửi được hương chanh thơm mát quen thuộc, nước mắt ướt mi.
Sao lại không nghĩ đến anh chứ.
Chỉ là chúng ta gặp nhau không đúng lúc.
Anh ấy còn trẻ, vì tình yêu có thể quyết ý bước thẳng tới trước, mà tôi cần sự nghiệp, đặt nền móng cho cuộc sống của mình.
Tôi thích anh, nhưng dù thích, cũng không thể để yêu thích này che mờ đầu óc.
Nếu như không có sự nghiệp, ba năm sau tôi cũng không được đứng trong bữa tiệc xa hoa này, chỉ sợ đừng nhìn từ xa mình thoáng qua cuộc đời 22 tuổi của Giang Kha, sẽ lui bước về sau, chạy trốn tình yêu.
"Cố Thanh Hư, đừng có rời xa anh nữa."
"Được."
Tôi bình tĩnh đáp.
Giang Kha nhăn mặt, khàn giọng nói: "Tính lừa anh hả?"
"Không lừa, không gạt anh, mới có kẹo ăn. Đúng không?"
Tôi học theo giọng điệu lúc trước của Giang Kha trả lời.
Giang Kha ngây ngẩn, từ trong túi thật sự lôi ra một thanh kẹo vị xoài.
Tôi nhìn anh, không nhịn được rơi nước mắt.
Ba năm xa nhau.
Giang Phân đem tin tức của anh giấu kín chặt chẽ, còn giống tôi như đang bị ngọn núi tiền tài chồng chất ngăn cản, giữ mình đúng theo 'luật chơi' trong thế giới của Giang Phân, chờ đợi ngày phá kén thoát xác.
Tôi liều mạng kiếm tiền, chen vào tầng lớp của Giang Phân.
Mỗi ngày đều rất mệt mỏi.
Tiền kiếm không bao giờ là đủ, nhưng không kiếm tiền, tôi không có cảm giác an toàn.
Tôi thường tự hỏi, đến lúc nào mới kết thúc đây.
Có một triệu lúc nghĩ đến mười triệu, có một triệu lại mơ về một trăm triệu.
Mà lúc có Giang Kha, tôi chỉ muốn ăn cơm thật ngon, ngủ thật an yên, nhõng nhẽo với anh thật nhiều, sống trọn vẹn cuộc đời này với anh ấy.
(Hoàn toàn văn)Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK