"Không có gì."
Cô lắc đầu, nhớ lại những gì đã xảy ra nhiều năm trước.
Trong ký ức của cô, ba đối với cô rất tốt.
Đồ chơi cô thích, quần áo đẹp cô muốn, hay cô muốn học lớp năng khiếu nào, ba cũng sẽ đáp ứng từng thứ một.
Dù bận rộn đến đâu, ông ấy cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ dịp nào mà phụ huynh cần có mặt.
Dù thiếu thốn tình mẫu tử nhưng ông ấy thật sự đã cố gắng hết sức bù đắp cho cô.
Cô không nghi ngờ gì về việc ba rất yêu cô.
Chỉ là ông ấy rất ít khi nhìn cô, đặc biệt là không dám nhìn vào mắt cô.
Bởi vì mẹ ch*t là do khó sinh khi bà ấy sinh ra cô, mắt bà ấy rất đẹp, có lẽ cô rất giống bà ấy.
Một ngày nọ, ba cô trở về sau bữa tiệc khai giảng của một học sinh trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, ông rất vui mừng, uống rất nhiều rượu, ôm di ảnh của mẹ và khóc rằng ông không được nhìn thấy đôi mắt đẹp của bà trong nhiều năm và nói rằng ông không bao giờ dám nhìn thẳng vào con gái mình.
Ông sợ nhìn thấy bóng vợ trong mắt cô, sợ nhìn thấy tình mẫu tử mà bao năm cô thiếu vắng.
Nhưng, cô ước gì ông ấy có thể nhìn cô nhiều hơn.
Khi cô còn nhỏ, cô luôn thích chạy đến nhà Giang Thâm, và gọi anh ta là bạn tốt.
Giữa những người bạn tốt này có tình cảm khác với tình bạn hay không, lúc cô bảy, tám hay mười tuổi, cũng không biết được.
Tất cả những gì cô biết là mẹ Giang rất dịu dàng và rất thích cô, cô thích mẹ Giang còn hơn cả cô thích Giang Thâm.
Nhiều đêm ba bận lớp tự học buổi tối, cô sẽ ở nhà Giang Thâm.
Cho đến một ngày, Cố Tu Tư xuất hiện trong cuộc đời cô.
Anh trở thành người thầy của cô và thường quanh quẩn trong nhà. Khi cô thức dậy, cô thường không thấy ba đâu nhưng chắc chắn sẽ nhìn thấy Cố Tu Tư ngay ngắn ngồi trước bàn.
Anh luôn lạnh lùng, như thể không quan tâm đến ai.
Cô luôn muốn trêu chọc anh.
Để anh đọc bài cho cô viết, lén lút dẫn cô đi chơi và nấu cớm cho cô ăn.
Giống như ba, anh đã thực hiện từng mong muốn của cô.
Lúc đó cô chỉ coi anh như người thầy, người anh của mình và cô nghĩ thế là tốt.
Vào ngày Cố Tu Tư lên phía bắc học Đại học, cô đã khóc rất nhiều trước mặt anh ấy.
Ở sân bay có người đến người đi, có người chỉ coi cô như người em không muốn đi một chặng đường dài, nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó đang từng chút, từng chút rời xa khỏi cuộc sống của mình.
Cố Tu Tư vẫn như cũ, lúng túng mà vụng về an ủi cô.
Anh ấy sao lại không biết cô là một đứa trẻ hay khóc nhè chứ.
Trong ngày chia tay trọng đại như vậy, nhất định cô sẽ khóc như một mớ bòng bong.
Cô có thể nhìn thấy trong mắt anh ấy có sự bất đắc dĩ, và cô nghĩ, dù sao cũng phải có một phần của cô chăng, hai người cũng đã quen nhau lâu như vậy.
Thời gian đại học trôi qua thật nhanh, cứ mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Cố Tu Tư sẽ lại đến thăm cô, tổ chức sinh nhật cho cô như trước, dẫn cô đi chơi khắp nơi.
Nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, ít nhất là trong lòng cô, có gì đó khác lạ.
Sau đó, Cố Tu Tư ra nước ngoài du học, và cô đã thành công được nhận vào trường trung học như ý muốn.
Đã đến lúc nói lời tạm biệt một lần nữa, cô biết lần này cũng sẽ rất lâu.
Cô đãi cô một bữa thịnh soạn, rồi bảo cô phải học hành chăm chỉ và không được yêu sớm.
Cô hỏi anh tại sao.
Đôi mắt anh trong veo, cười xoa đầu cô, nói một cách chính trực: “Thời cấp ba quý giá lắm, em hãy cố gắng học tập, không có việc gì khác để làm”.
Những gì cô muốn nói đã bị anh chặn lại, giống như một cây kim trong cổ họng cô, vô cùng khó chịu.
Hai người vẫn giữ liên lạc và gọi thường xuyên. Anh ấy kêu cô học tập chăm chỉ, và cô bảo anh ấy phải chăm sóc bản thân ở nước ngoài.
Trong ba tháng cuối năm thứ ba của trường trung học, khi chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô luôn phải cắm đầu ôn thi.
Giang Thâm đã đưa cho cô một bức thư tình, với những lời ngọt ngào.
Nhưng cô lại nhớ Cố Tu Tư , nên đã chọn từ chối.
Mẹ Giang đã gọi cho cô và nói Giang Thâm đã rất buồn, còn nói rằng cô và anh lớn lên cùng nhau, hy vọng cô cũng có thể thích anh.
Kỳ tuyển sinh ngay trước mắt, cô đã suy nghĩ rất lâu rồi hẹn gặp Giang Thâm.
Cô nói với anh ta, cô hy vọng tất cả mọi có thể dồn hết năng lượng vào kỳ thi tuyển sinh đại học, và có một số chuyện nên để thi đại học xong hẵng nói.
Khuôn mặt anh ta khi ấy vẫn còn non nớt, lông mi của anh dày và dài, hỏi cô một cách nghiêm túc, "Cậu có thích tôi không?"
"Tớ thích cậu." Cô đã cố gắng ghìm lại sự hoảng loạn trong trái tim.
"Cho nên tớ hy vọng vấn đề này, chúng ta hãy nói về nó sau, điều quan trọng nhất bây giờ là kỳ thi tuyển sinh đại học, được chứ?"
Giang Thâm đã rất vui khi trở lại lớp học, nhưng trái tim cô không giống như vậy.
Cô biết rằng, dù câu trả lời như thế nào thì đề sẽ có một người buồn.
Cô thường nghĩ rằng người đó nên là cô.
Đêm đó, cô xin chủ nhiệm được nghỉ phép. Cô không đi học vào ca tối, cô chạy đến công viên cô và Cố Tu Tư hay đến chơi.
Có rất nhiều người trong công viên, rất sống động, nhưng cô không thể cảm nhận được điều đó.
Rõ ràng, chỉ là một câu trả lời trái ý muốn, cô cũng không tổn hại gì, nhưng sao trong lòng lại thấy cô đơn vậy.
Cô ngồi trên băng ghế trong công viên và muốn gọi cho Cố Tu Tư. Mới chợt nhớ ra là để chuẩn bị cho kì thi đại học, ba đã thu điện thoại của cô rồi.
Đúng là đã mưa rồi còn dột**
Đúng lũ cô đang buồn rầu, một bó hoa xanh mướt xuất hiện trước mặt.
"Cho em, tiểu cô nương."
Cô ngước lên nhìn thấy Cố Tu Tư nhìn cô với một nụ cười, nhưng giữa lông mày có chút mệt mỏi.
"Cố Tu Tư!"
Cô nhảy lên và ôm anh, anh dễ dàng ôm lấy cô.
"Ồ, lợn con cô nương." Anh cố tình nói đùa rồi đặt cô xuống.
Thấy cô không chịu buông ra, anh thấp giọng nói:" Nhà em đối diện với nhà cụ Lý, dưới lầu là dì Trương, toàn camera chạy bằng cơm ."
Ngay cả khi nghe thấy vậy, cô cũng không chịu buông tay, vùi đầu vào vai anh: " Không muốn, em không sợ bị nhìn thấy."
Cả hai đều không làm gì sai cả. Mặc dù có một chút... một chút mơ hồ, nhưng cô không quan tâm.
Cố Tu Tư không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và vỗ vai cô như hình phạt.
"Tiêu Ly, hay chúng ta ra chỗ khác đi." Thanh âm Cố Tu Tư trầm thấp khàn khàn, trong mắt tựa hồ có ngọn lửa thiêu đốt, cô tựa hồ cảm giác được thân thể của anh có chút nóng.
Cô đang nghĩ đến một chuyện xấu.
"Đi đến hồ nhé." Giọng anh nhẹ nhàng trong gió.
Vâng, là cô nghĩ nhiều rồi.
Anh nắm tay một cách tự nhiên, lòng bàn tay rộng và mạnh mẽ của anh dễ dàng bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong đó.
"Tại sao anh trở lại?"
"Anh trở về Trung Quốc để giải quyết một số việc, vì vậy muốn đến gặp em. " Anh nhẹ nhàng nói.
Hoá ra gặp cô chỉ là thuận tiện.
Ngực cô dường như bị chặn bởi một hòn đá lớn, khiến cô có chút khó thở.
Nếu chỉ là thuận tiện, thì những dịu dàng trước đó, những yêu thương thể hiện đều là cô tự mình đa tình?
Vậy cô là gì?
Tương cà được miễn phí khi mua khoai tây chiên sao?
"Nếu gặp thầy, anh sẽ nói như vậy.” Cố Tu Tư đột nhiên dừng lại. "Nhưng sự thật là, anh nhớ em, vì vậy anh đã trở lại."
Cô: "Ồ, được."
Lòng cô vốn đã rối bời, nhưng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết nhún vai, vụng về trả lời anh.
Bộ não của cô dường như bị mất một sợi dây, có thể nó đã rơi ra khỏi dây chuyền vào thời điểm quan trọng.
Cố Tu Tư thấy cô đang rất phiền muộn, cười khổ nói: "Em còn nhỏ, chúng ta nên về thôi, về gặp thầy."
Cô cong môi, bày tỏ sự bất mãn với anh, ba cô sao có thể quan trọng hơn cô được?
Cố Tu Tư không thể phủ nhận điều đó.
Khi cô về đến nhà, ba cô không tra hỏi sao cô nghỉ phép vô cớ ,cũng không hỏi bó hoa trên tay ở đâu, mà bảo cô nhanb chóng về phòng nghỉ ngơi.
Khi nhìn thấy học sinh yêu thích của mình, ba luôn tử tế hơn khi nhìn thấy cô.
Họ trò chuyện trong phòng khách, cuối cùng lại đi giải một bài toán vật lý.
Cô nghe lén một lúc, thấy họ nói về một đống chuyện kỳ lạ mà cô không hiểu, liền đặt một đồng hồ báo thức rồi ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, không thấy bóng dáng của Cố Tu Tư trong phòng khách.
“Ba, Cố Tu Tư đâu rồi ạ?” Cô lo lắng hỏi.
Ông ấy đang nhàn nhã nhâm nhi trà và đọc sách, nhưng cô không thấy Cố Tu Tư đậ.
"Đi rồi."
"Là rời đi lúc nào ạ?"
"Vừa thôi."
Không đợi ba nói xong, cô chạy ra ngoài như một cơn gió.
Đều tại chân Cố Tu Tư dài quá, bước đi lại nhanh, cô chạy theo con đường cũ của anh ấy một lúc lâu mới đuổi kịp.
"Cố Tu Tư, đợi đã."
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng anh kéo dài xiên xẹo, gương mặt tái nhợt, không chút biểu cảm thừa thãi, vừa nhìn thấy cô đã có chút gợn sóng.
"Sao anh chào em đã đi rồi?" Cô đứng gập người, thở hổn hển ,trái tim đập thình thịch.
"Em ngủ say quá."
Cô:"……"
Hai người đối mặt với trong thời gian dài mà không nói gì.
Cố Tu Tư lên tiếng trước,phá vỡ sự buồn tẻ:" Tiêu Ly à, em nên về rồi "
"Anh định ở lại bao lâu?" Cô đã mong chờ.
"Tối nay anh sẽ quay lại Mỹ."
"Sau đó, khi nào anh trở lại?"
Cố Tu Tư buồn bã nhìn cô, ánh mắt như vậy cô đã thấy khi lần đầu tiên gặp anh ấy.
"Khi nào em muốn anh trở lại, anh sẽ về."
“Vậy sinh nhật sắp tới của em, anh về được không?” Cô sợ anh còn vướng việc học nên nói thêm: “Nếu anh không rảnh thì gọi điện thoại cho em cũng được, em sẽ không tức giận đâu.”
"Được." Anh đồng ý.
Ngay khi cô định nói điều gì đó, Giang Thâm đã lọt vào tầm nhìn của cô, anh ta đang đạp xe leo núi, nhìn thấy cô từ xa, vẫy tay rối rít.
Ở tuổi mười bảy, mười tám, mỗi cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ ngang tàng, hào hoa của một chàng trai trẻ.
Cố Tu Tư nhìn thấy Giang Thâm, giữ lấy vai cô xoay về hướng anh ta:"Tiêu Ly, để cậu ấy đưa em về, sẽ an toàn hơn, anh không tiễn em nữa."
Cô muốn quay lại nắm lấy tay anh nhưng anh đã đi được một khoảng, bóng dáng ngày một xa.
Cô cảm nhận một nỗi sợ hãi trong trái tim, cô cứ cảm thấy anh ấy sẽ rời xa cô mãi mãi.
"CỐ TU TƯ, Anh sẽ đến chứ?"
"Sẽ."
Anh ấy nói sẽ đến, nhưng anh ấy đã không đến.
Vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của cô, có rất nhiều người đã đến, nhưng không có người cô muốn gặp nhất, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Cô nghĩ có lẽ anh có chuyện quan trọng không thể tránh khỏi, hoặc có thể anh bị ốm rồi, hoặc là đã xảy ra tai nạn lớn nào đó, cô thậm chí còn nghĩ đến việc anh bị mất trí nhớ...
Cho đến một ngày, cô không nhịn được gọi điện cho Cố Tu Tư, hỏi anh ấy tại sao không đến chúc mừng sinh nhật cô, anh ấy ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói:
"Tiêu Ly, chúng ta không còn là trẻ con nữa, chúng ta đều có rất nhiều việc phải làm…hãy tận hưởng thời gian học đại học của em, anh hy vọng em hạnh phúc.”
Lúc đó cô như ngừng thở ,run run trả lời:
"Vâng...anh cũng vậy."