Nói ra cũng thấy nực cười, xã hội hiện đại, vậy mà cũng có thể mất liên lạc bốn năm liền.
Lúc tạm biệt, cô cũng đã ngà say, điều đó thật sự không thể chịu nổi.
Thực ra cô rất tức giận với anh, nhưng lại không có cách để nói ra.
Cẩn thận nghĩ lại, anh ấy dường như chỉ coi cô như một người em gái. Tất cả sự mập mờ cũng chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Đúng vậy không?
Những cái ôm và nắm tay trước sinh nhật lần thứ mười tám, và những lời nói mơ hồ, chúng thực sự chỉ là màn trình diễn của mình cô thôi sao?
Điều cô tức giận nhất là sự ra đi đột ngột của anh và lúc trở về.
Vó lẽ một số chuyện cần phải được nói rõ ràng, nhưng cô không muốn mở miệng như vậy
Cô muốn Cố Tu Tư quay người lại để thay quần áo, nhưng Cố Tu Tư nhìn cô một cách ngây thơ. "Nhưng, những gì không nên nhìn thì anh cũng đã nhìn rồi."
Cô:"……"
Cô mặc kệ, vén chăn lên che mắt Cố Tu Tư đi, nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị rời đi.
Cố Tu Tư vụng trộm vén chăn lên, bị cô bắt được, lần này trên mặt anh lộ ra vẻ oán hận, giống như một chú cún nhỉ bị cô bắt nạt.
"A Ly, em tính mặc quần áo rồi qua cầu rút ván sao." Anh bắt lấy tay cô, ngón tay cọ nhè nhẹ lên lòng bàn tay của cô.
Cái chăn tuột xuống đến eo, cơ bụng tám múi vừa vặn, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú kia...
Tôi sặc nước miếng, lạnh lùng hất tay anh ra, cố giữ cho mặt không đỏ và tim đập loạn nhịp.
"Chúng ta đều đã trưởng thành và chúng ta phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."
"Được, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, em sẽ phải chịu trách nhiệm với anh."
Nghe cũng có đạo lí một phần, nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai.
Trong lúc cô mê man suy nghĩ ,Cố Tu Tư ôm cô vào lòng, cô vùi đầu vào cổ anh ấy, hơi mê man một hồi, rồi từ bỏ giãy giụa.
"A Ly, những chuyện trước đây đều là lỗi của anh, sau này anh sẽ từ từ giải thích với em, em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa không?"
Giọng nói của Cố Tu Tư vang vọng bên tai, người này... muốn theo đuổi cô sao?
Cô bày tỏ sự hoài nghi của mình.
Đôi lông mày đẹp đẽ của anh cau lại, anh đang cố gắng đào bới ký ức đã mất, có lẽ tìm không thấy, cuối cùng vẫn thất bại: "Là lỗi của anh, em có thể cho anh một cơ hội không, để anh theo đuổi em."
Cô chống cằm nhìn Cố Tu Tư, có nhan sắc, vóc dáng thì miễn chê, tình cảm xưa vẫn còn, túm cái quần lại thì cô vẫn không bị lỗ.
Thấy cô do dự, Cố Tu Tư chậm rãi mặc quần áo, bộ dạng như một kẻ văn nhã bại hoại.
Cô thề .... Cô không nhìn trộm anh thay quần áo. Cô cá Cố Tu Tư muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc cô, cô còn lâu mới bị lừa.
“Mặc kệ câu trả lời của em là như thế nào, anh đều sẽ theo đuổi em, sẽ không bao giờ buông tay em nữa.” Cố Tu Tư nghiêm túc nói.
Hừm... cái này rất Cố Tu Tư, cô còn có thể nói cái gì nữa đây?
Cố Tu Tư nói được làm được, anh chạy đến căn hộ nhỏ của cô cả ngày, ngoại trừ những việc quan trọng của công ty, anh ấy bất chấp cả mưa nắng để đến đây.
Sau mười ngày rưỡi, về cơ bản cô cũng tìm ra thói quen của Cố Tu Tư.
Anh nắm lấy chìa khóa của căn hộ nhỏ từ tay cô.
Rồi mỗi sáng dậy thật sớm, ôm bó hoa lẻn vào căn hộ trong lúc cô còn say giấc, thay những bông hoa héo úa hôm trước đưa đến, rồi làm bữa sáng.
Làm xong bữa sáng thì sẽ vào giường lôi cô ra khỏi chăn.
Khi bị ai đó gọi dậy vào mỗi sáng cô đều rata cáu kỉnh, nhưng khi cô thức dậy, ngay từ giây đầu tiên, cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Tu Tư, sự cáu kỉnh ấy dường như biến mất ngay lập tức ... Chỉ một chút thôi.
Buổi trưa và buổi tối như thường lệ, anh nấu cho cô những món ăn khác nhau, cô rất nghi ngờ Cố Tu Tư đã từng học nấu ăn... nếu có môn học như vậy.
Vào buổi tối, Cố Tu Tư sẽ đưa cô đi dạo, và anh ấy phải nắm tay cô mới chịu.
Cuối tuần, anh đưa cô bay đến những danh lam thắng cảnh, sông lớn để nghỉ dưỡng, đi đi lại lại có chút mệt nhưng cô cũng rất thích thú.
Một buổi chiều chủ nhật, cô mơ hồ nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã thấy Cố Tu Tư ngồi bên cạnh, ánh nắng chiều rọi lên người anh, khiến anh như vừa bước ra từ thiên đường vậy.
Cũng có thể anh vốn dĩ luôn sáng chói như thế.
Lúc trước anh là một nam thần học bá kiêu ngạo, luôn được các nữ sinh khác yêu mến.
Nhiều năm như vậy, cô ở bên cạnh anh, những tưởng rằng hai người đã có thể sánh bước bên nhau, nhưng dù bỏ qua khoảng cách về thời gian , cô cũng không thể bỏ qua việc anh ấy ở trên đỉnh cao, còn cô vẫn ở trên mặt đất bằng phẳng.
Cuối cùng cũng thấy cô tỉnh, Cố Tu Tư khẽ mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn ấy khiến cô bị mê hoặc ngay lập tức, nhịn không được muốn hôn anh, nhưng Cố Tu Tư lại làm trước.
Hmm .....sau đó làm một loạt hành động không thể miêu tả cụ thể.
Một số điều không thể diễn tả được đã thực sự là chất xúc tác cho mối quan hệ, kể từ đó, Cố Tu Tư và cô ngày càng thân mật hơn.
Thân mật đến mức.........
_____________
Cô bạn Lâm An An đã tiết lộ cho cô một chuyện mà trước đây cô không hề biết.
Từ khi đi làm, cô bận tối mặt, không có nhiều thời gian tán gẫu như trước.
Không còn cách nào khác, cô là người mới , phải làm việc vặt trong văn phòng giúp các tiền bối vừa phải làm việc của mình. Cô ước mình có ba đầu sáu tay để xử lý hết đống việc.
Cô cũng muốn làm việc chăm chỉ, được thăng chức và tăng lương càng sớm càng tốt để đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình... Tuy nhiên, cô cũng chỉ mới làm việc trong một thời gian ngắn nên còn quá sớm để nghĩ như vậy.
Bất tri bất giác, hè đi thu đến, và mùa đông đang đến gần, công việc của cô cũng dần ổn định.
Sau một ngày làm việc bận rộn, Cố Tu Tư có một cuộc họp quan trọng khác vào tối nay.
Ban đầu, hai cô chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng không ngờ Lâm An An uống mấy ly rượu trái cây, liền bắt đầu nói nhảm:
"Tiêu Ly ,tui đã sớm thấy anh chàng đẹp trai họ Cố đó có tình cảm sâu sắc với bà, anh ấy luôn chú ý đến bạn khi chúng ta lần đầu uống rượu trong quán bar ... "
"Cái gì?" Cô bắt lấy thông tin quan trọng nhất.
Cô dường như đã quên hỏi, tại sao Cố Tu Tư lúc đó biết cô say rượu trong quán bar này.
Cô kiểm tra điện thoại của mình, quả nhiên không có nhật kí trò chuyện nào vào đêm cô ăn tối với Lâm An An .
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Lâm An An nuốt nước miếng, giải thích: "Hôm đó chúng ta đi uống rượu, thấy cậu uống nhiều quá nên tớ bảo Từ Ninh Viễn nhân lúc cậu đi vệ sinh gọi điện cho Cố Tu Tư."
Cô:.....
"Từ Ninh Viễn với Cố Tu Tư quen nhau sao?"
" Anh trai Từ Ninh Viễn và anh Cố là bạn đại học."
" Vậy mà cũng an tâm để Cố Tu Tư đưa tớ về như thế à? Cậu quen anh ấy không? Có hiểu gì về con người anh ấy không?" Cô hết nói nổi với nhỏ này.
Lâm An An nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như kiểu nhìn thấu tâm tư của cô , " Chẳng phải bây giờ bà rất hạnh phúc sao? Khỏi phải nghĩ về tên Giang Thâm kia nữa."
Cô đang muốn cãi lại nhưng chợt phát hiện ra chả biết cãi cái gì.
Lâm An An tiếp tục nói: "Bà có nhớ cái đêm chúng ta cùng nhau đi ăn vài năm trước không?"
Cô liếc mắt nhìn An An , hai bọn cô đã cũng đi ăn rất nhiều. Cô làm sao nhớ nổi?
Bình thường, Lâm An An chắc chắn sẽ nhảy lên và nói chuyện rõ cho cô nhớ, nhưng hôm nay cô ấy đặc biệt im lặng và bình tĩnh.
"Tiêu Ly." Cô ấy nói chậm.
"Lần đó, hai chúng ta đi uống rượu, bà càng uống càng nói nhiều, hôm đó giọng bà rất nhỏ nhưng có nhắc đến cái Cố Tu Tư, còn cho tui xem ảnh của anh ấy nữa cơ mà."
Cô nhớ cô và Cố Tu Tư chỉ có một tấm ảnh chung, là năm anh tốt nghiệp cấp 3. Ba cô, Cố Tu Tư và cô đến Đại Lý, Vân Nam chơi, khi đó đa chụp một bức ảnh nhóm bên hồ Nhĩ Hải.
"Vốn dĩ, nếu đây chỉ là một người bình thường, tui sẽ quên ngay, nhưng anh Cố lại đẹp trai như vậy..."
Quả nhiên, Lâm An An chỉ nghiêm túc trong ba giây, bản chất thật của cô ấy lại lộ ra, thấy cô nhìn không vui , cô ấy đã vội nói: "Tớ có Từ Ninh Viễn rồi , không thèm Cố Tu Tư của cậu."
Cô sặc rượu ngang, cái gì mà của cô?
"Thôi được rồi, nói chuyện chính đi." An An hít một hơi thật sâu.
"Ngày đó cậu cùng Giang Thâm chia tay, lúc cùng cậu đi ra khỏi quán bar, tớ nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu bên ngoài, tớ lại nhìn thêm vài lần, liền biết trong xe có người, nhưng không nhìn rõ anh ta là ai. Đây là ngày đầu tiên. Sau đó là ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Chiếc xe này mỗi đêm đều đỗ trước cửa, nhưng không ai trong chúng ta có đủ khả năng lái chiếc xe đó."
"Ngày thứ sáu, hôm đó tớ đỡ cậu, người đàn ông trên xe bước xuống, nhưng vẫn chỉ đứng từ xa quan sát, chắc nghĩ một mình tớ có thể xử lý được. Tớ nhìn rõ gương mặt anh ta, cảm thấy hơi quen quen, chỉ là không nhớ đã gặp ở đâu. "
"Cái cách anh ta nhìn cậu rất nghiêm túc,ummmm, còn có chút lưu luyến" Lâm An An cố gắng nhớ lại.
Trái tim cô như ngừng đập.
"Sau đó khi tớ và Từ Ninh Viễn ra ngoài ăn tối, bắt gặp anh ấy đang ăn tối với anh trai của Từ Ninh Viễn là anh Ninh Trạch. Tớ không biết anh ấy là bạn học của anh Ninh Trạch khi anh ấy ở Mỹ, cũng không biết anh ấy chính là người cậu đã kể trước đó."
Lâm An An thở dài, và nói tiếp: "Nếu tớ biết đều cùng là một người như vậy, tớ đã không khuyên cậu ở bên Giang Thâm."
Mặt cô tối sầm lại, nghĩ đến những chuyện không vui đó, cô chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội.
Sự chờ đợi của Cố Tu Tư, sự phản bội của Giang Thâm và Trần Đan Nhiên ... thực sự, hỗn loạn.
Cuộc tụ họp nhỏ này sắp kết thúc, An An nhìn cô, nghiêm túc nói: "Giang Thâm và Trần Đan Nhiên đã chia tay. Tớ nghĩ anh ta có thể quay lại tìm cậu. Tớ không nghĩ cậu sẽ quay lại, nhưng sợ cậu lại rung động một lần nữa. Dù sao thì cậu và Giang Thâm đã quen nhau gần hai mươi năm. Hai người lại là thanh mai trúc mã, còn có chút tình cảm."
Đây là mục đích của Lâm An An khi rủ cô ra ngoài hôm nay, để nói cho cô biết suy nghĩ của Cố Tu Tư đối với cô và để tránh cho cô bị tổn thương lần nữa ...
Nghĩ đến đây, cô thấy trong mắt An An chứa đầy sự ấm áp, đây mới là một người bạn thực thụ.
Lâm An An thấy cô im lặng trầm tư, có chút ngạc nhiên, cô ấy gần như nghĩ rằng cô muốn nối lại mối quan hệ cũ với Giang Thâm.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó nhớ đến lời nơi của Cố Tu Tư và nói với An an, "Thật ra, tớ và Cố Tu Tư cũng là thanh mai trúc mã thời thơ ấu."
Lâm An An mỉm cười.
___________________
Cô đã nghe được từ các bạn cùng lớp lý do tại sao Giang Thâm và Trần Đan Nhiên chia tay, tiếc là không có màn kịch đẫm máu nào cả, hai người tuyên bố rằng tính cách của đối phương quá khác biệt và cãi nhau suốt ngày.
Một đám bạn học cũ đang ăn dưa bở không thấy màn hay nên quay hướng sang phía cô, nói rằng Giang Thâm không hề có tình cảm với cô.
Lâm An An nhảy vô combat nói người yêu mới của cô giỏi hơn Giang Thâm 100 lần.
Mọi người kinh ngạc hỏi ai từ trên trời rơi xuống, mag tốt hơn so với vị thanh mai trúc mã kia
Lâm An An trả lời: là một vị thanh mai trúc mã khác của Tiêu Ly
Mọi người: ...
Cô trốn sau màn hình và lặng lẽ xem họ gây ồn ào trong nhóm.
Giang Thâm hẳn đã nhìn thấy rồi, rốt nhất đừng tìm đến cô , mệt lắm.
Không thể đùa với cái miệng thúi của Lâm An An mà, anh ta thế mà đến thật.
Ngày hôm đó, khi cô đi xuống cầu thang trong căn hộ, liền nhìn thấy anh ta.
Đã mấy tháng không gặp, Giang Thâm gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vẫn trắng sáng nhưng đôi mắt hơi đỏ ngầu, mái tóc sạch sẽ tán loạn trên trán, cảm giác có chút suy sụp.
Anh ta nhìn thấy cô, đôi mắt anh như một ngọn đuốc.
"Em cùng ai ở bên nhau?" Anh ta hỏi, giọng nói run rẩy, giống như một cậu bé bị bắt nạt.
"Liên quan gì đến anh?"
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau khổ, nhưng hiện tại đã khác, cô đã có Cố Tu Tư
Những chuyện trước đây, cứ cho vào dĩ vãng đi
"Tiêu Ly, chúng ta có thể nói chuyện không ?" Giang Thâm cầu xin
Trong thâm tâm cô có chút không nỡ, nhưng có những chuyện không rõ ràng sẽ chỉ thêm phiền loạn.
Con người không thể quá tham lam, mà muốn mọi thứ. Cuối cùng nhìn lại thì chẳng còn ai đợi mình nữa rồi.
Nó giống như nhắc nhở cô cũng như Giang Thâm vậy, hai người chỉ nên làm bạn mà thôi.
"Anh muốn nói gì thì nói luôn đi." Cô lạnh lùng nhìn anh ta, như thể nhìn một người xa lạ.
"Tiêu Ly, anh xin lỗi, chúng ta còn có cơ hội để bên nhau nữa không?"