Tôi cứ ngỡ mình sẽ yêu Tùy Hoài rất lâu, nếu tôi không đọc được bài đăng ấy của Bùi Chi.
Cô ta đăng lên weibo một bức ảnh chụp cảnh mưa ngoài cửa sổ xe, kèm cap.
“Sau ngần ấy thời gian, chỉ có anh bằng lòng dành ra ba tiếng đồng hồ đợi em tan làm.”
Ngày đăng bài là sinh nhật tôi.
Mà hôm ấy, tôi đã ở nhà đợi Tùy Hoài suốt ba tiếng đồng hồ.
1
Tôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ tôi mà cả thế giới đều biết.
Hai người họ yêu đương thắm thiết suốt bốn năm, nếu không phải do sau khi tốt nghiệp Bùi Chi phải đi du học thì chắc có lẽ bọn họ sẽ không chia tay.
Còn tôi khi yêu đương hẹn hò với Tùy Hoài, ngoài tôi ra không một ai hay biết.
Bởi vì quá yêu, tôi cứ nghĩ mình sẽ đợi được.
Đợi được đến ngày mây tan nhìn thấy trăng sáng, đợi được đến khi mỗi một chiếc lá mọc trên cây cổ thụ trong lòng Tùy Hòa khắc tên tôi.
Nhưng khi nhìn thấy bài đăng trên weibo kia tôi mới vỡ lẽ, tôi không đợi được nữa, bởi lẽ trong lòng Tùy Hoài, anh ta chưa từng gieo trồng hạt mầm có liên quan đến tôi.
Trong lúc tôi đang thẫn thờ thì tiếng mở cửa bỗng vang lên, hơi lạnh từ bên ngoài ập tới xua đi hơi ấm trong phòng.
Tùy Hoài cởi áo khoác, trông thấy tôi anh ta bỗng đứng hình, sau đó mới nói: “Anh quên mua th.uốc cho em rồi.”
Lần nào đến tháng tôi cũng rất đau, phải dựa vào th.uốc mới chống đỡ được. Chiều nay tôi đau đến nỗi không bước nổi, th.uốc trong nhà lại hết, tôi chỉ đành nằm trên giường rồi nhờ Tùy Hoài sau khi tan làm về nhà mua cho mình một hộp.
Nếu là bình thường có lẽ tôi sẽ rất hiểu chuyện gật đầu rồi nói thêm một câu: “Không sao đâu, dù sao thì anh cũng rất bận mà.”
Nhưng hiện tại tự dưng tôi lại không muốn nói đỡ cho anh ta nữa.
Tôi nghĩ, nếu như người nằm trên giường đau đến ch//ết đi sống lại là Bùi Chi thì liệu anh ta còn làm lơ chuyện này nữa hay không?
Không đâu.
Chỉ là anh ta không yêu tôi mà thôi.
Mọi lời bào chữa đều là tự đa tình, thật ra tôi đã biết được đáp án từ lâu.
Tôi im lặng, đứng dậy đi về phía cửa, lúc đi ngang qua người Tùy Hoài anh ta đã giữ tay tôi lại, chau mày rồi không vui lên tiếng: “Em giận rồi sao?”
Ý của anh ta như thể là em lấy quyền gì tức giận, em đang làm mình làm mẩy cái gì.
Tôi rất muốn nói cho anh ta biết, tôi thật sự mong rằng mình chỉ đang làm mình làm mẩy, thật sự mong rằng chúng tôi cũng giống như các đôi tình nhân khác, có cãi nhau, có làm lành.
Nhưng tôi biết không phải.
Bởi tôi đau thương nhận ra, thậm chí mình còn không cảm thấy buồn.
Tôi chỉ muốn đi lướt qua anh ta để đi mua th.uốc. Tôi muốn nói, nếu như anh ta đã không chịu quan tâm đến tôi vậy thì ít nhất tôi cũng phải có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình.
Giây phút cánh cửa đóng lại, hơi lạnh xộc thẳng vào trong khoang mũi khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Tôi chợt nghĩ, hình như mình không còn yêu Tùy Hoài nữa.
2
Cửa hàng tiện lợi dưới nhà mở cả ngày, nhưng lúc gần đi đến nơi tôi mới nhận ra đèn đã tắt.
Hình như thế giới này không quá chân thật, ngay cả cửa hàng tiện lợi hứa hẹn mở cửa hai mươi tư tiếng cũng có thể tắt đèn ngay giữa đêm, vậy thì sao tôi có thể trách Tùy Hoài không yêu mình được đây?
Hơn nữa anh ta cũng chưa từng hứa hẹn với tôi điều gì.
Rõ ràng trong chiếc túi tôi đang xách chỉ có một hộp th.uốc, nhưng tôi lại thấy nó rất nặng.
Tôi thở dài, hơi thở chậm rãi bay trong không khí.
Lạnh quá.
Bỗng dưng tôi trông thấy một bóng hình đang tựa người vào cạnh cửa.
Tùy Hoài không mặc áo khoác, anh ta chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, hai tay đút vào trong túi quần nhìn tôi.
Tôi đứng hình sau đó cúi đầu tiếp tục bước về phía chung cư, bỗng dưng có một bàn tay cầm lấy chiếc túi trong tay tôi, anh ta chuyển nó sang tay kia rồi nắm tay tôi bằng tay trái.
“Sao lại lạnh thế này.”
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay phải truyền đến, Tùy Hoài nắm tay tôi, tay anh ta rất to, đôi chỗ có vài vết chai.
Khi ấy tự dưng tôi lại thấy sống mũi mình cay cay, bởi thậm chí tôi còn không nhớ nổi lần trước Tùy Hoài nắm tay mình là từ khi nào.
Anh ta không bằng lòng cùng tôi đi dạo phố, chỉ là thỉnh thoảng cùng nhau ra ngoài mua đồ nhưng cũng đi rất nhanh, anh ta không thích dáng vẻ thân mật của các đôi tình nhân khác thế nên tôi cũng rất hiểu chuyện không bám lấy anh ta.
Công việc chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống của Tùy Hoài. Tôi từng nghĩ mình đã rất may mắn, nghĩ là dù anh ta có bận rộn thì lúc rảnh rỗi vẫn sẽ nhớ tới tôi, nhưng giờ tôi nhận ra mình nhầm rồi.
Một người mình không yêu cũng giống như hạt bụi, như một tập rỗng vô dụng, như cỏ dại đâu đâu cũng có.
Dù cho nó có xuất hiện trước mặt bạn bất cứ khi nào thì cũng là một sự tồn tại không quá quan trọng.
Tôi cúi đầu, ủ rũ khẽ ừ một tiếng.
Có lẽ Tùy Hoài không ngờ tôi lại trả lời qua loa như thế, dù sao thì nếu là trước đây, nếu anh ta mở lời quan tâm tôi, nhất định tôi sẽ vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên.
Tùy Hoài mím môi rồi nói: “Hôm nay là anh không tốt, sau này anh sẽ không quên nữa.”
Nghe xong câu nói ấy, tôi hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhất thời không thể tin nổi câu nói ấy lại được thốt ra từ miệng anh ta.
Nhưng ngoài khó tin, hình như tôi cũng không có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Sau này sao? Sau này có tác dụng gì, đau cũng đau rồi, thất vọng cũng thất vọng rồi.
Tôi gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Tùy Hoài nhìn tôi, anh ta chau mày há miệng như có điều gì muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, thế là cuối cùng thành ra chẳng nói gì cả.
Ánh đèn vàng chiếu xuống kéo dài cái bóng của hai chúng tôi, tay phải nóng như l.ửa đốt còn tay trái lại lạnh như băng.
3
Chúng tôi bên nhau cũng được ba năm rồi.
Hồi còn đi học Tùy Hoài là giấc mộng của biết bao nữ sinh, cả đời này tôi cũng không quên được dáng vẻ của anh ta lúc đại diện tân sinh viên lên bục phát biểu.
Ánh đèn ở hội trường chiếu lên sân khấu, tất cả mọi người đều chìm trong bóng tối, chỉ có một mình anh ta là đứng trong ánh sáng.
Giây phút đó, ánh sáng tỏa ra tứ phía.
Mà khi ấy Tùy Hoài và Bùi Chi có thể coi là cặp đôi khiến biết bao người ngưỡng mộ.
Năm bốn đại học, gia đình Bùi Chi muốn đưa cô ấy ra nước ngoài, nhân cơ hội đó cô ấy đã nói lời chia tay với Tùy Hoài.
Tôi không hiểu tại sao lại có người sẵn lòng vứt bỏ một người giỏi giang, tốt đẹp như thế, không lẽ cô ấy không nhận ra Tùy Hoài rất đau lòng sao?
Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn Bùi Chi. Nếu như năm đó cô ấy không ra đi dứt khoát, không chia tay tuyệt tình với Tùy Hoài như thế thì có lẽ anh ta đã không đồng ý lời tỏ tình của tôi.
Khoảnh khắc anh ta gật đầu, tôi kích động đến nỗi tay cũng run lên bần bật.
Tôi nghĩ, Bùi Chi không yêu Tùy Hoài cũng không sao, tôi sẽ yêu anh ta, tôi sẽ yêu anh ta thật nhiều.
Nhưng tôi của khi ấy dường như đã quên mất, tình cảm đến từ một phía chưa bao giờ có kết quả cả.
Cũng hệt như ai cũng nghĩ mình sẽ là chiếc chìa khóa cuối cùng để mở cửa vậy.
Nhưng nếu như khi ấy tôi không tỏ tình với Tùy Hoài thì sao.
Ba năm rồi, tôi chưa một lần nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng nếu như thì sao.
Năm đó ở trường không phải tôi không có người theo đuổi, tuy họ không giỏi giang được như Tùy Hoài nhưng lâu ngày sinh tình hoặc sẽ có một ngày tôi thích họ thì sao.
Tình yêu đến từ hai phía, chúng tôi sẽ có một tình yêu bình phàm như những cặp đôi bình thường khác.
Nếu như…
Tôi bật dậy, lau mồ hôi trên trán.
“Em gặp ác mộng sao.”
Rất hiếm khi Tùy Hoài còn ở nhà vào giờ này, anh ta cũng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta, gật đầu rồi lại chậm chạp lắc đầu.
Tùy Hoài vén chăn lên: “Anh nấu bữa sáng cho em.”
“Không cần đâu.” Tôi gọi anh ta lại: “Trong phòng bếp có bánh mì.”
Tùy Hoài quay đầu lại, vẻ mặt khó tin. Bấy giờ tôi mới nhận ra Tùy Hoài chưa từng nấu bữa sáng cho tôi mà nay tôi lại từ chối anh ta.
Tôi nhìn Tùy Hoài, đang đoán xem có phải anh ta giận mình rồi đúng không nhưng một giây sau tôi lại thấy được gương mặt tươi cười của anh ta.
“Nếu em muốn ăn bánh mì cũng được.”
Ngồi bên bàn ăn, Tùy Hoài đi từ phòng bếp ra, anh ta đưa cho tôi một cốc sữa bò: “Em uống đi.”
Tôi giơ tay nhận lấy, tiện thể lại cầm một lát bánh mì hạnh nhân ở bên cạnh.
Tùy Hoài ngẩn người, anh ta nói: “Chẳng phải em bị d.ị ứng hạnh nhân sao?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta.
“Người d.ị ứng với hạnh nhân là Bùi Chi, anh nhớ nhầm rồi.”
Khi cái tên đó được tôi thốt ra, bầu không khí trong phòng cũng lặng hẳn xuống.
Bằng mắt thường tôi cũng có thể nhìn thấy nụ cười vụt tắt trên môi Tùy Hoài, anh ta chau mày, lộ rõ vẻ tức giận.
“Em nhắc đến cô ấy làm gì?”
Tôi thấy cảm xúc mãnh liệt trong lòng anh ta, tự dưng tôi lại cảm thấy bất lực từ trong đau thương, tôi đã không còn muốn nói bất cứ điều gì nữa.
“Không có gì, em lỡ lời.”
Tùy Hoài ngẩn người, không ngờ tôi lại dễ dàng bỏ qua chuyện này như thế, anh ta tựa lưng vào thành ghế, sàn nhà phát ra một tiếng chói tai, anh ta đứng dậy rồi nói: “Anh no rồi, em ăn đi.”
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi cười khổ nhìn cốc sữa bò trong tay mình.
Bùi Hoài, ba năm rồi, anh ta vẫn không nhớ tôi d.ị ứng với lactose sao?
4
Tôi với Tùy Hoài giữ im lặng với nhau suốt một ngày, sống chung một căn nhà nhưng lại rất yên lặng
Chạng vạng, anh ta cầm theo áo khoác đi ra ngoài, không lâu sau tôi đã nhận được một tin nhắn.
“Tối nay anh có việc, không ăn cơm đâu.”
Tôi chỉ nhìn một cái rồi tắt máy.
Cảm giác nghẹt thở lại ập tới.
Có lẽ tôi biết anh ta có chuyện gì, bởi ban nãy Bùi Chi đã đăng bài rồi nói tối nay mình phải tăng ca.
Bọn họ có thể cùng nhau đi ăn cơm, Tùy Hoài sẽ đứng dưới tầng đợi cô ấy tan làm, đến tối…
Tối nay, Tùy Hoài sẽ quay về chứ?
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó cũng cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Mùa đông vẫn chưa qua, không khí vừa khô vừa lạnh, lá trên cây cũng đã rụng hết, chỉ là vẫn chưa có tuyết mà thôi.
Tôi bước đi trong vô định, rõ ràng đã đến giờ cơm tối nhưng tôi lại không hề thấy đói.
Tôi suy nghĩ vẩn vơ, lúc này Tùy Hoài và Bùi Chi đang làm gì nhỉ?
Chắc là vừa mới ăn xong, trước đây khi tôi đi ăn với Tùy Hoài, tôi thích ăn lẩu hoặc xiên nướng nhưng anh ta lại coi thường mấy thứ lắm dầu cay xè như thế.
Nếu như đổi thành Bùi Chi, chắc anh ta sẽ bằng lòng cùng cô ấy đi ăn mọi thứ cô ấy thích nhỉ?
Tôi của quá khứ luôn không thấu, thật ra tình yêu trong suốt ngần ấy năm đã biến thành chấp niệm, thành không cam tâm rồi.
Mỗi lần tôi và Tùy Hoài bên nhau, tôi lại nghĩ đến Tùy Hoài và Bùi Chi.
Nếu như Bùi Chi là đóa hồng trong lòng Tùy Hoài, vậy thì cô ấy chính là cái dằm trong tim tôi.
Ba năm qua, cái dằm đó đ.âm ngày một sâu, cho đến khi tôi hoàn toàn miễn dịch.
Cứ đi mãi như thế, tôi ngang qua một quán bar, tiếng hát trong đó lọt ra ngoài qua cánh cửa, run rủi thế nào tôi lại nhấc chân đi vào trong.
Trong quán bar có rất ít người, có lẽ là do giờ vẫn còn sớm, ca sĩ ngồi trên sân khấu, cầm cây đàn ghi ta gảy gảy, thỉnh thoảng lại hát đôi ba câu.
Tôi đi đến quầy bar rồi odder một ly r//ượu vang ngọt, sau đó ngồi ở nơi xa đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Ánh đèn mờ khiến người ta không thể nhìn rõ gương mặt của người bên cạnh.
Sau khi uống cạn ly r//ượu, mặt tôi bắt đầu nóng bừng, tôi tự biết tửu lượng của mình không tốt, uống xong ly đó tôi cũng tự giác đi ra ngoài.
Lúc ra đến bên ngoài trời cũng tối hơn trước, tiết trời cũng lạnh hơn, tôi rùng mình, đang tính lấy điện thoại ra gọi xe nhưng tìm khắp túi cũng không thấy điện thoại đâu.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói từ phía sau vọng tới.
“Quả Quả.”
Tôi sững người.
Quả Quả là biệt danh hồi cấp ba của tôi, khi đó tôi có một gương mặt tròn trịa lúc nào cũng đỏ ửng, thế nên bạn cấp ba đã đặt cho tôi biệt danh ấy.
Ngoảnh đầu lại, tôi trông thấy một hình bóng đang chạy về phía mình.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK