Câu đầu tiên lại là: “Cậu với Tùy Hoài chia tay rồi à.”
Tôi đứng hình, vô thức muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại hai đứa cũng chia tay rồi, tôi cũng không cần tuân theo giao hẹn Tùy Hoài từng nói không muốn công khai nữa.
Thế là tôi nói: “Đúng vậy, sao thế?”
Người ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng: “Cậu có biết bây giờ Tùy Hoài đã biến thành dạng gì rồi không.”
Tôi im lặng, bởi tôi biết đối phương sẽ nói tiếp.
14
Cậu ta thở dài rồi nói tiếp: “Tôi biết mình không nên nói những lời này với cậu nhưng là bạn của cậu ấy tôi thật sự không nhìn nổi nữa… Trước kia sau khi chia tay với Bùi Chi tôi cũng không thấy cậu ấy như vậy.”
“Sau khi chia tay cậu, Tùy Hoài như biến thành một người khác vậy. Cậu ấy hẹn hò với rất nhiều cô gái nhưng chỉ được vài ngày là lại chia tay. Mới đầu chúng tôi cứ tưởng cậu ấy muốn dùng cách này để chữa lành v.ết th.ương của mình nhưng lâu dần chúng tôi lại nhận ra điều bất thường.”
“Tùy Hoài quen cô gái đầu tiên trong một quán ăn nhỏ gần trường đại học. Cô ấy có dáng vẻ sạch sẽ, và có đôi mắt rất giống cậu. Cô gái thứ hai thì quen ở quán b//ar, lúc cô ấy mỉm cười, ngay cả chúng tôi cũng nhận ra cô ấy rất giống cậu, Tùy Hoài kiên trì theo đuổi suốt ba ngày, cuối cùng cô ấy cũng theo cậu ấy về nhà…”
Cậu ta còn định nói thêm nhưng lại bị tôi cắt ngang.
“Đủ rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Tôi không tưởng tượng nổi dáng vẻ của Tùy Hoài trong lời nói của cậu ta, cũng giống như Bùi Chi khi đó vậy, nhất định cô ta cũng không tưởng tưởng nổi một Tùy Hoài không yêu cô ta sẽ có dáng vẻ gì.
Giây phút này cuối cùng tôi cùng hiểu rõ được một điều, chàng thiếu niên rạng rỡ tôi từng thương đã không thể quay lại được nữa.
Là tôi đã h.ại anh ta sao, hay là tự anh ta?
Nhưng tôi không c.ứu được anh ta.
Vất vả lắm tôi mới bước ra khỏi bùn lầy, tôi không muốn lại đi vào vết xe đổ nữa.
Thế là tôi nói: “Cậu xin lỗi Tùy Hoài hộ tôi, tôi chúc anh ta sau này sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.”
Giọng điệu xa cách đến lạ, đến nỗi đầu ngón tay cũng muốn đóng băng.
Đầu dây bên kia còn định nói thêm nhưng tôi đã thẳng thừng cúp máy.
Tôi nhìn bầu trời xám xịt qua khung cửa cực lớn trong tòa chung cư
“Sắp mưa rồi.”
Sắp mưa rồi, nhưng sau khi mưa tạnh trời sẽ lại quang.
Khi trời quang mây tạnh, mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp.
Tôi đưa tay sờ lên gương mặt mình, bất ngờ chạm vào làn da ẩm ướt.
15
“Mới một năm không gặp mà trông con gầy chưa kìa.”
“Con gái về rồi, con gái về rồi, bố nó ơi mau ra xem đi.”
Mẹ đeo tạp dề, tay vẫn còn cầm cái muôi.
Do không muốn bố mẹ phải lặn lội đường xá xa xôi đến sân bay đón nên tôi chỉ nói mình sắp về chứ không nói cụ thể khi nào.
Cũng không nói cho ai biết việc mình sẽ về.
Kể cả Trình Hàm.
Tôi không biết mình đang sợ hãi điều gì nữa. Tôi sợ anh sẽ giữ đúng lời hứa, lại sợ đó chỉ là một lời bông đùa của anh khi ấy.
Vì thế tôi đã lựa chọn trốn tránh.
Bố tôi vui phơi phới, ông bế con mèo đi ra.
Lúc call video, bố mẹ có nói đây là con mèo h.oang trong chung cư, thấy nó đáng thương nên bố mẹ đã mang về nhà nuôi dưỡng.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy, bé con gầy trơ xương ngày nào giờ đã thành một nhóc mập mạp rồi.
Từ con mèo nay thành con heo, mẹ tôi cũng sắp không bế nổi nó nữa, chỉ có bố tôi là bế nó cả ngày thôi.
“Sao về mà không nói với bố mẹ câu nào, để trưa mẹ còn chuẩn bị đồ ăn tươm tất một chút chứ.”
Tôi lắc đầu nói: “Vì không muốn phiền hà bố mẹ nên con mới không nói.”
Bố tôi để con mèo xuống dưới đất rồi xách vali vào trong nhà cho tôi, sau đó ông quay sang nói với mẹ tôi: “Bà gọi điện thoại bảo Tiểu Trình đến nhà mình ăn cơm đi.”
Tôi đứng hình: “Tiểu Trình nào vậy ạ?”
Mẹ tôi cầm cái muôi đi vào trong phòng bếp, chắc nghĩ đồ ăn sắp ch//áy nên nói hơi nhanh.
“Thì là Trình Hàm đấy, chúng ta cũng ăn cơm với nhau rồi mà. Một năm qua cứ có dịp là nó lại đến nhà mình, bảo là con không ở đây nên phải thay con báo hiếu bố mẹ.”
“Nay con về rồi, chúng ta cũng nên mời Tiểu Trình đến nhà ăn một bữa cơm chứ?”
Tôi tựa người vào cửa bếp, bật cười vì giọng điệu như đang dỗ trẻ con của mẹ.
“Mẹ thích thì mời, cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà.”
Mẹ tôi “chẹp chẹp” hai tiếng, trông rất không vui.
“Con bé này, con không hiểu hay cố tình không hiểu đấy. Mẹ nói con nghe, một năm qua mẹ đã coi Tiểu Trình là con rể của mẹ rồi, nó không những đẹp trai, cao ráo mà còn biết nói chuyện nữa.”
Thấy mọi chuyện sắp đi xa, tôi vội vàng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ quay sang nhìn tôi: “Thôi được rồi được rồi được rồi, mẹ không nói nữa, chuyện của đám thanh niên các con các con tự giải quyết.”
Trong lúc tôi và mẹ đang nói chuyện với nhau, bố tôi đeo kính lão tay cầm điện thoại ngẩng đầu lên rồi nói: “Tiểu Trình nói nó đến ngay đấy.”
Tôi khoanh tay, bất lực, nhưng trong lòng lại thấy khá căng thẳng.
Tôi và Trình Hàm vẫn luôn giữ liên lạc suốt một năm qua. Anh sẽ kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị xảy ra trong cuộc sống của anh, tôi cũng chia sẻ với anh về những phiền não tôi gặp phải trong công việc.
Đôi lúc tôi còn nghĩ mình và Trình Hàm chẳng khác nào Thẩm Giai Nghi và Kha Cảnh Đằng, họ vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp. Nghĩ vậy tôi lại vô thức đóng boxchat vốn định nhắn tin cho anh lại.
Có người bấm chuông, bố đẩy rồi ra hiệu bằng ánh mắt với tôi.
Tôi đứng dậy, đi ra ngoài rồi khẽ mở cửa ra.
Trình Hàm mặc một chiếc áo phông trắng phối cùng chiếc áo khoác màu đen, trông rất thoải mái, hai mắt anh sáng bừng: “Lâu rồi không gặp.”
Tôi nói: “Mới một năm thôi mà, cũng không tính là lâu.”
Nhưng Trình Hàm lại nói: “Nhưng với tôi nó thật sự rất lâu.”
Phản ứng đầu tiên của một người chưa từng nhận được một tình yêu tử tế sau khi nhận được lời yêu từ một người khác lại là né tránh.
Tôi nghiêng người: “Cậu vào đi, bố mẹ tôi đang chờ cậu đấy.”
Thức ăn đã được dọn sẵn lên trên bàn, mẹ tôi thấy Trình Hàm đến bà còn nhiệt tình hơn cả lúc nhìn thấy tôi, cứ “Tiểu Trình ăn nhiều lên cháu” miết.
Đang lúc ăn cơm thì Trình Hàm ra ngoài nghe máy. Mẹ cầm chiếc áo khoác anh vắt lên thành ghế rồi bảo tôi: “Con cầm áo cho Tiểu Trình đi, đừng để bị ốm.”
Tôi bất lực: “Một người đàn ông…”
Trông thấy ánh mắt của mẹ, tôi đành nuốt nửa câu sau lại.
Đi ra ban công, tôi thấy Trình Hàm đang quay lưng lại với mình rồi nói gì đó, do khoảng cách quá xa, tôi chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.
“Xem mắt, Tết về nhà…”
Hẫng mất một nhịp, tôi cất tiếng gọi anh.
Trình Hàm quay người lại, khi thấy tôi đứng cách anh một khoảng không xa, anh cũng không tỏ ra có gì bất thường.
Nhìn anh tự dưng tôi lại nổi giận, ném áo khoác vào lòng anh rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, Trình Hàm quay về bàn, anh huých tay vào người tôi rồi hỏi: “Cậu sao vậy?”
Tôi và cơm vào miệng: “Không sao.”
“Không sao thật chứ.”
“Không sao thật.”
16
Ăn cơm xong, mẹ bảo tôi tiễn anh.
Một năm không gặp, Trình Hàm cũng gầy hơn trước, xương hàm cũng thấy rõ hơn.
Anh đút tay vào túi áo rồi quay đầu lại hỏi tôi: “Một năm không về đây, Giang Thành cũng thay đổi nhiều phải không?”
Tôi gật đầu, ừ một tiếng.
Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, chúng còn phát triển nhanh hơn cả chúng tôi, khoảng cách giữa các tòa nhà ngày một gần, còn của con người lại ngày một xa.
Tự dưng tôi lại rất muốn hỏi: “Năm nay cậu định bao giờ về nhà?”
Trình Hàm ngẩn người, anh chỉ vào chiếc áo phông mình đang mặc trên người: “Giờ nói chuyện này vẫn còn sớm đấy.”
Sau đó anh lại vui vẻ nói: “Nhưng mẹ tôi bảo, năm nay tôi còn không dẫn bạn gái về nhà nữa thì khỏi về.”
Lần này đến lượt tôi đứng hình, tôi dừng bước, tự dưng lại thốt lên: “Chẳng phải mẹ bảo cậu về nhà xem mắt sao?”
“Không phải.”
Chân Trình Hàm rất dài, tôi chỉ mới dừng bước vài giây mà anh đã cách tôi một khoảng khá xa rồi, bỗng dưng anh quay người lại, không hiểu lắm hỏi tôi: “Lâm Niên Tứ, vừa rồi cậu ghen phải không.”
Tôi nhìn anh rồi thầm thở dài.
Hình như tôi không thể trốn tránh được nữa.
Thế là tôi gật đầu rồi tỏ vẻ bình tĩnh.
Trình Hàm ngẩn người, anh chậm rãi giơ tay phải lên sờ cổ.
Trình Hàm của rất nhiều năm về trước cũng thích làm như vậy, khi anh không giải được đề toán, khi anh đang ngủ gà ngủ gật trong lớp rồi bị giáo viên gọi tên.
Tôi biết, đó là khi anh lúng túng không biết phải làm sao.
Tôi lại thở dài.
Tôi nghĩ, tên ng.ốc Trình Hàm này, rõ ràng anh rất thông minh nhưng tại sao đôi khi trông anh lại ng.ốc vậy chứ?
Tôi tiến lên vài bước, hai tay nắm lấy vạt áo khoác đang mở của anh rồi khiễng chân lên.
Hôn anh.
Giống như chuồn chuồn lướt nước, đợi đến khi tôi đứng im tại chỗ thì Trình Hàm vẫn là dáng vẻ ban nãy.
Một giây.
Hai giây.
Trình Hàm chợt m.ắng một câu rồi vô thức lùi về sau vài bước, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Lâm Niên Tứ, cậu đ.ánh l.én tôi.”
Tôi buồn cười nhìn anh, đột nhiên trong đầu lại có một suy nghĩ.
Tôi nói: “Trình Hàm, đừng nói là cậu không yêu đương gì trong suốt mấy năm qua nhé.”
Trình Hàm không nói được gì.
Anh giữ chặt áo khoác hệt như con trai nhà lành bị người ta b//ắt n//ạt vậy, sau đó anh giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi đi đây.”
Tôi khoanh tay: “Ừ.”
“Tôi đi thật đấy.”
Tôi đưa tay ra làm động tác xin mời.
Trình Hàm nhìn tôi ai oán.
Tôi đưa mắt nhìn anh ra khỏi cổng chung cư rồi quay người đi về phía nhà mình.
Nhưng khi tôi sắp bước lên bậc thang, bỗng dưng có một cánh tay kéo tôi lại, tôi đứng không vững ngả người về phía sau, sau đó đã được ai đó ôm vào lòng.
Chắc chắn Trình Hàm đã chạy tới đây, anh còn đang thở hổn hển.
Anh nắm vai tôi rồi nói: “Vừa rồi anh nghĩ, anh thấy mấy chuyện thế này nên để con trai chủ động thì tốt hơn.”
Nói xong, tôi nhìn thấy một gương mặt phóng đại trước mặt mình.
Tôi nghĩ chắc hẳn tôi của lúc này đang mỉm cười, ánh mắt ngập tràn dịu dàng, và Trình Hàm cũng sẽ giống như tôi.
Tôi chợt nhớ lại chuyện của rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên tôi tỏ tình với Tùy Hoài, tôi đã dè dặt hỏi anh ta có thể hẹn hò với tôi không, anh ta chỉ nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói được.
Khi ấy tôi đã bước chín mươi chín bước chỉ vì một bước của Tùy Hoài.
Nhưng một tình yêu lành mạnh thật sự không phải như thế.
Trình Hàm bước năm mươi bước về phía tôi, tôi cũng nên bước năm mươi bước về phía anh.
Tình cảm đến từ hai phía mới là tình yêu.
Nếu không sao chúng tôi có thể đứng ở trung tâm thế giới trao nhau cái ôm chứ.
…
“Cuối năm về ra mắt bố mẹ anh, rồi mùa xuân sang năm chúng mình kết hôn nhé được không?”
“Sao anh vội vàng thế.”
“Anh đợi em nhiều năm như thế nên muốn đẩy nhanh tiến độ thôi.”
“Em đã đồng ý lấy anh đâu nhỉ.”
“Này, ngoài anh ra còn có kẻ nào nữa? Chà Bông chỉ nhận mình em làm mẹ thôi đấy.”
“Thôi được rồi, vì Chà Bông vậy.”
“Giọng điệu gượng ép quá Quả Quả ơi.”
“Trình Hàm, anh ngứa đòn phải không…”
Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi đang đợi xuân đến, lại đang đợi đông qua.
Thời gian đang để lại dấu vết của mình trong thời khắc chuyển mùa.
Lâm Niên Tứ của năm mười bảy tuổi không ngờ là, tương lai của mình, vòng vèo xuôi ngược cô ấy lại lấy chàng trai rạng rỡ hệt như ánh mặt trời.
Nhưng Trình Hàm của tuổi mười bảy đã nghĩ đến chuyện ấy.
Anh vẫn luôn nghĩ như thế.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK