1.
Phu quân xuất chinh ba năm, khi quay về mang theo một nữ tử nông gia.
Thầy bói trong kinh thành nói với phu quân, nàng ta đã đợi chàng mười kiếp, chỉ để báo đáp ân tình kiếp trước của chàng.
Phu quân nghe xong cảm động vạn phần, không đành lòng phụ nàng ta, hứa sẽ cho nàng ta một đời hạnh phúc.
Hôm nay là ngày thành thân của ta cùng Tống Cảnh Xuyên, nàng ta lại dùng một dải lụa trắng th(ắ)t cổ tự v/ẫ/n trong biệt viện.
“ Nếu kiếp này thiếp không thể ở bên tướng quân một đời một kiếp, thì thà rằng kiếp sau hai ta lại nối lại mối lương duyên này!”
Lúc tin này truyền đến, ta cùng Tống Cảnh Xuyên đang chuẩn bị bái thiên địa.
Hắn trực tiếp buông dải lụa đỏ trong tay, đi.ê.n cuồng chạy đến biệt viện của nữ nhân kia.
Trên đầu ta còn trùm khăn hỉ, ngơ ngác đứng tại chỗ, bên tai là tiếng khách khứa xôn xao bàn tán.
Trước khi rời đi, Tống Cảnh Xuyên nói: “A Thường, nàng rộng lượng đừng trách ta, cả nhà nàng ấy không còn ai, nàng ấy chỉ có mình ta.”
Nhưng phụ mẫu ta cũng không còn, ta cũng chỉ có mình chàng là người thân mà!
Hôn yến của ta ngày hôm đó đã trở thành trò cười cho cả kinh thành.
2.
Hôm ấy, đến tận đêm khuya.
Tống Cảnh Xuyên mặc hỉ phục, mặt tiều tụy bước vào chính viện của ta.
Giọng chàng khàn khàn: “A Thường, nàng biết không… Nếu ta đến trễ một chút thôi, Tiểu Hạ đã mất mạng.”
Chàng tiến lên muốn nắm lấy tay ta, lại bị ta tránh đi.
Tống Cảnh Xuyên khẽ thở dài: “Ta biết là nàng trách ta.”
“Nhưng Tiểu Hạ đã chờ ta mười kiếp, ta thật sự không đành lòng phụ nàng ấy.”
Không muốn phụ mười kiếp mơ hồ của nàng ta, nhưng lại lỡ phụ ba năm chờ đợi rõ rõ rành rành của ta?
“Vết bầm hằn trên cổ nàng ấy, giờ nghĩ lại ta còn thấy kinh hãi.”
Ta chỉ lẳng lặng ngồi một bên nghe phu quân nói, nghe chàng kể quen nàng ta thế nào, nghe chàng bày tỏ tình thâm ý thiết với nàng ta ra sao.
Đêm đã khuya, gió thổi qua, có chút mát mẻ.
“Vậy chàng có cưới thiếp nữa không?”
Ta nhìn thẳng vào mắt Tống Cảnh Xuyên: “Nàng ta chỉ cầu cùng chàng một đời một kiếp, nếu nàng ta lại tìm ch*t lần nữa, chàng sẽ lại bỏ rơi thiếp à?”
“Không… Sẽ không.”
Chàng không dám nhìn vào mắt ta, giọng cũng không kiên định.
Ta cười: “Vậy nếu người ch*t là thiếp thì sao?”
Chàng ngẩn người, nóng giận mở miệng.
“A Thường, từ bao giờ nàng học được cách ép buộc ta vậy? Trước đây nàng đều biết nghĩ cho ta mà!”
“Vậy chàng cứ nghĩ là ta không muốn như trước nữa đi.”
Ta đẩy Tống Cảnh Xuyên ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
3.
Thật ra, ta sinh ra đã đặc biệt.
Ta chào đời với sự chúc phúc của tiên nhân, có năng lực tự chữa lành cực mạnh, nếu không phải bản thân ta quyết tâm muốn ch*t, thì có thể coi là bất tử bất diệt.
Điều đáng sợ là, thuật pháp này của ta còn có thể chuyển cho người khác.
Nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, nếu ta tự mang thuật pháp chuyển cho người khác, ta sẽ phải thay người đó nhận ngàn lần thống khổ.
Phàm nhân vô tội, kẻ tài đức thì có tội.
Cha ta trước kia là đại thuật sĩ Khương Quốc, đương nhiên cũng hiểu, thuật pháp này của ta gọi là tiên nhân chúc phúc, nhưng bản chất không khác gì lời nguyền.
Vì thế từ nhỏ, ông đã mang ta vào trong núi sâu.
Còn Tống Cảnh Xuyên là được ta cứu về từ chiến trường.
Có lẽ là vì ơn cứu mạng, Tống Cảnh Xuyên sau khi sống sót trở nên cực kỳ dính người, thập phần ỷ lại vào ta.
Nhưng chàng cũng thường xuyên đứng trên vách núi, nhìn về phía xa xa, trong mắt tràn ngập bi thương.
Chàng nói, chàng đang tưởng niệm những huynh đệ trên chiến trường, chàng muốn trận chiến này sớm kết thúc để thiên hạ được thái bình.
Nhưng trong đại quân địch quốc lại có tà thuật sĩ biết triệu hoán ma vật, cứ tiếp tục thế này, dân chúng nơi biên cảnh sẽ gặp họa, đội quân của chàng cũng chỉ có đường bỏ mạng.
Cha từ nhỏ đã dạy ta lòng phải mang thiên hạ, tâm phải nghĩ cho bá tánh.
Lúc đó ta không hiểu sao một nữ tử nhỏ bé như ta lại phải nhọc lòng vì chuyện đó?
Nhưng bây giờ ta đã hiểu.
Vậy là ta vi phạm di nguyện của cha, theo Tống Cảnh Xuyên rời núi.
Còn mang thuật chữa lành của mình chuyển sang người chàng.
Có ta bảo vệ, Tống Cảnh Xuyên ngoài chiến trường càng chiến càng mạnh, dần dần đạt được danh hiệu chiến thần bất tử.
Nhưng không ai biết, cũng vì thế mà hàng đêm ta phải thay chàng nhận ngàn vạn đau đớn thấu tim.
Nhưng mắt thấy người dân nơi biên cảnh cuối cùng cũng được nở nụ cười, ta lại vui vẻ chịu đựng.
Tống Cảnh Xuyên nhìn vào mắt ta, xúc động nói, chờ khi chiến tranh kết thúc sẽ cưới ta.
Nhưng trừ được ma vật, đánh lui quân địch rồi, chàng lại nói nam tử hán đại trượng phu phải có tham vọng mở mang bờ cõi.
Chàng dặn ta ở nhà chờ, đến khi trở về chàng sẽ cho ta một gia đình.
Vậy là ta ở kinh thành khổ sở chờ đợi ba năm, vô danh vô phận.
Ở trong Tống phủ thay chàng chăm sóc cha nương già yếu, lo liệu gia nghiệp.
Nhưng ba năm sau, chàng lại mang một nữ nhân khác cùng trở về.
Không biết từ bao giờ, sự săn sóc hiểu chuyện của ta, lại trở thành lẽ đương nhiên.
4.
Ngày thứ ba sau khi Tống Cảnh Xuyên mang Hạ Hòa trở về.
Nàng ta cố ý đến tìm ta, mặc một bộ xiêm y đỏ rực chói mắt.
Trên người nàng ta còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, là hương hoa lê Tống Cảnh Xuyên thích nhất.
Nàng cười cười: “Khi ở biên cảnh, tướng quân thường nhắc đến tỷ tỷ, nói khi trở về nhất định sẽ cưới tỷ.”
“Vậy nên muội rất muốn gặp tỷ, để xem nữ tử thế nào mà có thể khiến tướng quân nhớ mãi không quên.”
Ta thờ ơ nhìn nàng một cái: “Giờ gặp rồi đó.”
Nàng ta càng cười tươi hơn: “Đúng vậy, tỷ tỷ thật đẹp, tướng quân có thể cưới được tỷ là phúc khí của chàng.”
Nói xong, nàng ta làm như chợt nhớ ra điều gì, giật mình che miệng: “Thực xin lỗi tỷ tỷ, muội quên mất lễ bái đường của tỷ tỷ với tướng quân còn chưa làm xong.”
Ta nhếch môi cười: “Tốt xấu gì ta cũng làm được một nửa rồi, muội tốt nhất nên tự thương lấy mình thì hơn.”
Nụ cười của Hạ Hòa đông cứng, tức giận giậm giậm chân.
“Ngươi mềm không muốn muốn ăn cứng phải không? Tướng quân đã nói sẽ bên ta trọn đời trọn kiếp! Ngươi biết đây là cái gì không?”
Nàng ta tức giận quơ quơ một chiếc túi thơm trước mặt ta, bên trong chính là tóc của Tống Cảnh Xuyên, kiểu dáng túi thơm giống hệt cái trước đây hắn từng đưa cho ta.
Tâm ta lạnh hơn vài phần.
Hóa ra lời thề trọn đời trọn kiếp với ta, từ lúc nào đó đã vỡ tan.
5.
Ngày thứ mười sau khi Hạ Hòa th(ắ)t cổ, biên cảnh Khương Quốc có chuyện.
Mấy năm nay nhờ có thuật pháp tự lành của ta, Tống Cảnh Xuyên trên chiến trường bách chiến bách thắng.
Nhưng bởi vì chiến loạn ch(é)m gi*t liên miên, oán khí ngút trời cùng tử khí tràn lan, đã dưỡng ra rất nhiều ma vật.
Trên chiến trường không ngừng xuất hiện những tướng sĩ bị ma vật ám.
Đã nhiều ngày, ta đang tính toán làm thế nào mới có thể khiến Tống Cảnh Xuyên giải trừ hôn ước với ta.
Chàng thì thường xuyên bị Hoàng Thượng triệu tiến cung để bàn bạc đại kế trừ ma.
Mỗi lần trở về, ánh mắt Tống Cảnh Xuyên nhìn ta lại thêm phần phức tạp.
Một hôm, Tống Cảnh Xuyên đã lâu không uống rượu lại uống đến say khướt, sau đó xông vào viện của ta.
Chàng khóc lóc nắm tay ta, nói ra một câu đầy khó hiểu.
“A Thường, nếu ta không yêu nàng đến vậy thì thật tốt.”
Đường đường là một chiến thần, giờ phút này lại khóc lóc như tiểu hài tử.
Đến tối, chàng cũng hiếm khi không đến thư phòng xử lý công vụ như bình thường.
Dùng bữa xong, Tống Cảnh Xuyên vẫn dính chặt ở phòng ta, chậm rãi kể lại từng kỉ niệm giữa ta và chàng.
Ta không hề cảm động, chỉ cảm thấy không đáng.
Khi Tống Cảnh Xuyên ngà ngà say, một một viên đá vô tình rơi ra từ trong ngực áo chàng, lóe lên sắc đỏ.
6.
Hôm sau ta mới biết được, theo lời khuyên của thần toán tử (thầy bói) trong cung, Hoàng Đế đã tứ hôn cho ta cùng Tống Cảnh Xuyên.
Thiên tử đã hạ mệnh như vậy, kế hoạch rời đi của ta lập tức tan như bóng nước.
Tống Cảnh Xuyên chuẩn bị sính lễ thập lý hồng trang, xa hoa phô trương chắc chỉ kém đại công chúa đương triều.
Nhưng mà cùng ta vào cửa, còn có Hạ Hòa.
Hai chúng ta đều là chính thê.
Nghe nói đây là ân điển Tống Cảnh Xuyên dùng chiến công hiển hách cầu được.
“A Thường, ta đã bảo toàn được vị trí chính thê cho nàng, nàng tha thứ cho ta được không?”
Ta liếc mắt nhìn Tống Cảnh Xuyên đang đứng ngoài cửa viện, khổ sở biện giải.
Cúi đầu cắt nát túi thơm đính ước chàng từng đưa ta.
Ta nhớ năm đó lần đầu chàng chiến thắng trở về, trong tay ôm túi thơm như vật báu, ánh mắt nhìn ta đầy thâm tình.
“A Thường, ta cắt tóc thề nguyện, đời này nếu ta phụ nàng, ta nhất định sẽ không được ch*t tử tế!”
Bây giờ, ta đang chờ đến ngày Tống Cảnh Xuyên không được ch*t tử tế.
Thấy ta hồi lâu không trả lời, Tống Cảnh Xuyên vẫn đứng lì ngoài cửa biệt viện.
Trong mắt chàng có nét thương hại cùng miễn cưỡng mà ta không hiểu nổi.
Rõ ràng rất nhanh thôi, chàng sẽ nhận lời chúc phúc từ trăm bề mà.
7.
Ngày thành thân đó.
Từ phủ tướng quân, hai kiệu hoa được nâng ra ngoài, nhưng lại chỉ có một tân nương là ta trở về.
Càng kỳ lạ hơn là hôn yến có vẻ đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng bà mối hô nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường,... vang vọng bên tai.
“Giờ lành đã đến, phu thê giao bái!”
Câu này vừa dứt, ta đột nhiên đau nhói bụng.
Xuyên qua khăn hỉ trên đầu, ta nhìn lờ mờ thấy Tống Cảnh Xuyên cầm trong tay một thanh trường kiếm khắc đầy phù văn, thân kiếm còn tong tỏng máu chảy xuống.
“Vì sao?”
Ta đau đớn ngã lăn ra đất, khăn hỉ rơi xuống, đập vào mắt ta là bùa chú màu vàng dán khắp bốn phía.
Cùng Tống Cảnh Xuyên mặt đầy thống khổ.
“A Thường, nàng đừng trách ta, ta yêu nàng, nhưng chỉ có sát thê chứng đạo, ta mới có thể thành thần, bình ổn được ma loạn, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp!”
Ta cười lạnh đầy khinh bỉ: “Ha ha, nếu ngươi đừng ngoan cố mà chịu dừng lại, bá tánh đã sớm được an cư lạc nghiệp rồi!”
Cho đến bây giờ, ta mới biết.
Trận chiến tranh này, trước nay Tống Cảnh Xuyên cũng chẳng phải vì chính nghĩa.
Hoàng đế Khương quốc hoang d(â)m vô độ, cả đời mộng tưởng đắc đạo thành tiên, nhưng vẫn luôn thèm khát mỹ mạo của quốc chủ Tây Lương nữ quốc.
Còn Tống Cảnh Xuyên xưa nay hiếu thắng, cũng chỉ là không muốn bại trước những nữ tử Tây Lương mà hắn luôn xem thường thôi.
“A Thường, nàng không hiểu đâu! Ta là chiến thần bất tử của Khương quốc, nếu bại dưới một đám nữ nhân tiểu quốc, chẳng phải sẽ làm mất hết thể diện Khương quốc hay sao?”
Ta nhìn chằm chằm Tống Cảnh Xuyên, hận ý trong lòng lấn át cả nỗi đau thể xác.
Ta không áp chế thuật pháp của bản thân nữa, trường kiếm xuyên bụng bị ta mạnh mẽ bẻ gãy.
“A Thường, đừng phí sức. Năng lực của nàng thế nào chẳng lẽ ta không biết sao?”
“Trường kiếm này là bội kiếm của thiên tử, long khí sẽ phát nát thân xác nàng, ngày lành giờ lành cũng là ta nhờ thiên sư tính toán chọn lựa, mây đen che trời cũng là lúc có thể hoàn toàn áp chế thuật pháp tiên nhân ban tặng cho nàng.”
“Ta cũng hiểu, thuật pháp tiên nhân ban tặng quá mạnh, tất cả những thứ này cũng chỉ có thể trì hoãn khả năng tự chữa lành của nàng, nhưng vậy là đủ rồi! Ta sẽ nhân lúc nàng chưa thể hồi phục chém nát hoàn toàn thân xác của nàng, cắt đứt sinh khí của nàng.”
M.á.u của ta bắn lên mặt Tống Cảnh Xuyên.
Nhìn bộ dáng đi.ê.n cuồng cùng quyết tuyệt của hắn lúc này, nội tâm ta nổi lên chút bi thương nhè nhẹ.
Người Tống Cảnh Xuyên yêu nhất không phải là ta, mà là chính bản thân hắn.
Còn ta cùng lắm cũng chỉ là vật hy sinh để hắn hoàn thành mục tiêu.
Ta hối hận, ta trách chính mình mắt m(ù), ta trách chính mình đã vi phạm di nguyện của phụ thân.
Tống Cảnh Xuyên từng bước tiến lên, hắn vừa khóc vừa dùng trường kiếm trong tay ch(ặ)t đứt tay chân ta.
“A Thường, nếu ta không yêu nàng thì thật tốt? Ta cũng muốn dùng mạng Hạ Hòa, nhưng thí tình thạch lại chỉ có phản ứng với nàng!”
“A Thường, ta đã rất vui, trong lòng ta trước nay chỉ có mình nàng, nhưng chuyện này cũng khiến ta vạn phần thống khổ…”
“Vì sinh tử của cả thiên hạ này, ta chỉ có thể chọn hy sinh nàng.”
“Ta biết nàng hận ta, nhưng một khi ta thành thần, dù nàng ở trên Bích Lạc hay dưới Hoàng Tuyền, ta chắc chắn cũng sẽ tìm nàng để phục sinh cho nàng! A Thường, đợi ta…”
Hắn tự cho mình là thâm tình, nhưng chỉ khiến ta cảm thấy dối trá ghê tởm.
Lời thề hẹn son sắt đường hoàng đó, cũng chỉ là để giúp hắn bao biện cho việc chọn sát thê chứng đạo mà thôi.
Tống Cảnh Xuyên không chút nương tay, liên tục hạ xuống trường kiếm trong tay.
Thuật pháp tự lành lại cũng không ngừng khôi phục thân thể cho ta, cảm giác liên tục bị ch(é)m nát này, ta sợ đến mức không bao giờ muốn chịu qua nữa.
Lúc đó, toàn bộ lễ đường đều quanh quẩn tiếng rên rỉ của ta.
Có lẽ thuật pháp tự lành cũng dần dần cạn kiệt.
Miệng vết thương của ta không khôi phục lại nữa.
Nhưng ta không cam lòng, ta còn chưa chứng kiến cảnh Tống Cảnh Xuyên ch*t không tử tế.
Sao ta có thể cứ vậy ch*t đi được?
Một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta thấy thần quang lập lòe trên người Tống Cảnh Xuyên, trời đất cũng lóe lên từng đợt từng đợt ánh sáng như điềm lành.
Nhưng qua một lát, ánh sáng đó lại biến mất, trên trời lại rơi xuống một cơn mưa m(á)u, tiếng sấm sét như tiếng khóc lóc thảm thiết vang vọng đất trời.
Trong lúc mơ hồ, ta nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tống Cảnh Xuyên.
Vì sao? Không phải hắn sẽ thành thần sao?
Ôm nghi vấn này, ta không cam lòng tắt đi hơi thở cuối cùng.
Sau khi ch*t đến địa phủ ta mới biết, trong lúc phi tiên, Tống Cảnh Xuyên bị hại.
Người hại hắn, ta với hắn đều rất quen thuộc.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK