14.
“Thỏ tiên nhi Hằng Thường lịch kiếp trở về, nhân đây tuyên bố khiêu chiến với chiến thần Tống Cảnh Xuyên.”
Thiên giới thần chức trước nay đều do đức giả nắm giữ.
Nếu Tống Cảnh Xuyên đã quý trọng danh lợi đến vậy, ta đây liền cư(ớ)p đi chính thứ hắn quý trọng nhất.
“Bệ hạ, không được! Tiểu thần lịch kiếp gặp họa, trận chiến này không công bằng! Mong bệ hạ minh giám.”
“Huống chi thiên giới chưa từng có tiền lệ có nữ chiến thần, nàng ta dựa vào cái gì mà đòi làm chiến thần?”
Nhưng mà lúc ở nhân giới, chẳng phải chiến thần hắn đã bị nữ tử đ.á.nh cho tè ra quần đó sao.
Tống Cảnh Xuyên luống cuống, cũng không rảnh quan tâm ánh mắt khác thường của các tiên nhân khác, hắn thật sự sợ sẽ mất đi vị trí chiến thần này.
Thiên Đế đối với phản ứng của hắn có chút không vui: “Ngươi thân là chiến thần, đáng lý nên nghênh chiến! Đâu ra kiểu chiến thần mà không dám chiến?”
Tống Cảnh Xuyên cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống: “Tiểu thần……”
Ta cười lạnh, ý khinh thường trong mắt càng sâu, dập đầu với Thiên Đế: “Bệ hạ, thần khu của hắn còn khiếm khuyết, Hằng Thường tuy là nữ tử nhưng cũng không muốn nhân cơ hội đó mà thắng chẳng vẻ vang!”
“Cả gan thỉnh bệ hạ ban cho hắn tiên linh tuyền thủy, khôi phục thần khu!”
Nghe vậy, chúng tiên ồ lên.
Nếu chiến thần khôi phục thần khu hoàn toàn, một thỏ nhi tiên nho nhỏ như ta khó mà chống đỡ được.
Ngay cả vẻ mặt Thiên Đế cũng không khỏi nghiêm túc hơn vài phần: “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Tống Cảnh Xuyên thì mừng ra mặt: “Đây là tự ngươi nói đấy nhé, đến lúc đó ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!”
Ta gật đầu thật mạnh.
Lúc này, ta muốn xé nát hoàn toàn tôn nghiêm của Tống Cảnh Xuyên.
Nữ Oa nương nương nhào nặn ra con người cùng đất đai màu mỡ, Hậu Thổ nương nương xả thân hóa đạo vì nhân sinh, Cửu Thiên Huyền Nữ trừ ma bảo vệ tam giới.
Nữ tiên thiên giới, trước nay đều không thua nam tiên.
Hằng Thường ta đây, càng muốn đường đường chính chính thay thế Tống Cảnh Xuyên, ngồi lên vị trí chiến thần!
Thiên Đế sang sảng cười, ánh mắt nhìn ta có thêm vài phần khen ngợi: “Được, vậy ba ngày sau, trẫm sẽ tự mình chủ trì trận quyết đấu này của các ngươi!”
15.
Tống Cảnh Xuyên đã khôi phục thần khu, thân mang giáp vàng, thật sự cũng lấy lại được chút tư thế oai hùng của chiến thần năm xưa.
Nhưng mà giờ phút này, trong mắt hắn lại tràn đầy oán hận.
“Hằng Thường, đây là ngươi tự chuốc lấy!”
Ta không nhiều lời, gọi ra chày ngọc.
Chiến thần tức là phải dũng mãnh tiến lên, chiến ý áp đảo.
Ngay thời điểm Tống Cảnh Xuyên sợ hãi từ chối lời thách đấu của ta vào ba ngày trước, hắn đã thất bại rồi.
Thần giai của hắn cao hơn ta, kinh nghiệm chiến đấu cùng thủ pháp cũng cao hơn ta, nhưng lại quá sợ ch*t, thiết đi một phần nhuệ khí dũng mãnh không lui.
Còn ta có bất tử đan hộ thể, đối mặt với đấu pháp liều ch*t không lui của ta, hắn chỉ có thể phòng thủ, dường như bất lực.
Trận chiến này, ta thắng cũng rất thảm.
Thần khu suýt chút nữa bị đánh nát, nhưng hắn còn thảm hơn ta, bị ta một chày phế luôn tiên căn.
“Tống Cảnh Xuyên, danh hiệu chiến thần này… giờ là của ta.”
16.
Ta trở thành tân chiến thần thiên giới.
Thiên Đế đích thân ra tay, tăng cường thần giai cho ta.
Còn Tống Cảnh Xuyên vì lúc lịch kiếp códùng mưu hèn kế bẩn, bị biếm xuống nhân gian lần nữa.
Sau đó nghe nói Hậu Thổ nương nương quay về địa phủ, trước khi hắn nhập luân hồi đã bị bắt vào địa ngục Vô Gián chịu tội.
“Muội nói xem, tiểu bạch thỏ đáng yêu như muội, sao một hai đòi học người ta quơ đao múa kiếm làm gì?”
Trong Cung Quảng Hàn, Hằng Nga tỷ tỷ xoa xoa chiến giáp của ta, hơi buồn rầu nhíu nhíu mày.
“Giờ muội mang tiếng ghê gớm ác độc rồi, sau này không gả được ra ngoài thì sao?”
Ta mỉm cười, chọc ghẹo nàng: “Không gả được thì muội cưới một người về vậy, muội thấy Hằng Nga tỷ tỷ cũng không tồi nha.”
Hiện giờ ta không muốn làm đại anh hùng gì nữa, chỉ muốn làm anh hùng của Hằng Nga tỷ tỷ, không còn Hậu Nghệ thần quân bảo hộ nàng, thì đã có ta.
Nằm dưới gốc cây quế trong Nguyệt Cung, nhìn bộ dáng vô lo vô ưu của Hằng Nga tỷ tỷ, ta cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Nàng không biết.
Thật ra khi còn ở nhân gian, ta đã khôi phục trí nhớ.
Thậm chí việc bị Tống Cảnh Xuyên gi*t, cũng nằm trong kế hoạch của ta.
Ta biết Hằng Nga ở nhân gian khổ sở chờ đợi mười kiếp, không phải đang chờ Tống Cảnh Xuyên, mà là chờ ta.
Nhưng không có mệnh bộ của Tư Mệnh Điện dẫn dắt.
Chín kiếp trước, nàng chưa tìm được ta thì ta đã vì Tống Cảnh Xuyên mà chết bởi đủ các loại nguyên nhân khác nhau.
Kiếp thứ mười, rốt cuộc nàng đã tìm được ta, muốn lấy thân thay ta chắn lần sát kiếp này.
Nhưng nàng là Thái m tinh quân, tự ý hạ phàm đã phạm vào thiên đạo, nếu còn thay ta chắn lần sát kiếp chứng đạo này, nhất định sẽ hồn phi phách tán.
Nàng đã vì ta quá nhiều.
Năm đó nếu không phải vì ta, nàng hoàn toàn có thể giữ lại nửa viên tiên đan, tiếp dẫn Hậu Nghệ thần quân rồi cùng phi tiên.
Nàng mua chuộc thầy bói kinh thành, ta lại trả nhiều tiền hơn để thầy bói đó lật lọng, đưa cho Tống Cảnh Xuyên một viên thí tình thạch rồi nói với hắn chỉ có gi*t ch*t người hắn yêu thật lòng mới có thể phi thăng thành thần.
Hắn không hề biết, đây là kiếp chứng đạo của hắn, cũng là kiếp phi tiên của ta.
Cũng thật nực cười, kẻ ích kỉ bội bạc như Tống Cảnh Xuyên, thế mà lại tin mình sẽ thật lòng yêu một người.
Ngày thành thân đó, cũng là ta cố tình mua chuộc kiệu phu nâng kiệu hoa của Hằng Nga tỷ tỷ đi một vòng quanh kinh thành, cho Tống Cảnh Xuyên thời gian gi*t ta.
Nhưng ta không ngờ, Hằng Nga tỷ tỷ lại tức giận xông đến trực tiếp làm thịt hắn.
Nghĩ đến đây, ta quay sang nhìn Hằng Nga tỷ tỷ đang oán trách đánh đàn nhiều quá đau tay, không khỏi rùng mình.
Đây chính là nữ nhân dũng mãnh tay không xé nát chiến thần đó nha.
Nhưng không sao, có ta ở đây, nàng vẫn có thể tiếp tục làm thần nữ yếu đuối người người ái mộ.
Sau đó, ta tới nhân giới một chuyến.
Sau khi Tống Cảnh Xuyên ch*t, Khương quốc không còn ai ngăn nổi vị nữ tướng tuyệt thế dưới trướng Tây Lương nữ vương, tên Hoàng Đế hoang d(â)m vô độ của Khương quốc bị nữ vương b(ă)m thành tám mảnh, tế thiên địa.
Nữ vương thượng vị thống nhất cả hai quốc gia, ban bố chính sách luật lệ mới.
Toàn bộ bá tánh, bất kể nam nữ, có năng lực đều có thể làm quan.
Nữ vương thống trị trăm năm, bá tánh được an cư lạc nghiệp, đâu đâu cũng thấy nữ tử vì khát vọng bản thân nỗ lực phấn đầu.
Ta cũng sáng lập Chiến Thần Điện mới, chiêu mộ được nhiều binh lính.
Lúc đó ta còn tới địa phủ một chuyến, muốn tiếp dẫn những phụ nhân u mê tình ái còn vương vấn bên bờ sông Vong Xuyên kia.
Nhưng đến cầu Nại Hà ta mới phát hiện ra, bởi vì nữ vương tân chính, những phụ nhân đó bị ảnh hưởng bởi nữ tử sẵn sàng hy sinh vì nghĩa hào sảng đến sông Vong Xuyên nên nhập luân hồi đầu thai đi truy đuổi lý tưởng mới hết rồi.
Đông ngung dĩ thệ, tang du phi vãn. (*)
(*) Câu thơ trong bài “Đằng Vương các tự” - tác giả Vương Bột. (Dịch thơ của Trần Trọng San: Đã để trôi qua lúc mặt trời mọc ở phương đông, nhưng khi bóng lặn khóm tang du, phải đâu đã muộn.”
Dòng chữ trên vãng sinh thạch bên cầu Nại Hà không biết từ lúc nào đã bị sửa lại:
Nguyện cho chư vị bước qua cầu này, kiếp sau tiên y nộ mã, có người cùng ngắm liễm diệt phồn hoa.
(*) Tiên y nộ mã: thành ngữ, có nghĩa là trang phục đẹp ngựa khỏe, ý là cuộc sống hào hoa đầy đủ.
Con người, dù là nam hay nữ, hãy vì chính mình.
Phiên ngoại Hằng Nga:
Ta là Thái m tinh quân của thiên giới, gần đây ta rất sầu lo.
Vì thỏ ngọc ta nuôi ngàn năm coi trọng chiến thần tân nhiệm.
Nghe nói chiến thần này cứu nàng ra từ trong miệng ma lang.
Nhưng bên ngoài Quảng Hàn Cung của ta đã bày trận pháp, một tên ma lang nhãi nhép sao có thể xông vào?
Càng buồn cười hơn là, hắn đường đường là chiến thần mà lại bị tiểu ma lang đánh lén trọng thương.
Để báo đáp cái gọi là ân tình của chiến thần, thỏ ngốc nhà ta lại cam nguyện hạ phàm dẫn độ cho hắn.
Phải biết rằng, tên chiến thần chóa má này trăm năm trước sau hội bàn đào còn cậy say khinh bạc ta.
Chắc chắn không phải thứ gì tốt?
Để phòng ngừa con thỏ ngốc này làm ra chuyện gì dại dột, ta đã phong tỏa Quảng Hàn Cung, còn nói với nàng lão quân đã ban cho chiến thần thần đan trị thương.
Ai ngờ đầu tin chiến thần hạ phàm lịch kiếp vẫn truyền đến tai thỏ ngốc nhà ta.
Nhân đêm trăng tròn ta ra ngoài bố thí.
Tiểu gia hỏa này lại tự xông vào Tư Mệnh Điện, kiên quyết ký khế ước với tên chiến thần ra vẻ trang nghiêm đạo mạo kia.
Biết sao giờ?
Thỏ nhà mình nuôi, mình phải xót!
Thiên giới không cho phép thần tiên tự tiện hạ phàm, ta chỉ có thể lén nhảy xuống trảm tiên đài.
Khỏi phải nói, trong trảm thiên đài kia cuồng phong mãnh liệt, sấm sét đì đùng, đánh vào người cũng đau muốn chếc.
Chờ con thỏ ngốc này phi tiên trở về, ta nhất định phải vặt trụi lông mới được!
Nhưng ai bảo nàng lại chỉ có mỗi ta là người thân chứ?
Hạ phàm không có mệnh bộ dẫn dắt, trời xui đất khiến thế nào mà ta luôn bỏ lỡ cơ hội gặp thỏ ngốc.
Chín kiếp, kiếp nào nàng cũng ch*t đến là thảm.
Nếu kiếp thứ mười, nàng còn ch*t trong tay Tống Cảnh Xuyên nữa thì thỏ ngốc nhà ta hoàn toàn hết hy vọng phi tiên về thiên giới lần nữa.
Lần này ta làm trái thiên quy, ở nhân giới mạnh mẽ triệu hoán ánh trăng chiếu rọi vạn vật.
Trên con đường Tống Cảnh Xuyên nhất định sẽ đi qua, ta dùng ánh trăng tạo ra một thần dược cốc, tạo cho hắn cơ hội tính kế ta.
Ta cho rằng mình đã thành công rồi, nhưng ngày thành thân đó, ta lại tận mắt chứng kiến thỏ ngốc nhà ta bị Tống Cảnh Xuyên vạn kiếm xuyên tim, băm thành thịt thỏ.
“Tống Cảnh Xuyên, ngươi đáng ch*t!”
Ta dùng xạ nhật tên cuối cùng Hậu Nghệ ca ca để lại cho ta, triệu hoán 81 đạo lôi kiếp đánh thẳng vào Tống Cảnh Xuyên đang phi tiên.
Trong lúc hắn còn hoảng hốt, ta nghiền nát thân x(á)c hắn, đánh tan thần hồn.
Ta nhìn hắn tê tâm liệt phế thảm thiết kêu rên, mới hả giận chút chút.
Kêu la cái gì? Con thỏ ngốc kia nhà ta, vừa rồi nhất định cũng rất đau, nhưng còn không hèn nhát kêu la như tên cẩu nam nhân này.
2.
Tin tốt: Thỏ ngốc nhà ta không ch*t, ngược lại trở thành tân chiến thần thiên giới.
Tin xấu: Thỏ ngốc nhìn ta rồi rùng mình, cứ như nàng đã tận mắt chứng kiến cảnh ta xé x(á)c tên cẩu nam nhân kia.
Hức, sao ta giữ được hình tượng nữ thần yếu đuối nhu nhược nữa đây?
Đương nhiên, sau đó ta mới biết, hóa ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của thỏ ngốc.
Chếc tiệt, làm ta tốn bao nhiêu là nước mắt!
Nhưng thỏ nhà mình nuôi đã thành chiến thần, sau này ta chắc hẳn có thể tiếp tục vui vẻ thoải mái làm thanh lãnh tiên tử ở Quảng Hàn Cung.
3.
Sau này ta không chịu nổi cảnh cô đơn tịch mịch ở Quảng Hàn Cung nữa, lại lén hạ phàm.
Lần này ta bị bắt, vì làm trái thiên quy mà bị biếm xuống nhân giới.
Đời này, ta gặp được một tiểu lang rất giỏi bắn cung.
Lần đầu gặp gỡ, trong tay chàng còn cầm một con thỏ béo mầm.
Cũng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt con thỏ này có chút giảo hoạt???
Ta cùng tiểu lang kia nhất kiến chung tình, dưới ánh trắng thề hẹn sẽ kết thành vợ chồng.
Nhưng dường như vận mệnh không buông tha cho ta.
Khi tình cảm hai ta đang tốt đẹp, chiến loạn lại nổ ra, tiểu lang phải ra trận.
Trước khi đi, chàng nắm chặt tay ta, ánh mắt thâm tình: “Chờ ta chiến thắng trở về.”
Cũng may, đời này ta đã chờ được tiểu lang nhà mình.
Xuân đi thu tới, một vị tướng quân cưỡi hắc mã, có chút mệt mỏi nhưng vẫn tuấn mỹ vô song, dừng lại trước cửa nhà tranh.
“A Nga, ta quay về đón nàng!”
Con thỏ bên cạnh cũng nhảy cẫng lên, dùng móng vuốt vỗ vỗ ngực, như đang muốn nói:
“Gả không, gả không? Nếu không gả thì bái đường với ta! Ta cũng rất lợi hại nha!”
(Hoàn)Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK