Pt.2
2.
Tiêu Hoài không thích tôi, tôi vẫn luôn rõ điều này.
Chúng tôi quen biết từ sớm, hồi còn bé ngày nào tôi cũng mặc chiếc áo may ô nhỏ xíu chạy qua chạy lại giữa nhà tôi và nhà anh, bị ánh nắng mặt trời chiếu đến mức đen thui. Hình tượng ấy ăn sâu vào tiềm thức của anh cho đến tận những năm tháng trung học. Tôi đối với anh khi ấy vẫn chỉ là một đứa nhóc hàng xóm gầy guộc, đến cả giới tính cũng trở nên mơ hồ.
Gần đây có một lần tôi cảm thấy bản thân thật thất bại, đại khái là vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Trần Kỳ, “Em nói Diêu Tịnh ư? Thỏ có bao giờ ăn cỏ gần hang.”
*Câu này mình có xem trên baidu có ý chỉ “những kẻ xấu cũng không làm việc xấu ở khu mình sống* Nếu có gì không phải mọi người góp ý cho mình nhé
Kể cả là như vậy, tôi cũng chỉ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra mà cầm bữa sáng bước vào.
Tôi sợ rằng nếu như tôi phá vỡ giới hạn này, tôi và anh từ nay về sau sẽ chẳng còn một chút liên hệ nào nữa…
Sự tự ti và nhỏ bé lúc này khiến chính bản thân tôi cũng cảm thấy nực cười.
Mấy ngày trước, tôi bắt gặp Trần Kỳ quấn khăn tắm ở trong nhà Tiêu Hoài.
Cô ấy vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn đang rớt nước, bờ vai trắng nõn mượt mà, mặt mộc so với lúc trang điểm trong trẻo lên không ít.
Chúng tôi mặt đối mặt, cô ấy thoáng qua một chút bất ngờ, sau gấp gáp hét lên một tiếng, cuối cùng trốn sau lưng Tiêu Hoài.
Phòng ngủ vẫn mở cửa, bên trong là một màu đen tối đến ám muội.
Thật khó để không tưởng tượng đến những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Tôi thậm chí đã mơ hồ ngửi được mùi t/anh t/ưởi trong không trung.
Tiêu Hoài ơi là Tiêu Hoài, chàng trai em thích 10 năm nay, ngày hôm nay đã làm chuyện ấy với một người con gái khác.
Mặc dù cô ấy có vẻ hoảng hốt, nhưng chúng tôi đều biết rõ, tôi mới là kẻ lúng túng nhất ở đây.
Tôi cố giữ chút thể diện cuối cùng, bình tĩnh đưa điện thoại qua, “Cô không liên lạc được với anh nên gọi điện cho em.”
Tiêu Hoài không chút biểu tình nhận lấy điện thoại rồi đi sang chỗ khác, “Mẹ à con đây.”
Tôi cụp mắt, cúi đầu thật thấp để tránh việc phải đối diện với cô ấy.
Chính là cô gái mà suốt một tháng vừa qua, mỗi sáng sớm đều đến nhà Tiêu Hoài, chiều tối mới rời đi, thi thoảng chạm mặt tôi cô ấy còn cười tươi vẫy tay chào.
Trước giờ anh chưa từng cho phép một cô gái lạ tùy tiện ra vào nhà mình, tôi khi ấy cũng được xem là ngoại lệ, thế nhưng gần đây sự ngoại lệ duy nhất ấy cũng không còn nữa rồi.
Đại khái là vì trong lòng không thoải mái, tôi cứ luôn cảm thấy nụ cười của cô ấy vẫn luôn đem theo một chút trào phúng nhàn nhạt.
Nói chuyện với mẹ xong, Tiêu Hoài trả điện thoại lại cho tôi, “Không cẩn thận nên điện thoại sập nguồn rồi.”
“Ừm”, tôi phải chắc chắn rằng bản thân không để lộ chút biểu tình khác lạ nào, đáp, “Vậy em về đây.”
Tiêu Hoài nhìn tôi hồi lâu, không rõ anh đang nghĩ gì.
Lúc quay người đi tôi bị Trần Kỳ gọi lại.
Cô ấy ngại ngùng nói, “Tối qua uống nhiều r.ượu quá, quần áo hơi nặng mùi, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không?”
Trần Kỳ cong cong khóe môi, “Thân hình của chúng ta cũng không cách biệt là mấy nhỉ?”
Tôi hơi đững lại, cố nặn ra một nụ cười, “Có thể.”
Trở về phòng tôi ngồi im trong bóng tối rất lâu, ngày hôm ấy rốt cuộc đã trôi qua như thế nào tôi không muốn nhớ lại nữa, chỉ biết rằng khi con người ta thật sự bất lực, họ sẽ không muốn khóc nữa. Tôi rất rõ ràng rằng một cô gái tắm ở trong nhà của một chàng trai đồng nghĩa với điều gì, nhưng không muốn tưởng tượng đến cảnh tượng đó, thế nhưng hết lần này đến lần khác nó cứ hiện ra trong tâm trí tôi, bàn tay tôi đã bị đầu ngón tay của chính mình bấm hằn cả rồi.
Nhìn những vết hằn trên tay, tôi quyết định buông bỏ. Thậm chí có ý định rời xa khỏi thành phố này, ai mà ngờ được 2 ngày sau Tiêu Hoài lại bị tai nạn…
----
Đến khi tôi tỉnh lại thì đã rất muộn rồi, khẽ vận động bên tay bị tê bì vì nằm quá lâu, tôi hỏi, “Trần Kỳ đâu?”
Tiêu Hoài hình như không được vui cho lắm, “Đi rồi!”
Tôi còn đang nghi là bọn họ mới cãi nhau thì Tiêu Hoài tiếp lời, “Mang hộ anh cái bô tiểu ra đây.”
Tôi giật mình, “Oh… vâng.”
Tiêu Hoài vạch chăn ra, rồi…
Tôi không dám nhìn, “Có cần em phải lánh đi một lúc không?”
Anh nửa đùa nửa thật, “Tùy em.”
3.
11h, Tiêu Hoài cuối cùng gấp máy tính rồi, “Mang cho anh một chiếc khăn mặt dấp nước nóng qua đây, anh muốn lau người một chút.”
“Lau người?”
Lúc tôi mang khăn đến, Tiêu Hoài đang cởi cúc áo, từng múi cơ bắp, từng đường cong trở nên rõ ràng trước mắt tôi.
Đổi lại là lúc trước chắc mặt tôi đã đỏ lên rồi, đối mặt với chàng trai mà mình thích, có cô gái nào không trở nên bẽn lẽn cơ chứ.
Nhìn mãi nhìn mãi tôi dần dần rơi vào trạng thái mất hồn.
Nửa chừng, anh bất ngờ đem khăn trả lại, “Nước khác.”
“Ò”, tôi như một nàng dâu khổ hạnh, lật đật đi giặt chiếc khăn đã nguội lạnh.
Nhưng trở về anh lại không cầm, “Sau lưng.”
Tôi hiểu ý giúp anh cẩn thận lau qua một lượt.
Tiêu Hoài không nói thêm lời nào, cho đến khi tôi đưa khăn đến gần eo của anh ấy, mới thấy có một bàn tay giữ lại.
Anh nheo mắt nhìn tôi, “Em muốn xử lý giúp anh cả phần dưới?”
Xong rồi, xong rồi, sao tôi lại đi dây vào một người đàn ông đã có bạn gái chứ, nhất định là anh đã hiểu lầm tôi rồi.
“Hay là để em gọi y tá đến?”, tôi nghiêm túc đề nghị.
“Em cảm thấy anh rất phiền phức?”
“Hoặc là sau này những việc như thế anh nên để Trần Kỳ giúp cho, dù sao cô ấy cũng là bạn gái anh.”
“Cô ấy không phải bạn gái anh.”
Đã n.gủ với nhau rồi mà còn bảo không phải là bạn gái, từ bao giờ anh lại trở nên tồi tệ như thế?
4.
Tôi đem chuyện gặp Trần Kỳ trong bộ dạng đó ở nhà của Tiêu Hoài kể lại cho Gia Gia, con bé tức tới nghiến răng nghiến lợi, “Đến nước này rồi mà mày vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật?”
Tôi xoa mặt, “Tao đã từ bỏ rồi mà, vốn dĩ nói là sẽ bỏ lại Nam Thành này mà đi thế nhưng Tiêu Hoài lại bị tai nạn, mẹ tao bảo qua đó chăm sóc anh ấy một thời gian.”
“Đợi một chút, tao có một người anh họ vẫn còn độc thân, để tao giới thiệu cho. Mlem lúm luôn!!!”
“Từ lúc nào mà lại có thêm một người anh trai rồi?”
“Anh họ, anh họ ấy mà, để tao bảo anh ấy add weixin của mày nhé.”
Mấy phút sau, có một người tên JL gửi lời mời kết bạn đến, chấp nhận xong không ai trong chúng tôi tiếp tục đoạn nhân duyên này. Có lẽ người ta đối với tôi cũng chẳng có hứng thú gì, chẳng qua là ngại từ chối mà thôi.Tôi cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh cho chuyện này vào dĩ vãng.
Khoảng 1 tuần sau, Tiêu Hoài cuối cùng cũng được xuất viện, khoảng thời gian này ngày nào Trần Kỳ cũng tới thăm anh.
Lúc thì mang đồ ăn, khi thì mang thức uống, giúp tôi nhàn người được bao nhiêu.
Tiêu Hoài rất khách khí với cô ấy, thực tế thì anh đối với anh cũng vô cùng khách khí, duy chỉ có tôi là khác.
Trần Kỳ thân thiết hỏi tôi có cần về nhà nghỉ ngơi không, để cô ấy ở đây chăm sóc anh là được rồi.
“Được không?”, tôi ở bệnh viện chả có hôm nào yên giấc, Tiêu Hoài lúc thì tỉnh vào giữa đêm, khi thì khát nước, đêm nào cũng phải mấy lần như thế.
Cô ấy tươi cười đáp, “Đương nhiên rồi!”
Tiêu Hoài ngồi ở trên giường, sắc mặt khẽ trầm xuống một chút.
Trước khi đi tôi để ý thấy Tiêu Hoài khẽ cắn môi, đó là biểu tình mỗi lần tức giận của anh ấy.
----
“Cẩn thận một chút.”
Đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, tôi vô tình đâm phải một người khác giữa hành lang b,ệnh vi.ện, người đàn ông giữ lấy chóp đầu tôi để ngăn việc tôi chạm vào người anh ấy, ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình là một bác sĩ rất trẻ, rất cao, thậm chí cao hơn tôi hẳn một cái đầu, mắt của bác sĩ rất đẹp, mũi cũng rất thẳng nữa…
Lần đầu tiên tôi nhận ra, thì ra những chàng trai khác cũng có thể đẹp trai như thế.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK