Pt.1
Trong nhà của người con trai mình yêu thầm bấy lâu, tôi bắt gặp một cô gái đang quấn khăn tắm.
Có lẽ là mới tắm xong, tóc vẫn còn đang rỏ nước, hai má còn thấp thoáng những phiếm hồng.
Phòng ngủ vẫn mở cửa, bên trong là một màu đen tối đến ám muội.
Thật khó để không tưởng tượng đến những chuyện đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Tôi thậm chí đã mơ hồ ngửi được mùi t/anh t/ưởi trong không trung.
Tiêu Hoài ơi là Tiêu Hoài, chàng trai em thích 10 năm nay, ngày hôm nay đã làm chuyện ấy với một người con gái khác.
Tình yêu em nuôi nấng một thập kỷ, vào khoảnh khắc này, cuối cùng cũng c.hết rồi.
1.
Tiêu Hoài xảy ra tai nạn, gãy chân phải, ít nhất phải nằm viện một tháng.
Thời gian này việc sinh hoạt của anh tương đối mất tự do, phải có người ở bên chăm sóc.
Dưới sự thúc giục của mẹ, tôi đem lồng cháo đã được nấu nhuyễn đến phòng bệnh của anh.
Tiêu Hoài quả nhiên là người có tiền, một mình một phòng cơ đấy.
Tôi không nhịn được mà cảm thán.
Anh đang đọc sách, nghe thấy tiếng động thì chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía tôi.
Không lâu trước đó tôi còn thề thốt rằng sau khi đơn phương bày tỏ xong sẽ không đeo đuổi anh nữa, kết quả không được bao lâu đã lại xuất hiện trước mặt anh rồi. Đứng ở cửa phòng bệnh, tôi không khỏi có chút ngại ngùng.
Những lời như thế bấy nhiêu năm nay không biết tôi đã nói bao nhiêu lần, để đến sau này, Tiêu Hoài đối với cái gọi là “quyết tâm” của tôi trở nên “miễn dịch”, ngày hôm ấy sau khi nói xong từ tận sâu trái tim mình, tôi thậm chí đã nhìn thấy sự ngạo mạn cùng giễu cợt từ sâu trong đôi mắt anh.
Thực ra nói là nhiều lần, nhưng chính thức cũng chỉ có ba lần thôi.
Mỗi một lần thỏa hiệp thất bại đều khiến anh càng chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh được.
Nhưng anh không biết rằng, mỗi một lần tôi thất vọng đến tột cùng, buồn bã đến tột cùng là thật, cả suy nghĩ muốn từ bỏ cũng là thật.
Lần này tôi nhận ra, hóa ra mình cũng chẳng thích anh nhiều đến thế.
Vốn dĩ tôi đã không muốn đến, thế nhưng mẹ tôi nói, “Công việc của con có thể linh động về mặt thời gian, vừa hay có thể chăm sóc Tiểu Hoài. Nhiều năm làm hàng xóm, thằng bé cũng coi như anh trai con rồi, khi ở ngoài cũng nên giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Lời từ chối vẫn chưa kịp thốt ra thì mẹ Tiêu Hoài lại gọi điện tới, nhỏ nhẹ nhờ tôi tới chăm nom anh.
Tôi nói, “Nhưng Tiêu Hoài có bạn gái rồi ạ.”
“Bạn gái? Tiểu Hoài có bạn gái lúc nào hả cháu?”, đầu dây bên kia không giấu được sự kinh ngạc.
Mấy phút sau, mẹ tôi lại gọi điện tới, “Cô bảo rằng cô hỏi rồi, Tiêu Hoài nói nó làm gì có bạn gái, con hiểu lầm rồi.”
“...”, anh ấy chỉ là không muốn nói với mọi người mà thôi.
Mở nắp lồng cháo ra, hương vị hải sản trong phút chốc lan tỏa khắp căn phòng.
Tôi múc một bát rồi chuyển qua cho anh, anh nhìn tôi một cái, biểu tình nặng nề.
Chỉ ăn thử một miếng, ăn liền phát hiện ra điều không đúng, “Mua cháo hàng?”
Tôi gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống, “Thời gian gấp quá, em không kịp nấu.”
“Anh cứ ăn tạm đi, lần sau em sẽ tự mình nấu.”
Nấu cháo hải sản tương đối phức tạp, chỉ tính nguyên liệu đã tới 4, 5 loại, còn xử lý rồi chế biến nữa, nếu đổi lại là lúc trước, chắc tôi cũng chẳng tiếc gì mà dành cả mấy tiếng đồng hồ để chuẩn bị cho anh đâu…
Không bao lâu sau, Trần Kỳ tới.
Cô vừa cười vừa nói, “Tiêu Hoài, em mang cháo cho anh này, là em tự tay làm đấy.”
Hôm nay, Trần Kỳ mặc một chiếc váy body bó sát. Điều đáng nói là, lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Hoài đã khen cô ấy rằng, “Em rất thích hợp với kiểu váy này.”
Đối nghịch hoàn toàn, cũng là tôi, cũng là kiểu váy như thế, những chàng trai khác đều nhìn không rời mắt, duy chỉ có anh là nhăn mày nhăn mặt, “Đang yên đang lành sao em lại ăn mặc kì quái như thế?”
Bởi vì câu nói này, cho đến thận bây giờ tôi vẫn không hay mặc váy.
Sau đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, phải là một cô gái như thế nào mới nhận được hai từ “thích hợp” từ miệng Tiêu Hoài. Cuối cùng rút ra kết luận, Trần Kỳ rất gầy nhưng chỗ cần đầy đặn thì lại rất đầy đặn, cộng thêm mái tóc đen suôn mượt nữa, váy nào diện lên người cô ấy mà không “thích hợp” cơ chứ.
Thế là tôi điên cuồng giảm cân, nhịn ăn đến xanh tái mặt mày, kết quả giảm còn chưa đến 41kg. Gia Gia mắng tôi rằng, “Mày có trắng hơn cô ấy, eo có nhỏ hơn cô ấy, ng/ực có lớn hơn cô ấy, xương mai có đẹp hơn cô ấy, người đàn ông không có cảm xúc với mày thì vẫn không có cảm xúc thôi, mày vẫn chưa chịu tỉnh à?”
Tôi hiểu hết, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Chiếc váy mà Trần Kỳ đang mặc chẳng khác bao nhiêu so với chiếc váy mà tôi đã từng, thế nhưng Tiêu Hoài không có bất kì chút thành kiến nào.
Quả nhiên, kỳ quái không phải ở chiếc váy mà ở người mặc nó!
“Cảm ơn, nhưng anh vừa mới ăn rồi”, Tiêu Hoài đặt bát xuống.
“À, vâng”, Trần Kỳ có chút thất vọng. Tôi đỡ lồng cháo từ tay cô ấy rồi nói, “Không sao, tối nay có thể hâm lại rồi ăn cũng được.”
Như vậy, tôi đỡ phải tốn công rồi.
Tiêu Hoài nhìn tôi một cái rồi tiếp tục tán gẫu với Trần Kỳ, bọn họ nói chuyện, tôi ngồi một bên nghịch điện thoại.
Tiêu Hoài rõ ràng rất chu đáo với cô ấy, còn cẩn thận chuyển cho cô ấy một tấm thảm để che đùi nữa.
Tôi nằm dài trên bàn, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Xem thêm...