Mục lục
Buông bỏ người cũng là buông tha cho chính mình - Buông bỏ người cũng là buông tha cho chính mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, tôi đã tìm được một chỗ xem b.ói nổi tiếng ở trên mạng rồi.

Đổi hai chuyến xe bus để đi đến đầu bên kia của thành phố, mục đích là để đi đến nơi xem bói nghe người ta nói là linh lắm.

Sau đó tôi đi xếp hàng lấy số.

Tất cả đều là lấy số tự động, giống hệt như ở ngân hàng vậy.

Trên tấm vé có ghi trước tôi còn khoảng mười hai người nữa, tôi đứng xếp hàng sau một nhóm bà tám rồi nghe mấy người đó tám chuyện với nhau luôn.

“Nhất định phải lấy chồng trong năm nay, xem xét gì nữa, Mẹ Lệ Lệ cứ yên tâm.”

“Giới Giới à, có phải cô không biết bây giờ tôi đang đau lòng thế nào đâu.”

“Thôi kệ chúng nó đi.”

“Bà đến đây xem gì đấy?”

“Tôi đây mãn kinh lâu rồi nhưng muốn sinh thêm con.”

Mấy cô mấy dì đến từ khắp mọi nơi đứng tám chuyện sôi nổi với nhau, cuối cùng bọn họ lại chuyển đề tài lên người tôi: “Em gái này, em đến đây xem gì đấy?”

Tôi ôm cái bụng của mình rồi tỏ ra vô cùng tủi thân, đau khổ nói: “Mãi cũng chưa có con…”

Các cô các dì nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu, thông cảm.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi xem b.ói, vừa mới bước vào, thầy b.ói đã bấm tay, ông ta nói: “Cô duyên mỏng, vợ chồng lục đục, nửa đời sau lại còn lận đận, cũng may ông trời còn để lại cho cô một con đường lui, cô gái này…”

“Đại sư, ông giỏi thật đấy, tôi còn chưa kịp hỏi mà ông đã biết tôi đến đây xem cái gì rồi sao?”

“Tất nhiên, cô đến xem chuyện sinh con đẻ cái đúng chứ.”

Tôi đạp cái bàn trước mặt ông ta khiến cho ông thầy bói đeo kính đen sợ ch.ết khiếp, chiếc kính đen rơi xuống để lộ ra đôi mắt tam giác quắc thước.

“Cô… định làm làm gì?”

“Đồ lừa đảo, trả lại ti.ền đây.”

……
Tôi lê đôi chân rời khỏi chỗ của ông thầy b.ói kia, rồi tự nhiên không biết nên đi đâu về đâu cả.

Cơ thể này của Kiều Thuần thật sự quá yếu ớt, đạp cái bàn một cái thôi mà còn đau điếng người đến tận bây giờ. Ban nãy ở trong đó vì muốn lấy lại ti.ền nên tôi mới cố tỏ ra không sao chứ vừa ra ngoài là đã không chịu nổi rồi.

Nếu như có người đi ngang qua thì chắc chắn bọn họ sẽ nhìn thấy có một cô gái yếu đuối, để mặt mộc đang ngồi bên vệ đường tay cầm ti.ền ngửa đầu lên nhìn trời xanh, rơm rớm nước mắt giống như mấy cô em ngoài đường vừa mới làm xong việc vậy.

Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Tài xế xuống xe mở cửa, đập vào mắt tôi là đôi giày Valen.tino kiểu dáng mới nhất, lên trên là mắt cá chân nhỏ nhắn, đôi chân trắng nõn nà, chiếc váy màu hồng dài đến đầu gối, túi Her.mes và dây chuyền Van Cleef & Arpels.

Có một cô gái ăn mặc sang trọng bước từ trên xe xuống.

“Chị Kiều Thuần, sao chị lại ở đây vậy?”

Nhìn thì có vẻ quan tâm tới tôi đấy nhưng trên thực tế cô ta còn chẳng thèm chạy tới đỡ tôi đứng dậy nữa, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là nữ phụ trà xanh.

“Cô là ai?”

Cô ta che miệng, đôi mắt ngân ngấn nước: “Em biết chị ghét em nhưng em cũng là…”

Tôi giơ tay lên ra hiệu bảo cô ta dừng lại: “Thôi ngừng nhé, Tân Chi Kỳ không có ở đây cô cũng đừng diễn nữa. Tôi và anh ta đã ly hôn với nhau rồi, cô còn đứng đây giả vờ giả vịt với tôi làm gì, cô muốn đi đâu thì đi đi.”

“Chị ơi…”

“Ai là chị của cô, cô đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ.”

Vệ sĩ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Cô Kiều Thuần, mong cô đừng tiếp tục làm tổn thương cô Lăng nữa.”

Cô Lăng ư? Lăng…

Tôi nhớ lại tình tiết trong truyện rồi đột nhiên nhớ ra.

Lăng Vũ Vi, em họ của Kiều Thuần.

Từ hồi cấp hai người phụ nữ tên Lăng Vũ Vi này đã bắt đầu tung tin đồn không tốt về Kiều Thuần với những nam sinh khác trên trang web của trường rồi sau đó lại biến thành Kiều Thuần hầu bọn họ ngủ. Sau này khi Kiều Thuần lên đại học vốn dĩ cô ấy đã có được cơ hội làm MC trong đài truyền hình rồi nhưng chính Lăng Vũ Vi là người đã đào lại mấy chuyện này để hủy hoại danh tiếng của Kiều Thuần.

Tất nhiên rồi, hiện giờ Lăng Vũ Vi đã là MC có tiếng ở trong đài truyền hình. Hơn nữa chồng sắp cưới của cô ta còn là đối tác làm ăn của Tân Chi Kỳ, có thể nói con đường thăng quan tiến chức của cô ta rất rộng mở.

Nghĩ tới đây, tôi nhét thẳng tiền vào trong túi xách rồi sau đó mở điện thoại hướng về phía Lăng Vũ Vi.

“Kiều Thuần, chị làm gì vậy?”

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ quay lại hết những gì cô nói, những gì cô làm. Đến lúc đó cô đừng nói tôi đẩy cô, mắ.ng cô, đ.ánh cô, uy hiếp cô, dụ dỗ cô nữa nhá. Hơn nữa hiện giờ tôi còn đang rất yếu, cô chạm nhẹ vào tôi một cái là tôi có thể phải nằm viện đấy. Thế nên cô cũng đừng có mà giả vờ vấp ngã rồi nhào vào người tôi biết chưa?”

Lăng Vũ Vi ấm ức nói: “Chị ơi, tại sao chị lại cứ hiểu lầm em vậy ạ?”

Vệ sĩ và lái xe đứng đằng sau cô ta đều nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là một đứa rác rưởi vậy.

Lăng Vũ Vi tiến lên phía trước một bước: “Chị ơi, chị đứng dậy đi dưới đất lạnh lắm.”

Tôi đang định lên tiếng thì cánh tay của cô ta đã chạm vào cổ tay tôi rồi. Cô ta đứng quay lưng lại với mọi người rồi nở nụ cười giễu cợt với tôi, dường như cô ta đang muốn nói: “Kiều Thuần, chị không đấu lại tôi đâu” vậy ấy.

Sau đó cô rút tay về, hai chân mềm nhũn, ra vẻ như bị tôi đẩy ngã rồi nhào về phía tôi. Không, nói đúng hơn thì là cô ta đang muốn đụng vào điện thoại của tôi.

Thế là tôi nói vọng vào trong điện thoại: “Chú cả.nh s.át ơi, mau tới đây c.ứu tôi đi.”

Lăng Vũ Vi trợn tròn mắt, cô ta không ngờ rằng không phải tôi đang quay phim mà là đang gọi điện báo cả.nh s.át.

Lúc này cô ta đang trong tư thế ngã sõng soài, nhưng có tôi làm đệm thịt rồi chắc chắn cô ta sẽ không mất một sợi tóc nào cả.

Thế nhưng ai nói không mất một sợi tóc là chuyện tốt chứ.

Một tiếng kêu chỉ có mình tôi nghe được, Lăng Vũ Vi ngã nhào lên chân của tôi.

Tôi dám chắc cái chân vừa đ.á bàn kia của tôi đã bị gã.y rồi.

Lăng Vũ Vi, lần này cô không xong với tôi đâu.

6
“Chú cả.nh s.át ơi…”

“Tôi già đến thế sao?”

“Thế em cả.nh s.át ơi, là thế hả....”

“Này cô, cô nói chuyện đàng hoàng xem nào.”

“Đồng chí cả.nh s.át ơi, anh nhìn đi cô ta nói tôi đẩy ngã cô ta. Trông tôi ngu vậy sao, đẩy cô ta ngã trên người tôi còn làm cho chân của tôi bị thương nữa. Hơn nữa mọi người có thể nghe lại cuộc ghi âm điện thoại báo cả.nh s.át vừa nãy, rõ ràng tôi có nói cô ta đừng tới mà cô ta cứ tới chỗ tôi cho bằng được. Cô ta vừa tới là ngã, lại còn làm gãy chân tôi nữa.”

Lăng Vũ Vi thút tha thút thít: “Em không làm thế, chị Kiều Thuần, dù cho chị có ghét em thì chị cũng không thể…”

Ai mà thèm nghe cô ta diễn chứ: “Đồng chí cả.nh s.át này, tôi có thể đi làm giám định thương tật được không. Nếu như là vết thương nhẹ thì tôi có thể truy cứu trách nhiệm hì.nh s.ự được không. Nếu như mọi người tiện thì tôi muốn liên lạc với luật sư để giải quyết trách nhiệm dân s.ự và trách nhiệm hì.nh s.ự luôn một thể, anh thấy sao. Tôi chỉ là một công dân rất đỗi bình thường, đối diện với một MC nổi tiếng như cô Lăng đây tôi sợ lắm. Anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của tôi không.”

Đồng chí cả.nh s.át trợn tròn mắt, anh quay đầu lại nói với Lăng Vũ Vi: “Cô Lăng, tất cả bằng chứng đều chỉ ra cô chính là người đã làm gãy chân của bà Kiều đây.”

“Đồng chí cả.nh s.át ơi, tại sao anh lại gọi cô ta là cô Lăng mà gọi tôi là bà Kiều chứ? Trông tôi già vậy sao?”

Đồng chí cả.nh s.át mím chặt môi sau đó gằn giọng nói: “Cô Kiều, được rồi chứ.”

Tôi hài lòng gật đầu.

Lăng Vũ Vi còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng th.ẩm v.ấn đã bị người ta đá tung ra, có một người đàn ông mặt mày dữ dằn hùng hùng hổ hổ xông vào trong phòng, anh ta chỉ thẳng tay vào mặt tôi rồi ch.ửi.

“Kiều Thuần, cái đồ không biết xấu hổ kia, cô phải dồn Vi Vi vào bước đường cùng thì cô mới vừa lòng phải không?”

Về thân phận của anh ta thì... có lẽ đây chính là đàn em con nhà giàu luôn coi Lăng Vũ Vi như nữ thần, và cũng là chồng chưa cưới của cô ta nhỉ.

Dưới vỏ bọc hình tượng được Lăng Vũ Vi xây dựng suốt nhiều năm qua thì Kiều Thuần chính là một người phụ nữ đ.ộc á.c, nham hiểm luôn chờ đợi thời cơ để gi.ết ch.ết nữ phụ.

Kiều Thuần tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh.

Tôi “hoảng sợ” tiến lại gần anh cả.nh s.át rồi nói: “Đồng chí cả.nh s.át ới, anh mau nhìn đi bên có lỗi còn đang uy hiếp nạn nhân nữa kìa. Tôi sợ quá. Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối vừa mới ly hôn, không có công việc, gặp tai n.ạn xe bây giờ còn bị què nữa. Tô bơ vơ không nơi nương tựa trong thành phố rộng lớn này, tôi chỉ tin tưởng vào đảng và nhà nước có thể bảo vệ tôi thôi. Tôi…”

Đồng chí cả.nh s.át không chịu nổi nữa, anh đập quyển sổ ghi lời khai lên bàn rồi nói: “Diệp Dương cậu mau đi ra ngoài cho tôi. Tự ý xông vào đồn cả.nh s.át, có phải cậu muốn bị tạm giam đúng không?”

Hình như chồng sắp cưới của Lăng Vũ Vi tên Diệp Dương thì phải, thế nhưng tại sao đồng chí cả.nh s.át này lại biết được tên của anh ta nhỉ.

Diệp Dương vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi anh cả.nh s.át bỏ mũ xuống đối mắt với Diệp Dương thì anh ta đã không còn hùng hùng hổ hổ nữa.

“Anh ở đây hả… em... người phụ nữ này dám bắt nạt Vi Vi…”

“Cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây trong vòng ba phút, nếu không tôi sẽ bắt tạm giam cậu lại đấy.”

Diệp Dương lặng lẽ ra ngoài.

Đồng chí cả.nh s.át ngồi xuống, lúc này tôi mới nghiêm túc nhìn kỹ anh hơn, đó là một anh chàng rất đẹp trai lúc dữ dằn trông cũng được lắm.

Tôi thích…

Sau khi phát hiện ra tôi đang nhìn mình thì anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.

Tôi cười toe toét với anh.

Nhưng anh lại mặt lạnh như tiền quay sang hỏi Lăng Vũ Vi tiếp.

7
Sau khi th.ẩm v.ấn xong, tội danh cố ý gây thương tích của Lăng Vũ Vi đã không thể chối cãi được nữa. Một khi tôi giám định thương tật ra gãy xương thì cô ta cũng không tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm hì.nh s.ự.

Tất nhiên, Lăng Vũ Vi là người của công chúng, nhất định cô ta sẽ không muốn dính dáng đến chuyện như thế này rồi.

Danh tiếng là một chuyện rất quan trọng, cô ta hiểu hơn ai hết.

“Năm tri.ệu ư? Kiều Thuần chị điên rồi sao?”

“Cô phải thanh toán năm tri.ệu này trong ngày hôm nay cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện cô. Việc này chỉ là một việc cỏn con với cô thôi. Chồng chưa cưới ngốc nghếch kia của cô trông có vẻ rất dễ lừa đấy, cũng chỉ bằng giá mấy cái túi thôi mà.”

“Chị…”

Tôi vỗ vào cái chân mình: “Tôi đây không thích mặc cả gì đâu, mặc cả nữa thì thêm năm triệu.”

Lăng Vũ Vi tức giận… cô ta đi ra ngoài bàn bạc với Diệp Dương.

Bên trong phòng th.ẩm v.ấn chỉ còn lại tôi với anh cả.nh s.át kia thôi.

Tôi định gác chân muốn để lộ ra đường cong xinh đẹp của mình cơ nhưng cái chân què quặt kia của tôi lại không cho phép nên chủ nhân của nó làm thế, thế nên tôi chỉ đành chọc chọc vào bả vai người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với tôi kia.

“Này đồng chí, anh có thu.ốc lá không?”

“Không có.”

“Tôi thấy Marl.boro trong ngăn kéo của anh rồi.”

Anh mở ngăn kéo ra rồi lấy thu.ốc đưa cho tôi.

Tôi lấy một điếu châm lửa sau đó ho sặc sụa, chảy cả nước mắt luôn.

Đồng chí cả.nh s.át bật cười, gương mặt phổ thông kia của anh lúc cười trông đẹp đến lạ, tôi không nói rõ được có điểm nào khác nhưng tóm lại là rất đẹp.

“Cô không hút được thu.ốc thì đừng lãng phí.”

Tôi không biết h.út thu.ốc ư?

Tôi đây có kinh nghiệm h.út thu.ốc hơn mười năm đó được không?

Ai mà biết Kiều Thuần lại không biết h.út thu.ốc cơ chứ.

Anh cầm lấy điếu thu.ốc của tôi rồi dụi vào g.ạt t.àn.

Tôi muốn cư.ớp lại nhưng lại không nhanh nhẹn bằng bàn tay anh, vừa khéo bàn tay của tôi lại đặt lên mu bàn tay của anh.

Lúc này hai chúng tôi cách nhau rất gần, mùi thu.ốc lá của tôi phảng phất trên gương mặt của anh.

Gương mặt của anh thoáng ửng hồng.

A a a a đáng yêu ch.ết mất.

Đúng vào lúc này cánh cửa phòng th.ẩm v.ấn được mở ra, trong căn phòng thoang thoảng mùi xì gà đắt ti.ền.

“Kiều Kiều, em không sao chứ?”

Má nó, Tân Chi Kỳ anh không thể tới muộn một chút được sao.

Tôi nhìn ra phía cửa nhưng cơ thể của tôi vẫn còn đang gần kề anh bạn nhỏ đang đỏ mặt ngồi bên cạnh.

Trong mắt Tân Chi Kỳ tư thế này chắc chắn là đang khiêu khích anh ta.

Dù sao thì Kiều Thuần trong lời của Lăng Vũ Vi cũng là một người phụ nữ từng qua tay hàng trăm người đàn ông mà, nhưng trên thực tế cô ấy chỉ có một mình Tân Chi Kỳ.

Thật phí phạm ý tốt của em gái, chị đây nhất định sẽ bổ sung giúp cô.

8
“Đồng chí cả.nh s.át, đây là chồng cũ của tôi ngày xưa tôi còn bị anh ta đá.nh nữa tôi sợ lắm, anh phải bảo vệ tôi đấy.”

Anh bạn nhỏ đứng sang bên cạnh một chút nhưng vẫn đứng chắn trước mặt tôi.

Cảm xúc trong đôi mắt của Tân Chi Kỳ rất phức tạp, tôi không tài nào hiểu được nhưng tự nhiên lại thấy đau lòng.

Hậu di chứng trong cơ thể của Kiều Thuần còn rất lớn.

“Anh Tân, anh không có quyền vào trong phòng th.ẩm v.ấn.”

Tân Chi Kỳ im lặng không nói gì cả, anh ta cứ đứng đó rồi nhìn tôi chằm chằm.

Anh cả.nh s.át hỏi tôi: “Cô Kiều, cô có cần nói chuyện với anh Tân không?”

Cổ họng tôi nghèn nghẹn, hai mắt đỏ hoe, phản ứng cơ thể và ký ức của Kiều Thuần khi nhìn thấy Tân Chi Kỳ quá mạnh, tôi không tài nào khống chế được.

“Không cần đâu, cũng không có gì để nói cả.”

Tân Chi Kỳ bước lên phía trước mấy bước rồi lại dừng lại: “Kiều Kiều, em đừng như thế nữa, để anh xem chân em nhé, đau lắm phải không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống. Tôi đã hiểu Kiều Thuần yêu Tân Chi Kỳ nhiều như thế nào rồi, tình cảm quá mức đậm sâu khiến tôi không thể chịu nổi.

“Đồng chí cả.nh s.át này tôi nghi ngờ chồng cũ đang âm thầm theo dõi tôi, tôi có thể báo cả.nh s.át không?”

Anh đưa khăn giấy cho tôi.

Tân Chi Kỳ không chấp nhận được việc Kiều Thuần không còn là của anh ta nữa, cô ấy sẽ không bảo vệ anh ta, sẽ không dành cho anh ta sự ấm áp của mình nữa, thậm chí cô ấy còn gần gũi với một người đàn ông khác.

Sự tỉnh ngộ của mấy thằng đểu đều dày xéo tâm can như thế này à.

“Kiều Thuần, em chơi chán chưa?”

Tôi cầm lấy khăn giấy lau nước mắt, rồi lại lau nước mũi. Tôi nói với Tân Chi Kỳ bằng giọng mũi đặc sệt: “Tân Chi Kỳ, xin anh hãy tự trọng.”

Tân Chi Kỳ cúi đầu xuống che giấu nụ cười bên khóe môi: “Hừ… Kiều Thuần…”

Lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ấy là ngọn lửa giận dữ không thể giấu nổi: “Có phải trông tôi nực cười lắm không?”

Tôi gật đầu không chút do dự.

“Được rồi, tôi đi.”

Tân Chi Kỳ đi rồi, bên trong phòng th.ẩm v.ấn là thế giới hai người hoàn hảo.

“Anh cả.nh s.át đừng để ý, chồng cũ của tôi có chút vấn đề về đầu óc ấy mà.”

Anh lại đưa cho tôi một tờ khăn giấy nữa.

Tôi ăn ngay nói thẳng: “Cho tôi xin số điện thoại của anh đi.”

Anh ngẩn người ra: “110.”

“Điện thoại của anh cơ.”

“Nếu cô tìm tôi thì gọi 110.”

“Vậy theo đuổi anh cũng gọi 110 hả?”

Mặt anh lại đỏ bừng lên.

Một tiếng sau, tôi vô cùng đắc ý khi đã lấy được năm triệu tệ từ tay nữ phụ trà xanh kia và số điện thoại của anh cả.nh s.át, sau đó tôi đi tới khoa chấn thư.ơng chỉnh hình của bệnh viện để điều trị cái chân què quặt của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang